Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 5: Chương 5
Thứ sáu tan học, Cố
Ninh liền vội vàng trở về nhà, lễ vật Thẩm Lan đã chuẩn bị xong, Cố Ninh
còn dùng tiền tiêu vặt của chính mình giúp bà ngoại chuẩn bị một phần
lễ vật, ông ngoại liên quan cũng có phần. Thẩm Lan từ ái nhìn Cố Ninh
nói:
– “Con đó, đứa nhỏ này, lúc nào thì con mua đồ vậy?”
Cố Ninh đem tiền mừng tuổi của mình lấy ra một nửa, giúp 2 vị lão nhân gia mua áo ấm bằng lông dê.
– “Tiêu tiền cho ông bà ngoại không tính là lãng phí, hơn nữa, áo lông dê cũng không phải vật quý giá gì, thật có lời.”
Thẩm
Lan cười cười, cũng không muốn nhiều lời, hiện tại con gái bà đã trở
nên hiểu chuyện hơn so với trước kia, bà nhìn thấy thế, trong lòng cũng
thật sự vui mừng, huống hồ Cố Ninh có thể giúp bà làm tròn một phần hiếu
tâm, cũng là việc tốt.
Thời điểm 2 mẹ con Cố Ninh đến, đồ ăn đều đã dọn sẵn trên bàn.
Thẩm Đại Minh mỉm cười, đem con gái cùng cháu ngoại tiến vào trong nhà, quan sát Cố Ninh một vòng từ đầu tới chân, rồi nói:
–
“Đã lâu không nhìn thấy Ninh Ninh, giống như lại cao lớn hơn một chút,
không phải sắp thi chuyển cấp sao? Cần phải hảo hảo mà bồi bổ mới tốt,
như thế nào ngược lại còn gầy xuống vậy?”
Thẩm Lan cười phụ họa nói:
–
“Đúng a, cũng không biết có phải do áp lực quá lớn hay không, thân thể
càng ngày càng gầy, buổi tối mỗi ngày con đều chuẩn bị thêm bữa ăn khuya
cho con bé, nhưng thể trọng của con bé vẫn cứ càng ngày càng đi xuống.”
Thẩm Xán từ bên ngoài đi vào, nhìn thoáng qua cháu gái, trêu ghẹo nói:
– “Chị, đây gọi là đánh vào cục đá, bọt biển đều không xuất hiện một cái.” (Cát: Chẳng hiểu là nói cái gì luôn???)
Người một nhà bởi vì những lời này mà cười ha ha.
Lúc
hai mẹ con Cố Ninh rời đi đã hơn 8 giờ tối, Thẩm Lan không có thi bằng
lái xe, từ trước đến nay bà đã quen sống tiết kiệm, cho dù hoàn cảnh
hiện tại của bà không cần thiết phải tiết kiệm như vậy, nhưng thường
ngày mỗi khi bà muốn đi ra ngoài cũng chỉ dùng những phương tiện công
cộng để đi lại, ngay cả taxi cũng ít khi nào dùng tới.
Khoảng
thời gian này, rất ít người sử dụng phương tiện công cộng đi từ ngoại ô
thành phố vào trung tâm, cho nên trong xe chỉ có vài người ngồi rải
rác, Cố Ninh đem đầu tựa vào vai của Thẩm Lan, biết mà còn hỏi:
– “Mẹ, tối hôm nay cha cũng không về nhà sao?”
– “Ừ, cha con nói cuối tuần này phải đi bàn việc ký hợp đồng làm ăn, cho nên sẽ không trở về.”
–
“Cha con không về, chúng ta cũng sống rất tốt, hơn nữa, mỗi khi ông ấy
trở về liền phát giận, con tình nguyện muốn ông ta đừng trở về.” Cố Ninh
còn nói thêm.
Thẩm Lan vỗ vỗ bả vai Cố Ninh hỏi:
– “Có phải cha mẹ đã làm ảnh hưởng đến con không?”
