Huyền Thoại Tình Yêu Thiên Thần Và Ác Quỷ
Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Ánh nắng chiếu những tia mong manh xuống mặt đất. Cây lá khẽ
rì rào trong buổi sớm. Dưới mặt đất, một quỷ nữ có gương mặt đẹp sắc sảo đang
bước từng bước nhẹ nhàng trên đám lá khô.
Lạc Vi cụp đôi cánh lại. Khi ra ngoài, tuyệt đối không thể để
người khác phát hiện ra thân phận của cô, kể cả đôi mắt cô cũng phải dùng phép
thuật bao phủ, che lấp đi màu đỏ khát máu, thay bằng một màu nâu dịu hiền. Cô vận
trên người bộ váy màu trắng muốt, chân đi đôi bốt cao cổ màu trắng. Trông thật
sự giống một thiên thần, hoàn toàn không còn vẻ đẹp ác quỷ kia nữa.
Cô đưa tay ngắt một bông hoa nhỏ bên đường, dịu dàng vuốt ve
cánh hoa. Nhìn cô bây giờ đố ai dám bảo đó là quỷ nữ tàn nhẫn nhất Lạc Vi. Hít
một hơi thật sâu, Lạc Vi cố gắng cảm nhận sự trong lành của không khí buổi sớm.
Thật dễ chịu.
Cô bước một mình trong khu rừng rợp lá. Những tán cây xanh tốt
che lấp đi cái nắng yếu ớt. Điều này làm cô rất thích. Cô vốn là ác quỷ, ma lực
sẽ bị giảm khi ở dưới ánh sáng mặt trời. Bản thân cô chỉ thích hợp với màn đêm,
nơi mà chỉ có bóng tối.
Xoạt…Xoạt…
Đôi chân nhẹ nhàng giẫm lên đám lá khô, Lạc Vi chậm rãi đưa
mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Rất thanh bình. Cô ngồi xuống bên một gốc
cây, tựa đầu vào thân cây, nhắm đôi mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong yên bình.
- Này, ta thấy hình như quanh đây có mùi ma khí.
- Ta cũng thấy thế.
Lạc Vi giật mình mở mắt ra. Đập ngay vào mắt cô là hình ảnh
hai thiên thần cánh trắng đang bay là là mặt đất. Cô biết họ. Đó là hai thiên
thần phép thuật rất cao cường. Chết rồi. Ở đây chỉ có một mình cô, lại chẳng có
chỗ nào ẩn nấp. Làm sao đây? Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đang định chạy trốn nhưng
còn chưa kịp đi đã nghe tiếng đằng sau:
- Là cô ta. Ma khí toát ra từ người cô ta rất mạnh.
Lạc Vi giật mình. Sáng nay, cô đã quên mất điều quan trọng
là che giấu ma khí của mình. Ác quỷ thông minh tuyệt đỉnh như cô cũng có lúc thật
sơ suất. Cô ngoảnh đầu lại, hai thiên thần lúc nãy đang bám theo cô với tốc độ
rất cao. Lạc Vi rướn mình, dùng hết sức bay nhanh nhất có thể. Tuy nhiên, họ vẫn
bám theo cô rất sát.
Coong…
Đầu Lạc Vi đập phải cái gì đó làm cả người cô bật ra sau. Cô
ngồi trên mặt đất, xoa xoa trán. Ngẩng đầu lên. Trước mặt chỉ là một khoảng
không vô định, hoàn toàn không có vật cản. Vậy cô đã chạm phải thứ gì? Cô đưa
tay ra phía trước, lập tức chạm vào cái gì đó giống như một bức tường. Cô chợt
hiểu ra là hai thiên thần kia đã tạo ra bức tường vô hình này cản đường cô. Thạt
là, tại sao cô lại không nghĩ ra họ có chiêu này nhỉ? Hôm nay co thật sự quá chủ
quan, không phòng bị rồi.
- Ha ha, ngươi hết đường chạy rồi.
Hai thiên thần tiến đến, đứng trước mặt cô.
