Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 4: VÁN BÀI LẬT NGỬA


Tại biệt thự của gia đình Eichberg, không khí căng thẳng. Chẳng ai buồn động đến bữa ăn chiều, nhưng người nào cũng cầm li cà phê đen bốc khói do bà bếp bưng tới tận tay.

Bà bếp, một phụ nữ béo tròn, mắt sưng húp vì khóc. Bé Barbara là cục cưng của bà. Nếu con bé mệnh hệ nào thì bà sẽ băm tên “mẹ mìn” ra làm chả. Bà đã quyết như thế.

Lúc 18 giờ 41 phút, chuông điện thoại reo. Ông Eichberg đặt li xuống, nhấc ống nghe và xưng tên cấp kì. Nét mặt ông cho thấy người gọi chính là tên bắt cóc. Chỉ thấy ông nói lớn:

- Chờ một chút. Cô Friese vẫn còn ở đây.

Ông trao máy cho cô. Mắt Pia đỏ hoe. Cô hầu như không nói nổi nữa. Cô nghẹn ngào:

- Pia Friese đây. Ông làm ơn cho tôi biết tình trạng bé Ludmilla hiện giờ… Ồ, bé vẫn khỏe ư? Bé có khóc không? Có à… Ông nói sao? À, tôi hiểu… Ông tử tế quá. Cảm ơn ông… tôi sẽ đợi bên máy điện thoại…

Tiếng “cạch” trong ống nghe khô khốc. Tên bắt cóc đã cúp máy.

Thanh tra Glockner thông báo thay cho Pia. Ông đã nghe cuộc điện đàm từ đầu đến cuối nhờ đứng sát cạch cô.

- Ngày mai hung thủ sẽ trả đứa bé. Gã sẽ gọi phôn cho cô Friese chiều mai báo địa điểm nhận lại. Gã lơ luôn món tiền chuộc. Ái chà, vậy là mưa kế của Tarzan có vẻ sẽ thành công hoàn toàn.

Katharina kêu lên:

- Còn suốt một đêm và nửa ngày trời, lạy Chúa!

Eichberg an ủi:

- Thôi mà em, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp.

Ông quay qua Tarzan:

- Khi bé Barbara trở về nguyên vẹn, tôi sẽ có lời với cháu…

Tarzan hiểu ông muốn nói tới chuyện gì. Hắn vội gạt đi:

- Công lao vụ này không phải của cháu. Chính bác và cô Friese đã đóng vai tuyệt khéo.

Hắn nhìn cô Pia:

- Cháu có một đề nghị. Nếu mai tên bắt cóc gọi điện, cô hãy báo cho cháu.

Thanh tra Glockner gật gù:

- Chú hiểu. Chú sẽ gọi điện đến trường nội trú cho cháu… Còn cô Pia, hẳn cô bằng lòng để bé Ludmilla ở lại đây. Cô hãy nhớ cho: Bé Ludmilla bị bắt cóc rồi.

Ông ngừng lại vài giây rồi tuyên bố:

- Ván bài đã sắp lật ngửa. Trước khi ai về nhà nấy, tôi nhắc lại một điều cực kì quan trọng: Để cho kế hoạch của Tarzan kết thúc mĩ mãn, chúng ta phải giữ bí mật tuyệt đối đến phút chót, bằng không sẽ nguy hiểm khó lường.

Tarzan nói nhỏ:

- Nhưng lỡ Kloesen tò mò thì sao?

- Ồ, Tròn Vo ư? Cháu có quyền thông báo cho bất cứ ai trong Tứ quái. Chú tin rằng Karl lẫn Tròn Vo đều biết giữ mồm giữ miệng. Tôi cũng sẽ chỉ báo cáo riêng cho sếp của tôi biết vụ này.

*

Tarzan về tới kí túc xá là chạm trán với Dieter Kisch, tổng biên tập tờ báo học trò. Mặt Dieter vênh lên:

- Sao? Bài phóng sự thế nào rồi?

- Sẽ có cho anh thôi.

- Chú mày đã moi được tư liện của lão Hempel ư?

- Còn hơn vậy nữa. Trong tay tụi em là một lô danh sách và địa chỉ của những tên đạo chích trẻ tuổi.

