Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 6: QUAN SÁT DƯỚI MƯA


Sáng chủ nhật mưa tầm tã. Mưa thì mưa, khi đặc vụ đã lên lịch, hai quái Tarzan và Kloesen vẫn buộc phải ra khỏi giường. Thằng mập ngáp dài:

- Tao sẵn sàng đội mưa chỉ vì điểm hẹn gặp nhau hấp dẫn đó đại ca.

- Điểm hẹn nào?

- Đại ca quên rồi ư. Công Chúa và quân sư dặn mình đợi ở cửa hàng Bông Hồng trong thành phố, một cửa hàng thì tất nhiên phải có đủ món nhấm nháp, tối thiểu cũng có sô-cô-la cho mà xem.

Tarzan hết ý kiến. Hắn chỉ có… ý kiến trở lại khi đến địa điểm tập trung. Coi, hôm nay Công Chúa trình diện cuộc đời với mái tóc vàng bết trước trán vì nước mưa, ngó ngộ nghĩnh hết biết. Với một chiếc áo len tự đan thấp thoáng bên trong áo mưa, Gaby như một điểm sáng khiến thời tiết bớt ảm đạm đi một chút. Nụ cười chào lúc gặp nhau của cô bé sưởi ấm các chiến hữu tới tận các đầu ngón tay.

Cô bé sôi nổi:

- Mình đã nghe Karl kể hết. Các bạn mất đứt mười tám mark rưỡi ở phòng tập Mano một cách lãng òm hả?

Tròn Vo chu môi khoe:

- Không lãng òm đâu Công Chúa. Bù lại, tụi này thu hoạch được các bằng cớ chứng minh con quỷ cái Nicole Fiebig đang được Mano che chở.

Gaby háo hức:

- Vậy hả? Vậy mình tính làm gì bây giờ đây đại ca?

Tarzan nói nghiêm trang:

- Chúng ta sẽ chia làm hai toán để… quan sát bọn Mafia cà trớn này. Tôi và Gaby chịu trách nhiệm theo dõi phòng tập của Mano trong cái quán cà phê đối diện với chỗ làm ăn của gã.

Gaby khều Tròn Vo một cái:

- Rất tuyệt. Ở đó mình và Tarzan sẽ uống sô-cô-la nóng, Tròn Vo à.

Tròn Vo giãy nảy:

- Vậy còn tao và Karl thì sao? Đại ca ơi, mày cũng phải kiếm một chỗ trú mưa nào cho tụi tao với đầy đủ thực phẩm trần gian chứ?

Tarzan phì cười:

- Thôi đi mập. Mày cầm theo hai cái bánh mì kẹp rồi còn gì. Vào tiệm chỉ tổ cháy túi thêm. Tối qua tao đã tra danh bạ điện thoại. Polke sống ở số nhà 107 phố Gaisraither. Nhiệm vụ của mày và Karl là bám dính nó sát mí. Trời mưa sẽ là đồng minh của mình, mưa sẽ làm thằng Polke lơ là cảnh giác.

- Nhưng tao vẫn khoái hơn nếu ở trước nhà số 107 phố Gaisraither đó có một tiệm cà phê…

- Trời ơi, chuyện truy tìm tội phạm nước sôi lửa bỏng mà mập! Không lẽ mày nỡ bắt Gaby đạp xe ra ngoại thành giữa trời mưa sao?

Tròn Vo ỉu xìu:

- Tất nhiên là không rồi, đúng không Công Chúa. Xét cho cùng thì mập này cũng lịch sự với phái yếu lắm chớ bộ!

*

Khi Karl và Tròn Vo đạp tới phố Gaisraither thì trời mưa như trút. Đất trời xám xịt buồn thảm.

Karl đã lau kính tới lần thứ ba mà chẳng nước non gì. Nó cố căng mắt cũng chẳng đọc được số nhà - thì có nhìn thấy số đâu mà đọc.

Tròn Vo càu nhàu:

- Mưa luồn cả vào cổ tao rồi Máy Tính ơi. Tiêu đời hai cái bánh mì còn gì. Ngày hôm nay sao mà khốn khổ. Ngủ ít. Không ăn sáng. Hôm qua thì nâng tới 6 tấn 75… Chà, lại quên nữa rồi. Dù sao thì cũng chẳng nghỉ ngơi được gì.

Karl bàn:

- Tụi mình tới đằng kia trú mưa đã, Willi.

Nó chỉ một ngôi nhà xấu xí cuối phố, ngó tàn tạ. Sau các kính cửa sổ có treo rèm. Cạnh nhà đậu một chiếc ô-tô nhỏ.

Cả hai đều không để ý thấy đó chính là chiếc Renault màu hạt dẻ của Katia. Tròn Vo thì chỉ chăm chú lo cho hai cái bánh mì, không biết giờ khô ướt ra sao. Còn Karl thì mờ hai mắt kính rồi, xe nào cũng như xe nào.

