Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 3: MƯỜI CHẾT, MỘT SỐNG
Tứ quái bấm chuông “Phòng tập Roland”. Người nữ giáo viên thể dục mở cửa đón đám trẻ bằng những lời lẽ thật thân ái:
- Chào em Gaby, ái chà, em đưa cả một phái đoàn đến đây nữa à? Các em
vào nhà đi, yên trí, giờ nghỉ trưa không có học sinh nào quấy rầy chúng
ta hết.
Gaby thong thả:
- Em có đem theo bản thảo cô Hollmeier gửi cho cô.
Elly trố mắt:
- A, tôi… tôi nhớ rồi. Chúng tôi cùng làm cuốn này mà.
Trong phòng, cô Elly đặt chiếc phong bì trên mặt bàn và không thèm liếc
mắt tới nửa cái khiến Gaby có cảm tưởng rằng cô đang rất bối rối. Coi,
cô giáo bối rối điều gì ghê gớm lắm cho nên quên luôn trái táo đang ăn
dở dang và cứ dòm trân trân vào máy điện thoại. Linh tính của một thành
viên TKKG cho phép Gaby tưởng tượng mạnh mẽ. Nào, chiếc máy điện thoại
như thể một lò lửa làm cô giáo muốn nổ tung. Gaby đưa mắt nhìn Tarzan.
Ê, đại ca của cô bé tất nhiên là đã nhận thấy tất cả. Hắn lặng lẽ ra
hiệu cho Kloesen làm công tác tư tưởng.
Thằng mập ngay lập tức thông minh gấp mười lần lúc bình thường:
- Em… em có thể… gọi…
Elly sửng sốt:
- Sao? Em định gọi phôn ư? Tôi… tôi đang đợi… Tôi rất tiếc…
Quả nhiên, chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi. Coi kìa, cô Elly lao tới nhấc máy. Giọng cô run rẩy trong ống nói:
- Anh phải không, Erwin? Anh nói gì?
Miệng Tròn Vo há hốc trước một âm thanh quàng quạc lạ hoắc. Gương mặt
xinh đẹp của Gaby sửng sốt. Karl Máy Tính thì giật chiếc kính cận khỏi
sống mũi, chỉ trừ… Tarzan. Có vẻ như hắn đã chuẩn bị chuyện này từ lâu.
Cô Elly đâu hay biết gì về thái độ của đám trẻ, vẫn thản nhiên nói to:
- Em sẽ tới chỗ anh. Được rồi, em biết cái khách sạn ẩm thấp đó. Khách sạn Tháp Xanh ở hẻm Tu Sĩ chớ gì?
Elly buông máy. Cô hoảng hốt thấy rõ:
- Tôi có chuyện phải đi các em ạ. Ôi chao, tôi không còn cả thời gian để soi gương…
Tròn Vo nhét một thỏi sôcôla vô họng, thảo ăn một cách bất ngờ:
- Cô có cần một thỏi kẹo không ạ?
- Không, cảm ơn em, cậu bé tốt bụng. Và một lần nữa, xin lỗi các em.
Cuộc thăm dò cô Elly như vậy là đủ. Đối với TKKG, chỉ mấy chữ “Khách sạn
Tháp Xanh ở hẻm Tu Sĩ” là đã thừa thu hoạch lắm rồi. Bốn đứa chia tay
cô Elly.
Chúng dắt xe đạp ra đường. Chưa bao giờ Tarzan hào hứng đến thế, hắn đấm tay vào bức tường nhà bên cạnh.
- Mình bảo đảm cô Elly sẽ phóng tới khách sạn Tháp Xanh gặp ông anh Erwin hành nghề khủng bố.
Tròn Vo hể hả:
- Đại ca thấy em cũng rành nghề… thám tử đó chớ. Ai dám bảo đầu óc Tròn
Vo này đã bị sôcôla bao bọc rồi nào. Khi không lại nghĩ ra cái vụ xin
gọi phôn nhờ mới chết chớ…
- Thôi mày dẹp cái giọng đắc chí đó giùm tao đi mập! Chúng ta phải có mặt ở mục tiêu, không được chậm trễ.
- Chậc, tối ngày cứ mục tiêu rồi mục tiêu. Đại ca phải thông cảm với cặp chân ngắn ngủn của người khác chớ.
