Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 135: Kim Nguyên đến tay
Sau khi tìm được công tắc cơ quan, Vàng
dùng sức nhấn vào, toàn bộ không gian đề yên tĩnh trở lại. Mưa tên đã
ngừng, khối gồ bằng đồng cũng biến thành một mảnh bằng phẳng.
“Vàng, xong rồi sao?” Nhìn thấy xung quanh đã trở lại như lúc ban đầu, Vân Liệt Diễm cất tiếng hỏi.
“Dạ!” Vàng gật gật đầu, nói: “Mẹ, thật
ra cơ quan này có hai công tắc hủy bỏ, nếu trước khi bước vào đây chúng
ta phát hiện ra thì sẽ không có chuyện này” Người bình thường khi xuống
khỏi cầu thang đều không ai để ý đến công tắc đầu tiên, chỉ cần đặt chân
khỏi bậc thang cuối cùng sẽ rơi vào trong vòng nguy hiểm. Thế cho nên,
Vàng cảm thấy còn một công tắc hủy bỏ hoạt động của cơ quan nằm trên cầu
thang lúc nãy mà mọi người không nhận ra.
“Vàng tỷ tỷ, tỷ quá tuyệt vời!” Đóa Đóa nhìn Vàng bằng ánh mắt sùng bái.
Vàng ngượng ngùng cười cười.
Thế nhưng nơi đây cũng chỉ là bắt đầu mà
thôi. Tuy phần lớn bát đại gia tộc đều giỏi võ không giỏi văn, nhưng
mấy vạn năm tích lũy kiến thức cũng không thể khinh thường được.
“Mẹ, con nghĩ lúc trước Trầm Khê thúc
thúc vào đây không gặp phải cơ quan nào chính là vì vậy. Mỗi cơ quan đều
có công tắt hủy, nếu không thì cho dù bọn họ biết cách phá giải cũng
không thể nào không phát ra chút âm thanh nào” Vàng nói ra ý nghĩ của
mình với Vân Liệt Diễm. Lúc nàng tìm công tắc hủy cơ quan đã cảm thấy
khắp nơi đều là cơ quan chằng chịt, người ngoài không thể tùy tiện tiến
vào. Thế nhưng còn người trong gia tộc thì sao? Nếu không thể vượt qua
được những cơ quan này thì cũng không có cách nào tu luyện.
“Cũng có lý! Nếu chúng ta tìm được công
tắc hủy trước khi bước vào cơ quan thì cũng không còn rắc rối nữa” Vân
Liệt Diễm gật gật đầu. Tuy nàng cũng không quá quan tâm đến những cơ
quan trong cấm địa này, nhưng nếu nàng dùng đến hỏa diễm làm tan chảy
kim khí thì Kim Trầm Khê nhất định sẽ chết trước tiên.
Kim Trầm Khê nghĩ nghĩ, nói: “Vàng nói
không sai, nếu trước kia ta vào dễ dàng như vậy thì nhất định có một
cách đi thẳng vào cấm địa mà không chạm phải bất kỳ cơ quan nào. Bây giờ
chúng ta chia nhau ra đi tìm!”
“Mẹ, không cần phải phiền phức như vậy đâu” Đóa Đóa giơ tay lên, phát biểu: “Cứ để Tiểu Thất đi tìm không được sao?”
Công kích của Tiểu Thất là năng lượng
tinh thần, mấy năm nay đi theo Đóa Đóa cho nên tiến bộ cũng không ít.
Tuy bây giờ vẫn chưa thể hóa thành hình người nhưng người bình thường
cũng không chịu nổi công kích của nàng. Mặt khác, năng lượng công kích
của Tiểu Thất còn một tác dụng quan trọng khác là cảm ứng sự khác thường
trong không gian. Thông thường chỉ cần cường giả Thần cấp đều có thể
cảm nhận quan cảnh xung quanh, nhưng chỉ là không thể mở rộng phạm vi
được mà thôi. Tuy nhiên, Tiểu Thất lại không giống với bọn họ, năng lực
trời sinh của nàng là công kích bằng năng lượng tinh thần, nghĩa là năng
lượng tinh thần của nàng rất cường đại. Mà năng lượng tinh thần càng
cường đại thì lại càng cảm nhận được tình hình xung quanh tinh tế hơn.
Nói cách khác, Tiểu Thất không cần mở to mắt vẫn là có thể đem toàn bộ
những chuyện xảy ra xung quanh bày ra trước mắt, hơn nữa còn có thể phát
hiện ra những vật không chút chuyển động gần đây.
Với tính tình lười biếng của Đóa Đóa mà
nói, có sự trợ giúp của Tiểu Thất chính là vô cùng lợi ích. Bình thường,
bất kể nguy hiểm gì cận kề đều do Tiểu Thất thông báo cho nàng trước
tiên.
“Đúng nha! Bảo Tiểu Thất nhìn một vòng
không gian này là ra, mười phần chắc chắn” Vân Liệt Diễm gật gật đầu.
Biện pháp này cũng không tệ, trước tiên chỉ cần bảo Tiểu Thất tìm bất kỳ
nơi nào gồ lên hoặc trũng xuống, hay là bất kỳ thứ gì kỳ lạ là được,
sau đó bọn họ sẽ đến tìm công tắc hủy.
“Tiểu Thất, đi thôi!” Đóa Đóa vung tay lên, bên trong không gian nháy mắt đã tràn ngập những đóa hoa bảy màu.
“Quá thần kỳ! Đây rốt cuộc là loại năng
lượng gì vậy?” Kim Trầm Khê kinh ngạc nhìn Đóa Đóa. Vàng là Kim Diễm Sư,
hắn đã từng nghe các trưởng lão nói và sự xác nhận của Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm thì quá thần bí, hắn vẫn chưa nhìn ra được. Quỷ dị nhất
lại chính là Đóa Đóa, hoàn toàn không cảm nhận được thực lực của con bé
là Thần cấp giai nào, nhưng dường như là cực kỳ cường đại.
“Ha ha… Trầm Khê thúc thúc, Tiểu Thất là
Tà Hoa, thúc đừng có nói cho người khác biết đó nha!” Đóa Đóa giơ ngón
trỏ lên miệng, làm ra động tác suỵt với Kim Trầm Khê.
“Tà Hoa?” Kim Trầm Khê kinh ngạc nhìn cổ
tay Đóa Đóa. Hắn cũng từng nghe nói về bộ tộc Tà Hoa, nó xuất xứ từ gia
tộc Mộc thị, đồng thời cũng là mạch nhánh là gia tộc Mộc thị chán ghét
nhất. Bộ tộc Tà Hoa thông thường có được những nguồn năng lượng rất tà
ác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cho tới nay đều bị gia tộc Mộc thị truy
lùng tiêu diệt. Thế cho nên ở đại lục Thần Chi bây giờ rất hiếm khi thấy
Tà Hoa, bọn họ hoặc là bị Mộc thị tiêu diệt hoặc đều tập trung sinh
trưởng ở nơi hắc ám nhất – Ám Chi Sâm Lâm.
