Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 8: CÁC PHE DÀN TRẬN


Tứ quái bị loại khỏi chiến cuộc. Nghĩa là, sau khi Tarzan đã tranh luận gì đó với ông thanh tra Ohnesorge, để rồi kết cục ông ta tuyên bố:

- Cảm ơn sự giúp đỡ của các cháu. Về nguyên tắc, các cháu không được tham gia công việc điều tra nữa.

Thanh tra Ohnesorge thả Tứ quái xuống quảng trường Schuettanger vắng tanh như nghĩa địa. Kloesen chu mỏ:

- Thật là thiếu phép lịch sự tối thiểu. Chí ít ông ta cũng phải đưa tụi mình về nhà chớ. Đằng này…

Gaby khép hờ đôi mắt dựa vào vai Tarzan nói giọng mệt mỏi:

- Từ hôm qua tới giờ xảy ra bao nhiêu chuyện. Mình cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng quá. Về nghỉ thôi hay còn vẽ ra chuyện gì nữa hả đại ca?

- Có việc đó Gaby. Mình có cảm tưởng như ông ta quá hài lòng với những lời khai của Ferdy và Skin vừa qua mà không cần bận tâm suy luận tới những tình tiết lắt léo của vụ án.

Máy Tính chồm tới:

- Ý của mày là sao?

- Chẳng hạn Achim bị đứt tai không phải do bọn côn đồ vặn tai hăm dọa mà lão bị giật đứt dây chuyền vàng trên cổ chẳng hạn.

Karl thong thả:

- Cho dù tao không phải là nhà tâm lí học hay nhân chủng học, tao cũng đủ khả năng để nhận xét rằng loại người như Achim có hình bom bia, ngực lép bụng to thì chẳng bao giờ đeo dây chuyền cả.

- Tốt lắm. Nghĩa là ông ta sẽ đeo một cái túi nào đó dính liền với loại dây dù cực chắc. Chính sợi dây cực chắc ấy đã làm rách tai lão. Chúng ta lập tức phải xác minh ngay việc này. Đêế gặp Achim ở bịnh viện.

Gaby nhắc:

- Bệnh viện Elisabethen. Ông ta đang bất tỉnh nhân sự ở đó.

Tarzan lắc đầu:

- Giờ này chắc chắn lão tỉnh rồi. Không tỉnh thì ở bịnh viện toàn là bác sĩ dỏm chắc. Nào, chúng ta sẽ kiếm một bó hoa đến thăm ổng.

Gaby bình thêm:

- Nếu đúng vậy thì tụi du côn còn thêm tội cướp của nữa.

- Tụi du côn hay Ferdy thì điều đó còn phải điều tra tiếp. Theo mình thì rất có thể là Ferdy. Chỉ có nhân viên mới biết ông chủ đeo túi trong áo. Và lợi dụng thời cơ sếp bị xỉu trước bọn đầu trọc để giở trò “đục nước béo cò”.

Gaby giật mình:

- Ờ há. Hèn gì lúc mình nhìn qua ống nhòm thấy gã mặc bộ đồ trắng làm một động tác giống như định bẻ đầu, vặn cổ để giành giật một cái gì đó.

Karl gật gù:

- Chính vì thế mới sứt tai.

Tròn Vo sốt sắng:

- Vậy thì đi chớ còn đợi gì nữa?

*

Tứ quái đến bịnh viện Elisabethen. Cô y tá trực tỏ ra vui vẻ khi thấy bọn nhỏ thất thểu đi đến. Cô ta còn trẻ nhưng trông có vẻ phì nhiêu tệ. Cô đang ngồi xơi ngon lành đĩa bánh ngọt.

Tròn Vo liếm mép còn Karl lẩm bẩm:

- Ăn như thế còn phì.

Cô y tá cười xởi lởi:

- Mai ông ta xuất viện. Ông ấy ở phòng 312.

Cả đám hành quân về phía cuối hành lang. Mùi thuốc sát trùng bệnh viện xông lên nồng nặc. Công Chúa vung vẩy bó hoa làm quen vừa mua trước ki-ốt bịnh viện. Chúng đến trước cửa phòng 312. Tarzan gõ cửa.

