Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 4: Chương 4
Cố Ninh trở về phòng
học, lập tức bị những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, cô
đi tới chỗ ngồi của mình, chưa từng nửa phần ghé mắt để ý tới bọn họ.
Sống lại thêm một kiếp, ánh mắt của người khác đối với cô mà nói, không
có chút ý nghĩa nào.
Sau khi tan học, chờ mọi người rời
khỏi không sai biệt lắm, Cố Ninh mới thu thập sách vở rồi đi ra ngoài,
về phần Ninh Ngật, đã sớm ở tiết học trước không thấy bóng dáng. Cố Ninh
mới vừa ra khỏi trường học, ở một ngã rẽ liền bị một nhóm người ngăn
cản.
– “Ai nha, đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đi ra.” Người ngăn cô mang trên mặt một nụ cười lưu manh nói.
Cố
Ninh mắt lạnh nhìn sang, cô đã sớm đoán được sẽ có người ở nửa đường
chặn cô lại, bên trong nhóm người này có vài gương mặt cô vẫn còn nhớ
mang máng.
Kiếp trước, cô chưa từng có một phần sợ hãi
nào, huống chi hiện tại. Những người này ở kiếp trước, làm cho cuộc sống
trung học của cô rơi vào bóng tối.
Giáo viên và bạn bè
chung lớp luôn nhìn Cố Ninh bằng ánh mắt rất quái dị, chung quy ai cũng
không thích một người đã trêu chọc đến đám người hỗn tạp này, những
người này ba lần bốn lượt đến quấy rầy Cố Ninh, bạn bè chung lớp dần dần
tránh xa cô, cô trở thành người bị cô lập.
Đa số mọi
người trước tiên sẽ nghĩ đến, cảm thấy nếu ngươi không đi trêu chọc
người khác, người khác như thế nào sẽ tìm đến ngươi, rồi sẽ cho rằng tất
cả đều là do ngươi sai, nếu có thể trêu chọc tới đám người hỗn tạp như
vậy, vậy nhân phẩm của ngươi chắc chắn có vấn đề. Cố Ninh cũng lười giải
thích thêm, cô ở trung học học 3 năm vẫn bị cô lập một mình, người khác
tìm tới cô, cô cũng sẽ tận lực tránh đi.
Kiếp trước Cố
Ninh không tham gia kỳ thi trung khảo, sau này Cố Xuân Sinh tùy tiện tìm
đại một trường học cho cô, trường học kia ở gần vùng ngoại thành, trên
cơ bản không ai đến học, phần lớn người đến đó học đều là những người
không có lý tưởng.
Cùng với trường học cấp 2 của Cố Ninh
trước kia hoàn toàn không thể so sánh, nói không khoa trương, quả thực
là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất.
Chịu đựng
qua ba năm, Cố Ninh là một trong số ít người có thể đậu vào đại học,
trường đại học mà cô thi đậu là một trường trọng điểm của tỉnh, xem như
đã phá kỷ lục của trường cấp 3 này, sau khi tốt nghiệp, lúc này mấy
người bạn chung lớp mới bắt đầu ghé mắt nhìn đến cô.
Thiếu
niên bạo lực, vô tri không sợ, sống lại một kiếp, cô càng không có nửa
phần tha thứ. Đời trước những người đó đã thiếu cô, chung quy sẽ được
hoàn trả gấp bội, nhưng không thể để cho bản thân cảm nhận một mình
được, cũng phải nhường cho bọn họ hảo hảo mà nhấm nháp một phen mới tốt.
–
“Cố Ninh, cô có biết xấu hổ hay không a? Không phải cô há mồm ngậm
miệng nói cô không muốn yêu đương sao? Tại sao lại cùng với đàn ông ở
chung một chỗ vậy? Cô muốn Cảnh ca phải nghĩ như thế nào?” Trương Diệu
gay gắt một cái, vẻ mặt khinh bỉ quát.
Đủ loại người,
cấu thành một giai đoạn phồn hoa, từng người đều phải trải qua giai đoạn
là học sinh trung học, không phải ai cũng tích cực hướng tới tương lai,
luôn có một ít kẻ thích lập bang kết phái, tự cho là mình nghĩa khí “Dị
đoan”. Cho dù ngay tại trường học có danh nghiêm cẩn phong cách như
trung học Thanh Phong cũng không có chút ngoại lệ nào.
