Lắng Nghe Trái Tim Anh

Chương 3: Chương 2.1


Editor: NanaTrang

"Mẹ ơi, cây dù của con đâu rồi?"

"Thời tiết tốt thế này mang theo dù làm gì?"

"Lát nữa trời sẽ đổ mưa đấy ạ."

"Bên ngoài nắng chói chang thế kia, sao trời đổ mưa được chứ?"

"Con nghe nói chứ sao."

"Nghe ai nói?"

"Chuyên gia khí tượng ạ."

"Hả? Báo khí tượng nói à?"

"Hì, tìm được rồi, thì ra là để ở chỗ này."

An Hân Hân bỏ cái dù nhỏ vào trong túi xách, sau đó vội vã đi tới cửa, chuẩn bị mang giầy thể thao đi ra ngoài. Nếu như lát nữa trời sẽ mưa thì mang giày thể thao tương đối tiện lợi hơn.

"Mẹ ơi, con đi đây."

"Đợi chút, bữa sáng của con đâu?"

"Con đã lấy cơm nắm và nước hoa quả mẹ làm cho con bỏ vào trong túi rồi ạ, trễ giờ rồi nên con sẽ ăn nó trên đường."

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ, An Hân Hân nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Đợi sau khi con gái đi rồi, mẹ An lắc đầu một cái, đóng cửa lại nhìn ông xã nói: "Aizz, vừa rồi anh có nghe thấy không, con bé này lại nói trời sẽ đổ mưa đấy?"

Ba An ngồi ăn sáng ở trong phòng ăn cười nói: "Có thể là thật đấy."

"Ông xã?"

"Em còn nhớ trận động đất mạnh của mười năm trước không?"

"Anh là nói..."

"Nhờ có con bé, cả nhà chúng ta mới có thể bình an thoát khỏi. Nếu không phải nửa đêm con bé đánh thức chúng ta và ba mẹ sau đó kéo cả nhà ra ngoài, bằng không e rằng chúng ta đã chạy không khỏi tai nạn động đất kia rồi."

Hồi tưởng lại trận động đất dữ dội đáng sợ năm đó, đến giờ mẹ An vẫn còn sợ hãi trong lòng.

"Đúng vậy đó, con bé nói cái gì nhỉ…. Cá này, chim này, ếch nữa này, vẫn luôn lo sợ nói có động đất, lúc ấy em không tin, cũng cảm thấy chỉ là trùng hợp, nhưng mà… ba đứa nhỏ này, anh tin con bé thật sự nghe hiểu động vật nói chuyện sao?"

"Anh không biết, nhưng anh rất hiểu con gái chúng ta là người như thế nào. Em yên tâm, Hân Hân rất thông minh, bởi vì con bé biết chúng ta lo lắng cho nó, nó cũng biết nếu như liên tục luôn miệng nói với người khác nó nghe hiểu ngôn ngữ của động vật, chắc chắn người ta sẽ xem con bé như người bị bệnh thần kinh, thầy cô giáo và bạn học cũng sẽ nhìn con bé bằng ánh mắt quái dị. Phần lớn người trong thế giới này đều không thể chấp chứa những người có khác biệt quá lớn với mình."

Mẹ An gật đầu một cái. "Đúng vậy, con bé cũng đã đồng ý với chúng ta sẽ không bao giờ nói cho người khác biết, cũng không tùy tiện nói chuyện với động vật ở trước mặt người ta. Mặc dù lúc ấy em cảm thấy đây chỉ là do trẻ con ảo tưởng ra, nhưng qua nhiều năm như vậy, dường như em cũng bắt đầu tin tưởng, con bé thật sự có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật."

"Gâu." Bé chó Nữu Nữu đang ngửa đầu nhìn bọn họ, mặc dù nó là con chó, nhưng lại rất có gia giáo, ngồi giống như một thục nữ nhỏ bé vậy.

Mẹ An vươn tay ôm lấy nó, tò mò hỏi Nữu Nữu: "Nữu Nữu này, mày và An An có thể nói chuyện với nhau thật sao?"

"Gâu."

"Nếu như mày nghe hiểu thì sủa ba tiếng đi."

Nữu Nữu không sủa ba tiếng, ngược lại lại làm nũng liếm mặt của mẹ An, khiến cho ba An ha ha cười nói: "Anh thấy, Nữu Nữu là đang làm nũng với em muốn đòi đồ ăn, em có thể dùng thức ăn nói chuyện với nó."

Mẹ An cũng cười một tiếng, yêu thương ôm lấy chó yêu của nhà họ An, lơ đãng liếc nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ.

