Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 4: “MƯA CỦ ĐẬU”
Đêm
đã khuya nhưng Tứ quái vẫn chưa chịu lên giường ngủ. Bốn đứa trẻ nổi
hứng kéo rốc đến bốn chiếc ghế bành dưới tán cọ ngồi tán chuyện. Tarzan
kể lại những thông tin về hai nhân vật Uckmann và Heyse cho quân sư Karl
và thằng Ông Địa nghe. Cả tụi để ý mãi, vẫn không thấy Uckmann đâu cả.
Nhưng một kẻ kia rồi. Lão Heyse chớ ai. Lão vừa bước ra từ tiệm ăn đối
diện, nơi lão vừa ăn sò nướng, hải sâm và kem tráng miệng.
Phía quầy tiếp đón, cánh tay của Sôphi giơ lên chớp nhoáng như muốn bắn
tin cho đám trẻ hiểu lão già gian ác kia là khách của phòng 210.
Heyse bước vào phòng thang máy, mất hút.
Tarzan nhận xét:
- Trông như một lão gác rừng ấy.
Karl Máy Tính gật gù:
- Hay đó chỉ là một khẩu Colt bắn hơi cay? Loại này trông giống súng thật lắm.
- Mình trải ga giường nên không chú ý lắm đến khẩu súng của lão.
Cả bọn ngồi mọc rễ cạnh cây cọ đến khi ông thanh tra xuất hiện xua chúng đi ngủ.
Tarzan đưa Gaby về tận phòng, chúc cô bé ngủ ngon rồi mới lâng lâng bước về cửa phòng hắn.
Coi, căn phòng Tarzan chỉ cách buồng cô bé bốn bước rưỡi mà chân bỗng nặng như đeo đá.
Cửa thang máy phía đầu hành lang bỗng mở ra. Mặt Bè Uckmann, tên nhổ bậy đang vung vẩy chìa khóa phòng bước ra.
Uckmann lúc này cũng đã thấy Tarzan, nhưng mặt vẫn lạnh tanh. Gã vào phòng 201 và đóng cửa lại.
Tarzan đẩy cửa phòng thật khẽ bởi tiếng ngáy của Tròn Vo đã vang lên. Hắn lẳng lặng vô buồng tắm.
Lúc thằng cận Karl úp cuốn sách khoa học trên mặt ngủ mê man thì trăng
đã lên cao. Mắt Tarzan bắt đầu trĩu xuống. Nhưng cậu chợt nghe tiếng
bước chân. Chắc một vị khách nào rời tiệm rượu lên phòng ngủ. Sao hắn
lại hồi hộp nhỉ?
Đúng khoảnh khắc đó hắn nhận ra nhịp bước của Uckmann: thịch – thịch
thịch – thịch – thịch thịch… mà ban nãy hắn đã vô tình ghi nhận.
Những câu hỏi quay cuồng trong đầu hắn. Kỳ cục nhỉ, phòng 201 của gã tít
ở hàng lang bên kia chớ đâu phải chỗ này. Chỗ này là hướng của phòng…
210 mới đúng. Phải…
Tarzan áp sát tai vô cửa nghe ngóng. Tiếng bước chân nhỏ dần. Hắn xoay
nhẹ nắm cửa hé ra vừa đủ thấy hành lang trống trơn.. Qua ngọn đèn ngủ lờ
mờ, hắn dán chặt ánh mắt vào cửa phòng 210 vừa đóng lại.
Té ra kẻ lạ mặt ngoài hành lang là lão già Heyse. Lão và Uckmann cùng có
nhịp bước như nhau? Rồi lại cùng một tính cách qua nét chữ nữa?
Tarzan đóng cửa, chui vào mền. Bên cạnh hắn, Tròn Vo vẫn vô tư kéo bản hò kéo gỗ.
*
Heyse khóa cửa phòng từ bên trong. Bốn giờ sáng mai lão phải đổi sang
phòng 201 để thành Uckmann. Lão cười nhăn nhở, cầm khẩu súng xoay xoay
trong tay, cực kì khoái trá.
Lão đã cố tình vất “con chó lửa” trên mặt tủ cho con nhỏ làm hầu phòng
phải la toáng lên. Nếu nó không quá ngu đần, thì nó sẽ kể chuyện này ra.