“Trầm Khê thúc thúc sẽ không thích Tiểu Thất sao?” Đóa Đóa nháy nháy mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Kim Trầm Khê.
Bên kia Vân Liệt Diễm cùng Vàng liếc
nhìn nhau, đồng thời quay mặt qua chỗ khác. Có đứa nhỏ nào vô vị như Đóa
Đóa nữa hay không? Bản thân mình chính là lão đại của Tà Hoa, bây giờ
lại chạy đến bân cạnh người khác, hỏi người ta có thích thuộc hạ của
mình hay không.
“Ha ha… Trên đời này vốn dĩ không có
ranh giới giữa thiện và ác, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được
rồi!” Vấn đề này Kim Trầm Khê hắn thấu hiểu rất rõ. Chẳng hạn như bát
đại gia tộc luôn mang hai chữ ‘chính nghĩa’ treo bên miệng, nhưng bọn họ
đã bao giờ làm việc gì xứng với hai chữ này chưa? Biến một người còn
sống thành rối gỗ, chiếm cứ linh hồn của họ, những thủ đoạn này có khác
gì với hai chữ ‘tà ác’?
Đóa Đóa cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Nếu Trầm Khê thúc thúc không ghét Tiểu Thất thì khẳng định cũng sẽ
không ghét nàng. Nàng nghe nói có rất nhiều người chán ghét bộ tộc Tà
Hoa, luôn đuổi giết bọn họ.
Có sự trợ giúp của Tiểu Thất, công tắc
hủy cơ quan được tìm ra khá dễ dàng. Quả thật là như bọn họ nghĩ, chỉ
cần tìm được công tắc hủy thì có thể một đường đi vào cấm địa.
Thế nhưng, một khắc bọn họ tiến vào cấm địa lại hoàn toàn sợ ngây người.
Đây là một không gian tròn rộng lớn, hơn
một nghìn mét vuông, xung quanh là những vách tường đúc bằng vàng ròng.
Vừa bước vào đã tạo cho người ta chói mắt bởi ánh vàng rực rỡ, nơi nơi
đều lóng lánh, khiến cho Vân Liệt Diễm lại một lần nữa nhịn không được
mà nuốt nước miếng. Nếu như bức tượng Phật bằng vàng bên ngoài là bề nổi
thì bên trong đây chính là bề chìm kinh hoàng. Dùng nhiều vàng như vậy
chứng tỏ gia tộc Kim thị quả thật rất có tiền!
“Bây giờ chúng ta đang đứng bên ngoài
kết giới, bên trong là nơi đặt Kim Nguyên” Kim Trầm Khê nói: “Trước kia
ta tu luyện ở đây, còn bên trong kết giới thì không thể nào vào được”
Nơi bọn họ đặt chân là một vòng tròn
lớn, vùng trung tâm có một chiếc bàn bằng kim loại, xung quanh thiếp lập
một vòng kết giới. Tuy họ chỉ có thể nhìn thấy vòng sáng lóng lánh bên
trong, nhưng vẫn đủ năng lực khẳng định đó là Kim Nguyên.
“Muốn vào trong hẳn là phải phá vỡ kết
giới này trước” Vân Liệt Diễm nhíu mày, dựa vào trực giác của mình nàng
chỉ biết kết giới này rất kiên cố, khó mà phá vỡ bởi về năng lượng bên
trong được chồng chất từ thực lực của rất nhiều người. Nói cách khác,
trước mặt nàng bây giờ là trận giáp ‘thiên quân vạn mã’.
“Mọi người lùi về sau một chút đi! Vàng, con bảo vệ họ, để mẹ thử một lần xem sao” Vân Liệt Diễm nói.
Vàng gật gật đầu, lập ra một kết giới phòng ngự vây xung quanh mình, Đóa Đóa cùng Kim Trầm Khê.
Vân Liệt Diễm lấy Phượng Ngâm cầm ra,
cũng lâu rồi nàng không dùng đến nó. Trong trận chiến lấy một địch trăm,
có lẽ Phượng Ngâm cầm chính là vũ khí lợi hại và hữu dụng nhất. Nàng tự
bày kết giới quanh mình, sau đó ngón tay xẹt qua Phượng Ngâm cầm, nhất
thời từng tia lửa đỏ bay về phía kết giới. Thực lực đạt tới Thần cấp bát
giai thì nhiệt độ của hỏa diễm đã có thể ngang bằng độ nóng của mặt
trời, mà mật độ của nó cũng bị ép thành ánh sáng. Cho nên, hỏa diễm bay
ra từ Phượng Ngâm cầm đã hình thành một tia sáng đỏ, mà tốc độ cũng đã
đạt đến vận tốc ánh sáng. Độ nóng cùng tốc độ như vậy, vốn dĩ không còn
thứ gì có thể phá được.
Lúc tia lửa chạm vào kết giới, rõ ràng đã va phải một lớp ngăn cách.
Vân Liệt Diễm nhíu mày, mười ngón tay
tung bay lại khuyếch đại năng lượng một lần nữa. Tia sáng hỏa diễm như
nghe được mệnh lệnh, toàn bộ ngưng tụ lại với nhau hình thành một khối
trụ khổng lồ, đập vào kết giới.
Quả nhiên, ánh lửa cuồng hãn hung hăng
đâm phá kết giới. Kết giới bị phá vỡ nổ tung một mảnh, năng lượng cắn
trả trở về khiến cho Vân Liệt Diễm phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẹ!” Đóa Đóa cùng Vàng kêu to một tiếng, hoảng hốt kéo Vân Liệt Diễm vào kết giới phòng ngự.
“Diễm nhi, nàng không sao chứ?” Kim Trầm Khê cũng lo lắng hỏi thăm nàng.
“Ta không sao” Vân Liệt Diễm lau vết máu
ở khóe miệng, nói: “Không ngờ kết giới này lại cường đại như vậy” Ít
nhất, phải là Thần cấp bát giai mới có thể tạo ra được, nếu không thì
Vân Liệt Diễm cũng không thể nào bị thương. Tuy vết thương không nghiêm
trọng lắm nhưng trong trận quyết đấu với cao thủ chân chính thì chẳng
khác nào một chiêu đã bị đánh bại.
Lúc này, mọi người nhìn chiếc bàn bên trong kết giới vừa bị phá vỡ, không khỏi sợ ngây người.
Bởi vì nơi này mới thật sự là mộ địa
dưới lòng đất chân chính. Một vùng đất xa hoa tráng lệ, một hàng quan
tài bằng vàng xếp ngay ngắn, xung quanh đều mai táng theo rất nhiều vàng
bạc châu báu. Trên không trung, một quả cầu màu vàng lơ lững, chính là
Kim Nguyên. Thế nhưng chân chính khiến cho người khác kinh ngạc không
phải là Kim Nguyên, cũng không phải là những chiếc quan tài màu vàng, mà
là từng đống xương trắng nằm xung quanh những cỗ quan tài kia.
