Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 3: CHỌN MẶT GỬI VÀNG
Cụ
Eduard von Lommingen mở cửa nhìn sang nhà bà hàng xóm Lena. Mặc dù đã
gần 80, ông cụ vẫn thấy lộn ruột như thời trai trẻ. Ông lầm bầm:
- Lại thằng mất dạy Otto Renz đến hành hạ bà lão. Bộ nó tưởng nó là “Vua Nhà” rồi muốn làm trời cũng được sao.
Đúng là Otto Renz biệt danh “Vua Nhà” đang đấm cửa nhà bà Lena rầm rầm.
Ông cụ Eduard hết hồn khi thấy phía sau tấm rèm trên cửa sổ tầng hai có
bóng người động đậy. Trời đất. Chắc chắn cái bóng đang trốn nấp đó là bà
lão Lena.
Ta phải giúp bà ấy. Cụ Eduard nghĩ thầm. Ông bặm môi đóng cửa sổ, tay
nắm chặt chiếc tẩu thuốc lập cập đi ra cửa. Cánh cửa mở ra, ông cụ chưng
hửng thấy hiện lên trước mặt bốn thiếu niên và một con chó ngộ nghĩnh.
Ông biết một thiếu niên trong đám:
- Ủa, cháu Karl Vierstein.
Rõ ràng cả bốn đứa toan vào nhà cụ, nhưng lúc này tất cả đều ngó sang nhà bà Lena, vì Vua Nhà Renz gầm gào to quá:
- Có trốn cũng không thoát tay ta. Mở ra. Nếu không, ta sẽ phá sập nhà bà.
Bốn quái ngơ ngác trước cái loa mồm khủng khiếp. Chúng chưa kịp tỏ thái độ gì thì giọng ông cụ Eduard vang lên:
- Các cháu đến thăm ta, phải không? Nhưng… hãy chờ ta một lát. Ta phải sang bên kia xem có chuyện gì.
Karl nói liền:
- Dạ, ông cho phép tụi cháu đi theo nha.
Trong khi ông cụ đi trước dẫn đường, thì mắt Tarzan hết cắm vào chiếc
Mercedes màu vàng loại đắt tiền nhất đậu lù lù ngoài phố đến cái gáy ụ
mỡ đỏ gay của gã đàn ông khả ố đang gây náo loạn. Coi, gã hùng hùng hổ
hổ rống từng chập dưới đất cứ như là một ông vua.
Cụ Eduard thản nhiên chống một tay lên bờ rào nói với “cái gáy ụ mỡ”:
- Chào ông Renz.
Vua Nhà quay phắt lại. Bản mặt đằng trước của gã còn dữ dằn và thô lỗ hơn phía sau nhiều. Gã đi như chạy đến ông cụ:
- Hả? Ông là ai mà biết tôi. Sao? Hàng xóm láng giềng à? ***. Ông biết mụ Fleising trốn đâu thì phun ra đây?
Cụ Eduard nhún vai:
- Có chuyện gì vậy?
Renz gắt:
- Còn vờ vịt thô lố mắt. Mụ phù thủy già ấy chưa rỉ rả với ông sao?
- Xin lỗi. Bà Fleising chưa bao giờ là một mụ phù thủy già. Đối với tôi, bà là một bà lão đáng kính trọng.
Renz hơi sức đâu mà nghe ông cụ giải thích. Gã liếc qua Tứ quái khinh khỉnh, và nhổ một bãi nước bọt xém trúng Oskar. Gã rít:
- Cách đây một năm, tôi đã yêu cầu mụ phù thủy già thuê chỗ khác ở. Ngôi
nhà mụ ở là của tôi. Thế mà mụ cứ lì ra. Loại như mụ phải vào trại
dưỡng lão mới đúng.
Cụ Eduard điềm tĩnh:
- Bà Lena Fleising sống ở đây đã 37 năm nay. Ông phải nhớ bà là bạn của
cha đẻ ông thuở ông ấy còn sống. Hiện giờ bà ấy đã 76 tuổi bị bịnh tim
và ốm yếu. Bà ấy xứng đáng sống nốt phần đời ngắn ngủi còn lại trong
ngôi nhà này. Chỉ có kẻ nhẫn tâm mới trục xuất bà ấy. Bà ấy có thể chết.
