Hiệu Ứng Bươm Bướm
Chương 5: Chương năm
Cuối cùng tôi vẫn quyết định mua cho
Long Nại một con chó, để nhóc có thể ôm con cún ngủ — bằng không cánh tay tôi nếu
tiếp tục bị nhóc dùng sức ôm như thế, chỉ sợ chẳng bao lâu sẽ bán thân bất toại.
Khu chợ mua bán thú kiểng to như vậy
trang hoàng đủ loại thú và chim muông. Tiếng gào thét, tiếng ngáy, tiếng hót
vang… hỗn hợp lại trong không khí thành một thứ nhạc kỳ diệu.
Nhóc lê thân ảnh lười biếng theo sát
phía sau thôi, chẳng mấy hào hứng.
“Con này thế nào?”
Tôi nửa đẩy nhóc lên trước một con
chó, ông chủ vẻ mặt tươi cười còn chưa kịp nói lời nào, chú chó nhỏ lông xoăn[1] đã tao nhã bước
chân trên tấm thảm đỏ grừ grừ phát ra âm thanh trong cổ họng.
Đây mới là loại chó xứng với tên gọi
Tiểu Bạch – bộ lông quăn khắp người màu trắng chẳng lẫn màu khác, dáng vẻ sạch
sẽ lại vô cùng đắt tiền, trên ghế sofa trong nhà lăn qua lăn lại vài cái tôi
cũng không ý kiến.
“Không được, nó chẳng hấp dẫn, dáng
vẻ tuyệt đối không giống Tiểu Bạch của tôi!”
Há miệng thở dốc, tôi nhìn về phía
ông chủ gật đầu xin lỗi, sau đó thật sự không còn từ nào nói tiếp.
Kẻ không biết còn tưởng rằng lấy
phương pháp lựa chọn của nhóc, Tiểu Bạch chính là giống chó nổi tiếng thế giới.
Có mắt cũng thấy dáng vẻ giống Tiểu
Bạch mới gọi là khó coi. Thật không biết mắt thẩm mỹ của nhóc bị gì nữa.
“Con kia thì sao?”
Bỏ qua tất cả loại hình có vẻ nũng nịu,
lần này chọn giống chó vừa cao lại to lớn, trông cứ như con chó săn lớn lên
cùng chú dê nhỏ.
“Nó trừng tôi làm gì chứ? Muốn đánh
nhau à?”
“Con kia thì sao, tôi cảm thấy có vẻ
tốt lắm…”
“Chân ngắn như vậy, tôi muốn dẫn nó
ra ngoài chơi, nó nhất định theo không kịp!”
“Vậy, con này?”
“Miệng lớn quá, tôi không mua được bàn
chải to cỡ ấy để đánh răng cho nó!”
“Ừm… Vậy con cuối cùng này, lông trắng,
miệng cũng nhỏ, hình thể thần thái đều cùng Tiểu Bạch giống nhau như đúc, chúng
ta mua nó đi!”
“Không cần!”
“Vì sao?”
“Nó, nó… Đuôi nó cứ ngúc ngoắc, tôi
nhìn nhức đầu!”
Vô nghĩa, đánh nhau bị hội đồng, cuối
cùng thảm hại đến ngay cả đuôi cũng chẳng giữ được thì chỉ có mỗi con Tiểu Bạch
không hay ho kia thôi.
Đừng nói toàn bộ khu chợ thú cưng, chỉ
sợ là khắp thành phố cũng sẽ chẳng tìm được con chó thứ hai có cá tính giống thế.
Nói tới đây, tôi bất chợt hiểu ra, đừng
nói là chó, cho dù tôi tìm đến cho nhóc một con sói, cũng chưa chắc nhóc có thể
gật đầu.
Dáng vẻ hiện tại là nhóc đang tìm cớ.
“Muốn thế nào, nhóc nói đi!”
Tôi đơn giản tìm bóng râm mà đứng, một
bên liều mạng vén vạt áo sơ mi quạt gió, một bên trừng mắt nhìn nhóc.
Lại là cái dạng chậm rãi cúi thấp đầu
cắn chặt môi – từ khi Tiểu Bạch chết, sau một lần đau đớn đến vô cùng ấy, nhóc
càng ngày càng dễ lộ ra vẻ yếu ớt nơi tận đáy lòng.
Chính là tôi phát hiện mình ngày
càng không hiểu, nhóc rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Hoặc là nói, tới tận bây giờ tôi vẫn
chưa lúc nào hiểu rõ.