Đống xương trắng này có thể dùng chữ
‘núi’ để hình dung, cả ngàn mét vuông ngoại trừ quan tài ra thì tất cả
đều là xương trắng lạnh tanh, gần như bao phủ cả chiếc quan tài. Tuy
nhiên, mọi người không thể tưởng được chính là bên trong những bộ xương
trắng lại lóng lánh ánh lam trong suốt, nhưng dường như lại bị thứ gì đó
ngăn chặn không thể thoát ra ngoài.
“Là Phong Nguyên!” Vân Liệt Diễm kêu to
ra tiếng. Có nằm mơ nàng cũng không ngờ bản thân mình đến đoạt Kim
Nguyên lại gặp Phong Nguyên. Nhất định không sai, viên ngọc kia nhất
định chính là Phong Nguyên, bởi vì từ khi kết giới bị vỡ nàng đã cảm
nhận được nguyên tố phong mơ hồ. Tuy nhiên xung quanh khẳng định có trận
pháp hoặc cấm chế gì đó để kiềm hãm năng lượng của nó.
Phong Nguyên biến mất cũng không phải là
một chuyện nhỏ, phỏng chừng gia tộc Phong thị đã ráo riết đi tìm, không
bao giờ để nó lưu lạc đến cấm địa của gia tộc Kim thị. Nhất định là có
người cướp được Phong Nguyên, sau đó đến đây trộm Kim Nguyên, không ngờ
lại bị chôn sống ở nơi này. Cuối cùng, Phong Nguyên cũng rơi vào đây
cùng Kim Nguyên.
Tốt quá! Bây giờ nàng đã có bốn viên
ngọc căn nguyên, với sự trợ giúp của cả bốn viên thì ngày mà nàng đột
phá Thần cấp cửu giai cũng không còn xa nữa.
Bây giờ, Vân Liệt Diễm không thể khống
chế tâm tình mừng như điên của mình. Thế nhưng một lát sau thì nàng cũng
đã bình tĩnh trở lại. Tuy đây là chuyện đáng mừng nhưng đột nhiên nàng
nghĩ rằng Kim Nguyên không dễ lấy vào tay như vậy, nếu không thì cái
người đoạt được Phong Nguyên kia cũng sẽ không chết ở chỗ này.
Bây giờ mặc dù kết giới đã bị phá vỡ nhưng nguồn năng lượng bên trong vẫn còn nguyên, còn cả một trận pháp chưa giải.
“Vàng, con bảo vệ Trầm Khê thúc thúc.
Đóa Đóa, con bình tĩnh cho mẹ, đừng có tạo rắc rối gì hết!” Người Vân
Liệt Diễm lo lắng nhất là Kim Trầm Khê cùng Đóa Đóa. Kim Trầm Khê không
thể nào chịu được nguồn năng lượng cường đại bên trong, còn Đóa Đóa quả
thật không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ quá lâu.
Đóa Đóa bĩu môi, đáp: “Người ta đã biết
rồi!” Nàng khiến cho người khác không yên tâm như vậy sao? Từ trước đến
nay nàng đều rất biết điều mà! Thế nhưng đống xương trắng này cũng kỳ lạ
thật, nằm lộn xộn chồng chất lên nhau. Không biết người nào độc ác như
vậy, cũng không chôn cất họ cho đàng hoàng.
“Mẹ, con có thể làm một việc được
không?” Đóa Đóa nghĩ, vẫn quyết định nói trước cho Vân Liệt Diễm biết,
miễn cho lúc tự mình hành động lại chọc giận mẹ.
“Nói!” Vân Liệt Diễm nhìn thấy tầm mắt của Đóa Đóa dừng trên đống xương trắng kia liền đoán được con bé muốn làm cái gì.
“Con muốn chôn đống xương này được
không? Mẹ nhìn xem, họ cũng chết cả rồi, hài cốt lại không được sắp đặt,
thật sự là rất đáng thương!” Đóa Đóa trương khuôn mặt bi thương, giống
như nàng thật sự rất thương cảm với những người này.
Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút, nói:
“Đóa Đóa, người chết thì cũng đã chết hết rồi, con làm ơn làm phước
buông tha cho đống xương cốt đáng thương này đi, đừng làm xằng làm bậy
là được!”
Nhận được lời chấp nhận lập lờ nước đôi
của Vân Liệt Diễm, ánh mắt Đóa Đóa sáng rực lên, vội vàng gật gật cái
đầu nhỏ như băm tỏi.
Vàng cười nhẹ, còn Kim Trầm Khê lại mang vẻ mặt mờ mịt.
“Đi thôi!” Vân Liệt Diễm ra lệnh một
tiếng, bốn người đều đồng thời nhảy vào tấm sàn bằng đồng thật lớn,
nhưng bên trong đây lại cảm thấy hơi thở khác biệt với bên ngoài. Kinh
khủng nhất chính là khi bọn họ vừa đi vào thì toàn bộ quan tài đều bật
nắp, xác chết bên trong đột nhiên thức giấc bước ra, bao vây cả bốn
người.
Mặt mày Vân Liệt Diễm đen thui “Xác chết sống lại?”
“Không phải là quỷ đó chứ?” Đóa Đóa kích động, nàng thích nhất là mấy thứ này.
Thế nhưng không kịp chờ bọn họ nhận ra chuyện gì đang diễn ra thì những xác chết như cương thi thì đã bắt đầu công kích.
Vòng tròn ánh sáng bảy màu, tia sáng lam
tụ tập lại một chỗ bay về phía Vân Liệt Diễm, nhiều tia lam chồng chất
lên nhau sau đó chậm rãi biến thành một màu tím nhợt nhạt, rồi dần dần
đậm hơn, cuối cùng hoàn toàn là màu tím thẫm.
“Vàng, bảo vệ bọn họ!” Vân Liệt Diễm
quát to một tiếng, thân ảnh đã bay ra khỏi kết giới bay lơ lửng giữa
không trung. Một quả cầu lửa bao trùm lấy cơ thể nàng, nhưng một loạt
tia sáng tím thẫm lúc nãy đã ngưng kết thành một quả cầu khác to lớn bao
trùm nàng vào bên trong. Đồng thời, từng giọt kim khí bị nóng chảy nhỏ
xuống không ngừng, nhất thời cả không gian đầy kim khí như bị chọc giận
hóa thành một cơn mưa nóng bỏng. Trong một khoảng thời gian ngắn, kim
khí càng tụ tập lại dày hơn. Vân Liệt Diễm không có cách nào phá vỡ
chúng bởi vì tia sáng tìm vẫn quanh quẩn xung quanh. Thân thể nàng đã bị
bao trùm lấy bởi một tầng kim loại dày đặc, chuyện này đối với nàng là
vô cùng bất lợi.
