Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 3: BỨC ẢNH CHỤP CHUNG


Đến sáng hôm sau, vào lớp học, ba quái mới sững sờ trước tin Máy Tính Điện Tử thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Trong giờ giải lao, bốn đứa tụ tập trên một băng ghế đá bàn về vụ động trời này.

Kloesen vừa nhai sô-cô-la vừa phán:

- Dù sao trong cái rủi cũng có cái may, quý vị ạ.

Nạn nhân Karl trợn tròn mắt:

- May cái gì vậy?

- Thì nhờ mày hút chết nên tụi mình mới có được một ít dấu vết mà.

Tarzan nhìn Karl:

- Mày có bị thương chỗ nào không?

- Hơi ê ẩm ở mông, nhưng có lẽ cũng chẳng cần tới bác sĩ đâu. Quả thật là mình bị một phen nhớ đời.

- Hừ, thằng điên đó sẽ phải trả giá. Không kẻ nào đụng đến nhóm Tứ quái chúng ta mà không bị trừng trị. À, mày đã đi báo cảnh sát về những dấu vết đó chưa hả?

- Sao? Ba chuyện vặt ấy mà cũng làm phiền thanh tra Glockner à? Mà mình hầu như đâu có gì để báo cáo.

Gaby không bằng lòng:

- Không có một tí gì thật sao?

Karl thở dài:

- Khi đó nỗi sợ hãi làm mình lóa cả mắt. Mình chỉ kịp ghi nhận hai con số cuối cùng trên bảng số chiếc xe mà là “…99”.

- Vậy còn màu xe? Màu gì vậy?

- Tất nhiên là màu đỏ, loại xe thể thao, thấp.

- Nó có giống chiếc Ferrari trên pa-nô quảng cáo phim ở rạp Trung Tâm không Karl?

- Cũng một loại xe như thế Gaby ạ. Nhưng đâu nhất thiết phải là Ferrari. Chúng ta dư biết có vô số hãng sản xuất xe đua mà.

Gaby sốt ruột:

- Nào, tụi mình thông qua vụ tai nạn của Karl được chưa?

Ba thằng con trai đồng loạt gật đầu. Chúng biết là cô bé đang có điều gì đó muốn kể.

Quả nhiên cô bé lạc giọng hẳn:

- Hôm qua không chỉ mình Máy Tính gặp tai họa mà một cô gái khác cũng lãnh hậu quả tương tự, chỉ có điều vết thương trầm trọng hơn nhiều chớ không ê ẩm mông sơ sơ như bạn đâu Karl. Ba mình nói nạn nhân bị rất nặng và ngất xỉu. Điều quan trọng là tên họ nạn nhân không hề xa lạ với chúng ta.

- Hả?

Tarzan trố mắt:

- Ai vậy Gaby?

- Ilona Bracht, bạn gái của Jan Zeckel. Cô gái làm nghề uốn tóc thường quan tâm tới việc cảm hóa bọn đầu gấu ấy. Hình như chị ấy bị ô-tô quệt phải.

Karl ngỡ ngàng:

- Tội nghiệp Ilona.

Tròn Vo cũng xúc động.

Gaby tiếp tục:

- Nếu có cuộc thi hoa hậu dành cho những cô gái hết lòng giúp đỡ kẻ xấu về con đường chính trực thì chắc chắn Ilona sẽ đoạt vương miện đấy. Nhưng giờ đây thì chị ấy đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện rồi.

Tarzan trầm ngâm:

- Như vậy, không nên bỏ qua khả năng kẻ lái chiếc xe ma đó là một tên xảo quyệt, ma mãnh. Mặc dù gã xử sự như một người điên nhưng thực ra gã không điên. Và vì vậy mà rất có thể chiếc xe đó trước đây màu trắng, hoặc đen và đã được gã sơn lại. Biển số cũng có thể là biển giả. Vì thế, tụi mình không thể nhất thiết coi con số 99 là bằng chứng.