- Mời vào.

Một giọng lè nhè cất lên.

Tứ quái rón rén bước vào.

Achim nằm trên giường với đống sách báo đủ chủng loại.

Chỗ tai bị rách của ông ta được dán lại bằng băng y tế. Lão tỏ vẻ ngạc nhiên dữ:

- Các cháu tìm ai? Phòng này chỉ có mình tôi.

Tarzan lễ độ:

- Thưa ông Achim Held. Cháu là Peter Carsten thường được gọi là Tarzan, còn đây là các bạn bè cháu: Gaby, Karl, Kloesen, chúng cháu đến thăm sức khỏe ông.

Gaby trao bó hoa cho ông ta:

- Chúc ông chóng lành bịnh. Chúng cháu đã kịp gọi bác sĩ tới sơ cứu cho ông và bây giờ thăm ông đây.

Achim ngó từng đứa trẻ. Lão nở một nụ cười gượng gạo:

- Bác sĩ có kể sơ qua sự việc khủng khiếp đã xảy ra. Nếu không có các cháu thì giờ này tôi đã ra ma rồi.

Tarzan gật đầu:

- Chắc ngày mai thanh tra Ohnesorge sẽ gặp ông đó.

Máy Tính thông báo:

- Cái cặp của ông đã được cất giữ.

- Vậy hả? Trời ơi, tụi lưu manh đã cướp của tôi cái đồng hồ vàng và chiếc túi đeo ngực đựng 6.450 mark. Đồ chó má. Lũ ấy chỉ đáng cho ăn đạn.

Tròn Vo hỏi:

- Ông cho là lũ côn đồ đó sao?

- Chính chúng, cháu ạ. Chúng đã khêu khích tôi trên cầu cảng, hất tung cái mũ tôi đang đội xuống vũng bùn. Tôi đã bạt tai một thằng. Thế là khi lên phà tụi nó hăm dọa tôi, hất đổ cả lọ thuốc trợ tim mà tôi đang uống. Thế rồi tôi thấy mặt mũi tối sầm lại rồi tôi không còn biết trời trăng gì nữa hết.

- Ông chỉ mất đồng hồ đeo tay và cái túi thôi sao?

Achim xoay người trên giường với tay lấy mấy viên thuốc trên nắp tủ nhỏ thảy vào mồm và chiêu một ngụm nước:

- Bao nhiêu đó cũng đủ chết rồi. Mất như thế là mất hết.

Tarzan ngưng cuộc thăm dò. Hắn kể lại cuộcc truy bắt ba tên cướp tại nhà hàng Italia. Achim có vẻ bực bội:

- Vậy là hai thằng khốn đã trốn thoát?

- Vâng, thật đáng tiếc. – Tarzan tỏ vẻ thông cảm.

Achim vẫn làu bàu:

- Chúng nó đã lột hết đồ của tôi.

- Cảnh sát đã khám người Skin và chỉ thu được một con dao găm và cây côn ngắn. – Karl thông báo thêm một tin nữa.

Achim với cốc nước trà nguội tợp một ngụm lớn để nén đi nỗi thất vọng. Đúng lúc đó chuông điện thoại réo vang. Nghe tiếng nói, Tarzan nhận ra giọng thanh tra Ohnesorge:

- Vâng, vâng ạ… dạ… tôi hiểu… sau đây một giờ…

Lão bỏ máy xuống:

- Thanh tra Ohnesorge sẽ đến gặp tôi bây giờ chớ không phải ngày mai như các cô cậu báo.

Tarzan nói:

- Cũng tốt thôi. Thôi chúng cháu chúc ông chóng lành bệnh. Chào ông.

Achim gật đầu hờ hững, không thèm liếc qua bó hoa rực rỡ của Tứ quái.

TKKG ngán ngẩm rời bệnh viện. Karl bực bội:

- Thật đúng là hạng người bạc như vôi.

Tròn Vo đế thêm:

- Lúc lão ngất trông còn dễ coi hơn lúc tỉnh.

