Huyền Thoại Tình Yêu Thiên Thần Và Ác Quỷ

Chương 6: Trái tim của anh thuộc về em


Những đám mây đen che phủ khắp bầu trời, những tiếng sét ầm ầm vang lên. Thời tiết hôm nay xem ra rất xấu. Lạc Vi chán nản giương đôi mắt nhìn bầu trời xám xịt. Sắp có giông bão sao? Hay là ông trời đang tức giận điều gì?

Haizzz, cô thở dài. Mặc kệ đi, đó là việc của thiên đình, có liên quan gì đến cô đâu. Họa chăng…có chút liên quan đến người đó mà thôi. Cô đưa tay lên cổ, tìm chiếc nhẫn cha mẹ tặng ngày nhỏ được xâu trên chiếc dây chuyền. Nhưng…sao thế nhỉ? Mọi khi cô vẫn để đeo chiếc dây chuyền trên cổ, chưa khi nào tháo ra cơ mà. Tại sao giờ lại không thấy đâu thế? Cô vùng dậy, chạy xộc vào phòng mình, lật tung hết tất cả lên, lục mọi ngăn kéo, mọi ngóc ngách mà kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Cô chạy khắp hang, kiếm tìm mọi nơi có thể nhưng không có gì.

Lạc Vi ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo. Chiếc nhẫn này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô. Nó là kỉ vật duy nhất còn lại của bố mẹ cô. Giá trị của nó không lớn, nhưng đối với cô, nó là tất cả. Đầu óc Lạc Vi hiện lên rất nhiều hình ảnh. Cô đang cố gắng nhớ lại xem, chiếc nhẫn đó có thể rơi ở chỗ nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy nó chỉ có thể rơi trong rừng. Bởi trước đó, cô còn lôi nó ra ngắm nghía, chắc không thể rơi ở nơi khác được.

Tuy rằng có đôi chút nguy hiểm khi đi một mình vào rừng, nhưng Lạc Vi không để tâm, cô cần tìm chiếc nhẫn kia đã. Vả lại, hôm nay trời đâu có nắng. Chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Đôi chân Lạc Vi giẫm lên những ngọn cỏ xanh mướt còn đọng sương, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm. Cả cánh rừng rộng như vậy, cô làm sao biết mình đã chạy qua những đâu, làm rơi nhẫn ở chỗ nào. Cô chỉ có thể thử vận may thôi. Đi theo linh cảm của mình, biết đâu lại tìm được.

Mắt nhìn xuống đất, đôi chân bước đi vô định, Lạc Vi không hay rằng, tự lúc nào, cô đã đến căn nhà gỗ nhỏ cạnh bìa rừng, nơi cô đã gặp anh lần đầu tiên. Ngước mắt nhìn lên, cô chợt giật mình. Vẫn là hình bóng ấy, vẫn hành động ấy, giống như lần đầu cô thấy anh. Đôi tay anh nhẹ nhàng kéo cây vĩ cầm trên tay, động tác uyển chuyển, rất chăm chú.

Lạc Vi lùi ra sau mấy bước, ánh mắt nhìn anh đề phòng. Cả hai giờ là kẻ thù, dù cho anh đã từng có ân với cô. Nhưng anh lại cũng là người nhận nhiệm vụ bắt cô.

Đôi tay Hàn Từ Quân chợt dừng lại. Không gian yên ắng đến nỗi, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Anh từ từ xoay người, mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt. Lạc Vi quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt của anh. Cô muốn quay lưng bước đi nhưng lại không cách nào đi được. Có thứ gì đó đang níu giữ chân cô, níu giữ trái tim cô ở lại. Hai người cứ yên lặng như thế. Không ai nói câu nào. Đơn giản, họ không biết phải mở lời như thế nào. Cách trở hai thế giới, lại còn đối địch nhau, họ có thể nói gì đây?

Cuối cùng, dường như đã hết sức chịu đựng, Hàn Từ Quân mở lời:

- Cô tới tìm tôi?

- Không phải – Lạc Vi lắc đầu – Là tình cờ thôi.

- Tôi tưởng cô muốn lấy lại thứ này.

Anh chìa tay ra. Trong lòng bàn tay, một chiếc nhẫn nhỏ tỏa ánh sáng lấp lánh. Lạc Vi kinh ngạc, vui sướng vội vã chạy đến, cầm chiếc nhẫn lên. Đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

- Làm sao anh có nó?

