Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 43: Quyển 3 – Chương 43


Chương 43: Âm thầm tranh đấu, huynh đệ hòa hợp



Sau khi rửa sạch mực đỏ trên cây bút lông sói, Chu Tử không trở về phòng, mà đứng ngẩn người.

Nhị biểu tiểu thư Cao Diễm bất kể là làm chuyện gì, luôn muốn làm thật tốt.

Trong nội viện Tùng Đào Uyển cũng trang hoàng không ít hoa cỏ. Tùng Đào Uyển vốn lấy cây thông làm chủ đạo, cái tên lấy từ ý “Từng đợt tiếng thông reo”. Cao Diễm cho trồng thêm mấy gốc hoa đào, hoa đào màu hồng phấn nở trong gió đêm, trong không khí lạnh khẽ run lẩy bẩy, đoán chừng đến ngày mai sẽ bị đông lạnh mà héo rũ.

Chu Tử sớm quen với cái rét lạnh của phương bắc rồi. Nhưng cành hoa đào nở sớm này đã quen với cuộc sống ấm áp trong nhà kính, làm sao có thể sống sót trong gió rét đầu xuân tháng hai chứ?

Triệu Trinh muốn đi tắm, chờ Chu Tử lấy quần áo cho mình, đợi hơn nửa ngày, không thấy Chu Tử vào, bèn đi ra ngoài tìm Chu Tử. Hắn vừa đi đến cửa chính đường đã thấy Chu Tử.

Chu Tử đứng trước một cành đào ở trong sân, dường như đã đứng đó được một lúc lâu rồi. Không biết tại sao, Triệu Trinh cảm thấy nhìn bóng lưng Chu Tử rất cô đơn, rất hiu quạnh, nhưng lại rất kiên cường. Hắn đột nhiên có một loại cảm giác, giống như Chu Tử cách mình rất xa rất xa, không thể lại gần, không thể đuổi kịp. Triệu Trinh đột nhiên cảm thấy rất áp lực, rất khó chịu, hắn bước lên phía trước, từ phía sau ôm chặt lấy Chu Tử.

“Làm sao vậy?” Chu Tử nghiêng mặt mỉm cười hỏi.

“Trở về đi!”

“Vâng.”

Triệu Trinh liền nắm lấy tay Chu Tử, bước vào trong phòng.

Sau khi vào phòng, Triệu Trinh thấy tâm tình Chu Tử dường như có chút suy sụp, nên cũng không làm phiền nàng, tự mình đi tìm trung y đồ lót này nọ để tắm rửa…

Có bao giờ hắn tự mình quan tâm đến mấy thứ này chứ, bình thường đều do Chu Tử chuẩn bị cho hắn, vì vậy không cần biết đúng sai, mở ngăn tủ ra tùy tiện vơ đại vài món ra, cầm lấy rồi bước đi.

Chu Tử vội nói: “Để nô tỳ xem lại một chút!”

Triệu Trinh liền nhét mấy thứ y phục kia cho Chu Tử.

Chu Tử bước đến dưới ánh đèn, vừa nhìn đã phát hiện mấy thứ trung y tiết khố này đều là những bộ mình may cho Triệu Trinh khi ở trên thuyền. Lúc Triệu Trinh đi Tây Bắc, Chu Tử cũng thu dọn xếp mấy bộ y phục này vào trong hành lý của hắn. Triệu Trinh ở Tây Bắc mặc suốt năm tháng, y phục của hắn đều là do thân binh giặt, tay của nam nhân thô, hơn nữa tơ lụa không bền chắc, những y phục này đã trở nên càng mỏng hơn rồi, dưới ánh nến có vài chỗ nhìn như trong suốt.

Chu Tử cầm mấy bộ y phục này, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhất thời không thốt ra lời.

Triệu Trinh có chút không kiên nhẫn, túm lại y phục bước đi: “Có gì mà xem? Ta vẫn mặc bình thường, có gì đâu chứ!”

Chu Tử đuổi theo: “Mấy bộ này đều đã cũ rồi, thay cái mới đi!”

“Vậy ngươi nhanh chóng làm cho ta đi!” Triệu Trinh vừa đi vừa nói.

Chu Tử nhìn theo bóng lưng cao gầy khỏe mạnh của hắn, không nói gì.