- Mày coi này Karl. Bánh nhũn như… lúc chưa nướng vậy. Làm một miếng không?

Karl lắc đầu:

- Tao ăn rồi. Chủ nhật nào má tao cũng đưa đồ ăn sáng vào tận giường. Bữa nay có trứng tráng với mỡ muối, trà, ca cao, mứt mận và…

- Thôi thôi cha nội ơi! Mày làm tao chóng hết cả mặt vì thèm đây này. Vận động viên thể hình thì phải chén chứ, mẹ kiếp! Cái thằng đại ca của tụi mình không còn biết nó nghĩ sao nữa kìa.

Karl bỏ ngoài tai lời rên rẩm trong cơn đói của Tròn Vo. Nó vươn đầu ra ngó các ngả, chưa biết có cách gì để tìm ra nhà số 107 thì cánh cửa sau lưng hai thằng bật mở.

Chúng quay phắt lại. Người mở cửa lại là Katia mới chết dở. Giọng cô ngọt như đường cát trắng:

- Chà, hai em trú mưa hả, ngoài đó ướt hết. Vô trong đây đi, ủa, là hai em hả?!

Tròn Vo và Karl cũng há hốc miệng không thua gì Katia. Thằng mập lắp bắp:

- Em… em không ngờ, Trái Đất tròn quay…

Katia tủm tỉm cười:

- Ừ, nhờ Trái Đất tròn vo như em thành thử chị em mình lại gặp nhau. Sao, các em có muốn vô nhà một chút không?

Karl có vẻ đắn đo dữ. Nó nhìn căn nhà với vẻ nghi ngại. Mà không nghi ngại sao được, tụi nó đang trú mưa dưới hiên địa chỉ số 107 rành rành.

Nó nhún vai:

- Chị sống ở đây ạ? Hay là… hay là có thể… người quen của chị, ông Polke…

- À, em định nói đến anh Gunter hả. Nhân thể nói luôn. Hôm qua quả thật chị chưa biết nguyên nhân nào làm các em khó chịu với anh ấy đến thế.

- Rồi chị sẽ biết thôi, chị Katia. Vậy đây chính là nhà của anh ta phải không ạ?

Katia sượng sùng:

- Phải rồi. Chị là bạn gái thân của ảnh mà. Các em đừng ngại gì nữa, vô phòng khách ngồi đi. Chị mới dọn dẹp vệ sinh giúp Gunter xong. Anh ấy sống luộm thuộm ghê lắm.

Hai quái miễn cưỡng cởi áo mưa, ngồi vào bàn. Trời hỡi, cứ như là ma đưa lối quỷ dẫn đường. Tròn Vo lầm rầm trong bụng. Tưởng núp mưa để yên tâm xực nốt ổ bánh mì thứ hai ai dè lọt ngay vô mục tiêu bằng… cửa chính. Điềm xúi quẩy hay điềm lành vậy cà?

Katia bưng lên một ấm cà phê, rót ra ba cái tách một cách lịch sự. Cô mỉm cười với hai đứa:

- Chị tên là Katia Meier. Anh Gunter coi chuyện chị đến nhà dọn dẹp lúc ảnh vắng mặt là chuyện bình thường. Lúc này ảnh đang ở phòng tập của Manowsky, người mà chị rất ghét. Kể cho chị nghe chuyện vé vào cửa tối qua được không?

Karl bèn kể về câu chuyện đi tong mười tám mark rưỡi. Mặt Katia buồn buồn:

- Đáng tiếc là Gunter lại nhúng tay vào những việc như vậy. Mano thì khỏi kể rồi. Gã có vẻ hám tiền lắm.

Karl quyết định nói lên sự thực dù có phải làm một cô gái dễ mến như Katia phải đau lòng.

- Họ là một cặp bài trùng, người chủ tướng người phó tướng. Chị đừng quên điều đó.

Katia nín thinh. Đôi mắt màu nâu của cô chớp khẽ. Karl tiếp tục thăm dò:

- Về Mano, chị cũng chớ có mơ hồ như vậy. Chị đã gặp cô bồ của gã lần nào chưa? Ý em muốn nói đến Nicole Fiebig ấy.

- Ơ… chị có gặp một lần. Sao hả em?

Máy Tính Điện Tử liền thuật tiếp chuyện xảy ra ở nhà nghỉ của ông Lothar. Katia Meier như xây xẩm mặt mày. Cô thở ra khó nhọc:

- Nếu mọi chuyện đúng như em nói thì trung tâm thể hình của Mano quả là một hang ổ xấu xa. Cũng may mà anh Gunter chẳng dính dáng gì với cô ả.

