Ngày đầu tiên mỗi kỳ
đại học tỷ lệ nhập học đứng cao nhất, bởi vì ký túc xá nhàm chán hơn so
với lớp học, cũng giống như trước đây bên cạnh Lương Hạ vĩnh viễn là Chu
Hàn, về phần bạn cùng phòng gì đó rất ít khi ngồi cùng nhau, dù sao
quan hệ ở ký túc xá là cánh cửa kiến thức rất sâu, người may mắn thì có
thể kinh doanh, nhà trường sắp xếp cho mỗi người một cô bạn cùng phòng,
về mặt khác cũng là người có trình độ cao, xử sự khôn khéo, thiên về
giao tiếp tốt.
Bản thân Lương Hạ cũng khá đáng yêu, vì thế không
gây ra mâu thuẫn với các bạn học cùng ký túc xá, chỉ có khuynh hướng như
hình với bóng cùng Chu Hàn.
Nhưng mà hôm nay luôn cảm giác có
cái gì đó không ổn, thần kinh Lương Hạ cũng không thả lỏng, nhưng mà cô
tự giải thích là bởi vì hơn hai trăm người học kế toán, chỉ có duy một
mình cô là sinh viên đã kết hôn.
"Đúng rồi, Lăng Kỳ không đến
trường học đấy". Đại hội quản lý kế toán lần thứ nhất, mọi người đang di
chuyển như thoi đưa trong các con đường nhỏ, hướng đến lớp học pháp
luật kinh tế, trên đường đi đột nhiên Chu Hàn phát ra những lời này,
khiến bước chân Lương Hạ vô thức chậm lại.
"Thảo nào hôm nay
không nhìn thấy cậu ta". Lương Hạ chợt nhớ tới buổi sáng lúc liếc qua
lớp học Cố Thần, nhưng bên cạnh anh là một bạn nam khác, mà không phải
Lăng Kỳ đối tác cố định.
Là vì vụ án Lăng Phong sao? Lăng Kỳ là
bạn gái Cố Thần mà? Lương Hạ không ngờ đến bản thân mình trừ lo lắng
việc kết hôn bị phơi bày ra ánh sáng, còn phải nhức óc nghĩ đến chuyện
tình cảm giữa Lăng Kỳ và Cố Thần.
******************
Lớp
học pháp luật kinh tế đã được ngồi kín, phía sau bụi vạn hoa điểm xuyết
vài chấm xanh, đây là kiệt tác đặc sắc của khoa kinh tế.
Lương Hạ
và Chu Hàn tìm chỗ trống ngồi xuống, lúc vừa ngồi xuống còn nghe một
tiếng cót két, Lương Hạ đáng thương đối với ghế ngồi của đại học O đã
tập mãi thành thói quen, không còn khả năng khiếu nại.
"Ghét nhất
pháp luật, năm thứ nhất đại học chọn pháp luật kinh tế, năm thứ hai đại
học học luật sở hữu trí tuệ, đã rất phiền,mấy khóa còn lại đều là pháp
luật". Chu Hàn vừa giở sách<
> vừa than
vãn, "Cậu xem một chút xem, tất cả đều là tràng giang đại hải, thuộc
lòng thì chỉ muốn chết!".
"Còn có thứ để cho cậu nhức đầu hơn,
giáo sư khóa này là CaoTriều, chủ nhiệm khoa pháp luật, ngày hôm qua Từ
Khả nói với tớ, bởi vì nhân lực không đủ, không thể làm gì khác hơn là
để tự chủ nhiệm ra tay, ông ta lên lớp cực nghiêm túc, kiểm tra cũng
trông chặt, quan trọng nhất là bình thường không cho thêm điểm". Hứa Khả
là bạn cùng phòng với Lương Hạ, bởi vì là cháu gái của trưởng phòng
giáo vụ nên tin tức nho nhỏ này cực nhiều, Lương Hạ một lần nữa rơi
xuống địa ngục đẩy Chu Hàn xuống cùng luyện ngục vậy.
"Chủ nhiệm
khoa luật pháp, không có ấn tượng nha, tên gọi là gì nhỉ? Cao Triều! Là
HIGH sung sướng trong việc ấy sao? Sở trường là gì? Có thật là nghiêm
túc không, hay là giống con ngựa đực ham muốn trong chuyện ấy, nếu như
thế tớ sẽ tha thiết yêu chú già, tớ không thèm đếm xỉa đến cái gì hết".
