Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 2: TRÁI TIM NHÂN ÁI CỦA GABY


Gã ra lệnh:

- Zê-rô, nằm xuống!

Con chó giống Mastiff khổng lồ ngoan ngoãn vâng lời và giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn người chủ của mình.

Con quái vật chỉ chờ đợi vài âm thanh quen thuộc đó. Coi, nó ngoan ngoãn duỗi lưng như một chú cừu non.

“Gã” tên họ là Nobert Jokel còn con chó quỷ là… Zê-rô. Nobert Jokel ấn ngón tay cái trên nút chiếc máy phát sóng điệu tử bé xíu trông như máy điều khiển từ xa của kẻ chơi mô hình máy bay.

Gã cười điên dại:

- Ha ha ha, mày được việc lắm Zê-rô.

Jokel lừ lừ tiến lại chỗ con chó. Tay trái gã thủ một khúc dồi trong đó có nhét một viên thuốc an thần phamacon. Loại thuốc do chính tay Jokel chế ra. Gã đặt tên cho loại thần dược này là AW, thuốc chống sự hung dữ. Gã còn hơn một dược sư thứ thiệt cơ mà. Những lúc cao hứng, gã thường lẩm bẩm: “Ta là người duy nhất có quyền định đoạt số phận của loài người. Ta có công thức chế tạo thuốc gây hung dữ cũng như thuốc chống lại, ha ha!”.

Jokel chìa khúc dồi cho Zê-rô ngoạm ngấu nghiến. Gã thừa hiểu chỉ sau vài giây, viên AW sẽ hòa tan trong ruột con vật và biến nó thành một con cầy hiền lành trở lại, như nòi giống của nó vốn thế.

Kia kìa, con chó đã bắt đầu ngáp, xoay người nằm sấp, chân quặp lấy đầu.

- Ngoan lắm!

Jokel khen ngợi Zê-rô và liếc mắt về phía trái. Phía tay trái đâu có gì lạ ngoài một cánh rừng thông trộn dẻ, lác đác có vài chú chim nhảy nhót trên cành.

Ê, gã quan tâm thứ gì ở phía trái mà cứ khoảng sáu, bảy giây lại liếc mắt một lần quá đỗi kì cục? Thói quen ư, hay cố tật bẩm sinh? Đối với Jokel mà đặt câu hỏi ấy bằng thừa. Khi sinh ra gã đã thích… bên trái. Gã cho rằng cái nhìn của gã vừa sắc bén lại vừa nồng cháy. Và nó chỉ thực sự sắc bén, nồng cháy khi liếc về bên trái. Vậy thôi. Ai cũng có thói quen, phải không nào. Nếu như một ngày nào đó gã bị xe đụng thì chắc chắn gã sẽ bị đụng từ phía bên phải.

Chưa hết. Ngoài “cái nhìn sắc bén phía trái”, Jokel còn vô số thói quen khác. Có điều theo gã, thói quen nào cũng chỉ làm phong phú thêm chất siêu nhân của một đại bác học thôi.

Gã tháo bộ dây xích cho con Zê-rô. Con chó chỉ gầm gừ lấy lệ. Nó đã ngấm thuốc từ từ. Mặc dù có lớp lông màu lân tinh vằn vện nhưng Zê-rô lúc này hoàn toàn hiền lành, như một chú gấu con.

Jokel quay… trái ngó chiếc xe chở hàng đậu một đống cạnh cây dẻ. Hê, chiếc xe tải này gã mua lại của một hãng vận tải với giá quá hời. Gã hô biến cho nó thành xe phù thủy sau khi quét đủ hai màu sơn khác nhau hai bên hông xe. Phía trái sơn vàng, phía phải sơn xanh. Gã làm vậy để dễ bề bỏ chạy nếu sau này xảy ra sự cố chớ gì nữa. Chẳng hạn có cán chết ai tại hiện trường thì cảnh sát cũng đố tìm ra cái xe. Khi một nửa số nhân chứng thề thốt chiếc xe tải màu xanh và nửa kia thì lại quả quyết nó màu vàng thì cảnh sát cũng đành chào thua chứ còn gì.