Cố Ninh lạnh lùng cười, quát:
– “Tránh ra! Tôi cùng ai ở cùng một chỗ, cùng với các người có quan hệ gì?”
Nhóm
người vây quanh, không biết là bị khí thế của Cố Ninh dọa cho sợ hay là
như thế nào đó, nhất thời đều không ai lên tiếng, chung quy chỉ là một
nhóm học sinh mười mấy tuổi.
Trương Diệu sau khi ngỡ
ngàng cũng hồi tỉnh lại, bản thân hắn như thế nào lại bị một con nha đầu
hù cho sợ đây? Hắn níu lấy dây đeo cặp của Cố Ninh nói:
– “Cô nói cái gì?”
Vừa
mới dứt lời, bị Cố Ninh cả người lẫn túi xách lôi đến phía trước hai
bước, tay đang níu lấy Cố Ninh lập tức buông lỏng ra, hắn không đứng
vững ngã ở trên mặt đất. Sau khi Trương Diệu bị ngã, hoàn toàn sững sờ
tại chỗ, mấy đứa khác cũng ngốc lăng đứng đó. Chờ Cố Ninh nhảy lên xe
bus, một đám người mới kịp phản ứng. Vài người chung quanh lúc này mới
xông tới, hỏi:
– “A Diệu, mày không sao chứ?”
–
“Tao… tao không sao.” Trương Diệu từ mặt đất đứng lên, nhìn chiếc xe
bus biến mất chỗ ngã rẽ: “Cô gái nhỏ này ăn trúng thuốc nổ rồi chắc!”
– “Đúng a, ánh mắt lúc nãy thật dọa người a, giống như muốn nuốt sống người ta.” Một tên đứng bên cạnh vội vàng phụ họa theo.
***
Giờ
cao điểm, xe bus cũng bị chen lấn chật như nêm cối, sau khi Cố Ninh lên
xe, tìm một vị trí đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài dòng xe xuôi ngược
như nước mà xuất thần.
Cấp 2, thật là lứa tuổi hay có
mối tình đầu, ở góc hẻo lánh của trường học thường xuyên sẽ có mấy đôi
tình nhân vụng trộm nắm tay nhau, trong lớp học, quan hệ giữa nam và nữ
cũng rất thân mật, ánh mắt giao nhau giống như là mạch nước ngầm sôi
trào.
Kiếp trước, hảo cảm của Hà Cảnh đối với mình, quả thực là một trận tai nạn.
(Cát: Anh nam 9 đã xuất hiện rồi nhá!)
Khi
đó bị điện ảnh Hongkong ảnh hưởng, rất nhiều người đều bắt đầu tỏ tình
lãng mạn. Hà Cảnh không biết nghe ai đề nghị, muốn ở lễ tình nhân hôm đó
tạo ra một khung cảnh khó quên, vốn hắn nghĩ dưới lầu đốt một đống nến
xếp thành hình trái tim, sau này phát hiện ban ngày đốt đèn cầy thật
không quá bắt mắt, hơn nữa ban ngày ban mặt đốt một loạt nến cũng rất
ngu ngốc.
Lúc sau, Hà Cảnh đột nhiên nhanh trí, sắp xếp
biến thành dùng mấy trái ớt màu đỏ hồng hợp lại, ghép thành hình trái
tim! Đại biểu cho tình yêu nồng cháy! Như vậy càng rõ ràng không phải
sao! (^0^)
Phô trương làm được rất lớn, sau khi tan học,
trên hành lang tất cả đều toàn là đầu người chen chúc, rậm rạp nhìn
xuống. Hà Cảnh bởi vì chuyện này thiếu chút nữa bị đuổi học, sau này phụ
huynh của hắn đến trường cầu tình, lúc này mới đổi thành bị xử phạt
bằng việc viết giấy kiểm điểm.
Về phần đạo cụ là mấy
trái ớt đỏ hồng, đều bị dì ở căn tin tịch thu, mấy ngày sau bất kể là
xào món gì, bên trong đều bỏ thêm vài miếng ớt đỏ hồng ở trên mặt đồ ăn,
mấy học sinh xuống căn tin ăn, hoàn toàn bị “nóng bỏng” một phen, cũng
làm cho chuyện này càng thêm sôi trào.