“Nhóc thích Tiểu Bạch như vậy, tôi
nghĩ rằng nhóc hẳn sẽ rất muốn có một con chó khác.”
Nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ngắn, âm
thầm thở dài một hơi, tôi lấy giọng dịu dàng an ủi nhóc.
“Tiểu Bạch chết rồi, trở về không được,
những con chó khác có thế nào cũng chẳng phải nó…”
Thanh âm nói thầm khe khẽ, từng chữ
từng chữ rất rõ ràng rót vào tai tôi.
Phải chăng ký ức chính mình trải qua
và ký ức mô phỏng sẽ có sự khác nhau rất lớn? Trước kia, tôi đã những tưởng
nhóc là loại cứ ba phút sẽ thay đổi nhiệt độ một lần, với bất cứ việc gì cũng sẽ
chẳng để tâm.
Có lẽ, Tiểu Bạch là sự tồn tại quan
trọng nhất trong quãng đời thực rất ngắn ngủi của nhóc, vậy là cho dù nó chết
đi, nhóc cũng chẳng cách nào quên được những dãy số chằng chịt ấy.
Và sau này, khi mạng sống nhóc đến hồi
kết, những gì có thể chân chính nhớ lại cũng chẳng nhiều lắm đâu.
“Nếu như vậy sẽ chỉ làm nhóc mất hứng,
Long Nại, tôi giải thích với hành vi hôm nay…”
“Ừm…”
“Vậy, chúng ta về nhà được không?”
“Ừm…”
Câu trả lời rầu rĩ nghẹn trong cổ họng,
nhóc vẫn không ngẩng đầu.
Cho nên cuối cùng tôi vẫn không cách
nào nhìn được biểu tình trên gương mặt nhóc lúc đó.
Thời gian cơm chiều tôi có thói quen
làm một phần nước luộc mười phần thịt sườn kho, nhóc cũng quen lấy một phần
ngon nhất của mình ném xuống dưới bàn.
Chẳng qua đã không còn âm thanh ‘ăng
ẳng’ của ai đó cùng Long Nại trình diễn trò khôi hài tranh đoạt thịt như trước
kia, bữa cơm trở nên trầm mặc như phúng điếu.
Nhớ nhung hóa ra sẽ lây bệnh. Tôi
phát hiện mình thế mà cũng bắt đầu hoài niệm những ngày một người một chó làm bản
thân đau đầu.
Phần lớn đồ ăn gần như chưa động đến,
nhóc đặt chén xuống, lủi về phòng mình.
Tôi vừa rửa chén vừa cố gắng vểnh
tai nghe động tĩnh trong phòng ngủ nhóc, thần thái tôi bây giờ hệt như Tiểu Bạch
khi ăn vụng phải đề phòng tôi bỗng nhiên đẩy cửa vào nhà bếp.
Đáng tiếc tôi chẳng có thính giác
linh mẫn trời sinh như Tiểu Bạch, giữa thứ cách âm như thế tôi thật sự không thể
đoán được Long Nại rốt cuộc đang làm gì trong phòng.
Ngồi trên ghế sa lon đợi một hồi, vẫn
chẳng có động tĩnh dư thừa nào để có thể từ đó mà tưởng tượng ra.
Có lẽ nhóc đang ngủ.
Thương tổn về tinh thần luôn dễ khiến
người mỏi mệt hơn so với thương tổn cơ thể.
“Long Nại?” Nhẹ nhàng gõ cửa phòng nhóc,
không lời hồi âm.
Âm thầm thở dài, theo thói quen tôi ngồi
vào trước máy tính.
You got a new message!
Nguồn điện mới vừa được kết nối đã
vang lên âm thanh có mail.
Phát hiện người gửi là Nam Lăng.
Tôi giật mình — sau buổi nói chuyện
rất không thoải mái mấy hôm trước, em còn gì muốn nói với tôi sao?
Tay cầm chuột click vào thư.
“Trác
Việt, không biết khi đọc thư này anh đã bình tĩnh để xem xét toàn bộ vấn đề hay
chưa.
Hoặc nếu như lời anh, toàn bộ thực nghiệm từ lúc bắt đầu
đến nay luôn có rất nhiều điểm lo lắng sẽ chẳng chu toàn, nhưng với em mà nói,
thất bại lớn nhất chính là đã đem nó đặt cạnh anh.