Thực ra hẻm Tu Sĩ cách nhà cô Elly không xa mấy nên dù cho thằng mập rên
rỉ suốt dọc đường đi, Tứ quái vẫn đến nơi chẳng thiếu một mống nào.
Trước mặt chúng là con đường một chiều chật như một con hẻm, nhô lên một
cái… Tháp Xanh cao bốn tầng, cổ đến nỗi người ta không nỡ phá bỏ mà
dùng làm khách sạn đón khách lai rai.
… Coi, cả một dãy ô tô đậu, nhưng không thấy xe cô Elly đâu hết.
- Cũng có thể tụi mình nhanh chân hơn cô giáo, Gaby à.
- Mình chỉ nhanh hơn vài giây thôi. Kia rồi, cô ấy đến kìa…
Trong lúc cô Elly tắt máy xe, đóng sập cánh cửa. Bốn đứa lủi vào sân kịp thời.
Một sợi tóc Gaby cọ vô má Tarzan nghe nhồn nhột. Cô bé thì thào:
- Mình tính sao hở đại ca?
*
Không riêng gì Tứ quái phập phồng mà lúc này ở nhà ga cũng có một hung
thần không biết làm chi cho đỡ nóng ruột. Còn phải hỏi, gã là Schorbach,
sát thủ chuyên nghiệp của băng KẺ THÙ CỦA DÂN TỘC chớ còn ai.
Gã nhịp nhịp chân nín thở theo dõi gã ăn mày đang dừng lại trước ngăn số
811 tít tận cùng. Ê, thằng hành khất thử thách định mệnh của mình bằng
cách cắm chìa khóa vô ngăn nghe cái “cách”. Ma quỷ ơi, gã đâu biết “mười
chết, một sống” đang chờ đợi nó!
Không có chuyện gì xảy ra. Dù cánh cửa che khuất tầm mắt của Schorbach
nhưng gã cũng hiểu… không có chuyện gì xảy ra. Alê hấp, không chết vì
bom thì đương nhiên… có tiền. Schorbach sung sướng ngóng thằng đệ tử
lang thang gã vừa “kết bạn” bằng năm mark từng giây từng phút.
Ấy vậy cho nên gã muốn bật ngửa khi gã hành khất quay lại, vừa nốc rượu vừa lè nhè:
- Trong ngăn chẳng có va-li va liếc gì đâu, thưa ông.
- Mẹ kiếp, mày giỡn hả?
- E… hèm, tôi đâu dám chọc quê ông. Tôi chỉ thấy một vật gì gói trong
giấy báo giống cục gạch, quấn cả một sợi dây thép và cái núm gì xám xám.
Có cần lấy thứ đồ bỏ đi đó cho ông không ạ?
- Hả? Dây thép và núm xám à?
Mặt mày Schorbach co rúm đến thảm hại. Mồ hôi lạnh trên gáy gã lấm tấm.
Trời ạ, mình đã đoán đúng. Phương pháp gài bom quen thuộc của thằng chó
chết Roland đây mà. Bom từ trường. Phước ba đời cho gã và cho thằng đệ
tử, trái bom lại xịt. Y hệt xác suất nổ của Roland trong những vụ khủng
bố, chỉ đạt sáu mươi phần trăm.
Gã ăn mày làm thêm hớp rượu từ cái chai “năm mark” nữa:
- Thôi đừng buồn bã làm chi ân nhân ơi. Thua keo này ta bày keo khác, có
khi con vợ trời đánh của ân nhân đã ra tay chụp cái va-li trước ngài và
bỏ đi rồi.
Schorbach thẫn thờ:
- Ờ, ờ… mày nói phải. Mụ bỏ đi rồi.
- Vậy làm ơn làm phước cho kẻ hèn năm mark nữa. Chai rượu mới mua cạn sạch bách.
- Đây, cầm lấy và cút đi cho khuất mắt tao.
- Hê hê… Hẹn lần sau nha, thưa ông. Lúc nào đàn em cũng sẵn sàng phục vụ.
Gã lang thang bỏ đi, không hề biết gã vừa cách cái chết có một sợi tóc.
Schorbach lập tức mon men lại ngăn đồ số 811. Không còn gì để mà nghi
ngờ, trái bom khủng khiếp đang nằm chình ình trong mớ giấy báo với đầy
đủ thuốc nổ, ngòi và dây thép. Cũng hên là sợi dây đã bị đứt rời ra.