Karl vò đầu:

- Vậy tụi mình biết bắt đầu từ đâu bây giờ?

- Chỉ có cách là nhử thằng tài xế. Chúng ta biết thằng điên cầm lái chuyên hoạt động về đêm, ở những nơi càng vắng vẻ càng tốt. Vì vậy có lẽ mình sẽ làm con mồi khiêu khích gã xem sao.

Gaby hốt hoảng:

- Bạn không được liều lĩnh như vậy, lạy Chúa.

- Phải liều thôi, Gaby ạ. Mình sẽ tập đua xe đạp và lang thang buổi tối dọc ngoại ô. Thế nào lại chẳng đụng độ với cái xe ma quái ấy.

- Không được. Đại ca sẽ không thể nào tránh kịp trước vận tốc kinh hồn của nó.

Tarzan cười:

- Có gì mà không kịp chớ. Nếu chiếc xe màu đỏ tới quá gần, mình sẽ lộn ngay một vòng kiểu võ Judo để tránh, đồng thời ghi nhớ luôn những gì mình nhìn thấy, kể cả tên lái xe.

Tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Trước khi bốn đứa trở lại vai trò những học sinh gương mẫu, Gaby nhắc khẽ:

- Này, nhớ đó. Mười bốn giờ chiều nay chúng ta có cái hẹn với cô Marga Heinze ở công ti địa ốc BRUCHSEIDL.

*

Marga là một thư kí trưởng thuộc loại thượng hạng. Công việc rớt vào tay cô là xuôi chèo mát mái êm ru. Nhược điểm duy nhất ở cô thư kí mẫn cán này là… gương lược. Chớ gì nữa, bất cứ lúc nào rảnh cô cũng gương lược phấn sáp trên tay để tân trang nhan sắc vốn kiều diễm sẵn của mình. Cô làm vậy cũng có lí do chứ sao.

Số là vị trí cô ngồi đúng ngay trước văn phòng giám đốc. Mà giám đốc, tiến sĩ Heine Frey, thần tượng tuyệt đối của Marga, là người ngăn nắp, ăn mặc hợp thời trang và vẫn còn phòng không chiếc bóng. Marga không chỉ lo gạt bớt các vị khách hay đến làm phiền Fery mà còn chăm chút cho ông giám đốc từng li từng tí. Cô sẵn sàng xả thân vì ông ta, ao ước được làm vợ ông ta.

Hiện giờ thì Marga đang đợi nhóm Tứ quái.

Marga kéo chiếc ngăn kéo dưới bàn liếc nhìn. Cô hài lòng ngó những gói quà nhỏ dành cho bốn đứa. Ôi, tụi trẻ dễ thương và… hiệp sĩ đến chừng nào. Cô nghĩ chúng xứng đáng với những món quà cô đã chuẩn bị.

Đúng lúc người đẹp Marga đang mơ màng thì trưởng phòng Joachim Hagen – người mà Marga chẳng ưa gì – đường đột bước vào. Cái mũi diều hâu của anh ta khoằm khoằm. Anh ta gật đầu chào Marga và đây cửa đi thẳng vào phòng sếp.

Marga bật dậy tính ngăn không cho anh ta tự tiện như vậy. Nhưng muộn rồi. Joachim đã lọt vào phòng Frey và sập cửa lại.

Marga giận run người. Cô nhìn vào chiếc máy nối trực tiếp phòng thủ trưởng với phòng thư kí. Tình cờ máy lại đang hoạt động vì vậy Marga nghe rõ cuộc đấu khẩu trong phòng giám đốc. Và cuộc đấu khẩu ấy khiến Marga sững sờ muốn tắc thở luôn.

*

Trưởng phòng Joachim không thèm chào hỏi sếp một tiếng mà phăm phăm đi thẳng đến bàn giấy xòe hai bàn tay đặt lên bàn tựa như tư thế của một sếp lớn lúc quát nạt nhân viên.