Vân Liệt Diễm chiến đấu hăng hái với đám
cương thi bên này thì Vàng ở phía dưới dùng nguyên tố kim gia cố hệ
phòng ngự. Vàng dùng Tử Kim phòng ngự, ở nơi giàu có nguyên tố kim loại
thì Tử Kim rất dễ phóng ra, nhờ nó mà những giọt kim loại bị Vân Liệt
Diễm đánh văng ra ngoài cũng không trúng bọn họ.
Thế nhưng, Đóa Đóa lại không biết đã chạy đi đâu.
Vàng bắt buộc phải duy trì kết giới, nếu
không thì Kim Trầm Khê nhất định sẽ mất mạng. Lòng có sốt ruột đến cỡ
nào cũng không có cách phân thân.
Từ lúc Vàng dựng kết giới thì Đóa Đóa đã
chạy ra ngoài, xung quanh thân thể được vây bởi một tầng cánh hoa đỏ.
Kim loại lỏng chỉ cần khẽ chạm vào những cánh hoa kia liền hóa thành một
luồng khói đen rồi biến mất.
Đóa Đóa nhìn xương trắng dưới đất khẽ thở dài một tiếng, nói khẽ: “Các người hãy đến nơi nên đến đi!”
Một cánh cửa màu đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện rồi mở ra, từng oán linh cũng ngồi dậy đi vào bên trong cánh cửa đó.
Người chết ở đây không thể đầu thai sang
kiếp khác, oán linh cũng vì thế mà sinh ra oán khí cường đại bên trong
trận pháp, đồng thời cũng là một bộ phận của nó. Lòng người đôi khi rất
kỳ quái, khi bọn họ chết ở đây thì không có nhiều người làm bạn, cho nên
đương nhiên hi vọng sẽ có thêm người chết chung với mình. Thế cho nên,
ngoại trừ năng lượng thật sự của trận pháp thì vẫn còn tồn tại một nguồn
năng lượng cường đại khác, chính là những oán linh ở nơi này.
Lúc đầu bọn họ còn chưa công kích kẻ
khác bởi vì những người đó khi đến đây đảm bảo không đánh lại đám cương
thi, cho nên bọn họ không cần phải ra tay. Chỉ khi đám cương thi không
địch lại, những oán linh này sẽ mượn gió bẻ măng xông vào quần ẩu người
đến. Mặc dù những oán linh này không mạnh lắm nhưng cũng đủ để giải
quyết người đến, bởi vì họ đã bị cương thi làm cho mất gần hêt sức phản
vệ.
Nếu lúc này một mình Vân Liệt Diễm xông
vào thì rất khó có thể phá vỡ trận pháp và cướp đi Kim Nguyên. Lần đầu
tiên nhìn thấy đống xương trắng này, bọn họ cũng đều nghĩ chỉ là người
chết, không ngờ lại là chết mà vẫn chưa thể siêu thoát.
Đóa Đóa thân là người Minh Giới, có đủ
năng lực ra ra vào vào Minh Giới cho nên đương nhiên là có thể cảm nhận
được cảm giác mà người bình thường không thể biết. Ví dụ như những người
này nhìn có vẻ như đã chết, không thể nào gây thêm chuyện gì nữa. Thế
nhưng bọn họ lại chết không cam lòng, cho dù không thể nào thay đổi được
sự thật nhưng họ lại bị nhốt ở nơi này, không thể thoát ra, không thể
đầu thai, cũng không thể tiến vào Minh Giới. Để giải quyết vấn đề tịch
mịch, phương pháp duy nhất của họ chính là không ngừng giết người. Bọn
họ hẳn là ước gì mỗi ngày đều có người đến đây, mỗi ngày đều có thể ra
tay chém giết. Bây giờ, Đóa Đóa đã xuất hiện và mở cánh cổng Minh Giới
cho họ, khiến cho họ có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, đám oán
linh này còn ước gì có thể nhanh chóng rời đi. Có kẻ đã ở đây cả vạn
năm, đây là một loại thống khổ mà người thường không thể hiểu được. Bên
trong đám oán linh có một nam tử trung niên mặc áo bào trắng, hắn lại
không giống những oán linh còn lại vội vàng chạy vào Minh Giới, chỉ nhìn
chằm chằm Vân Liệt Diễm đang đại chiến bên kia như có điều suy nghĩ.
“Tại sao ngươi lại không đi?” Đóa Đóa nhìn đại thúc áo trắng đó, hỏi.
“Vương của Tà Hoa, hoa Mạn Châu Sa, ta
không thể nào tưởng tượng được sẽ có một ngày nhìn thấy ngươi” Đại thúc
áo trắng mỉm cười, nụ cười này có một chút bất đắc dĩ “Ta tên là Phong
Lạc, là tộc trưởng gia tộc Phong thị, chẳng qua là tộc trưởng của rất
nhiều năm về trước. Con người mà có thể tu luyện đến Thần cấp bát giai ở
đại lục Thần Chi này là chuyện không thể nào, nhưng ta lại làm được
điều đó. Hơn nữa, với sự trợ giúp của Phong Nguyên, ta ôm khát vọng cướp
đoạt những viên ngọc căn nguyên còn lại và thống nhất đại lục. Khi đó,
quả thật không có người nào có thể mạnh mẽ bằng ta, đồng thời ta cũng
tin rằng mình có thể làm được”
Thanh âm của Phong Lạc mang theo chút
chua sót, nói tiếp: “Những lão già này vốn dĩ không phải là đối thủ của
ta, nhưng ta đồng thời vừa chiến thắng lại vừa bị trọng thương. Dù vậy,
Kim Nguyên đã ở trước mắt, chỉ cần lấy được Kim Nguyên thì năng lực của
ta sẽ tiến thêm một bước, ta tin rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ thống
nhất đại lục. Thế nhưng trăm triệu không ngờ, ta lại chết ở trong tay
đám oán linh này. Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hối hận chuyện đến
đây cướp đoạt Kim Nguyên, nhưng lại không ngờ mình sẽ chết uất ức và
không cam lòng như vậy. Có lẽ đây cũng là số mệnh của ta, đã là vận mệnh
thì phải chấp nhận thôi!”
Đóa Đóa nghe Phong Lạc cảm thán, lại cảm
thấy hắn ta rất đáng thương. Rõ ràng là Kim Nguyên đã đến tay rồi mà
còn gặp chuyện này, quả thật là quá xui xẻo!