Chu Hàn ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn Lương Hạ.
"Tớ đâu có
biết, tất cả đều là nghe Từ Khả nói, lát nữa không phải sẽ đến sao, tự
cậu nhìn đi nha, nếu mà cởi một cái thành danh nhớ bàn bạc một chút với
Cao Triều, để Lương Hạ có thểv dễ dàng đạt điểm cao hơn lớp bên cạnh".
Lương Hạ cảm giác được có rất nhiều người nhìn cô chằm chằm, không phải
là đối với chuyện cuối học kỳ Lương Hạ thổ lộ với Cố Thần còn chưa hết
chứ, dứt khoát cùng Chu Hàn lật sách bay phần phật, vùi đầu vào.
"Trời
ơi, một trăm phần trăm là khẩu vị của tớ nhé, nhìn qua tuổi còn rất
trẻ, nên tiết ra hormone tương đối mạnh". Chu Hàn giống như bi cái gì
đấy kích thích, nói chuyện đứt quãng, nhưng mà từ trong lời của cô nghe
được Cao Triều đã đến.
Lương Hạ thờ ơ ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhìn thấy dung nhan,"Đúng, đúng là tương đối, mạnh.... ...."
"Cậu,
làm sao cậu biết?". Chu Hàn vẫn như cũ nhìn chằm chằm người ở phía trên
bục giảng không chớp mắt, nhưng mà vẫn nói chuyện với Lương Hạ.
Giống nhau, trong lớp học cặp mắt của những người khác đều trợn ngược.
"A!" Một tiếng hét phá vỡ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Lương
Hạ vốn là đang trợn mắt há mồm bây giờ khuôn mặt đau khổ ngã ngồi trên
mặt đất, vẻ mặt Chu Hàn cũng lúng túng cố gắng kéo Lương Hạ, nhưng
khoảng cách quá nhỏ, hoàn toàn bị mắc kẹt.
Người trên bục giảng
thật sự rất thu hút con mắt, thậm chí các bạn học cũng quên thảo luận,
lần này bị Lương Hạ phá vỡ bầu không khí khiến tất cả cười ầm phòng,
ngay lập tức lớp học nổ tung hỗn loạn.
Quý Trạch Tuấn khó hiểu vì
sao đột nhiên lại sôi nổi như vậy,kết nối thiết bị truyền phát với máy
tính xong liền đứng dậy nhìn xung quanh lớp học.
Thật sự là lo
xa, đã hoàn toàn phí công sức, vừa mới suy nghĩ lớp học lớn như vậy đi
đâu tìm vợ của mình, mới bắt đầu hai giây đã thấy, Quý Trạch Tuấn treo
lên nụ cười giáo sư chuyên nghiệp, đi qua bục giảng, đi về phía Lương
Hạ.
"Bạn học này, có cần gấp gáp như thế không?". Quý Trạch Tuấn
hoàn toàn che giấu quan hệ của anh và Lương Hạ, chỉ dùng đối thoại bình
thường giữa giáo sư và học trò. Nhưng mà lời nói quan tâm của anh lại
làm trái tim nhỏ của các nữ sinh nhảy ra ngoài, đã lâu chưa gặp được
giáo sư có sức hút như vậy!
Lương Hạ liên tục đấu tranh, chưa hề
đứng lên, lần này nhìn thấy Quý Trạch Tuấn phóng to trước mặt, đầu óc
lập tức chập mạch, không hề động đậy. Các bạn học bên kia thấy dáng vẻ
Lương Hạ chết không có tiền đồ, ghét bỏ cầm cặp xách ngồi xuống phía
sau, rốt cuộc cũng vô ích, Quý Trạch Tuấn rất tự nhiên đi đến, kéo cánh
tay Lương Hạ lôi cô dậy.
"Tớ cũng muốn thử chạm vào trai đẹp
nha!". Một nữ sinh hào hứng nắm lấy tay bạn cùng lớp, hâm mộ Lương Hạ
trong họa gặp được phúc.(trong cái rủi lại có cái may)
"Lần sau đến sớm một chút giành chỗ ngồi kia".
"Nếu
như có chỗ nào không thoải mái phải đến phòng y tế, tôi có thể chép
chương trình học giúp cho". Quý Trạch Tuấn tiếp tục quan tâm sâu sắc với
sinh viên Lương Hạ.