Hãy nhìn thái độ giám đốc Frey. Khuôn mặt đẹp hàng ngày của ông trở nên xấu tệ và mái tóc muối tiêu gần như dựng đứng. Ông ta khinh bỉ ngó gã trưởng phòng như người ta ngó một đống giẻ rách. Ê, “đống giẻ” cựa quậy và đốp chát:

- Sao hả ngài tiến sĩ kiêm cánh tay mặt của ông trùm Bruchseidl, ông có thể cho tôi dăm phút được không?

Frey tính phun một bãi nước bọt nhưng… ông ta đã kìm lại được và tựa lưng vào chiếc ghế bọc da.

- Được!

Joachim Hagen cười khẩy:

- Mất uy rồi, thưa tiến sĩ. Tôi ghê tởm phải có một giám đốc như ông. Làm việc dưới quyền ông là một sự sỉ nhục, ông đã trù ếm tôi bao nhiêu lần, hả ông tiến sĩ. Ông đâu có ưa thằng Joachim Hagen này, đúng chưa? Và vì thế nó cũng đếch ưa ông, ha ha…

Frey thô lố mắt. Tay trưởng phòng tép riu này bị điên rồi chắc, hay nó muốn bày ra trò này để xin thôi việc?

Frey kẻ cả:

- Cứ nói đi! Tôi nghe đây.

- Tôi muốn báo để ông hay rằng tôi chỉ là người chụp ảnh nghiệp dư, nhưng đôi khi cũng gặp may. Cái may của tôi là lúc nào cũng có máy ảnh kè kè bên cạnh.

Đoạn Hagen rút một bức ảnh trong túi và thảy lên bàn…

Trong ảnh là một người đàn ông đang mở cửa ô-tô.

Viên giám đốc chợt thấy nhói trong bụng.

- Ông có nhận ra ai không, thưa ông tiến sĩ?

- Không!

Frey tê tái. Quỷ tha ma bắt tấm hình khốn kiếp này đi. Viên giám đốc toát mồ hôi hột trong lúc giọng Hagen như quan tòa:

- Thôi đi, Frey. Ông thừa biết đó là chân dung tiến sĩ Florian Aniberger của công ti SELFARTH – một đối thủ chính của chúng ta trên thị trường xây dựng nhà ở. Ấy ấy, đừng sốt ruột. Việc này mà lọt đến tai sếp lớn Bruchseidl là đời ông đi đứt. Ông thừa hiểu đó mà. Trong khi công ti SELFARTH đang mò mẫm tìm kiếm một nguyên liệu mới cách nhiệt đối với tường, trần, nền nhà và tốn kém vô số tiền của vẫn không xong thì hãng BRUCHSEIDL của chúng ta đã phát minh ra được nguyên liệu bá cháy đó. Ha ha ha, chính là phòng tụi tôi đã tìm ra chứ sao? Với nguyên liệu hết sảy này, hãng BRUCHSEIDL có thể giảm được chi phí tới 64,45% và sẽ biến thành một công ti hàng đầu trong lĩnh vực này trên toàn thế giới. Thế nhưng chúng tôi đã bị bán đứng. Ai bán đứng nhỉ? Có một tên chó đểu nào đó đã làm nội tuyến bán kết quả nghiên cứu của phòng chúng tôi cho công ti SELFARTH.

Hagen ngừng lời để thưởng thức không khí chết chóc của căn phòng. Sau đó, gã hét vào mặt Frey:

- Và tên chó đểu đó chính là ông, ông tiến sĩ! Kể ra ông cũng liều mạng khi bố trí vụ “giao hàng” công khai ở bãi đậu xe. Có lẽ ông cho rằng phản bội giữa đám đông sẽ đỡ bị phát giác hơn là rúc giữa bốn bức tường kín mít chớ gì? Đây, đây là bức ảnh tôi đã chụp được cảnh hai người trao tài liệu cho nhau. Ảnh cáu cạnh đấy chớ, lần này thì bản mặt của ông rành rành. Ông bảnh trai, ăn ảnh lắm!...