“Ta chờ đợi ở nơi này lâu như vậy, cũng
thấy không ít người đến cướp Kim Nguyên. Tuy nhiên cho dù thực lực có
mạnh hay yếu cũng đều chết ở nơi này, bởi vì không có một oán linh nào ở
nơi này sẽ trơ mắt nhìn vật mà mình không chiếm được bị người khác
chiếm mất. Hôm nay khi các ngươi xuất hiện, ta chỉ biết Kim Nguyên nhất
định sẽ bị đoạt mất. Ngươi không biết giờ khắc này ta vui sướng như thế
nào đâu! Nữ tử kia chính là Thần thú thượng cổ Hỏa Phượng Hoàng, ta nghe
nói ngày Hỏa Phượng Hoàng xuất thế, đại lục nhất định sẽ thống nhất.
Chẳng qua, lời đồn này có từ rất lâu mà không thành hiện thực, cho nên
không có mấy ai tin” Phong Lạc đột nhiên cười ra tiếng, nói: “Trước khi
chết ta đã dùng công lực cả đời phong ấn Phong Nguyên chỉ là vì không
muốn người nào khác chiếm được, mặt khác cũng là không muốn gia tộc Kim
thị phát hiện ra. Ta chết ở chỗ này chính là số mệnh, nhưng ta tuyệt đối
sẽ không đưa món hời đặt vào tay bọn Kim thị này. Mấy năm nay ta đều
luôn mong muốn đừng có ai đoạt được Kim Nguyên, lại mong rằng một ngày
kia sẽ có người đoạt được nó. Ngươi không thể nào hiểu được cảm xúc phức
tạp của ta đâu!”
“Đúng vậy, ta quả thật không hiểu vì sao
ngươi phải mâu thuẫn như vậy. Phong thúc thúc, không phải chỉ cần sống
thật vui vẻ là tốt rồi sao? Giống như mẹ ta, thật ra mẹ chẳng muốn tìm
ngọc căn nguyên chút nào đâu. Mẹ từng nói nếu có thể được lựa chọn, mẹ
thà rằng ở lại vương phủ trong Yến thành, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau
trải qua những ngày tháng an bình ấm áp. Thế nhưng vốn dĩ mẹ không được
tự mình chọn lựa, đây chính là vận mệnh. Nếu mẹ không đoạt hết ngọc căn
nguyên thì mẹ sẽ không thể bảo vệ chính mình, bảo vệ người thân của
mình. Mấy ngày đầu đến đại lục Thần Chi, ta và mẹ bị bắt cóc, suýt chút
nữa là đã chết, mà đệ đệ hay muội muội mà chính ta cũng không biết được
lại chưa sinh ra đã không qua khỏi. Mẹ rõ ràng là rất thống khổ, nhưng
lại không thể giải bày với bất kỳ ai, chỉ có thể liều mạng khiến cho bản
thân ngày càng cường đại hơn, cường đại đủ để bảo vệ người thân. Tu
cũng từng nói với ta, mà là một nữ nhân kiên cường, cho nên hắn mới
nguyện ý giúp đỡ. Mẹ thật ra không hề biết, Tu đều nói cho ta nghe tất
cả mọi chuyện. Còn nữa, nghe nói cha ta vì cứu mẹ mà bị thương suýt
chết, nhưng ta tin rằng cha nhất định sẽ tìm được ta và mẹ. Gia đình
chúng ta thất lạc khắp nơi trong cái thế giới rối loạn này, tuy ta không
hiểu tại sao chúng ta không thể giãy ra khỏi sự trói buộc của vận mệnh
nhưng ta tin lời mẹ, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, ta
cũng tin rằng mẹ nhất định có thể tập hợp đủ bảy viên ngọc căn nguyên,
sau đó gia đình ta sẽ sum họp. Cho dù thế giới này có hắc ám cùng mục
ruỗng như thế nào đi nữa cũng không bao giờ ngăn cản được chúng ta!” Đóa
Đóa nhìn Phong Lạc, nàng không thể hiểu được cảm xúc phức tạp kia của
hắn nhưng nàng có thể hiểu tâm tình muốn bảo vệ người nhà của mẹ. Cho
nên, chuyện nàng có thể làm được thì nàng sẽ làm, mong rằng sẽ giảm bớt
một chút gánh nặng cho mẹ.
“Ngươi nói rất đúng, là ta đã quá chấp
nhất” Phong Lạc cười nói: “Không thể tưởng được một người đã sống mấy
trăm năm lại không thấu đáo bằng một tiểu cô nương. Nhân loại là như
thế, càng có nhiều thì lại càng muốn nhiều, càng phức tạp thì lại càng
chấp nhất. Ngươi có biết ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã
nghĩ gì không? Ta nghĩ, nếu như ta có được sự trợ giúp của ngươi thì ta
nhất định có thể thống nhất thế giới. Thế nhưng, đáng tiếc! Ta có thể
hỏi mẹ là gì hay không?”
Phong Lạc đương nhiên chưa từng nghe thấy xưng hô ‘mẹ’ này bao giờ.
“Chính là mẫu thân của ta!” Đóa Đóa đen mặt, đại thúc ngu ngốc!
“Ha ha ha… Thật là một xưng hô mới mẻ!
Tiểu cô nương, bất kể thế nào thì cũng cám ơn ngươi đã mở cánh cửa này
cho bọn ta. Vốn dĩ ta không muốn rời khỏi nơi này bởi vì ta rất muốn
nhìn xem ai có đủ năng lực cướp được Kim Nguyên, ai sẽ tiếp tục chết ở
nơi này. Thế nhưng bây giờ ta lại cảm thấy ngươi nói rất đúng, làm người
thì chuyện quan trọng nhất chính là sống vui vẻ. Ta liều mạng tu luyện,
vẫn chưa từng tận hưởng được một ngày vui vẻ thật sự. Bây giờ chính là
lúc ta phải bắt đầu lại mọi thứ. Thật ra Kim Nguyên lọt vào tay ai cũng
không còn là chuyện ta nên quan tâm. Từ lúc các ngươi vào đây thì ta đã
biết rõ, dù sao cũng chúc các ngươi thành công! Khi ta rời khỏi đây,
Phong Nguyên sẽ được giải trừ phong ấn, coi như là ta trả ơn cho ngươi,
cũng chúc cả nhà các ngươi sẽ sớm ngày sum họp!” Phong Lạc cười ra
tiếng, sau đó đi về phía cánh cổng tốt đen kia.
“Hỏa Phượng Hoàng xuất thế, xem ra ngày
đại lục thống nhất sẽ không còn xa nữa. Có được tin tức này, quả thật
không uổng một kiếp sinh tử!” Thanh âm cảm thán của Phong Lạc cũng từ từ
biến mất đằng sau cánh cổng.
