Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 4: MÓNG VUỐT DIGAN


Tarzan chiếu đèn pin xuống đất, dùng một bàn tay che lại không cho ánh sáng hắt ra. Trong động tác đề phòng đó, hắn dựng cổ Karl và Tròn Vo dậy. Tròn Vo làu bàu:

- Cái gì vậy? Bộ cù lao sắp chìm hả?

- Cũng dám chìm thiệt đó nếu mày không chui ra gấp. Tụi nó sắp bơi sang đây trong khi chúng ta không thể mượn cớ tự vệ để giáng mái chèo xuống đầu chúng được. Làm vậy, tụi nó chết đuối mất. Bởi thế tụi mình phải… chuồn.

Karl ngạc nhiên:

- Đại ca mới trinh sát về à?

- Ừ… Tao qua lều Gaby đây. Lẹ lên!

Đã hơn mười một giờ đêm. Tiếng gừ gừ của con Oskar đón hắn:

- Im đi Oskar, Tarzan đây. Cô chủ mày dậy chưa nào?

Giọng Công Chúa tỉnh như sáo:

- Mình không sao ngủ được…

- Tụi mình phải rời đảo gấp, Gaby. Sau nửa đêm bọn côn đồ sẽ mò qua tấn công.

- Lạy Chúa!

Chưa bao giờ Gaby mặc quần áo nhanh đến thế. Lúc thuyền nhổ neo, cô bé nói ngậm ngùi:

- Tạm biệt hòn đảo giữa sông. Tụi này không được may mắn rồi.

Tròn Vo ngáp dài:

- Hi vọng tụi mình còn được nghỉ ở đâu đó.

Tarzan trầm ngâm:

- Hình như băng Thiên Thần Địa Ngục chịu khó nhọc bám theo chúng ta dai như đỉa chỉ vì bức sơ đồ lạ hoắc mà mình đang giữ trong túi. Chẳng lẽ bức vẽ của Slansky quan trọng đến vậy ư?

- Nhân danh một thằng bạn ngủ cạnh giường mày ở kí túc xá, tao đề nghị mày cho phứt tụi nó mớ giấy vụn đó để cuộc du ngoạn của chúng ta xuôi chèo mát mái…

- Mày dẹp cái giọng cầu an đó cho tao, Kloesen. Tao thà chiến đấu tới cùng, chớ không đời nào chịu thua tụi nó!

Karl lo ngại:

- Vậy phải làm gì bây giờ, đại ca?

- Chèo tiếp hai giờ nữa. Sau đó nghỉ ở bờ trái. Đến mai sẽ tính tiếp.

Hai tiếng sau, Tứ quái đã tìm thấy một bãi cỏ êm đềm giữa những bụi cây tỏa hương đủ cho chúng cắm sào đổ bộ. Bốn đứa lặng lẽ dựng lều và sau đó chui vào túi ngủ không còn biết gì nữa, kể cả con Oskar tinh quái.

*

Tarzan mở mắt trước. Đồng hồ trên tay hắn chỉ sáu giờ rưỡi đúng. Mặt trời rọi qua tấm màn chống muỗi ở cửa lều. Hắn ngắm các chiến hữu. Bạn bè hắn còn say ngủ. Hắn nhẹ nhàng bò ra ngoài.

Buổi Tarzan tập thể dục một lúc rồi xuống bơi

đáng hoan hô. Bầy ong vo ve trên những luống hoa sặc sỡ, mặt sông lững lờ như tranh thủy mặc với một màu xanh biếc. Trên con đường xa tít ở bờ bên kia loáng thoáng vài chiếc xe hơi.

Tarzan tập thể dục một lúc rồi xuống bơi. Hắn bơi xuôi một quãng xa và vô tình dạt đến bờ đất có những hàng thông cao vút như bức tường thành. Đằng sau hàng thông kia là cái gì vậy? Một con đường ngựa hoặc trải sỏi chăng? Nỗi hiếu kì đã lôi hắn luồn qua bụi rậm. Trời ạ, trước mặt hắn là vô số những bức tượng bằng đá: các thiên thần và thần biển Neptuyn đang cười. Tất cả nằm trong một bờ rào.

