Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân
Chương 18: Chương 18
Thấy ánh mắt của Tam
Bạch, cho dù da mặt dày như Liễu Mạn Nguyệt, cũng không chịu được, xoay
người quay vào trong phòng. Bình thường vì mỗi ngày Thái hậu đều nghe
chính sự, mặc dù có Thái phi nữa, nhưng cũng không cần bốn người các
nàng đến thỉnh an mỗi ngày. Tú nữ tiến cũng không cần ở trong khuê phòng
giống như trước kia, mỗi ngày đều học đông học tây, sắp xếp đầy thời
gian. Từ trước đến nay Liễu Mạn Nguyệt là người ham ngủ, nên ngày cũng
như đêm mà thôi.
Muốn trở thành gì? Vừa mới không chú ý đến Thái
hậu nơi đó một chút mà thoáng cái đã gọi mình đi đến chỗ Hoàng thượng
hầu hạ làm sai dịch rồi ?
Mà làm sai dịch này còn là cho cái
người trước đây chưa từng gặp, bất kể là triều đại nào, cũng chưa từng
nghe nói mỗi ngày phi tần đều phải có trách nhiệm đi theo Hoàng thượng
chơi đùa! Trừ phi là hôn quân, nhưng kiểu “Chơi đùa” của hôn quân khác
với kiểu “Chơi đùa” của tiểu hoàng đế này, kiểu “Chơi đùa” của tiểu
hoàng đế căn bản là không cho người khác đến gần!
Ngã xuống
giường, Liễu Mạn Nguyệt thở dài, nhăn mày suy nghĩ một lúc, nếu như tiểu
hoàng đế sợ để lộ thông tin, chắc chắn nghĩ ra cách bảo nữ nhân theo
hầu bên cạnh hiến kế khiến kẻ cầm đầu không thể đi theo được nữa. Tuy
nói mình biết mỗi ngày Hoàng thượng đều muốn lên trên sườn núi kia,
nhưng suy cho cùng không phải tâm phúc của Hoàng thượng, chắc chắn không
thể để cho mình đi theo hầu.
Nhưng rốt cuộc lúc bình thường tiểu hoàng đế lấy lý do gì để đi lên núi vào buổi sáng đây?
Ở
trong Nhạc Viên, trong lòng Ngọc Điệm Lương cảm thấy vui sướng, mấy
ngày này, mỗi ngày chạy đến chỗ của Chu thái phi đều gặp may mắn, quả
nhiên làm cho nàng chiếm được cơ hội tốt. Mặc dù nói là cùng Liễu Mạn
Nguyệt, mỗi người nửa ngày, nhưng nghe nói tiểu hoàng đế luôn luôn dậy
muộn vào buổi sáng, thỉnh thoảng mói dậy sớm, cũng không giống như buổi
chiều, hơn nữa thỉnh thoảng Hoàng thượng còn muốn ngủ trưa…
Nhưng
dậy muộn và ngủ trưa là khoảng thời gian không giống nhau, nghĩ mà xem,
sáng sớm Liễu Mạn Nguyệt đi đến, nếu như buổi sáng Hoàng thượng còn
chưa ngủ dậy, vậy đâu có thể tự mình đẩy cửa mà vào hầu hạ? Nhưng ngủ
trưa chính là sự khác nhau vô cùng lớn! Chính là mình có thể hầu hạ khi
Hoàng thượng đang ngủ…
“Bảo người đến bên cạnh hầu hạ?!” nghe xong khẩu dụ mà bên kia Thái hậu truyền đến, trên mặt Hoàng thượng lập tức biến sắc.
Xưa
nay bản thân giấu rất nhiều chuyện riêng tư cá nhân, nếu không phải ban
đầu phụ hoàng muốn giữ lại người dưới, nếu không phải hoàng thúc giúp
mình tìm người đến, bản thân mình ở trong cung này nhiều năm như vậy,
bên cạnh cũng không biết bị bao nhiều người mai phục!
