Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 7: THOÁT CHẾT TRONG GANG TẤC


Ngược lại với kẻ đi sau bất hạnh là thanh tra Glockner, người hùng lớp 10A Tarzan vừa rẽ sang trái là đã gặp… điềm lành. Cỏ phía trước tiếp tục nằm rạp xuống để chỉ đường cho hắn, theo dấu vết tự nhiên đó hắn chạy một mạch. Hắn chỉ hơi ngạc nhiên là tại sao đến giờ này vẫn chẳng thấy bước chân “bố già” rượt theo.

Coi, trước mặt hắn là một thảm cỏ giữa rừng tuyệt đẹp. Hơn chục lều trại rải rác chung quanh. Có tới… năm cô bé đứng đó. Năm chứ không phải… ba. Sao lạ vậy cà?

- Gấu, gấu…

Oskar chào hắn bằng một tràng sủa inh ỏi. Ơn Chúa! Tarzan vuốt ve con chó đang nhảy chồm lên mừng rỡ. Hắn nhìn hai cô gái lạ hoắc, trạc tuổi hắn.

- Các bạn là ai?

Một trong hai cô cười:

- Hai đứa tôi là Lore và Petra, trưa qua cắm trại cùng một nhóm du lịch ba-lô ở đây.

Nét mặt Gaby lộ vẻ sửng sốt:

- Còn… đại ca? Ngọn gió nào đưa bạn đến chỗ này vậy?

Hai đứa chỉ mới không gặp nhau kể từ sau buổi học sáng qua. Vậy mà Tarzan tưởng như cả thế kỉ đã trôi qua. Nhưng, vẫn như mọi khi, hắn cố gắng để không lộ mình. Hắn chỉ thông báo ngắn gọn:

- Mọi người đang bị đe dọa nghiêm trọng bởi một con cọp khổng lồ. Một gã tài tử dạy thú trong cơn say rượu điên khùng đã thả con cọp dữ đêm qua tại Những Tảng Đá Hát…

Gaby tái nhợt đi vì khiếp đảm:

- Chúa ơi!

Tarzan quay sang hai cô bạn mới:

- Còn những người cùng cắm trại với hai bạn đâu rồi?

Lore ấp úng:

- Họ… họ đã đạp xe tới nhà thờ Barock ở Heissenberg…

Trazan thở phào:

- Vậy là đỡ lo cho nhóm các bạn. Chắc họ đã tới Heissenberg từ lâu.

Kathie bỗng lên tiếng. Cơn “mộng du” đêm qua chập chờn trước mặt, cặp mắt xanh lục của cô bé khép lại.

- Trời đất, bạn hiểu thế nào rồi phải không Gaby? Khủng khiếp quá, đêm qua chính tôi đã chứng kiến cảnh con hổ được thả ra…

- Sao?

Tarzan thiếu điều định chụp vai cô bé. Kathie liền run rẩy tường thuật về căn bịnh mộng du bẩm sinh của mình. Và đêm qua, căn bịnh đã chấm dứt ở Những Tảng Đá Hát sau một cú va chạm mạnh…

Cô bé lắp bắp:

- Nhưng tôi… chỉ thấy một gã đàn ông lái Mercedes kéo theo cái cũi trống rỗng…

- Chắc con cọp đã lẩn vào bụi cây ngay khi vừa được tự do.

Tarzan cắn môi. Ở đây hắn là người quyết định… chiến trường. Mạng sống của năm tiểu thư này tùy thuộc vào các suy nghĩ sáng suốt của hắn.

Bất chấp sự nguy hiểm đang rình rập, nãy giờ Gaby cứ nhìn Tarzan với cặp mắt sáng ngời. Thì đó, đại ca của cô đã không quản nanh vuốt hổ dữ chỉ vì tính mạng của cô! Và Gaby đâu khó khăn gì khi tìm lí do.

Cô bé chỉ muốn ôm chầm lấy cổ bạn, nhưng không dám. Còn có mặt bốn cô bé kia và hai con chó chớ bộ…

Tarzan quyết định:

- Nào, tôi sẽ đưa các bạn đến bãi đáp trực thăng. Mình sẽ đi khoảng bốn cây số…

Hắn bỗng ngưng bặt, một tiếng gầm vang lên như xé màng nhĩ mọi người. Và buồn thay, lại không xa lắm.

Inge run như bị điện giật:

- Nó… nó đấy, phải không?

