Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 3: MỘT PHƯỜNG LƯU MANH
Trái
với thói quen của mình, Ludwig Droselhoff không lái xe về nhà vội. Anh
ta vào một tiệm cà phê kêu hai tách cà phê, bánh táo phủ kem, hướng mắt
đăm đăm nhìn ra đường mơ màng. Ái chà, mặt mũi thằng sát thủ ra sao nhỉ?
Sau nửa tiếng gậm nhấm ở quán, Ludwig quay lại nhà ga. Chiếc phong bì
vẫn còn nguyên chỗ cũ. Anh ta nhún vai gọi điện về cho vợ, báo sẽ về
muộn vì bận công việc.
Ludwig đi loanh quanh thành phố một hồi. Khoảng mười chín giờ ba mươi, anh ta lại đi xuống khu vệ sinh nam dưới hầm nhà ga.
Tới trước cửa khu vệ sinh, Ludwig giật nảy người. Một gã đàn ông to lớn
kềnh càng đi ngược chiều huých anh ta một cú muốn vẹo xương sống. Mắt
Ludwig trợn ngược ngó cái đầu tóc vàng hoe và cặp mắt lươn mà đố dám cự
nự. Không hiểu gã đàn ông dữ dằn đó có bị tật bẩm sinh ở cổ và gáy
không, mà cái đầu cứ ngoẹo ngoẹo liếc xuống đất khó nhọc, cử động khó
khăn.
Gã lướt qua Ludwig chẳng thèm bận tâm, cứ như anh ta là một đống rác vậy.
Lúc bấy giờ Ludwig mới nhận ra cửa buồng số 6 mở toang. Anh ta lao thốc
vào chỗ thùng nước trên bồn vệ sinh ngơ ngẩn. Chiếc phong bì đã biến
mất.
Tóc gáy Ludwig dựng đứng. Điều đó chứng tỏ gã đàn ông vừa húc anh ta một
cú muốn vẹo xương sống chính là kẻ đã lấy phong bì. Nói chính xác hơn:
gã là kẻ đánh thuê.
Ludwig hồi hộp đánh xe về nhà. Cờ đã vào thế trận. Anh ta không còn thời giờ nhảy xuống lưng cọp nữa rồi.
*
Sáng hôm sau, trên đường tới công sở, trái tim Ludwig không ngừng thấp
thỏm. Không hiểu tên đánh thuê đã ra tay chưa nhỉ? Thú vị thật…
Anh ta “canh” đúng giữa buổi làm kiếm cớ sang phòng của Rodermeyer để lấy tài liệu.
Khi bước ra hành lang, anh ta chạm trán viên kĩ sư trưởng - sớm hơn dự
tính. Cả hai đều sững lại đưa mắt nhìn nhau gườm gườm. Chỉ có điều cái
gườm của Ludwig nhanh chóng biến sang cái nhìn… thương hại. Còn phải
hỏi, không riêng gì Ludwig, bất cứ ai lúc này nhìn bản mặt kĩ sư trưởng
Rodermeyer lại chẳng rủ lòng thương. Lạy Chúa, mặt với mũi!
Ludwig cố giữ vẻ bình thường:
- Chào ông Redermeyer. Ông sao vậy? Bị tai nạn khi chơi gôn chăng? Ông
đã tự vụt gậy đánh gôn vào… Mà không, không thể như thế được? A, hay là…
những trái gôn dội vào tường bay ngược lại vô mặt ông. Đúng không ạ?
Ludwig nói tía lia như sáo trong khi Rodermeyer nước da tái dần, tức
tối. Những vết tụ máu ở cằm, má và trán càng nổi bật lên. Sóng mũi ông
ta tróc hẳn một mảng da.
Rodermeyer cất giọng khàn khàn:
- Ông giễu cợt tôi đó hả?
- Đâu có. Tôi rất thông cảm với ông. Hẳn là ông kĩ sư trưởng bị té sấp mặt?
- Không! Tôi bị mô-tô đụng.
- Vào đúng mặt sao?
- Hừm, mô-tô đụng vô hông nhưng tôi bị té, mặt đập xuống… đống đá dăm của thợ làm đường. Vì vậy mà bị bầm máu…
Ludwig cười bí hiểm:
- Lạ nhỉ. Thoạt nhìn, ai cũng tưởng ông đánh nhau và bị bại trận thảm
hại. Nhưng… tôi tin ông, ông là một người hiền lành đứng đắn thì làm gì
có chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay bao giờ. Tạm thời, có lẽ ông nên
nhịn cười. Nhếch mép một chút là nhức buốt xương đấy. Chúc ông mau lành.