Phá vỡ chiêu bài tự mình thương yêu chính mình, kiên quyết đem đám người không an phận đưa đến đây…
Trong
lúc suy nghĩ, trên mặt Hoàng thượng đã biến sắc rồi. Đưa đến thì cứ đưa
đến, cùng lắm thì giống như khoảng những năm trước là được chứ gì…
Bỗng nhiên, trong đầu vừa động, ngẩng đầu nhìn Tiểu Châu Tử nói: “Có biết ai đến hầu hạ không?”
Tiểu Châu Tử nhanh chóng trả lời: “Nghe nói sai Liễu mỹ nhân đến hầu hạ vào buổi sáng, buổi chiểu là Tiểu Ngọc mỹ nhân…”
Hoàng
thượng khẽ khiêu mi một cái, vẻ giận dữ trên mặt lúc đầu đã tiêu tan
hai ba phần, suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Còn hai người nữa thì sao?”
“Đại
Ngọc mỹ nhân…Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, vẫn luôn cáo bệnh, đến
ngay cả cửa chính cũng không dám đi ra ngoài. Còn Giảm mỹ nhân thì
không nghe nói phái nàng ấy đến đây…”
Hoàng thượng suy nghĩ một lát, bỗng hỏi: “Vậy mấy ngày nay Giảm mỹ nhân còn mỗi ngày tặng văn chương đến đây không?”
“Có ạ.” Tiểu Châu Tử khẽ nhìn Hoàng thượng một cái, thấp giọng nói, “Hoàng thượng, vậy những thứ mang đến tặng…”
“Tiếp
tục đốt đi.” Hoàng thượng dứt khoát lạnh giọng nói, xoay người đi đến
bên cửa sổ, lại chợt hỏi: “Sáng mai khi nào thì nàng ấy đến đây thế?”
Tiểu
Châu Tử thoáng sửng sốt, suy nghĩ thật kỹ xác nhận rõ câu nói kia là ám
chỉ Liễu mỹ nhân, lập tức trả lời: “Liễu mỹ nhân chính xác là đúng giờ
mão đến Thính Vũ Các hầu hạ, còn Tiểu Ngọc mỹ nhân thì chính xác là vào
giờ ngọ (buổi trưa) ạ, lúc đầu chưa đến… Hoàng thượng, có cần chuẩn bị
vài thứ hay không ạ?”
Hoàng thượng thắc mắc hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
“Chuột,
rắn, rết, nhện…những thứ này có thể đều là…chà chà!” Tiểu Châu Tử đang
liệt kê kể ra, bỗng bị Hoàng thượng đá một cái, vẻ mặt Tiểu Châu Tử oan
ức nhìn Hoàng thượng. Trước đây, trước khi bốn mỹ nhân tiến cung, Hoàng
thượng sai người đi hỏi thăm thật rõ xem con gái sợ nhất những cái gì,
lúc ấy tự mình còn chăm chỉ ghi chép lại, sao bây giờ ngược lại còn đá
mình chứ?
Hoàng thượng không vui vẻ trừng Tiểu Châu Tử một cái: “Sáng mai Liễu mỹ nhân đến, thì dẫn nàng ấy vào.”
Tiểu Châu Tử sửng sốt, nhìn Hoàng thượng không hiểu nổi.
Hoàng thượng không nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Châu Tử, ngẫm nghĩ một chút, lại căn dặn: “Trong phòng không cần lưu người ở lại.”
Tiểu
Châu Tử trong nháy mắt bừng tỉnh, hai mắt trợn thật to, vui vẻ ra mặt,
nhanh chóng gật đầu____ Nhất định là Hoàng thượng nhìn trúng gì rồi…Có
lẽ cứ trốn tránh như vậy thì không ra gì, không bằng tiện dịp tiếp nhận
hai mỹ nhân kia, tránh cho Thái Hậu cứ lo lắng! Nếu nhân tiện ngủ với
hai mỹ nhân ấy, có cái cớ rồi, buổi tối chỉ gọi các nàng đến hầu hạ, có
thể so với ban ngày mỗi ngày để cho các nàng đến hầu hạ thì ổn thỏa hơn!
