Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 10: VUA MÁNH


Trong giờ ra chơi, ba quái Tarzan, Karl, Gaby tranh thủ ghé trạm xá để thăm Tròn Vo đang dưỡng bệnh. Cu cậu vẫn nằm dài, nhưng mặt mũi tươi tỉnh đỏ đắn. Tròn Vo còn nói rằng mỗi tuần nên nằm trạm xá một hai hôm. Tiếc là không thể được thôi.

Ba quái từ giã Kloesen. Trên đường trở lại lớp học, tụi nó đụng độ tổng biên tập báo học trò bất ngờ. Dieter Kisch cười hề hề:

- Sao, thắng hay thua hả? Bao giờ mới xong bài phóng sự về những tên kẻ cướp nhỏ tuổi trong các cửa hàng?

Tarzan tỉnh bơ:

- Sẽ xong trong nay mai.

- Thôi, đừng bày đặt cứng cựa nữa. Anh đã nói lão Werner Hempel đó hắc ám lắm. Đổi đề tài qua Pia Friese đi, Tarzan. Cô ta có vẻ vừa kịch vừa đời rất tuyệt.

Giờ giải lao đợt sau, Tarzan lập tức phôn cho thám tử Werner Hempel tại cửa hàng. Hắn chỉ nhận được một thông tin cụt ngủn: Hôm nay ông ta nghỉ. Ngày mai sẽ đi làm bình thường.

Tarzan nói nhỏ với Gaby:

- Dieter hồi nãy gợi ý về Pia Friese mình thấy khá có lí. Cô ta là một diễn viên hoàn hảo trong vụ bắt cóc hụt Barbara nên được dư luận quan tâm dữ. Bằng chứng là tổng biên tập báo của chúng ta cũng đưa vào bộ nhớ. Gaby có thể “làm” đề tài này được chớ?

Công Chúa duyên dáng gỡ một sợi tóc vàng đi lạc trên môi.

- Được. Mình sẽ hẹn trước với cô ấy. Sẽ hay ra trò đấy.

*

Pia Friese nhận lời tiếp Gaby không một chút do dự. Một người đàn bà tài sắc cô đơn như cô rất cần “tràng giang đại hải” với một cô bé xinh đẹp dịu dàng, lại biết lắng nghe như Gaby cho… đỡ buồn.

Cô sống trong một căn hộ hai phòng. Bé Ludmilla nằm trên chiếc giường xinh đang đùa với các ngón tay bằng thứ ngôn ngữ không người lớn nào phiên dịch nổi. Hai người “phụ nữ” ngồi vào bàn. Trên bàn là ấm trà sen thơm phức và đĩa bánh ngọt cũng thơm không kém. Pia Friese tíu tít mời Gaby thưởng thức một chồng an-bum có dán ảnh cô và những bài báo của các kí giả kịch trường viết về thời vàng son trong nghề diễn viên của cô.

Lời mời làm Gaby thích mê tơi chớ còn phải hỏi.

Cô bé mở các tập ảnh xem chăm chú. Đôi mắt cô chợt bàng hoàng bởi một tấm hình không liên quan gì đến các vở kịch mà chụp rất rõ hai cặp nam nữ trong một cuộc liên hoan hóa trang tại tư gia. Cặp kia thì không nói gì, nhưng hình Pia đang cười hạnh phúc trong cánh tay một gã trai làm Gaby chới với. Cô hỏi như sắp tắt thở:

- Người quàng tay lên vai cô là ai?

Pia chồm tới:

- Đâu? À, gã đàn ông này à? Lạy Chúa, đừng nhắc tôi nhớ gã. Gã là cha ruột của bé Ludmilla và đang sống trong tình trạng li thân với tôi. Một tên sở khanh đồi bại Gaby ạ. Tôi đã vĩnh viễn chia tay với gã, làm sao tôi dám để con gái mình kêu thằng cha Moritz Friese đó là cha đẻ mình được.

Gaby nghẹn lời. Cô bé nhìn trân trối vào khuôn mặt cực kì quen thuộc ấy:

- Đây… đây… đây là… là…

- Hả? Em ngạc nhiên về gã ư? Gã “diễn” còn hay hơn một kịch sĩ thứ thiệt.

- Không. Em không cần biết điều đó. Em chỉ biết đây chính là… Max Schaudig. Ai mà ngờ tên thật gã là Moritz Friese. Gã là tên bắt cóc Barbara.

- Trời ơi!

Pia há hốc miệng ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Cô tê dại cả người, thì thào lặp lại:

- … là tên bắt cóc!