“Nó đã gài trong lúc quá hấp tấp!” - Schorbach nghiến răng thì thầm một
mình. Gã quành chớp nhoáng lại hẻm Tu Sĩ. Hình như thằng ăn mày nói
đúng. Thua keo này, bày keo khác. Gã tin tưởng chắc ăn như bắp rằng mình
sẽ thộp cổ thằng chiến hữu phản bội ngay tại khách sạn Tháp Xanh, bắt
nó xì ra chìa khóa ngăn số 97 chớ sao.
Schorbach ủi xe hơi tấp vô một chỗ kín đáo gần khách sạn. Tại đây, tên
khủng bố tự cho phép mình bỏ kính râm xuống xe đi bộ lững thững như một
lữ khách hiền hậu nhất trần đời. Gã đâu ngờ có bốn gương mặt đang thò ra
từ một ngõ nhỏ gần đó, ngó gã mà sững sờ…
Lúc qua gian sảnh khách sạn, tay Schorbach bất giác thò vô bên trong túi áo khoác.
Gã đi thẳng lên gác bất chấp cặp mắt cận thị nheo nheo của người gác-dan
già vừa gật đầu lễ phép chào cái bóng thoáng qua của gã.
*
Suốt một năm họ không gặp nhau, bặt vô âm tín. Giờ đây, hai anh em ở trong vòng tay nhau, Elly nước mắt giàn giụa.
Ngay từ phút đầu, Elly đã hãi hùng bởi người anh ruột cường tráng của cô giờ đây như một bộ xương cách trí biết cử động.
- Chúa ơi, anh tàn tạ thế này sao, anh Erwin? Tội nghiệp anh…
- Anh đã mắc phải sai lầm khi tuổi trẻ và bây giờ đang trả giá đắt. Cuộc
đời anh kể như bỏ đi rồi. Cả căn bệnh của anh cũng không thể xóa tội
cho anh. Em thế nào Elly? Ồ, trông em được lắm!
- Mọi thứ chưa muộn đâu, Erwin. Anh từ giã bọn khủng bố là phải rồi.
Rồi… anh còn phải dự đám cưới em nữa chứ? Erwin, có một đồng nghiệp lớn
tuổi muốn thành hôn với em. Anh ấy rất đứng đắn. Anh nghĩ sao?
- Anh vui lắm em gái ạ. Nhưng anh đang nghĩ về thằng…
- Không có thằng nào được phép ám ảnh anh lúc này. Kể cả thằng cha
Schorbach gì đó nữa. Có phải anh đang hối hận về việc trái bom trong
ngăn chứa đồ không? Erwin, khi anh nói tới quả bom, em sợ quá. Ôi, đáng
lẽ anh không nên hành động như vậy. Gã dù ác độc đến đâu cũng chỉ là một
con người…
Erwin nuốt nước bọt:
- Thôi nào, Elly. Mình uống mừng cuộc hội ngộ đã.
- Được rồi, em cụng li với anh đây. Nhưng anh phải nghe em, Erwin à. Anh
cần phải ra đầu thú cảnh sát, em sẵn sang che giấu anh tuy nhiên biện
pháp sau chỉ là chữa cháy. Em tin rằng người ta sẽ giảm án cho anh,
không bắt anh ngồi tù - vì sức khỏe của anh lúc này.
- Còn tiền, em quên rồi sao. Đừng ngu xuẩn nữa, hơn 400.000 mark… Hơn nữa, giờ thì quá muộn rồi.
- Em nhắc lại một lần chót: Em sẽ không xài thứ tiền ăn cướp ấy. Em dư
sức sống bằng nghề nghiệp lương thiện. Tiền em kiếm được đủ cho cả hai
anh em mình mà Erwin!
Erwin thở dài não ruột. Đáng lẽ trả lời Elly thì gã lại đưa tay toan cầm
li rượu đưa cho cô. Bàn tay run rẩy của gã khiến cái li bật nhào.
Trời ạ, li rượu hắt nước sâm-banh màu hổ phách lên váy cô em gái là Elly nhảy dựng:
- Ối, liệu có bị ố không nhỉ?
Cô thấm thấm vạt váy.
Erwin cười méo xệch:
- Anh xin lỗi, tại anh… Vải màu sáng thế, có thể ố đó Elly.
- Để em đi gột vậy.
Trong khi Erwin lượm các mảnh vỡ quăng giỏ rác thì Elly đi thẳng vô
buồng tăm chốt cửa lại. Cô cởi váy, gột chỗ bị thấm rượu. Rồi cô lau khô
tay.
