Bất Chấp Tất Cả
Chương 46: ly hôn
Bất kể cô vui hay
không vui, sáu giờ ba mươi phút tối mỗi ngày Cảnh Diễn cũng sẽ xách theo
hộp đựng thức ăn đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng bệnh, luôn ở cùng cô
cho đến khi tắt đèn đi ngủ. Nhưng là, ngày hôm qua anh không có tới, hôm
nay... đã bảy giờ rồi, sắc trời bên ngoài tối thành một mảnh, anh vẫn
còn chưa tới.
Tô Hiểu Mộc đang cầm một quyển tạp chí mới trong
tay, nhưng tầm mắt lại một mực quanh quẩn ở trên lời nói đầu, ánh mắt
thỉnh thoảng còn có thể không tự chủ nhìn ra phía cửa, kim giây mỗi lần
nhảy một vạch là trong lòng cô dồn nén một chút, có chút đè nén, cô thậm
chí không dám đi tìm nguyên nhân không yên lòng lúc này.
Không muốn anh xuất hiện, lại muốn thấy anh, loại ý nghĩ mâu thuẫn này mọc rễ ở trong lòng cô.
Bảy
giờ ba mươi phút, có người đến gõ cửa, cô không nói tiếng nào siết chặt
trang sách, người nọ đợi một hồi lâu mới nhẹ nhàng mà vặn mở cửa ra,
quả nhiên là Cảnh Diễn. Anh mặc áo khoác nhung màu đen, bên trong lót
một chiếc áo ghi lê màu lông chuột, trong phòng có máy sưởi, anh tự
nhiên cởi áo khoác ngồi xuống ở trên ghế sô pha, lấy túi xách trong tay
cùng đặt ở trên bàn trà.
"Chờ đã lâu rồi sao? Hôm nay anh có một hội nghị, mới tới muộn." Anh nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
Tô Hiểu Mộc bĩu môi giấu đầu hở đuôi: "Em không chờ anh."
Cảnh
Diễn không nhanh không chậm lấy ra bình nước, giương mắt hỏi cô: "Hôm
nay có thể ăn thứ gì không? Anh chỉ mang theo cháo gạo đến, rất loãng,
dễ vào miệng."
Tô Hiểu Mộc thu lại tâm tư không an phận mới nổi
lên, lắc đầu lạnh nhạt nói: "Không làm sao muốn ăn, vẫn là như vậy,
không có khẩu vị."
Lúc này Cảnh Diễn không giống như trước kia
kiên trì bảo cô nhiều ít ăn một chút nữa, mà là lại lấy ra một cái bình
nhỏ, thấy ánh mắt cô có chút tò mò, anh mới trầm thấp nói: "Bác gái
trong nhà nghe nói em không ăn vào thứ gì, nhờ người từ quê nhà mang đến
một lọ mơ ngâm bí chế, nói có thể kích thích ăn uống, em muốn nếm thử
không?"
"Ờ." Tô Hiểu Mộc tùy ý lên tiếng, hàm hồ nói, "Thế em nếm thử một chút vậy." Cái này dù sao cũng là ý tốt của trưởng bối.
"Em
đừng xuống giường, anh lấy tới cho em là là được." Cảnh Diễn đi lên
phía trước, mở bình ra đưa cho cô, "Nào, ăn một quả trước, không hợp
khẩu vị thì thôi."
Tô Hiểu Mộc ngơ ngác một chút, đành phải đến
gần ngón tay thon dài của anh chậm rãi ngậm quả mơ vào trong miệng, vị
trong chua mang theo một chút ngọt tràn đầy giữa răng môi, cổ họng cô
không tự chủ nuốt nuốt, chua đến ngay cả mắt cũng đều híp lên, sau đó
chợt nghe thấy anh hỏi: "Hiểu Mộc, đến bây giờ em vẫn kiên trì ly hôn
với anh sao?"
Đây là lần đầu tiên anh chủ động muốn thảo luận đề tài này cùng cô.
Tô Hiểu Mộc cắn một miếng thịt quả mơ, thu mắt lại gật gật đầu.
Cảnh
Diễn như có điều suy nghĩ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó phân
biệt, thân hình cao lớn của anh ôm trọn cả người cô trong bóng dáng của
mình, thật ra anh rất muốn luôn che chở cô ở dưới cánh chim của mình như
vậy, không bị bất kỳ thương tổn nào, nhưng hết lần này đến lần khác lại
là anh tổn thương cô sâu nhất.
Anh bất đắc dĩ cười khổ, có lẽ
Lăng Tử Kỳ nói đúng, phải học buông tay mới có thể quý trọng hết thảy
đang có, cưỡng cầu chỉ là hạt cát trong tay, cuối cùng có một ngày sẽ
rơi mất.