- Hừm, chết sống đối với tôi không thành vấn đề. Mụ già sống thế là đủ. Mụ phải cuốn gói cho người khác thế chỗ.
khổng lồ chớ gì.
Renz không nói không rằng chà đi chà lại đế giày bên phải vào một bụi cỏ. Gã hậm hực:
- Mẹ kiếp, lúc đếch nào cũng đạp phải *** chó. Hên là con chó của mụ đã ngỏm củ tỏi.
Ông cụ Edu run toàn thân, câu nói bâng quơ của tên Vua Nhà khiến ông tái mặt:
- Cái gì? Tại sao ông biết con chó của bà Lena bị chết? Khốn nạn, cách
đây ba hôm một kẻ nào đó đã chạy xe cán chết con Lumpi và ném xác nó vô
khu vườn này. Sao? Ông biết kẻ giết con Lumpi ư?
Renz nhe mấy chiếc răng vàng chóe:
- Đừng lẩn thẩn nữa. Hãy nói lại với mụ già rằng, tối mai tôi sẽ quay trở lại. Tôi mà không tống khứ nổi mụ thì quả là nực cười.
- Loại người như ông thì sẵn sàng bước qua xác người ta. Ông chỉ biết có tiền chứ cần chi mạng người già huống chi là mạng chó.
- Chớ già mồm, lão khọm. Rồi sẽ đến phiên lão cút khỏi đây khi tôi khởi công xây buyn-đinh. Hiểu chưa?
Renz nhấc cặp mông đồ sộ của gã di chuyển về phía chiếc Mercedes. Gã rồ
ga phóng như một thằng khùng. Cụ Edu và Tứ quái nhìn theo.
Tarzan lắc đầu:
- Không ngờ trong thành phố này có một tên thô bỉ đến thế.
Tròn Vo nguyền rủa:
- Gã đáng bị vả cho văng răng vàng ra.
Gaby xúc động mạnh:
- Con chó Lumpi bị tai nạn thế nào hả cụ? Hay là chính gã mất dạy đó đã cho xe cán chết để làm áp lựa đe dọa bà Fleising?
Cụ Edu gật đầu:
- Cháu đoán đúng. Nhưng tên Vua Nhà không ngu ngốc tự mình hành động đâu. Chắc chắn gã mướn bọn đàn em hạ thủ.
Ông cụ nói xong là liếc qua “ngôi nhà đao phủ” của Kratzkow chằm chằm.
Trong tích tắc Tarzan hiểu ông cụ nghi ngờ ai là kẻ thanh toán con chó.
Nhưng hắn không nói ra, hắn đợi cho quân sư Karl làm màn giới thiệu bạn
bè với ông cụ.
Ông cụ vuốt ve con Oskar khi nó chìa chân xinh ra và hướng dẫn Tứ quái
vào nhà tham quan bộ sưu tập khắp năm châu thời tuổi trẻ. Tarzan cảm
thấy đã tới lúc vô vấn đề. Hắn lễ phép:
- Thưa cụ, tụi cháu đến đây hỏi thăm cụ vài điều. Cũng may mà tụi cháu đến đúng lúc để thấy chân tướng tên Renz.
Khi mọi người đã an tọa đâu vào đó, Tarzan mở lời:
- Thưa cụ, tụi cháu muốn biết rõ về gã hàng xóm phía bên kia nhà cụ. Gã
là Alfons Kratzkow và ả bồ Anna Varero. Tụi cháu cần thông tin về những
kẻ lui tới cặp tình nhân đó. Bởi vì…
Tarzan quyết định kể hết sự thật cho cụ Edu. Ông già sửng sốt lắng nghe, như không tin vào lỗ tai mình:
- Kinh khủng quá. Cuối cùng mọi chuyện đúng như ta hằng nghi ngờ. Ma quỷ
ạ, cái thằng Kratzkow lười thối thây ấy luôn luôn được một kẻ đến thăm
viếng. Kẻ đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là thằng Vua Nhà Renz.