Gần đó là một ngôi biệt thự đang tắm nắng mặt trời. Những ô cửa sổ sơn xanh lá cây, một sân nhỏ phía trên bậc tam cấp bày biện bàn ghế màu sắc vui mắt, những chậu hoa đặt trên các ô cửa sổ và một lò sưởi lộ thiên. Rồi chiếc ghế xích đu kiểu Hollywood có mái che ngộ nghĩnh.

Tarzan nghĩ: “Chà, mình đã vô tình lọt vào lãnh địa riêng của người ta”.

Hắn định lui gót thì cảm thấy có cái gì động đậy cạnh đầu gối. Trời, con Oskar cũng đã đổi máu thám tử đang dụi mõm vô chân hắn tự hồi nào. Tarzan xoa đầu con cẩu:

- Cô chủ của mày dậy chưa hả Oskar?

Con Oskar chợt ngóc mõm lên. Nó sủa một tiếng cụt ngủn và phóng như bay về ngôi nhà tuyệt đẹp. Tarzan bối rối nhìn người đàn bà vừa bước ra khoảng sân nhỏ trên bậc tam cấp. Chính con chó lẽo đẽo theo sau bà là “mục tiêu” của Oskar chớ sao. Coi, trong lúc Tarzan chờ đợi một trận thư hùng bốc khói thì Oskar và đồng loại đã quấn quýt như quen nhau từ kiếp trước.

Người đàn bà lo lắng kêu lên:

- Trixi, vô nhà.

Mặc kệ tiếng khẩn cầu của nữ chủ nhân, con chó Trixi chỉ còn để mắt tới Oskar. Tarzan đành phải tiến lại:

- Con chó của tụi em ngoan lắm. Chị đừng lo.

Người đàn bà tóc vàng chưa đến ba mươi tuổi, mặc áo choàng ngủ màu tím, chân đi hài thêu. Chị hoảng hốt ngó Tarzan như ngó một con khủng long trồi lên từ dưới nước.

- Xin lỗi chị vì tụi em đã đặt chân lên đất nhà chị mà không được mời. Tụi em đi du lịch mùa hè bằng một chiếc thuyền trên sông. Đêm qua tụi em đã neo lại và dựng lều gần đây để ngủ. Mong chị thông cảm, tụi em sẽ đi bây giờ.

Người đàn bà thở phào. Chị đặt một bàn tay lên ngực trái nhỏ nhẹ:

- Vậy mà tôi cứ tưởng em là một thành viên của đoàn dân Di-gan. Họ đã định cư bên kia sông suốt một tuần lễ trong những chiếc xe thùng. Hôm qua đoàn Di-gan đã lên xe tìm chỗ cắm trại mới. Tôi chỉ có một thân một mình nên…

- Em nghĩ người Di-gan không xấu hơn mọi người khác, thưa chị.

Người đàn bà gật đầu:

- Mới đầu tôi cũng nghĩ dân Di-gan không phải là người xấu. Chỉ đáng tiếc là trong thời gian họ định cư ở đây, số vụ trộm cắp đột nhiên tăng vọt. À mà các em từ đâu đến thế? Hãy gọi tôi là Anita Plessgen…

Tarzan kể về chuyến trường chinh của mình, kể cả chuyện đám côn đồ vẫn bám theo tụi hắn. Plessgen xúc động:

- Tarzan này, tôi muốn mời em và các bạn của em cùng ăn sáng với tôi để làm quen, em nghĩ sao?

- Dạ, em không thể nghĩ ra một phép lạ nào hơn thế được.

Tarzan cúi chào nữ chủ nhân và ba chân bốn cẳng chạy về lều.

Khi Tứ quái tề tựu đông đủ thì chị Plessgen đã trải khăn bàn và “triển lãm” các món ăn nóng hổi. Chị vô cùng bối rối trước bó hóa dại được kết nơ Gaby trao tặng.