Rodermeyer mím môi:
- Ông mới có lí làm sao chớ. Tôi đành hoãn cười vậy. Nhưng chẳng bao lâu
nữa rồi sẽ có dịp cười hả hê. Khi đó tôi sẽ có lí do đặc biệt để mà
cười đấy.
Rồi viên kĩ sư trưởng bỏ đi một mạch. Ludwig bấy giờ mới thả sức mà…
cười thầm (ở công sở này người ta kị tiếng ồn mà). Ha ha, lão bị nếm đòn
thê thảm như vậy mà còn không chịu nằm nhà chườm khăn lạnh lại còn lượn
lờ ở đây như ma cà rồng vậy. À, phải rồi, lão phải đến cơ quan vì hôm
nay có hội nghị tổng kết. Các trưởng ban đều không được vắng mặt, hèn
chi…
Mãi đến khi đã ngồi vào bàn giấy, trong óc Ludwig mới lại vang lên câu
nói của Rodermeyer: “Nhưng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ có dịp cười hả hê.
Khi đó tôi sẽ có lí do đặc biệt để mà cười đấy”.
Mặt Ludwig tự nhiên sa sầm. Vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ lão lại mướn thêm
một thằng đánh thuê thứ ba nữa chắc? Và mối nguy hiểm vậy là vẫn còn
treo lơ lửng?
*
Gã tên là Wilhelm Krawutschke. Gã đang điên tiết.
Hai vụ thất bại trong ngày hôm qua quả là vết nhơ trong đời anh chị hùng
cứ của gã. Suốt mười hai năm nay, gã thọc bàn tay lông lá đến đâu là
chỗ đó êm re. Từ ăn trộm ô-tô, dọn nhà bá tánh đến đâm thuê chém mướn.
Ấy thế mà hôm qua gã đã lãnh một cú “đúp” nhớ đời.
Cú đầu tiên thật là vô duyên. Chỉ vì muốn trả thù cá nhân lão họa sĩ ton
hót Blassmuller thọc mạch với lũ cớm mà gã bị hai thằng nhóc lừa vào
tròng nện liên tiếp hai đòn khiến bây giờ cần cổ còn ngoẹo sang một bên.
Gã đã phạm sai lầm ở chỗ nào nhỉ? Tại sao hai thằng oắt con lại phát
hiện ra gã không phải lão họa sĩ chủ nhà chứ? Cho tới giờ gã vẫn chưa
hiểu tại sao.
Cú thứ hai lại còn thê lương hơn. Buổi tối, gã lừ đừ mò đến khu vệ sinh
nhà ga để lấy “đơn đặt hàng” và tiền tạm ứng của một lão tên là
Rodermeyer. Kẻ đã liên hệ trước với gã qua điện thoại. Việc lão đặt hàng
qua điện thoại phải nhắc đến công giới thiệu của chiến hữu Eddi
Hinterthur. Tên này đã giới thiệu gã với Rodermeyer sau khi chính nó
được thuê nhưng chẳng làm nên cơm cháo gì, cách đây ít lâu.
Ấy vậy mà gã cũng nối gót thất bại theo Eddi mới đáng xấu hổ. Chuyện kể
ra thật tầm phào. Chiếu theo địa chỉ đằng sau tấm ảnh bị xé đôi, Wilhelm
chờ sẩm tối lẻn tới nhà “con mồi” vừa lúc lão định trèo lên ô-tô. Đâu
có được, tiền trao rồi, giờ thì cháo múc chớ. Wilhelm lôi nạn nhân xuống
xe hơi và giáng đòn như giã gạo.
Ngay lập tức, lão kia bay mất kính ngã lăn quay. Không một chút thương
xót, Wilhelm dựng con mồi dậy dộng thêm quả nữa vào mũi. Nạn nhân cố mở
to đôi mắt bầm giập, khò khè:
- Anh… là… Krawutschke?
Đó có lẽ là đòn giáng trả khủng khiếp nhất mà tên đâm thuê chém mướn từng nếm.
Nấm đấm tiếp theo của gã khựng lại vì kinh dị. Mẹ kiếp, tại sao lão khốn lại biết được tên cúng cơm của gã? Tại sao?