Đêm đó, Triệu Trinh cảm thấy Chu Tử dường như mềm dịu rất nhiều, bình thường phải thúc giục ba bốn bận mới chịu làm, hiện tại bây giờ chỉ thuận miệng nói ra, Chu Tử liền nghe theo hắn. Triệu Trinh cảm thấy thực hạnh phúc a, thực thỏa mãn a, sau khi xong chuyện, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Chu Tử chờ hắn ngủ thật sâu, lúc này mới đứng dậy thắp nến, dưới ánh nến lẳng lặng ngắm nhìn Triệu Trinh. Lúc hắn mới từ Tây Bắc trở về, gương mặt hơi đen, có chút thô nữa, nhìn giống như trở nên chín chắn, nhưng qua vài ngày, lại khôi phục không ít, làn da lại mịn màng hơn, cũng trắng ra một chút, ngũ quan trên mặt dường như cũng mềm mại hơn, thoạt nhìn lại có chút ngây thơ như trẻ con.

Dường như ở trong mộng hắn đang tức giận với ai, lông mày nhíu chặt, như đang nảy sinh điều gì ác độc. Triệu Trinh ngủ rất ngoan, cũng không ngáy, cho dù là mệt mỏi cực kỳ, hoặc là tư thế không đúng, cũng chỉ có hô hấp nặng nề một chút mà thôi. Hắn chưa bao giờ nói nói mớ, lúc ngủ thì miệng cũng giống như lúc tỉnh, luôn ngậm chặt, một chút lời thừa nào cũng không nói. Lúc vừa ngủ, Triệu Trinh luôn ôm chặt Chu Tử, tay chân đều phải quấn lấy, nhưng một khi ngủ say, sẽ giang tay sải chân trên giường lớn, vô cùng thản nhiên vô tư, tuyệt không giống hắn lúc bình thường.

Chu Tử ngồi đó, hết xem rồi lại nhìn, mãi cho đến khi nơi xa xa truyền đến vài tiếng gà gáy sáng, lúc này mới tắt nến, chui vào ổ chăn. Nàng nghiêng người gối lên cánh tay Triệu Trinh, khoác tay lên người Triệu Trinh, đùi phải cũng gác lên đùi Triệu Trinh, nhẹ nhàng mà vuốt ve, cảm thụ được khoái cảm gai gai tê tê khi da thịt tiếp xúc.

Triệu Trinh đang mơ thấy mình và Thái tử đang tranh cãi nói lý, đột nhiên cảnh trong mơ thay đổi, mơ thấy Chu Tử đang cưỡi trên người mình. Một khoái cảm mãnh liệt đánh úp tới, hắn rất nhanh đã tỉnh lại, lật người ép chặt Chu Tử dưới thân…

Buổi sáng, Chu Tử viết một tờ giấy, xếp lại nhét vào tay áo, sau đó mang Ngân Linh và Triệu Phúc đi dạo phường Trạng Nguyên. Đi dạo loanh quanh rồi đến tiệm Chương Phúc Ký, Chu Tử biết trong khoảng thời gian này Chương Kỳ còn ở trong kinh thành, hẳn là đang ở trong tiểu hoa viên phía sau Chương Phúc Ký, liền trực tiếp xưng tên muốn gặp ông chủ.

Đúng lúc Chương Kỳ cũng đang ở đây, nhanh chóng đi ra. Vừa nhìn thấy Chu Tử, rất là vui vẻ, đưa Chu Tử cùng Triệu Phúc và Ngân Linh mời vào nơi ở của hắn phía sau cửa hàng.

Sau khi uống trà được một lát, Chương Kỳ mời ba người Chu Tử đi dạo vườn hoa xem con rùa ngàn năm mà hắn nuôi.

Chương Kỳ dẫn Chu Tử đi phía trước, Triệu Phúc và Ngân Linh đi theo phía sau. Cuối con đường mòn của vườn hoa là một ngã rẽ, Chương Kỳ cùng Chu Tử đi đằng trước. Chu Tử thấy Triệu Phúc và Ngân Linh còn chưa theo kịp, lấy mảnh giấy đã giấu kín trong ống tay áo đưa cho Chương Kỳ.

Chương Kỳ hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Hắn vừa mỉm cười giới thiệu cảnh trí trong vườn hoa, vừa hồi tưởng lại trong khoảnh khắc được chạm vào bàn tay mềm mại dịu dàng kia, không khỏi có chút tâm thần rung động.

Sau khi Chu Tử cáo từ, Chương Kỳ lấy mảnh giấy kia ra, đọc một mạch xong lập tức xé nát ném vào xọt rác.

