Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 4: THỨ DỮ BẮT ĐẦU CHƯỜNG MẶT


Thanh tra Ohnesorge có khuôn mặt trông hệt như ông già Noen. Đôi gò má ửng đỏ, đuôi mắt dài lấp lánh sự vui vẻ dễ gần. Chỉ khác là không có râu. Ông ta nhanh chóng thu thập thông tin và đưa ra những nhận định sắc bén. Ông mỉm cười với băng Tứ quái:

- Các cô cậu ghê gớm nhỉ. Các vị rất am tường thủ đoạn ném con quạ chết qua cửa sổ để bịt mồm hệ thống báo động, nhưng các vị đâu có thèm cung cấp những thông tin về tên trộm cho ta, định tự mình xử lí mà. Sao? Bây giờ tính một đằng ra một nẻo phải không? Các vị định bắt tên trộm nhưng lại chụp nhằm lão hàng xóm ăn theo tên trộm. Hà hà, ai mà ngờ hai ông bà già láng giềng lại theo đóm ăn tàn nhỉ, kinh thiệt.

Martha Bilk lúc này đã tỉnh. Mụ thú nhận:

- Mọi sự do ông chồng tôi hết. Ông ấy đi dạo trên đường lúc sáng tình cờ gặp một con quạ chết. Sau khi biết được âm mưu của bọn xã hội đen dùng con quạ để đột nhập, ông ấy liền nảy sinh ý định kết hợp phá két ngầm mà ông ấy biết chắc là không thằng trộm nào phát hiện ra. Ai dè…

Đúng lúc ấy xe cấp cứu cũng tới. Sau vài động tác sơ cứu chuyên môn của các bác sĩ, Eduard Bilk từ từ hé mắt. Lão thều thào:

- Thằng đánh tôi mặc… áo khoác da đen dạng… Blouson, đầu lơ thơ mấy sợi… sợi tóc vàng dựng ngược. Nó… nó cỡ 20 tuổi…

Bà Rosalinde cũng đã xuất hiện trong đám đông. Giọng bà oang oang:

- Tôi có chìa khóa của ông bạn già Weisserberger gửi trước khi đi đây. Mời các vị theo tôi vô cửa chính.

Ông Hermann và ba người bạn ở lại nhà không sang. Đứng trước cửa két trống trơn, bà Rosalinde lẩm bẩm:

- Trong này có một khoản khá lớn. Lạy Chúa! Ông bạn tiến sĩ của tôi đến bị tâm thần khi biết bộ sưu tập tiền cổ của mình đã bị mất. Lại cả tấm gia huy nữa chớ.

Thanh tra Ohnesorge hỏi ngay:

- Gia huy nào hả cụ?

- Đó, nó được treo ở cái đinh này. Tấm gia huy đó là biểu trưng của một gia tộc giàu có và danh giá nhất vùng Sachsen. Nó được đúc vào năm 1833 bằng vàng và men sứ. Ông Weisserberger đã mua nó trong một cuộc đấu thầu với giá 2.508 mark.

- Trí nhớ của bà cụ thật tuyệt vời. Hi vọng tấm gia huy bị mất sẽ giúp cho quá trình điều tra của chúng tôi.

Bà nội của Tròn Vo sốt sắng mở ngăn kéo rút tấm ảnh từ tập bao ni-lông:

- Tấm ảnh chụp tấm gia huy nằm trong cuốn hồ sơ này. Ông thanh tra cứ tạm giữ lấy.

Tứ quái rướn cổ nhìn theo. Tròn Vo cố gắng xán lại gần hơn để nhìn tấm ảnh cho bằng được. Nó trở về chỗ các bạn gật gù:

- “Ác chiến” lắm quý vị ơi. Đeo nó vào cổ hách xì xằng ra phết.

Trong khi các nhân viên điều tra lấy dấu vân tay ở những chỗ nghi vấn và niêm phong một vài thứ thì Tarzan ngập ngừng nói:

- Thủ phạm chắc là một người trong vùng. Nếu sớm truy tìm sẽ có nhiều cơ hội tóm gã.