Jokel dùng một cái giẻ để lau lớp lông của đệ tử… Zê-rô. Nước sơn trên lông rất dễ xóa vì ngay cả loại sơn này gã cũng tự pha trộn lấy.

- Ha ha, chùi sạch màu mè coi bộ mày hoàn cốt chó trở lại. Lành như đất nhé.

Đúng là thuốc AW bắt đầu phát huy tác dụng. “Cọp” Zê-rô tan hết màu máu trong tròng mắt. Con cẩu nằm yên ngoe nguẩy đuôi để cho chủ nhân lau lạch đám nước dãi màu da cam còn dính hai bên mép.

Jokel lại đảo cái nhìn sang trái. Gã ném mớ giẻ bẩn thỉu vào thùng xe và chắp tay sau mông đi qua đi lại trên con đường mòn dẫn vào rừng. Trong vài giây, kí ức điên của gã hiện ra rõ mồn một.

Jokel ăn mừng sinh nhật lần thứ 41 của mình vào một lúc nào đó trong năm nay. Ngày cụ thể thì gã không quan tâm lắm. Gã còn cho rằng năm nào cũng ăn mừng sinh nhật vào một ngày thì chán chết. Gã chỉ tránh làm sinh nhật vào tháng mười một. Gã không ưa tháng này. Vậy thôi.

Jokel từng học đại học về hóa và tự học vật lí. Nhưng gã bỏ dỡ giữa chừng, sau khi có một khối lượng kiến thức kha khá về hai lĩnh vực này. Jokel thường hay làm các thí nghiệm lí, hóa. Và gã có một niềm tin điên rồ rằng: điều may mắn nhất loài người có thể có được chính là sự hủy diệt tất cả.

Đương nhiên, sự hủy diệt này đang diễn ra liên tục khắp mọi nơi, diễn ra từng giây, từng phút. Chất độc đang làm ô nhiễm khí quyển. Các loại máy móc, ô-tô, các nhà máy điện, các lò sưởi… đang làm nhiễm bẩn không khí. Chất độc bị thải ra sông ngòi, ao hồ, biển cả để hủy diệt cá tôm cua và có lẽ chẳng bao lâu nữa con người sẽ không còn nguồn nước đủ vệ sinh để rửa ráy, ăn uống, tắm giặt. Hoan hô các ngành công nghiệp bẩn, nhất là công nghiệp hóa chất, ha ha…

Rồi sẽ không còn thú vật, không còn gì, không còn cây cỏ. Bao giờ nhỉ?

Gã như một nhà tiên tri biết hết mọi sự. Chiến tranh hiện hoành hành khắp nơi trên thế giới, vô số các tổ chức khủng bố đang tăng cường họat động. Hàng ngày có bao nạn nhân vô tội đã bị chúng sát hại để chứng tỏ quyền uy của chúng.

- Hừm, hừm… ta phải lấy độc trị độc.

Jokel gầm gừ như con Zê-rô lúc hung hãn. Gã nghĩ rằng bản thân gã có trách nhiệm xúc tiến nhanh quá trình tiêu diệt nhân loại để loài người được giảm bớt nỗi đau đớn. Bởi vậy gã nghiên cứu sản xuất các chất ma túy. Gã còn hi vọng một ngày đẹp trời nào đó gã sẽ tìm ra chất AGMWA. Ấy là gã tính đặt tên cho thứ hơi độc hủy diệt mọi sự sống trên Trái Đất cái tên “dễ mến” như thế.

Mắt Jokel long lên sòng sọc. Gã nghía sang… bên trái, tiếp tục rào bước về phía chiếc xe. Chó thật, ở trường đại học, các giáo sư đâu biết gì về năng lực phi thường của gã. Lũ cù lần đó đã đối xử với gã như một thằng điên. Hai lần họ đưa gã tới bịnh viện tâm thần điều trị. Bọn ngu xuẩn ếch ngồi đáy giếng. Phải chăng bọn họ cho rằng bộ óc thiên tài của gã sẽ làm tổn thương xã hội?

- Ha ha, nếu tụi bay đã muốn vậy thì tao sẽ cho xã hội tổn thương luôn.