Về phần đương sự
quan trọng nhất trong sự kiện đó là Cố Ninh, ngày hôm đó căn bản cô
không đến trường, kiếp trước, cô thậm chí đối với người tên Hà Cảnh này
không có chút ấn tượng nào.
Trong trường học mọi người đều bàn
tán xôn xao, đều nói rằng chuyện này bị nháo lớn đến ban giám hiệu, là
bởi vì đã có người đi mật báo, về phần là ai, mọi người đều đem đầu mâu
chỉ về phía Cố Ninh.
Cố Ninh dần dần bị người trong lớp
học xa lánh, ngay cả đi trên đường, đều sẽ có người ghé mắt liếc sang
chỉ trỏ. Nguyên bản cô không hề biết nguyên do, thẳng đến một ngày cô
đến lớp sớm, nghe được người bạn tốt nhất của mình là La Mẫn, cùng người
khác nói đến chính cô:
– “Mình cảm thấy Cố Ninh thật
quá đáng. Rõ ràng biết người ta muốn thổ lộ, thậm chí còn không đến lớp,
không đến cũng thôi đi, còn đi báo cáo với giáo viên chủ nhiệm, có nhất
thiết phải tuyệt tình đến thế không?”
– “Đúng a, nhóm
nam sinh còn nói cô ta là băng sơn mỹ nhân, theo mình thì là rắn rết mỹ
nhân mới đúng.” Một nữ sinh khác cũng phụ họa theo, vẻ mặt khinh thường.
– “Mình có khuyên cậu ấy rồi, còn cùng cậu ấy cãi nhau một trận, nhưng cậu ấy chính là không nghe.” La Mẫn còn nói.
Mãi
cho đến khi có người nhìn thấy Cố Ninh, lên tiếng nhắc nhở, vài người
đang nói chuyện lúc này mới câm miệng, La Mẫn thực sự kích động, cô ta
không xác định được Cố Ninh đã nghe được bao nhiêu, trong lòng cô ta
thầm kêu không hay ho, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười giả tạo nói:
– “Cố Ninh, bạn đến rồi à.”
Cố
Ninh không nói chuyện, lập tức đi về chỗ ngồi của mình. Cảm giác bị
phản bội làm lòng cô lạnh như băng. Cô nhớ rõ một ngày trước khi Hà Cảnh
thổ lộ, La Mẫn đã nói cùng cô:
– “Nếu bạn sợ không
xuống đài được, hôm đó có thể không đến trường, Hà Cảnh biết bạn không
đến sẽ không nháo nữa, bạn nói với cô giáo là bụng bạn không thoải mái,
xin phép nghỉ một ngày, cũng không chậm trễ chương trình học.”
Lúc
ấy, trong lòng Cố Ninh cũng có nghi ngờ, nhưng cô ngẫm lại vẫn gật đầu,
sự thật là cô không biết phải xử lý loại chuyện này như thế nào, cũng
không biết phải xuất hiện thế nào trước mặt người khác. Biện pháp như La
Mẫn nói hình như cũng là biện pháp xử lý đơn giản nhất.
Vào
thời điểm đó, quan hệ của cha mẹ Cố Ninh vẫn rất căng thẳng, nếu ở
trường học bởi vì chuyện này mà gọi điện thoại đến nhà, chỉ sợ sẽ phát
sinh thêm chuyện, cô không muốn nghĩ phức tạp. Cho nên Cố Ninh đã gọi
điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xin phép nghỉ, lại bị La Mẫn nói
thành là cô đi gọi điện thoại cáo trạng với cô giáo. Cố Ninh lúc ấy làm
thế nào cũng không nghĩ tới, cái gọi là bạn bè lại đâm một dao sau lưng
cô.
Mà hết thảy mọi chuyện, mới chỉ là bắt đầu…
Hà
Cảnh – cái tên này vẫn bị cô khắc vào trong đầu, giống như chạm khắc
vào đá, thế cho nên rất nhiều năm sau, khi người khác giới thiệu cho hai
người quen biết, thời điểm cô đọc lên hai chữ này, lúc ấy, cô liền
ngưng trọng một chút. Mà lúc đó, đối phương đã trở thành ông trùm hùng
bá một phương, một đôi con ngươi tối đen như mực nhìn chằm chằm vào cô.
***
Cố Ninh trở về nhà, nghĩ tới buổi sáng giáo viên chủ nhiệm có nói với cô một chuyện.