Dieter đang uể oải dựa tường bỗng đứng thẳng như khúc gỗ:

- Trời đất. Chú mày lỡm anh chắc?

- Không dám đâu. Phương pháp cũng dễ ợt. Em cứu mạng ông ta và ông ta có nhiệm vụ đền ơn. Chỉ đơn giản vậy.

Hắn bay lên “Tổ đại bàng”. Coi, thằng Tròn Vo đang ngồi thu lu trên giường khoái trá “nhắm” phong sôcôla nặng tới 200 gam.

- Nhả kẹo ra, Willi!

Thằng mập ậm ừ:

- Không dễ đâu.

- Mày mà ngưng nhóp nhép tao sẽ cung cấp một đặc vụ li kì hết biết.

- Hả?

Tròn Vo lập tức ngừng ngay mọi hoạt động liên quan đến cuống họng. Nó trợn tròn mắt:

- Đặc vụ li kì hả đại ca?

- Ừ, một khoản tiền chuộc lên tới một triệu đồng. Ê, nhưng mà tao đâu dám gây phiền phức trong khi mày tận hưởng hương vị sôcôla…

Thằng mập đau khổ gói miếng sôcôla khổng lồ đang xực dở vào tờ giấy bạc. Nó đứng lên đầu giường thả cái gói vô hộp các-tông đựng sôcôla dự trữ trên nóc tủ.

- Đây, bằng lòng chưa, đồ ác nhơn?

Tarzan xoa tay kể cho cu cậu nghe vở bi hài kịch bắt cóc hồi chiều. Quả nhiên Kloesen dẹp qua cơn thịnh nộ nhanh chóng. Cặp tai voi vểnh lên, mập ta xoa hai bàn tay vào nhau:

- Thực là một vụ xì-căng-đan. Một áp-phe động trời. Giống xi-nê hơn bao giờ hết. Hoan hô sáng kiến của đại ca, đại ca đã giúp gia đình nhà giàu Eichberg khỏi phải mở hầu bao một triệu mark…

Rồi nó vỗ vỗ trán:

- Nhưng phải có thưởng chớ, đúng không? Ít ra thì ông Eichberg cũng biết phép lịch sự chi ra ít tiền thưởng cho mình. Chậc, nhưng mà mấy tay tỉ phú “bần” lắm. Các lão hà tiện từng cắc một. Cứ xem “ông già” của tao là đoán được nội dung liền.

Tarzan cười:

- Mày có thấy tao đòi tiền công của ai bao giờ chưa hả ông Địa? Chủ trương hành hiệp của chúng ta đâu phải vì vật chất, vấn đề là bé Barbara. Chúng ta không cho phép thằng khốn nạn mang một đứa bé vô tội ra đổi chác.

Tròn Vo gật đầu hiền lành:

- Tao hiểu.

Tarzan lẳng lặng ngồi vào bàn. Hắn trầm ngâm:

- Có một điểm khiến tao để ý. Tại sao thằng bắt cóc nói giọng mũi đó lại khá am tường về nữ diễn viên Pia Friese. Trong điện thoại, nó hâm mộ cô thấy rõ.

Tròn Vo gãi đầu:

- Ừ, tại sao?

- Khi một người đàn ông ngưỡng mộ một phụ nữ, nè Willi, thì anh ta sẽ tìm mọi cách để thấy mặt chị ta, đúng không?

- Dám lắm chớ! Thì cũng như tao thèm nhìn mặt lén mấy cô gái bên trường nữ sinh, dù… chưa có ý định hâm mộ.

- Dẹp chuyện nhảm nhí giùm tao. Tao đang hình dung tên hung thủ sẽ đặt em bé ở một chỗ có đông người qua lại không ai để ý đến. Và gã sẽ lẩn quẩn quanh đó để có thể nhìn thấy thần tượng của mình.

Tròn Vo huýt lên một tiếng sáo chói tai:

- Chà, người hùng rừng xanh, mày quả là sành tâm lí tuổi… trung niên. Bộ đại ca định dựa vô suy luận đó để theo dõi thằng bắt cóc hay sao?

- Còn phải hỏi.