Em thật sự thật không ngờ, thời gian chỉ ngắn ngủi mấy
tháng, anh lại sinh ra tình cảm với một người nhân tạo.
Em vẫn nghĩ anh là người có thể sử dụng cái nhìn lý trí của
một học giả bình tĩnh để đối đãi với vật thí nghiệm, cũng chính vì vậy mà ngay
từ đầu em liền quyết định để Long Nại cạnh anh, là nguyên nhân để anh làm người
xem xét cuối cùng.
Nhưng những gì phát sinh sau đó lại hoàn toàn lệch khỏi
suy nghĩ ban đầu của em.
Việc xử lý theo cảm tính của anh đã trở thành vấn đề khó
giải quyết nhất kể từ khi phát triển toàn bộ thực nghiệm đến nay.
Bởi việc ấy sẽ quyết định liệu anh có thể dùng thái độ
khách quan nhất để hoàn thành phần công việc còn lại hay không.
Mặt khác, nếu nói theo tình cảm riêng tư, em tình nguyện
tất cả đều chưa bao giờ phát sinh qua… Trác Việt, em thậm chí không dám nghĩ, nếu
giờ phút này anh lấy tay đặt nơi trái tim mình, khi nhắm mắt lại, người anh nhớ
đến sẽ là ai…”
Chỉ mới đọc đến đây, tôi đã kích động
đến mức tạm thời không đọc nữa.
Nam Lăng viết những câu này chỉ để hỏi
tôi thế thôi sao?
“Nếu giờ phút này anh lấy tay đặt nơi trái tim mình, khi nhắm mắt lại,
người anh nhớ đến sẽ là ai?”
…
Là ai? Sẽ là ai?
Nam Lăng, em đã sống cùng anh gần hai
mươi năm, bên nhau từ thời trung học đến khi đi làm, em thế mà có thể hỏi anh vấn
đề ấy sao?
Tuy rằng cãi nhau ngày đó đã làm hỏng
không khí, nhưng đó chẳng qua là xuất phát từ quan điểm khác nhau trong việc đối
xử với kết quả thí nghiệm mà thôi, tuyệt đối nào có quan hệ tới tìm cảm của
chúng ta.
Bất cứ thời điểm nào chạm vào nơi
trái tim, anh đều có thể nhớ lại rất rõ ràng hình ảnh trong phòng thí nghiệm
sau buổi bảo vệ khóa luận, nhớ em ôm cổ anh, nhớ dáng em rất nhanh mà lướt qua
trên môi anh.
Tuy hiện tại nhớ lại khi ấy, đó tưởng
như là chuyện đã cách xa, xa lắm.
Nam Lăng…
Em ngốc à, không phải vì những lời
anh tức giận nói ra khi ấy mà em suy nghĩ nhiều đó chứ.
Khẽ cười, tôi cảm động vì trong những
câu bất an ấy chất chứa tình cảm em.
Em luôn là người bình tĩnh hướng nội,
thế là tất cả những gì mới mẻ mà em tình cờ để lộ ra đều khiến tôi càng trân
quý.
Một lần nữa vực dậy tình thần, rê
chuột xuống, chuẩn bị tiếp tục xem phần còn lại của bức thư.
“Tâm
tình mỏi mệt, từ không diễn đạt được ý, chẳng qua tin rằng Trác Việt anh sẽ hiểu
em muốn biểu đạt điều gì…”
Anh hiểu, anh tất nhiên hiểu.
“Về
phần Long Nại…”
Cái tên mẫn cảm ấy nhảy ra, tôi có
chút khó khăn nuốt nước miếng.
“Dù
tình cảm của anh dành cho nó có như em suy nghĩ hay không, tất cả công tác đều đã
đến bước cuối, Trác Việt, em hy vọng anh có thể dùng lý trí và thái đột khách
quan để kết thúc thí nghiệm này một cách hoàn mỹ.
Mặt khác, về vấn đề của Long Nai sau khi kết thúc thí
nghiệm mà anh đã nói lần trước, em sẽ phản ánh ý anh với mọi người, xem thử có
thể có thay đổi gì mới hay không.