Chu Hàn ở một bên xì mũi coi thường đối với
hành động chỉ khoát tay không nói lời cảm ơn nào của Lương Hạ, không
nhịn được làm phát ngôn viên, "Giáo sư, bạn ấy không có việc gì, tin em
đi, đến giờ học rồi".
Quý Trạch Tuấn đoán đây là người bạn tốt nhất của Lương Hạ, vì vậy cũng không nói cái gì nữa, quay lại bục giảng.
"Vừa
rồi có một tiết mục nhỏ xen vào giữa, nhưng mà cũng làm cho không khí
của mọi người sôi nổi, đầu tiên tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi
họ Quý tên Trạch Tuấn, từ PP T đến, mọi người nhất định phải nhớ rõ, nếu
khảo sát cuối kỳ làm sai tôi sẽ không cho điểm nhé! Nếu mà có dự định
muốn sửa lại bài của mình cũng nhất thiết phải nhớ kỹ, nếu kết thúc kỳ
học này muốn đổi giáo sư thì phải chờ đến năm thứ tư đại học! Số di động
của tôi là bí mật, trừ phi các bạn đủ thu hút sự chú ý của tôi, vì vậy
các bạn chỉ có thể liên lạc với tôi thông qua e-mai l, tài liệu quan
trọng tôi sẽ gửi vào hộp thư, mật mã là 920520,xin đừng tùy ý sửa đổi,
giáo sư sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Yêu cầu của tôi không
cao, có nghe hay không là việc của bạn, nhưng nhất thiết cuối kì đừng
đến tìm tôi xin điểm, bởi vì giới hạn thi đều nằm trong quyển sách. Tiếp
theo chúng ta bắt đầu học phần mở đầu chương thứ nhất".
Tất cả
mọi người bị cách giảng bài dí dỏm thú vị của giáo sư khuất phục, nghe
giảng rất nghiêm túc, chỉ có tâm trí sinh viên lương Hạ, ngây ngây ngô
ngô nhìn giáo sư, bút cũng không di chuyển.
Cứ như vậy bài học
trôi qua rất nhanh, lúc tiếng chuông vang lên, hầu hết mọi người buồn
bực không vui, bởi vì gặp mặt lần sau phải chờ đến thứ năm.
Còn Lương Hạ bị Chu Hàn tàn nhẫn gõ đầu một cái mới tỉnh lại, "Tan học rồi à?".
"Đi ăn đi.... ........muốn xếp hàng đợi ai". Mặc dù Chu Hàn không nỡ nhưng vẫn đẩy Lương Hạ ra khỏi lớp học.
Quý Trạch Tuấn là người cuối cùng ra khỏi lớp học, nhìn Lương Hạ vừa mới ngồi ở chỗ kia, dường như suy nghĩ điều gì cười cười.
*****************
Từ
đi bộ đến xếp hàng, rồi đến lúc này ngồi xuống ăn cơm,Lương Hạ vẫn chưa
nói chuyện, Chu Hàn nghi ngờ dùng đũa gõ đĩa thức ăn của cô một cái,
"Hôm nay cậu bị làm sao thế? Bị xe lu đè qua à!".
"Không đâu". Lương Hạ không có khẩu vị, "Hôm nay quá mất mặt".
"Cũng
không phải là lần đầu tiền cậu ngồi bị rơi xuống, hơn nữa, thầy Quý tự
mình dìu cậu lên đấy nha". Chu Hàn vẫn không thểhiểu Lương Hạ si ngốc là
vì cái gì.
"Ăn cơm của cậu đi". Lương Hạ gắp một miếng đậu phụ
khô nhét vào trong miệng Chu Hàn, thực tế là không thể tưởng tượng nổi
Quý Trạch Tuấn, cô còn chưa nghĩ thông suốt đây là cái tình huống gì,
Chu Hàn quang quác ầm ĩ.... .......
Mới hai ngày không nhìn thấy
Quý Trạch Tuấn đã biến thành giáo sư của cô rồi, là tự anh đến hay là do
bố chồng bắt anh đến hả? Còn nữa anh có còn đến văn phòng luật bên kia
không?Lương Hạ lại bắt đầu lo lắng vấn đề thứ ba, nếu như xuất hiện thêm
phiền não nữa tóc trên đầu cũng muốn rụng sạch mất.