Tròn Vo hỏi lại:
- Có phaả laàcái gã lái Mercedes vừa rống lên như bò ở đây để đuổi bà Lena tội nghiệp hở cụ?
- Chính là gã. Một lần ta còn thấy chúng thậm thò thậm thụt trong một
quán rượu hay cà phê gì đó ở trung tâm thành phố. Chắc chắn thằng
Kratzkow làm tay sai cho gã Renz. Các cháu có biết công việc của Renz
phất như thế nào không? Này nhé, ngoài một hãng xây dựng, Renz còn một
văn phòng môi giới bất động sản nữa. Bất động sản ở đây là nhà và đất.
Gã sử dụng cái vỏ bọc văn phòng để kinh doanh địa ốc. Chẳng hạn mua nhà
đất người khác với giá rẻ như bèo và bán ra với giá cắt cổ. Để làm được
việc đó, hẳn gã phải có những biện pháp không mấy sạch sẽ.
Tarzan hỏi:
- Cụ thể như thế nào ạ?
- À, có gì khó đâu. Nếu một chủ nhà không đồng ý với số tiền mà gã đề
nghị mua thì gã sẽ dùng thủ đoạn lưu manh để ép họ phải bán tháo bán đổ
cho kì được. Vừa qua kính cửa sổ nhà bà Fleising đã bị đập bể nhiều lần
như thế. Tôi dám đặt cược thủ đoạn phá hoại kính cửa sổ là thằng
Kratzkow. Do Renz thuê. Có điều bà hàng xóm Lena Fleising của tôi vẫn
vững như bàn thạch. Hừ…
Ông cụ ngừng lại thở một chút cho bớt căng thẳng rồi tiếp tục:
- Giờ đây có lẽ bà Lena trụ không nổi nữa rồi. Chúng đã cán chết con chó
của bà ấy. Vậy mà bà ấy cư xử như thể nó vẫn còn sống. Thực là kinh
khủng khi tối đến vẫn nghe tiếng bà ấy mở cửa cho con chó ra vườn đi vệ
sinh. Chính tay tôi chôn cất con Lumpi chứ đâu. Nhưng tôi không dám nói
với bà Lena về điều ấy. Các cháu nghe rồi đấy. Renz muốn ép bà lão ra
khỏi nhà.
Tarzan lưỡng lự trong vài giây:
- Luật pháp không cho phép đuổi người già yếu bịnh tật thuê nhà ra khỏi
nơi họ ở. Nếu chúng ta bắt được Kratzkow thì gã Renz sẽ bị lột mặt nạ là
tên tội phạm. Cụ đồng ý với cháu chứ? Điều đó sẽ giúp cho bà hàng xóm
đáng mến của cụ thoát nạn cái trại dưỡng lão mà tên Renz hăm he. Phải
không Gaby?
Gương mặt mà theo Tarzan là xinh đẹp nhất thế gian ửng hồng. Cô bé chợt reo lên hoan hỉ:
- Mình đã tìm ra một nữ đồng minh tại hang ổ kẻ thù.
- Vậy nghĩa là sao?
Cô bé quay sang cụ Edu:
- Văn phòng môi giới bất động sản của Renz gọi tắt là “Re-Immo” phải không cụ?
Cụ già gật đầu nhìn Gaby ngạc nhiên. Cô bé lại tíu tít với Tarzan:
- Thế thì mình có một nữ đồng minh hết sảy. Chị ấy tên là Julia Vendel.
Năm ngoái người phụ nữ 30 tuổi đó bị tình nghi là ăn cắp trong cửa hàng
nơi chị đang làm việc. Ba của mình đã giúp được chị ấy bằng chứng cớ
ngoại phạm trong cuộc điều tra. Từ đó Julia rất biết ơn ba mình. Đã
nhiều lần chị ấy gửi hoa đến nhà mình.
- Rồi sao nữa?
- Chị ấy từ giã cái cửa hàng đã vu khống chị và kiếm được một chỗ làm duy nhất tại văn phòng Re-Immo.
Tarzan lẩm bẩm:
- Có lí đấy. Với điều kiện Julia chịu cộng tác.