Jokel cười chảy nước mắt. Gã phóng nhanh tầm mắt về… bên trái và thọc tay vô túi lấy ra một thanh kẹo cao su. Coi, gã bóc giấy vứt đi, bẻ đôi thanh kẹo và vo thành hai viên tròn nhét vào hai lỗ mũi vô cùng khoái trá. Chậc chậc, mùi bạc hà mới tuyệt làm sao, đây là thứ hương thơm mà gã ưa chuộng nhất. Bữa nay gã mới uống có 30 cốc nước bạc hà. Ít quá. Tiêu chuẩn gã đặt ra mỗi ngày tới 40 cốc chớ nào phải đùa đâu.

Jokel há hốc mồm thở như cá mắc cạn vì hai lỗ mũi đã bị bịt chặt. Gã khịt khịt cái nhìn nóng bỏng sang… bên trái và dừng chân bên cạnh con chó Zê-rô.

- Mày là một hoàng đế cẩu của hành tinh ngu dốt này.

Zê-rô dường như hiểu ý chủ. Nó ngáp như một vị chúa sơn lâm thứ thiệt và thè lè cái lưỡi vẫn còn dính chút ít màu da cam. Jokel nhảy tưng tưng hệt con nít:

- Chu cha, ố là là… các chất xì ke W và AW của ta đã có hiệu lực. Mày là con chó bị tế sống vì các thí nghiệm của ta, hê hê hê…

Có vẻ như tên điên Jokel đã đi đúng đường thật. Cho dù gã còn phải làm một loạt thí nghiệm nữa nhưng trước mắt cứ ngắm con Zê-rô là đã thấy có… kết quả. Khi ăn loại ma túy W, con Zê-rô ngoan ngoãn hiền lành bỗng trở nên hung hãn dữ dằn ngay, nó sẵn sàng lao vào bất cứ mục tiêu nào và thả sức cắn phá.

Đó là màn dạo đầu của tử thần dành cho lũ ngu ngốc. Jokel nghĩ như thế và lại đảo mắt nhìn sang trái. Gã cúi xuống quát con cẩu:

- Đi nào Zê-rô!

Con Mastiff lập tức bật dậy như lò xo và nhảy phắt lên thùng xe nằm trên tấm da cừu êm ái.

Tên điên cũng lắc lư thân thể lên đường. Gã đóng cửa xe và cài tới bốn loại dây an toàn một lúc. Mẹ kiếp, không gài kĩ như thế lỡ xe bị sụp ổ gà văng ra ngoài tan xác thì làm sao mà thực hiện được kế họach hủy diệt loài người. Hừm, một dây chằng đầu gối, một dây chằng đùi, một dây chằng hông và một dây choàng qua ngực.

Vậy mới thật an toàn. Chà, chỉ hiềm một nỗi gã lại không có bằng lái xe. Cặp mắt dại của Jokel bỗng phát ra một tia sát khí. Khốn nạn, cái bằng lái xe duy nhất của gã đã bị chính cái bọn nhân loại ngu xuẩn tước hồi năm ngoái. Bọn ngu ngốc còn chửi bới gã và cười cợt khi gã “khôn ngoan” cho xe chạy lùi tới ba cây số trên xa lộ vì quên mất lối rẽ vào đường mòn. Bộ chúng không thấy cái kiếng chiếu hậu của xe gã sao chớ? Gã đã chiếu tướng cái kiếng đó rất kĩ khi gài số lùi từ từ kia mà. Đúng là… một lũ ngu.

Jokel nổ máy, liếc trái và phóng thẳng. Tiếng máy nghe um um.

Tiếng máy làm Zê-rô đắc ý. Nó đứng bằng cẳng sau và bắt chước kêu:

- Um… um… um…

Chậc chậc, tại sao cứ mỗi lần uống loại thuốc AW chống hung dữ, con vương cẩu Zê-rô lại cà trớn như vậy nhỉ? Jokel bực bội nghĩ thầm. Có lẽ ta phải cải tiến loại thuốc này không cho nó có tác dụng phụ mới ổn. Ngay cả với loại AGMWA, gã sẽ chỉ cho ra đời hàng loạt sau khi biết chắc rằng loài người sẽ bị chết ngạt mà không bị dị ứng khó thở. Gã phải tế độ chúng sinh một cách nhân đạo mới đáng mặt anh hùng chớ.