Chẳng qua, cho dù thật sự hết thảy đều không thể thay đổi,
anh cũng đừng chú ý quá mức. Em nghĩ, có lẽ là bởi độ chân thực của nó rất cao,
thế nên mới làm anh sinh ra cảm giác phạm tội, rằng chúng ta đang chấm dứt mạng
sống của một ‘con người’. Kỳ thật dù có tương tự đến mức nào, nó cũng chỉ là một
vật thí nghiệm do vài thứ hợp thành. Lấy đạo đức hiện nay mà định nghĩa, nó
cũng sẽ hoàn toàn không có quyền lợi chân chính của một con người.
Từ khi ở chung đến hiện tại, tin rằng Trác Việt anh cũng
có thể phát hiện. Mắt nó không thể chảy ra nước mắt, đó là bởi do trong cấu tạo
mắt của nó thiếu tuyến lệ… Đây là chỗ thiếu hụt nhóm thiết kế cố ý để lại. Nó
chẳng qua chỉ là một sinh vật về mặt sinh lý cũng không đầy đủ, ngay cả việc biểu
đạt tình cảm bình thường cũng chẳng thể, không, ngay cả sinh vật cũng không
tính là thành phẩm do khoa học hợp thành… Trác Việt, anh vẫn có thể chấp nhất
mà nghĩ nó là ‘con người’ sao?...”
Khốn khiếp!!!
Thư vẫn chưa xem xong, một trần xèo
xèo của điện xẹt lửa, nguồn điện đã bị tôi thô lỗ giật đứt.
Em nói lời này với tôi? Em dám nói
những lời này với tôi?
Không thể chảy nước mắt? Ngay cả tình
cảm đều không thể giải tỏa như bình thường??
Tất cả những thứ ấy hóa ra chẳng phải
sai lầm khi thiết kế và chế tác, mà lại lại sự sắp xếp cố ý!!
Ai cho bọn họ quyền lợi tàn nhẫn như
vậy?
Bọn họ có tận mắt nhìn thấy chưa? Liệu
cơ thể họ đã chân chính thể nghiệm qua cảm giác con tim đau đến muốn vỡ toạc
ra, thống khổ đến mức chẳng nói nổi?
Buổi đêm hôm ấy, dáng vẻ Long Nại
hai tay nắm chặt cổ áo, cơ thể co ro đến mức muốn tan ra lại lần nữa hiện lên
trước mắt tôi.
Đồng tử mở lớn đến muốn vỡ toạc,
trong ấy rõ ràng viết đau đớn xuyên vào tim, khảm vào xương tủy.
Nhưng chẳng có gì có thể chảy ra… Tất
cả những gì có liên quan đến đớn đau đều không chảy ra được!
“Trác
Việt, giúp, giúp tôi, tôi khó chịu…” Tôi nhớ rõ lúc ấy nhóc cứ van xin tôi
như thế, hết lần này đến lần khác.
Nếu máu tươi có thể mang bi thương
ra thay thế nước mắt, tôi sẽ chẳng chút nào do dự cắt một miệng vết thương cho
nhóc.
Thế mà tôi chỉ trơ mắt nhìn nhóc cứ
mãi dùng biểu tình khóc thút thít hết sức rõ ràng, nhưng không có sự mơ hồ của
nước mắt, không có tất cả đau thương đều chẳng gì ngăn cản trào ra, rõ ràng như
vậy đó.
Cuộc đời nhóc toàn bộ là trò đùa,
trí nhớ nhóc toàn bộ là lừa gạt, vậy mà hiện tại còn hạn chế tất cả tình cảm của
nhóc nữa sao…
Bọn họ muốn làm gì? Cái nhóm khốn nạn
gánh vác danh hiệu của hào quang đảm nhiệm cho sự tiến bộ của nhân loại rốt cuộc
muốn thế nào mới cam tâm?
Phải chăng nhìn thấy một sinh mệnh mới
dưới tay bọn họ không sống chẳng chết, ngay cả tình cảm là thứ riêng tư nhất
cũng bị họ thao túng thì mới có thể thỏa mãn cảm giác thành tựu biến thái của họ?
“Trác Việt, có muốn ăn không? Vị chocolate này…”
Đây là tươi cười sinh động của nhóc,
lúc cười hết cỡ mắt sẽ cong thành vầng trăng hẹp dài, còn có thể lộ ra vài chiếc
răng nhỏ.
“Trác
Việt, anh đừng hung dữ với Tiểu Bạch như vậy… Tiểu Bạch lại đây, cắn anh ấy!”
Đây là khi nhóc làm nũng đùa dai,
khóe miệng mỏng manh sẽ hơi nhếch lên, dáng vẻ rất gian xảo.