"Ôi? Ông xã, anh nhìn ngoài cửa sổ kìa."

Ba An nghe theo lời vợ quay đầu lại, hai vợ chồng cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa sổ, trước đó vài phút bầu trời vẫn còn chói chang thế nhưng không biết từ lúc nào đã chuyển thành trời đầy mây âm u, mây đen dầy cộm đang chiếm cứ bầu trời. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấy sự kinh ngạc, trong lòng đều cùng nghĩ đến một chuyện.

Chẳng lẽ trời thật sự đổ mưa? Rõ ràng khí tượng bảo hôm nay trời trong nắng ấm mà.

Mười phút sau, bầu trời bắt đầu vang lên tiếng sấm ầm ầm.

***

Trận mưa lớn này hạ xuống thật khiến cho người ta trở tay không kịp, người đi trên đường phố đều hoảng hốt tránh mưa. Không ai cho rằng thời tiết lại thay đổi lớn như vậy, vài phút trước vẫn còn trời trong nắng ấm vậy mà lúc này lại không chút lưu tình trút mưa lớn như thác nước.

Ở dưới các mái hiên đều là những người không mang theo ô đứng trú mưa, cửa hàng bán ô và áo mưa không đến vài phút toàn bộ bị tranh mua hết sạch. Chỉ có một người hoàn toàn không rơi vào thảm cảnh này, cô chống cây ô của mình lên chậm rãi bước đi ở trong cơn mưa.

An Hân Hân đã sớm biết trước trận mưa này, bởi vì ở trên ban công ngoài trời nhà cô, cô nghe thấy một đám kiến ầm ĩ muốn chuyển nhà, còn nói nếu không chuyển nhanh đến nơi cao nhất thì sẽ bị mưa to cuốn đi.

Từ khi cô biết năng lực dị thường của mình sẽ khiến cho ba mẹ cảm thấy bất an, sẽ khiến cho mọi người ngộ nhận cô không được bình thường, cho nên cô chưa bao giờ nói cho người khác biết mình có năng lực có thể nghe hiểu động vật nói chuyện.

"Đi mau, tại sao mày còn không đi hả?"

"Gâu gâu ——"

An Hân Hân tò mò nhìn sang bên cạnh, ở dưới mái hiên có một cô gái đang kéo dây thừng trên cổ của một con cún, cố gắng kéo nó vào trong cửa, nhưng con cún này làm thế nào cũng không chịu vào

"Sao lại như vậy! Bình thường mày ngoan lắm mà, tại sao mỗi lần tới nơi này, mày đều không chịu đi vào chứ?" Cô gái thở phì phò mắng.

"Gâu gâu —— ẳng ẳng —— ô ô ô ——"

An Hân Hân bước đi tiếp, nhưng càng đi xa càng không đành lòng, cuối cùng dừng bước lại, im lặng một hồi lâu, xoay người đi về phía cô gái kia đang giằng co với con cún.

"Em gái, em tốt nhất đừng nên dẫn nó vào nhà bạn trai của em, bởi vì bạn trai của em sẽ thừa dịp lúc em vắng mặt mà bắt nạt nó, đây chính là lý do vì sao con cún của em sau mỗi lần tới đây khi về nhà đều bị tiêu chảy. Còn nữa, đùi phải của nó bị thương không phải do nó nghịch ngợm gây ra, mà là bạn trai của em làm cho nó bị thương, nếu như em không tin, tốt nhất nên lén lút trốn đi tự mình xác minh. Ngoài ra, con cún của em nói sau khi mỗi lần em rời đi, thì có một cô gái trẻ tuổi khác xuất hiện, rất thân mật với bạn trai của em. Hơn nữa cô gái đó và bạn trai em cũng nhau bắt nạt nó.

Sau khi một mạch nói hết toàn bộ lời muốn nói, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, An Hân Hân xoay người rời đi, bởi vì điều nên nói cô cũng đã nói rồi.

Mặc dù cô đã quyết định không nói cho người khác biết, nhưng thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ, tựa như tình huống lúc nãy vậy, hoặc là một tình huống khác tương tự.

"Thật kỳ quái, tại sao nhiều ngày như vậy rồi, chúng nó vẫn không để ý đến đối phương là ai nhỉ?"

"Có lẽ cần phải có thêm thời gian để bồi dưỡng tình cảm nhỉ?"

"Phải không?"

"Nhất định là vậy, mình tin không bao lâu nữa chúng nó sẽ sinh con đấy."