Giữa lúc đợi chiếc váy khô, Elly tranh thủ tô lại mí mắt và son môi. Cô
chưa kịp cất thỏi son thì nghe tiếng gõ cửa phòng. Còn sau đó là những
giây phút im lặng thật rùng rợn.
Coi, một giọng đàn ông cất lên oang oang:
- Mày kinh ngạc hả Erwin? Tao đây, thắng chiến hữu suýt chết của mày
đây. Cảm ơn mày đã phát mình ra một trái bom tịt ngòi. Nhưng nếu trái
bom không xì hơi thì tao cũng… thượng thọ, vì tao đâu dại gì mò liền vào
ngăn chứa đồ. Tao đã phái một thằng em đến trước. Dóc tổ đấy chớ, hả!
Tiếng của Erwin tuyệt vọng hoàn toàn:
- Tao tìm cách tự vệ thôi. Giờ sao đây?
- Mặc áo khoác vào. Lần này mày phải đi với tao. Mày sẽ mở cái ngăn thứ
hai nếu không muốn một tiếng “bùm” vang lên trong căn phòng này.
- Tao… không thể đi được. Chìa khóa đây…
- Mày phải đi, đầu óc bệnh hoạn của mày có thể nghĩ ra bất cứ trò gì. Hà
hà, lỡ ngăn thứ hai mày xài một trái bom khác thì phí đời tao lãng
nhách.
Elly nín thở. Cô sợ đến nỗi thu mình lại bằng phân nửa thế ngồi bình
thường mà vẫn nơm nớp không biết lúc nào thì gã khủng bố có tên là
Schorbach sẽ thò đầu liếc vô trong. Bên ngoài, Erwin hiểu điều đó hơn ai
hết. Gã giải thoát cho trái tim nhỏ bé của cô:
- Thôi được. Tao sẽ đi cùng mày. Mày đã được cuộc. Giờ tao bất cần việc tao sẽ sống nốt những ngày tàn tự do hay trong tù.
- Mày nói vậy tao nghe được đấy.
- Nhưng tao cầu nguyện cho nhà ga đầy ắp tụi cớm. Tao muốn mày và tao cùng sa lưới pháp luật một lượt, hiểu chưa thằng tồi?
Schorbach cười hô hố:
- Xui cho ước mơ của mày, tụi cớm đã rút hết. Còn con dao của tao bất kì
lúc nào cũng có thể thọc huyết mày, nếy mày giở trò, hà hà. Chưa kể tao
sẽ còn ghé thăm con em gái dạy nhảy của mày nữa. Nghe nói con nhỏ được
nét lắm. Nếu mày bày đặt chuyện điên rồ, con ấy sẽ lãnh đủ. Nhớ đó!
Erwin rít lên căm uất:
- Mày… đồ chó!
Elly nghe tiếng hai gã bước khỏi phòng. Đến bây giờ cô mới hoàn hồn. Cô
mặc váy vào, rồi rón rén bước ra tới bên cửa nghe ngóng. Ngoài hành lang
không có ai. Cô chụp ngay chiếc máy điện thoại.
Giọng một người đàn ông cất lên ấm áp:
- Tổng nha cảnh sát đây…
Elly nói như sắp khóc:
- Tôi là Elly Roland, tôi muốn báo tin…
*
Tại trạm điện thoại công cộng gần cuối hẻm Tu Sĩ, Gaby cũng đang chờ kết
quả cú phôn khẩn cấp của mình. Giọng cô cực kì bồn chồn:
- Cháu là Gaby Glockner đây. Cháu cần nói chuyện với ba cháu, thanh tra Glockner.
- Chờ vài giây nghe cô bé.
Vài giây trôi qua dài kinh khủng. Cuối cùng giọng nói quen thuộc của thanh tra Glockner cũng vang lên trong ống nghe:
- Ba đây, Gaby.
- Ba ơi, có chuyện quan trọng lắm. Tụi con đang lần theo dấu vết hai tên
khủng bố có in hình trên tờ cáo thị truy nã dán ở nhà trường. Hai tên
đó là Erwin Roland và Heinz Schorbach. Hiện giờ hai gã đã chui vô chiếc
xe hơi mà Schorbach lái đến. Xe Opel màu xanh bảng số… Tarzan đang bám
theo chúng bằng xe đạp đua.
- Có đích xác là chúng không?