Hoàng
thượng nói xong, nhưng không nghe thấy Tiểu Châu Tử trả lời, buồn bực
ngẩng đầu nhìn Tiểu Châu Tử một cái, lại thấy gương mặt Tiểu Châu Tử nở
nụ cười quái dị, vừa định mở miệng hỏi Tiểu Châu Tử cười cái gì, chợt
nghĩ suy nghĩ trong lòng Tiểu Châu Tử, là người cùng một giuộc với nhau,
vì thế nhấc chân lại đá hắn một cước. Tức giận lườm hắn một cái, rồi
đột nhiên đánh giá Tiểu Châu Tử từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng
bật cười: “Lát nữa chuẩn bị một bộ y phục thượng đẳng, đưa đến tặng Liễu
mỹ nhân, bảo nàng sáng mai mặc bộ xiêm y đó đến đây…Cũng mang một bộ y
phục đến tặng mỹ nhân ở Nhac Viên, bảo các nàng ấy rằng lúc tới nơi này
chỉ cho phép mặc xiêm y đó.”
Tuy Tiểu Châu Tử bị đá một cước, nhưng ý cười trên mặt lại không giảm chút nào, lập tức trả lời rồi lui xuống phân phó.
Thấy
chủ tử nhà mình mặc dù mặc một thân váy bông áo màu xanh da trời kia,
nhưng trên mặt vẫn không che hết sắc mặt tốt nhất, ngay cả đến Bạch
Tuyết xưa nay rất ít cười nói, trong mắt cũng mang theo vài phần vui vẻ,
hâm mộ: “Chả trách nha đầu Bạch Huyên luôn nói chủ tử là tiên nữ. Bộ
xiêm y này mặc trên người chủ tử đều không mảy may che dấu nổi màu sắc!
Tuy nói Nhạc Viên bên kia cũng được tặng, Tiểu Ngọc mỹ nhân đã mặc rồi,
nhưng chắc chắn mặc không đẹp như chủ tử thế này đâu!”
Bạch Hương
đứng ở một bên đang sửa sang lại vạt áo cũng không ngẩng đầu lên mà
tiếp lời: “Để bốn mỹ nhân đều thay bộ quần áo này, để cho một mỹ nhân
dẫn theo bốn nha hoàn!”
Liễu Mạn Nguyệt nghe xong không nhịn được
cười lắc đầu: “Nói ngươi ngốc, nhưng trái lại miệng người so với cái
miệng lanh lợi kia còn ngọt hơn ấy chứ.”
Nhìn trái nhìn phải một
lát, cảm thấy trên người không có chỗ nào không ổn, xoay người nói với
Bạch Tuyết: “Ngày mai ngươi theo ta đi đến đấy nhé.”
Sáng sớm
tinh mơ, xung quanh trong vườn một mảnh yên tĩnh, trên hoa cỏ khắp nơi
còn điểm những giọt sương, chủ tớ hai người nhìn cũng không dám nhìn
nhiều, một đường đi về hướng Thính Vũ Các.
Đến cửa, cũng không có
ai làm khó hai người, cứ thế để đi vào, cho đến phía dưới lầu các, một
tiểu thái giám lên tiếng đi ra, cúi người nói: “Hoàng thượng dặn, chỉ
cho phép Liễu mỹ nhân ở lại hầu hạ.”
Hai người sửng sốt, Bạch Tuyết cau mày hỏi: “Nô tỳ là cung nữ hầu hạ Liễu mỹ nhân, nào có thể tự mình rời đi?”
“Hoàng
thượng đã nói, hoặc là chỉ có một mình Liễu mỹ nhân ở lại, hoặc là cả
hai người cùng nhau… về đi.” từ ngữ nói mập mờ không rõ, nguyên văn lời
nói mà Hoàng thượng muốn nói là “Cút” phải không?