Sau tiếng gầm là sự im lặng đáng sợ. Tarzan bình tĩnh lắng tai nghe động tĩnh. Không nghe tiếng súng nổ, trời ạ, không biết thanh tra Glockner đối phó với con mãnh thú ra sao rồi? “Bố già” ở hướng ấy chớ còn phải hỏi.

Hắn tuyên bố:

- Các bạn cứ đi theo tôi.

Đúng lúc hồi hộp ấy thì sợi dây buộc cổ con Oskar suýt sút khỏi tay Gaby. Nó tính chồm theo một con sóc và khi bị sợi dây buộc cổ kéo lại bỗng cáu tiết sủa inh ỏi.

Tarzan hết hồn, quát:

- Im ngay đi Oskar! Mày định rủ con Napur đến đây hả? Loài hổ thính tai lắm…

Sự lo lắng của hắn chẳng thừa chút nào. Cả đám trẻ ngơ ngác nghe tiếng người từ thật xa vẳng đến:

“… Con cọp đang tiến lại các con… lên cây…”

Tiếng vọng mất hút. Công Chúa lo lắng kêu lên:

- Ba mình đó! Lạy Chúa, con hổ đã nghe tiếng sủa của con Oskar. Lên cây nhanh…

Petra ôm mặt khóc nức nở. Ngay lập tức Tarzan có công việc làm. Hắn “tả xung hữu đột” đẩy các cô gái trèo lên ba cây dẻ liền nhau gần bãi cỏ. Gaby và Kathie chung “hộ khẩu” một cây. Hai cô bé ôm chặt con Oskar do Tarzan chuyền lên. Hai cô đã ở cách mặt đất năm mét.

Lore có sở trường leo trèo nên cũng đã an toàn trên ngọn một cây dẻ. Chỉ còn lại một mình tiếng nức nở của Petra vụng về đang cần được giúp đỡ.

Tarzan nâng hai chân cô bé lên để Petra bám được một cành cây thấp nhất. Hắn nói lớn:

- Bạn phải đu người để trèo cao hơn nữa…

Petra vừa yên vị thì tiếng thét của Inge trên cây dẻ thứ ba vang lên hoảng hốt:

- Ôi, con Ăn Thịt Người của tôi…

- Không được tuột xuống! Tôi sẽ bắt nó.

Con chó nhỏ xinh xắn không hiểu giãy giụa làm sao mà rớt từ trên cây xuống đất nghe cái bịch. Nó lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Tarzan phải triển khai tốc độ nước rút tối đa mới tóm được con cẩu mini ở bìa rừng.

- Ẳng, ẳng…

- Thôi nào, tao đâu có làm gì mày chớ. Yên nào!

Tarzan đang vuốt ve trấn tĩnh tinh thần Ăn Thịt Người thì một tiếng rú kinh hoàng làm hắn quay phắt đầu lại. Máu trong người hắn như đông cứng khi hắn trông thấy Napur. Coi kìa, chúa sơn lâm đang thẳng người vịn hai bàn chân trước vào thân cây mà Gaby, Kathie và Oskar tạm trú. Nó đã phát hiện ra họ!

Oskar ngoác mõm thủ thế lúc con mãnh thú định trèo lên cây. Con Napur cố thử trèo lên cây, nhưng không nổi.

Tarzan bịt mõm Ăn Thịt Người và nằm bẹp gí trên cỏ. Mắt hắn đảo lia lịa. Lạy Chúa, đằng kia có hai cây thông trơn trụi giao nhau hình chữ V cao tới mười hai mét, chỉ đáng ngại là để lên được chữ V chật hẹp đó, hắn phải… phi thân leo lên khoảng năm mét, làm nổi không?

Tarzan nhẹ nhàng đến bên hai cây thông trong khi con hổ đang mải tìm cách leo lên cây dẻ có Lore bám ở ngọn. Mặc kệ con thú cào vỏ cây tơi tả, cô bé có dòng máu lạnh này cứ ôm chặt thân cây, mắt nhắm nghiền. Bây giờ thì Tarzan một tay ôm chặt con chó nhỏ, tay kia bịt mõm nó, đã búng chân trườn ngược như thằn lằn lên khoảng giữa chữ V. Phần lưng to lớn của hắn rát bỏng vì chà xát vào lớp vỏ cây sần sùi. Hắn vẫn đủ tỉnh táo nhìn thấy con Napur hậm hực bỏ Lore để quay sang cây dẻ thứ ba. Xui xẻo cho Tarzan, con mắt xanh lè của Napur đã bất chợt nhận thấy hắn.