Gia đình tay chủ khách sạn cần biết rằng lão Heyse này là một kẻ mờ ám
ra sao.
Sáng sớm mai khi bắn xong thanh tra Glockner, gã sẽ đặt khẩu súng cạnh
xác tên cớm. Dĩ nhiên con bé hầu phòng sẽ nhận ra súng của lão Heyse và
sau đó toàn bộ lực lượng bọn cớm sẽ đổ xô truy nã lão Richard Heyse
không bao giờ có thực trên đời. Và chỉ truy tìm lão già đó mà thôi.
Sáng sớm mai, phải, sáng sớm mai tay thanh tra dự định sẽ đi dạo qua
cánh rừng Fohren, tới nơi vách núi dựng đứng để ngắm thác nước đổ trắng
xóa. Ngồi gần bàn ông chủ khách sạn và thanh tra Glockner, gã đã nghe rõ
điều đó.
Tên tội phạm không thể mong một cơ hội tốt hơn thế. Gã cứ để cho Uckmann
ở lại trên phòng. Nhưng lão Heyse sẽ rời khách sạn cùng lúc với ông
Glockner…
Gã lại nhăn nhở cười, cầm lấy khẩu súng nặng. Đây là quà tặng của
Neschke, thằng bạn cũ. Thật tiếc là nó lại bị sa lưới, ngồi tù đã cả năm
nay. Nhưng nó kín tiếng lắm, dù kẹt giỏ vẫn giữ luật im lặng không hé
một lời về vụ cướp trên toa chở bưu phẩm ở Tây Ban Nha. Hai thằng chưa
bao giờ trúng được “quả đậm” như vậy. Hai thằng cùng gửi kim cương cướp
được vào một nhà băng rồi chia nhau mỗi đứa quản lí một chìa khóa. Nhưng
Neschke giấu chiếc chìa khóa ở đâu thì có trời biết. Mà nó đời nào tin
mình. Nhỡ mình cuỗm cả thì khi ra tù nó trắng tay à.
Uckmann nghiến răng để khỏi cất tiếng rủa. Đen như chó. Giá Neschke
không bị tóm thì có phải bây giờ hai thằng đang bơi trong tiền không. Và
kẻ bắt Neschke, chính là thanh tra Glockner.
Cho hắn về chầu giời, mình cũng sướng cái tay. Một mũi tên trúng hai con
chim, hê hê. Chỉ cần một viên đạn đồng cho Glockner, Uckmann vừa rửa
hận được cho Neschke, vừa trả thù hộ ông trùm Gianni Paresano. Nhưng
chuyện tư thù là chuyện riêng của ta. Dại gì kể cho Sophia để nó tâu hót
với ông trùm. Vì thanh toán thù riêng sẽ không còn được trả công hậu
hĩnh như thừa lệnh thuần túy.
Uckmann để đồng hồ báo thức và ngã lăn ra nệm. Chậc chậc, chưa có phi vụ
nào gã rào chắn chi li đến thế. Phòng 201 của gã tít hành lang đằng kia
đã treo lủng lẳng một tấm bìa cứng trước cửa “Xin đừng làm phiền”. Treo
kiểu đó thì con hầu phòng xê ra xa cái chắc.
Sẽ thành công, gã nghĩ. Mình cảm giác rõ như thế.
Và bất chấp ý định giết chết một con người trong có vài giờ nữa, gã vẫn ngủ thiếp đi một cách hoàn toàn thanh thản.
*
Mọi người và vật còn say ngủ. Nhưng trời dần hửng sáng. Bóng đen đã lùi
từ từ khỏi thung lũng nhường chỗ cho những tia nắng đầu tiên của mặt
trời. Tarzan nằm trên giường ngó không chớp mắt vào những đỉnh núi tuyết
dát một màu vàng óng ả. Bình minh kì diệu làm sao.
Hắn mặc bộ đồ thể thao, xỏ đôi giày thể thao thật nhẹ nhàng. Tập thể dục buổi sáng là điều không thể thiếu được với hắn.
Hắn gặp Sôphi dưới sảnh. Cô cười đáp lại lời chào của Tarzan.
- Cảm ơn. Chào Tarzan, dậy sớm thế… Định làm gì à? Trông thể thao lắm.