Anh vươn tay sờ sờ đầu cô, bất ngờ nói: "Không nên tiếp
tục gầy nữa, ăn uống cho tốt, anh đồng ý với em, ngày mai sẽ để cho Lâm
Trạch bắt tay vào làm thủ tục ly hôn."
Tô Hiểu Mộc kinh ngạc
ngẩng cằm, nào ngờ không cẩn thận bị hạt mơ mắc kẹt trong cổ họng không
vào được không ra được, liên tục ho khan, làm cho nước mắt cũng chảy ra,
chính là không biết là bởi vì cổ họng bị nghẹn mà khó chịu, hay là vì
nghe xong lời nói của anh khó chịu trong lòng. Cô muốn nhổ hạt ra, tìm
hồi lâu không tìm thấy thùng rác, hình như bác vệ sinh cầm đi quên đưa
trở lại.
Một chiếc khăn tay săn sóc đưa tới bên miệng cô, anh ôn hòa nói: "Phun vào chỗ này đi."
Sau
đó bọn họ không nói thêm gì nữa, Cảnh Diễn thu đồ ăn lên, trở lại trên
sô pha xem tài liệu anh mang đến, Tô Hiểu Mộc đang xem tạp chí của cô,
gian phòng yên tĩnh chỉ có thanh âm lật trang giấy. Mấy ngày nay, hình
thức ở chung như vậy, đã quá quen thuộc.
Đến mười giờ, nhận ra Tô
Hiểu Mộc buồn ngủ, Cảnh Diễn mới đứng dậy nói: "Em ngủ đi, ngày mai anh
lại đến." Vẫn là câu kia, "Nghĩ đến muốn ăn cái gì, gọi điện thoại nói
cho anh biết."
Cửa đã muốn đóng lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tô Hiểu Mộc lại vẫn còn nhìn phương hướng kia, một đêm không ngủ.
Thật
ra cô đang giận chính mình thay đổi thất thường, một mực đòi ly hôn,
nhưng đợi cho anh cuối cùng đồng ý rồi, sao cô một chút vui mừng cũng
không có chứ? Cô thật sự là không có tự trọng.
Cảnh Diễn quả thật
thực hiện lời hứa của anh, Lâm Trạch rất nhanh đã hẹn Tô Hiểu Mộc thảo
luận về một số điều khoản trong thỏa thuận ly hôn.
Hôm nay là một ngày nắng, vào đông mặt trời ấm áp lúc nào cũng lười biếng, thoải mái làm cho người ta muốn đi ngủ.
Trong
vườn hoa ở bệnh viện, Tô Hiểu Mộc mặc áo lông cồng kềnh ngồi ở trên ghế
dài nghe Lâm Trạch đọc từng mục từng mục: "Cô Tô, căn cứ vào thỏa thuận
trước hôn nhân cô và ngài Cảnh ký, sau khi cô ly hôn nhận được từ anh
ấy một căn hộ hai tầng ở nội thành và một chiếc xe ô tô tiết kiệm nhiên
liệu..."
Tô Hiểu Mộc bỗng dưng xoay người: "Luật sư Lâm? Bản thỏa thuận kia không phải là đã sớm hủy bỏ rồi?
Tựa
hồ dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, Lâm Trạch trả lời đâu vào đấy: "Bởi
vì là ngài Cảnh đơn phương kết thúc thỏa thuận, cho nên nội dung không
còn giá trị, lợi ích của cô cũng sẽ không bị xóa bỏ."
Tô Hiểu Mộc
lại xoay mặt mờ mịt nhìn mấy cây to chỉ còn lại chạc cây cách đó không
xa, cô nhớ lại, hơn nửa năm trước cũng là ở chỗ này, cô làm một quyết
định rất lớn, để cho Tiểu Nghiêu nhận lại Cảnh Diễn làm cha.
Cô thản nhiên nói: "Những cái này tôi không cần." Cô vốn không phải chỉ vì những thứ này mới kết hôn với Cảnh Diễn.
Lâm
Trạch gật gật đầu, tiếp tục nói: "Về phần phân chia tài sản cùng sở hữu
của hai vợ chồng sau khi ly hôn, ngài Cảnh có đề nghị thế này, bởi vì
cô cũng không có mong muốn kinh doanh, cho nên ngài Cảnh giữ lại quyền
sở hữu cổ phần doanh nghiệp dưới tên anh ấy, và chuyển tất cả bất động
sản dưới tên anh ấy toàn bộ sang tên cô, nếu như cô có ý kiến khác cũng
có thể nói ra.”