Hagen quẳng chiếc ảnh thứ hai lên bàn. Giám đốc Frey hoàn toàn bất động. Ông ta kinh hoàng nhìn thấy hình mình và Florian Aniberger đứng giữa bãi đậu xe.

Hagen đánh… cú chót:

- Tất nhiên là người ta dễ dàng đoán biết cái gì nằm trong phong bì kia. Nhưng để cho thật chắc chắn tôi đã phôn cho Aniberger tự giới thiệu mình là cộng sự đắc lực, tin cậy của ông, xin được chuyển tiếp cho lão ta tài liệu về hai thí nghiệm nữa. Tất nhiên không ngoài phạm vi cái giá đã thỏa thuận. Còn phải hỏi, Aniberger sung sướng ra mặt.

Hagen dừng lời. Căn phòng chìm trong im lặng. Frey ngồi chết cứng. Ông ta cảm thấy tức thở, đôi chân bỗng lạnh buốt.

Gã trưởng phòng lại nói tiếp:

- Có điều, tôi không muốn ông bị lộ tẩy. Bởi vì thật ra tôi cũng không muốn lão chủ tỉ phú đểu cáng của chúng ta được lợi lộc nhờ công trình nghiên cứu này. Này Frey, tôi cho ông ba ngày. Hà hà, ông sẽ khỏi mất chức nếu nộp trước cho tôi 50.000 mark. Nhưng xin nói trước, đó chỉ là khoản chi đầu tiên. Lương ông cao hơn tôi ba lần. Vì sao chứ? Và tôi không cho phép một kẻ bất tài như ông được hưởng lương cao hơn tôi một cách bất công như vậy. Kể từ hôm nay, hàng tháng ông phải nộp cho tôi một phần ba số lương ông lãnh. Rẻ quá hả, còn lâu mới bằng tiền bán công trình nghiên cứu cách nhiệt của chúng tôi, phải không? Hà hà, 50.000 mark và một phần ba lương giám đốc hàng tháng. Với ông, số hai phần ba còn lại vẫn là quá nhiều đó. Nhưng tôi là người tử tế, tôi không muốn vặn vòi nước hết cỡ đâu. Thôi nhé. Hẹn gặp lại!

Phía bên ngoài văn phòng giám đốc, mặt Marga nhợt nhạt không còn hột máu. Cô chỉ chờ nghe tiếng thần tượng của cô gào lên đuổi cổ kẻ vu khống nham nhở ra ngoài. Nhưng không, ông ta đã câm như hến! Vậy là chẳng còn gì để nói nữa. Kẻ mà cô từng thầm yêu trộm nhớ trọng vọng ngưỡng mộ lại là một kẻ đê tiện.

Hãng Bruchseidl này sẽ tan nát. Toàn một giuộc tham ô nhũng lạm từ sếp lớn đến sếp nhỏ - Marga cay đắng nghĩ thầm. Cô đứng dậy, khóa cửa và chải đầu, trang điểm lại, nước mắt lưng tròng. Mình sẽ tố cáo tên phản bội đã bán bí mật kinh tế cho công ti khác chứ? Nhưng tố cáo với ai, với cảnh sát hay với ông chủ Bruchseidl? Không – cô không thể bỏ qua chuyện này! Cô phải tố giác kẻ đã phản bội hãng, lẫn kẻ tống tiền bẩn thỉu! Lạy Chúa, không lẽ chính cô lại là người sẽ tố giác Frey sao…

Khi đã ngồi lại vào bàn làm việc, thì Marga chợt hiểu rằng mình sẽ không tố cáo Frey. Cô không thể!

*

Tứ quái dừng xe trước tòa nhà cao chín tầng của hãng BRUCHSEIDL. Sau khi khóa xe, cả đám kéo vào tòa nhà đồ sộ. Coi, Marga bữa nay thật lạ lùng. Cô đón tụi trẻ với bước chân vô hồn của kẻ mộng du và mi mắt còn mọng nước.