"Chiêm chiếp chiêm chiếp —— chiêm chiếp chiêm chiếp ——"

Hai con chim nhỏ trong lồng, một con gầy, một con mập, mỗi con một hướng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách.

Vốn đã đi về phía trước năm sáu bước, An Hân Hân lại quay lại lần nữa, nhìn hai cô gái đang đứng trước lồng chim nghiên cứu nói ——

"Ông chủ bán chúng nó cho các em đã gạt các em đấy, thật ra hai con này đều là đực cả, hơn nữa vốn chúng nó đều đã có vợ nhưng lại bị ông chủ hám lợi chia rẽ ra. Còn có, con mập chỉ biết bắt nạt con gầy, đây chính là lý do vì sao chúng nó vẫn giữ một khoảng cách. Hơn nữa con gầy luôn luôn trốn tránh con mập kia, nó sợ đến mức ngay cả ăn cũng không dám ăn, cho nên mới gầy như vậy."

Cũng giống như lúc nãy, không để ý đến hai cô gái mắt trừng miệng mở, sau khi cô nói xong lại xoay người rời đi.

Những tình huống này cô thấy nhiều rồi, có rất nhiều người nuôi thú vật nhưng lại không có kiến thức để hiểu chúng nó, cũng không học thêm một khóa nào trước đó, chỉ vì nhất thời kích động hoặc là vì thỏa mãn chính mình. Cũng không suy nghĩ xem có phải mình thực sự có thể cả đời phụ trách với sủng vật hay không, ngay cả chim chóc là đực hay cái cũng không biết rõ, thậm chí cũng không quan tâm đến tâm tình của nó, kỳ thật những động vật này cũng có tình cảm đấy.

"Thật là… Không hiểu thì không cần phải nuôi chứ..." An Hân Hân buồn bực không vui, cô bực tức như vậy kỳ thật cũng rất khổ sở. Mỗi lần nhìn thấy chủ nhân ngu ngốc như vậy, cô sẽ không nhịn được mà tiến lên làm gà mẹ.

Cô cố gắng bình phục tâm tình của mình, tự nói với mình tức giận cũng vô dụng, cô có thể làm chính là cố gắng hết sức có thể để giúp đỡ động vật.

Nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian bán hàng từ thiện [1] cứu giúp mèo chó lang thang sắp đến rồi, cô vội vàng tăng nhanh bước chân. Cô và một đám bạn bè cùng chung chí hướng hẹn đi bán hàng từ thiện chí công [2], muốn quyên tiền đến nhà sủng vật và nhà máy thức ăn gia súc để giúp đỡ. Ngoài tiêu phí trong hội bán hàng từ thiện ra, tiền bán hàng từ thiện có được sẽ sử dụng toàn bộ để giúp đỡ chó mèo lang thang.

[1] bán hàng vì việc công hoặc việc nghĩa, hàng bán thường là hàng quyên góp được, giá bán thường cao hơn giá thị trường

[2] còn có tên là nghĩa công, là tên gọi tắt của người công tác tình nguyện. Bình thường là chỉ không cầu vật chất thù lao, xuất phát từ ý nguyện tự do. Chí công thường là nhân viên công tác từ thiện đoàn thể, xã đoàn, chính đảng.

"Cứu mạng…"

Đang định tăng nhanh bước chân thì lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt truyền đến, khiến cho cô dừng chân lại lần nữa cẩn thận lắng nghe.

"Cứu mạng… Tôi đói bụng quá..."

Là tiếng kêu cứu của động vật? Là động vật nào đây?

Âm thanh dường như từ nơi xa truyền đến, rồi lại làm cho người ta cảm thấy giống như ở ngay bên cạnh. Mặc dù tiếng kêu cứu có thể khiến cô không kịp giờ, nhưng vẫn không có cách nào bỏ mặc được.

Tiếng mưa rơi quấy nhiễu phán đoán nơi phát ra âm thanh của cô, cô không có cách nào xác định âm thanh đến từ chỗ nào, nghe qua hẳn là động vật nhỏ.

Men theo âm thanh, cô che ô đi dọc theo ngõ hẻm, mơ hồ cảm thấy âm thanh này là từ trong một cánh cửa truyền tới, mà cánh cửa kia lại không đóng, nhẹ nhàng đẩy một cái là mở ra, tiếng kêu cứu mỏng manh kia càng thêm rõ ràng, tựa hồ đang nói cho cô biết cô tìm đúng nơi rồi.