- Hả? Là ngươi sao? Ha ha, hay lắm, Lạc Vi, cuối cùng cũng bắt
được ngươi.
- Bắt ta? Ha, chuyện đùa. Với khả năng của các ngươi mà muốn
bắt ta.
- Ngươi đừng quá tự tin. Hãy chờ đấy.
Hai thiên thần xông lên. Những luồng hào quang tỏa ra xung
quanh họ. Lạc Vi đưa tay lên che mắt. Vận sức tạo ra một luồng ánh sáng đen tiến
thẳng về phía họ. Hai luồng ánh sáng chạm nhau, đứng yên tại một chỗ rất lâu.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ chẳng có gì đáng để ý nhưng thực ra, cả hai bên đang rất
cố gắng dả thương đối phương. Nhưng xem ra là cân sức cân tài.
Lạc Vi rất hối hận, đán lẽ cô không nen đi một mình, càng
không nên xuất hiện trước ánh sáng mặt trời. Ánh sáng này đang làm suy yếu sức
mạnh của cô. Cô sắp không thể trụ nổi nữa rồi.
Bỗng nhiên, ánh sáng màu vàng rực trước mặt cô rẽ ra. Hai
thiên thần bay về hai phía. Cô lập tức ngã về phía trước theo quán tính. Còn
chưa kịp định thần lại, hai luồng ánh sáng đã bao vây lấy cô. Cô nhảy lên, né
tránh chúng.
Xoẹt…
Một luồng ánh sáng chạm vào người cô, tạo ra một vết thương
lớn. Mât rất nhiều máu. Cô vẫn cố gắng dùng sức mạnh của mình đẩy lùi chúng.
Xoẹt…xoẹt…
Những vết thương liên tiếp tạo ra trên cơ thể Lạc Vi. Cô đau
đớn cắn chặt môi. Một tay ôm lấy vết thương tren cánh tay kia. Cố nhấc đôi chân
chảy đầy máu chạy vội vã trên mặt đất.
Máu rơi đầy trên đất, đôi chân Lạc Vi chạy chậm dần. Cô
không ngừng ngoái đầu lại phía sau. Hai vị thiên thần kia vẫn đang đuổi theo
cô. Không ổn rồi! Cô thực sự đã đuối sức, sắp không chạy nổi nữa. Lần này quỷ nữ
Lạc Vi cô tàn đời thật rồi.
Xoẹt…
- Lạc Vi, mau chạy đi.
Lạc Vi giật mình quay đầu nhìn lại phía sau. Thì ra Triệu
Thiên Vương đã ra mặt cứu cô. Cô gật đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi vội vàng ôm vết
thương, dùng chút sức lực cuối cùng, bật tung đôi cánh bay đi. Hai thiên thần
phía sau gặp phải sự cản trở của Triệu Thiên Vương, không làm cách nào đuổi
theo cô được. Lạc Vi mỉm cười. Xem ra, cuộc đời cô vẫn chưa đến hồi kết.
Đôi cánh đưa cô bay vượt qua khỏi những tán cây rậm rạp. Khu
rừng này thật là rộng, bay lâu như vậy mà chỉ toàn thấy cây là cây, không thể
xác định được phương hướng. Cô dừng lại. Đôi cánh bay một lúc đã thấy mỏi rồi,
không tiếp tục được. Bây giờ phải đi bộ thôi.
Một tay vẫn ôm lấy vết thương trên cánh tay kia, đôi chân rỉ
máu của Lạc Vi bước đều trên con đường rừng, vô định không biết đi về đâu. Cô đảo
đôi mắt xung quanh, hàng lông mày nhíu lại:
- Chết tiệt, khu rừng này không có lối ra sao?
Thật sự cô không biết phải đi về hướng nào bây giờ. Hướng
nào mới là nơi ở của cô. Nếu như bình thường, cô chỉ cần dùng chút phép thuật
là xác định được rồi. Nhưng vừa nãy, dùng quá nhiều sức đấu với hai thiên thần
kia, thêm nữa là cô lại bị thương. Mất máu quá nhiều khiến đầu óc choáng váng,
có cảm giác như không đứng vững nữa.