Đóa Đóa đóng cổng Minh Giới lại, từng
cánh hoa đỏ rơi lả tả xuống mặt đất, những khúc xương trắng trên đất
cũng biến mất. Khắp không gian kim khí giờ đây cũng chỉ còn lại mấy cỗ
quan tài cô đơn. Đám lão già này thì Đóa Đóa không thể tiễn đi được bởi
vì bọn họ vẫn chưa chết, chỉ bị người khác giam cầm khiến cho chỉ còn
lại một hơi thở cuối cùng không chút ý thức. Chỉ cần nơi này bị xâm lấn,
bọn họ liền ra sức chiến đấu cho đến khi bị giết chết mới thôi. Thế
nhưng ý thức vẫn còn tồn tại, chỉ cần Kim Nguyên vẫn còn ở đây thì ý
thức vẫn sẽ không bị diệt. Chẳng qua, mỗi một lần ý thức của bọn họ chỉ
có một sinh mệnh mà thôi, đã chết đi thì cũng chỉ có thể chờ đến lần sau
tái chiến.
Đóa Đóa giải quyết hết đám oán linh này
liền quay đầu nhìn lên trận đại chiến trên không trung. Nàng bắt tay
thành hình chiếc loa ngay miệng, hô to: “Mẹ, bắt lấy!”
Phong Nguyên bị ném lên trên, đám lão
già cương thi này sẽ không nhào đến tranh đoạt. Phong Nguyên cũng không
phải là một viên ngọc bình thường, nó bị Đóa Đóa ném đi vậy mà có thể
phá vỡ lớp bảo vệ kim loại bên ngoài.
Vân Liệt Diễm nắm lấy Phong Nguyên, khóe miệng co giật. Đây là thứ có thể ném bậy ném bạ hay sao? Nếu như ném bể thì sao?
Cất Phong Nguyên vào người, ánh mắt Vân
Liệt Diễm rơi vào trên người đám lão già cương thi xung quanh. Không
rảnh để bồi chơi với bọn họ rồi! Hai cánh tay mở ra, nháy mắt Vân Liệt
Diễm hóa thành một con Hỏa Phượng Hoàng thật lớn, tiếng kêu vang vọng cả
không gian. Nàng cúi người xuống, hai chiếc cánh xoay quanh phóng công
kích về phía đám lão già. Ngọn lửa xuyên thấu qua người bọn họ, nhất
thời xung quanh vang lên những tiếng nổ mạnh. Đám người cương thi vây
quanh Vân Liệt Diễm giờ phút này lại không cam lòng ngẩng đầu, nhưng đã
không còn kịp nữa rồi, thân thể hoàn toàn bị phá vỡ.
Vân Liệt Diễm phủi tay, sau đó đáp xuống đất.
Cùng lúc đó, phía dưới tượng Phật bằng
vàng, Đại trưởng lão cùng Kim Danh Tường đều nghe thấy tiếng kêu vang,
sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Đại trưởng lão, thật sự phải mở Diệt
Trận sao?” Kim Danh Tường khẩn trương đến nỗi hai tay đều thấm đẫm mồ
hôi. Hỏa Phượng Hoàng! Tuyệt đối là Hỏa Phượng Hoàng! Bây giờ, không còn
ai dám nghi ngờ nữa rồi!
“Mở! Nhất định phải mở! Mau, nếu còn
chần chừ thì không còn kịp nữa!” Ánh mắt Đại trưởng lão đầy phức tạp
nhìn tượng Phật khổng lồ, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Hỏa Phượng
Hoàng không phải đã chết từ tám năm trước rồi sao? Lốc xoáy trắng kia
chứa năng lượng Thiên Thần, làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?”
Giờ phút này Kim Danh Tường cũng bất
chấp Đại trưởng lão đang lẩm nhẩm cái gì, chỉ nghe thấy một tiếng ‘mở’
kia thì toàn bộ những người còn lại đều lùi về phía sau, toàn bộ hợp lực
phóng về phía đỉnh đầu của tượng Phật.
Một cột sáng khổng lồ đánh xuống đỉnh
đầu tượng Phật thì viên ngọc bên trên nháy mắt có biến hóa, kim khí xung
quanh hóa thành một bàn tay thật lớn bao trùm lấy viên ngọc.
Làm xong tất cả những chuyện này, Kim
Danh Tường cùng toàn bộ trưởng lão đều quỳ xuống mặt đất, bái ba lạy với
tượng Phật. Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một gió
xoáy thật lớn, bầu trời nháy mắt biến thành một mảnh hắc ám.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Kim Danh Tường biến sắc.
“Không biết nữa, giống như… giống như là
năng lượng của Phong Nguyên…” Lúc này, một tộc nhân quỳ gối phía sau
Kim Danh Tường run giọng nói.
Sắc mặt Đại trưởng lão cũng ngưng trọng chưa bao giờ có, sau đó quỳ rạp xuống đất thét lên: “Trời muốn diệt Kim thị ta rồi!”
Gia tộc Kim thị giờ đây lâm vào nguy cơ
trước nay chưa từng có, đây là lần đầu tiên trong mấy vạn năm qua bọn họ
gặp được trận cướp đoạt lớn đến như vậy.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đã lấy được Kim Nguyên rồi sao?” Đóa Đóa nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền vui vẻ chạy tới.
Vân Liệt Diễm gật gật đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn Đóa Đóa, mắng: “Không phải mẹ đã bảo con an phận một chút rồi sao?”
“Hì hì! Mẹ, con rất an phận!” Đóa Đóa lắc lắc cánh tay Vân Liệt Diễm làm nũng.
“Vậy con nói cho ta biết Phong Nguyên
con ném đến là từ đâu ra?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy xung quanh Phong
Nguyên có phong ấn, nếu không thì Kim thị biết bao nhiêu năm qua cũng
không hề không cảm nhận được khí tức của nó. Thế nhưng lúc Đóa Đóa ném
Phong Nguyên đến cho nàng, phong ấn xung quanh nó đã không còn.
“Mẹ, con thật không biết mà! Sau khi dọn
dẹp hết đống xương trắng trên đất thì thấy nó liền ném cho mẹ đó thôi”
Đóa Đóa chớp chớp mắt, nàng không biết, thật sự không biết!
Vân Liệt Diễm liếc con bé một cái, thấy nàng không sao nên cũng không tiếp tục tính toán.
Lúc này, Vàng cùng Kim Trầm Khê cũng ra khỏi kết giới.
“Đóa Đóa, muội không sao chứ? Làm ta sợ muốn chết!” Vàng nhìn thấy Đóa Đóa không sao, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Diễm nhi, thế nào rồi?” Kim Trầm Khê nhìn Vân Liệt Diễm.
“Không sao cả! Ta nghĩ kết giới này từ
bây giờ cũng không còn tồn tại nữa” Vân Liệt Diễm nhìn về phía những cỗ
quan tài trống không bên kia, thi thể đã bị nổ thành bụi hẳn là không
thể quay lại được. Đã không còn những người này, trận pháp bên trong cấm
địa Kim thị cũng không còn tồn tại.