Cố
Ninh nhìn bóng dáng phản chiếu của Thẩm Lan trên cửa kính xe, trong
chớp mắt cô cảm thấy thoạt nhìn bà tịch liêu vô cùng, trong lòng cô ngẩn
ra, chậm rãi nói:
– “Mỗi ngày ông ấy luôn bận rộn làm
ăn bên ngoài, thường xuyên không về nhà, năm sau con vào cấp 3 đã muốn
vào ở trong ký túc xá, một mình mẹ ở nhà, cần phải tìm một công việc,
như vậy mới có thể hảo hảo mà giết thời gian.”
Thẩm Lan nghiêng mặt hỏi lại:
–
“Đứa nhỏ này, như thế nào gần đây luôn thôi thúc mẹ ra ngoài làm việc
vậy, con sợ trong nhà không có đủ tiền để nuôi con sao?” Dừng một chút,
không đợi Cố Ninh trả lời, Thẩm Lan còn bồi thêm: “Bất quá bị con lải
nhải nhắc lâu như vậy, ngược lại mẹ cũng thực sự có suy nghĩ này, nhưng
việc này không thể gấp, phải chậm rãi nhờ người tìm hộ, không phải vẫn
là không thích hợp sao?”
Cố Ninh nghe ra trong lời nói của Thẩm Lan cũng có ý muốn đi tìm việc, cô nghĩ nghĩ rồi nói:
–
“Hôm kia ở gần tiểu khu nhà chúng ta, con nhìn thấy một cửa hàng bỏ
trống, mặt tiền cửa hàng cũng ở gần nhà ga, vị trí địa lý cũng không
sai, con đã cùng chủ nhà hỏi qua một chút, một năm tiền thuê nhà là năm
vạn, con cảm thấy rất tốt, đem chuyện cửa hàng bàn bạc cho ổn thỏa, có
thể mở một cửa tiệm bán tạp hóa gì đó, mặt tiền cửa hàng cách nhà mình
cũng gần, cũng tiện lợi cho việc quản lý.”
Thẩm Lan nghe xong lời Cố Ninh nói, bà ngẩn người:
–
“Ngược lại con đã giúp mẹ tính toán xong, khẩn cấp muốn đem mẹ đuổi ra
bên ngoài, không chịu hảo hảo học tập, còn cùng người khác đi bàn việc
thuê cửa hàng, con giống y hệt như cha con, mỗi khi thấy việc làm ăn
kiếm tiền lại bổ nhào vào.”
Cố Ninh nghe được Thẩm Lan
nhắc tới Cố Xuân Sinh, trong lòng cô lập tức trầm xuống, nhưng trên mặt
ngược lại không có chút sợ hãi hay tức giận gì cả, còn cười nói:
–
“Con cũng chỉ là đi ngang qua, nhìn thấy vị trí của cửa hàng kia rất
tốt, người đến người đi đều có thể nhìn thấy, mẹ không cần mỗi ngày ở
nhà nhàm chán nữa, cũng không còn nhàn rỗi như vậy, 3 tuần nữa thì con
thi rồi, vừa vặn chờ con được nghỉ hè, con có thể giúp mẹ sắp xếp một
chút! Mẹ, người nhất định phải nắm được cơ hội này, có mấy người đã đến
hỏi thăm chủ cửa hàng rồi!”
Thẩm Lan bị Cố Ninh nói như
vậy, bà cũng có vài phần động tâm, bà đã làm bà chủ mười mấy năm nay,
giờ tùy tiện đi tìm công việc, thực sự cảm thấy khó khăn, chi bằng tự
mình mở một cửa hàng nhỏ, làm bà chủ cửa hàng, tự do rất nhiều.
– “Vậy được, Ninh Ninh, ngày mai mẹ sẽ đi xem sao.”
Ngày
hôm sau, Thẩm Lan liên lạc với chủ cửa hàng, bà muốn bàn bạc kỹ càng
hơn. Hai người hẹn gặp ở một tiệm trà nhỏ của tiểu khu, Thẩm Lan đã sớm
chờ tại chỗ đó, chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, hơn 40
tuổi, hai người vừa gặp mặt lập tức ngồi xuống, ông chủ liền chủ động
lấy ra bản hợp đồng, cười nói:
– “Con gái cô đã cùng tôi
nói qua hai lần, hợp đồng này là do con bé đặt ra, cô nhìn lại xem sao.