- Ôi, các em lịch sự quá. Tôi không ngờ.

Trên bàn có trà, ca cao nóng, bánh mì nướng, mật ong, giăm-bông, một giỏ trứng luộc và một khay trái cây tươi. Tròn Vo thành thật:

- Cảm ơn chị Plessgen và cảm ơn Thượng đế. Bây giờ thì em mới thấm thía câu tục ngữ “Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai”. Đúng vậy, em phải ăn để bù lỗ hai bàn tay bị phồng rộp, 36 vết muỗi đốt, 18 lần giật mình trong nửa đêm bởi sự đe dọa của đám Thiên Thần Địa Ngục. Chị chính là bà tiên của tụi em.

Nó phát biểu xong là hành động liền khiến miếng bánh mì suýt nữa nghẹn trong cổ họng. Người đàn bà vui thích nhìn Tròn Vo:

- Tôi sẽ dọn thêm cho đến khi nào các em no bụng.

Anita Plessgen tâm sự về hoàn cảnh cô đơn của chị, rằng chồng chị là đội trưởng phi hành nên thường xuyên vắng nhà, rằng chị rất muốn dọn chỗ ở về thị trấn nhưng cứ lưu luyến mảnh đất xinh đẹp không dễ gì có được…

Tarzan đưa ra một giải pháp hợp lí:

- Tại sao chị không nuôi một con chó bẹc-giê. Em tin rằng nó sẽ hòa thuận với con Trixi và là kẻ gác-dan số một của chị.

- Ừ nhỉ, có lẽ tôi phải làm theo sáng kiến của em lập tức.

Đám trẻ thưởng thức một bữa ăn sáng ấm cúng chưa từng thấy. Lúc Gaby giúp chị Plessgen dọn bàn thì ba thằng con trai nhanh chóng dỡ lều. Chị Plessgen cứ nhìn con thuyền của chúng mà tấm tắc:

- Chiếc thuyền bốn chỗ này là ước mơ của tôi thuở nhỏ đấy…

Chợt có tiếng mô-tô vang lên. Băng Thiên Thần Địa Ngục đã xuất hiện ở bờ bên kia.

Tarzan cười:

- Những người bạn Thiên Thần Địa Ngục của tụi em đó. Ủa, mà sao chúng chỉ có sáu mạng trên xe? Nữ quái Rosa ôm eo ếch một thằng khác. Vậy Plotzka và hai thằng phó tướng đi đâu rồi kìa?

*

Tứ quái nào hay biết Plotzka và hai thằng Thêo, Sam đang trên đường trinh sát thực địa. Ba chiếc mô-tô đã “quần” nát con lộ hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa nguôi nỗi hậm hực. Giọng thằng Thêo đầy thất vọng:

- Ai dè tụi chó đẻ biến khỏi hòn đảo chớ.

Sam rú ga:

- Mẹ, chắc chắn thằng Tarzan đã bơi sang chỗ chúng ta nghe lén.

Plotzka hằm hè:

- Nó lại còn “chôm” cái ống nhòm treo tuốt lên cành cây nữa chớ. Báo hại chúng ta không quan sát hòn đảo trống trơn được. Nếu Rosa không nổi hứng đi ra bờ sông thì giờ này chưa chắc đã thu hồi cái ống nhòm.

Chợt Thêo rú lên:

- Lều của tụi nó kìa!

Ba thằng du đãng tiu nghỉu như ba con chó cụt đuôi dừng xe lại.

Hai túp lều để ngỏ và không một bóng người. Sam vỗ trán:

- Có một ngôi nhà lớn phía sau. Tao nghĩ tụi nó rúc trong đó. Chớ sao, thuyền của chúng buộc sát bờ và chất đầy đồ đạc. Có lẽ hết đợt giải lao tụi nhãi sẽ nhổ neo.

Plotzka huýt sáo:

- Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa. Đi tìm một địa điểm cần thiết để phục kích.