–
“Tháng 7 kỷ niệm Kiến Đảng (kỷ niệm ngày thành lập đảng cộng sản của
Trung quốc), trường học có tổ chức bữa tiệc tối, hiện tại đang tuyển
người chủ trì (làm MC, dẫn chương trình), khóa trước, nữ sinh chủ trình
đã chuyển trường rồi, Cố Ninh, cô muốn hỏi em có nguyện ý làm hay không,
cô cảm thấy em rất thích hợp, tiếng phổ thông của em rất chuẩn.”
Nếu là kiếp trước, Cố Ninh sẽ không tham gia loại hoạt động này, nhưng lần này Cố Ninh không có cự tuyệt, chỉ là cười nói:
– “Được, em làm, chung quy em cũng không có nhiều kinh nghiệm, cá nhân em ngược lại rất muốn làm thử xem sao.”
Cô
nhớ rõ, kiếp trước trường học tổ chức bữa tiệc kỷ niệm này, cuối cùng
người chủ trì chính là Cố Huyên, đời này, nếu như cô đoạt đi vị trí
người chủ trì của Cố Huyên, không biết Cố Huyên còn có thể kiềm chế
không? Trên mặt cô ta sẽ có biểu tình gì?
Kiếp trước,
sau khi tiệc tối kết thúc, cô ở cửa trường học thấy được xe của Cố Xuân
Sinh, lúc ấy, cô còn nghĩ rằng Cố Xuân Sinh là tới đón cô, nhưng cô lại
thấy được Cố Huyên lên xe của Cố Xuân Sinh, nghênh ngang mà đi. Cũng
chính từ lúc đó, cô mới bắt đầu hoài nghi, không nghĩ tới sau này, thế
nhưng hoài nghi của mình sẽ trở thành sự thật.
Cố Xuân
Sinh khi đó dám trắng trợn không kiêng nể gì tới trường học đón Cố
Huyên, chỉ sợ tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm xong, cho nên ông ta
không sợ bị phát hiện nữa.
Cố Huyên, kiếp trước bởi vì
Cố Huyên mà cô không tham gia kỳ thi trung khảo, bị cô lập ba năm, chịu
đủ các loại hình thức làm khó dễ, lúc này đây, cô muốn cho Cố Huyên cũng
nếm thử.
Muốn thu thập được mẫu DNA của Cố Xuân Sinh
cùng Cố Huyên không khó, nhưng quá trình giám định DNA không có dễ như
trong ti vi hay nói, muốn làm là làm được, tất yếu hai bên đều phải thỏa
thuận đồng ý, hoặc là một trường hợp đặc biệt mới có thể yêu cầu làm
giám định DNA.
Cha của Dương Mộng Đình là Phó thị trưởng, chỉ sợ nếu không có chứng cứ xác đáng, đến lúc đó sẽ bị trả đũa.
Bất
quá lại nói, hiện tại cô đã có phòng bị, Cố Xuân Sinh lại đang xuân
phong đắc ý, khó tránh khỏi việc để lộ ra sơ hở, cô chỉ cần lẳng lặng
chờ đợi, tùy thời mà hành động.
***
Khi
Cố Ninh về đến nhà, trên mặt đã là một mảnh bình tĩnh. Sau khi hai mẹ
con Cố Ninh cơm nước xong, Cố Ninh liền lôi kéo Thẩm Lan đến nói chuyện.
–
“Mẹ, nhiều năm nay mẹ đã ở nhà chăm sóc con, vất vả cho mẹ rồi, Cố…
cha… hiện tại cũng không thường xuyên trở về, mẹ có muốn đi tìm một công
việc hay không? Bằng không mỗi ngày chôn chân ở nhà cũng sẽ cảm thấy
nhàm chán.”
Thẩm Lan cười cười:
– “Mẹ
cũng muốn a, nhưng cha của con không thích mẹ xuất đầu lộ diện, hơn nữa
mẹ cũng không có bằng cấp gì, lại nhiều năm rồi không có làm việc, thật
không biết làm cái gì mới tốt, dù sao trong nhà không có tiền lương của
mẹ cũng không sao.”
Trong lòng Cố Ninh trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn mang theo một nụ cười như cũ:
–
“Mẹ, đợi đến sang năm con lên cấp 3 sẽ đi ở ký túc xá, cha con cũng
thường xuyên không về nhà dùng cơm, mẹ đi tìm một công việc để giết thời
gian cũng tương đối tốt, không cần mỗi ngày ở nhà xem ti vi nhàm chán
như vậy.”
