Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 2: TÙ SỔNG
Ngày
hôm nay hứa hẹn sẽ nắng to, nhưng sáng sớm trời vẫn lạnh. Sương đọng
đầy trên cỏ. Không khí trong trẻo tràn đầy vòm trời quang mây.
Tại một ngã tư đường cách xa thành phố, khi không dầu nhớt chảy lênh
láng trên mặt lộ. Chẳng biết chiếc xe hơi nào đã gây ra chuyện tệ hại cỡ
đó. Hai con đường giao nhau giờ này rất vắng vẻ.
Vậy thì, tay lái trẻ Wagner trên chiếc xe tải của hãng vận chuyển “Nhanh
chóng và an toàn” từ thành phố ra làm sao biết được tương lai sắp tới
của mình. Anh ta hài lòng với con đường trống trơn nên cho xe phóng hết
tốc lực.
Chiếc xe hơi thứ hai lại từ hướng Hangenbach lao tới. Chiếc xe được
thiết kế kì dị thành hình hộp, chỉ có “dân trong nghề” nhìn sơ là biết
được xuất xứ. Đó là xe chở tù phạm của nhà ngục Hangenbach.
Geory Hardtke cỡ năm mươi tuổi bị tù nhiều lần. Gã có bộ mặt hình tam
giác, cái trán hẹp tí, trông thô lậu. Da đầy sẹo như vỏ quả bóng đá đã
gần vứt đi, gã đang gí hàm răng cải mả cắn cụt các móng tay. Gã là một
ông vua cướp nhà băng chính hiệu, rõ ràng cái còng số 8 cỡ cổ tay chẳng
làm gã xoay trở chậm chạp chút nào. Gã rít qua kẽ răng:
- Chó má thiệt, ở Hangenbach có phải dễ “phắn” hơn không.
Thằng đàn em thở dài:
- Còn phải nói.
- Cái gì?
- Em muốn nói ông anh có lí.
- Đương nhiên anh mày có lí. Bây giờ thì cứ yên trí ngồi bóc lịch tám năm trong nhà đá.
- Không có thằng em này đâu.
- Ha ha! Vậy mày định làm gì? Dù có cải tạo tốt đến mấy cũng đừng hòng được ra tù sớm. Ra vào tù nhiều lần quá rồi, ai tin nữa.
Fensel kể:
- Đêm qua em nằm mơ gặp động đất. Phòng giam chúng ta nứt ra. Anh bị một cục xi-măng rơi trúng đầu.
Hardtke chồm tới:
- Nhưng tao có thoát không?
- Có. Em dìu anh “đua” một mạch.
- Vậy là… bá phát.
Hai thằng cười méo xệch trước chi tiết tưởng tượng đắt giá. Tuy nhiên
mắt thằng Fensel cứ muôn thuở buồn xo. Còn phải phân tích gì cho mệt, tự
gã chế ra giấc mơ cho đỡ buồn vậy mà. Năm nay Otto Fensel mới 32 tuổi,
tóc vàng bù xù, da hồng hào, mắt xanh lơ. Trời ạ, gã rất ghét cái biệt
danh mà giới xã hội đen gán cho mình: “Trái Vani”. Chẳng lẽ bọn chó đẻ
muốn ám chỉ thân hình phục phịch, chân tay ngắn ngủn của gã hay sao chớ?
Hardtke vỗ về:
- Tướng mày… ngũ đoản. Tốt lắm. Mơ gì có đó.
Lúc này trong buồng lái, cai ngục Schneider ngồi sau vô-lăng. Đồng
nghiệp Zeiseler đang nhai bánh mì ăn sáng. Hai chuyên viên áp tải tù
phạm đều đeo súng lục, họ thừa kinh nghiệm để đối phó với những tên tù
hóc búa nhất. Chùm chìa khóa mở còng tù nhân trong túi áo đồng phục của
Zeiseler. Anh ta ngáp dài:
- Ngày hôm nay sẽ đẹp đây.
- Với chúng ta thì nhất định đẹp rồi. Nhưng với hai tên kia thì không.