- Mày là ai mà biết tao, hả?
- Tôi là… Rodermeyer…
Lão khốn chỉ rên được bấy nhiêu đó là ngất xỉu. Ôi ma quỷ, Krawutschke
hết hồn buông nạn nhân xuống rồi chuồn vô bóng tối. Cái đầu bã đậu của
gã bắt đầu cựa quậy tí xíu trí khôn. Thôi chết rồi, gã đã xử chính ông
chủ đặt hàng thuê mình.
Sự hối hận làm gã lộn lại. Hung thần tát lấy tát để Rodermeyer cho đến
khi lão kĩ sư trưởng đau đớn quá phải mở mắt. Lão líu lưỡi nói không ra
tiếng. Sau cùng Krawutschke phải ghé vai cõng lão vào nhà. Mẹ kiếp, vô
đến cửa Wilhelm Krawutschke mới thấy cái biển đề tên “Rodermeyer” to
tướng.
Wilhelm thẩy nạn nhân xuống dưới vòi sen và vặn nước cho lão tỉnh táo trở lại.
Rồi hai tên làm rõ nguyên nhân vụ nhầm lẫn tai hại. Chúng uống cô-nhắc và tìm ra cái kẻ đã chơi xỏ chúng.
Giọng Wilhelm tràn sự cay đắng não nùng:
- Chúng ta đã bị kẻ thứ ba chơi xỏ. Có điều tôi sẽ không trả lại ông 1.000 mark đâu. Tôi đã đấm như ý ông muốn mà.
Rodermeyer đố dám phản đối. Lão gầm ghè:
- Rõ ràng thằng Droselhoff đã làm vụ này. Nó đã bám theo tôi, phát hiện
ra hòm thư mật và tráo ảnh. Nó đoán rằng chúng ta không biết nhau và
điều đó lại đúng mới chết chớ. Lúc này chắc nó đang bịt miệng cười tại
nhà, và ngày mai gặp tôi, nó sẽ bay trên mây vì hả dạ. Nhưng đừng hòng
tôi chịu thua. Này ông bạn Krawutschke, nhiệm vụ của anh vẫn y như cũ.
Tôi muốn anh “luộc” nó man rợ đến nỗi nó không thể xỏ được quần áo lót.
Anh thấy thế nào?
Wilhelm cười khùng khục:
- Còn thấy thế nào nữa. Tiền, ông chủ ạ. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ
nhầm đối tượng do ông thiếu cảnh giác thôi. Tôi đã nện ra hồn đấy chứ,
ngó mặt ông tởm quá. Hiểu chưa ông chủ, ông vẫn còn nợ tôi số tiền còn
lại. Muốn tôi đấm đá tiếp cho ra trò thì… dễ ợt, xì bạc ra đây. Cả chỗ
nợ cũ lẫn chỗ tạm ứng cho nhiệm vụ mới. Tuy nhiên, tôi giảm giá cho ông.
- E… hèm, thôi thế này vậy. Chúng ta đã thỏa thuận giá 1.200 mark. Anh
đã nhận 1.000. Nhưng tôi bớt anh hai trăm mark để điều trị các vết
thương. Còn bây giờ tôi trả cho anh sáu trăm mark để hạ thằng
Droselhoff. Đồng ý hả?
- Chưa đồng ý. Giá tám trăm mark đúng. Ông chủ phải hiểu giá cả hàng ngày tăng vòn vọt. Thứ gì cũng đắt lên.
Chúng thỏa thuận. Hai li cô-nhắc lại cụng nhau.
Hợp đồng mới đã thỏa thuận từ hôm qua mà giờ đây Wilhelm vẫn chưa hết
thừ người. Gã còn chưa quyết định sẽ rình nện tên Ludwig Droselhoff nọ
khi nào và ở đâu.
*
Tứ quái tề tựu ở nhà Gaby. Thanh tra Glockner đã đến Tổng nha, chỉ còn
bà Margot đang bận túi bụi dưới cửa tiệm. Mấy ngày nay bà phải mở cửa
bán cả buổi trưa để cạnh tranh với các siêu thị.
Chuông điện thoại reo. Gaby nhấc ống nghe mặt mày hớn hở:
- Á à, Mufti đó hả? Tuyệt! Cảm ơn bạn. Rõ cả rồi. Tụi mình sẽ hành động ngay. Không, bạn khỏi đợi. Chào!