*

Ba quái đã đến Stettenborn. Tại đây Tarzan chọn lối tắt và cả bọn nhanh chóng đi tới con đường rừng. Tuyến giao thông công cộng cũng dừng tại đây. Khu vực này chỉ dành cho người thợ rừng, những người làm nhiệm vụ kiểm lâm và những người thu lượm củi đốt than.

Tarzan ngoái đầu lại dòm hai bạn:

- Vô đường mòn nghe.

Con đường xuyên qua cánh rừng sẽ chạy thẳng tới làng Kleinfeld. Tarzan biết rất rõ.

Coi, ba thằng đang ngao du dưới những tàn cổ thụ xum xuê thì có tiếng động cơ ô-tô rền rĩ. Bọn chúng nhả pê-đan quay cổ ngó. Trời ạ, đó là một chiếc xe chở hàng sơn màu xanh chớ đâu, động cơ nổ kêu… um… um… nghe thật lạ tai. Hình như tiếng “um, um” lại được phụ họa thêm từ trong thùng xe nữa kia.

Mắt Tarzan muốn lồi ra khi thấy màu xe phía bên kia của chiếc xe hàng. Lạy Chúa, xe gì mà sơn tới hai màu, một bên vàng một bên xanh. Xe quảng cáo sản phẩm “xanh, vàng” chắc?

Chiếc xe tải hùng hục lăn bánh qua ba quái. Ôi thôi mặc kệ, thì giờ đâu mà quan tâm đến cái xe kì khôi kìa. Trước mặt ba đứa vẫn còn một quãng đường dài nữa.

Đang chạy ngon trớn chợt Tarzan thắng xe đạp đột ngột. Hắn đã phát hiện ra xác con mèo chết.

Tròn Vo nhắm mắt lại:

- Ghê quá. Buồn nôn nữa. Tại đại ca giục nên tao không có đem theo sô-cô-la, giờ mới thấy tác hại.

Karl gỡ mắt kính lau đâu vào đó rồi thao láo mắt:

- Một khúc gỗ lớn ngáng đường nữa kìa đại ca.

- Lạ thật. Rõ ràng nơi đây đã xảy ra một trận kịch chiến. Ngó vết chân chó dưới đất thử coi, chà, vĩ đại như dấu chân sư tử. Chắc chắn có người ngồi trên đống gỗ này và đã làm một khúc gỗ rớt xuống. Đây là dấu chân chó, còn đây là dấu ủng của con người. Dấu ủng nhỏ nhắn cỡ số giầy 37. Trời ơi, chẳng lẽ là Gaby? Và những dấu chân chó con kia là của Oskar? Còn kia là dấu giày đàn ông cỡ số 42 hoặc 43. Chà, không biết điều gì đã xảy ra ở đây thế này?

Tarzan chăm chú nhìn vết giày số 37 và vết chân con chó nhỏ đi tới đây rồi lại đi ngược trở lại. Sau đó hắn lặng lẽ bám sát theo dấu chân cỡ 42 cho đến khi dấu chân ấy mất hút trong bụi rậm. Hắn thừ người, nhận xét:

- Người đàn ông đã lê gót chớ không phải cất bước bình thường. Nếu những dấu vết bé bỏng kia là của thầy trò Gaby thì dấu chân lớn hơn chính là của tên tù vượt ngục Fluto. Giờ này hẳn Gaby mong tụi mình lắm.

Cả bọn lại hối hả đi tiếp.

Bờ rừng đã ở ngay trước mặt, ngay sau đó là bến xe buýt. Tarzan thấy nhẹ cả lòng. Coi, Gaby chỉ mặc mỗi chiếc áo len trắng, đang nhảy lò cò cho ấm người, hai tay ôm trước ngực. Con Oskar ngồi chầu hẫu ngay bên cạnh, như để đếm số lần cô chủ nó nhảy lên.

Tiếng Gaby trong veo:

- May quá, các bạn đã đến. Mình lạnh cóng hết người đây này.

Tarzan ôm nhẹ lấy cô bạn thân thiết. Hắn mừng là tay và má Gaby chưa đến nỗi bị lạnh giá.