- Tự nhiên em muốn chạy một vòng. Theo chị em nên chạy đường nào. Giờ này có lẽ đường còn ẩm ướt lắm.
- Có một con đường rất đẹp xuyên rừng Fohren đến vách núi dựng đứng tận
cùng thung lũng. Chị vẫn thường hay tới tảng đá phẳng trên núi. Ở đó
mình có thể quan sát khắp thung lũng. Cạnh tảng đá phẳng là một cái thác
cực kì hùng vĩ.
- Từ đây đến vách núi bao xa ạ?
- Khoảng ba cây số đấy.
- Chà, vừa hay.
Ba cây số đối với hắn nhằm nhò gì chớ. Hắn đã từng có lần chạy đua với
một chiếc xe hơi suốt sáu cây số đường trường trong một đặc vụ nào đó cơ
mà. Tarzan bắt đầu thở hổn hển khi chạy được già quãng đường. Nhưng vẫn
chưa hề mỏi.
Trước mặt hắn quả nhiên có một tảng đá phẳng. Sau tảng đá, triền núi
tiếp tục dốc lên nhưng không dựng đứng nữa. Coi kìa, tảng đá phẳng thừa
chỗ cho mười tám người tham dự tiệc picnic, nhưng phải là bữa tiệc không
dành cho những kẻ yếu tim.
Tarzan ngó xuống. Phía bên dưới là vực thẳm sâu hun hút. Hắn say mê ngắm
những con đường rừng thấp thoáng trong các lùm cây rồi ngơ ngẩn trước
thác nước đổ ào ào sát bên cạnh. Hắn làm vài động tác thể dục. Giá đi
mấy đường võ Judo thì sướng nhất. Nhưng đào đâu ra đối thủ ở đây.
Khi Tarzan ngó xuống lần nữa, hắn thấy một người đi dạo. Qua chiếc áo
gió, hắn nhận ra thanh tra Glockner. Ông cũng dậy sớm làm một màn dã
ngoại thể thao như hắn. Tuyệt quá! Chú ấy sẽ vui lắm khi thấy mình ở
trên này.
Tarzan toét miệng cười, hơi rụt đầu về.
Đúng lúc đó, hắn thấy tên kia.
Cách thanh tra Glockner chừng một trăm mét là một bóng đàn ông bám theo.
Gã lẩn trong rừng cây và cố tình lẫn lộn để bố già Glockner không thể
phát hiện được. Khi Glockner dừng lại ở bìa rừng Fohren thì… cái bóng
cũng lách sang một bụi rậm. Tarzan chợt hiểu. Quỷ tha ma bắt, gã muốn gì
đây chớ?
Lúc bốn giờ, Uckmann đã hóa trang thành lão già Heyse. Lão rình trong
phòng 201 chờ tiếng chân Glockner đi ra ngoài hành lang là bám theo sát
nút. Lão cuốc bộ xuống cầu thang nhường cho con mồi bước vào thang máy.
Lão còn nghe ông Glockner nói đùa với Sôphi, trước khi ông ra khỏi khách
sạn.
Hê hê, giờ thì “con mồi” của lão lồ lộ dưới thác nước. Tay phải của
Heyse co lên. Mũi súng chĩa lên trên. Ánh mặt trời lóe trên thép súng.
*
Đứng trên cao, Tarzan dường như không tin nổi con mắt của mình.
Heyse! Chính là lão Heyse. Kẻ có tính cách xấu xa y hệt Uckmann. Gì thế kia?
Tarzan không tin vào mắt mình. Khẩu súng trên tay Heyse sáng lóa như ngọn lửa.
Mình hóa điên mất! Gã toan… Tại saaao?
Mẹ kiếp! Bất cần biết! Để sau hãy hay. LÚC NÀY gã muốn bắn chết bố của Gaby!
Tarzan chạy tới mép tảng đá, chút nữa thì trượt chân rơi xuống vực sâu.
Bên cạnh hắn, thác nước đổ ào ào. Hắn có gào đến rách cổ họng cũng chưa
chắc người phía dưới nghe nổi.
- Chú Glockner! Cháááu đâây!!!