- Chịu mà. Chị Julia sẽ chịu làm một công tác viên cho chúng ta. Một con
người lành mạnh như chị ấy tất nhiên dị ứng với những văn phòng môi
giới bất động sản mờ ám, chính chị ấy đã từng nói cho ba mình như vậy.
Nhất là văn phòng lừa đảo của Renz.
Tarzan khoái quá. Hắn cảm thấy ruột gan như có lửa đốt.
- Tụi cháu xin tạm biệt cụ. Cảm ơn cụ về những thông tin quý báu.
*
Kratzkow lái xe ra ga. Gã chỉ ngụy trang bằng kính râm, chưa đến lúc phải hóa thân bằng một bộ mặt khác.
Ái chà, chắc chắn hai thằng du đãng mới nứt mắt bị rơi xuống hầm sẽ được
giải thoát, nhưng đó là chuyện sáng mai cơ. Sáng mai gã có hẹn một tay
thợ sắt đến làm việc, và tiếng kêu cứu của hai thằng oắt con dưới đất
thế nào lại chẳng vọng đến lỗ tai người thợ sắt.
Anna ngồi cạnh gã thút thít khóc. Ả khóc không phải vì buộc vĩnh viễn xa
lánh ngôi nhà mà vì gã nhân tình sắp cho ả “leo cây”. Chứ sao, Kratzkow
đã dỗ ngon dỗ ngọt rằng ả phải tạm lánh nạn bên Italia với cha mẹ đẻ ả
để cho gã ở đây một mình dễ bề trở tay. Ả phải nghe theo lời gã với hi
vọng sớm được tin gã.
Bây giờ thì gã cương quyết đưa ả ra ga. Nhưng không tiết lộ với ả nơi gã định đến ở.
Ả sụt sùi:
- Viết thư cho em nhé, Alfons.
- Đương nhiên. Hai ngày một lá.
- Nhưng còn địa chỉ của anh?
- Ối dào, em lo làm gì. Khi nào có là em sẽ biết liền à.
Gã chẳng cần biết ả có tin gã không. Còn gã, tất nhiên là chẳng bao giờ đoái hoài đến ả nữa.
Gã bái bai với Anna ngay trên bãi đậu xe trước nhà ga, chóng ánh và hờ hững, mặc dù Anna thổn thức không thôi.
Thế là dứt nợ. Tên lưu manh cắn môi khi cầm vô-lăng. Nào, giờ thì bay
đến chỗ Vua Nhà Renz xin tá túc chớ? Nhưng chắc chắn lão sẽ giơ cái mặt
mâm ra đón gã. Lão khốn đó chỉ lúc thuê sát thủ là sòng phẳng và ngả
bài, còn có việc cần cầu cạnh lão ư, đừng mong lão ngó ngàng.
A! Hay đến với Heinz Obrecht! Trong cơn khốn cùng, gã nghĩ ngay đến
chiến hữu Heinz Obrecht biệt danh To Mồm từng sát cánh với gã trong một
số phi vụ. Tại sao không liên minh với To Mồm đánh một quả lớn rồi vù ra
một hòn đảo xinh đẹp nào đó xài tiền thả cửa hả?
Chí phải. Đây là con đường đúng nhất.
Chiếc BMW cũ kĩ chồm lên phóng về nhà Heinz Obrecht. Coi, thằng To Mồm
bị bóc lịch hai năm không biết hôm nay đã ra chưa. Ừ ừ, chắc là ra rồi.
Còn phải hỏi, từ lúc nó bị kết án đến bây giờ đã 24 tháng đằng đẵng.
- Mà thằng To Mồm bị tội gì cà?
Lâu lắm Kratzkow không lai vãng đến dinh cơ bạn hiền. Ngôi nhà Obrecht
vẫn như xưa, treo rèm trắng tinh sau các ô cửa sổ. Cái thằng có phước
nhờ vợ, toàn một tay Pauline thu vén. Pauline là một người đàn bà cau
có, nhưng đối với chồng thì một mực trung thành, lúc sướng cũng như lúc
khốn. Mà lúc khốn thì nhiều.