Ngày một tháng ba là sinh nhật của Nhị hoàng tử Bắc Tĩnh vương – Triệu Chính, ba vị hoàng tử đã trưởng thành ở trong kinh: Thái tử, Bắc Tĩnh vương và Nam An vương đều tề tụ ở phủ Bắc Tĩnh vương, dưới mái hiên trong vườn hoa uống rượu nghe hát.

Mặc kệ trong lòng ba huynh đệ có bao nhiêu suy tính âm thầm nào, nhưng nhìn qua lại vạn phần hòa thuận.

Thái tử Triệu Trực là do Nhan Hoàng hậu sinh ra, là trưởng tử của đương kim Thánh Thượng, là một người thân thiện, rất thương yêu đệ đệ, rất có phong thái của huynh trưởng.

Nhị hoàng tử Bắc Tĩnh vương – Triệu Chính là do Hàn Đức phi sinh ra, được phong đất ở Bắc Cương, nhưng vì được Thánh Thượng yêu thương nhất, bên ban cho phủ đệ ở kinh thành, bởi vậy vẫn luôn ở tại Kim Kinh, không đến nơi đất phong. Hắn tuổi trẻ anh tuấn nhiều tiền đa tình, lại rất hiểu phong tình, lại hào phóng, gặp được nữ nhân mình thích liền dùng mọi biện pháp để đem về nhà cất giấu, ở trong phủ hắn, từ xinh đẹp phương Bắc đến giai lệ phương Nam, oanh oanh yến yến nhiều không đếm xuể, chính hắn cũng không rõ mình rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân.

Tam Hoàng tử Nam An vương – Triệu Trinh do Cao Quý phi sinh ra, đất phong ở Nam Cương, năm trước vừa được Thánh Thượng triệu về kinh thành. Trong ba huynh đệ, hắn là người trầm mặc ít nói nhất, tính tình cực vì ngang ngược, hắn mà nổi giận thì ngay cả phụ hoàng của bọn họ cũng phải nhường nhịn ba phần, chứ đừng nói gì tới Thái tử và Bắc Tĩnh vương. Bất quá, mấy năm nay hắn luôn dẫn binh chinh chiến ở biên cương, tính tình cũng được mài giũa đi rất nhiều, mặc dù vẫn không thích nói chuyện, vẫn rất thâm trầm, nhưng lại nguyện ý lui tới gặp gỡ người khác.

Rượu nguyên chất cùng mỹ nhân, là kết hợp làm say lòng người nhất, hơn nữa âm nhạc đặc sắc, ba huynh đệ uống cạn hết ly này sang ly khác đến say khướt.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một nha hoàn trong phủ Bắc Tĩnh vương lảo đảo chạy vội tới, quỳ sấp ở trước mặt Triệu Chính, khóc lóc: “Bẩm báo Vương gia, Doãn di nương sinh non!”

Triệu Chính lập tức đứng lên, vội vàng nói: “Ta đi một chút sẽ trở lại.” Rồi đi về hướng hậu viện.

Nam An vương Triệu Trinh không giỏi kiềm chế, ngồi không ở đây chờ đợi lâu như vậy, đã sớm không thể nhẫn nại được nữa, nghiêm mặt ngồi ở đó, không nói một lời.

Rốt cục Bắc Tĩnh vương cũng trở ra, vô cùng thành khẩn nói xin lỗi, sau đó ba huynh đệ lần lượt nâng chén, tiếp tục uống mừng.

Đêm khuya trở lại phủ của mình, Triệu Trinh gọi Triệu Hùng ở ngoài phòng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Hùng cúi đầu bẩm báo: “Trong phủ Bắc Tĩnh Vương gia có một tiểu thiếp họ Doãn, mang thai, bị tỳ nữ của Tống trắc phi đẩy ngã, sinh non.” Nói xong, hắn lại bổ sung một câu: “Doãn di nương này lúc trước chính là Lục Hà trong phủ của chúng ta, tỳ nữ của Tống trắc phi kia, mặt ngoài là người do Hứa trắc phi đặt bên cạnh Tống trắc phi, trên thực tế là người của Bắc Tĩnh vương phi.”

Triệu Trinh đứng dậy, thong thả đi tới đi lui ở trong phòng. Hắn vốn cho là hôm nay Triệu Chính là cố ý diễn trò ở trước mặt Thái tử, nào ngờ bên trong là thật sự hỗn loạn.

“Hiện tại trong phủ Bắc Tĩnh vương ai được sủng ái nhất?” Hắn dừng lại hỏi.

Triệu Hùng nghĩ một chút rồi đáp trả: “Lúc trước là Lục Hà, hiện tại Bắc Tĩnh vương sủng ái nhất một ca nữ nhỏ, tên là Bích Nương.”