Thanh tra Ohnesorge cắt ngang:

- Người lớn biết việc gì phải làm khỏi cần nhắc. Tụi bay hết việc ở đây rồi.

Bốn quái… cụt hứng. Tụi nó đành chuồn lẹ về nhà bà nội Rosalinde chứ sao.

*

Cùng lúc đó chiếc Landrover màu trắng lăn bánh. Sau khi tiẫn ba ông bạn thuở ấu thơ ra cổng, ông Hermann ngồi phịch xuống chiếc ghế đu chờ bốn đứa trẻ đang lủi thủi bước vào. Ông đã biết sự việc xảy ra bên nhà tiến sĩ Weisserberger. Nét mặt ông đăm chiêu. Vầng trán hằn thêm mấy nếp nhăn. Trông ông rã rời như mới trải qua một kì thi căng thẳng.

Hermann đánh trống lảng:

- Các cháu lên giường ngủ sớm đi. Trễ nhất là mười giờ sáng mai chúng ta sẽ lên ca-nô siêu tốc ÉN BIỂN. Không ngủ nghê sớm dễ bị say sóng lắm đó.

Tròn Vo cãi liền:

- Sớm là mấy giờ ạ? Tụi con thường đi ngủ lúc nửa đêm. Tụi con chẳng thấy mệt gì cả.

Đầu óc ông Hermann như đang ở tận đâu đâu.

- Sao ba có vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy, bộ có chuyện gì ở nhà hả ba? – Tròn Vo gặng hỏi.

- Ơ… không. Nhưng ba phải đi gấp. Ba cần gặp một số bạn bè cũ để…

Tarzan định hỏi tiếp thì đụng một cái huých của Gaby. Hắn nhìn Gaby nhưng gặp ánh mắt nhắc nhở của cô bé, bèn im lặng.

Lúc này bà nội Rosalinde cũng vừa trở về. Bà cụ đon đả:

- Ôi, tội nghiệp các cháu dễ thương của tôi. Một giờ nữa chúng ta ăn tối nhé. Sao Kloesen? Cháu còn sức ăn không hở?

Kloesen triết lí thật… ba trợn:

- Nếu cháu từ chối một bữa ăn là cháu tự giết đi một mảnh tâm hồn mình. Vì vậy kiểu gì cháu cũng phải để tâm hồn cháu được sống động đủ ba lần trong một ngày.

- Cha mày.

Bà cụ cười thoải mái, mắng yêu thằng cháu đích tôn rồi vào nhà. Bây giờ thì tới phiên Gaby. Cô bé kéo các bạn tới một phiến đá trắng cuối vườn. Giọng cô đầy sợ sệt:

- Ở đây có một câu chuyện rùng rợn lắm. Câu chuyện liên quan tới những người bạn của bác Hermann.

Ba thằng con trai đồng loạt ồ lên, và chúng nghe như nuốt từng lời suốt thời gian Gaby thuật lại toàn bộ câu chuyện nghe… lén. Không khí lúc kết thúc căng thẳng như một sợi dây đàn.

Karl Máy Tính cố gắng làm dịu tình hình:

- Chà, giữa nơi đất khách quê người thế này ai nghĩ rằng có lắm sự rối ren đến vậy. Nhưng suy cho cùng, đó cũng là đặc vụ.

Tarzan mím môi:

- Vừa là đặc vụ điều tra của chúng ta vừa để bảo vệ đạo lí nữa. Ba ông bạn quậy tới bến của bác Hermann có lẽ không còn con đường nào khác là nên ra đầu thú. Chỉ có thế mới thoát được mặc cảm phạm tội và thoát được nạn tống tiền.

- Đồng ý. Nhưng hình như bác Hermann đang cố tìm một giải pháp nào đó. Nếu ông già Kloesen can thiệp không khéo, lạng quạng dính chấu cả đám. – Karl lập luận.

Tròn Vo thở dài:

- Tao biết tính ông già. Ổng tình nghĩa với bạn bè lắm. Không bao giờ ổng làm ngơ để ba ông chú kia sa lầy đâu. Chắc ba tao cũng thương họ, muốn giải quyết giúp ngoài pháp luật.