Ba chiếc xe gắn máy phân khối lớn tiếp tục gầm rú. Đến chỗ dòng sông uốn khúc nối hai bờ nhích lại, phó tướng Sam reo lên:

- Ờ khoảng cách gần như thế này, tao có thể bắn trúng vào mắt một con ruồi.

Thêo tán đồng:

- Hê hê, chúng ta sẽ núp trong đám bụi rậm kia là hết sảy. Chẳng ma nào đoán được đạn thép phơ từ đâu ra. Ê, tụi bay coi kìa…

Ba thằng ác ôn sửng sốt ngó khu trại của dân Di-gan. Có cỡ trên chục cỗ xe kéo theo khoang nhà ở di động đang xếp thành hàng như hình ảnh trong phim cao bồi Mĩ. Những đứa trẻ da ngăm ngăm, mắt đen, tóc đen chạy như con thoi giữa những khoang xe để chơi trò rượt bắt. Tiếng cười của chúng trong veo. Đám đàn bà rõ ràng có vô số việc phải làm, còn cánh đàn ông du mục nhàn nhã hơn. Họ ngồi xếp bằng dưới nắng cụng từng chén rượu với nhau và phì phèo thuốc lá.

Bọn côn đồ phóng nhanh qua đám Di-gan, rẽ vào khúc quanh và phóng tuốt vô con đường cát dẫn tới bờ sông.

Sam tắt máy trước. Nó đảo mắt lia lịa rồi lôi từ túi sau ra cái ná bằng cao su và bao đạn thép. Nó nheo mắt ngắm một cành cây khẳng khiu cách vị trí tác xạ chừng hai mươi mét.

- Tao sẽ hạ cái cánh tay của thân cây đó.

Viên đạn thép vọt đi lạnh tanh. Chỉ nghe một tiếng “bụp” khô khốc vẳng lại. Sam khoái trá:

- Thấy chưa, tao đã bắn là bách phát bách trúng. Tụi bay thử nghĩ, nếu cành cây là bả vai của thằng Tarzan thì coi như nó rồi đời.

Plotzka có vẻ hả hê dữ. Nó băng băng ra bờ sông tìm bóng con thuyền, nhưng thuyền đâu chẳng thấy, chỉ thấy trong một bụi cây có những chiếc lá khô sột soạt. Sam giương vũ khí tức khắc:

- Tao nghĩ rằng mình sắp thịt gọn một chú mèo rừng.

Viên đạn thép lao thẳng tới đống lá rục rịch. Một tiếng thét rùng rợn vang lên. Tiếng thét của một con người chớ không phải con… mèo. Rồi có vật gì đổ phịch kéo theo tiếng cành cây gãy răng rắc. Ba thằng du đãng tái mặt. Thêo líu lưỡi:

- Khôôông phải mèo!

Plotzka quệt mồ hôi:

- Chết mẹ, gặp chuyện xui rồi. Lại đó xem sao…

Ba thằng quân “Địa Ngục” đưa cánh tay run rẩy gạt các tán lá. Coi, trước mặt chúng là một bé gái chừng tám tuổi, một em bé Di-gan chính hiệu. Em bé mặc chiếc váy màu xanh lục tiệp với màu lá cây. Đôi chân trần co quắp. Mái tóc đen mướt để dài. Máu chảy trên mặt.

Thêo nhìn vũng máu loang rộng trên vầng trán đứa bé mà chết điếng:

- Nó… con bé… chết… chết rồi…

Plotzka tỏ ra có tay nghề y khoa hơn. Nó xem xét vết thương:

- Con bé chưa chết, chỉ bất tỉnh. Thằng Sam chỉ cần nhắm sang bên phải ba phân là con bé nát sọ. Số con bé còn hên, nó chỉ xỉu vì sợ…

Sam liếm môi như người khát nước trên sa mạc:

- Tao… tao… đâu muốn thế.

Sếp Plotzka trừng mắt:

- Khỏi bào chữa lải nhải. Ê, biến ngay tụi bay. Cứ kệ mẹ con bé nằm đó, ai kêu rúc vô bụi ráng chịu.