Karl thông báo:

- Hôm nay hàn thử biểu chỉ 0 độ thôi, Gaby à.

Tròn Vo đế luôn:

- Bấy nhiêu độ cũng đủ làm người ta đói ngấu rồi, Máy Tính ạ. Mày không biết sao, khi trời lạnh người ta cần được bổ sung thêm năng lượng. Mà tao cũng là con người, đúng chưa?

Tarzan định cởi áo ấm của mình khoác cho Gaby nhưng cô bé ngăn lại:

- Thôi cứ để mình mặc cái măng-tô cũ của đại ca trước khi lấy lại áo khoác của mình. Kìa, không ai chào Oskar sao, nó thì mừng cuống cả lên.

- Gấu, gấu…

Tarzan mở cái bọc, đưa cho Gaby cái áo măng-tô rồi vừa vuốt ve con chó, vừa kể:

- Trên lộ trình đến đây, tụi này phát hiện một loạt dấu vết kì cục. Sau đó là xác một con mèo. Tụi mình đã nhận ra dấu chân Oskar, Gaby, dấu giày đàn ông và cả dấu chân của một con chó vĩ đại…

Gaby rùng mình. Chắc chắn không phải vì lạnh, mà là vì cô vẫn còn nổi da gà khi nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy. Cô nhìn thẳng vào các bạn:

- Người đàn ông đó đã cứu mình và Oskar thoát chết. Sự thực thế đấy. Không có sự liều thân của ông ta thì… các bạn chỉ còn có thể gặp mình và Oskar trong tình trạng tương tự như con mèo.

Tarzan sững sờ. Hắn biết Công Chúa không đời nào bịa ra chuyện đó. Hắn cũng biết cái người mà Gaby đang nói đây chính là Fluto.

Riêng Tròn Vo đang bận tâm nghĩ tới việc “bổ sung năng lượng” nên không nghe thủng câu chuyện, vội hỏi lại:

- Hả? Ai đã cứu bạn thoát chết vậy Gaby?

- Chú Hasso Fluto.

- Chà, tử tế hả. Lão ta cứu bạn vì chưa kịp giết chết bạn chớ gì?

- Im đi Kloesen. Bạn chỉ nói vớ vẩn.

Tarzan thấy ngay là Gaby đang đứng về phía người tù. Chắc người này đã có một hành động đáng nể. Hắn lựa lời:

- Gaby này, cho đến giờ tụi mình vẫn chưa được biết gì cả. Bạn hãy kể từ đầu đi.

Gaby kể. Cô nói liền một mạch, ba thằng con trai không ai ngắt lời cô. Chỉ trừ một kẻ trong cuộc, là Oskar. Con chó minh họa cho câu chuyện thêm phần hồi hộp bằng cách sủa toáng lên khi thấy bóng một người đi xe đạp, khiến vài lọn tuyết trên đầu nó rơi lả tả.

Gaby ngừng lời.

Tròn Vo đứng trân trối như một bức tượng gỗ.

Karl ngỡ ngàng lau cặp kính cận.

Tarzan cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Trời, Gaby quả thật đã vừa thoát chết trong gang tấc. Sau cùng hắn nói:

- Vậy là rõ. Về con chó lông phết màu lân tinh hung ác chúng ta sẽ bàn sau. Riêng chuyện Fluto cần giải quyết trước hết. Gaby này, bạn chịu ơn Fluto cứu mạng và bạn cho rằng ông ta vô tội, phải không?

Gaby gật đầu:

- Đúng thế. Ông ta không có tội, mình cảm thấy rõ điều đó mà.

Tròn Vo giãy nảy:

- Đừng có nhầm lẫn, Gaby. Tất cả những tên giết người đều chối tội. Ai cũng hiểu giết người là tội ác, không được ai ủng hộ trừ bọn khủng bố…

Gaby giận dữ:

- Thôi đi, bạn đừng có vơ đũa cả nắm. Ông này không phải là kẻ giết người hay có âm mưu giết người, mình linh cảm như vậy. Hiện tại ông ấy bị ốm nặng và đang ẩn náu trong rừng. Nếu không có sự giúp đỡ của tụi mình, ông ấy khó lòng qua được đêm nay. Mình đã hứa sẽ giúp đỡ ông ấy. Các bạn là bạn của mình, các bạn có đồng ý giúp ông ấy không nào?