Còn một trăm mét nữa thì họ tới ngã tư lênh láng dầu.
Schneider chắt lưỡi nói:
- Hắn phóng như điên!
- Ai cơ?
Zeiseler liếc theo cánh tay của đồng nghiệp. Chúa ơi, phía trước là một
chiếc xe tải nặng đang phóng hết tốc độ ngược chiều với họ.
Hai chiếc xe sắp “chạm mặt” nhau. Nếu bình thuờng, họ sẽ lướt qua nhau.
Nhưng lênh láng giữa đường là vệt dầu loang rộng. Giây cuối cùng Wagner,
tài xế xe vận tải mới nhìn thấy. Hồn vía lên mây, anh ta phản xạ theo
bản năng nhấn thắng lút cán. Quả là một phản xạ sai lầm!
Chiếc xe nặng hàng tấn như tự ý hoạt động. Nó trượt như patin trên băng
văng sang trái. Wagner thét lên hãi hùng. Anh ta còn đủ tỉnh táo để thấy
bộ mặt thất đảm của hai chuyên viên ngành tư pháp đang áp giải tù phạm
sau kính xe đối diện.
Tai nạn xảy ra chớp nhoáng. Góc nhọn của mũi xe tải đâm sầm vào cạnh
chiếc xe hộp màu xanh lá cây, hất nó khỏi đường chạy. Lúc này hai bánh
trước của chiếc xe chở tù cũng lăn vào vết dầu. Schneider bẻ vô-lăng một
cách muộn màng, chiếc xe lật nghiêng xuống rãnh ven đường.
Trán Wagner bị va đập mạnh vô kính chắn gió khi chiếc xe tải chúi mũi
vào một góc cây làm cây đổ. Anh ta gần như bất tỉnh, gục người xuống
vô-lăng. Máu bắt đầu chảy ra từ một vết rách trên trán.
Chiếc xe chở tội nhân nằm bên phải đường. Bánh xe vẫn quay vô nghĩa. Cửa
sau thùng xe bị bật tung, ổ khóa an toàn bị vỡ. Một sinh vật từ trong
“cái hộp” bắn ra ngoài. Hardtke chớ ai. Phước ba đời cho gã, lưng gã nện
xuống lớp lá úa dày và đất ẩm. Gã nhỏm ngay dậy.
Fensel lom khom chui ra. Thằng đàn em giơ hai tay bị còng:
- Anh Georg! Phép lạ đã xảy ra. Tụi mình tự do rồi.
- Sao? Tự do hả? Trời ạ, tự do sao mặt mày đầy máu?
- Ăn nhằm gì đại ca. Một vết xước vô nghĩa. Một tai nạn tuyệt vời! Cơ may của chúng ta!
Hardtke đảo mắt về phía buồng lái:
- Thế còn hai thằng cớm?
Fensel thì thào:
- Tụi mình cần chìa khóa để mở còng.
Hai tên tù sổng chạy lên phía trước. Coi, kính trước xe vỡ tan tành, ông
cai Schneider và Zeiseler nằm đè lên nhau trên ghế. Cả hai đều bất tỉnh
chớ còn phải hỏi.
- Nào đại ca, giúp em một tay.
Fensel lối cánh tay buông thõng của Zeiseler kéo thốc lên cao để Hardtke lục lọi túi áo tìm chìa khóa.
Hai tên tù nhân nhanh chóng tháo còng tay ra.
- Biến thôi! – Hardtke lẩm bẩm.
Fensel tước súng của hai nhân viên tư pháp.
Cách đó chừng hai mươi mét, Wagner đang loạng choạng bước ra khỏi chiếc xe tải. Fensel lập tức chĩa súng thét:
- Nằm xuống đất! Úp mặt xuống! Cấm động đậy!
Wagner trố mắt. Anh ta không hiểu. Đầu của anh ta như có búa nện ong ong. Đầu gối nhủn ra. Thôi thì nằm xuống cũng đỡ mệt.
Tiếng Fensel gầm gừ:
- Mày phải nằm yên hai mươi phút nữa nếu không muốn lãnh một viên đạn vào ót.