Hai quái thất vọng. Khai thác Katia giống khai thác một con búp bê trong tủ kiếng. Mối liên hệ của cô với bọn tội phạm quá đơn giản, chỉ chạm khẽ vào đời Polke thì làm sao cô nắm được gì chứ. Hơn nữa, Polke đang ở chỗ Mano, nghĩa là gã đang bị Tarzan và Gaby theo dõi rồi.

Karl đứng dậy:

- Thôi mình về Kloesen. Mưa còn lâu mới tạnh.

Thằng mập nhanh chóng chùi mớ bánh mì vụn quanh mép. Có điều nó chưa kịp nhúc nhích thì chuông cửa vang lên.

Katia bật khỏi ghế. Lúc cô bước ra khỏi phòng khách, Karl lặng lẽ đưa một ngón tay lên miệng:

- Suỵt, tao dám chắc là gã Polke…

Nhưng… nó đoán trật lất. Ngoài hành lang có giọng một người đàn ông ồm ồm. Sau đó là tiếng Katia reo sung sướng:

- Ồ, chào bác Recbmann. Bác tìm anh Gunter à, ảnh đã…

- Không. Tôi không dư thì giờ để ý đến nó. Tôi tới đây là vì cô, cô Katia ạ. Tôi đã gõ cửa nhà cô trước nhưng không gặp và đoán là cô ở đằng này. Cô thấy đấy, trí tuệ tôi còn minh mẫn lắm. Nào, giờ thì tôi sẽ “bắt cóc” cô đến khách sạn Grand để dùng bữa trưa. Đừng từ chối Katia, cô phải tạo cơ hội để tôi đáp lễ bữa ăn ngon ở tư gia cô hôm trước chứ. Hãy tới Đại Khách Sạn, nhanh lên nào, cô bé xinh xắn! Không được phản đối! Nếu trời không mưa tôi sẽ mời cô tới hồ Scheilitzer để thưởng thức khung cảnh thiên nhiên thơ mộng quanh ngôi nhà nghỉ cuối tuần của tôi nữa kia!

Tiếng Katia:

- Cảm ơn bác, ồ… xin lỗi, cảm ơn ông. Nhưng tôi đang có khách.

- Đâu, khách nào? Đưa tôi vào để xin phép họ xem.

Ông già đại triệu phú đã xuất hiện ở ngưỡng cửa. Katia giới thiệu họ với nhau. Recbmann chỉ nhìn hai quái như người ta đang lựa người vào học nghề. Karl lịch sự:

- Chúng tôi vừa định cáo từ thì ông đến. Chúc ông và chị Katia một bữa trưa ngon miệng. Nếu được phép gợi ý, thì theo tôi ở Đại Khách Sạn, món tôm nướng rưới nước sốt vẫn là món ngon nhất.

Rebmann sửng sốt:

- Cậu đã từng ăn ở đấy hả?

- Dạ, cha mẹ tôi thường xuyên dùng bữa tại đó. Thỉnh thoảng tôi cũng phải đi với họ. Tạm biệt.

Rồi hai quái hùng dũng bước ra phố. Tròn Vo cười như nắc nẻ:

- Mày hù ông ta tài thành thiệt.

- Ừ, đôi khi cũng phải chứng minh rằng mình dư năng khiếu làm tỉ phú dù chỉ xực tôm nướng rưới nước sốt một, hai lần.

- Nhưng tao thì hả hê tới tỉ lần. Mày biết tại sao không quân sư, ông già Recbmann này là một tay sưu tầm các nhà máy như mày sưu tầm tem vậy. Có lần ông ta đề nghị mua cái hãng sô-cô-la của “ông già” tao để bổ sung cho sự bành trướng kinh doanh của mình. Dĩ nhiên một người có thể làm ra tiền như ông già tao đâu có dại gì đồng ý.

- Chà, té ra đó là một nhà công nghệ cỡ… quốc tế. Thảo nào nghe giọng là biết ông ta không ưa nổi gã Polke, một thằng cháu hẳn phải là con chiên ghẻ của cả dòng họ.

Tròn Vo gật đầu. Trong chớp nhoáng, hai quái phóng lên xe mất hút.

*

Tại quán cà phê đối diện với phòng tập Mano, Tarzan và Gaby ngồi cạnh nhau, tay trong tay, bên cửa sổ. Ai ra vào phòng tập đều không lọt nổi mắt hai đứa.

Gaby bỗng la khẽ:

- Ngó kìa đại ca, hình như hai thằng nội trú Wupp và Fenzlau đang vô quán.

- Hả… ờ, đúng là chúng.