- Chắc chắn, dù gã Schorbach đã ngụy trang tóc giả nhưng khi tháo tấm
kính râm, tụi con nhận diện ra liền. Có vẻ như gã đang ép buộc Roland.
Gã đã đẩy Roland lên xe.
- Ồ, tốt lắm. Các con đã quan sát chính xác đó. Cách đây nửa phút, cô
Elly Roland có báo tin về số phận của ông anh mình. Roland hiện giờ như
con cá nằm trên thớt băng khủng bố bởi gã dám cả gan phỗng tay trên số
tiền cướp nhà băng của đám KẺ THÙ CỦA DÂN TỘC. Gã đang bị Schorbach ép
dẫn đường tới nhà ga lấy số tiền trên ở ngăn gửi đồ. Con hiểu rồi chớ
Gaby, tên Schorbach là một gã vô cùng tàn bạo. Phải bao vây nhà ga ngay.
Mong sao chúng ta tới còn kịp. Ba phải đi đây, con gái!
Thanh tra Glockner cúp máy bỏ mặc cô con gái đứng bàng hoàng.
Tròn Vo đùa:
- Trời hỡi, giờ cứ gọi là lộn tùng phèo tất cả ở ngoài ga. Và đại ca của tụi mình chắc chắn cũng đang ở trong mớ lộn xộn đó.
*
Ở nhà ga, chiếc Opel có chạy trời cũng không thoát khỏi đôi mắt thần ưng
của Tarzan. Hắn bình tĩnh núp thật kĩ nhìn như thôi miên khi hai tên
khủng bố xuống xe.
Gã đầu tiên đúng là… Thần chết thật. Coi, thân hình gã tong teo chỉ còn
xương với da, nếu so với tấm ảnh trên tờ cáo thị đố Tarzan dám chắc gã
là Erwin Roland. Nhưng rõ rang gã là Erwin Roland chứ sao, bằng chứng là
thằng đi kè kè với gã là Schorbach đích thị. Chà, gã này y như một thứ…
cô hồn sống đằng sau cặp kính râm. Cái cằm bạnh của gã khẳng định hung
thần sẵn sàng làm bất cứ chuyện khủng khiếp nào.
Tarzan khóa xe đạp vào một chân đèn đường.
Hắn theo sát hai tên khủng bố khi chúng bước vào ga.
Schorbach nắm ngay trên khuỷu tay Erwin lôi đi. Tay phải gã thọc sâu
trong túi áo khoác. Chắc chắn là bàn tay gã không nắm chặt chùm chìa
khóa rồi.
Hai gã đang đi dọc dãy ngăn gửi đồ. Tarzan mắt sáng rực lên. Chà, bọn
chúng đứng phắt lại trước ngăn 97. Vậy thì mình cũng giả vờ đi tìm một
ngăn nào đó chớ sao.
Schorbach ra lệnh:
- Mở ra!
Trời đất, quát xong gã hung thần nhảy lùi ra xa khoảng sáu mét khiến
Tarzan sững sờ. A, mày ngán cái gì trong ngăn chứa tiền hả thằng khủng
bố? Một con rắn hổ mang chăng?
Kia kìa, Roland vung vẩy chiếc chìa khóa trong tay rồi quay nhìn dáo
dác. Khuôn mặt hốc hác của gã chiếu tướng ngay chóc Tarzan. Trong tích
tắc, ánh mắt họ gặp nhau. Ánh mắt Roland nheo lại trong một giây và… thả
rơi chiếc chìa khóa xuống sàn đá.
Roland cúi xuống nhưng chân lại đá chìa khóa bay về phía Tarzan. Coi,
mọi việc xảy ra nhanh hơn một tia chớp nhưng cũng đủ cho Tarzan nắm được
vấn đề. Gã cố ý như vậy.
Roland chạy về phía chiếc chìa khóa, nhưng không cúi xuống nhặt mà lại há mồm kêu:
- Cứu tôi với! Cướp! Cứu tôi…
Mọi người xung quanh khu vực nhà ga nghe rõ tiếng gào nhưng họ chỉ giới
hạn sự can thiệp ở mức độ làm… khán giả. Họ nhìn Roland co giò chạy,
nhìn Schorbach rượt theo, bàn tay thọc trong túi áo rút ra. Lưỡi dao
vung lên sáng loáng.