Công Chúa phi như bay vào phòng, đuôi tóc quất như đuôi ngựa:
- Ổn rồi đại ca ơi. Lời hiệu triệu của bạn đã có kết quả. Một cộng tác
viên của chúng ta: bạn Mufti đã tìm ra tên phóng xe mô-tô cán thầy
“Picasso”.
- Sao?
Tuyệt vời. Chẳng là Tarzan đã quyết định tả diện mạo, áo quần của tên
lái mô-tô cho đám học trò nội trú biết để tất cả cùng phát hiện gã giúp
Tứ quái. Mufti là học trò lớp 10B, nổi tiếng thông minh và tốt bụng.
Tarzan và Karl nhảy dựng lên. Tròn Vo thì tươi rói:
- Thằng đó đang ở đâu?
- Ở ngã tư phố Ruth và đại lộ Achenfelder. Mufti nói nó đang chễm chệ
trên chiếc mô-tô 1100 phân khối hiệu Kamikaza như một ông hoàng xa lộ.
Nó đang ba hoa khoe thành tích với hai thằng đàn em dưới trướng.
- Hừ, hai thằng đàn em mà ăn thua gì. Để trả thù cho thầy, một trăm thằng, chúng ta cũng bất chấp.
Cả bọn phóng lên ngựa sắt. Tôi nghiệp chó Oskar, nó sủa cách mấy xin đi theo cũng vẫn vô vọng.
Tarzan phi nước đại nhanh đến mức bỏ xa các bạn cỡ 20 mét. Hắn nhấn bàn
đạp chạy xe như tên bắn. Đúng mười phút sau hắn đã có mặt tại nơi cần
đến.
Ê, băng du đãng ba thằng vẫn còn ngạo nghễ không nghĩ đến chuyện nhấc
chân. Mà thực ra chúng sợ ai kìa, khi thủ lĩnh của chúng ngồi vắt vẻo
trên yên mô-tô ưỡn bộ đồ da trắng toát đang coi mọi người như cỏ rác.
Chà, chiếc mũ bảo hiểm đen vẽ đầu lâu trắng mới nhìn cũng đủ khiếp vía.
Chỉ có điều chiếc mũ không đội đầu mà được đặt trên bình xăng mô-tô.
Tarzan điểm danh một lượt. Hai thằng đàn em của tên đao phủ chạy mô-tô
tướng tá khá bẩn. Thằng thứ nhất gầy nhom. Tóc đỏ rực, áo quần tã tượi,
bản mặt đê tiện. Thằng thứ hai cũng trạc tuổi đó nhưng đô con hơn. Môi
dày, cằm nung núc thịt, trán thấp tè, tóc đen quăn tít.
Gã này đang bô bô với thằng Tóc Đỏ:
- Mày cũng tin đó chứ, Andy?
- Còn phải hỏi, Bert. Thật là một pha ngoạn mục.
Tarzan rà xe đạp qua chúng tỉnh bơ. Hắn xuống xe, dựa chiếc xe đạp đua
mới sắm vào cái thùng rác cao nghệu. Đoạn bước lại gần bộ ba.
Tarzan thân mật vỗ vai chủ nhân chiếc Kamikaza như đã quen từ khuya:
- Nếu tôi nhầm, tôi sẵn sàng xin lỗi anh. Có phải anh là anh hùng xa lộ
đã tông xe vào tiến sĩ Lattmann khiến thầy trở thành tàn phế không hả?
Nghe nói anh còn bỏ chạy không thèm ngoái nhìn nạn nhân nữa. Chúng ta
nên làm rõ vụ này chứ? Tại đồn cảnh sát chăng?
Nghe hai chữ “cảnh sát”, hai tên đàn em Bert và Andy rụt cổ rúm người tức khắc như thể roi da sắp quất xuống đến nơi.
Tuy nhiên thằng đàn anh chạy mô-tô đâu có “rét” như chúng. Gã lừ đừ quay
người lại nhe hàm răng trắng nhởn như sắp ngoạm lấy Tarzan, điếu thuốc
lá trễ xuống một bên mép. Cái thằng cô hồn thấy rõ với mái tóc nhuộm nửa
đen nửa vàng. Gã cỡ 20 tuổi.
Gã gừ lên qua mép bên kia:
- Xéo cha mày đi!