Lúc bắt đầu, tôi cảm thấy con bé giống như đứa trẻ con thích đùa giỡn,
nhưng nhìn kỹ tờ hợp đồng này, tôi thấy rất chuyên nghiệp, nghe nói con
gái cô vẫn còn học cấp 2, đứa nhỏ này thật không đơn giản a, về sau cô
nhất định có phúc phần đấy.”
Thẩm Lan sửng sốt mất một
lúc, cầm lấy tờ hợp đồng liếc mắt nhìn qua, trong lòng bà thầm giật
mình, Ninh Ninh như thế nào lại biết mấy thứ này vậy? Chẳng lẽ là học
được ở trong sách sao?
Nhưng bà vẫn chưa đem kinh ngạc biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là cười nói:
– “Có lẽ con bé ở chỗ nào đó lấy được tờ hợp đồng này, đem ra hù dọa ông thôi.”
Ông
chủ cửa hàng ngồi đối diện nghe Thẩm Lan nói như vậy, cười cười nhưng
không nói gì, ông sống chừng này tuổi không lẽ không nhìn ra được người
trước mắt mình sao? Chỉ bằng việc đối phương đem giá thuê ông định ra
trả xuống một phần, ông liền biết được người này có thiên phú làm ăn bẩm
sinh.
Song phương nói xong rồi, sau khi Thẩm Lan xác
nhận không có lỗ hổng lập tức ký hợp đồng, chung quy bà cùng Cố Xuân
Sinh sống chung đã nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên cũng có nghe Cố Xuân
Sinh ở nhà gọi điện thoại bàn bạc chuyện làm ăn, lỗ tai bà nghe riết
cũng học hỏi được đôi chút.
Thẩm Lan từ tiệm trà đi ra,
lập tức ra ngân hàng lấy tiền, đem tiền thuê cửa hàng đều trả hết, làm
xong tất cả các thủ tục cần thiết. Thẩm Lan cầm bản hợp đồng về nhà,
ngồi trên sô pha, nhìn lại bản hợp đồng trong tay, lúc này bà mới lấy
lại tinh thần, mới vừa rồi, chính mình trong một khoảng thời gian thật
ngắn thuê được một cửa tiệm, thật là không thể tin được.
Tuy
rằng giá thuê cùng vị trí của cửa tiệm kia cũng không tệ, hợp đồng này
bà ký cũng không hối hận, cũng không cảm thấy mệt, nhưng thực sự quá khó
tin, chính mình như thế nào nhanh như vậy đã quyết định rồi, giống như
là đánh nhau hăng say vậy, cũng không cùng một người nào thương lương
qua cả, không phải sao?
Hiện tại, Thẩm Lan mới nhớ tới,
có lẽ là do Cố Ninh đã định ra tờ hợp đồng kia, làm cho trong lòng bà
hết sức tin tưởng và kiên định. Ba ngày sau, Cố Xuân Sinh về nhà, Thẩm
Lan mới đem chuyện này nói cho ông biết, hơn nữa bà còn cầm bản hợp đồng
đưa cho Cố Xuân Sinh xem.
Cố Xuân Sinh nhìn bản hợp
đồng, lúc bắt đầu thì sửng sốt, lúc sau tự nhiên lại giận dữ, ông đem
bản hợp đồng ném lên trên sô pha, cáu kỉnh nói:
– “Cô đi
mở cửa tiệm làm cái gì? Tiền tôi đưa cho cô không đủ dùng sao? Nhất
định phải làm loại chuyện hạ đẳng này à? Hảo hảo ở trong nhà không được
ư?”
Thẩm Lan đã lường trước việc Cố Xuân Sinh biết được,
có lẽ sẽ không vui, sẽ có cảm xúc phản đối, nhưng bà không nghĩ tới đối
phương sẽ nói những lời như vậy, lời nói đó trong giờ phút này thật
không mềm mỏng chút nào.
Thẩm Lan hít thật sâu một hơi, đáp lại:
– “Hạ đẳng, em mở cửa tiệm làm ăn, không trộm cũng không cướp, như thế nào gọi là hạ đẳng?”