Hai tên tù “dông” một mạch. Chúng dừng lại dưới hàng cây đầu tiên. Giọng Fensel thỏa mãn:
- Em rành cánh rừng âm u này. Đi sâu vô trong là Công viên bảo vệ thiên
nhiên, một sào huyệt hết sảy của chúng ta. Ở đó có những dãy nhà nghỉ
cuối tuần. Chưa kể hoàng loạt ngôi nhà sang trọng tụ tập thành làng của
bọn người giàu có ghét không khí ô nhiễm trong thành phố. Trong rừng
này, sẽ không ai tìm ra bọn ta.
- Nếu bọn cớm xua chó săn đi lùng?
- Em không tin. Chúng sẽ nghĩ bọn ta trốn vào thành phố tìm đồng bọn.
Nhưng anh em mình, chà, anh em mình sẽ băng qua rừng tới địa danh “Những
Tảng Đá Hát”.
*
Sau một đêm ngủ say như chết, ba quái vừa mở mắt đã thấy chị bếp Amalie
bưng bữa điểm tâm đến tận phòng. Món ăn sáng hấp dẫn đến nỗi suýt nữa
thì Tròn Vo quên cả súc miệng. Ngay cả Karl, vốn khảnh ăn cũng xơi được
ba khoanh bánh kẹp.
Thằng mập phát ngôn sau khi đã no nê:
- Giờ mình đến thung lũng Heinrich thôi.
Khi Tam quái đi ra cửa, chị bếp còn ló đầu ra:
- Các em sẽ về ăn trưa chứ?
- Đương nhiên ạ. - Tròn Vo nói. Rồi, mập ta sực nhớ rằng con heo sữa còn đâu nữa, bèn nói chữa - Dạ, còn xem sao đã.
- Chị sẽ vào thành phố để lấy thịt bê rán. Không thể vì con hổ ăn ngon mà các em phải nhịn.
Ra tới ngoài, Tròn Vo xoa hai tay vào nhau:
- Amalie đúng là một viên ngọc. Sau này tao cũng lấy làm vợ người phụ nữ nào nấu nướng giỏi như chị ấy.
Tarzan nói:
- Quan trọng là hai người hiểu nhau và thương nhau chớ. Tao không tính đến khía cạnh ăn uống.
Tròn Vo cười:
- Nhưng Gaby nấu nướng khéo ra trò rồi.
Tarzan trợn mắt:
- Sao lại lôi Gaby vào đây?
Tròn Vo tỉnh bơ:
- Là nói chơi thế. Ai mà biết được sau này thế nào chớ.
- Thôi lên xe đi. Ông Zeisig đang chờ. Này Willi, mày có thể tìm hiểu tài nấu nướng của Leni đó.
- Tao không hiểu mày nói gì?
Mặt thằng mập đỏ gay.
Ba quái giật cương “con ngựa sắt” lên đường. Lúc ba đứa đạp xe ở ngoại ô
thì bất ngờ một chiếc xe cảnh sát phóng như bay qua mặt. Tarzan điểm
danh ngay chóc thanh tra Bluchl và hai viên cảnh sát mặc sắc phục ngồi
trên xe. Ông Bluchl khác hẳn ông Glockner, lúc nào cũng hống hách và tỏ
ra quan trọng.
Tarzan kinh ngạc khi biết chiếc xe tuần tra rẽ về phía trái. Trời đất, ở đó là nông trại của thung lũng Heinrich. Chẳng lẽ…
Karl Máy Tính cùng suy nghĩ với Tarzan:
- Chẳng lẽ Tomasino lại lên cơn chăng?
Tròn Vo kêu lên:
- Có lẽ gã không chịu vào trại cai nghiện.
Tarzan chẳng nói chẳng rằng tăng tốc độ. Chỉ một lát sau, hắn đã vô tới
nông trại bị bỏ hoang trước tiên. Cảnh tượng nhìn thấy làm hắn giật
mình. Cạnh chiếc Chevrolet của ông Zeisig là xe cảnh sát. Còn chiếc
Mercedes của Tomasino ư? Nó đã không cánh mà bay.