Karl nêu hướng giải quyết:

- Sự việc chỉ đơn giản khi tôn trọng sự thật và công bằng. Nghĩa là phải đầu thú và báo cảnh sát để họ tiếp tục điều tra vụ án.

Tarzan từ nãy im lặng bây giờ mới lên tiếng:

- Thôi thế này đã, theo lời kể thì thời gian và địa điểm giao nộp tiền cho “kẻ lạ mặt” là vào lúc 22 giờ tối thứ hai tại nơi để thức ăn cho thú rừng hoang dã. Ô-kê, trước mắt chúng ta sẽ phục kích để tóm cổ tên tống tiền nặc danh thô bỉ này. Còn khi tóm được, chúng ta sẽ thi hành những bước kế tiếp.

Gaby lo lắng:

- Rồi chúng ta sẽ giải thích cho “Hội bảo vệ cuộc sống hoang dã” như thế nào về sự phục kích đêm ấy đây?

- Dễ thôi Gaby. Tụi mình có quyền đi quan sát thú rừng. Đùng một cái gặp hiện tượng lạ nên… theo dõi. Vậy là vạch mặt được kẻ tống tiền.

Tròn Vo băn khoăn:

- Rồi sao nữa?

- Thì xách cổ tên tội phạm giao cho cảnh sát chứ sao. Cực kì đơn giản và thế là xong chuyện.

Karl tham gia:

- Đâu có dễ như vậy, đại ca. Nếu làm thế, ba người bạn của bác Hermann cũng sẽ ra trước vành móng ngựa.

Tarzan nhíu trán:

- Chắc chắn như vậy. Cho nên tao đang tính giải pháp thứ hai đây. Chúng ta có thể cho tên tống tiền và các nạn nhân của vụ tống tiền gặp nhau cam kết bằng văn bản rằng sự việc không tái diễn nữa.

Tròn Vo nhún vai:

- Việc này khó đó.

- Cái khó nhất lúc này là sáng mai bác Hermann sẽ đi gặp lão Achim Held. Điều đó ngoài tầm kiểm soát của chúng ta mới tức.

Đúng vào lúc bốn đứa điên đầu nhất thì giọng sang sảng của bà cụ Rosalinde vang lên:

- Xin mời các cháu của bà vào ăn tối nào. Tất cả đã sẵn sàng.

*

Lễ Phục Sinh bắt đầu bằng những tia nắng vàng rọi qua các ô cửa sổ đánh thức mọi người dậy. Trong khi các công ti đều đóng cửa cho nhân viên nghỉ lễ thì Achim Held vẫn mở cửa văn phòng. Ông ta đang ngồi sau bàn, nét mặt hầm hầm, trút giận dữ lên đầu gã nhân viên duy nhất:

- Này Fedinand Lotzke, tôi muốn nói cho anh biết. Bao kẻ kêu ca và than phiền về sản phẩm của chúng ta rồi đó. Còn muốn làm việc lâu dài với tôi thì phải tích cực. Tích cực bảo vệ sản phẩm của chúng ta. Bằng không thì cuốn xéo.

Fedinand tên thường gọi là Ferdy có bản mặt như đười ươi, mắt lồi như mắt ếch, đôi tai nhỏ như tai chuột… trông hết sức hãm tài. Gã đang nghiến răng cố nén nhịn để khỏi tung nắm đấm vào mặt sếp.

Ferdy gân cổ cãi lại:

- Tôi lười hồi nào. Tôi làm hết hơi bộ sếp mù sao không thấy chớ?

- Hết cái mả mẹ gì. Sắp chết chìm cả nút đó.

Achim mở két tiền, lấy ra một xấp dày đút vô cái túi nhỏ đeo trên ngực:

- Thôi, mày đi đi, thằng gớm ghiếc. Bản mặt mày mà đi chào hàng thử hỏi cách chi tiêu thụ nước thuốc Fitto-Top được. Thiên hạ cứ thấy cái mặt mày là họ đủ kinh hoàng.

- Ê, mặt mũi tôi cha sinh mẹ đẻ chớ ông không nặn ra nghe. Ông đã hơn gì tôi hả sếp, thần dược của ông toàn ba thứ nước khoáng dỏm ai lạ gì. Ông lừa ai chớ lừa tôi sao nổi.