“Tôi
biết! Tôi biết anh tới tận bây giờ vẫn sẽ không thích Tiểu Bạch! Trong lòng anh
nó chưa bao giờ là một con chó!”
Đây là dáng nhóc căm phẫn tức giận,
hàng mi mềm mại bình thường sẽ dựng thẳng đứng, ngay cả lỗ mũi cũng muốn phun
ra lửa.
“Trác
Việt… Có rất nhiều thứ bị kẹt nơi này, nhưng mà… làm sao mới có thể lấy chúng
ra? Hãy giúp, giúp tôi…”
Sau đó, sau đó… là tôi bất lực, là
nhóc bi thương.
Mãi đến khi bàn tay nắm chặt sắp chết
lặng, tôi mới tỉnh lại từ cơn mê muội của phẫn nộ.
Mở bàn tay từng ngón, từng ngón một,
kinh ngạc nhìn những vân tay bên trong đã thấm ướt mồ hôi.
Hình dạng méo mó như gương mặt đang
khóc xấu xí.
Nơi tay tôi vẫn bám chặt lấy đến giờ,
chính là nơi trái tim…
Mà vào lúc ấy, những gì tôi có thể
nhớ — toàn bộ đều là Long Nại.
Mỉm cười của nhóc, phẫn nộ của nhóc,
và cả gương mặt nhóc mang theo thống khổ cùng đau thương rõ ràng.
Nếu nhóc ngủ say rồi, tôi lập tức sẽ
phác họa được dáng vẻ khi ngủ của nhóc.
Gương mặt chẳng chút phòng vệ lại
thuần túy như trẻ nhỏ, thậm chí có thể để người khác đoán trước được nhóc nằm
mơ thế nào.
Sẽ giống đêm nay, nhóc nhất định do
bởi mơ thấy Tiểu Bạch quay về mà lộ ra nụ cười tươi tắn nhất.
Thứ tình cảm phức tạp này, thứ tình
cảm còn hơn cả sự đau đớn này, tôi rốt cuộc cũng chẳng hiểu đó là gì.
Đây là tình cảm mà dù đối với Nam
Lăng, tôi cũng chưa từng trải qua.
Trong lúc vùi đầu thật sâu vào gối,
tôi nặng nề thở.
Và rồi nghe thấy tiếng ‘kẽo kẹt’ nhẹ
nhàng, thanh âm Long Nại mở cửa ra.
“Trác Việt… Tôi ngủ không được… Tôi
lên giường nằm rất sớm, sau đó bắt đầu đếm cừu, nhưng đếm tới con thứ chín trăm
chín mươi chín thì toàn bộ cừu đều biến thành gương mặt Tiểu Bạch…”
Nhóc chân trần đứng co rúm nơi cửa
phòng, tay đút vào túi, đầu cúi rất thấp.
Tôi ngẩng đầu chậm rãi đứng lên, từng
bước từng bước tới gần nhóc. Quên đi tất cả thí nghiệm, quên luôn những trách
nhiệm, những báo cáo, những số liệu phân tích…
Trước mắt tôi, nơi vòng tay ôm ấp của
tôi có khả năng vây quanh chỉ là một đứa trẻ với hai bàn tay trắng, chỉ là một
đứa trẻ cũng đang đợi sự an ủi và cổ vũ của tôi.
“Nếu cảm thấy mệt, nhọc có thể ôm
tôi như ôm Tiểu Bạch, ôm đến khi nào nhóc an tâm ngủ mới thôi. Tôi sẽ không ép
nhóc mua con chó khác nữa, nếu nhóc thích, như bây giờ là được rồi…”
Nhe nhàng kéo bàn tay lạnh lẽo trong
túi áo nhóc ra, tôi nắm lấy đôi bàn tay ấy vòng qua lưng mình.
“Thế này… được không? Nhưng nếu ngủ
say rồi, tôi sẽ ôm chặt lắm, Tiểu Bạch nó luôn thường xuyên phản đối…”
“Tôi sẽ không như vậy, nhóc có thể
ôm chặt hơn.”
“Như vậy thì sao?”
“Như thế nào cũng được, nếu nhóc
thích, cũng có thể gối đầu lên đây.”
Gương mặt nhỏ bé, tròn tròn từng
chút, từng chút dán trước ngực tôi.
Tôi nghe thấy nhóc dường như vừa
lòng thấp giọng thở dài.