Triệu Trinh gật đầu, nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi!” sau khi Triệu Hùng rời khỏi, Triệu Trinh sai người mang lên một chén trà đậm, hơi nóng một chút. Sau khi trà được bưng lên, Triệu Trinh đầu tiên là ngậm vài hớp súc miệng, sau đó đem lá trà bỏ vào miệng nhai nhai, cuối cùng thấy đã không còn mùi rượu, lúc này mới đi đến Tùng Đào Uyển.

Dạo này Triệu Trinh luôn cảm thấy Chu Tử dường như hay lặng lẽ chăm chú nhìn hắn, nhưng một khi hắn chú ý tới, ánh mắt Chu Tử lập tức dời đi chỗ khác. Hơn nữa, Chu Tử trở nên dịu dàng với hắn hơn, bảo gì thì làm nấy, lúc trên giường làm chuyện đó cũng cực kỳ mềm mại đáng yêu, khiến Triệu Trinh liên tiếp hưởng thụ đến đỉnh điểm, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Triệu Trinh cho rằng tất cả là do mình là nam nhân có sức hấp dẫn lớn như ánh hào quang tỏa xa vạn trượng, hơn nữa còn do Chu Tử trưởng thành hiểu chuyện, có lương tâm, biết báo đáp hắn. Hắn quyết định sẽ đối xử tốt với Chu Tử hơn chút nữa.

Trở lại Tùng Đào Uyển, vừa tới cửa nội viện, Triệu Trinh đã nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ trong cửa sổ. Hắn nhớ rõ đã sắp đến giờ Dần, sao Chu Tử còn chưa ngủ?

Triệu Trinh cho Triệu Anh và Triệu Dũng lui xuống, tự mình bước vào nội viện. Vào trong phòng ngủ, dưới ánh nến hắn nhìn thấy Chu Tử đến ngồi trên ghế Quý phi may quần áo, trong lòng lập tức trở nên mềm mại vạn phần, nhẹ bước qua, ngồi xuống bên cạnh Chu Tử: “Sao còn chưa đi ngủ?”

Chu Tử ngẩng đầu ôn nhu nhìn hắn: “Nô tỳ muốn may xong bộ trung y này.”

Triệu Trinh kề sát vào nhìn, thì ra là một bộ trung y của nam tử bằng lụa trắng, Chu Tử đang thêu một khóm trúc xanh sau cổ áo. Hắn cầm quần lót lên nhìn, lưng quần cũng thêu một khóm trúc xanh.

Triệu Trinh nhìn khóm trúc xanh kia, lại nhìn Chu Tử, trong lòng không khỏi ngọt ngào, cảm thấy Chu Tử thật sự là yêu mình đến cực điểm, ngay cả trên nội y cũng thêu khóm trúc, muốn mình thời thời khắc khắc đều nhớ đến nàng.

Giọng nói của hắn lập tức cũng trở nên càng thêm ôn nhu: “Hai ta mỗi ngày đều ở cùng nhau, có cần phải như vậy không?” Triệu Trinh nghĩ sau khi hoàn tất mọi chuyện trong kinh, hắn liền mang theo Chu Tử trở về Nam Cương, vậy không phải là ngày ngày ở gần nhau sao.

Chu Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng như ánh sao, lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên má phải: “Nô tỳ muốn làm thêm mấy bộ cho ngài, mấy bộ trước kia làm cho ngài cũng sắp không thể mặc nữa rồi.”

Triệu Trinh nhất thời cảm thấy vô cùng ấm áp, đầu óc choáng váng, giống như đang bay ở giữa không trung, hắn dứt khoát nằm xuống ghế Quý phi Chu Tử đang ngồi: “Chu Tử, ta ngủ ở chỗ này chờ ngươi.”

Chu Tử vội nói: “Để nô tỳ đi lấy cái gì đó đắp cho ngài!” Nàng buông công việc trong tay, đến trên giường cầm cái chăn mỏng đi tới, lúc này mới phát hiện Triệu Trinh đã ngủ rồi.

Chu Tử đem chăn đắp cho Triệu Trinh, ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh, tiếp tục thêu khóm trúc.

Triệu Trinh đã báo tên tuổi của Vương phi và hai vị trắc phi cho Tông Nhân Phủ rồi, ít ngày nữa thánh chỉ tứ hôn sẽ ban xuống.

Những ngày còn lại của Chu Tử không nhiều lắm, nàng muốn làm thêm vài thứ cho hắn.



Quay lại Mục lục