Gaby im lặng để Pia có thời gian thấm thía sự thực này. Bản thân cô bé cũng cực kì bối rối.

- Gã đã nhè đúng con gái của Katharina mà bắt cóc, tên khốn nạn. Gã không quen biết với gia đình Eichberg nhưng qua tình bạn giữa tôi với Katharina, gã đã đánh hơi thấy “con mồi”.

- Và không chỉ có vậy, thưa cô Pia. Khi bị sa bẫy của Tarzan, gã đã tưởng rằng mình bắt cóc lộn đứa con ruột…

- Thảo nào gã đã chăm sóc bé Barbara chu đáo. Xưa nay gã chưa bao giờ nhân đạo với một đứa con nít…

- Bây giờ em mới hiểu tại sao gã nhất định muốn nhìn cho kì được cô tới đón con tại công viên Tiếng Chim. Chúa ơi, chẳng qua là gã chỉ muốn gặp lại người vợ cũ. Y hệt như Tarzan đã phỏng đoán… Nhưng cô chưa biết đâu, em sẽ kể cô nghe chuyện này…

Cuộc điều tra của Tứ quái về Max Schaudig được Gaby tường thuật lại. Pia nghe xong thẫn thờ:

- Ôi, gã vẫn còn ám ảnh những người lương thiện trong thành phố ư? Mình làm gì để đối phó hở em?

- Câu hỏi và nỗi lo âu của cô đã có các bạn em trả lời. Tarzan và Karl đang trên đường lùng bắt Schaudig tại nơi gã có thể gây án.

- Vậy thì em hãy báo điều phát hiện mới này cho các bạn biết đi.

Tạm biệt Pia, Công Chúa đạp xe như bay tới nhà quân sư. Cô bé đã làm hai chiến hữu sửng sốt trước thông tin sốt dẻo về tên tội phạm. Tarzan bóp bàn tay nhỏ nhắn của cô bé khá… chặt.

- “Very good”! Ít ra thì thằng đại bịp đó đã bị lộ mặt. Đêm nay chúng ta sẽ bắt quả tang gã.

Máy Tính Điện Tử bổ sung:

- Cô Regina Hubner đã phôn cho tụi mình biết Schaudig luôn luôn nghỉ việc ở sòng bạc vào thứ ba. Tức là hôm nay. Có nghĩa là đêm nay gã và tên đồng bọn sẽ đi ăn trộm chiếc bình sứ Trung Hoa của ông Reichert. Gã Schaudig đã ghi trong sổ tay rành rành.

Tarzan gật gù:

- Lúc trời sắp tối, chúng ta sẽ ếm quân ở khu vực hôi hám của gã Schaudig. Gã đi đâu là chúng ta bám dính. Ôkê?

Gaby lúng túng:

- Mình rất muốn theo, nhưng…

- Nhưng đây là chuyện của cánh mày râu xông pha trận mạc, đúng chưa? Các cô bé mà xớ rớ là… Ối!

Tarzan giả bộ ngã quay lơ vì cú đấm của Gaby. Nhưng nhận thấy cô bé bị đau tay vì mớ xương sườn rắn như thép của mình, hắn vội vàng xoa tay cho Gaby khiến cô bé kêu lên:

- Ôi trời, bạn định bẻ tay mình sao?

Rồi Gaby lại quay về nhà Pia. Nãy giờ đã kịp phỏng vấn gì đâu.

*

Trời vừa sập tối là Tarzan và Karl đã bước vào chiến dịch bằng một chỗ ẩn thân ở gian kho cuối căn phố sắp bị giải tỏa. Tại chỗ này, hai đứa tha hồ chiếu tướng nhà Schaudig mà không sợ bị phát giác. Coi, xe của gã đang đậu trong lối vào sân.

Tarzan run cầm cập vì lạnh.

- Chưa thấy động tĩnh gì. Chẳng lẽ mình suy đoán sai bét.

- Biết đâu gã đã mất tinh thần sau hai vụ suýt chết.

Đèn đóm trong nhà Schaudig tự nhiên tắt phụt. Tarzan mừng húm reo lên:

- Linh tính không phản bội chúng ta. Gã ra xe kia kìa…

Schaudig đã lê gót khỏi saò huyệt. Chứ gì nữa. Gã lên xe hơi chạy chầm chậm về phía bắc thành phố. Nhờ bóng tối, hai thám tử thiếu niên có thể bám theo dễ dàng. Dọc đường những cột đèn hiệu xanh đỏ đã níu chân Schaudig giùm đám trẻ.