Ánh
mắt Cố Xuân Sinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Lan, ông ta rất buồn
bực, Thẩm Lan ở nhà này đã mười mấy năm, không phải chưa từng cùng ông
nói muốn ra ngoài đi tìm việc làm, nhưng đều bị ông từ chối, Thẩm Lan
thấy thái độ ông cường ngạnh, cho nên cũng không tiếp tục kiên trì. Vốn
mọi việc đang tốt đẹp, nhưng hiện tại Thẩm Lan như thế nào đột nhiên lại
đi thuê một cửa tiệm, cũng không cùng ông thương lượng một tiếng, đã
nhanh chóng quyết định rồi.
Cố Xuân Sinh hoài nghi, có
phải chính mình đã để lọt dấu vết ở chỗ nào hay không, ông ta cẩn thận
nhớ lại, xác định không có chỗ nào không ổn mới nhẹ nhàng thở ra, xem
ra, đây là Thẩm Lan nhất thời nảy ra chủ ý này.
Ánh mắt
Cố Xuân Sinh u ám, hiện tại đã đến một bước cuối cùng, ngàn vạn lần
không thể làm sai điều gì mới được. Tiếng Cố Xuân Sinh lạnh lùng vang
lên:
– “Tùy ý của cô, cô muốn làm sao thì làm, hợp đồng
cũng đều ký cả rồi, cần gì tới hỏi ý kiến của tôi.” Nói xong, xoay người
đi ra ngoài.
Cố Xuân Sinh vừa mở cửa thì nhìn thấy Cố Ninh, ông nhíu nhíu mày hỏi:
– “Lúc nào thì con ra ngoài vậy?”
Thanh âm Cố Ninh nhàn nhạt trả lời:
– “Lúc nãy thấy mẹ có chuyện cần nói với cha, cho nên con ra ngoài đi dạo một chút.”
Cố
Xuân Sinh không nói gì thêm nữa, ông luôn cảm thấy gần đây, thái độ của
Cố Ninh đối với ông là lạ thế nào, nhưng ông cũng chưa suy nghĩ nhiều,
tính cách Cố Ninh vốn đã quái dị, cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Cố Ninh
nghe “Oành” một tiếng, cửa đóng lại, ánh mắt cô lập tức u ám.
Thẩm
Lan không nghĩ tới Cố Xuân Sinh sẽ phản ứng lớn như vậy, bà trừ bỏ
ngoài ý muốn thì lại càng thêm thương tâm, thấy Cố Ninh đi tới, Thẩm Lan
vội vàng lau nước mắt, cười nói:
– “Con về rồi sao?”
Cố Ninh ôm lấy bả vai Thẩm Lan nói:
– “Mẹ, người đã làm được. Ông ta không thể đối xử với mẹ như vậy, mẹ không cần thiết phải tha thứ cho ông ta.”
Thẩm
Lan há há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại đem lời muốn nói
nuốt trở về, bình thường bà ngay cả cùng người ta lớn tiếng một chút
cũng không có, huống chi là đối với người chồng đã chung sống mấy chục
năm.
Những năm gần đây, bà cảm thấy Cố Xuân Sinh ở bên
ngoài vì chuyện làm ăn mà chạy ngược chạy xuôi, thật không dễ dàng gì,
gia đình chính là nơi chốn cho ông nghỉ ngơi, cho nên hai người ở nhà
rất ít khi cãi vã, nếu có cũng hơn phân nửa là bà để cho Cố Xuân Sinh
chiếm phần hơn. Nhưng hôm nay, mấy lời nói của Cố Xuân Sinh đích thực
làm cho bà cảm thấy tổn thương. Cố Ninh lại hỏi:
– “Cửa tiệm đều đã quét sơn xong rồi à? Chờ đưa thêm kệ hàng vào, lập tức có thể khai trương.”
–
“Đã xong rồi.” Dừng một chút, Thẩm Lan không quá khẳng định lại hỏi
thêm: “Ninh Ninh, con nói mẹ có thể mở cửa tiệm được chứ? Mẹ có thể làm
tốt hay không đây, thái độ của cha con đã như vậy, đến thời điểm mẹ làm
không tốt, chỉ sợ…”
Cố Ninh cắt đứt lời nói của Thẩm Lan:
– “Như
thế nào không tốt, cửa tiệm kia có vị trí địa lý rất tốt, bốn phía
thông suốt, lại gần nhà ga, nói thật, con còn sợ đến thời điểm làm ăn
tốt quá, làm cho mẹ bận rộn không kịp trở tay, nếu đúng như vậy, chúng
ta cần phải mướn thêm người làm.”