- Lần trước cô đã làm rơi ở chỗ tôi.

- Vậy anh đã giữ nó đến bây giờ?

- Phải – Hàn Từ Quân gật nhẹ đầu – Tôi nghĩ có thể cô sẽ tìm lại nó.

- Cảm ơn anh – Lạc Vi khách sáo cúi đầu.

Cả hai lại rơi vào im lặng. Bao nhiêu ngôn từ dường như đã bị lãng quên hết, Lạc vi cũng không biết nên nói gì bây giờ. Bàn tay cô xiết chặt chiếc nhẫn, đến nỗi lòng bàn tay đã hằn lên vết tròn. Cô nở một nụ cười nửa miệng nhìn anh:

- Anh không muốn ra tay bắt tôi sao?

Anh lắc đầu, tay lại chăm chú vào chiếc đàn:

- Việc bắt cô, thiên đình đã lên kế hoạch cả rồi. Tôi không thể hành động khinh suất một mình – Anh quay qua cô, khẽ cười – Còn cô, không muốn ra tay hạ thủ kẻ nhận nhiệm vụ bắt mình sao?

- Chưa đến lúc. Khi nào cần, tôi sẽ ra tay. Còn nữa, ơn cứu mạng một lần của anh, tôi nhất định sẽ trả. Tôi không muốn bản thân mình mắc nợ một thiên thần. Nhưng có lẽ, sau này gặp lại, chúng ta là kẻ thù.

Cô dứt khoát quay người bỏ đi, để lại sau lưng một đôi mắt đượm buồn nhìn theo. Đôi chân cô bước nhanh hơn, dường như đang chạy trốn. Cô không dám quay đầu nhìn lại, chỉ sợ nhìn thấy hình bóng đó, trái tim cô sẽ lại yếu mềm.

Người đằng sau nở một nụ cười đau khổ, đôi tay buông xuống. Sau này anh và cô là kẻ thù thật sao? Không sai, nhưng anh không hề muốn như thế. LIệu có cách nào giúp anh không trở thành kẻ đối địch với cô hay không? Chắc là chỉ khi anh không là thiên thần, hai người mới có cơ hội bên nhau.

Một người chạy trốn thực tại, một người ôm nỗi đớn đau. Hai con người, hai thân phận khác nhau, nhưng lại cùng chung một tình yêu…

Lạc Vi chạy mải miết qua những tán cây rậm rạp. Đôi mắt cô nhòa lệ. Cô đang tìm cách chạy trốn, chạy trốn khỏi tình yêu sai lầm này. Đúng như Triệu Thiên Vương nói, cô vốn dĩ không nên yêu anh, càng không nên hi vọng vào tình yêu đó. Hy vọng càng nhiêu thì thất vọng vàng lớn. Một khi mọi việc không như ý nguyện, tình yêu sẽ biến thành đau khổ, dày vò trái tim nhỏ bé của cô. Thế nên tốt nhất, chuyện này nên dừng lại tại đây, khi nó chưa đi quá xa.

Cô chạy mải miết, không hề để ý gì đến phía trước.

- Lạc Vi, cẩn thận!!!

- AAAAAAAA!!!

Chân Lạc Vi bước hụt vào khoảng không trước mặt. Cả người cô lập tức rơi xuống vực sâu hun hút không nhìn thấy đáy.

Xoạt…

Một cánh tay nắm chặt lấy bàn tay cô. Cô ngước mắt nhìn lên. Là anh. Anh đang cố sức giữ lấy cô. Cô cười khẩy, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn anh:

- Hàn Từ Quân, anh đang làm gì thế? Giúp kẻ thù của mình sao?

- Dù sao cô cũng là một sinh linh. Tôi không thể thấy chết không cứu được.

- Ha ha, anh quả là tốt bụng – Đôi mắt Lạc Vi ánh lên sự chua xót – Nhưng tôi không cần.

- Vậy cô muốn chết sao?

- Có chết cũng không cần nhờ sự giúp đỡ của thiên thần các người.