Cô đi vào trong tòa cao ốc này, dọc theo cầu thang đi lên trên, bị tiếng kêu cứu mỏng manh kia dẫn dắt níu chặt tim.

Cô một lòng chỉ muốn tìm ra động vật nhỏ đáng thương phát ra tiếng kêu cứu cho nên không nghĩ nhiều. Dĩ nhiên không biết ở trong tòa cao ốc này đang chất chứa nguy cơ, lại càng không biết ở trong một nơi bí mật gần đó, có một đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô, tầm mắt di chuyển theo cử động của cô.

Một bóng dáng như ma quỷ tiến lại gần, vô thanh vô tức vươn tay ra bịt miệng của cô lại, ngay cả thời gian cho cô giãy giụa cũng không có, lập tức kéo cô vào trong góc ở một bên, hòa nhập vào trong bóng tối, không phát ra một tiếng vang nào.

An Hân Hân vẫn không rõ đang xảy ra chuyện gì thì bị bọc ở trong khuỷu tay cứng rắn mà mạnh mẽ, lập tức ý thức được cô đang bị người đàn ông này ôm vào lòng. Chỉ là không tới phiên cô làm ra phản ứng kịch liệt, bởi vì đối phương còn kích động hơn so với cô.

Một luồng khí nóng phun ở bên tai cô, truyền đến tiếng gầm nhẹ tức giận của đàn ông.

"Chết tiệt, cô tới đây làm gì hả?"

Khuôn mặt nhỏ tựa như hạt dưa bị một bàn tay bịt miệng lại, chỉ chừa hai con mắt mở thật to. Cô cố gắng nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy một khuôn mặt hung dữ của một đàn ông chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của cô, tựa như ống kính đặc tả vậy.

Lúc đầu cô còn tưởng mình bị người ta bắt cóc, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đen kín đen thì cô lập tức nhận ra đối phương.

Là anh? Hôm đó lúc ăn cơm gọi hai phần thịt dê, một phần đùi gà thêm cơm, lại gọi thêm một cái đùi gà riêng, bên cạnh dẫn theo một con chó cũng khốc giống như chủ nhân, hơn nữa lại còn giúp chủ nhân đánh ngã gã đàn ông mang theo gián đó! Không ngờ lại gặp anh ở chỗ này hơn nữa còn ở dưới tình huống thế này.

Cô mong đợi có thể gặp được anh lần thứ hai đấy, bởi vì cô cực kỳ có thiện cảm đối với anh. Trên thế giới này gần như mỗi cô gái đều có một giấc mộng, hi vọng có một cuộc gặp gỡ lãng mạn với chân mệnh thiên tử của mình. Nhưng không phải là dưới tình huống quái lạ này, vả lại còn bị đối phương trách mắng giống như đại nhân la mắng trẻ con cô không nên xuất hiện ở đây.

Cô không cảm thấy đối phương có ý nghĩ xấu với cô, ngược lại dường như mình xông vào nơi này là rước lấy cho đối phương một phiền toái đủ lớn.

Vừa thấy mặt đã bị đối phương mắng đến thối đầu, cô cực kỳ không hiểu lại siêu cấp vô tội.

Cô không rõ mình đắc tội với anh lúc nào? Tại sao anh lại kích động đến như vậy? Hơn nữa làm gì có người đang lúc chất vấn người khác lại dùng tay bịt miệng người đó lại chứ, cô có thể trả lời được mới lạ đó.

"Cô không biết nơi này rất nguy hiểm sao!"

"..."

"Nơi này không phải là nơi cô nên tới có biết không hả!"

"..."

"Cô tới nơi này là tự tìm phiền toái đấy!"

"..."

"A Vũ, cậu bịt miệng người ta như thế thì bảo người ta trả lời cậu kiểu gì hả?" Trong chỗ tối truyền đến giọng nói của một người đàn ông khác giúp cô trả lời.

An Hân Hân tò mò dời mắt về phía bên kia, kinh ngạc phát hiện trừ người đàn ông đeo kính đen ra, phía sau bồn hoa lớn còn có một người đang ẩn nấp.

"Oa? Cô em này không phải là em gái trong quán cơm An Tâm sao?" Một người khác trốn ở trong tủ giầy cũng nhô đầu ra.

"Người ta không phải là em gái làm công, mà là thiên kim tiểu thư của quán cơm đó."

"Tại sao cô ấy lại tới đây?"

"Đến đưa cơm sao?"

"Đần, cậu có nhìn thấy cô ấy mang theo bento không?" (bento là hộp cơm như ở bên Nhật bản ý)