Huyền Thoại Tình Yêu Thiên Thần Và Ác Quỷ
Chương 4: Gặp lại. Chúng ta là kẻ thù
- Cậu đã sẵn sàng chưa? – Khải Hy nhìn xoáy vào đôi mắt Hàn
Từ Quân.
Anh gật đầu quả quyết:
- Đã sẵn sàng. Chúng ta bắt đầu đi được rồi chứ?
- Được. Đây là lần đầu tiên cậu giáp mặt với quỷ nữ đó?
- Phải. Là lần đầu.
- Vậy thì cậu nên cẩn thận. Đợt tấn công đầu tiên này là tôi
giúp cậu thăm dò thôi. Sau này chắc còn phải phục kích nhiều lần nữa.
- Nhưng có một chuyện em vẫn còn thắc mắc.
- Chuyện gì?
- Anh nói quỷ nữ đó rất giỏi lẩn trốn. Vậy tại sao anh lại
biết chỗ ở của cô ta?
- Chúng ta có nội gián.
- Nội gián?
- Phải. Lần trước một nội gián của chúng ta đã bị cô ta giết
rồi. Nhưng may mắn là vẫn còn một người nữa. Là một thiên thần nhưng đội lốt ác
quỷ, trà trộn vào sào huyệt của Lạc Vi. Tuy nhiên, việc gặp gỡ cô ấy rất hạn chế,
tuyệt đối không thể để cô ấy bị phát hiện được.
- Ồ…
- Được rồi. Nói nhiều mất thời gian. Đi mau thôi.
Hai thiên thần dang đôi cánh trắng, vỗ nhẹ, bay lên trên bầu
trời xanh. Nhìn xa giống như hai cánh chim bay giữa nền trời xanh trong yên
bình.
Đôi cánh đưa họ bay qua cánh rừng rợp cây cối um tùm, đến cửa
một hang đá nằm sâu trong lòng núi.
- Đến rồi.
- Là nơi này sao?
Hàn Từ Quân đảo mắt ngắm nhìn xung quanh. Nơi này thật hoang
tàn. Cây cối héo úa, dường như không có chút sức sống nào. Vách núi dựng đứng,
toàn đá lởm chởm, bao vây thành một vòng tròn, khép hang đá vào giữa. Có vể rất
hợp với phong cách của một ác quỷ.
- Chúng ta làm gì đầy? Không lẽ đứng đợi họ ra?
- Đúng vậy?
- Sao cơ?
- Lạc Vi là một quỷ nữ rất xảo quyệt. Cô ta luôn đề phòng một
cách tối đa. Chắc chắn khi chúng ta còn chưa đặt chân xuống đất đã có người vào
báo rồi.
Hàn Từ Quân gật gù.
Và quả thực không sai. Bên trong hang kia, một gương mặt giận
dữ với đôi mắt đỏ ngầu đang nắm chặt thành ghế, hết sức tức tối. Tại sao dạo
này lại liên tục có thiên thần đến “thăm” cô vậy? Họ làm cách nào mà tìm ra nơi
ở của cô.
CHOANG
Chiếc cốc rơi xuống nền nhà vỡ tan tành. Những tiểu quỷ xung
quanh hoảng sợ, đưa đôi mắt e dè nhìn chủ nhân của họ. Họ đang lo cho số phận cảu
mình. Một khi chủ nhân họ tức giận, không biết chừng cô ấy lại lấy họ ra làm
nơi trút bực dọc thì khổ. Những người đứng cạnh Lạc Vi toát hết mồ hôi, mặc dù
trời không nóng. Nhưng chỉ cần ngọn lửa bốc lên từ người Lạc Vi cũng đủ làm bao
nhiêu thứ tan chảy rồi ấy chứ.
- Thế này là sao? Rốt cuộc bọn chúng làm cách nào mà biết
nơi chúng ta ở?
- Chủ nhân, chị bình tĩnh. Nghĩ cách đối phó đã.
Lạc Vi chống tay lên thành ghế, quan sát tất cả gương mặt của
mọi người xung quanh. Lạ thật, không có ai có biểu hiện đáng ngờ. Vậy thì ai là
người đã báo tin lần này?
- Chủ nhân…
Lâm Nhi huých nhẹ tay Lạc Vi. Lạc Vi hít sâu, lấy lại phong
thái thường ngày.
- Có bao nhiêu tên?
- Dạ thưa, chỉ có hai thôi ạ - Tiểu quỷ đang quỷ dưới đất cất
tiếng nhẹ nhàng.
- Cái gì? – Lạc Vi bật dậy – Ngươi đùa ta?
- Dạ không có. Em đâu dám.
- Bọn thiên thần này giở trò gì đây? Chúng khinh thường ta tới
vậy sao?