Tarzan chột dạ:

- Chị vừa khóc phải không?

- Chị đâu có khóc.

- Sao mắt chị bị sưng và ướt mèm vậy?

Marga cười méo xệch:

- Có lẽ bụi bay vào mắt đấy. À, mà các em có tính tham quan hãng của chị như đã bàn trước không hở?

Gaby không muốn Marga phải khó xử:

- Không chị ạ, hôm nay tụi em bận. Xin chị để khi khác.

Marga quay sang Kloesen:

- Willi này, em thuộc diện thích đồ ngọt. Là chị đoán vậy. Và đã chuẩn bị cho em bánh ga-tô trộn kem sô-cô-la. Chị đã đóng gói sẵn quà tặng đó cho em rồi đây.

Thằng mập hết sức phấn khởi khi nhận một hộp các-tông to tướng trên tay. Nó cảm kích thấy rõ:

- Cảm ơn chị Marga. Em không ngờ chị lại hiểu rõ… lòng em như vậy. Ôi, chị Marga thân yêu!

- Ồ, đừng khách sáo Willi. Các bạn em cũng đều có quà hết.

Marga tặng Karl và Tarzan hai con dao nhíp đa dụng tuyệt vời. Còn Công Chúa Gaby ư? Cô bé được một chiếc khăn quàng bằng lụa tơ tằm màu xanh biếc như màu mắt của mình.

Tarzan bối rối:

- Quả là những món quà trên trời rớt xuống đối với tụi em, thưa chị Marga. Vụ tóm cổ Jan Zeckel chỉ là nghĩa vụ tất nhiên của những thiếu niên biết tôn trọng pháp luật, đâu đến nỗi chị phải đền ơn chu đáo thế này…

Karl bổ sung:

- Tuy nhiên chị đã cho thì tụi em miễn… trả lại. Em xin hứa sẽ chẳng bao giờ rời con dao nhíp. Cảm ơn chị nhiều.

Bốn đứa phá lên cười vui vẻ khiến Marga cũng tạm thời nguôi ngoai chuyện vừa xảy ra.

Đúng lúc đó một người đàn ông đủng đỉnh bước vào. Toàn thân ông ta cố toát ra vẻ bệ vệ thường thấy ở những kẻ luôn tự tin rằng mình là nhân vật quan trọng không thể thiếu được. Ông ta mặc bộ quần áo màu ghi sọc trắng, cà-vạt đỏ chót, túi áo gài một bông hoa giấy, ở miệng túi còn lòi thêm chiếc khăn lụa màu đỏ. Tóm lại, giá ông ta có để thêm một con khỉ làm trò trên vai cũng không thể gây sự chú ý của người khác hơn được. Chỉ hơi xúi quẩy cho ông ta là đám trẻ chẳng hề xúc động chút nào. Nếu có để ý chăng là bộ mặt lẫn màu da vàng khè kì dị của nhân vật mới đến.

Mặt Vàng đảo mắt ngắm bọn trẻ:

- Đám trẻ quái quỷ nào thế hả cô Marga?

Marga nhún vai:

- Mong ông đừng dùng ngôn ngữ không mấy lịch sự như vậy đối với các bạn nhỏ của tôi. Đây chính là các ân nhân đã cứu tôi đấy. Còn đây là ông Paul Rode, kế toán trưởng của hãng đó các em.

Mặt Vàng gật đầu lạnh lẽo rồi moi một bức thư từ trong túi áo:

- Đọc đi, Marga. Đây là lá thư tống tiền thứ năm của chúng.

Marga nhướn cao vệt lông mày:

- Tôi không cần đọc cũng biết nội dung lá thư. Này, ông cho rằng “chúng” là một hay nhiều người hả?

- Một.