"Tôi không cần, toàn bộ tôi đều không cần!" Tô
Hiểu Mộc cũng không biết vì sao mình nổi nóng, liếc nhìn Lâm Trạch lạnh
giọng nói, "Anh nói cho anh ấy, tôi chỉ muốn đơn giản ly hôn."
"Ngài
Cảnh nói, nếu cô không chịu nhận những tài sản này, trực tiếp chuyển
vào dưới tên Cảnh Nghiêu — cũng chính là con trai của hai người, chờ sau
khi cậu bé trưởng thành có thể tự do điều khiển." .
"Cho Tiểu
Nghiêu..." Vậy đứa bé này không phải còn nhỏ tuổi đã thành phú hào rồi?
Tô Hiểu Mộc sửng sốt một chút, lập tức hỏi, "Thế còn quyền nuôi dưỡng
con cái?"
"Điều này ngài Cảnh cũng có dặn dò, anh ấy cảm thấy đứa
bé vẫn là thích hợp đi theo bên người mẹ, dù sao công việc của anh ấy
tương đối bận rộn, có thể cuối tuần sẽ đón con qua gặp nhau, chẳng qua
có một điều kiện tiên quyết, là cô đồng ý sắp xếp như thế trước."
Lâm
Trạch nhớ tới dáng vẻ kinh ngạc đờ đẫn của mình khi nhận được Job này,
anh làm luật sư nhiều năm như vậy, rất ít gặp thỏa thuận ly hôn nghiêng
về một phía như vậy, toàn do nhà gái định đoạt, mà nhà gái còn không
cần. Về phần hai đương sự, anh tham dự toàn bộ quá trình bọn họ đàm phán
trước hôn nhân, thỏa thuận kết hôn, cho tới bây giờ ly hôn chớp nhoáng,
chỉ có thể than thở một câu, thế sự vô thường.
Tô Hiểu Mộc rất nhanh đáp: "Tôi đồng ý." Bọn họ là chia tay trong hòa bình, không cần thiết quá cứng rắn.
Chuyện cứ định ra như vậy.
Nếu
muốn ly hôn, tất nhiên là không thể ở cùng nhau rồi. Căn hộ nhỏ
second-hand vừa hẹp vừa cũ Tô Hiểu Mộc ở trước khi kết hôn kia cũng sớm
đã bán rẻ đi rồi, mà nếu cô từ chối nhận tài sản Cảnh Diễn phân chia,
bằng tích cóp trên tay cô cũng không đủ mua một căn phòng mới, vả lại
thời gian gấp gáp, trong lúc nhất thời cũng không tìm được phòng cho
thuê nào tốt.
Sau khi ra viện trở lại cái nhà kia, mỗi ngày cùng
Cảnh Diễn cúi đầu không thấy ngẩng đầu không gặp, thật sự là vô cùng dày
vò. Tô Hiểu Mộc mỗi ngày đều vì thế mà rầu rĩ, không nghĩ tới Lăng Tử
Kỳ rất nhanh mang đến cho cô tin tức tốt. Anh ở trong đện thoại hào hứng
bừng bừng nói: "Hiểu Mộc, em còn nhớ Đầu Trọc bạn học cao trung của anh
không? Chính là người chỉ cao có 1m6 đó, năm ngoái di dân đến
Singapore, hai người từng gặp nhau một lần rồi.
Tô Hiểu Mộc mệt mỏi trả lời: "Nhớ rõ ạ, làm sao vậy?"
"Nhà
thằng cha đó cực kỳ có tiền, những năm trước kia ở chỗ Cung Vương Phủ
mua tứ hợp viện nhỏ, trước kia anh đã từng đi xem chỗ đó, xung quanh đều
là phố nhỏ ngõ nhỏ, rất yên tĩnh, trong sân có gốc cây hòe lớn, còn có
dây nho, dù sao trồng rất nhiều thứ, cũ đúng là cũ một chút, những mà
hơn ở chỗ đủ yên tĩnh, thích hợp cho em dưỡng bệnh." Lăng Tử Kỳ không
nhanh không chậm giải thích.
Tô Hiểu Mộc không dậy nổi nửa phần
hứng thú, lười biếng nói: "Bây giờ tứ hợp viện là càng ngày càng ít,
cũng là cái có giá, em lại không mua nổi, chẳng lẽ anh ta bằng lòng cho
em thuê?"
"Anh ta coi như vật báu, vốn cũng là không muốn, nhưng
là phòng ở bỏ không không tốt, cho nên luôn có em họ của anh ta ở đấy.