- Anh nên tự nguyện đi theo thôi, như thế là thông minh nhất. Nếu không
tôi buộc phải tóm cẳng anh lôi đi. Nhưng khi ấy, bộ cánh bảnh bao của
anh sẽ thành giẻ lau đó.
Thằng đầu gấu cười nụ. Chỉ thấy bàn tay trái áp trên hông phải gã nhích
lên. Trong chớp nhoáng mu bàn tay của gã triển khai thành một cú đánh
thâm độc nhằm vào mặt Tarzan.
Đáng tiếc cho gã. Gã đã nhanh mà Tarzan còn nhanh hơn. Hai thằng đàn em
đứng ngoài chỉ thấy mọi việc xảy ra trong tích tắc. Chúng thấy tên đàn
anh bị nhấc bổng lên khỏi yên mô-tô xoay mòng mòng trên không trong vũ
điệu Salto rồi phần lưng bị quật mạnh xuống mặt đường. Chao ôi, bụi bốc
lên cả đám.
Ba giây sau, thằng tên Bert phá tan sự im lặng:
- Thôi chào nhé, Paul. Tụi tao còn có công chuyện.
Thằng thứ hai tên Andy cũng lúng búng:
- Ờ, đã tới lúc tụi này phải đi rồi.
Chúng biến thoăn thoắt về hướng phố Ruth.
Ra gã tên là Paul. Và gã có những thằng bạn mới quý làm sao chớ.
Tarzan chưa kịp xốc cổ áo thằng ác ôn thì một người phụ nữ qua đường đã xộc tới hét muốn điếc ráy:
- Tao đã trông thấy hết. Đồ lưu manh, mày đã đánh ngã anh thanh niên này!
Tarzan bị người phụ nữ dúi mạnh vào lưng, suýt va phải chiếc Kamikaza dựng chình ình. Hắn vội quay lại phân bua:
- Tôi… tôi chỉ tự vệ, thưa bà…
Người đàn bà hộ pháp mặc bộ đồ thể thao màu xanh lơ. Nét mặt hung hăng
cho thấy bà ta chưa có ý định bỏ cuộc. Bà ta hổn hển nhắc lại:
- Tao đã thấy rõ mồn một. Mày đã vô cớ đánh người.
- Trời đất, bà lộn rồi. Anh ta định đánh tôi, tôi đã dùng võ để tự vệ.
Bà chỉ nhìn một mặt, hãy bình tĩnh lại nghe tôi trình bày đây. Thằng lưu
manh đó là…
Đúng lúc đó Tarzan nghe tiếng chiếc Kamikaza rồ máy. Hắn quay phắt lại.
Ê, chiếc Kamikaza 1100 phân khối đã chồm lên… cất cánh. Paul đã tót lên
yên với cái đầu bị ngoẹo sang bên trái. Lạy Chúa! Vai phải gã cứ đơ thế
kia. Tarzan gào lên:
- Dừng lại, Paul. Vai mày gãy rồi. Mày có thể bị tai nạn!...
Còn lâu thằng anh hùng xa lộ mới chịu nghe Tarzan. Gã nhấn ga chiếc
Kamikaza. Ngay lập tức, chiếc mô-tô bắn trên đường nhựa như một viên đạn
vọt khỏi nòng súng.
Tarzan quay qua người đàn bà “hiệp sĩ” thở dài:
- Thằng lưu manh đó đã cán người rồi bỏ trốn. Tôi tính dìu nó đến đồn cảnh sát, thế mà bà…
- Vậy hả? Trời đất!
Khi Tarzan ngồi lên yên xe thì các bạn hắn cũng vừa tới nơi.
*
Trong giờ giải lao ở hội nghị toàn công ti, kĩ sư trưởng Rodermeyer đã
phải lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần với mọi người chuyện ông ta
đã bị xe gắn máy đụng vào, ngã sấp mặt xuống đống đá dăm trên đường…
Đầu giờ chiều, tranh thủ buổi giải lao khá dài, Rodermeyer đi bộ đến
tiệm đồng hồ gần đó để nhờ thợ chỉnh lại chiếc đồng hồ giá 19.000 mark
mà thỉnh thoảng vẫn chạy bát nháo của mình.
Nào, lúc ông ta bắt đầu băng qua đường thì chiếc Kamikaza màu đỏ của
Paul điên cuồng lao tới như một vệt máu. Trên mô-tô, Paul đầu óc mụ mị.