Sếp băng Thiên Thần Địa Ngục ngó xuống sông trước khi đảo người. Trời ạ, đúng lúc tiêu điều nhất thì con thuyền của đám Tarzan rẽ nước bơi qua tỉnh bơ. Plotzka chưa kịp có một hành động gì đã nghe tiếng gọi giật giọng:

- Bianca!

Ma quỉ ạ, tiếng của một người đàn bà Di-gan gọi con chớ ai. Ba thằng lưu manh như bị dồn vào mạt lộ. Sam lắp bắp:

- Chết thật. Con bé đang nằm ngay đơ ở ven đường. Nếu tụi mình bỏ chạy là mụ sẽ phát hiện liền.

Plotzka rít khẽ:

- Nhưng vẫn phải chuồn, mày hiểu chưa? Đi thật nhẹ…

- Bianca!!!?

Tiếng gào tiếp tục vang lên mỗi lúc một gần kèm theo tiếng lá khô sột soạt. Plotzka rít qua kẽ răng:

- Giấu súng cao su lẹ lên!

Thằng Sam vừa nhét khẩu súng cao su gây án dưới lớp áo khoác đen ngòm thì người đàn bà đã chặn ngay lối thoát của chúng. Chị ta còn trẻ, đầu chít khăn sặc sỡ, tai đeo đôi khuyên vàng to tướng. Chị ta nhìn ba thằng thanh niên dị hợm như nhìn ba con quái vật, rồi quay đầu xuống đứa bé gái há hốc miệng kinh hoàng la lớn:

- Anh Sander!

Tiếng gào đau đớn của người đàn bà chắc chắn cả cây số vẫn nghe thấy. Plotzka giả vờ bối rối:

- Lạy Chúa, bọn tội phạm khốn nạn đó nỡ bắn một đứa bé…

Nó quì một chân quan sát đứa bé rồi đứng bật dậy:

- Tụi tôi đã chứng kiến nhân dạng của bọn tội phạm. Tụi nó gồm ba thằng và một con nhãi đi trên một chiếc thuyền…

Plotzka im bặt vì tiếng chân đã nện thình thịch sau lưng nó như cơn động đất. Mặt thằng côn đồ xám chàm, chớ gì nữa, bốn người đàn ông Di-gan khổng lồ ria đen nhánh, nước da bánh mật đã xuất hiện như một cơn lốc.

Người đàn ông có vết sẹo vắt ngang mặt giống hệt vết chém khuỳnh cơ bắp cuồn cuộn chạy xộc tới:

- Maria, chuyện gì hả…

Rồi anh ta tê tái rớt phịch xuống cái hình hài bé nhỏ bất động. Người đàn ông sờ tìm cổ Bianca. Anh thở phào nhưng con mắt thì đằng đằng sát khí. Miệng anh ta méo xệch khi thấy lũ côn đồ:

- Tao sẽ cứa họng tụi mày.

Plotzka không còn hồn vía. Nó ú ớ:

- Không phải… tụi tôi bắn cháu bé, thưa… ông. Thủ phạm là một thằng khốn kiếp có bộ tóc quăn nổi tiếng là thủy tặc trên dòng sông hiền lành này. Hễ giương súng là nó không tha bất cứ một ai. Nếu các ông muốn bắt nó vẫn còn kịp. Nó mới lái thuyền qua đây chưa tới năm phút.

Mồ hôi Plotzka chảy ròng ròng. Đầu gối nó và hai chiến hữu run cầm cập. Bọn chúng thừa biết mạng sống mình tùy thuộc vào câu chuyện cổ tích này. Sơ sẩy một chút là… đi đứt.