Chẳng qua nơi đó hoa hoa cỏ cỏ nhiều, anh ta nói em họ của anh ta không
biết chăm sóc, sợ hoang phế, đang lo đấy, hai ngày trước tụ họp bạn học
nghe người khác nói đến, anh tính toán một chút, bằng chút giao tình để
cho em và Tiểu Nghiêu tới đó ở không phải là phù hợp? Cách trường học
của Tiểu Nghiêu cũng không xa lắm. Hôm qua anh gọi điện thoại cho anh
ta, anh ta đã đáp ứng ngoài miệng rồi, ngày mai có thể gọi em họ của anh
ta dẫn em đi xem phòng ở, em cảm thấy thế nào?"
Tô Hiểu Mộc chỉ là nghe một chút cũng đã động lòng, vội vàng đồng ý: "Được! Em đi!"
Em
họ của Đầu Trọc tên là Tiền Tiểu Tiểu, mặc dù tên như vậy, nhưng người
cũng rất cất cao, dáng người cao đến gần 1m75, tóc ngắn nhanh nhẹn, diện
OL (office lady – trang phục văn phòng), thoạt nhìn là cô gái sáng sủa
dễ chung đụng, thực tế cũng là như thế.
Vừa gặp mặt Tiền Tiểu
Tiểu đã kéo cánh tay Tô Hiểu Mộc: "Chị Tô đúng không? Anh Lăng đã sớm
nói cho em hôm nay chị muốn tới, ước chừng thời gian chờ chị tới." Cô ấy
nhìn nhìn phía sau cô, "Ồ, con trai chị đâu? Không đi cùng sao?"
"Thằng
bé đang giận dỗi chị đó, không muốn đến, đừng lo lắng, bình thường
thằng bé rất ngoan, sẽ không ầm ĩ đến người khác." Tô Hiểu Mộc mở miệng
giải thích, dừng một chút còn nói, "Cô Tiền..."
Tiền Tiểu Tiểu
ngắt luôn lời cô: "Đừng gọi xa lạ như vậy, hãy gọi em là Tiểu Tiểu đi,
mọi người trong nhà em đều gọi em như vậy, em tốt nghiệp học viện điện
ảnh, bây giờ chạy khắp nơi ở các tổ chụp hình, không thường ở đây, anh
họ em trách em không chăm sóc tốt đám hoa cỏ bảo bối của anh ấy, nhưng
anh ấy cũng không nhìn xem em có thời gian hay không."
Sự nhiệt
tình sáng sủa của cô ấy làm cho Tô Hiểu Mộc nhớ tới một cô gái khác,
Lương Hi, chẳng qua lâu rồi không có tin tức của cô ấy.
Tô Hiểu Mộc cười cười với Tiền Tiểu Tiểu: "Chị có thể hiểu được, chỉ là muốn dẫn trẻ con đến ở, em có thể bất tiện hay không?"
Tiền
Tiểu Tiểu liên tục xua tay: "Làm sao có thể chứ? Em còn ước gì đấy,
nghe nói chị có tay nghề nấu nướng ngon, nếu chị không ngại em thỉnh
thoảng đến ăn chực cơm thuận tiện giúp em thu phục những hoa cỏ cây cối
kia nữa, em lại càng vui lòng một trăm hai mươi phần trăm. Nào, đừng
đứng ở cửa nói chuyện, em dẫn chị đi vào nhìn một cái trước đã."
Các
cô lướt qua thềm đá đi vào cửa lớn kiểu cũ bằng gỗ lim, trên cửa có mấy
cái môn đương, nghe nói đều có ý nghĩa lịch sử, đi vào lại có động
thiên khác, cả một thiên địa nhỏ tươi mát. Tô Hiểu Mộc thấy được giàn
nho, cây hòe Lăng Tử Kỳ đã kể, còn có rất nhiều bồn hoa nhỏ, lần đầu
tiên nhìn đã rất thích chỗ này.
Tiền Tiểu Tiểu còn đang giới
thiệu: "Bên này là đông sương, trước kia em ở chỗ này, chẳng qua em ngại
nó quá lớn, bèn chuyển đến tây sương, bây giở chị Tô chị với con ở là
phù hợp."
"Cái này không tốt lắm..." Tô Hiểu Mộc do dự, vị trí
địa lý của đông sương rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với tây sương, có
chút giọng khách át giọng chủ rồi.
"Thật ra em cũng biết nơi này
hơi cũ nát một chút." Tiền Tiểu Tiểu thở dài, hai tay tạo thành chữ thập
cầu xin nói, "Chẳng qua khó được anh họ em chịu nhả ra để cho người vào
ở cùng em, chị coi như làm việc tốt đồng ý đi, được không? Quanh năm
một mình em ở sắp mọc nấm mốc rồi!" Không hổ là xuất thân chính quy, nói
chuyện cũng có nghệ thuật, lời nói mềm mại nghe thoải mái, rõ ràng là
Tô Hiểu Mộc muốn thuê phòng, ngược lại trở thành cô ấy đang xin thuê,
thái độ tốt làm cho người ta không còn đường nào từ chối.