Tarzan trầm tư:

- Achim thoát chết, mong sao lão đừng làm những điều bất nhân.

Kloesen than thở:

- Tụi mình khốn khổ như lũ chuột bị dầm mưa giữa ngày lễ Phục Sinh. Hai con chuột mệt đừ, một con đói meo, còn con thứ tư thì sao hở nàng chuột xinh đẹp?

Gaby ráng cười cho đời tươi thêm một chút:

- Con chuột này cũng “oải” lắm rồi đây. Nhưng… bình tĩnh chớ Kloesen. Tụi mình vẫn còn ánh sáng cuối đường hầm kia mà.

Tarzan gật đầu:

- Gaby nói đúng. Chúng ta vẫn còn một địa chỉ để tìm hiểu. Nhà Ferdy chẳng hạn. Biết đâu lại khai thác được thêm vài tình tiết bổ ích.

Karl hỏi lại:

- Vậy có nghĩa là bỏ qua tụi du côn?

Tarzan giải thích:

- Không phải là bỏ qua mà không với tới được. Biết chúng ở đâu mà dò.

Tròn Vo tham gia:

- Không thể bỏ qua tình tiết chúng vắt giò lên cổ mà chạy như vãi ra quần. Có tật mới giật mình chớ.

- Đúng. - Karl ngẫm nghĩ. - Nếu tụi nó không là thủ phạm cướp túi tiền 6.450 mark và chiếc đồng hồ vàng thì chắc chắn là lũ du côn ấy có liên quan đến vụ khác.

Tarzan gật đầu:

- Đúng. Bây giờ chúng ta tập trung vào đối tượng Ferdy.

Cả bọn kêu ta-xi đến nhà Ferdy.

Căn hộ cửa đóng then cài, bốn bề vắng ngắt. Tarzan thám thính kĩ lưỡng rồi kết luận:

- Gã đã bùng.

*

Cánh cửa phòng tạm giam bật mở. Skin nằm thẳng cẳng trên phản gỗ không thèm cựa quậy. Gã chỉ hé mắt nhìn ông thẩm phán.

- Đứng dậy! Mang theo áo khoác.

Tại văn phòng thanh tra, ông Ohnesorge ngồi sau bàn mệt mỏi. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Giọng ông khê đặc:

- Cảnh sát phải thả mày, nhưng chúng tao còn…

Skin cười gằn:

- Ông không thể xưng hô mày tao với tôi, thưa ông thanh tra. Tôi đang là một công dân tự do, bình đẳng với ông trước pháp luật.

- Xin lỗi ông Skin, tôi không cố ý. Bây giờ ông được phép đi.

Skin giả đò nổi nóng:

- Các ông thật tùy tiện, tự động bắt bớ người vô tội…

Thanh tra Ohnesorge dằn giọng:

- Chiếu theo lời khai của nạn nhân thì Achim Held bị mất một cái đồng hồ và túi đeo ngực đựng 6.450 mark. Có điều, hiện thời trong người mày không có những thứ đó nên bắt buộc phải thả mày thôi.

- Ông vẫn mày tao với tôi.

- Xin lỗi, thế bây giờ vẫn chưa chia phần với nhau à?

- Không, chúng tôi không cướp gì của lão già đó.

- Được, đó vẫn là công việc của cơ quan điều tra. Vì ông có địa chỉ cụ thể nên ông được tạm tha. Khi cần, chúng tôi sẽ gặp lại ông sau.

Skin bước ra sân như người hùng. Gã nhận lại chìa khóa chiếc mô-tô 750 phân khối và ngênh ngang phóng tuốt khỏi sở.

Skin vọt liền lên cầu thang. Bà Alwne Brehortl đang chuẩn bị bữa ăn tối. Vụ gã bị bắt giữ bà không hề hay biết. Skin cũng lờ luôn không nói.

Skin liệng áo khoác xuống đi-văng và bật ti-vi lên xem. Bà mẹ nói:

- Có điện thoại gọi cho con mấy lần đó.

- Jango và Eddi hả?

Bà mẹ gật đầu. Ngoài hai thằng ôn vật ấy ra thì nó còn có bạn bè nào nữa chớ.