- Chủ nhân, chị tính sao đây? Hay là để em…
Chưa đợi Lâm Nhi nói hết câu, Lạc Vi đã khoét tay, nói giọng
quả quyết.
- Không cần. Chiêu này dùng quá nhiều sẽ lộ. Hơn nữa, lần
này chỉ có hai tên. Để ta giao đấu với chúng.
- Nhưng vết thương của chị…
- Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại.
- Vậy được. Em đi cùng chị.
Lạc Vi gật đầu, vớ lấy chiếc áo choàng màu huyết dụ khoác
lên người, đứng dậy cùng Lâm Nhi ra ngoài.
Ánh sáng bên ngoài cửa hang chiếu lên gương mặt ấy, làm nổi
bật những đường nét tuyệt mĩ khiến Lạc Vi ngạc nhiên, suýt nữa đã trượt chân
ngã. Người ấy dường như cũng ngạc nhiên không kém. Đôi mắt nhìn cô không chớp.
Gương mặt của cô, vẫn là nét đẹp ấy, nhưng hôm nay lại mang một vẻ đẹp ác quỷ
chứ không còn vẻ đẹp thiên thần hôm nào. Đôi mắt màu đỏ khát máu, mái tóc đen,
dày và dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan với những đường nét sắc sảo, đầy quyến
rũ.
Hai người bọn họ dường như đông cứng. Quả thực là có duyên.
Duyên phận ấy đã đưa bọn họ gặp lại nhau lần nữa. Nhưng tại sao lại ở trong
hoàn cảnh khó xử như thế này?
Cuộc gặp gỡ lần này…là phúc…hay là họa?
Khóe môi Lạc Vi khẽ nhếch lên, nửa như cười mà nửa lại như
không. Cô đã từng có lúc mong gặp lại anh. Nhưng cô thật chẳng bao giờ dám
nghĩ, anh sẽ là người đến bắt cô. Có lẽ, một quỷ nữ như cô sẽ không thể tìm được
hạnh phúc trong đường đời vô tình này. Cũng phải thôi, cô là một ác quỷ, một ác
quỷ tàn nhẫn, chỉ biết đến máu và bóng tối.
Trái tim cô đang có hàng ngàn nỗi đau đớn, hàng ngàn vết
thương. Tuổi thơ trôi qua trong hận thù, mối hận thù mà đến bây giờ cô vẫn
mang. Cô đã tạo cho mình một lớp vỏ bọc tàn ác. Có ai biết rằng, ẩn sâu trong
đó vẫn là một trái tim khát khao tình yêu mãnh liệt. Nhưng có lẽ, suốt kiếp
này, cô sẽ chỉ là kẻ cô đơn, không thể tin ai và cũng chẳng thể yêu ai hết. Cô
phải vô tình, phải nhẫn tâm, phải đủ lạnh lùng để có thể xua đi tình cảm mới chớm
nở trong lòng. Rồi tất cả sẽ qua, sẽ chấm dứt.
- Các người muốn gì? – Cô vẫn giữ nụ cười nửa miệng tà ác
trên môi.
- Bắt ngươi – Khải Hy lãnh dạm trả lời.
Hàn Từ Quân vẫn im lặng. Dường như, anh đang kín đáo đánh
giá cô gái trước mặt. Lần đầu gặp là dáng vẻ thiên thần, mà giờ gặp lại là ác
quỷ. Đâu mới là bộ mặt thực sự ẩn sâu trong con người cô?
Đôi mắt Lạc Vi lướt qua anh. Anh vội vã quay đi chỗ khác,
không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt ấy thật đáng sợ. Nó khiến người đối diện
cảm thấy ớn lạnh, cảm thấy lo lắng, sợ sệt.
- Bắt ta? Được, nếu các ngươi có gan.
- Từ Quân. Cậu ra tay với cô ta. Tôi sẽ chặn tì nữ của cô
ta.
- Em… - Anh nhất thời giật mình, rồi như chợt nhớ ra nhiệm vụ
của mình, anh gật nhẹ đầu. Rất nhẹ, không phải là cái gật đầu quả quyết – Được,
em biết rồi.
Lạc Vi cười khẩy. Cô rướn mình lên, lao nhanh về phía Hàn Từ
Quân. Xung quanh cô, một thứ ánh sáng màu huyết dụ bao phủ. Cô như một quả cầu
lửa đỏ rực, lướt trên mặt đất như bay. Hàn Từ Quân dịch người sang một bên,
tránh đòn tấn công của cô. Cô xoay gót chân, đưa hai bàn tay úp vào nhau, để
cho thứ ánh sáng huyết dụ kia vần vũ trong lòng bàn tay cô. Cô đẩy tay lên. Những
luồng ánh sáng ấy lập tức bay về phía Hàn Từ Quân. Anh nhảy lên, dùng thứ ánh
sáng màu xanh trời dịu nhẹ từ bàn tay đẩy lùi sức mạnh của Lạc Vi. Đôi mày Lạc
Vi nhíu lại. Cô tiến lại gần phía anh, liên tiếp ra những đòn tấn công đầy hiểm
hóc. Dám đảm bảo rằng, những kẻ có phép thuật tầm thường đã sớm chết dưới sự tấn
công của Lạc Vi rồi. Nhưng rất may, Hàn Từ Quân không phải người bình thường.
