Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói
Chương 1: Đây là nghiệt duyên
Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết.
Nàng
sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết
người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang
chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người.
Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai.
Bình
thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng
không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng
nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này.
Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù.
Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng.
Thiếu
nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai
biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học
nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây
chuyện sinh sự.
Sớm có lời tiên đoán, lấy tính cách của nàng, chỉ sợ sống không quá 18 tuổi.
Người
mạnh còn có người mạnh hơn, võ công của nàng cao hơn nữa, cũng không
thể ngăn được chuyện bị mọi người liên thủ đuổi giết, 10 người cùng tấn
công nàng không quan tâm, vậy 100 người thay nhau đánh thì sao đây??
... ...... ...... ...
Phốc....
Một
kiếm quật ngã 4 người, Mộ Lăng Không không nhịn được khạc ra một ngụm
máu tươi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đảo rời vị trí.
Thật là thảm.
Mấy
tháng trước, nàng ra tay dạy dỗ một người dũng cảm, dám ở trước mặt
nàng chế nhạo dáng vẻ bình thường ủy mị của nàng, sau khi dậy dỗ một
trận, nàng cũng không để ở trong lòng.
Trong lòng cũng không nghĩ
đến, đánh một tên tiểu hỗn đản, dĩ nhiên đưa tới một ổ lão hỗn đản,
không giữ thể diện, cũng xông lên, đánh nàng giết nàng ở một chỗ, để rửa
nỗi hận kia.
Mộ Lăng Không là ai cơ chứ?
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.