Ê nào, tên tội phạm chuyển hướng mũi xe về một khu lao động tồi tàn. Quân sư Karl hổn hển:

- Đây không phải là phố Kohlscheffler.

Tarzan cũng thở:

- Cũng có thể nhà riêng của ông chủ tiệm cầm đồ ở đây. Tao hơi ngạc nhiên là tại sao Schaudig chỉ khởi hành có một mình. Thằng đồng bọn của gã trốn chỗ nào cà?

Chiếc xe hơi lúc này đột ngột lăn bánh vào con đường vắng, nơi những ngọn đèn đường cực kì thưa thớt. Suốt con đường chỉ có những ngôi nhà nhỏ lấp ló sau những bờ giậu và bụi rậm. Bốn bề gió lồng lộng thổi làm các tàn cây không ngớt đu đưa. Schaudig dừng xe cách chúng chừng hai trăm mét. Gã tắt đèn pha, khóa cửa, dựng cổ áo măng-tô lên và lầm lũi bước đi.

Tarzan lầm bầm:

- Đeo dính gã.

Hai quái tắt đèn xe đạp bám sát nút. Trời đất, Schaudig đã lẻn vào cổng một ngôi nhà nhỏ tối om như một cái miếu âm hồn. Khi đến nơi, hai thằng bỗng giật mình bởi một tiếng kẹt cửa. Chúng nghe Schaudig nói:

- Em đây, sếp!

Chúng hết hồn lùi lại vừa đúng lúc giọng khàn khàn cất lên:

- Suỵt! Nói khẽ chứ mày. Không được lộ một tia sáng hoặc một tiếng động. Lão ta có thể lẻn tới đây bất cứ lúc nào. Mày bỏ xe ở đâu?

Karl và Tarzan không nghe gì thêm. Cánh cửa căn nhà đã sập trước mũi chúng không một chút thương tiếc.

Tarzan thì thầm:

- Thì ra tên đồng bọn lại chính là sếp gã. Hừ, trước giờ rõ ràng Schaudig đã nhận lệnh từ thằng ác ôn này. Sếp gã là ai hở trời? Giọng nói tao nghe quen lắm…

- Nhưng tên sếp vừa nói: “Lão ta lẻn tới”. Lão nào mà chúng “chờ” vậy? Chẳng lẽ chúng không phải là hai thằng ăn trộm ư?

- Không. Chính vì vậy mà Schaudig bỏ xe hơi cẩu thả. Lạy Chúa, tụi mình đụng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Một bước ngoặt mới, hiểu không quân sư? Hai tên tội phạm này rõ ràng không chờ một vị khách hay một chiến hữu nào đến để chơi bài rồi.

Tarzan bóp trán:

- Tụi nó đang phục kích để bắt sống một tên trộm, tao nói đúng không Karl? Nếu không thì tại sao chúng lại chịu cực khổ ngậm miệng trong một căn nhà tối om như vậy? Trời ạ, giả thuyết của chúng mình bị lộn tùng phèo rồi. Hai thằng tội phạm đáng lẽ đi “thó” chiếc bình cổ Trung Hoa lại đi mai phục bắt kẻ trộm…

- Khoan kết luận vội, đại ca. Tạm thời giả thuyết cũ của chúng ta vẫn chưa bị đánh đổ…

- Ừ. Chúng ta cứ chờ xem.

Hai quái giấu xe đạp trong một bụi rậm và nhẹ nhàng trèo qua bờ rào. Trời tối mịt. Gió rít ù ù. Núp sau một bụi cây, hai thằng đồng loạt chiếu cái nhìn về cánh cửa chớp. Ê, không có một chút ánh sáng nào le lói.

Tarzan bực dọc:

- Tao rất muốn biết ai là chủ nhân của căn nhà này. Gã chủ nhân cũng chính là ông trùm các đường dây tội ác.

Karl Máy Tính ôn hòa hơn. Nó nói bình tĩnh:

- Trước sau gì tụi mình cũng nắm được lai lịch nó đêm nay.

Hai đứa im như hai tượng đá.

Hơn mười phút trôi qua, sau tiếng chuông đồng hồ trên một nóc một nhà thờ và tiếng “meo” của một con mèo là sự im lặng ma quái. Đột ngột, như hiện ra từ cõi hư vô, kẻ nọ đã lù lù cạnh hai quái.

Máy Tính Điện Tử nổi da gà suýt hét lên.

Tarzan nín thở theo dõi… Đó là một gã đàn ông mặc bộ đồ đen. Cái nón lưỡi trai trên đầu sùm sụp. Gã đâu phải ông trời nên cách gì biết có hai thám tử núp sau bụi cây. Trong y phục dạ hành, gã chĩa ống nhòm về phía căn nhà.

