Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 4: NANCY


Tiếng động cơ xe hơi thắng ken két trước cửa sân khiến Nancy hoảng vía. Cô cứ tưởng là ông chủ Kabala mà cô chưa hề biết mặt đã về.

Nhưng cô đoán trật lất. Gã đàn ông vừa bước xuống khỏi chiếc xe Mĩ không phải là Kabala nhưng lại là ông chủ thứ thiệt của ngôi nhà. Gã tên là Aristoteles Dragoumi, dân bản xứ, cao lớn, to béo, 44 tuổi, bộ mặt được trang bị cặp mắt cú vọ và hàng ria mép đen thui. Gã đi vào, mở cửa nhà.

Gã vấp phải chiếc va-li trong gian sảnh tối om, bèn vừa xoa ống chân vừa chửi ngậu xị.

Nancy ló đầu ra:

- Ông đấy ư, Ari?

- Chớ còn ai vào đây nữa! Va-li của cô đấy hả?

- Không. Người ta vừa đem lại đấy. Của cái ông Kabala, người hùn vốn với ông thì phải.

“Hùn vốn!”- Dragoumi cố nén cười. Cái con bé người Mĩ này cái chó gì cũng tin là thật. Thôi được! Thì cứ cho là có gã, có Kabala đi – cái bóng ma đã giúp những chiếc va-li của vợ chồng Uhl trót lọt đến tận đây, cho dù có chuyện trục trặc. Dĩ nhiên là Dragoumi chẳng dại dột xì ra cho Nancy biết bí mật láu cá về Elias Kabala. Chính gã chế tạo ra nhân vật tàng hình đó chớ sao, gã chế tạo và được sự hưởng ứng của đồng bọn. Cách chế tạo cũng dễ ợt, chỉ cần ghi địa chỉ và số điện thoại của “nhân vật không có mặt trên đời” này lên tấm các đeo ở va-li là… êm ru bà rù. Vợ chồng Uhl tha hồ chuyển hàng, mà có lỡ bị “bể” thì cũng chẳng sợ bị hải quan “luộc”. Chúng sẽ khai rằng đó là của người quen sơ sơ bên Đức gửi cầm hộ. Hà hà, còn các ngài “cớm” theo địa chỉ đến chỗ này ư? Lại càng không sao. Lúc ấy Dragoumi sẽ từ tốn bước ra, ngơ ngác như người Hỏa Tinh mà nói rằng ở nhà này không có Elias Kabala. Rằng gã mới là chủ nhân ngôi nhà, rằng một ông chủ lương thiện như gã không dư thời giờ chơi với bọn buôn bán ma túy. Chắc quý vị lộn đường hoặc bị cái gã Kabala nào đó lừa rồi…

Hà hà, Dragoumi tiếp tục cười thầm. Tiếc một nỗi là Athanase lại lỡ đùa trước mặt Nancy rằng Elias Kabala là người chung vốn với Dragoumi, lại còn nói rằng Kabala cũng ở đây, đang bận việc ở Athen, hôm nay sẽ về. Trời đất, chuyện nội bộ làm ăn lớn mà Athanase cứ bô bô với đàn bà như không. Sếp không sợ nó phản sao chớ… Mà thôi, không sao! Chính Nancy cũng đâu dám dàn mặt cảnh sát. Cô ta có những lí do riêng để lẩn tránh họ.

Sau màn độc thoại, Dragoumi thấy tỉnh hẳn người. Gã gật gù:

- Tốt. Vậy là họ đã mang chiếc va-li tới đây hả? Tốt lắm!

Nancy ngạc nhiên:

- Ồ, ra ông biết trước việc này sao?

- Biết chớ. Hai người ấy là bạn của tụi tôi. Lần nào tụi tôi chẳng làm thế. E hèm, là tôi muốn nói, họ vẫn hay cầm giúp va-li của Kabala từ Đức sang.