Coi, ba người đàn ông Di-gan còn lại đều lăm lăm dao nhọn trên tay. Khuôn mặt họ chẳng hề có chút cảm tình với câu chuyện trời ơi đất hỡi của Plotzka chút nào. Họ chỉ hơi bớt vẻ hung thần khi người đàn ông mặt sẹo ra lệnh:

- Đợi nó kể xong rồi ra tay cũng không muộn. Ê, kể tiếp đi thằng chết bầm…

Plotzka sung sướng như người chết đi sống lại. Nó thao thao:

- Trên thuyền có bốn đứa: ba trai, một gái. Tụi nó còn mang theo một con chó trắng khoang đen để… đánh hơi. Chúng ngụ cùng thành phố với tụi tôi nên tụi tôi nắm rõ. Thằng cao lớn tóc quăn có biệt danh Tarzan là kẻ cầm đầu băng này. Băng “Tứ Quỉ” của tụi nó ai nghe tên đều phải sợ hãi, những người lương thiện đêm đêm đều không dám ra khỏi nhà.

Plotzka ngừng lại một giây để nuốt nước bọt và cũng để thăm dò kết quả:

- Thưa các ông, thằng Tarzan đã từ lâu không ưa gì tụi tôi. Tụi tôi không ngờ gặp băng “Tứ Quỉ” trong chuyến đi du lịch vô tư này. Lúc du thuyền của bọn chúng lướt qua, thằng Tarzan đã giương súng cao su nhằm tụi tôi mà bắn. Nó là một thằng bắn súng cao su giỏi nhất và tàn bạo nhất. Nó thành danh với thứ vũ khí sát nhân đó. Thế là… tụi tôi nhào hết xuống mô đất đằng kia để… tránh đạn.

Plotzka nuốt nước bọt một lần nữa và kết thúc:

- Bị mất mục tiêu, thằng khốn kiếp đó gầm lên nhằm vào em bé này. Lạy Chúa, tội nghiệp em bé. Thưa các ông, em bé đã hứng đạn thay tụi tôi nhằm thỏa mãn cơn điên cuồng của thằng tàn bạo ấy…

Người đàn bà tên Maria đang quì bên bé Bianca bỗng nhiên tức tưởi. Hai con mắt chị ta đỏ ngầu:

- Anh Sander! Hãy tóm cổ thằng Taran chó chết và giết nó đi. Nhưng trước hết, anh hãy đem thân xác còn sống của nó về đây đã để cho tôi cào nát mặt kẻ đã hại con mình. Không một kẻ nào bắn vào con chúng ta mà không bị trừng phạt.

Sander bật dậy như chiếc lò xo nén. Giọng anh ta hừng hực lửa căm thù:

- Lên xe anh em! Bốn người chúng ta sẽ dùng xe hơi để chặn đầu du thuyền tụi ác độc.

Bốn gã đàn ông hộ pháp phóng ngược trở lại. Người đàn bà bế đứa bé lên. Đúng lúc đó Bianca mở mắt. Cô bé hoảng hốt òa lên khóc. Maria thì thầm:

- Đừng sợ, con bồ câu nhỏ của mẹ… Vết sẹo nhỏ trên đầu con sẽ được trả giá bằng sự biến mất vĩnh viễn của thằng đã bắn con.

Chị ta ẵm Bianca đi không thèm liếc đám lưu manh dù chỉ nửa con mắt.

Ba thằng côn đồ đợi Maria khuất dạng mới dám rì rầm. Thêo nói trong hơi thở:

- Hên là con nhãi đó không biết ai đã bắn nó…

Plotzka gật đầu:

- Ờ, chút xíu nữa là tụi mình chầu trời…

Plotzka quay qua Sam huênh hoang:

- Tuy nhiên, nếu đấu với bốn thằng mọi Di-gan đó, tụi mình vẫn hạ gục, phải không Sam?

Mặt Sam trắng bệch:

- Tao không chắc. Tao chỉ biết tụi mình còn sống sót là nhờ mày đó Rainer. Miệng mày dẻo còn hơn súng… cao su.

Plotzka cười ha hả tự mãn:

- Hề hề, một viên đạn mà chết tới hai con chim. Rồi tụi bay coi, thằng Tarzan sẽ phải trổ hết thần lực ra mới mong thoát khỏi đám Di-gan đầy móng vuốt. Bọn Tứ quái bây giờ bị kẹp giữa hai gọng kìm: tụi mình và đám Di-gan.