Achim gận tím mặt nhưng… cố nén để kéo dây khóa túi. Coi, bên xếp tiền vừa rút từ két, Ferdy đã kịp ngó thấy cái chìa khóa trong túi sếp. Gã giả vờ cúi mặt xuống liếm môi. Hê hê, đời mày úa rồi Achim. Có ngày tao sẽ thịt mày chôm cái chìa để mở tủ két tiền đầy ắp… Một ngày nào đó…

Achim quát:

- Mày còn đứng đó làm gì mà chưa chịu biến hả?

- Biến thì biến. Chúc sếp ngày lễ vui vẻ. Chào.

Ferdy xách cặp chuồn lẹ làng. Cánh cửa sau lưng gã tự động đóng lại.

Gã đi đến một khu nhà vườn, trong đó ngôi nhà lẻ loi và rẻ tiền nhất là nhà của gã.

Bước chân lãng tử của gã lướt qua khu cầu cảng. Khu này có cái tên Duckdalbet. Giờ này con phà biển còn chưa ghé bến nên Ferdy tự cho phép mình đi thong thả.

Chỗ bến đợi có ba thằng thanh niên mặt dữ dằn khiến Ferdy chột dạ. Ba thằng đang lăn xả vào nhau giỡn bằng trò giao hữu quyền Anh theo truyền thống các câu lạc bộ những năm 1909. Chúng chỉ giỡn thôi mà đấm đá cũng ra trò. Hai tên múa võ thủ thế còn tên thứ ba làm trọng tài.

Ferdy tò mò bước lại gần hơn. Gã nhận ra chúng. Tên chúng là Jango Muller, Eddi Floher và Skin Brechbortl. Cả ba thằng đều bận đồ giống nhau, đầu tóc lơ thơ giống nhau. Trông bộ dạng như thành viên của băng đầu trọc.

Ferdy chỉ dụ dự trong một giây. Kìa cuối đoạn cầu cảng có chồng hộp các-tông ngất ngưởng đủ cho gã trú ẩn. Dại gì mà ló mặt đút đầu làm bao cát dợt võ cho ba thằng găng-tơ.

*

Jango thẩy thẩy trên tay một lon bia. Đêm qua quả là một đêm may mắn. Tuy chỉ vớ được có bảy trăm mark nhưng gã lại thu bộn những đồng tiền vàng. Sáng mai ta sẽ đếm thật kĩ từng đồng, nhất là tấm gia huy. Ái chà, tấm gia huy ngồ ngộ đến nỗi chỉ suýt nữa là gã đeo tòng ten trước ngực. Nhưng suy đi nghĩ lại gã thấy thận trọng vẫn hơn.

Jango thuận tay liệng mạnh vỏ bia về phía trái. Thực oái oăm, lon bia rỗng bay vèo tới cẳng Ferdy khiến tên ma cô hết thời này hoảng hồn rúc sâu hơn vào chồng các-tông cao nghệu.

- Bao giờ phà đến hở trời?

Ferdy than khổ trong lòng. Ít khách lên phà kiểu này quá ớn. Gã tự lượng sức mình. Làm sao chơi nổi với ba thằng mất dạy hùa nhau đánh “hội đồng” đây?

*

Sau một đêm đầy biến cố, Tứ quái bù lỗ bằng cách ngủ ngon lành.

Tarzan dậy sớm nhất khi cả nhà còn đang say sưa giấc điệp. Hắn rón rén ra vườn và sững sờ trước những ánh nắng đầu tiên rụt rè rọi qua các bụi cây. Dưới chân hắn, sương mai đậu trên những ngọn cỏ lung linh như những hạt ngọc. Cảm giác tinh khiết của buổi ban mai miền biển tràn ngập tâm hồn hắn. Hắn kêu lên một tiếng thích thú và phóng vút lên cao chụp lấy cành cây anh đào. Nào, bây giờ thì tập xà đơn.

Lúc Tarzan đếm các động tác co duỗi vừa đúng… một trăm thì bà cụ Rosalinde xuất hiện. Tarzan cười nhanh nhảu:

- Dạ, cháu chúc bà một buổi sáng tốt lành.