Như một mũi tên, Napur lập tức lao những bước dài về phía con mồi mới.

*

Lúc này Tarzan mới cách mặt đất có hai mét rưỡi. Bên tai hắn là tiếng la oai oái của các cô gái, sau lưng hắn, ngay giữa hai bả vai là một mấu cây nhọn trồi ra xoáy vào da thịt. Bất chấp đau đớn, Tarzan tống mạnh đà chân vọt lên như phản lực.

Hắn có cảm giác máu bầm đang dồn tụ dọc sống lưng của mình cùng lúc với những móng vuốt sắc nhọn như dao găm của con thú bập vào lớp vỏ cây phía dưới bàn chân hắn chỉ cách vài centimet.

- Grưưừ…

Con hổ vồ hụt loạng choạng ngã lăn ra đất. Trước khi nó chồm lần thứ hai thì “con mồi” đã vắt vẻo trên một cành cây cao ngất. Ấy vậy mà cú ra đòn lần này vẫn đủ sức dằn mặt Tarzan. Hắn suýt bị liếm tiêu đũng quần.

Lưng Tarzan nóng rát như nung trong một lò lửa. Hắn ôm cứng thân cây trước cơn thịnh nộ của Napur. Hai cây thông dũng mãnh là thế mà giờ chỉ như hai… cọng cỏ.

Con chó nhỏ trong tay Tarzan mềm nhũn. Nước thải của nó làm cay mắt Napur. Cuộc chiến đấu không công bằng giữa người và hổ làm Tarzan điên tiết. Hắn quát tháo ầm ĩ:

- Cút đi, đồ vô ơn bạc nghĩa. Tao đâu phải là con heo sữa. Thịt tao dai như thịt con ó già vậy. Biến đi, đồ ngốc! Mày đền ơn tụi tao vậy đó hả?

Con chó nhỏ cũng phụ họa với hắn bằng thứ ngôn ngữ… Ăn Thịt Người:

- Gấu, gấu gấu…

Napur có vẻ “nhột” thấy rõ. Bị hai sinh vật nguyền rủa tới tấp làm sao không “quê độ” chớ. Chúa sơn lâm dỏng tai lên đứng thẳng hai chân sau rồi nhe răng gầm gừ. Bản mặt láu cá của con hổ khiến Tarzan chịu hết nổi. Hắn rút con dao bấm vẫn gập ra khỏi túi, ném xuống đầu con hổ.

Con dao trúng giữa hai con mắt xanh lè của Napur. Con mãnh thú có vẻ sửng sốt. Rồi duyên dáng đưa lòng bàn chân trước lên vuốt mặt. Đoạn hít hít con dao.

- Mày có vẻ giác ngộ Napur à!

Đúng lúc đó, Tarzan nghe tiếng máy bay trực thăng.

Nó bay là là tới gần, cánh quạt quay ầm ầm.

- Cứu chúng tôi với!...

Mấy cô bé tung khăn bằng đủ mọi kiểu. Nhưng rõ ràng viên phi công cho máy bay đáp xuống vì thấy khu lều trại hơn là phát hiện những bàn tay vẫy trong các lùm cây.

Tiếng động dữ dội của trực thăng làm Napur bối rối hết cỡ. Nó chạy vòng vòng bãi cỏ như một con thú cùng đường rồi… a lê hấp, “hô biến” sau cánh rừng nguyên thủy. Bộ lông vàng hung sọc đen của nó mất hút trong màu xanh của cây cối.

Tarzan tụt xuống đất. Vết thương ở lưng làm hắn buốt tận óc. Con chó nhỏ tuột khỏi tay hắn nhảy xổ về phía cô chủ Inge. Cô bé ôm lấy nó mà nước mắt chảy ròng ròng.

Kia kìa, thanh tra Glockner đã phóng ra ngoài lúc trực thăng vừa chạm đất. Gaby lao vào vòng tay ông.

Mọi người tụ tập xung quanh Tarzan. Gaby đặt một tay lên vai Tarzan, la lên:

- Trời đất! Lưng bạn sao vậy?

Tarzan cười cười:

- Tiếc rằng cái cây chẳng “xực” được tí thịt nào của mình. Hết đau rồi.

Ông Glockner lắc đầu:

- Trời ơi, tróc hết da mà cháu còn giỡn sao! Chú đã thấy cháu treo người giữa hai thân cây ra sao rồi. Trên máy bay có băng cứu thương đó. Phải băng bó cho cháu ngay thôi.