Tiểu sử của hai thằng học sinh “thày chạy” này kể ra cũng đủ hãi hùng. Coi, mới mười ba tuổi đầu mà Wupp đã vỗ ngực khoe rằng mình từng có lần hút cần sa. Còn Fenzlau ư, thằng này hút… rượu. Ê, nó hầu như triền miên say xỉn, ngủ vùi dưới tầng hầm của nhà trường. Nào, hãy coi chúng sắp làm gì, chà, có vẻ như chúng chặn đường chị phục vụ để yêu cầu một tiết mục ngoài sự cho phép.

Chứ gì nữa, giọng thằng Wupp oang oang:

- Cho hai gói thuốc lá và một chai rượu.

Chị phục vụ gạt phắt:

- Chúng tôi không bán rượu và thuốc lá cho thiếu niên!

Fenzlau gào lớn lúc người phụ nữ bỏ đi:

- Đồ bò cái ngu ngốc.

Hai thằng quay đít đi ra cửa trước những cặp mắt phẫn nộ của người lớn. Mặt Gaby buồn thiu:

- Đúng là con sâu làm rầu nồi canh, còn đâu danh dự của trường mình. Thật xấu hổ.

- Rồi sẽ có lúc mình sửa cho chúng một trận.

Nhưng bọn kia chưa bỏ đi ngay. Chúng chụm đầu bên cột đèn. Cái nhìn của chúng cứ láo liên về phía trung tâm thể hình Mano bên kia đường, nơi từ đó một bóng đàn ông đang bước ra khệnh khạng.

Gaby khẽ bấm Tarzan:

- Chúa ơi, chúng đợi gã đàn ông kia! Gã… gã là Polke ư, mình không ngờ…

Đúng y xì gã là Người Mẫu Polke. Ái chà, Polke bước tới cột đèn thì ngừng lại ngó hai thằng nhãi đang cười nhăn nhở. Cuộc đàm đạo diễn ra chưa tới một phút. Kết quả là hai tờ giấy bạc nhét vô tay Polke, từ tay thằng Wupp. Tarzan nhìn cảnh đó lắc đầu:

- Chúng đã ngã giá xong rồi. Polke chắc chắn sẽ mua giùm rượu và thuốc lá cho tụi nhóc với một mớ xu hậu tạ.

Máu nóng trong con người Tarzan bốc lên, nhanh như chớp hắn co chân phóng ra cửa khiến Gaby không kịp làm gì để ngăn lại.

Tarzan dành câu đầu tiên để nói với Polke:

- Này ông, xin lưu ý ông một điều: Nếu ông anh tiếp tay đầu độc hai thằng nhóc vị thành niên này thì ông sẽ nếm mùi pháp luật đấy. Rồi ông tha hồ kể với cảnh sát câu chuyện thú vị này…

Người Mẫu thụt lùi hai bước. Gã nhe răng:

- Lại cũng là mày, Tarzan! Luôn xuất hiện không đúng lúc, hả?

- Tôi không thích nói nhiều. Trả tiền lại cho bọn nhóc lập tức, hay là ông anh lại muốn kiếm chác như tối qua?

Hắn quát Polke mà hai thằng ranh con giật nảy mình. Wupp khúm núm với vẻ xuống nước:

- Chào Tarzan! Anh cũng ở đây ạ? Trời lạnh quá nhỉ. Tụi tôi tính nhờ ông đây mua giúp… ờ… mấy cái bánh ngọt đó mà…

Nó quay sang gã đẹp trai Polke nói giật giọng:

- Thôi, ông làm ơn cho xin lại tiền nào. Tụi tôi hết muốn ăn bánh rồi.

Polke trịch thượng thảy nắm tiền xuống mặt đường:

- Cúi xuống mà lượm, từ giờ trở đi đừng hòng nhờ cậy tao.

Gã cháu ruột nhà triệu phú bước vào tiệm cà phê. Tarzan cười nhạt:

- Tụi bay thấy chưa, thằng người lớn đó đâu có thương yêu gì tụi bay. Nó đâu cần biết tụi bay sẽ xuống mồ trước khi lên được tới tuổi mười bốn nếu tụi bay uống rượu hút thuốc chớ! Nghe đây…

Fenzlau cười nịnh nọt:

- Nghe gì hả đàn anh?

- Ráng bỏ thuốc lá và rượu đi.

Hai thằng nhãi gãi đầu vờ vịt:

- Đâu có, tụi tôi chỉ muốn mua bánh thôi.

Trong thâm tâm, chúng cho rằng Tarzan là kẻ không biết tận hưởng cuộc đời. Tarzan ngán ngẩm bỏ mặc chúng đứng đấy, quay vào tiệm cà phê. Hắn biết thế nào rồi hai thằng nhóc hư đốn cũng lại mò đến các quầy bán thuốc lá tự động để mua. Và cũng sẽ có quầy rượu nào đó bán bừa cho chúng một chai chất cay cho mà xem.