Lúc đêm đến nắm vắt tay lên trán, Tarzan bỗng nhớ tới con phố Bismarck vắng hoe và… trời ạ, rõ ràng trước mặt hắn và Gaby là một chiếc xe hơi dơ dáy đang lăn bánh. Chiếc xe đó bình thường đến mức hắn không màng liếc mắt tới kiểu dáng cũng như biển số. Nhưng đích xác là nó đã lăn bánh bên bờ giậu ngăn giữa vườn nhà Eichberg với con đường. Lạy Chúa, tên bắt cóc liều lĩnh đến thế là cùng, gã lái chiếc xe con cà khổ trước mũi hắn và Gaby nhơn nhơn. Tên lái xe có mái tóc màu gì vậy hả Tarzan? Tóc màu đen, đúng chưa?

Tarzan cảm thấy nhẹ nhõm vì cũng may trí nhớ không phản bội hắn. Dù chưa đủ để phác họa một chân dung tội phạm, nhưng với “mái tóc đen” hắn cũng sẽ bớt được vô số rắc rối. Ngày mai hắn miễn chiếu tướng những gã tóc vàng rơm hoặc hói đầu. Nội chuyện ấy cũng đáng gọi là thắng lợi bước một chứ sao!

Hắn mỉm cười với vầng trăng thu lơ lửng ngoài cửa sổ, nhớ về mẹ trong chốc lát, đoạn ngủ thiếp đi.

*

Lần đầu tiên Tarzan mặc cho Tròn Vo ngủ thẳng cẳng. Hắn chỉ lay cái cẳng mập ú của nó lúc tới giờ ăn trưa.

- Dậy đi Kloesen. Hơn mười hai giờ rồi.

Tròn Vo dụi mắt ngáp dài:

- Mới quá nửa đêm chút xíu mà mày đã hành hạ không cho tao ngủ.

- Trời hỡi, mười hai giờ trưa, mày hiểu chưa?

- Hả?

Mắt Tròn Vo chói chang ánh nắng. Nó rên lên:

- Ôi, bữa sáng của tao vậy là đã trôi qua.

- Vậy mày có chịu bữa trưa trôi tiếp không?

- Không dám đâu.

Lúc 14 giờ 14 phút, trong lúc thằng mập đang xoa bụng để tiêu hóa bớt bữa ăn thì thầy trực ban gõ cửa.

- Em có điện thoại, Tarzan!

Tarzan hộc tốc lao xuống cầu thang. Hắn nhấc ống nghe lên mà trống ngực đập thình thịch:

- Peter Carsten đây ạ.

Tiếng thanh tra Glockner vang lên quen thuộc:

- Này Tarzan, tên bắt cóc vừa phôn tới. Đứa bé được đặt trên một chiếc ghế dài trong công viên Tiếng Chim. Chú nghĩ rằng cháu sẽ tới đó trước tiên.

- Cảm ơn chú!

Công viên Tiếng Chim nằm ở phía nam thành phố - nghĩa là khá gần kí túc xá. Hắn chưa kịp trở về phòng thì đã thấy Kloesen án ngữ trước mặt. Giọng thằng mập buồn xo:

- Hôm nay tao tới phiên trực nhật dọn dẹp phòng ăn và nhà bếp. Tao phải hành sự liền đây. Ai mà nhớ thời khóa biểu, tao nghi ngờ thầy giáo trực ban mới điền tên tao vô công việc mất vệ sinh này quá…

Tarzan không thể nín được cười. Hắn rút gọn cho Tròn Vo thông tin vừa rồi và tuyên bố:

- Tao biến. Mày hãy báo cho Gaby và Karl giùm tao.

- Ôkê!

Trong chớp nhoáng, Tarzan đã chễm chệ trên con ngựa sắt. Con ngựa phi vù vù nhưng câu hỏi trong đầu hắn còn vù vù hơn. Vậy là hắn đã tiên liệu đúng, cuối cùng thằng “mẹ mìn” đã chọn chỗ đông người qua lại là… công viên Tiếng Chim để giao trả “con mồi”. Còn ước đoán thứ hai, thằng bất lương đó có hâm mộ thần tượng Pia Friese đến mức sẽ dại dột luẩn quẩn quanh đó?

Hắn linh cảm là sẽ tìm được đáp số.