Tarzan vọt lên trước nhanh như một mũi tên. Đúng tích tắc lưỡi dao Schorbach xỉa vào lưng Roland thì Tarzan lao vào tên hung đồ.
Hắn gạt phắt cánh tay hung thần sang một bên làm trượt phần lưỡi dao
nhọn lểu trên bắp tay Roland. Đoạn, hắn bật một đòn chỏ mạnh hơn lò xo
nén đẩy Schorbach chúi nhủi vô dãy ngăn chứa đồ. Con dao rơi xuống đất.
Tarzan chộp lấy con dao và giơ dao về phía hung thần đang há mồm hớp không khí.
- Cấm động đậy! Ông…
Hắn không nói tiếp được nữa.
Trời hỡi, một bà cụ cỡ tám mươi tuổi nhưng còn khỏe mạnh đã hiểu nhầm
tình huống. Cụ thấy một thằng choai choai đang vung dao đe dọa một
người. Thế là, cụ Hermine Witter vung cái túi du lịch nặng nề đựng một
chai rượu chuối lên cao và giáng xuống đầu Tarzan một cú.
Cách đây sáu mươi năm, cụ bà Hermine từng là một nữ vận động viên nổi tiếng.
Tarzan xơi đòn trúng gáy và vai. Hắn không hiểu trời trăng gì nữa hết. Trong khoảnh khắc, hắn thấy mình bị tê liệt.
Quả là cơ hội ngàn năm một thuở với Schorbach. Trong lúc Tarzan chết
điếng vì sự ngộ nhận thì hung đồ Schorbach bật dậy. Lúc này mà gã không
tranh thủ đào tẩu là chui vào rọ. Tiếng còi xe cảnh sát đã ré lên khắp
nhà ga.
Schorbach cố đấm vô ngực Tarzan. Hắn không đủ sức tránh mà lại lảo đảo ngã vào vòng tay bà cụ. Tiếng bà cụ la ầm ĩ:
- Cút! Hung đồ! Đâm người! Cảnh sát! Cứu tôi!
Tarzan hoảng hồn quay đầu lại vừa vặn né kịp cú táng thứ hai do bàn tay
cầm túi xách của bà cụ. Một cú đòn còn thuần thục hơn lần trước.
Cụ Hermine oai vệ ra lệnh:
- Mày đứng nguyên vị trí chờ cảnh sát tới. Thằng oắt con!
Tarzan nhìn xuống con dao nhọn lểu trong tay mình. Trong nháy mắt, hắn hiểu hết. Cơn đau như biến mất.
- Cụ lầm to rồi cụ ơi. Chính thằng đeo kính râm mới là tên khủng bố. Cụ
đã giúp hai tên nguy hiểm chạy thoát bằng cách nện cháu rồi.
Bà lão Hermine nhướng mắt sau cặp kính gọng vàng:
- Hả? Cậu nói sao? Khủng bố à?
Tarzan dở khóc dở cười:
- Giá cụ đừng xen vào thì cháu đã tóm được một tên rồi. Cụ đập cháu bằng cái gì mà đau dữ vậy?
Bà cụ có vẻ hối hận:
- Ôi, bà đâu ngờ… Trong túi xách bà có một chai rượu chuối, cháu hãy dùng nó để uống một hớp cho tan máu bầm…
- Cháu không biết uống rượu ạ, thưa cụ. Nhưng xin cụ đừng buồn. Dẫu sao thì cụ là người duy nhất có can đảm ở đây.
Đám khán giả đàn ông nãy giờ có mặt ngượng ngùng quay đi.
*
Tarzan lẳng lặng ra cổng ga. Vai vẫn còn đau ê ẩm. Bên cổng ga, hắn thấy
Erwin Roland được hai cảnh sát xốc nách. Thanh tra Glockner đứng quay
lưng về phía Tarzan, đang nói, giọng nóng nảy:
- Nhờ may mắn mà chúng ta tóm được một trong hai tên khủng bố. Tại sao
anh lại hụ còi ầm ĩ để cho bọn chúng biết rằng cảnh sát đang bao vây hả
Bolte?
Người đồng nghiệp tên Bolte ngượng ngùng:
- Không phải tôi gây ra, thưa ông thanh tra.
Tarzan lên tiếng:
- Chào chú Glockner!
Ông thanh tra giật mình quay lại. Một nụ cười xua đi nỗi bực tức trên nét mặt ông:
- Ủa, cháu ở dâu mà chú tìm hoài không khấy. Rượt theo tên tội phạm còn lại à?