Ông thanh tra vẫn bước đều. Giờ đây lão già Heyse đã hiện ra ở bìa rừng Fohren.
Tarzan toát mồ hôi lạnh. Rõ ràng Heyse định lẻn đến gần ông Glockner từ phía sau và bắn vào lưng ông.
Sự việc đang tiếp diễn cách chỗ hắn chừng hai trăm mét, gần như thẳng
đứng bên dưới. Hắn ở trên này, như ở trong lô nhà hát để xem một màn
diễn tàn khốc, mà không thể làm gì được vì cách quá xa.
Trong đầu Tarzan nháo nhào hàng chục ý nghĩ. Rồi hắn cúi xuống, vớ ngay
một hòn đá bự tổ chảng dưới chân. A lê hấp, Tarzan ném mạnh tảng đá bằng
đầu người xuống dưới.
Hòn đá rơi xuống đất, cách ông Glockner hai chục mét và gây được hiệu quả.
Coi, Glockner giật nảy mình. Ông hoảng hồn nhảy qua một bên và phản ứng
rất đúng theo bản năng là ngước lên xem có còn hòn đá nào rơi hay không.
Rõ ràng trên đó một người đang huơ chân múa tay. Tarzan chớ ai. Thanh
tra Glockner nhận ra hắn. Ông giơ tay vẫy lại.
Mọi chuyện diễn ra chưa tới năm giây. Heyse trông thấy hết. Lão lưỡng lự
một giây, đoạn phi nước đại về phía trước để sớm kết thúc chuyến săn
mồi bất chấp kẻ thứ ba phá bĩnh. Tarzan chết điếng, hắn chỉ tay rối rít
vào sau lưng Glockner khiến ông thanh tra quay đầu lại. Lạy chúa, khi
ông hiểu ra thì mọi thứ đã sắp muộn màng. Lão già ngồi trong phòng ăn
khách sạn tối hôm qua cạnh bàn ông đang phóng vun vút như một mũi tên
rời dây cung với khẩu súng trong tay. Thanh tra glockner không đem theo
vũ khí. Mà chống lại một khẩu súng lục trên tay một kẻ giết người thì
can đảm thôi không đủ.
Glockner quay ngoắt người cắm đầu chạy thục mạng vì biết tốc độ chậm
nhất của viên đạn cũng nhanh hơn kỉ lục chạy nước rút thế giới. Ông dự
kiến mình sẽ phải lủi vào bụi và bất ngờ nhào ra hạ thủ kẻ thích khách
và chỉ có thể tự vệ bằng cách đó mà thôi.
Đoàng!
Một viên đạn bay xéo qua vai ông. Tiếng thác đổ át tiếng súng. Nhưng một phiến đá cạnh ông văng mảnh tung tóe.
Vừa chạy, ông thanh tra vừa ngoái nhìn.
Tên theo ông đã dừng lại, đứng chạng chân, hai tay giữ khẩu súng trước mặt. Hắn nhằm bắn. Thanh tra Glockner muốn rụng tim.
Cả Tarzan cũng nhằm. Hắn cầm một hòn đá to bằng nắm đấm. Heyse đang ở
ngay dưới chân hắn. Nhưng ném thẳng xuống mà trúng được đâu có dễ.
Hòn đá rơi thịch cách Heyse một mét.
Sượt cũng là trượt nhưng có tác dụng.
Tên sát nhân vội cúi xuống tránh. Đúng lúc này súng nổ, viên đạn bay vèo vào dòng thác lạnh.
Tarzan cứ thế ném vèo hết đá to đến đá nhỏ xuống. Vèo, vèo, véo, véo.
Dưới làn mưa đá ấy, làm sao Heyse còn nhằm nổi mà bóp cò súng. Gã phải
nhảy như choi choi, hết sang phải đến sang trái, lùi lại rồi tiến lên để
tránh dính “củ đậu bay”.
Tarzan ném bằng cả hai tay. Mặc dù thuận tay phải, cả hai lần ném trúng
lại do tay trái mới tức cười. Tiếc rằng hai lần đều là đá vụn chớ cỡ lớn
hơn một chút có lẽ lão đã ngã quay lơ ra đất.
Một “củ đậu” bằng quả bóng bàn rơi trúng lưng Heyse. Lão loạng choạng,
chút xíu thì rơi súng. “Củ đậu” tiếp theo “hạ cánh” đúng chân Heyse.