Thẩm Lan sờ sờ đầu Cố Ninh, gần đây con gái bà trở nên tri kỷ hoạt bát hẳn, bà cũng cảm thấy thật vui mừng, cười hỏi:
– “Ninh Ninh, sao đột nhiên con lại nhắc đến chuyện này vậy?”
–
“Phụ nữ bây giờ ai cũng tự lập cố gắng kiếm sống, không nhất định phải
đem tất cả tinh lực đều đặt trên gia đình, còn không phải do con sợ mẹ
chịu ủy khuất sao?”
– “Mẹ biết rồi, để mẹ nhờ bạn bè lưu
ý giúp, muốn đi ra ngoài làm việc cũng không dễ, cần phải đợi con thi
đậu cấp 3 mới được.” Dừng một chút, Thẩm Lan còn nói thêm: “Cuối tuần
này là sinh nhật của bà ngoại con, tan học thì con trở về sớm một chút,
chúng ta cùng đi đến nhà bà ngoại con ăn cơm.”
– “Vâng.”
Từ
lúc Thẩm Lan cùng Cố Xuân Sinh kết hôn về sau, quan hệ của bà cùng nhà
mẹ đẻ liền dần dần lạnh nhạt. Trong nhà Cố Xuân Sinh vốn rất giàu có,
sau này gia đạo sa sút, không bằng được với lúc trước cho nên mới kết
hôn cùng Thẩm Lan.
Cố Xuân Sinh từ trước đã khinh thường
Thẩm gia. Đặc biệt là sau khi ông lập nghiệp, càng trở nên không thích
người của Thẩm gia. Ông cảm thấy người một nhà Thẩm gia đều không có
tiền đồ gì, là những người thân thích nghèo khổ, sẽ đến chiếm tiện nghi
của ông.
Nhưng trên thực tế, người Thẩm gia chưa từng
cầm lấy một phân tiền của Cố Xuân Sinh, Thẩm Lan bị kẹp ở giữa 2 bên,
làm người không tốt, ngầm cho hai vị lão gia nhà họ Thẩm tiền bạc, cũng
bị em trai Thẩm Xán trả trở về.
Thẩm Xán là người rất có
cốt khí, thấy anh vợ không thích hắn, cùng lắm thì không lui tới nữa,
đỡ cho người khác lo lắng mình đến chiếm tiện nghi.
Thẩm
Lan nhu nhược yếu đuối, giống như nhân bánh quy bị kẹp giữa hai bên làm
khó, lâu dài như vậy, về sau quan hệ của bà cùng nhà mẹ đẻ liền kém
hơn.
Cố Ninh vĩnh viễn quên không được, kiếp trước Cố
Xuân Sinh làm sao bắt được thóp của Thẩm Lan, khiến cho mẹ con cô tay
không trời khỏi nhà, một điểm tình cảm đều không lưu lại.
Mà
nhà mẹ đẻ của Thẩm Lan, cũng bởi vì chuyện này mà tổn thương nguyên
khí. Tuy rằng không nói lưu giữ con gái và cháu ngoại, nhưng tình thân
cùng hai mẹ con Thẩm Lan cũng nồng đậm dần lên, một năm cũng có liên lạc
với nhau vài lần.
Vốn cho rằng mọi thứ đều như vậy,
nhưng một người luôn luôn trầm mặc ít lời – cậu Thẩm Xán, ngay lúc Cố
Ninh thi lên đại học, một ngày trước khi cô đến trường báo danh nhập
học, ông đã tìm đến cô vụng trộm nhét cho cô 5000 đồng tiền mặt.
Vào
thời điểm đó, một năm học phí của Cố Ninh cần tốn mất 2000 đồng tiền
chi tiêu, sinh hoạt phí mỗi tháng không đến 200, 5000 đồng tiền mà Thẩm
Xán đưa cho, thật sự khiến cho cô cảm thấy khó hiểu.
Cố Ninh ôm bả vai Thẩm Lan nói:
– “Mẹ, con nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận bà ngoại ông ngoại, còn có cậu nữa.”
Thẩm Lan không biết lời này của con gái bà từ đâu mà đến, bà chỉ sờ sờ đầu Cố Ninh nói:
– “Con có phần tâm tư này, mẹ đã thấy rất vui rồi.”
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.