“Cứ như bây giờ thôi, đừng nghĩ tới Tiểu
Bạch nữa, cũng đừng sợ hãi nữa, biết không Long Nại…”
“Sao anh biết tôi đang sợ?”
“Tôi có thể thấy…”
“Nỗi sợ cũng có thể thấy sao?”
“Có thể thấy, chẳng qua không phải
dùng mắt.”
“Vậy dùng thứ gì?”
“Dùng nơi nhóc hiện đang dựa đầu
vào.”
“Tim của anh sao? Tiếng nó đập thật
vang quá… Nhưng mà ngoại trừ nỗi sợ ra nó còn thấy gì nữa?”
“Rất nhiều rất nhiều… Những gì dùng
mắt thấy không được nó đều có thể thấy.”
“Cho dù đó là Tiểu Bạch đã chết đi,
hiện tại vẫn không nhìn thấy?”
“… Phải.”
“Làm sao anh biết?”
“Một con cáo nói.”
“Con cáo? Sao không phải là một con
chó?”
“…”
“Vậy con cáo còn nói gì nữa không?”
“Nó nói, chỉ có dùng tâm hồn, khi ấy
con người mới có thể nhìn thấy thứ cốt yếu nhất một cách rõ ràng. Có những thứ
sẽ chẳng thể nào dùng mắt nhìn ra.”
“Là vậy ư? Con cáo đó hiện đang ở
đâu?”
“Trong câu chuyện của một quyển
sách.”
“Tôi muốn tìm nó, tôi có rất nhiều vấn
đề cần hỏi nó…”
“Nhưng tôi nghĩ hiện tại nó chắc hẳn
đã ngủ rồi.”
“…”
“Tôi sẽ kể câu chuyện ấy cho nhóc
nghe, nhóc vừa nghe vừa ngủ, chịu không?”
“Vậy nếu tôi nghe mà ngủ mất trước
khi tới phần kết thì sao?”
“Thế mỗi ngày trước khi nhóc ngủ tôi
sẽ kể cho nhóc nghe.”
Mái đầu nhỏ tựa vào trước ngực tôi đổi
một tư thế thoải mái hơn, trong giọng đã lộ ra vẻ ngái ngủ.
“Bắt đầu kể đi, tôi đang nghe đây,
ngoại trừ con cáo thì trong truyện còn có gì nữa? Có chó hay không?”
“Thật có lỗi, không có chó… Chỉ có rất
nhiều vì sao, rất nhiều bông hoa, một người lái máy bay và một Hoàng tử bé.”
“Chỉ có hai người thôi?”
“Tôi nghĩ đối với hầu hết mọi người
mà nói, thì đúng vậy…”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó bởi vì một lần máy bay gặp
trục trặc, người phi công gặp Hoàng tử bé nơi sa mạc không một bóng người…”
Tôi đã nghe qua câu chuyện ấy từ rất
lâu trước kia, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ con cáo bị thuần dưỡng, những chú
cừu được sắp xếp trong một chiếc hộp, những vì sao với từng ngôi từng ngôi được
thắp sáng, đóa hoa hồng chỉ có duy nhất một trong mắt Hoàng tử bé.
Tất nhiên, còn có cả giọt nước mắt
khi Hoàng tử bé khóc, vì đóa hoa của mình đã bị chú cừu ăn.
Long Nại trong lòng ngực không đổi
tư thế, giọng nói tôi dán bên tai nhóc, chậm rãi kể tiếp.
“Hoàng tử bé đang ngủ, tôi ôm em ấy
vào lòng… Tôi cảm động lắm, đường như đang ôm một thứ quý báu vô cùng yếu ớt,
thậm chí tôi còn cảm giác được rằng chẳng có thứ gì trên trái đất mong manh như
em. Dưới ánh trăng sáng ngời chiếu rọi, tôi chăm chú nhìn vầng trán em tái nhợt,
nhìn hai mắt em khép hờ, những lọn tóc em mềm mại bay trong gió như cỏ bấc bập
bềnh phiêu lãng. Tôi nói với bản thân mình: ‘Những gì mày đã thấy chỉ qua là vẻ
bên ngoài mà thôi, thứ quan trọng nhất là những gì nhìn không thấy…’”
Một đêm ôm chặt nhóc như vậy, cuối
cùng tôi cũng chẳng rõ câu chuyện tôi kể nhóc nghe dừng vào lúc nào.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.