Thế là đủ.
Tên tội phạm quay người bỏ chạy về rừng Fohren. Tarzan thấy gã chạy ngược con đường rừng, cho tới lúc khuất dạng.
*
Tarzan leo xuống gặp thanh tra Glockner. Mặt ông xanh xao, môi mím chặt. Ông ôm chầm lấy hắn.
- Tarzan! Con đã cứu sống chú. Nếu con không ném hòn đá đó, chú sẽ không
còn biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Rồi con đã chặn được gã tài tình biết
bao. Nhưng sao vậy chớ?
Tarzan nói:
- Lão già nguy hiểm đó tên là Richard Heyse ngụ ở phòng 210. Tụi cháu biết lão có một cây súng. Ai ngờ lão lại nhằm vào chú.
Hắn kể lại những điều tai nghe mắt thấy của mình và Sôphi về tính cách của lão Heyse. Thanh tra Glockner liếc về phía rừng:
- Vậy thì lão chính là sứ giả giết mướn của một tổ chức tội ác. Lão đã
nắm được hành trình của chú. Và bây giờ thì lão phải giết cả hai chúng
ta nếu muốn nguyên vẹn thoát khỏi đây. Lúc này lão đang cắm cổ chạy
nhưng rồi chỉ cần bình tĩnh lại một chút, lão sẽ hiểu ngay phải làm gì.
Chú tin chắc rằng lão rình đợi hai chú cháu.
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy ạ. Vậy làm thế nào hả chú.
- Bây giờ, chúng ta phải đi vòng để về khách sạn. Phải phát hiện ra lão
trước khi lão trông thấy chúng ta. Hãy kiếm lấy một cây gậy. Trời ạ, ước
gì chú có khẩu súng của chú trong tay.
Hai chú cháu với hai cây gậy làm vũ khí luồn đường rừng ra tới đường cái
thì nghe tiếng động cơ xe buýt rền lên phía sau lưng. Glockner vẫy xe.
- Lên xe buýt về khách sạn, Tarzan ạ. Vụ đón xe này đâm ra lại có cái
hay. Có thể Heyse giờ này ỷ y chúng ta vẫn còn loanh quanh bên thác nước
vì sợ họng súng của lão. Nếu chú không tính lầm thì giờ đây có lẽ lão
đã thanh toán tiền phòng, thu xếp hành lí để chờ chiếc xe buýt này quay
trở về.
Glockner rõ ràng đã dự kiến không sai. Khi xe buýt dừng lại trước khách
sạn đã thấy mấy bóng người lố nhố. Tất nhiên họ đều là những khách du
lịch đã kết thúc ngày nghỉ ở khách sạn Tirol, nhưng đặc biệt lại có cả
gã Mặt Bè Uckmann mới đáng nói. Cái va-li bằng kim loại để giữa hai cẳng
chân của gã.
Đồ chó chết! Cút đi cho rảnh nợ. Ít ra từ giờ mình cũng có thể đi bơi một cách thích thú. – Tarzan nhủ thầm.
Ba quái Gaby, Karl và Kloesen đón hai chú cháu Tarzan với vẻ mặt không lấy gì làm vui. Gaby chất vấn:
- Ba và Tarzan đi đâu từ sáng tới giờ để tụi con đi kiếm suốt.
Glockner thở dài:
- Con kể cho các bạn nghe đi Tarzan. Chú vô buồng điện thoại phôn cho cảnh sát đây.
Tarzan gật đầu. Hắn lôi các chiến hữu ra một góc mà kể lại sự tích của… cơn mưa đá. Giọng hắn trầm xuống khi kết thúc:
- Có ai thấy lão già đó mò về khách sạn không?
Ba quái nghe xong mặt cắt không còn chút máu. Gaby không thốt lên lời. Tròn Vo rên lên một tiếng. Karl lắp bắp:
- Có… thật không…
- Sự thật còn khủng khiếp hơn thế. Nếu không làm sao giày của mình lại bẩn thế này.
Tarzan choàng tay lên đôi vai còn run rẩy của Gaby, rồi hắn kể chi tiết thêm sự cố đã xảy ra.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.