- Gã thoát rồi. Một bà cụ dũng cảm đã vô tình ngáng trở cháu.
Tarzan thuật hết câu chuyện nhanh gọn Ngay lập tức, vòng vây cảnh sát
được triển khai qui mô đến từng ngõ ngách nhỏ nhất, chỉ đáng tiếc là
chiếc Opel màu xanh đã tàng hình đi từ khuya.
Glockner chán nản lắc đầu:
- Tiếc là ở đây có hàng chục cơ hội để lẩn trốn. Chúng ta để sổng mất Schorland rồi.
- Tuy nhiên vẫn còn lại Erwin Roland, thưa chú.
- À, cháu nhắc Erwin chú mới nhớ. Chú đến đây là nhờ cú điện thoại khẩn cấp của cô em gái gã, cô Elly.
Tarzan nghe ông kể xong liền mỉm cười:
- Vậy là cuối cùng chúng ta cũng có một chiến công đáng kể. Đây là chìa
khóa mở ngăn 97, thưa chú. Cháu tin rằng số tiền ăn cướp của bọn khủng
bố vẫn nằm an toàn trong khu gửi đồ.
Ông Glockner cười tủm tỉm. Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc thường phục tiến lại. Thanh tra Glockner rỉ tai Tarzan:
- Ông ta là Bolte, chuyên gia truy nã bọn khủng bố của Cục điều tra liên
bang gửi đến. Người ta phỏng đoán sẽ có chuyện gì ở thành phố này.
Nhưng cháu chớ nói ra nhé.
Đừng phổng mũi, kẻo trông xấu lắm. - Tarzan tự nhủ. Được cha của Gaby tin cậy quả thật là tuyệt vời.
Khi Bolte dừng bước, thanh tra Glockner kéo Tarzan đến chỗ vị chuyên gia Cục hình sự thật thân mật:
- Xin giới thiệu để làm quen. Đây là Peter Carsten, bạn trai của con gái
tôi, thủ lãnh nhóm TKKG gồm bốn cộng tác viên “chiến” nhất của Tổng nha
cảnh sát thành phố. Chính Peter Carsten vừa rồi đáng lẽ đã tóm cổ tên
Schorbach nếu không bị…
Bolte được nghe câu chuyện đã xảy ra trong khi ba người cùng đi tới các ngăn gửi đồ.
Tại ngăn số 97, bốn trăm ngàn mark hiện ra như một phép lạ trước mắt
Bolte. Chưa hết, vị chuyên gia còn sững sờ hơn khi tại văn phòng của
cảnh sát ga, một hành khách đã báo rằng ở ngăn gửi đồ số 811 có một quả
bom nam châm. Ơn trời là nó không nổ.
*
Tarzan đạp xe trở lại hẻm Tu Sĩ. Xe của cô Elly đã biến mất. Ba quái bu quanh hắn với vẻ nôn nóng.
Gaby không giấu sự bồn chồn:
- Sao lâu thế? Thất bại phải không?
- Thắng phân nửa, bại phân nửa. Schorland chuồn mất còn Roland bị tóm
cổ. Điều quan trọng nhất là cảnh sát đã thu hồi được số tiền của bọn
khủng bố. - Hắn kể lại, tay phải hơi thõng xuống.
Gaby thương bạn, xoa vai cho hắn. Tarzan cố làm ra vẻ thản nhiên. Cơn
đau lúc này đối với hắn chẳng còn ý nghĩa gì. Giọng Karl trầm ngâm:
- Khi tụi mình thấy cô Elly rầu rĩ ra khỏi khách sạn là cũng đoán sơ
được nguyên nhân. Té ra ông anh cô ta chơi bọn lưu manh một vố và sẵn
sàng đầu thú trước cảnh sát để thoát sự truy nã của đồng bọn.
Tarzan gật đầu:
- Ý tưởng đầu thú mày nói là có thực. Roland muốn gã và thằng Schorbach
cùng sa lưới cảnh sát ở nhà ga nên mới đá văng chiếc chìa khóa ngăn gửi
tiền về phía tao. Kiểu này xét ra là một cách Roland lấy công chuộc tội
để yên lòng sống nốt những ngày còn lại…
Hắn ngừng lại rồi thở nặng nề:
- Không hiểu gã còn sống được bao lâu nữa?
Đúng lúc đó một xe tuần tra đỗ xịch lại trước khách sạn Tháp Xanh.