Tarzan cau mày:

- Bạn không nên đặt câu hỏi cho tụi mình như vậy. Chính vì tụi mình là bạn của Gaby nên tụi mình càng không thể để mặc bạn làm những điều dại dột. Fluto đã lãnh án mười hai năm tù vì tội âm mưu giết người. Bạn tin vào những lời phân trần của y chỉ vì y đã làm điều tốt cho bạn. Mình biết đây là điều khó xử của bạn. Nhưng bạn nên biết rằng ngay cả những tên giết người hàng loạt cũng có lúc tỏ ra muốn làm một vài điều thiện để rồi sau đó lại lộ rõ bộ mặt thật tàn ác. Ý mình muốn nói là: việc Fluto đã cứu bạn không thể là bằng chứng để chứng minh bản án dành cho y cách đây năm năm là sai lầm của tòa án. Thêm nữa, Gaby ạ, bạn còn là con gái của thanh tra Glockner.

Gaby lặng thinh một lúc lâu. Rồi cô nhìn xuống đất và hạ giọng:

- Điều làm mình day dứt nhất trong chuyện này là mình sẽ phải giấu ba mình mọi việc.

Tarzan cảm thấy lòng đau nhói. Chắc hẳn lương tâm Gaby đang cắn rứt. Một sự cắn rứt không phải là vô cớ. Vậy hắn có thể làm gì để giúp cô bé đây? Trong khi hắn không thể đồng tình với việc bao che cho Fluto được?

Đúng lúc hắn hoang mang chưa biết tính sao thì một chiếc xe tuần tra băng qua đường. Hai người mặc quân phục ngồi trên xe hết nhìn sang phải lại nhìn sang trái.

Tarzan nói nhỏ với các bạn:

- Họ đang truy tìm Fluto đấy.

Gaby nói giọng buồn buồn:

- Đây là chuyến xe thứ ba từ khi mình đợi các bạn ở đây. Có điều không một ai rời xe để vào rừng tìm kiếm.

Tarzan quyết định:

- Không thể đứng mãi ở đây như thế này. Dù tụi mình có tố giác Fluto hay không thì cũng phải cho ông ta ăn uống, nếu không cơn sốt sẽ giết ông ta chết mất. Tôi đề nghị: Fluto phải kể lại đầu đuôi câu chuyện của ông ta cho tụi mình nghe, sau đó tụi mình sẽ làm theo ý kiến đa số. Gaby này, biết đâu bạn lại nghĩ khác sau khi nghe Fluto kể về quá khứ của ông ta.

*

Giữa cảnh rừng hoang vắng và yên tĩnh, dấu chân của Fluto hiện ra lồ lộ. Tarzan không khó khăn gì để lần theo dấu vết của ông ta. Oskar đi bọc hậu cuối cùng. Nó lăng xăng hít ngửi những cành cây phủ tuyết.

Cả đám dựng xe đạp bên đường. Tarzan ôm đống chăn mền đi trước. Đến một cây thông cao chừng mười lăm mét thì mất tiêu dấu chân Fluto. Tarzan lẩm bẩm:

- Ông ta đã tìm được một chỗ ẩn náu tuyệt vời.

Cây thông xum xuê cành lá tạo thành một chỗ nấp kín đáo. Nhìn kìa, Fluto ngồi dựa lưng vào thân cây, trên người phủ cái áo khoác của Gaby. Mặt ông ta đỏ bừng, mắt sâu hoắm, mồ hôi vã ra trên trán, cái nhìn hầu như lạc thần. Đúng là triệu chứng của bịnh nhân lên cơn sốt nặng.

Tarzan quỳ xuống và nhìn thẳng vào mặt người tù:

- Cảm ơn ông đã cứu bạn gái của chúng tôi và con Oskar.

Fluto gật đầu, nói một cách nặng nhọc:

- Cậu… là… là Tarzan phải không?

- Vâng. Và đây là Karl và Kloesen. Ông có thể đứng lên được không?