“Trầm Khê, thật xin lỗi vì đã phá hủy
cấm địa Kim thị” Vân Liệt Diễm vẫn cảm thấy có lỗi một chút, dù sao đây
cũng là nơi yên nghỉ của tổ tiên người ta.
Kim Trầm Khê lắc lắc đầu, nói: “Nàng
không có chuyện gì thì tốt rồi! Gia tộc Kim thị vốn nên biến mất từ lâu,
nhiều năm qua nơi đây ngày càng xuất hiện thêm nhiều bộ xương cốt, nó
cũng nên bị hủy diệt”
Lúc nhìn đến những bộ xương cốt kia, Kim
Trầm Khê nhịn không được cảm thán. Nơi đây cũng chỉ là gia tộc Kim thị,
còn những gia tộc khác chưa nói đến, không biết bao nhiêu người đã điên
cuồng vì ngọc căn nguyên rồi tìm đến cái chết. Sự thống trị của bát đại
gia tộc nên sụp đổ từ lâu, nếu không cũng sẽ chỉ có thêm nhiều người vô
tội bị liên luỵ, hoặc là có thêm nhiều người dã tâm bừng bừng chết ở
nơi này.
“Đi thôi, đến lấy Kim Nguyên!” Tầm mắt
Vân Liệt Diễm dừng trên Kim Nguyên, bây giờ mọi chướng ngại đều đã bị
diệt, Kim Nguyên cũng đã ở ngay trước mắt.
Bọn họ có chút khẩn trương đi từ từ về phía Kim Nguyên.
Vân Liệt Diễm vươn tay lấy Kim Nguyên từ trên bệ xuống. Đúng lúc này, một tiếng nổ vang đột nhiên truyền đến.
“Đeo bình dưỡng khí vào!” Vân Liệt Diễm
là người phản ứng đầu tiên. Nơi này nhất định còn có cơ quan, bây giờ
muốn bố trí kết giới cũng không còn kịp nữa. Bọn họ đang không ngừng rơi
xuống, phía trên đầu truyền đến thanh âm đóng kín lại của kim loại, rất
rõ ràng bọn họ đã rơi vào một cái bẫy.
Xung quanh đều một mảnh tối đen mà bọn họ vẫn không ngừng rơi xuống dưới.
Vân Liệt Diễm cảm thấy không khí xung
quanh càng lúc càng loãng, thậm chí còn gần như tiêu mất. May mắn là
nàng đã có sự chuẩn bị, nếu không thì sẽ phải chết ngạt ở nơi này. Ở nơi
không khí loãng thì năng lượng nguyên tố hỏa cũng không thể phát huy
tác dụng của nó, cho nên bây giờ nàng muốn sử dụng năng lực cũng rất khó
khăn.
Bởi vì bọn họ đang không ngừng rơi xuống, xung quanh chỉ có tiếng gió vù vù, cho dù có nói chuyện cũng không nghe thấy.
Rơi xuống, không ngừng rơi xuống.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lâu đến
nỗi Vân Liệt Diễm cảm thấy mình càng lúc càng khó thở. Lúc trước nàng
bảo Vàng làm một chiếc bình dưỡng khí đơn giản chẳng qua chỉ là để phòng
hờ, nàng quả thật không ngờ sẽ có lúc dùng đến chúng. Thế nhưng lượng
không khí bây giờ lại không đủ dùng. Vàng với Đóa Đóa nhất định không
sao, nhưng nàng lại không biết Kim Trầm Khê bây giờ còn sống hay không
nữa. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nàng thật không nhìn thấy ba người
bọn họ đang ở nơi nào.
Lại không biết qua bao lâu, Vân Liệt
Diễm rốt cuộc cũng cảm thấy mình rơi vào trong nước. Nàng như được giải
phóng, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả người lại như bị đánh nát,
một chút sức lực cũng không có. Đốt một ngọn lửa trước mặt, nhưng không
khí còn không có để thở huống gì đến duy trì ngọn lửa ấy, cho nên nó vừa
nhóm lên đã bị tàn lụi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Vân Liệt Diễm nhíu mày, đột nhiên nhớ ra Mộc Nguyên mà Ngục Tu đã đưa cho mình.
Bảy viên ngọc căn nguyên là nguyên tố tự
nhiên cấu thành nên thế giới này, Mộc Nguyên cùng Thủy Nguyên tác động
lẫn nhau hẳn là có một chút tác dụng. Nàng không rành về hoá học, từ lâu
đã quên cái gì là hàm lượng nước cùng phân tử nguyên tử, thật sự cũng
không nghĩ ra những phản ứng hóa học của chúng. Vân Liệt Diễm cũng chỉ
ôm hi vọng thử một chút, lấy Thủy Nguyên cùng Mộc Nguyên ra, có đôi khi
đánh bậy đánh bạ cũng có chút tác dụng.
Ánh sáng của Thủy Nguyên cùng Mộc Nguyên
lập tức rọi sáng xung quanh, rốt cuộc thì Vân Liệt Diễm cũng có thể
quan sát nơi đây một chút. Khắp nơi đều là nước, dường như nàng đã đến
một nơi rất sâu dưới lòng đất. Sau đó, nàng nhìn thấy Kim Trầm Khê nằm ở
một nơi cách mình không xa. Hắn có vẻ khá may mắn khi rơi xuống gần một
mõm đá, nên mới không bị chìm xuống.
Vân Liệt Diễm định bơi về phía hắn thì nghe thấy hai tiếng bùm, là Vàng cùng Đóa Đóa.
“Ô ô… Mẹ đang ở đâu vậy?” Đóa Đóa lớn tiếng gọi.
Mặt Vân Liệt Diễm đen thui. Đứa nhỏ này, có thể nhìn xung quanh một lần rồi hãy lên tiếng gọi hay không?
Vân Liệt Diễm ho nhẹ một tiếng, mặc dù
Thủy Nguyên và Mộc Nguyên đã được lấy ra nhưng nàng cũng chỉ cảm thấy
hơi tốt hơn một chút mà thôi, hơi thở vẫn rất không thông thuận, thậm
chí còn không thể cất tiếng nói.
Đóa Đóa nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền bật người bơi lại, Vàng cũng vội vàng bơi đến.
Đến khi Đóa Đóa đến nơi, Vân Liệt Diễm
dùng ánh mắt bảo Đóa Đóa bơi đến xem Kim Trầm Khê còn sống hay không.
Bây giờ có lẽ chỉ mỗi Đóa Đóa là không gặp khó khăn với hô hấp. Vân Liệt
Diễm không khỏi cảm thán, hoa nơi Minh Giới quả thật rất lợi hại, chẳng
hạn như Đóa Đóa bây giờ đã không cần hô hấp hay ăn cơm vẫn có thể duy
trì sự sống bởi vì con bé là bất tử.
Đóa Đóa bơi tới trước mặt Kim Trầm Khê, vỗ vỗ mặt của hắn rồi nói: “Mẹ, Trầm Khê thúc thúc chưa chết, nhưng cũng sắp chết rồi!”