Bà ta mở cửa sau khi Kratzkow bấm chuông. Điếu xì-gà trên mép ló ra
trước rồi đến thân hình phục phịch núng nính mỡ. Gã thừa biết Pauline
nghiện thuốc nặng, hơi thở nồng nặc mùi khói thuốc.
- Chào anh Alfons Kratzkow.
- Tôi đây, chị Pauline. Trông chị phổng phao hẳn ra. Bạn hiền của tôi có nhà chứ? Tôi muốn hỏi anh To Mồm ấy.
Bà ta mới hớn hở đó đã buồn thiu:
- Không. Heinz vẫn ngồi tù. Mỗi lần thăm nuôi tôi vẫn thấy ảnh to mồm chửi rủa đủ thứ.
Kratzkow chết sững:
- Tôi cứ tưởng là hôm nay anh ấy đã được tự do.
- Ba ngày nữa mới được thả. Tôi đang dọn dẹp nhà cửa để đón ảnh. Vô trong nhà đá. Vô làm li rượu cho ấm bụng.
Kratzkow nói trong khi Pauline rót rượu ra li:
- Tôi đang gặp chút rắc rối phải trốn tránh ít lâu. Và sẽ cố gắng không
làm phiền chị, nhưng sẽ không bỏ liên hệ với Heinz. Nào, chị cho biết vì
sao anh Heinz lại hay thịnh nộ chửi ầm lên vậy hả? Đáng lẽ mình dám
chơi thì dám chịu chớ?
Bà ta đưa li rượu cho gã:
- Vì bất công, anh hiểu chưa. Tòa án đã sai lầm khi bỏ tù anh ấy.
- Hả? Heinz vô tội à. Lạ nhỉ?
- Anh lại còn nói giọng đó. Gạt các vụ trước qua một bên, trong vụ này ảnh vô tội thật.
- Thiệt không?
- Thiệt mà. Bản thân Heinz là bằng chứng.
Hai li rượu chạm nhau, Pauline kể lể:
- Anh biết Fuhme hả Kratzkow? Erich Fuhme ấy mà. Y có một trạm xăng ở
tận cuối đường quốc lộ Tettrichsteiner. Dạo đó, khoảng tháng bảy, y bị
cướp. Hung thủ đeo mặt nạ của hội hóa trang. Tên cướp gí súng lục vô mũi
Fuhme và vét sạch tiền trong ngăn kéo. Tên cướp bị rơi chiếc mặt nạ
nhưng tháo thân kịp. Một giờ sau, bọn cớm đã xúm xít ở nhà này.
- Vô lí!
- Thì vậy. Cũng do anh Heinz cả thôi. Trong những vụ hỏi cung trước kia,
ảnh đã khai rằng ảnh chuyên đi trấn lột thiên hạ bằng những chiếc mặt
nạ. Ba hồi mặt nạ hề, ba hồi mặt nạ Trư Bát Giới. Giờ thì bị quả báo
đấy.
- Nhưng từ hồi chung sống với chị, Heinz đã giải nghệ rồi mà.
- Bọn cớm đâu có tin chuyện đó. Chúng cứ chiếu theo tiền án tiền sự của
anh ấy mà khẳng định. Chúng kể vanh vách rằng, trong hồ sơ lưu do Heinz
tự khai, anh To Mồm của tôi từng sắm vai Ông già Noen cướp tiền của một
hiệu thuốc, rồi hốt sạch xu một quầy bán vé số dưới lốt Tôn Ngộ Không và
cải trang thành một anh hề rạp xiếc để trấn lột một ki-ốt rượu. Như vậy
có nghĩa là ảnh cũng đeo mặt nạ để ăn cướp lần này.
- Bọn cớm phải hỏi chị nữa chớ.
- Ôi, từ xui đến xui. Hôm ấy tôi không thể chứng minh anh Heinz ngoại
phạm được bởi đang thăm cô em ở mãi tận Maulhausen. Bọn cớm liền xách
anh Heinz đến cho gã Fuhme nhìn mặt. Mẹ kiếp, thằng ngu đó thốt lên
“Chính là tên cướp, thưa ông cảnh sát trưởng”. Thế là anh Heinz tiêu
tùng. Mà ai lại không biết thằng chủ cây xăng Fuhme vốn mắt mũi kèm nhèm
chớ. Y đã từng bơm xăng vào một chiếc thuyền gác trên mui xe con vì cứ
tưởng đó là chiếc xe buýt.