Anh thở dài vẻ bất lực, đôi tay vẫn nắm chặt không buông. Lạc Vi nhìn lên đôi tay đang kéo mình lên, môi khẽ nở một nụ cười. Với sức mạnh ác quỷ của mình, cô thừa khả năng một bước nhảy lên trên bở vực, nhưng cô lại không muốn. Cô muốn anh biết anh sẽ làm thế nào khi thấy cô gặp nguy hiểm. Và kết quả đúng như cô mong đợi. Anh không ngần ngại lao tới cứu cô. Cô cảm thấy rất hạnh phúc, dù biết rằng có thể, điều này chỉ xuất phát từ tấm lòng nhân hậu của anh.

Xoạt…xoạt…

- Cẩn thận!!!

Lạc Vi vội vã hét lên. Cả người Hàn Từ Quân trượt xuống. Anh nhanh tay nắm lấy một thân cây bò ăn sâu vào lòng đất. Lạc Vi thở phảo nhẹ nhõm. Thật hết hồn. Cô sợ anh bị trượt xuống dưới.

- Anh không sao chứ?

- Không sao! – Anh trả lời một cách khó nhọc.

Tay anh nắm chặt thân cây, chân đạp lên sườn bờ vực. Nhưng một tay vẫn cầm tay Lạc Vi nên không trèo lên được. Lạc Vi thở dài.

- Một mình anh còn có thể trèo lên. Còn nếu giữ tôi có thể cả hai sẽ cùng chết.

- Sống thì cùng sống còn không thì sẽ cùng chết.

- Anh…Tại sao lại cứu kẻ thù của mình? Bỏ tay tôi ra, anh sẽ dễ dàng trèo lên được.

- Không thể. Tôi quyết không buông.

Lạc Vi mỉm cười. Anh vừa nói gì nhỉ? Sẽ cùng sống cùng chết với cô, quyết không buông. Nếu như những lời này xuất phát từ trái tim anh thì thực sự, cô rất hạnh phúc.

Chân Lạc Vi đạp lên nền đất, cô nhảy một bước nhẹ nhàng lên trên bờ vực, kéo theo Hàn Từ Quân lên trên. Anh ngạc nhiên nhìn cô:

- Cô có thể tự lên trên, tại sao lúc nãy không nhảy lên?

- Tôi muốn xem anh có cứu tôi hay không.

Hàn Từ Quân lắc đầu chán nản. Thật không thể hiểu nổi nữ quỷ này.

- Vừa rồi… - Giọng Lạc Vi ngần ngại vang lên – Tại sao không thả tay tôi? Đằng nào sau này có thể anh sẽ tham gia kế hoạch giết tôi.

- Thiên thần không giết người.

- Không sao? – Lạc Vi ngửa cổ lên trời, cười nhạt – Nếu anh cho là như thế thì anh sai rồi.

- Ý cô là sao?

- Không có gì! – Lạc Vi khôi phục vẻ băng lãnh thường ngày, giọng nói không chút cảm xúc – Vậy nói đi, tại sao cứu tôi? Hay…anh muốn cảm hóa tôi chăng?

- Tại sao cứ luôn nhắc tới việc chúng ta là kẻ thù? – Giọng nói anh tựa như mang nặng nỗi buồn.

- Bởi vì đó là điều hiển nhiên.

- Nhưng anh không muốn em nhắc tới điều này.

Lạc Vi nhìn anh, vẻ chờ đợi. Anh nhẹ nhàng nói tiếp, 3 chữ, chỉ 3 chữ mà khiến trái tim cô lỗi nhịp hoàn toàn.

- Bởi vì, anh yêu em, vì trái tim anh…thuộc về em.

- Anh…anh nói gì?

Lạc Vi không còn tin vào tai mình nữa. Hàn Từ Quân mỉm cười, bước đến bên cô. Đôi tay anh vòng qua người cô, ôm lấy cô. Anh nhẹ nhàng vuốt mài tóc dài, đen mượt của cô, giọng nói tràn ngập yêu thương:

- Dù em là ác quỷ, nhưng với anh, em mãi là thiên sứ. Hãy để anh dắt em ra khỏi con đường đầy bóng tối này.

Khóe mắt Lạc Vi đã ấm nóng những giọt nước mắt. Là nước mắt của hạnh phúc. Niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ, quá đột ngột, nhưng có thể, nó sẽ đưa cô bước ra khỏi quá khứ đẫm máu đầy đau thương. Cô sẽ thử một lần, vì anh mà bước đi trên con đường rợp ánh sáng, cho dù…có thể…điều đó sẽ giết chết một linh hồn ác quỷ…