"Được rồi!" Tô Hiểu Mộc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cười không kiên trì nữa.
-----
Chú thích thêm:
Cung
Vương Phủ (chữ Hán: 恭王府) là một trong những Vương Phủ nhà Thanh được
bảo tồn hoàn hảo nhất của Trung Quốc. Chủ nhân của Phủ này đều là những
người có uy quyền uy nhất thời nhà Thanh, đứng "dưới 1 người, trên vạn
người", 1 vị là sủng thần của vua Càn Long - Hòa Thân (vào ở từ 1776 đến
1799) [1], 1 vị là Khánh Hy Thân vương Vĩnh Lân, con thứ 17 (con út)
của Càn Long, em trai của vua Gia Khánh(vào ở từ năm 1799 đến năm 1852),
1 vị là em thứ 6 của vua Hàm Phong - Cung Thân Vương Dịch Hân (vào ở từ
1852-1898).(nguồn:https://vi.wikipedia.org/wiki/Cung_V%C6%B0%C6%A1ng_Ph%E1%BB%A7)
Môn
đương: Là kiến trúc cửa truyền thống của người Hán cổ, là một đôi ụ đá
dẹp hoặc hình trống (bởi vì tiếng trống to và rộng uy nghiêm, lệ như lôi
đình, mọi người cho là có thể tránh quỷ), môn đương là dấu hiệu để thể
hiện cấp bậc và thân phận địa vị của chủ nhân, hết sức sâm nghiêm. Cùng
với trâm cửa, ngưỡng cửa, cánh cửa, khung cửa cùng tạo ra chỉnh thể nghệ
thuật trang trí đầy mỹ cảm mang phong cách cổ xưa trang nhã, có tượng
trưng cát tường, cầu phúc, tránh ma quỷ. Cùng công trình kiến trúc chiếu
rọi lẫn nhau, hài hòa thống nhất, đưa đến tác dụng "vẽ rồng điểm mắt"
cho cổng và sân, trở thành một phần không thể thiếu trong kiến trúc dân
cư truyền thống
Không nghĩ tới buổi
tối hôm đó Cảnh Diễn cũng đề xuất nếu Tô Hiểu Mộc kiên trì muốn chuyển
nhà, anh có thể tạm thời không quay về ở, hoặc là cô có thể đến chỗ ở
dưới tên anh, đợi khi tìm được phòng thuê thích hợp lại chuyển.
Tô Hiểu Mộc nhếch môi từ chối anh: "Không cần, em đã tìm được chỗ tốt, ký hợp đồng có thể chuyển qua."
Cảnh Diễn nhíu mày, giọng nói lành lạnh hỏi: "Là chỗ nào? An toàn không? Đối phương có đáng tin không?"
"Chỗ
đó rất tốt, anh không cần lo lắng." Tô Hiểu Mộc không muốn để cho anh
nhìn thấu nội tâm đang giãy dụa của mình, lại nói một câu, "Nhiều năm
như vậy một mình em ứng phó qua được, đây chỉ là việc rất nhỏ.
Cảnh Diễn trầm mặc xuống.
Rất nhanh Tô Hiểu Mộc đã ký hợp đồng thuê một năm với Đầu Trọc, sau đó chuyển toàn bộ đồ đạc tới đây.
Tiểu
Nghiêu bởi vì cô nói cho thằng bé chuyện cùng cha nó tách ra mà rầu rĩ
không vui mấy ngày, sau lại không biết Lăng Tử Kỳ giải thích cho thằng
bé như thế nào, hai ngày nay cuối cùng cũng khôi phục bình thường, đến
ngay cả chuyển nhà cũng tỏ ra hăng hái cực kỳ.
Thu dọn phòng,
quét tước, Lăng Tử Kỳ và Tiền Tiểu Tiểu cũng bớt chút thời gian rảnh đến
hỗ trợ, giằng co ba bốn ngày như thế, cơ bản đã có thể ở rồi.
Đến
một địa phương xa lạ, trẻ con luôn nhạy cảm nên có chút kháng cự. Mấy
ngày đầu Tiểu Nghiêu đều cùng Tô Hiểu Mộc chen chúc trên một cái giường,
không hài lòng lôi kéo cô lặng lẽ nói chuyện.
Tiểu Nghiêu rúc ở trong lòng cô nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ yêu cha không?"