Không để phí thời gian tinh khiết, hắn đi ngay một bài karate. Bà già vỗ tay liên tục:

- Tuyệt đó, Tarzan. Bà cũng phải tập thế mới được.

Tarzan mỉm cười, nghĩ bụng: Xin bà chớ có dại mà tập môn võ này.

- Cháu uống gì trong bữa điểm tâm, Tarzan?

- Xin bà cho cháu uống sữa.

Gaby xuất hiện với tóc túm đuôi ngựa, diện áo phông quần soọc trắng đúng điệu dạo chơi trên biển khiến Tarzan cảm thấy dịu lòng.

Cả nhà ngồi vào bàn. Tròn Vo lắp vào đĩa nó đầy tú hụ dễ chừng ăn đến trưa mới hết.

Cụ bà Rosalinde thốt lên khôi hài:

- Mặc gì cho hợp đây? Quần dài ư? E rằng giảm bớt nữ tính.

Ông Hermann cười:

- Toàn người nhà cả. Mẹ mặc gì cũng được mà.

- Vậy thì mẹ sẽ mặc bộ váy áo màu đỏ, đội mũ và mang ô che nắng.

Bữa ăn sáng vừa kết thúc là cả nhà hối hả ra xe. Chiếc Mercedes kềnh càng dư sức chở hết năm bà cháu. Xe vừa lăn ra khỏi cổng, mọi người đã nghiêng đầu sang bên phải sững sờ. Phía ấy, nhô cao lên một mặt trời rực rỡ đang dát vàng lên mặt biển.

Xe lăn bánh thêm một chút nữa, ngôi nhà xấu xí của lão Bilk ăn trộm che mất cảnh đẹp thiên thần đó.

Không ai bảo ai, tất cả đều quay đầu nhìn lại.

Ông Hermann phá tan khoảnh khắc im lặng:

- Ca-nô lướt sóng của chúng ta đã đổ đầy xăng và đậu ở chỗ nhà thuyền. Chỉ còn ba dặm nữa là chúng ta sẽ tới nơi. Ở đó phong cảnh đẹp tuyệt vời.

Đúng như Hermann giới thiệu trước, khu nhà để thuyền sầm uất như một thành phố thu nhỏ bên bờ biển. Ca-nô của gia đình neo sẵn, mới nhìn qua đã thấy phát thèm. Cực kì sang trọng và lộng lẫy.

Tarzan đỡ bà cụ xuống tàu trong khi ông Hermann lướt ống nhòm khắp một vòng bến cảng. Bà cụ lẩm bẩm:

- Bà chưa lần nào ngồi loại tàu này, cháu ạ.

Tròn Vo trấn an bà nội:

- Đây là một ca-nô hiện đại không bao giờ bị lật.

Hermann xen vào:

- Mẹ yên tâm đi. Bên bán đã cam kết với con là khi nào ca-nô đắm sẽ hoàn tiền lại.

- Ôi dào, nhưng lúc đó thì mẹ đã bơi loi ngoi giữa biển rồi.

Tròn Vo chu mỏ:

- Bà cứ bơi, còn cháu sẽ thanh toán cá mập trắng.

Gaby đỡ lời thằng mập:

- Kloesen đùa thế thôi. Nếu có sự cố, cháu sẽ dìu bà vô bờ.

- Cháu chắc chớ?

- Cháu cam đoan vậy. - Tarzan đứng nghiêm giơ tay tuyên thệ.

Tarzan nhổ neo còn ông Hermann nổ máy. Thế là ÉN BIỂN lướt sóng như một mũi tên trên mặt đại dương mênh mông.

*

Trên bến đợi nơi cầu cảng, con phà Ferdy chờ mỏi mắt vẫn chưa tới. Gã buồn bã núp sau chồng các-tông nhìn hai con hải âu cặp kè bên mép nước kiếm mồi. Lúc này ba gã giang hồ đã thôi trò đấm bốc. Chúng đứng ngáp dài, Eddi, gã có cái sẹo lớn bên mép ra chiều suy nghĩ lung lắm. Gã đằng hắng sau một hồi cân nhắc:

- Này Jango. Nghe nói mày có một khẩu súng ngắn không đăng kí hả?