Đúng lúc đó thì chuông điện thoại réo vang. Skin nhảy bổ ra nhấc máy.

Đầu dây bên kia, Jango rủa:

- Mẹ kiếp, mày rúc ở đâu thế Skin?

- Sau song sắt. Mẹ kiếp, tao bị tóm.

- Cái gì?

- Chúng tóm và thả tao ra vì không đủ chứng cớ. Eddi có đó không?

- Có. Chắc tao và thằng Eddi phải lặn một thời gian đã.

- Vụ ăn trộm của mày và mọi hoạt động của tụi ta, bọn cớm vẫn mù tịt. Chúng chỉ khai thác tao xung quanh việc lão già bị ngất thôi. Lão già đó khai rằng bị mất cái túi tiền 6.450 mark và một cái đồng hồ vàng. Mày làm ơn nói thằng Eddi quăng cái “đổng” xuống biển gấp cho tao. Còn vụ 6.450 mark thì tụi mình không lấy phải không?

Jango nghiến răng kèn kẹt. Skin tiếp:

- Tụi cớm quy kết rằng hai đứa bay chôm số bạc và cái đồng hồ đó. Vì khám người tao không có hai thứ đó.

- Ô hô… tao nhớ ra rồi. Thằng Eddi có nhìn thấy một gã lên boong phà cuối cùng. Gã này đếch xa lạ với chúng ta. Nó vẫn hay nhậu nhẹt chỗ nhà hàng Italia chỗ tụi mình hay ngồi đó.

- Tao cũng nhớ rồi.

- Vậy là nó đã mượn gió bẻ măng. Vớ được quả bẫm quá.

Skin dằn giọng:

- Phải tìm cho ra thằng đểu đó.

- Đúng, làm ngay.

- Nè, nhưng tụi cớm đang để ý đến hai đứa mày.

- Thì còn mày, Skin, mày đến quán hỏi dò xem nó là đứa nào nhé.

- Xong béng.

- Tối nay mày truy tung tích. Sáng mai chúng ta lột lại cái túi tiền đó.

- Ờ há.

- Tao sẽ gọi điện cho mày. – Jango cúp máy.

*

Gaby chi tiếp một cuốc xe nữa để về nhà bà nội Tròn Vo. Bốn đứa thông báo vắn tắt tình hình cho ông Hermann biết. Bà Rosalinde quá mệt mỏi vì các vụ việc xảy ra liên tiếp trong ngày. Karl và Kloesen tranh thủ ngả lưng. Tarzan vớ lấy tờ báo tuần. Gaby vào nhà tắm, dầm mình dưới vòi hoa sen. Khi cô bé quay ra, Tarzan bâng khuâng thấy thoang thoảng một mùi hương hoa hồng.

Bà cụ Rosalinde bày cà phê bánh ngọt giữa buổi chiều ở sân sau vườn. Tất cả bây giờ mới được hưởng giờ phút thanh thản bên tách cà phê, trong làn không khí đượm hương biển và nắng chiều vàng như mật nguyên chất.

Ông Hermann thông báo:

- Ngày mai chúng ta sẽ ghé thăm Christian Verden và dự cơm trưa. Biệt thự nhà Christian tọa lạc bên bờ biển, bên trong đầy những tranh cổ quý giá đã được bảo hiểm. Và có hệ thống báo động cực kì hiện đại.

Tròn Vo tiếp lời bố:

- Nếu chúng ta rờ vào đó là chỉ ít phút sau đã có người đến hỏi thăm đó.

Bà cụ Rosalinde thở dài:

- Lần này tôi ở nhà. Mẹ đã quá già khi phải chịu đựng những việc xảy ra hôm nay.

Ông con Hermann nheo nheo mắt:

- Thế mà con nghĩ mẹ vẫn còn trẻ để chuẩn bị đi tới một cuộc hôn nhân mới.

- Nói nghe được đấy, Hermann. Otto Weisserberger vẫn ở bên kia đường chờ đợi một cuộc hôn nhân láng giềng.