- Thực khó tin. – Kratzkow ngao ngán.
- Chính vì thế mà anh nhà tôi hai năm nay lúc nào cũng hậm hực.
- Thiệt hết biết. Anh Heinz chửi thề trong tù luôn mồm là phải. Nào, bây
giờ tôi có chuyện cần chị giúp nhé, theo chị, quanh đây có một nhà nào
có thể làm nơi ẩn náu tốt không?
- Xì, có tiền là có tất. Tôi sẽ tìm cho anh một chỗ ở hướng lò mổ kia kìa.
- Cảm ơn trước. Có lẽ từ mai chiếc BMW của tôi sẽ bị truy nã. Hà hà, tôi
sẽ gây rắc rối cho thằng đui Fuhme bằng cách quăng xe ở trạm xăng của y
mới được.
Pauline cười:
- Lúc thăm nuôi, tôi sẽ kể cho Heinz chuyện này cho ảnh bớt làu bàu.
- Cảm ơn chị Pauline. Tôi sẽ quay lại sớm.
Ngoài trời, bóng đã xế tà.
*
Tại trạm bưu điện, Kratzkow quay số phôn văn phòng địa ốc của Vua Nhà
Renz. Gã nghe giọng nói trẻ trung của cô nàng Julia Vendel cất lên bên
kia đầu dây. Kratzkow phun ngay một cái tên giả:
- Tôi là Schorch – Edgar Meier đây. Xin cho nói chuyện riêng với ông Renz.
Cô gái nối máy. Giọng oang oang của Vua Nhà cất lên:
- Anh đó hả, Kratzkow?
- Không phải tôi thì còn ai. Thế này Renz ạ, tôi đang gặp rắc rối. Chả là…
Gã thuật lại từ từ cuộc chạy trốn của mình khiến Vua Nhà chửi thề ỏm tỏi:
- *** chó. Đúng lúc tôi đang cần anh.
- Việc tôi “lặn” không ảnh hưởng gì. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng phục vụ ông.
- Nhưng anh phải ở chỗ nào để tôi tìm chớ?
- Hãy gọi đến bà Pauline Obrecht, số nhà 11 phố Lò Mổ. Sếp tra danh bạ
tên Heinz Obrecht là có số điện thoại ngay. Nhưng hiện nay anh ta đang
ngồi tù.
Renz gừ gừ trong cuống họng. Lão nghĩ tới gót giày đạp *** chó mà muốn lộn mửa:
- Anh nhục quá Kratzkow. Một tay anh chị gộc mà bị hai thằng du đãng cò con khống chế trên bãi cỏ.
- Xin sếp hiểu cho. Chúng có súng và sẵn sàng khạc đạn bất cứ lúc nào.
Bọn tiểu sát tử dạo này ghê lắm, chúng đã kết án ai là người đó chỉ có
nước biệt xứ. Chúng một mực cho rằng tôi đã cán chết con bé em của
chúng. Thế có nực cười không? Chúng còn thuộc cả số xe của tôi kia mà.
Đời quả là một sự nhầm lẫn tai hại. Thằng ranh trông gà hóa cuốc khiến
tôi suýt đi tong.
- Sao? Anh nói rằng có một thằng cao lớn tướng như dân thể thao, khoác
chiếc gi-lê Jeans hả? Và một thằng lùn xủn đeo đầy dây xích chó ư? Kì
quặc. Tôi vừa thấy hai thằng cà trớn ấy ở nhà lão già ương ngạnh
Lommingen đấy.
Kratzkow hoảng vía:
- Mẹ kiếp, lão ta ở sát nách ngôi nhà mà tôi vừa cuốn gói. Vậy là chúng đã thoát ra ngoài rồi.
- Không biết. Anh nên tàng hình là vừa.
Kratzkow lẩm bẩm:
- Ông có lí, trước hết tôi sẽ rũ chiếc BMW đã.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.