Jango gật đầu;

- Khẩu đó tao rinh trong kho quân đội còn bắn tốt, nhưng phải chỉnh lại độ chính xác. Mày đã có một khẩu colt rồi cơ mà. Mày cần nữa làm gì?

- Hừ, đó là súng của cơ quan có đăng kí. Tao chỉ đeo nó khi làm bảo vệ thôi chớ. Có điên mới đem đi làm càn.

Eddi nói không sai. Gã hiện thời giữ chân bảo vệ cho tổng công ti TRUTZ và SCHUTZ. Dưới trướng của tổng công ti là công ti hoá chất CHRISTIAN VERDEN. Gã được tổng công ti biệt phái xuống bảo vệ giang sơn cho công ti hóa chất đàn em này. Eddi có vẻ đắc ý khi diện bộ đồng phục có cái thắt lưng da bự tổ chảng. Làm bảo vệ mặc bộ đồ cũng oách đấy chớ.

Gã lưu manh thứ ba bắt đầu phát ngôn. Gã tên là Skin.

- Sao mày ngu vậy Eddi? Đang làm việc êm đềm tự nhiên dở chứng… sát thủ. Chẳng thà thất nghiệp như tụi tao.

- Mày đếch biết gì cũng xía vào. Tao không tự khen tao khôn nhưng thật khó lòng từ chối 20.000 mark.

- Hả? Hả? – Skin không hiểu gì cả.

Jango nắm bắt ngay vấn đề:

- Mày nói thiệt không Eddi? Nếu mày hạ một thằng được thưởng hai chục ngàn đồng à? Vậy thì… tao tình nguyện hạ năm thằng, hề hề…

- Nếu hạ được… nói thì dễ nhưng làm thì ớn đấy.

- Chà! Thế thì tao tặng mày khẩu súng đó.

Skin há hốc mồm:

- Tao chưa hề thấy một hợp đồng nào như vậy. Quả là dành cho sát thủ chuyên nghiệp. Y hệt ở Mỹ. Đã biết con mồi chưa?

Eddi trả lời:

- Con cá bự lắm mày ạ. Gã là một ông chủ lớn đấy.

- Hả? Chẳng lẽ ông chủ lớn của tổng công ti TRUTZ và SCHUTZ?

- Không, của công ti hóa chất.

- Tuyệt vời. Ai thuê mày vậy hả?

Eddi dửng dưng:

- Một ông chủ khác thuê. Mày coi, công ti hóa chất mà tao đang bảo vệ có tới hai giám đốc. Một giám đốc thương mại là Otto Krubalt. Một giám đốc kĩ thuật là Christian Verden, con trai sếp sáng lập ra hãng. Chính lão Otto Krubalt thuê tao giết thằng chủ nhỏ Christian Verden đấy.

- Trời ạ. Nội bộ tương tàn.

- Ờ, bởi vì Otto Krubalt lợi dụng mác “hóa chất” để buôn bán ma túy cho nên ngày nào còn Christian Verden là ngày đó lão còn bị kì đà cản mũi. Tao làm bảo vệ nên biết hết. Lão Otto đã chi địa cho tao im lặng nhiều lần rồi, mỗi lần vài trăm mark sơ sơ. Hai bên tin tưởng lẫn nhau. Bây giờ thì lão muốn lấn sân luôn. Lão sẽ biến công ti hóa chất thành “Công ti hê-rô-in” nếu khử được thằng Christian Verden.

Jango như reo lên:

- Búa bổ thật!

Skin lại hỏi:

- Tại sao chớ?

Eddi lạnh lùng:

- Tao cóc cần biết. Tao chỉ cần “bùm” trong lúc Otto vắng mặt ở nơi xảy ra vụ ám hại.

- Và mày “quyết” chớ? - Skin lại hỏi.

- Trời đất! 20.00 mark mày tưởng ít à?

Jango ủng hộ:

- Phải tao, tao cũng “quyết”. Xong việc đãi tụi tao chầu bia nghe.