Mắt gã lim dim “nghía” chiếc va-li, nhưng giọng trong veo của Nancy làm gã giật thót mình:

- Hai người? Bốn chứ!

- Sao?

- Bốn đứa trẻ đã tới đây. Đúng ra là bốn thiếu niên đã gần ở tuổi thanh niên. Nhất là Carsten, cậu ấy thật cao lớn, vạm vỡ.

Dragoumi nhảy dựng như bị rắn cắn. Gã gào thét:

- Cô nằm mơ chăng cô Nancy? Chúng tôi không biết bọn nhãi nào cả. Chúng tôi chỉ biết vợ chồng ông Uhl đến từ nước Đức. Nói luôn cho cô rõ, họ có tên là Dietmar và Kathrin Uhl.

Nancy vẫn “nai” như con nai vàng ngơ ngác trong rừng già. Cô bật cười:

- Không! Ari, tôi nghĩ rằng chúng ta “ông nói gà, bà nói vịt” mất rồi. Đúng là bốn thiếu niên ấy cũng từ Đức sang. Họ nhắc đến vợ chồng ông Uhl nào đó. Tuy nhiên vợ chồng Uhl không dính dáng gì đến cái va-li bị hỏng khóa này, va-li này là của ông Kabala. Chà, nói chung là mọi ngưòi cầm nhầm va-li của nhau sao đó. Và họ đã đem va-li của ông Kabala tới đây trả. Họ thật tốt phải không ông.

Dragoumi thấy vã mồ hôi lạnh. Gã chẳng nói chẳng rằng chụp cổ chiếc va-li chạy như bay vô phòng khách. Khốn khổ thay, gã chưa kịp mở ra thì chuông điện thoai đã réo vang.

Dragoumi giật ống nghe càu nhàu xưng danh.

Một giọng cực kì quen thuộc đối với gã vang lên bên kia đầu dây:

- Uhl đây. Đã xảy ra một trục trặc khốn kiếp. Nhưng không phải lỗi tại chúng tôi…

Bàn tay cầm phôn của Dragoumi run cầm cập khi gã đồng bọn kể lại mọi việc. Rồi gã thông báo với Uhl:

- Chiếc va-li đang ở đây. Chúng đã mang nó lại.

Uhl mừng như bắt được vàng:

- Tạ ơn ma quỷ. Sao, trong đó có đủ cả chứ?

- Cái gì? À, tôi có nhận nó đâu. Tôi mới về nhà nên chưa kịp kiểm tra. Đợi chút nghe.

Dragoumi cúi xuống với vẻ mặt nhăn như khỉ khi thấy hai ổ khóa muốn tan hoang. Gã giật nắp va-li. Rồi cặp môi dày cộm của gã lập tức hét vào ống nói:

- Tụi nhóc chó đẻ đã phá tan ổ khoá. Để đâu hả?

- Trong những chiếc giày!

Tay Dragoumi run rẩy khi gã lôi những đôi giày ra xem. Rồi gã gầm vào ống nói:

- Không có! Mất sạch rồi!

Uhl rú lên trong đường dây:

- Trời đất quỷ thần ơi, bọn nhãi khốn kiếp! Tôi sẽ giết chúng, nhưng… khoan đã, ờ, tụi nhóc không thể biết thứ bột trắng đó là cái gì. Chúng không có khái niệm gì về ma túy. Chúng sẽ nghi ngờ là bột mì. Hoặc bột chống mọt. Tôi sẽ thẩm tra chúng, chúng chạy trời. Chúng đang trú ngụ cùng khách sạn với vợ chồng tôi. Đừng vội cuống, Dragoumi…

Gã Hi Lạp cắt ngang:

- Anh hãy ở yên trong phòng anh! Tôi sẽ gọi lại.

Dragoumi cúp máy. Gã hoảng hồn khi thấy Nancy đứng cạnh cửa, mắt mở to.