- A! Lối ra kia rồi.
Lạc Vi khẽ reo lên. Cuối cùng cũng tìm thấy đường ra rồi. Cô
lết đôi chân chảy đầy máu về phía đó.
Những tiếng đàn êm dịu vang lên. Lạc Vi ngẩng đầu, bắt gặp
hình ảnh một chàng trai đẹp tựa thiên thần đang kéo cây vĩ cầm một cách rất nhẹ
nhàng, điệu nghệ. Làn da anh dưới ánh nắng mặt trời trông trắng đến lạ, đôi mắt
nâu dịu dàng chăm chú nhìn vào chuyển động uyển chuyển của đôi tay. Sống mũi
cao, vóc dáng cao lớn. Lạc Vi vội vã cụp đôi cánh lại, lết từng bước nặng nề về
phía anh.
BỊCH
Cả thân người cô ngã nhào trên đất. Những hình ảnh trước mắt
mờ nhạt dần rồi biến thành một màu đen. Cô vẫn còn nghe có tiếng người gọi bên
tai, cảm nhận được có ai đó bế mình lên nhưng không tài nào nhấc mi mét lên được.
…
Hàn Từ Quân nhẹ nhàng lấy chiếc khăn dấp nước lau qua vết
thương trên chân cô gái trước mắt. Nói thực lòng, khi gặp cô gái này, anh đã tưởng
cô là một thiên thần. Mái tóc dài đen mượt, buông thõng dịu hiền, làn da trắng
hồng. Cô lại mặc một chiếc váy màu trắng muốt. Quả thực trông không khác gì một
thiên thần xinh đẹp. Có điều, ma khí tỏa ra từ người cô quá mạnh, không giống
người bình thường, khiến anh phải đề phòng.
Để ý thấy khắp người cô toàn vết thương, chảy rất nhiều máu,
tấm lòng nhân từ của anh trỗi dậy. Vì thế anh đã đem cô về, giúp cô băng bó.
Anh đã nhận ra, cô gái này không phải là người bình thường. Người bình thường nếu
bị mát máu nhiều như vậy, chắc chắn khó có thể bảo toàn mạng sống. Vậy mà nhịp
tim cô gái này vẫn rất ổn định, gương mặt vẫn hồng hào, chỉ tội mỗi việc hôn mê
bất tỉnh. Chắc chắn cô phải có một thân phận đặc biệt.
Cô gái nằm trên giường khẽ cựa mình, hàng lông mi lay động.
Hàn Từ Quân giật mình, đặt chiếc khăn đang cầm trên tay vào cái chậu bên cạnh.
- Đây là đâu?
- Đây là nhà tôi – Hàn Từ Quân mỉm cười – Cô bị thương, ngất
ngay trước mặt tôi.
Lạc Vi đưa tay lên trán. Những hình ảnh lúc nãy dần hiện về
trong tâm trí cô. Cô vội vã vùng dậy.
- Anh đã đưa tôi về đây?
- Phải?
- Vậy cảm ơn anh. Ân đức này tôi sẽ báo đáp sau. Tôi phải đi
bây giờ.
- Nhưng vết thương của cô…
Lạc Vi nhìn xuống đôi chân và cánh tay được băng bó trắng
toát, khẽ cười:
- Chút vết thương này không đáng gì đâu. Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Hàn Từ Quan nhìn theo bóng cô gái đang đi vội vã. Anh còn
chưa kịp hỏi tên cô, cũng chưa biết thân phận của cô. Nhưng thôi, có duyên ắt sẽ
gặp lại.
======================================
“Nếu như có thể, em ước lúc đó em không đi về hướng ấy. Như
thế, em sẽ không gặp anh để sau này không phải đau khổ thế này. Nếu như lúc đó
anh không cứu em, có phải chăng, chúng ta sẽ mãi mãi là hai người xa lạ?
Nhưng rốt cuộc, cuộc đời này…không bao giờ có hai chữ…NẾU
NHƯ”
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.