Bạch Tuyết còn
muốn nói tiếp, Liễu Mạn Nguyệt nhẹ nhàng vỗ tay nàng, thấp giọng nói:
“Ngươi về trước đi, chắc chắn nếu sai ta như thế này, vậy buổi chiều khi
Tiểu Ngọc mỹ nhân đến đây chắc cũng sẽ như thế, ta là phụng ý chỉ Thái
hậu đến đây để hầu hạ Hoàng thượng, cũng không phải đến đây làm chủ tử
kêu người hầu hạ mình.”
Tiểu thái giám vội vàng cười nói: “Chính
là đạo lý này, tỷ tỷ này, vẫn là mời về trước đi, Thái hậu đã hạ khẩu
dụ, chúng ta cũng nào dám làm khó Liễu mỹ nhân.”
Bạch Tuyết nhăn
mày suy nghĩ một lúc, vậy cũng phải, tuy nói Hoàng thượng bây giờ không
lớn tiếng hạ chỉ ban phong, nhưng bốn vị mỹ nhân này ở trong cung này ít
nhiều gì cũng tính là nửa chủ tử. Mặc dù nói rằng bây giờ còn chưa có
từng được sủng ái, nhưng không dám bảo đảm rằng tương lai sau này cũng
không thể leo đến vị trí trên đầu, không người nào lại không có mắt nhìn
mà dám gây khó dễ cho các nàng ấy. Hành lễ với Liễu Mạn Nguyệt xong,
lúc này mới lui ra ngoài.
Thấy Bạch Tuyết lui ra ngoài, tiểu thái giám mới mở cửa Thính Vũ Các, bảo Liễu Mạn Nguyệt đi vào.
Bên
trong đầu tiên là một tiểu thái giám dẫn dường, đến cửa cầu thang lầu,
lại đổi một tiểu thái giám dẫn đường khác, vào đến tầng hai, lại là tiểu
thái giám dẫn đường thứ ba đưa Liễu Mạn Nguyệt đến một cửa phòng.
Vào đến cửa, thì Tiểu Châu Tử đang giữ cửa cúi đầu lui ra ngoài, trong phòng cũng không lưu người ở lại hầu hạ.
Liễu Mạn Nguyệt khẽ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hoàng thượng đứng ở cửa sổ đưa lưng về phía mình.
“Thiếp, tham kiến Hoàng thượng.”
Nghe thấy tiếng nói, Hoàng thượng mới xoay người lại, đánh giá từ trên xuống dưới một chút.
Cho
dù là bên trong váy ngắn màu xanh mà phụ nhân dân gian mặc kết hợp với
áo quần họa tiết hoa nhỏ màu xanh nhạt, thế nhưng ở trên người Liễu Mạn
Nguyệt quả thực là lộ ra mùi vị dễ thương, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ. Cổ
trắng nõn nà xen lẫn với cổ áo màu xanh nhạt cùng với búi tóc màu đen,
đôi mắt sáng ngời. Trên đầu cũng chỉ thắt dải dây lụa hoa nhỏ màu xanh
nhạt để buộc tóc, trên mặt cũng không thoa son phấn, trên tai cũng chỉ
đeo hoa tai Nam Châu để thả xuống hai bên tai, cũng không có thêm thứ
khác.
Người con gái này, đổi lại là người này, đều giống như đóa
Phù dung sinh ra từ nước thanh khiết, như ý cảnh nghệ thuật được chạm
khắc tô điểm từ thiên nhiên tới.
Trong lòng khẽ rung động, vội vàng thu lại tâm tư, đi về phía bên giường nhỏ gần cửa sổ vài bước, ngồi xuống: “Đứng lên đi.”
Nghe thấy lời này của Hoàng thượng, Liễu Mạn Nguyệt đứng dậy, vẫn cúi thấp đầu, không dám đi vào bên trong.