Mặt Vàng phảy tay ra ý coi thường. Một bên mép ông ta nhếch lên:

- Một công ti ăn nên làm ra như chúng ta thì… ruồi bu nhiều là phải. Con ruồi “tống tiền” ấy theo tôi chẳng đáng thí cho một xu teng. Nó chẳng hù dọa được tôi đâu.

Tarzan chớp mắt. Hãng BRUCHSEIDL nổi tiếng này cũng bị tống tiền ư? Vô lí, hãng BRUCHSEIDL từng được coi như một công ti có hệ thống bảo vệ chặt chẽ và tuyệt mật. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Một pháo đài kinh tế kiên cố như thế mà bị kẻ nào giỡn mặt đưa tới tấp năm lá thư tống tiền… Ái chà.

Hắn tò mò:

- Ai là người nhận được những năm lá thư tống tiền vậy, thưa ông?

Ông Rode lại phảy tay:

- Trò đùa đấy mà. Mấy cháu để ý chi cho mệt.

Tarzan không buông tha ông ta:

- Sao có thể đùa dai như vậy ạ? Năm lá thư thì không thể là trò đùa được. Ông đã báo với cảnh sát chưa?

- Chưa! Ông chủ Bruchseidl không thích sự rùm beng. Sếp chủ trương mọi chuyện trên đời này đều có thể tự giải quyết êm ru. Những bức thư đó chính là gửi cho ông chủ. Chúng qua tay ông Frey và tôi vì hiện nay ông chủ đi vắng. Chúng tôi đã báo cho sếp qua điện thoại. Và sếp phán gọn lỏn: hãy quẳng chúng vào sọt rác!

Kloesen ngứa miệng:

- Nhưng kẻ đó đòi hỏi cái gì vậy, thưa ông?

Rode nhíu trán vẻ như hối tiếc chuyện mình đã vi phạm luật “im lặng tuyệt đối” của sếp. Ông ta do dự vài giây rồi đành nói nốt:

- Thằng ngu đó đòi một triệu mark nếu không sẽ cho nổ tung hãng. Nó cứ làm như ở đây chúng tôi in được tiền vậy. Nó còn ra lệnh phải đem tiền ra ngoại ô vào buổi tối và quăng qua cửa sổ xe hơi. Chó chết thật.

- Y như phim hình sự.

- Mà là phim dổm phải không các cháu. Thôi, chào quý vị nhé. Tôi phải về phòng kế toán đây.

*

Lúc trong phòng chỉ còn lại Tứ quái và cô Marga, Tarzan nghe tiếng Gaby thì thầm với hắn:

- Cái ông kế toán trưởng Paul Rode này ngó thật khó ưa.

- Ờ… hừm…

Tarzan ậm ừ vì còn mải nhìn một bức ảnh lớn treo trên tường. Hắn đứng dậy tới gần bức ảnh.

Thấy vậy, cô Marga nói:

- Chụp dở ẹc mà Peter. Trong cái ảnh đó trông chị thật không ra làm sao.

Nhưng Tarzan đâu có ngắm cô Marga. Hắn bàng hoàng chôn chân một chỗ. Trong ảnh là một chiếc ô-tô màu đỏ. Chiếc xe thể thao cực kì đắt giá này công suất tối thiểu cũng 260 mã lực.

Tarzan kêu thảng thốt:

- Chị Marga…

- Sao hả Peter?

- Vị nào đang bắt tréo chân vào nhau, dựa cửa xe nhìn về phía ống kính, tướng như vua vậy?

Marga ngó tấm ảnh cười xòa:

- Ồ, chị tưởng biến cố gì chớ. Đó là ngài Bruchseidl, sếp lớn của công ti.

- Thì ra… À, mà em thấy chị trên hình rồi nhé. Còn lại là ông chủ Bruchseidl này, ông kế toán trưởng Rode này…

Marga đỡ lời:

- Hai người đàn ông bên cạnh chị mà tụi em chưa gặp là giám đốc thứ nhất của hãng, tiến sĩ Heine Frey và ông… Adolf Hussler.