Chuyên gia của Cục điều tra liên bang tên Bolte xuống xe cùng với cô
Elly Roland và một cảnh sát lạ mặt. Karl thì thầm:
- Họ sẽ khám phòng của Roland, và cô Elly đứng ra làm nhân chứng.
Tròn Vo nhận xét:
- Nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cô giáo thể dục, mình dám bảo đảm, lớp dạy nhảy còn đóng cửa dài dài.
Gaby gật đầu:
- Có thể lắm. Chúng ta đang được nghỉ lễ ba ngày liền: thứ bảy, chủ nhật
và thứ hai. Dù sao cô Elly có mở lớp mình cũng không tham dự được. Thứ
bảy mình sẽ đến Schlossrain đến tối chủ nhật mới về.
Trái tim Tarzan nhói lên vì… thất vọng, tuy nhiên hắn tỏ vẻ như không:
- Sao lại chia tay gấp gáp vậy Gaby? Khu nghỉ Schlossrain cách thành phố tới 40 cây số…
Cô bé an ủi:
- Dì Susanne của mình đang nghỉ mát ở đó một tuần. Bà rất cô độc và muốn mình đem cả Oskar đến chơi. Dì rất yêu chiều mình.
Tròn Vo khịt khịt mũi:
- Được chiều thích thật đó. Có thể tha hồ ăn bánh kem sôcôla ở
Schlossrain mà không bị ai kì đà cản… mép. Này, Gaby, nhớ ăn giùm mình
với. Ước gì mình được theo bạn.
Gaby nhăn cái mũi xinh:
- Nhưng không phải vì mến tớ, mà vì mến sôcôla.
Tarzan quay qua đề tài khác:
- Nào, chúng ta bàn trở lại nội dung chính. Bolte được Cục điều tra liên
bang phái đến. Roland bị bắt. Schorbach đã lộ mặt. Trước mắt chúng ta
cần biết mục tiêu sắp tới tập trung vào ai?
Ba cánh tay giơ lên một lượt:
- Thằn Lằn!
- Ôkê, các bạn chọn Thằn Lằn là phải. Ông ta là kẻ khả nghi số một hiện
nay về mức độ liên quan tới bọn KẺ THÙ CỦA DÂN TỘC. Mình đề nghị không
ai trong chúng ta được rời Thằn Lằn nửa bước. Hãy làm một bản lí lịch
bằng miệng về ngài Jens Dikal xem sao.
Tròn Vo trề môi:
- Ông ta đã 32 tuổi.
Karl:
- Không rõ nguồn gốc.
Gaby:
- Ông ta sử dụng một chiếc xe hơi nhỏ của Pháp và phóng như điên trên đường với hàng chục lần bị phạt vi cảnh.
Tarzan:
- Còn một điều nữa: mặt mày ông ta nhẽo nhợt y hệt một con thằn lằn.
Nhưng ông ta cũng biết đánh gôn đó. Chậc chậc, hồ sơ về ngài Dikal như
vậy đủ chưa?
Lúc này mới thấy Máy Tính Điện Tử thật phi phàm. Nó bóp trán ba cái rồi phát biểu:
- Chưa đủ. Thằn Lằn còn có một người bạn.
Công Chúa trố mắt:
- Dikal mà cũng có bạn sao?
- Có, Gaby à. Có thể Thằn Lằn quen với Otto Gorr trên sân gôn. Mình biết
chuyện này là do ngẫu nhiên. Gorr là người buôn bán bất động sản. Anh
ta từng chào mời ba mẹ mình mua nhà trước khi gia đình mình được thừa kế
ngôi biệt thự.
Tarzan thích thú:
- Một phát biểu đúng lúc. Nè, Karl, mày có nghĩ rằng gã Gorr đó là một tên khủng bố hoạt động độc lập không?
- Không, đâu phải ai giao du với Thằn Lằn cũng đều là khủng bố. Ba mình
đánh giá Otto Gorr bằng một câu vỏn vẹn: “Đây là một con buôn”.
- Mày thấy gã quan hệ với Thằn Lằn như thế nào?
- Họ có đi chơi với nhau hai ba lần.
Tarzan khoát tay dứt khoát:
- Vào cuộc thôi. Chắc chắn hai nhân vật mờ ám này sẽ cộng tác với nhau ở một phi vụ nào đó. Có thể đây là một dấu vết đáng kể.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.