"Khụ khụ,
khụ khụ~~". Chu Hàn đột nhiên ho lên, Lương Hạ lơ đễnh, đến khi chân cô ở
dưới bàn bị giẫm một cái mới cau mày ngẩng đầu lên, "Cái gì?".
Ngón tay Chu Hàn chỉ phía bên phải đằng sau Lương Hạ --- Cố Thần đang đi đến chỗ bọn họ.
"Xin lỗi, làm gián đoạn bữa cơm của các cậu". Cố Thần ngồi xuống bên cạnh Lương Hạ, lịch sự mở miệng nói xin lỗi.
"Không
sao, vừa lúc ăn xong, có việc gì thế?". Chu Hàn trọng tình nghĩa, biết
Lương Hạ sẽ không trực tiếp trả lời Cố Thần, vì vậy chủ động đặt đũa
xuống,
"Tớ muốn hỏi một chút, Lăng Kỳ không đến đúng không?". Cố
Thần cũng suy nghĩ rất lâu mới quyết định hỏi Chu Hàn, số điện thoại
Lăng Kỳ đã khóa, tìm khắp nơi đều không thấy cô.
Hóa ra là hỏi
tăm tích Lăng Kỳ, Lương Hạ dừng đũa ở khóe miệng, có phải Lăng Kỳ đã xảy
ra chuyện gì hay không?! "Cô ấy không liên lạc với cậu sao?".
Chu
Hàn đối với hành động của Lương Hạ tương đối khiếp sợ,bọn họ đã xảy ra
chuyện gì với Lăng Kỳ mà cô không biết, Lương Hạ lại còn không biết sợ
người khác nói ra nói vào cô với Cố Thần, quơ tay múa chân.
"Đột
nhiên không nhìn thấy cô ấy, có liên quan đến cậu à?". Cố Thần dùng biểu
tình người hùng hổ hăm dọa với Lương Hạ,, khiến Chu Hàn bên cạnh không
rõ chân tướng cũng toát mồ hôi.
“Tớ, tớ.... ...." Lương Hạ không phản bác được, sau khi vụ án kết thúc cô thật sự đã quên mất Lăng Kỳ.
"Cậu
không biết thì thôi". Cố Thần ý thức được thái độ của mình vừa nãy hơi
hung dữ, nói như thế với Lương Hạ cũng không công bằng, nhưng anh thật
sự không nén được lửa giận, về chuyện này Lương Hạ quá ích kỷ.
"Ngừng
một chút, tớ không biết ba người đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nói chuyện
ở nhà ăn không thích hợp, Lăng Kỳ làm bất kỳ quyết định gì đều đã suy
nghĩ chu toàn, tớ tin Lương Hạ không liên quan đến cô ấy". Dù sao Chu
Hàn cũng là bạn cùng phòng với Lăng Kỳ hai năm, đối với tác phong làm
việc của cô ấy cũng hiểu rất rõ.
"Nếu như Lăng Kỳ liên lạc với
các cậu, xin hãy nói với tớ một tiếng, xin lỗi". Cố Thần nói xong liền
rời đi, đại khái anh thấy khó hiểu vụ án nhà Lăng Kỳ, bao gồm việc bố cô
bị bỏ tù, cho nên đối với đêm hôm trước khi ra tòa nói chia tay với
Lăng Kỳ cảm thấy rất có lỗi, mà bây giờ muốn đứng ở vị trí một người bạn
an ủi cô một chút cũng không thể.
"Cậu không sao chứ?". Sau khi Cố Thần đi, Chu Hàn phát hiện cả người Lương Hạ mềm nhũn thành một đoạn.
"Cậu
có thể tìm Lăng Kỳ hay không, tớ nên nói một tiếng xin lỗi với cô ấy".
Lương Hạ và Chu Hàn cũng đi ra khỏi nhà ăn, ở trên đường về kí túc xá kể
sơ qua nguyên nhân sự việc một lần, đương nhiên đến phần Quý Trạch Tuấn
ậm ừ kể qua loa.
Chu Hàn chỉ có thể nói cố gắng hết sức tìm ra, nhưng liên lạc không được cũng không còn cách.
Buổi chiều trước khi đi học, Lương Hạ nhận được một tin nhắn của Quý Trạch Tuấn.
Đường Phổ Đức chính là con đường cắt chéo cửa lớn đại học O, Quý Trạch Tuấn đã suy tính rất chu đáo.