Nhưng cô gái chỉ thì thào:

- Lạy Chúa, tôi đâu dè chúng lại dám làm vậy. Chúng đã dám phá khóa va-li ư? Và đã bị mất thứ gì đó phải không? Thế mà ngó chúng thật thà làm sao chớ. Hi vọng đúng là chúng ở khách sạn Artir Palace, phòng 323.

Thật cái con khỉ! – Dragoumi muốn chửi tục trước mặt cô gái nhưng gã ếm lại được. Bọn nhãi đã nói thật, thật như là Uhl vừa tự thú xong. Rõ ràng chúng đang ở tại khách sạn Artir Palace với số phòng đàng hoàng. Và cũng rõ ràng khi công khai địa chỉ như thế thì chúng không sợ gì “băng Kabala”cả. Chúng muốn chi hở trời?

Câu hỏi vừa đặt ra là gã tự trả lời. Chúng muốn moi tiền ông trùm buôn lậu ma túy “Kabala” chớ còn phải nghĩ ngợi. Nhưng Kabala làm gì có thật, cũng như số tiền chuộc còn khuya mới có. Hà hà, tụi bay sẽ không nhận được một cắc mà vẫn phải nôn sạch mớ bột trắng ra. Hãy đợi đấy, bốn đứa nhóc ạ!

Gã nhìn Nancy cười lạnh lẽo:

- Tôi không thích ai tò mò vô chuyện người khác, hiểu chớ. Tụi nhóc đã lấy mất một chiếc đồng hồ quý, nhưng đó là việc của tụi tôi, chỉ của tụi tôi thôi.

Nancy nhìn chiếc va-li và hồn nhiên hỏi:

- Ông Kabala có gia đình riêng chưa ạ? Trong va-li có quần áo phụ nữ…

Dragoumi chới với. Gã bèn lảng khỏi đề tài nguy hiểm này:

- Cô cũng để ý ba cái chuyện vặt đó sao. À này, chừng nửa giờ nữa Athanase yêu dấu của cô sẽ đến đón cô đấy. Đã đến lúc cô phải ẩn đi thôi.

Cặp mắt nai nhung của Nancy lộ vẻ không hiểu.

- Tôi vừa ở cảng Mandraki về. Chiếc du thuyền năm sao All Star của gia đình cô đã thả neo tại đó.

- Trời ơi!

- Phải, ông già nghiêm khắc của cô đang truy nã cô từng giây từng phút. Lão vừa thả neo là đã tung đám vệ sĩ lên bờ tức khắc. Chỉ tội nghiệp cho anh bạn đẹp trai Athanase của tôi. Anh ta sẽ ra sao nếu rơi vào tay ông già cô chớ? Athanase có mệnh hệ nào thì cô cũng đứt… đường tình. Cô đã can đảm bỏ nhà theo tiếng gọi của trái tim thì thiết tưởng phải biết bảo vệ hạnh phúc lứa đôi của mình chớ. Athanase là một người đàn ông Hi Lạp tuyệt vời và chung thủy nhất trên đời. Cô cậu hãy thận trọng và lẩn cho kĩ Nancy ạ.

Nancy tái nhợt cả người. Cặp mắt dâng đầy lệ:

- Ôi, không được. Tôi… tôi đã viết một lá thư, nhờ ông cho người đưa tới cha tôi. Có thể cha tôi sẽ ưng thuận khi đọc nó.

- Tất nhiên! Ờ ờ, tôi sẽ giúp cô mà. Người đưa thư của tôi biết cách qua mặt đám vệ sĩ.

Nancy lặng người. Cô nói trong màn lệ:

- Tôi là đứa con bất hiếu, nhưng biết làm sao hơn. Tôi hiểu cha tôi và mẹ kế tôi luôn thương yêu tôi, nhưng giá như họ cũng chấp nhận anh Athanase. Tôi yêu anh ấy và muốn trở thành vợ anh ấy.