Tô
Hiểu Mộc suy nghĩ một chút mới nói: "Trước kia, rất yêu." Mặc dù thằng
bé còn nhỏ tuổi đoán chừng không thực sự biết tình yêu của người lớn là
gì, nhưng mà cô không muốn cũng không thể lừa gạt con.
Tiểu Nghiêu không thuận theo không buông tha hỏi tiếp: "Thế còn bây giờ?"
Tô Hiểu Mộc tức cười: "Không biết đâu, có lẽ đi."
"Chú
Lăng nói, cha làm rất nhiều chuyện khiến cho mẹ đau lòng, hẳn là phải
trừng phạt cha một chút, con cảm thấy chú Lăng nói đúng, lão cha làm cho
mẹ khóc, cho nên con đồng ý."
Tử Kỳ này giải thích cho trẻ con thế nào vậy? Cô như lọt vào trong sương mù hỏi: "Đồng ý cái gì?"
Tiểu
Nghiêu hừ một tiếng: "Đồng ý mẹ và cha tạm thời tách ra, coi như trừng
phạt đối với cha, làm cho cha sau này không dám bắt nạt mẹ."
Tạm
thời? Tô Hiểu Mộc bị lời nói trẻ con của con khiến cho dở khóc dở cười,
nhưng cũng không biết làm sao mới có thể làm cho thằng bé hiểu được.
Lúc sắp ngủ, cô nghe thấy con đang thấp giọng lẩm bẩm: "Hai người tách ra một chút chút là được rồi, phải nhanh hòa hảo nha..."
Tô Hiểu Mộc lại là một đêm không ngủ, cái gì là đúng, cái gì là sai, cô đã không phân rõ rồi.
Ngày bọn họ hẹn ký tên ly hôn lại rơi xuống một trận tuyết nhỏ, chân trời một mảnh mịt mờ, lạnh giá đìu hiu.
Lúc đi ra tuyết đã ngừng, Cảnh Diễn hỏi Tô Hiểu Mộc: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
Tô
Hiểu Mộc rủ mắt nhìn mũi giày của mình, trong lòng còn tràn ngập khó
chịu lúc ký tên vừa rồi, lướt qua bên người anh nói rất nhẹ: "Không cần,
có người đến đón em." Nhiệt độ xung quanh rất thấp, khi cô nói chuyện
khóe miệng thở ra cùng hơi trắng.
Vẻ mặt săn sóc ôn hòa của Cảnh
Diễn đông lại trong tức thì, theo phương hướng của cô nhìn lại, đối diện
bên đường, Lăng Tử Kỳ đã đợi ở chỗ đó. Anh im lặng vài giây, mới thản
nhiên nói: "Được rồi, thời tiết trở lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, cũng
đừng thức đêm vẽ tranh nữa." Cô đã không ở bên cạnh anh, anh không thể
bất cứ lúc nào cũng có thể dặn dò cô chăm sóc cô, lúc nào cũng lo lắng
sức khỏe của cô, nếu lại bị cảm nữa thì làm sao khỏe lại?
Bước
chân Tô Hiểu Mộc hơi chậm lại, còn không nghĩ ra mở miệng đáp lại anh
như thế nào, anh lại thấp giọng muốn nói lại thôi gọi: "Hiểu Mộc..."
Mỗi
lần anh bình tĩnh gọi cô như vậy, trong lòng cô luôn nổi lên một hồi
rung động, cô không dám quay đầu, sợ mình sẽ hối hận, chỉ đưa lưng về
phía anh vội vàng nói: "Hẹn gặp lại."
Chờ xe Lăng Tử Kỳ vòng ra
góc đường, Tô Hiểu Mộc dường như còn có thể từ trong gương chiếu hậu
nhìn thấy Cảnh Diễn với vóc dáng thon thả đứng nguyên tại chỗ, cô cắn
chặt môi không nói lời nào. Xe dừng lại trước đèn đỏ, Lăng Tử Kỳ tranh
thủ nhìn cô một cái, có điều biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy? Có phải
không nỡ hay không?"
Tô Hiểu Mộc liếc ngang anh, mặc dù biết rõ
anh chỉ đúng sự thật, chẳng qua cô vẫn là theo bản năng mà phản bác:
"Nào có chuyện đó? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Phải, là anh suy
nghĩ quá nhiều, mời em ăn đại tiệc chúc mừng em khôi phục độc thân, thế
nào?" Lăng Tử Kỳ trêu ghẹo nói, cố gắng làm sinh động bầu không khí lên
chọc cô vui vẻ.
Tô Hiểu Mộc miễn cưỡng phối hợp cười cười.
Đúng vậy, hết thảy đều đã kết thúc, cô lại là một người.