Xương cốt gã như đứt từng khúc, con mắt muốn đui của gã đang nổ đom đóm
bởi thứ gì trên đường cũng trở nên nhòe nhoẹt.
Rodermeyer đang đứng giữa tim đường. Ông ta hoảng hồn nhảy lùi lại.
Thế mới nên chuyện. Vì Paul toan tránh ông ta ở phía sau nên đã đánh tay
lái về bên trái. Những người đi đường nghẹn thở vì khiếp sợ.
Coi, Rodermeyer bị tông vào hông mạnh hơn là trong câu chuyện hoang đường của ông ta nhiều. Ông ta bị hất tung sang vệ đường.
Paul cũng văng khỏi xe. Chiếc Kamikaza không người lái trượt tiếp suýt
ủi trúng một xe hơi nhỏ đi ngược hướng. Cũng may phước người tài xế -
một người Thổ Nhĩ Kì vốn đã quen làm chủ tốc độ do được tôi luyện ở thủ
đô Istambul nhung nhúc người xe - kịp đảo vô-lăng sang phải, chấp nhận
cho ô-tô sạt phải một thân cây ven lộ, tránh được một tai nạn khủng
khiếp.
Paul nằm đứ đừ. Sau này mới biết là gã bị chấn thương sọ não.
Rodermeyer cũng tương tự. Ông ta bị gãy xương sườn và ống quyển, gãy răng, thêm nhiều vết bầm ở hông và lưng.
Những người đi đường lập tức gọi cảnh sát và xe cấp cứu. Các đồng nghiệp
của Rodermeyer được thông báo ngay chuyện động trời về ông trưởng ban
Rodermeyer xấu số của hãng nhà.
Ludwig Droselhoff chạy ra phố.
Tại điểm xảy ra tai nạn, người ta xúm xít vòng trong vòng ngoài.
Droselhoff len qua đám đông.
*
Tứ quái đã tụ hội đông đủ. Công Chúa vừa nghe hết câu chuyện của Tarzan
là con mắt tròn xoe. Con mắt mơ mộng ấy không ngó vào đại ca mà chiếu
tướng ở một nơi nào xa tít.
- Đằng kia có chuyện gì ấy nhỉ?
Tarzan quay lại lẹ làng. Đằng xa, mọi người đang xúm xít lại ở giữa đường.
Máy Tính nheo nheo mắt.
- Dám là một vụ tai nạn giao thông. Chúng ta đến coi thử.
Tarzan nheo mắt. Ánh nắng phản chiếu trên lớp sơn bóng đỏ của một vật nằm rúm ró giữa đường. Hắn sửng sốt:
- Chết rồi! Đúng là Paul gặp nạn rồi. Mình đã can mà gã cứ nhắm mắt phóng liều.
Bốn đứa bèn lao lên xe phóng đến chỗ xảy ra tai nạn. Tên du côn phóng xe
ẩu đã tỉnh. Gã được khách bộ hành đặt dựa vào cột đèn, cái nhìn vô hồn
của gã chúi xuống đất ủ rũ.
Nạn nhân của Paul được đặt nằm nghiêng có phủ chăn tận cổ dù trời nóng
hầm hập. Mặt ông ta rách tươm, sưng phồng. Tarzan lại gần một ông già.
Ông này đang thao thao bất tuyệt trước mọi người về sự kiện khủng khiếp
kia:
- Tôi là người chứng kiến từ đầu đến cuối, thưa bà con cô bác. Thằng mặc
đồ da trắng hếu ấy đã phóng mô-tô đỏ với tốc độ tối thiểu 110 cây số
một giờ. Nó cứ tưởng nội thành chúng ta là đường đua siêu tốc. Xin lỗi.
Chỉ tội nghiệp cho những người vô ý băng qua lộ thôi. Mà cụ thể là ông
đang nằm kia. Ông ấy đứng giữa đường mà đầu óc để đâu đâu, không đề
phòng thằng ngu này đang lao đến… Tôi định cảnh cáo, nhưng đã quá muộn
để gọi ông ấy. Thằng ngốc văng xuống chỗ này, ông nọ bị hất ra chỗ kia,
còn chiếc mô-tô đỏ cứ vùn vụt trôi thẳng suýt nữa đâm sầm vào một chiếc
xe sang ghê lắm…
Một thanh niên phát biểu từ trong đám đông:
- Sao ông cụ biết là mô-tô chạy 110 cây số một giờ?