Hắn hấp tấp dựng xe vô hàng rào và ba chân bốn cẳng chạy đến khu chuồng có cũi sắt nhốt chú mãnh hổ Napur.
Ông Zeisig mặt mũi thất sắc. Giọng nói ông như lạc đi:
- Tôi… tôi không thể hiểu nổi.
Thanh tra Bluchl dồn ông:
- Ông phải hiểu chớ. Ông chịu trách nhiệm về con thú đó.
- Nhưng… tôi đã uống thuốc ngủ vì vết thương…
Tội nghiệp ông Zeisig. Sau những câu lắp bắp vô nghĩa, cái nhìn của ông như muốn chui xuống đất.
Trazan đứng ở cửa. Bốn người đàn ông quay lưng về phía cậu. Họ đứng dàn hàng ngang trước cũi của con Napur: Cái cũi rỗng không!
Trazan hắng giọng:
- Không phải lỗi tại ông Zeisig đâu ạ.
Thanh tra Bluchl trừng mắt nhìn hắn. Ông ta cao lớn, béo tốt, môi dày. Cái trán hói của ông ta nhúc nhích:
- Đi ngay chỗ khác. Cậu không có việc gì ở đây cả.
Ông Zeisig đỡ lời:
- Ồ, cậu ấy đến thăm tôi. Chào cháu Tarzan.
Tarzan chào ông lẫn mọi người. Ông Zeisig cười gượng:
- Ờ ờ… hổ chúa Napur đã biến mất khỏi cũi sắt rồi cháu ạ. Khó hiểu vô cùng.
- Đêm qua Carlo Tomasino đã quay lại phải không ạ?
- Tối qua anh ta đã về và chui vô kho cỏ ngủ. Sáng nay cũng biến mất như con hổ Napur.
Thanh tra Bluchl hất hàm:
- Ông chắc chứ?
Ông chủ gánh xiếc thẫn thờ nhìn Tarzan:
- Nãy giờ tôi đã nói hết…
Tarzan thấy tội nghiệp ông Zeisig. Hắn cố tỏ vẻ thản nhiên, quan sát kĩ chỗ đặt cũi:
- Hãy bình tĩnh ông Bluchl. Đây hôm qua xe cũi ở chỗ này, chếch sang
trái hai mét. Dấu bánh xe vẫn còn đây. Có thể Tomasino đã kéo chiếc xe
cũi đi đâu đó rồi lại trả chiếc xe vào chỗ cũ. Thôi chào các ông.
Tarzan cùng hai quái bỏ ra chỗ dựng xe đạp.
Tròn Vo liếc về phía sau dáo dác, làm như con hổ Napur đang nhe răng theo sát nó.
- Tính sao giờ?
- Đi tìm Tomasino.
- Chẳng lẽ tìm được gã là hỏi được con cọp ở đâu sao?
- Tất nhiên.
Karl nói:
- Sẽ khó khăn đấy. Tao không tin là ông Bluchl sẽ tìm được ngay kẻ tài tử dạy hổ đó.
Tarzan thảy thảy bao diêm của Tomasino trên tay:
- Các bạn còn nhớ cái hộp quẹt của gã điên đó đánh rơi trong kho cỏ chớ.
Địa chỉ gã ở đó. Cú đánh cùi chỏ của tao đã làm gã văng mất… báu vật.
Máy Tính Điện Tử huýt sáo:
- Trên bao có gì mới được chớ?
- Trên bao diêm có một hàng chữ: “Hang Động - phố Spitzeder…”. Địa chỉ
một quán rượu hay sao ấy. Tao quên số nhà rồi. Nhưng tìm ra dễ ợt mà.
Ba thám tử nhấn bàn đạp tức thì. Quán “Hang Động” thì chúng mờ mịt nhưng
phố Spitzeder thì chúng chẳng hề xa lạ chút nào. Ai chẳng biết phố đó
là khu vực xã hội đen khét tiếng, du đãng và dân anh chị trà trộn như
rươi.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.