Anh là thiên thần, là thiên thần có phép thuật rất cao cường. Anh chặn hết đòn
này đến đòn khác của Lạc Vi, chỉ phòng thủ, không có tấn công.
Một đòn dùng lực hơi quá.
- Á!
Lạc Vi kêu lên một tiếng rồi ngả về phía sau. Một giọt máu
tươi nơi khóe miệng chảy ra. Hàn Từ Quân giật mình, cảm thấy trái tim như cũng
đang đau đớn theo vết thương của cô. Lạc Vi đưa tay lên chùi máu, khẽ mỉm cười.
Trong nụ cười ấy có mang chút gì đó đau thương.
- Có lẽ bây giờ chúng ta chỉ còn là kẻ thù thôi.
Cô ngay lập tức đứng dậy. Đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm. Ánh
mắt ánh lên tia lửa hận thù, niềm hận thù bao nhiêu năm qua của cô với các
thiên thần. Cả người cô như bốc cháy, lao vun vút về phía Hàn Từ Quân, giống một
mũi tên cháy rừng rực lao trong không ian với tốc độ ánh sáng.
Anh giật mình lùi ra sau theo phản xạ, đưa tay chống đỡ lực
tấn công của cô. Hai đôi bàn tay đặt vào nhau, không có tình cảm ấm áp, chỉ có
hận thù, chỉ có sự đối chọi. Gương mặt Lạc Vi đang ở rất gần Hàn Từ Quân. Anh
có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu đỏ khát máu kia, có sự hận thù, có sự chết
chóc, hiểm nguy, và…có cả…chút gì đó…đau thương. Đôi mắt này, nhìn qua thì chỉ
thấy có sự tàn nhẫn, vô tình. Nhưng nhìn kĩ thì lại thấy, có một chút gì đó bi
thương, một đôi mắt mang nặng nỗi buồn.
BỊCH
Hàn Từ Quân ngã bật ra sau. Anh ôm lấy vết thương trên người,
nhìn Lạc Vi. Cô lẳng lặng tiến lại gần anh, lạnh giá, vô tình, gương mặt không
chút biểu cảm. Con dao trong tay cô phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Động tác của cô
rất chậm, tựa như chờ đợi điều gì đó, mà cũng có thể, cô không nỡ xuống tay với
anh.
- Hàn Từ Quân.
Khải Hy vội vã lao tới, đẩy Lạc Vi ra. Anh ôm chặt lấy thân
người đầy máu của Hàn Từ Quân, vội vã xòe đôi cánh bay đi. Trước khi đi, anh
còn nói vọng lại với cô gái đang lặng im đứng đó:
- Lạc Vi, ngươi hãy chờ đấy. Nhất định sẽ có ngày ngươi bị bắt.
Hàn Từ Quân mệt mỏi, đặt tay lên trán, nhìn xuống dưới đất. Ở
đó, một cô gái vẫn đứng, cô độc và dường như, đang có chút gì thất vọng.
Đôi tay Lạc Vi buông thõng, con dao rơi xuống nền đất lạnh một
tiếng “keng”, cũng lạnh lẽo tựa như tâm hồn cô lúc này. Cô ngồi trên mặt đất,
đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Có chút gì đó mất mát trong lòng.
Cô nở một nụ cười lạnh, pha chút gì đó chua xót, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Người đó thuộc về nơi ấy. Người đó và cô không cùng một thế giới. Nếu như thế,
cuộc gặp gỡ của hai người, cả những rung động chớm nở nơi trái tim, phải chăng
chỉ khiến cả hai thêm đau đớn? Phải chăng đó chỉ là…trò đùa của số phận?
Trong một góc tối gần đó, có một ánh mắt đau khổ nhìn Lạc
Vi. Một con người đau đớn nghe tiếng tim mình tan vỡ như chiếc cốc thủy tinh
rơi xuống đất vỡ tan. Một tâm trạng ngổn ngang, giống như đang đánh mất một thứ
gì đó…thứ gì đó…rất quan trọng…
Một lần gặp lại, một lần chạm mặt, lại khiến cho ba con người,
khiến cho ba trái tim cùng mang niềm đau, những niềm đau riêng nhưng đều cùng
chung tiếng trái tim tan nát…
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.