Cảnh
Diễn trở lại công ty, vừa mới vào phòng làm việc Vương Hạo đã gõ cửa đi
vào, vẻ mặt đau khổ nói: "Ông chủ, cha ngài lại gọi điện thoại đến đây,
ngài muốn nhận một chút hay không?" Cảnh Việt không thể gọi điện thoại
được cho Cảnh Diễn, bèn bắt đầu đường cong cứu quốc gọi điện thoại cho
Vương Hạo còn có điện thoại làm việc, người có kiên nhẫn hơn nữa cũng
sắp bị ép điên rồi, hết lần này đến lần khác người đó lại không thể đắc
tội.
"Không nhận." Cảnh Diễn khẽ nghiêm sắc mặt, chậm rãi nói, "Về sau ông ta gọi điện thoại tới cậu cứ dập thẳng luôn."
Lời
của anh vừa dứt, di động của Vương Hạo lại vang, vừa thấy dãy số, mặt
của anh ta thật sự so với mướp đắng còn nhăn nhúm hơn, không dám ngắt
điện thoại, chỉ đưa di động qua, nhìn Cảnh Diễn như cầu cứu: "Ông
chủ..."
Đối phương tựa hồ so tính nhẫn nại với anh, vẫn không
ngắt, Cảnh Diễn mím môi, ánh mắt xẹt qua tia lạnh thấu xương, nhận điện
thoại nhấn nút nghe, trầm trầm mở miệng: "Là tôi."
Cảnh Việt ở
New York xa xôi không nghĩ tới là anh nhận điện thoại, ngẩn ra, giây
tiếp theo thở hổn hển chất vấn: "Cuối cùng anh chịu nhận điện thoại rồi?
Tôi hỏi anh, anh có biết chuyện Trăn Trăn bị kiện là thế nào hay không?
Trình gia rõ ràng đồng ý không truy cứu rồi."
Đúng, khi đó Trình gia chấp thuận là mình Trình Vũ, mà không phải vợ anh ta.
"Vậy
ông hẳn là đến hỏi tòa án hỏi Trình gia, bọn họ sẽ cho ông câu trả lời
thuyết phục, mà không phải hỏi tôi." Ngữ khí của Cảnh Diễn rất bình
tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng.
Bên kia đột nhiên có tiếng động
lớn, sau đó điện thoại đổi người, là thanh âm điềm đạm đáng yêu của Tần
Trăn: "Anh Cảnh Diễn à? Anh quen biết nhiều người, mau giúp em một chút,
em không muốn ngồi tù, khi đó em chỉ là nhất thời hồ đồ, không cố ý
muốn làm hại cô ta..."
Cảnh Diễn xoa xoa mi tâm, có chút không
kiên nhẫn nói, "Cô là người trưởng thành, biết làm chuyện thế nào nên
gánh vác hậu quả thế đó, không ai có thể vĩnh viễn bao dung lỗi lầm của
cô."
Nghe giọng điệu lạnh lùng của anh, Tần Trăn sợ run một chút:
"Anh... biết chuyện kia rồi?" Anh không nói lời nào, chính là ngầm thừa
nhận, Tần Trăn chợt ở trong điện thoại gào một tiếng, "Là anh đúng hay
không? Trình Vũ đột nhiên lại khởi tố em, nhất định là anh giúp đỡ người
đàn bà kia kiện em, anh muốn trả thù em?"
Thông qua tín hiệu yếu ớt, cô ta vẫn không gián đoạn lặp đi lặp lại những lời này.
Cảnh
Diễn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là nói: "Tôi đã nói rồi,
dung túng của tôi là có điểm mấu chốt, cô không thể làm hại cô ấy, làm
hại con tôi, cho dù cô là Tần Trăn, tôi cũng sẽ không lưu tình nữa." Anh
không có nói thêm lời vô nghĩa nào với cô ta nữa, trực tiếp ngắt điện
thoại.
Anh lại ngước mắt nhìn Vương Hạo một cái: "Sau này bọn họ lại gọi tới biết ứng phó thế nào rồi chứ?"
Vương Hạo vội không ngừng đáp: "Tôi hiểu rồi."
Anh
biết hôm nay ông chủ ký tên ly hôn, mặc dù ở ngoài mặt không nhìn ra
cái gì, chẳng qua trong lòng khẳng định không có tư vị gì. Anh âm thầm
quyết định lát nữa có lẽ nên đề tỉnh mọi người một câu, thời gian này
phải lên tinh thần nghiêm túc làm việc, tránh cho chạm phải vảy ngược
của ông chủ tự nhiên gặp họa.