Dragoumi phụ hoạ:

- Đó là quyền của cô mà.

Gã phải kìm lắm để khỏi phá lên cười ha hả.

*

Lúc này thì Tứ quái đã vào trong cổng cảng. Một con đường lớn chạy ven biển với những hàng cọ đung đưa. Kè dài đến năm trăm mét. Bốn đứa hoa mắt trước các du thuyền đậu san sát từ khắp nơi trên thế giới đổ về. Từ cảng Mandraki có thể nhìn ra chân trời, nơi các con tàu chạy bằng hơi nước màu trắng trôi qua. Phía bên này con đường lớn là một dãy nhà dài, người ta điểm danh được ngân hàng Hi Lạp, tòa án, bưu điện và trụ sở của cảnh sát cảng. Đằng trước dãy nhà của các cơ quan này là những tiệm cà phê nối nhau liên tục. Hàng trăm khách nghỉ hè ngồi dưới nắng nhấm nháp tách cà phê bản xứ hoặc li nước sinh tố. Con mắt họ mơ màng nhìn về phía các con tàu.

Gaby xuýt xoa:

- Tuyệt! Mình đâu nghĩ rằng một bến cảng lại huy hoàng tráng lệ đến thế.

Tarzan gật đầu:

- Vì ở đây toàn du thuyền sang trọng buông neo. Không có mùi cá chết tanh tưởi. Không thấy những phu khuân vác làm việc hùng hục. Nơi đây chỉ có cuộc sống ngọt ngào của đám triệu phú. Và tụi mình sẽ thử xâm nhập vào đó xem sao.

Tròn Vo thắc mắc:

- Tao thống kê có tới gần một trăm du thuyền. Chiếc nào là của ân nhân tụi mình đây?

Karl Máy Tính dứt khoát:

- Dễ ợt. Chúng ta sẽ lọc những chiếc thuyền treo cờ Mĩ để tìm ra chiếc All Star. Đường đi ở miệng mình chớ ở đâu.

Bốn đứa lập tức len lỏi vào đám đông đang bách bộ dọc kè đá không một phút chần chờ.

Coi, những du thuyền không chỉ đẹp ở bề ngoài. Chúng còn có thể đàng hoàng ra khơi xa mà không sợ bão tố. Những chiếc lớn dài đến ba mươi mét hoặc hơn nữa. Tarzan phát hiện ngay một chiếc sơn màu trắng đến nhức mắt. Ngoài động cơ nổ cực mạnh, nó còn được trang bị mọi thiết bị kĩ thuật tân kì nhất. Ở đuôi du thuyền, nơi treo xuồng cứu hộ, sáng loáng hai thuyền đua dưới nắng. Từ bờ kè đá, một cây cầu mảnh dẻ được bắc sang mạn du thuyền. Ngay mạn thuyền là dòng chữ màu vàng rực rỡ: ALL STAR.

Máy Tính Điện Tử reo hò:

- Đúng là nó. Các bạn đồng ý chớ. All Star quy tụ tất cả các ngôi sao.

- Ừ, tối thiểu cũng phải vài triệu đô-la.

Thằng cận thị quýnh quáng thấy rõ. Nó lao vội lên cầu thuyền, ba quái hối hả vọt theo. Cầu thuyền rung rinh dưới gót chân bốn đứa. Không hiểu Karl để mắt ở chỗ nào mà đâm sầm vào một người đàn ông mặc áo liền quần. Anh ta hốt hoảng suýt đánh rơi dụng cụ cầm trong tay.

- Đi đâu vậy chú mày?

- Tôi là Karl Vierstein. Chúng tôi đã đến rồi đây. Dì Susanne và chú Roswell ở đâu ạ?

Người đàn ông, mà sau này Tứ quái biết tên là Joe, ở tổ lái du thuyền, cười rộng miệng và bập bẹ tiếng Đức:

- Đi thẳng đường này, cậu bé.