- Ừ… ừm, thì đoán đại.
- Cụ mà nói đại ư? Không dám. Cụ “bốc” thì có. Lần đầu cụ kể xe chạy 80
cây số giờ. Lần thứ hai là 90 cây, còn bây giờ tới 110 lận.
- Nói vậy mà nghe được à? Anh chứng kiến hay là ta chứng kiến, hả?
- Rõ ràng cụ đã chứng kiến tới ba vụ tai nạn liền.
Đám đông cười phá lên khiến ông già điên tiết. Trong lúc ông cụ tiếp tục
khoa chân múa tay thì Tarzan nhìn chăm chăm vào người đàn ông vừa ngồi
xổm bên cạnh nạn nhân, giờ đã đứng lên. Ngươờ đàn ông đang làm động tác
co duỗi giò cho đỡ tê cẳng đó khá đẹp trai, cao lớn, tuổi ngoài 30, mặc
bộ complê bằng lanh thẳng thớm.
Điều khiến Tarzan chú ý là vẻ mặt anh ta rất kì dị. Trong bầu không khí
buồn thảm sau tai nạn không hiểu sao anh chàng cứ mím môi, hóp má phì
hơi qua lỗ mũi như đang cố… nín cười. Thực lạ lùng, một con người có vẻ
trí thức hiểu biết cỡ anh chàng mà lại có thể xử sự như vậy sao? Chà,
bây giờ thì anh ta lại đã nặn đâu ra một vẻ mặt thương cảm rồi kìa. Kì
quặc!
Tarzan ngao ngán kéo tay Gaby đi. Đúng lúc đó thì cảnh sát đến. Một nhân viên hình sự tới bên người đàn ông kì quặc kia.
- Coi bộ ông có biết nạn nhân Rodermeyer, thưa ông?
- Đúng vậy. Ông ta là kĩ sư trưởng của tập đoàn WBCB chúng tôi. Tôi cũng làm việc ở đó với cương vị kĩ sư thiết kế.
- Chắc ông chứng kiến vụ tai nạn vừa rồi, thưa ông…
- Hãy gọi tôi là… Ludwig Droselhoff. Và xin nói luôn là tôi đến hiện trường khi mọi thứ đã… xảy ra.
Tarzan chú ý liền. Hóa ra đây là Droselhoff, nhân vật mà Karl và Gaby đã
kể là hàng xóm tốt của thầy Lattmann ư? Hừm, vậy đấy. Ban nãy có đúng
là anh ta nín cười không nhỉ? Phải chăng Rodermeyer là kẻ đáng ghét, nên
Droselhoff hả hê khi ông ta gặp nạn?...
Ông già nhiều chuyện hồi nãy lập tức lên tiếng:
- Chính tôi là người chứng kiến từ đầu đến cuối đây, ông cảnh sát ạ.
Mặc kệ ông già kể chuyện cổ tích, Tarzan và các bạn kéo đến bên cạnh
viên cảnh sát thứ hai đang làm việc qua máy bộ đàm với trung tâm. Anh ta
xong việc, ngẩng lên và nhận ra Gaby:
- Gabli Glockner đấy phải không?
Gaby cười:
- Chính là em đây! Và tụi em có chuyện muốn khai báo ạ. Không phải về vụ
tai nạn, mà là về tên đi mô-tô ạ. Hình như chính gã đã tông xe vào thầy
giáo của tụi em rồi bỏ chạy.
- Hả? Em nói thực không?
Tarzan bổ sung:
- Thực một trăm phần trăm. Tụi em đối chiếu lời nhận dạng hung thủ của
thầy Lattmann với áo quần, mũ bảo hộ và màu xe của gã. Chuyện là thế
này…
Hắn thuật lại. Câu chuyện chấm dứt đúng lúc thằng Karl giao cho viên
cảnh sát chiếc mũ bảo hiểm đen có hình đầu lâu trắng mà nó lượm tại ngã
tư đường.
Viên cảnh sát bảo:
- Các em phải khai vào biên bản. Tốt nhất là tại Tổng nha. Nhân thể em có thể ghé thăm ba em luôn được đấy, Gaby ạ.
Rồi anh ta nháy mắt cười hóm hỉnh.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.