“Lại
đây.” Thấy nàng đứng im ở cửa, Hoàng thượng mới nói một tiếng, ngoảnh
đầu nhìn đồng hồ cát, ước lượng thời gian, rồi quay đầu lại đã đi đến
bên cạnh giường nhỏ, nói với Liễu Mạn Nguyệt ở cách đó không xa, “Ta
biết Thái hậu sai ngươi đến đây để hầu hạ, nếu đã như thế, thì buổi sáng
mỗi ngày ngươi đi theo ở bên cạnh trẫm đi, ngoài ra…. Lát nữa trẫm dạy
ngươi trả lời như thế nào.” Dứt lời, giơ tay chỉ vào một vật ở trên
giường nhỏ, “Đi ra sau tấm bình phong kia, đem quần áo này thay đi.”
Liễu
Mạn Nguyệt khẽ ngạc nhiên, nhìn về phía bộ quần áo kia, nhưng ngay sau
đó trợn to mắt nhìn, không nhịn được lại trợn mắt nhìn tiểu hoàng đế.
Thấy
đôi mắt hoa đào của nàng trợn tròn, trong mắt đề là kinh ngạc không thể
che hết, tâm tình của Hoàng thượng rất vui vẻ, không nhịn được khóe
miệng nhếch lên vài ý cười, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Nhanh lên chút đi!
Trẫm còn có công việc phải làm.”
“….Dạ.” Cắn răng trả lời một tiếng, gương mặt Liễu Mạn Nguyệt tê dại ôm đống quần áo kia quay đến phía sau tấm bình phong.
Thấy
nàng xoay người đi vào sau tấm bình phong, trên mặt Hoàng thượng lại
không nhịn được ý cười, lại nhìn ra cửa một cái, ngồi trên giường nhỏ
cười đến nỗi thân thể co rút lại.
Cúi thấp đầu, khom người, đi sau tiểu hoàng đế ra cửa, vừa mới ra khỏi cửa, nhìn thấy một “Nữ tử” ở phía không xa.
Liễu
Mạn Nguyệt thoáng đưa mắt về phía nữ tử kia nhìn lướt qua một cái, thấy
bộ dáng nữ tử kia mặc y phục giống với trang phục nàng mặc khi đến đây,
trong lòng thầm lo lắng, chỉ sợ là Ngọc Điệm Lương vốn là buổi chiều
mới tới, nhưng lúc này lại chạy đến đấy. Mặc dù nói bản thân mình bây
giờ mặc quần áo này…. Nhưng suy cho cùng là sợ người đến nhận ra.
Nghĩ đến đây, lại vội vã nhìn lướt qua trên mặt người kia lần nữa, nhưng lần này nhìn, lại khiến nàng có bao nhiêu ngây người.
Cô
gái kia cũng bộ quần áo màu xanh nhạt như lúc nãy mình vừa mới mặc,
tướng mạo mặc dù nhìn có chút quen mắt nhưng rốt cuộc không gặp thường
xuyên, rõ ràng không phải là người mình quen biết, nhưng vì sao trong
lòng lại không được tự nhiên như vậy cơ chứ?
Nghĩ đến đây, lại
đưa mắt liếc nhìn, nhưng đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt sầu khổ của người
kia, vẻ bi thương đau buồn xoắn xuýt trên mặt, nhưng lại không nghĩ ra
nổi đã từng gặp người này ở đâu.
Hoàng đế đi ở phía trước không
biết vì sao lại đứng tại chỗ, vừa vặn quan sát đánh giá người khi từ
trên xuống dưới, Liễu Mạn Nguyệt đứng ở phía sau, chỉ cảm thấy thân thể
tiểu hoàng đế ở phía trước không nhịn được mà run rẩy, còn nghe Hoàng
thượng mở miệng nói: “Rất tốt, bộ trang phục này rất hợp với ngươi.”
“Hoàng
thượng…” “Nữ tử” kia mở miệng vẻ mặt uất ức, trong giọng nói khẽ thì
thào “ trời ơi, trời ơi”, trong đôi mắt mang theo vài phần không nguyện
ý.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.