Đúng vậy, hơi thở của hắn đã rất mong
manh, dường như chỉ cách cái chết bằng một ranh giới mỏng. Lúc này, vàng
lấy trên lưng xuống chiếc bình dưỡng khí còn lại đưa cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa chụp lồng dưỡng khí vào mũi Kim Trầm Khê rồi nói với Vân Liệt Diễm: “Mẹ, ổn rồi!”
Vân Liệt Diễm gật gật đầu, sau đó chỉ
chỉ tay xuống nước. Muốn trèo lên trên là chuyện không thể, bọn họ không
có đủ không khí để đỡ Kim Trầm Khê thoát khỏi đây. Cũng không thể tiếp
tục chờ ở chỗ này bởi vì không bao lâu sau thì bọn họ sẽ thiếu không khí
mà chết. Không thể không thừa nhận, chiêu này của gia tộc Kim thị vô
cùng tuyệt diệu. Vạn vật trên thế gian này đều cần hô hấp mới có thể
sống, chỉ ngoại trừ loài Tà Hoa đến từ Minh Giới, phỏng chừng thế giới
cũng chỉ có duy nhất một mình Đóa Đóa như vậy.
Đối với những sinh vật bình thường như
bọn họ thì vốn không thể giữ được mạng đi lên phía trên dưới tình huống
này, trừ phi là tiếp tục bơi theo dòng. Nơi này có nước, nói không chừng
có đường dẫn vào. Dù sao ở lại đây cũng mất mạng, chi bằng cứ đánh cược
một phen, còn sống thì là bọn họ may mắn, nếu như chết thì cứ coi như
là số mệnh đi.
Thế nhưng, Vân Liệt Diễm lại có chút nhớ thương Hàn Chỉ cùng Thiểm Thiểm.
Mấy năm nay nàng vẫn không dám nhớ đến
hắn, mỗi lần nhớ đến hắn đều cảm thấy đau đớn. Nàng thật ra là người rất
ích kỷ, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không tự ý rời bỏ Hòa thành mà
không để lại cho hắn một chút tin tức nào. Nàng biết rõ Hàn Chỉ nhất
định sẽ đi tìm nàng, nhưng nàng lại không nói một câu mà bỏ đi, thậm chí
còn ‘cửu tử nhất sinh’. Loại đau đớn đó, hắn có cảm nhận được không?
Hắn đã vượt qua mấy năm này như thế nào?
Lấy thực lực Thần cấp Tứ giai đối kháng với cao thủ Thần cấp thất giai,
làm sao hắn có thể thắng được? Rốt cuộc hắn đã phải trả giá bao nhiêu
mới đổi được chiến thắng lần đó? Lại rốt cuộc hắn đã phải kiên trì như
thế nào mới sống được?
Nhớ đến hắn, hắn lại đau đến thấu triệt
tim gan. Cho nên, nàng ích kỷ không dám nhớ đến hắn, không dám nhớ đến
nam nhân khiến cho nàng yêu đến ngây dại, khiến cho nàng không tiếc phải
trả giá kia.
Nhớ đến hắn, nàng lại nhớ đến đứa con
không có duyên với bọn họ. Áy náy như thủy triều lan tràn vào sâu tận
đáy lòng nàng theo từng đợt, bao phủ hoàn toàn cơ thể nàng.
Nàng có lỗi với Hàn Chỉ, có lỗi với con của bọn họ.
Nàng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với hắn, nàng cũng sợ phải đối mặt trước hắn.
Nhận được chỉ thị của nàng, Vàng cùng
Đóa Đóa đều không chút do dự bơi sâu vào bên trong động. Bây giờ chỉ có
một mình Đóa Đóa là người an ổn nhất, cho nên trách nhiệm kéo Kim Trầm
Khê là của nàng. Bọn họ đều tin tưởng tuyệt đối Vân Liệt Diễm, cho dù
Vân Liệt Diễm nói cái gì thì bọn họ cũng sẽ không tiếc sức làm theo.
Vân Liệt Diễm bỏ Mộc Nguyên vào người,
chỉ sử dụng Thủy Nguyên để quan sát hướng đi của Đóa Đóa và Vàng. Giữ
Thủy Nguyên ở ngoài là có nguyên nhân, bọn họ đang ở trong nước mà Thủy
Nguyên lại rất mẫn cảm với nước, nói không chừng còn có thể đưa bọn họ
đến nơi an toàn.
Bây giờ nàng chỉ biết nơi đây là dưới
lòng đất, cho nên bọn họ sẽ phải bơi rất lâu. Tuy nhiên có Thủy Nguyên ở
đây thì khác, linh tính của nó sẽ dẫn nàng đến nơi có nhiều nước nhất.
Vân Liệt Diễm đã cạn kiệt sức lực, đây
là lần đầu tiên trong đời nàng tàn tạ nhất. Tuy là thắng nhưng nàng cũng
mất gần hết sức lực, nguồn năng lượng chồng chất của những lão già kia
dưới tác dụng của Kim Nguyên, chúng ít nhất cũng là Thần cấp bát giai
cấp ba. Nàng muốn chiến thắng, chuyện không phải là khó khăn bình
thường. Nếu không phải nhờ Đóa Đóa đưa Phong Nguyên đến kịp lúc, nàng
không thể thoát khỏi lớp vây bằng kim loại chỉ trong một khoảng thời
gian ngắn như vậy. Tuy nhiên, một kích cuối cùng cũng đã tiêu hao không
ít năng lượng.
Đoạn đường rơi xuống nơi này đã hít thở
khó khăn, thân thể không ngừng lao xuống, cảm giác như bị xé rách, bây
giờ còn phải liều mạng bơi, thật là mệt đến sắp chết. Thế nhưng bất kể
thế nào, chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bọn họ không thể buông lỏng.
Không biết là do Thủy Nguyên dẫn lối hay
là vị số mệnh cả bốn người chưa đến đường cùng, không biết đã bơi bao
lâu, ngay khi Vân Liệt Diễm đã mệt đến chết lặng thì một chút hi vọng
lại xuất hiện. Từ phía xa, có vài tia sáng le lói truyền đến.
Là ánh mặt trời!
Nước của dần ấm hơn, rốt cuộc bọn họ
cũng thoát chết. Cất Thủy Nguyên đi, Vân Liệt Diễm cố sức bơi về phía có
ánh sáng. Một khắc rời khỏi mặt nước, Vân Liệt Diễm có một loại cảm
giác mê muội.
“Mẹ, rốt cuộc chúng ta cũng thoát rồi!” Đóa Đóa đỡ Kim Trầm Khê lên bờ biển, sau đó nhảy cẩn lên hoan hô.
Thế nhưng bọn họ chưa thả lỏng được bao lâu thì sắc mặt lại trầm xuống.
Nơi này là…
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.