- Nhưng mẹ ạ, ngày mai có cả Erika Loose nữa. Cô vợ sắp cưới của Christian Verden đấy. Mẹ mến cô ta lắm mà.

- Mến thì mến chớ mẹ nhất định không đi đâu nữa, con trai bé nhỏ của mẹ ạ.

“Con trai bé nhỏ” xoa cái bụng bự:

- Thôi vậy. Chiều con sẽ đến bịnh viện thăm Achim.

Tròn Vo cung cấp:

- Phòng 312. Nếu ông ta còn ở đó.

- Bằng không thì ba sẽ đến nhà.

Tarzan hỏi:

- Achim là bạn thân cũ của bác phải không ạ?

- Không, Tarzan ạ. Nhưng cũng học chung một lớp. Sao cháu hỏi có vẻ thất vọng thế?

- Cháu thấy ông ta không phải là người đáng kính.

Tròn Vo đế thêm:

- Một dạng chuột cống. Đó là cách mô tả đặc trưng nhất.

Hermann cười hồn hậu:

- Điều mà con vừa nói chứng tỏ là Achim không hề khác sau hai chục năm. Vẫn cái tính keo bẩn cũ, nhưng chấm dứt chuyện đó ở đây nhé.

Đương nhiên là bốn quái quá đồng ý chứ sao. Tarzan mượn bà cụ tấm bản đồ thành phố cảng.

- Sao? Các cháu lại đi… thám tử nữa ư?

- Không. Tụi cháu định dạo loanh quanh phố xá thôi.

- Vậy thì được. Bên nhà ông bạn Weisserberger của bà có bản đồ và hai chiếc xe đạp. Bà sẽ chỉ chỗ cho mà lấy.

- Nhà bà nội cũng có một chiếc. – Tròn Vo đắc thắng nói.

Bà nội và ông Hermann vừa khuất dạng là Tarzan vẫy tay kêu ba quái lại gấp:

- Chúng ta sẽ đạp xe đến địa điểm để “thức ăn cho thú rừng”. Từ đây đến đó hơn mười cây số.

*

Tarzan tuyên bố:

- Tổng cộng chỉ có ba xe đạp. Ai xung phong ở nhà?

Không ai chịu ở nhà, nhất là mình, Tarzan thầm nghĩ.

Gaby đề nghị:

- Chiếc xe nào còn chắc thì sẽ lai mình.

Tròn Vo nhấp nháy mắt:

- Được chớ đại ca? Tao biết mày nghĩ gì rồi đó.

Tarzan trả miếng:

- Đèo Gaby thì được chớ đèo mày thì không đâu, mập ạ.

Thằng mập không vừa:

- Vậy thì Gaby đạp xe. Tao… chạy bộ.

Tarzan cười:

- 1-0 đó Kloesen. Tao chịu thua.

Mười lăm phút sau, Tứ quái xin phép đi dạo. Gaby ngồi sau xe Tarzan. Sau đó thấy đèo hàng lung lay như muốn gãy, cô bé phải ngồi lên gióng ngang trước mặt Tazran. Tóc cô bé đùa vào má hắn.

Karl đố:

- Khi phát minh ra xe đạp, chiếc xe đầu tiên là xe nam hay xe nữ.

- Xe nam. – Gaby trả lời.

- Vì sao lại có xe nữ?

Tròn Vo nhăn nhở:

- Vì có phụ nữ. Như Eva có sau Adam vậy.

Cả bọn cười ầm ĩ.

Cuối cùng bốn quái cũng đến bãi đậu xe của Lâm nghiệp. Hoàng hôn đỏ ối nơi cuối trời.

Kloesen xuống xe lẩm bẩm:

- Thiên hạ ăn ở bừa bãi quá. Rác rến lung tung ở bìa rừng…

Karl cũng nhăn mặt:

- Nếu ai cũng vô ý thức về môi trường như thế này thì bãi đậu xe sẽ thành một đống rác.

Khỏi phải nói, Tứ quái đành phải bắt tay vào thu dọn những lon đồ hộp, giấy vụn phế thải, vỏ hoa quả của người lớn quăng ẩu tả để bỏ vô thùng rác cũng có ngay gần đó.