– “Cửa hàng cũng không
lớn, một mình mẹ cũng có thể quán xuyến, mướn người thì cần phải tốn
chút phí tổn, làm sao có thể nói mướn người thì lập tức mướn người, đứa
nhỏ này, làm vậy sẽ không có lời!” Nói đến chuyện cửa hàng, lực chú ý
của Thẩm Lan lập tức bị dời đi, vẻ mặt thành thật, khóe môi không tự chủ
mang ra nụ cười nhàn nhạt.
Cố Ninh cười cười, nịnh nọt nói:
– “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.”
–
“Đó là đương nhiên, trước kia mẹ cũng từng làm trong siêu thị, lúc ấy
mẹ còn chưa kết hôn cùng cha con, tuổi tác so với con cũng không lớn hơn
bao nhiêu, lúc ấy chỉ tiêu tiêu thụ hàng hóa của chúng ta phải nói là
đứng thứ nhất.” Nói đến việc trước kia, trong ánh mắt Thẩm Lan có sự
sáng rọi.
Hai người bắt đầu thương lượng chi tiết việc tiêu thụ
số lượng hàng hóa, không khí từ từ thay đổi tốt hơn hẳn. Lúc này, cửa
phòng đột nhiên mở ra, Cố Ninh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Xuân Sinh
giống hệt như những gì cô đã dự đoán trước, vừa đi đã quay trở lại.
Sắc
mặt Cố Xuân Sinh là một mảnh âm trầm u ám, trước kia ông còn nguyện ý
giả vờ thâm tình, mà hai năm gần đây, khí thế của Cố Xuân Sinh càng ngày
càng đủ, cho nên ông cũng lười giả bộ, đề cao thanh âm hỏi:
– “Mẹ con hai người ai cầm chìa khóa của tôi?”
Thẩm Lan ngẩng đầu hỏi:
– “Chìa khóa gì?”
–
“Chìa khóa xe, rõ ràng tôi đã bỏ trong túi, như thế nào quay lưng thì
không thấy tăm hơi? Có phải người nào cầm rồi không?” Thời điểm Cố Xuân
Sinh nói chuyện, trong lòng ông tự động dâng lên một cỗ cảm giác khó
chịu, thanh âm không tự chủ mà đề cao lên.
– “Anh hảo
hảo nghĩ kỹ lại xem, có phải tiện tay để đi đâu hay không, em không biết
lái xe, không cần thiết lấy chìa khóa xe của anh làm gì.” Dứt lời bà
đứng lên. Đi đến chỗ lúc nãy Cố Xuân Sinh để túi công văn tìm thử, ánh
mắt quét qua một đường, quả nhiên ở trong góc tìm được chìa khóa xe của
Cố Xuân Sinh, Thẩm Lan đem chìa khóa cầm lên, nói:
– “Không phải ở chỗ này sao?”
Nói xong, bà đem chìa khóa xe đưa cho Cố Xuân Sinh. Cố Xuân Sinh nhận lấy chìa khóa, không lên tiếng nói chuyện.
Ông
nhớ rõ ràng, sau khi xuống xe, thuận tay đã đem chìa khóa bỏ vào trong
túi công văn, như thế nào lại tiện tay để ở trên sô pha, chẳng lẽ là ông
nhớ nhầm sao? Cố Xuân Sinh cũng không có nghĩ nhiều, xoay người vội
vàng rời đi. Hôm nay là sinh nhật của Dương Mộng Đình, đến trễ, lại phải
tốn một phen dỗ dành. Cố Ninh nhìn bóng dáng Cố Xuân Sinh rời đi, trong
ánh mắt cô lóe lên linh quang chớp động, tay không tự giác nắm chặt
lại.
– “Tôi sẽ khiến cho ông, vì những chuyện mà đời trước ông đã làm, phải trả giá thật lớn.”
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.