Đảo mắt đến cuối năm, bởi vì sắp
đến lễ Noel tết Nguyên Đán, trên đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, ca
khúc phát trong các cửa hàng cũng mang theo không khí tươi đẹp của ngày
tết.
Tiểu Nghiêu đi về quê Tiểu Vũ chơi, Lăng Tử Kỳ đi Thượng Hải
công tác không trở về, cũng không liên lạc được với Tiểu Nhiễm và Lương
Hi, chỉ còn lại có một mình Tô Hiểu Mộc ăn Tết. Chủ biên nhà xuất bản
mời cô cùng đi liên hoan, cơm nước xong xuôi mọi người ồn ào chưa chơi
đã, lại tiếp tục part tiếp đi hát K(*), đến tận mười hai giờ mới thỏa
thuê mà quay về.
(*)Cách nói của Việt Nam: lại tiếp tục tăng hai đi hát karaoke (=))))
Chủ
biên đưa cô đến đầu ngõ, cô xuống xe xuyên qua cửa kính xe đáp tạ lời
mời của anh ta tối nay, sau đó một mình chậm rãi đi vào trong nhà.
Buổi
tối mùa đông vô cùng lạnh, cô rụt cổ lại quấn khăn quàng cổ chặt hơn
một chút, dẫm vào cái bóng của mình đi về phía trước, xung quanh im ắng,
cùng náo nhiệt vừa rồi tạo thành hai mảng đối lập rõ nét, náo nhiệt qua
rồi, cảm giác trống rỗng trong lòng càng lan rộng, ngày lễ này trôi qua
có phần thảm đạm.
Chỉ là lúc gần tới cửa, Tô Hiểu Mộc nổi lên
lòng cảnh giác, thềm đá môn đương nơi đó ngồi một người, lộ lưng, trông
không rõ ràng, cô lại cẩn thận từng li từng tí tới gần hai bước, phút
chốc khó có thể tin che môi bước nhanh đi lên, cúi đầu nỉ non một tiếng:
"Cảnh Diễn?"
Nhờ ánh đèn đường mơ hồ, cô nhìn thấy Cảnh Diễn cứ
ngồi ở trên bậc thang lạnh lẽo như vậy, tóc có chút loạn, áo vest tây
trang để ở một bên, chỉ mặc chiếc áo lông cừu, quần tây giày da, trang
phục tương đối tiêu chuẩn, cẩn thận ngửi thấy, trong không khí buốt giá
còn phảng phất mùi rượu mỏng manh, lại đồng thời vào thời điểm này, cô
đoán anh nhất định là từ trong bữa tiệc rượu nào đó tới đây, chẳng qua
là sao lại uống say như vậy?
Bỗng dưng, như nhớ tới cái gì, sắc
mặt của cô trở nên rất khó coi, vươn tay vỗ nhẹ mặt anh hỏi: "Sao anh
lại tới đây? Uống rượu còn dám lái xe?" Mặt anh buốt quá, không biết
ngồi ở chỗ này đã bao lâu rồi.
Dường như không nghe thấy lời của
cô, Cảnh Diễn chỉ theo bản năng bắt được tay cô kéo một cái, cô không có
phòng bị, cả người mất trọng tâm ngã vào trong lòng anh, anh ghé vào
giữa cổ cô ngửi một chút, cười cười đắc ý như đứa trẻ, nhắm mắt lại nỉ
non: "Là Hiểu Mộc ư... Hiểu Mộc của anh..." Hành vi cử chỉ hoàn toàn
không giống Cảnh Diễn nghiêm chỉnh ngày thường.
Tô Hiểu Mộc ngẩn
ra, muốn từ trong lòng anh giãy ra, anh lại ôm quá chặt không muốn buông
ra, hơi thở của anh hòa với mùi rượu xông vào trong lòng cô, lỗ mũi cô ê
ẩm, cứ mặc cho anh ôm như vậy.
Xa xa, còn có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ, đùng, đùng, đùng.
Ngày
hôn lễ của bọn họ, cũng là bầu trời đêm trong vắt như thế, cũng là pháo
hoa tươi đẹp rực rỡ như thế, lại là vì cái gì, bọn họ đi tới một bước
này hôm nay.
Hốc mắt cô đỏ lên, không nhịn được ở trên tay anh
nhẹ nhàng cắn một phát, ngón tay anh theo phản xạ nắm vào, nói thầm câu
gì đó, lập tức chôn mặt ở giữa mái tóc mềm mại của cô: "Em cắn đi, cắn
xong sau đó... trở lại bên cạnh anh được không?" Còn không chờ cô kịp
phản ứng, anh lại ôm chặt cô nỉ non: "Anh... nhớ em, rất nhớ, rất nhớ."
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.