- Chậc! - Gã đàn ông bí ẩn chặc lưỡi nhỏ xíu hơn cả tiếng thằn lằn rồi… bay tới ô cửa sổ gần nhất.

Hai quái mở to mắt kinh hoàng ngó gã ung dung rạch kính cửa sổ một cách nghề nghiệp. Kính sút ra, gã thò tay mở chốt. Chưa hết, gã đàn ông còn đảo một vòng ra đường trước khi vào nhà.

Tarzan cắn chặt môi:

- Theo… tên trộm!

Hai quái bò lồm cồm như hai chú sóc. Lúc này thì… khỏi sợ hai thằng tội phạm bên trong rình mò. Chắc chắn tụi nó đang căng cặp mắt tập trung vô gã đạo chích.

Hai quái ép người sát tường giống hai con gián nghe ngóng từng tiếng động một.

- Râầâm…

Tiếng động đầu tiên xảy ra do tên trộm vấp phải một cái ghế.

- Mẹ…

Gã chửi thề và bật đèn pin lên. Tarzan nhanh chóng “quá giang” nhìn ké theo ánh sáng vừa lóe.

Kia kìa, bên trong nhà là một phòng khách lớn choán gần hết tầng một. Hắn thấy rõ bóng những chiếc ghế bành bọc nhung. Bên tường xây một lò sưởi to tướng.

Ánh đèn pin lướt đi rồi dừng lại trên một cái bình sứ Trung Hoa đặt trên nóc lò sưởi. Cái bình cao chừng ba mươi centimet trang trí cầu kì. Tarzan rùng mình. “Có phải đây là chiếc bình cổ mà Schaudig từng gạch đít trong sổ tay chăng?”.

*

Đèn bật sáng. Cả phòng khách sáng choang như giữa ban ngày.

Đúng giây phút đó, đèn flash chụp ảnh chớp lên loang loáng.

Tên trộm quay phắt người lại, sững như hóa đá.

Schaudig đã từ chỗ nấp sau một chiếc ghế bành cao nghệu bước ra. Trên tay gã là cái máy ảnh flash vừa chụp các cử động của tên trộm. Gã cười ma mãnh.

Đâu đã hết, một giọng khàn khàn cất lên từ bên trái:

- Cấm nhúc nhích. Súng của tao có lắp đạn đấy, Reichert!

Tarzan há hốc miệng. Hắn không choáng váng vì tên đạo chích chính là ông chủ tiệm cầm đồ, mà hắn xây xẩm mặt mày vì một lí do khác. Chúa ơi, cái giọng khàn khàn này vô cùng quen thuộc với hắn ngay từ hồi nãy trong bóng tối.

Gã đồng bọn kiêm sếp của Schaudig đang lộ diện với họng súng gí vô mặt Reichert sẵn sàng khạc lửa. Tarzan dụi mắt lia lịa. Mình vừa bị Thượng đế nốc-ao chăng? Không sao tin được. Điệu này thì bài phóng sự của mình đi… đứt.

Bởi vì… ông trùm số một không phải ai khác hơn là thám tử tư cửa hàng bách hóa: Ngài Werner Hempel từng ôm ngực ho rũ rượi.

Hempel đang cười khoái trá, đứng dạng chân trước Reichert:

- Tao đã biết trước mày sẽ mò lại đây thôi, Reichert à. Lòng tham không đáy của mày đã chiến thắng sự thận trọng. Mày là Vua Trộm, còn tao là Vua Mánh, mày hiểu chưa? Vua Mánh đương nhiên cơ mưu giỏi hơn Vua Trộm là cái chắc. Mày thấy mưu kế tụi tao cao cường chưa? Nhưng, đừng lo. Mọi thứ rồi suôn sẻ thôi, mày vẫn được tụi tao chừa ra ánh sáng cuối đường hầm. Tụi tao có thể nộp mày cho bọn cớm qua những hình ảnh mà thằng đệ tử tao đã chụp được. Mày thừa hiểu thế nào là bằng chứng đào tường khoét vách chớ: Đó, bàn tay mày vẫn cầm dao cắt kính đứng trong tư gia người khác…

Lão càng lúc càng cười lớn:

- Mày có thể mua lại những tấm ảnh đó với giá 500.000 mark. Mày sẽ bỏ tiền túi ra trả hoặc chuyển tài khoản từ…

Vua Mánh không nói hết câu đã hự lên một tiếng.