Tarzan thăm dò:

- Có lẽ bốn người đàn ông đều đã từng lái chiếc Ferrari thể thao sang trọng đó hết hả chị?

- Không đâu, Peter. Sếp Bruchseidl có cả chục chiếc xe còn đáng giá hơn chiếc Ferrari đỏ đó thì ông ta đâu lạ gì chuyện đi thử. Còn ông Rode chỉ khoái có tiền, ông ta không mê xe ô-tô. Chỉ có tiến sĩ Frey và ông Adolf Hussler là thèm khát ngồi thử trong buồng lái chiếc Ferrari đỏ ấy. Ấy là nói chuyện khi Adolf Hussler còn khỏe. Ông ta đứng ngoài cùng đó.

- Hiện nay ông ấy bị ốm hả chị?

Tarzan vừa hỏi vừa chằm chằm nhìn người trong ảnh. Đó là một người đàn ông to béo, mặt bự, để ria, hai hố mắt sâu.

Marga giải thích:

- Hussler bị bịnh thần kinh. Đã một năm nay ông ta ở nhà thương điên. Trước đây ông ta là bạn của ông chủ.

Karl lau kiếng cận. Không phải vì thói quen mỗi khi hồi hộp mà là vì nó muốn chiêm bái rõ hơn nhân vật… bí ẩn này. Cả nó và Gaby đều cố giấu không để lộ sự ngạc nhiên của mình.

Trong khi đó thì Tarzan tiếp tục khai thác Marga:

- Tụi em rất quan tâm tới chiếc xe tuyệt vời trong ảnh đó chị. Hiện nó thuộc về ông Bruchseidl hả chị?

- Đúng. Ông ấy quí chiếc xe này lắm.

- Ồ, vậy thì ông chủ có cùng sở thích với tụi em. Tụi em cũng rất khoái kiểu xe đua… đỏ. Chị có thể xin phép sếp chị cho tụi em ngó sơ sơ chiếc xe được không?

- Không được Peter à. Ông Bruchseidl đã đi du lịch được hai tháng nay rồi.

Tarzan thất vọng:

- Đi bằng ô-tô ạ?

- Không. Xe còn nguyên trong ga-ra.

Tarzan thở phào:

- Hiện nay có ai sử dụng chiếc xe không chị?

- Không. Ai mà có quyền đó, Peter.

- Theo em, xe thể thao mà thỉnh thoảng không nổ máy là hư các bộ phận. Nó như ngựa đua đôi khi cũng cần tung vó.

- Chị biết chứ. Nhưng ông Bruchseidl sống độc thân, không có họ hàng thân thuộc ở gần. Một số bạn bè thân thiết nhất thì lại cùng đi du lịch rồi.

Tarzan nói, cố không để lộ vẻ sốt sắng:

- Vậy tụi em muốn đến đó ngó một cái có được không. Hâm mộ mà. Chị cho tụi em mượn chìa khóa ga-ra nhé.

Marga sửng sốt:

- Em hình như mê ô-tô quá mức đấy. Nhưng rất tiếc chị lại không có chìa khóa ga-ra.

Tarzan cắt ngang:

- Thôi vậy. Nhưng bao giờ ông chủ về, chị đề nghị ông ấy cho tụi em đi chơi một vòng nha.

Nói vậy thôi, Tứ quái đời nào chịu bó tay để nhờ ơn mưa móc của ông chủ - Tarzan nghĩ thầm. Và hắn đã có một quyết định chớp nhoáng. Tuy nhiên còn lâu hắn mới thổ lộ ra quyết định ấy. Hắn lại hỏi một câu thật vô lí:

- Theo tụi em biết thì ông Bruchseidl ở khu chung cư Froschenkel-Weg phải không ạ?

Marga lắc đầu quầy quậy:

- Trật lất rồi, Peter. Ông chủ ở số 11 phố Giáo Sư Klughammer kìa.