Trong vòng không đầy một giây, Tarzan đã nhảy vào cửa sổ, lao tới húc thẳng vô vai lão và… tước súng. Mọi việc diễn ra như một tia chớp khiến ai nấy đều bàng hoàng.

Lão Hempel con mắt muốn lòi khỏi tròng. Coi kìa, đối thủ mà lão từng mệnh danh là “khắc tinh” đang chúc họng súng xuống đất. Làm như hắn chẳng thèm sử dụng “con chó lửa”, làm như hắn ghê tởm, làm như hắn nghĩ rằng bằng tay không, hắn có thể quật chết ba thằng đàn ông trong phòng này vậy.

Nhưng… chuyện đó tính sau, chỉ biết “con chó lửa” lúc này đang ở trong tay Tarzan. Ba gã lưu manh nhìn sợ chết khiếp.

Schaudig đưa hai tay lên đầu như một phản xạ. Gã bập bẹ:

- Mày… lại là mày…

- Chính là tao, Moritz Friese ạ. Tên mày có phải đúng thế không?

Lão Hempel đang lăn lộn rên rỉ trên sàn nhà bỗng cất tiếng cười điên dại:

- Thằng ranh! Lại là nó! Mẹ kiếp! Nó triệt mọi đường làm ăn của tụi ta. Nó là nhát đinh cuối cùng đóng vào cỗ quan tài của tao.

Vua Mánh vùi mặt vào hai cánh tay rên rỉ như sắp tắt thở.

Đã đến lúc Tarzan làm việc với ông chủ tiệm cầm đồ. Hắn nghiêm giọng:

- Còn ông Reichert. Tôi đâu dè một người lừng lẫy như ông mà lại hành nghề ăn trộm. Xin ông cho tôi biết cái bình sứ tầm thường kia có giá trị bao nhiêu mà ông phải động lòng?

Reichert xoa mái tóc muối tiêu:

- Trời đất. Cậu không biết giá trị của nó thiệt sao? Nó mà… tầm thường ư? Cỡ một triệu mark đấy.

Giọng Karl Máy Tính ồm ồm từ phía sau:

- Lão ta nói đúng đó đại ca à. Chiếc bình cổ đó cũng đáng cho lão bị lọt bẫy.

- Vậy sao?

Tarzan vung vẩy khẩu súng:

- Mày gọi giùm tao điện thoại cho thanh tra Glockner. Điện thoại bên hông mày kìa. Cả ba quý ông đây đều sốt ruột muốn vào nhà đá rồi.

*

Lại thêm một chiến tích tuyệt vời của Tứ quái TKKG.

Tại phiên tòa, Hempel và Schaudig thú nhận mọi tội lỗi. Chúng bị kết án tù nhiều năm. Riêng ngài chủ tiệm cầm đồ, do ách giữa đàng tự mang vào cổ, cũng phải buộc lãnh án, nhưng nhẹ hơn.

Schaudig chứng tỏ còn một chút nhân cách: Gã không hé nửa lời về việc Regina Hubner đã lén mượn tiền từ két nhà băng. Đó mãi mãi là điều bí mật của “con chuột xám” và những kẻ bảo vệ cô: Tứ quái TKKG!

Người chủ thật sự của chiếc bình sứ Trung Hoa quý giá đã hậu thưởng cho người tìm được chiếc bình. Tứ quái lại có thêm một khoản lớn gửi vào nhà băng.

Tất nhiên Gaby và Tarzan phải trích ở phần của mình mỗi đứa 50 mark để trả Dieter Kisch vì bài báo không bao giờ được viết. Nhưng anh chàng tổng biên tập phẩy tay:

- Ồ, anh là cái thứ người gì mà lại đi lấy tiền của các em chớ. Thực tình là anh không chịu nổi cái lão Hempel chó chết ấy. Bây giờ lão ngồi tù, nhờ công các em. Anh hể hả lắm rồi.

Gaby nói:

- Được thôi. Chúng em sẽ trao tiền này cho cô Pia Friese. Cô ấy đang cần tiền để tiến hành li dị với Schaudig.

GIỚI THIỆU TẬP SAU

Một kẻ ẩn danh đặt bom làm nổ tung những chiếc ô tô và các ngôi nhà nghỉ cuối tuần.

Một băng côn đồ thường xuyên tấn công người già cả hoặc yếu đuối vô phương tự vệ, biệt danh “Băng cướp ngày”.

Bọn tội phạm này có liên quan gì tới nhau không? TKKG đặt dấu hỏi và TKKG sẽ giải đáp tới cùng câu hỏi này.