- Cho tôi ngồi một tí nữa. Chân tôi tê cứng rồi.

- Tôi có đem chiếc măng-tô đến cho ông đây. Ông hãy mặc tạm.

Gaby nhận lại cái áo của mình. Còn Tarzan thì giúp Fluto mặc măng-tô.

- Ông rét lắm phải không?

- Không, ngược lại nữa kìa. Chỉ thỉnh thoảng mới lạnh. Gaby muốn giúp tôi. Còn cậu thì định thế nào?

Tarzan nhìn Fluto và nghĩ nhanh: “Ra một kẻ có ý định giết người là thế này đây. Nhưng mình sẽ không để bị đánh lừa. Vẻ dễ mến ở một người chưa nói lên được điều gì”.

Và hắn lạnh lùng:

- Chúng tôi chưa định gì cả. Thái độ của chúng tôi còn tùy thuộc vào điều mà ông sẽ kể cho chúng tôi biết. Nếu ông nói dối thì chỉ sau ba phút cảnh sát sẽ có mặt ngay lập tức. Việc ông cứu Gaby sẽ được tặng huy chương “Xả thân vì người khác”. Ông có thể tin rằng chúng tôi sẽ lui tới thăm ông trong nhà giam và gửi đồ ăn cho ông.

Fluto cười mệt mỏi:

- Tôi vượt ngục nhằm chứng minh mình là người vô tội.

Ông ta nhắm nghiền mắt. Gaby, Karl cũng quỳ gối chờ đợi bên cạnh Tarzan. Còn Tròn Vo thì đứng vì thằng mập làm sao có thể ngồi như ba quái kia được. Fluto hé mắt và nói tiếp:

- Tôi tên là Hasso Fluto, 42 tuổi học nghề nấu bếp ở Pháp và có một quán ăn ở miền nam nước Pháp. Cách đây tám năm tôi cho thuê cửa hàng đó và chuyển về đây mua một ngôi nhà nhỏ ở phố Nepomuk. Ngôi nhà cũng khá gần chỗ này…

Ông ta im bặt một lúc. Câu chuyện làm ông ta mệt mỏi.

Tarzan băn khoăn không biết phải làm thế nào nữa. Một người ốm như Fluto lẽ ra phải được đưa về một căn buồng ấm cúng mới phải. Hắn làm thế này liệu có phải tàn nhẫn không đây?

Fluto nói tiếp:

- Hàng xóm của tôi tên là Lutz Roder. Tôi gọi đùa lão là con mực, bởi lão có đôi mắt lồi và cánh tay dài lê thê khiến người ta không thể tìm được một hình ảnh ví von nào hợp lí hơn nữa. Cá Mực ấy không ưa tôi ngay từ hôm tôi dọn nhà đến. Đầu đuôi cũng tại Roder có một người vợ đẹp và dịu dàng. Bà ấy tên là Christine được lão gìn giữ như của gia bảo. Với Christine tôi luôn luôn chào hỏi lịch sự và cũng chỉ có vậy thôi. Thế mà lão Roder vẫn ghen tuông một cách bịnh họan và nguy hiểm. Lão hằn học với tôi ra mặt, liệng rác rưởi sang vườn nhà tôi, đốn cành lá của những cây mọc sát hàng rào hai nhà. Cứ như là con cá mực ấy muốn chém tôi vậy. Tôi cố gắng nhịn nhưng càng nhịn lão càng làm tới. Nước đầy li rồi cũng phải tràn, cho đến một hôm lão Roder khiêu khích quá trớn, tôi đành phải nện lão một thoi đích đáng khiến “con cá mực” ngã lăn quay…

- Làm vậy đúng quá còn gì!

Tròn Vo khoái chí la lên nhưng Gaby đã huých cùi chỏ ra hiệu im lặng. Tarzan điềm tĩnh:

- Nhưng đó không phải là cái vụ mà người ta buộc tội ông có âm mưu giết người chứ?

- Không. Và ngay cả Roder cũng không kiện tụng gì. Nhưng bản tính nóng nảy của tôi cũng góp phần vô bản án sau này. Hôm tôi nện Roder, có hai người láng giềng chứng kiến. Họ đã ra làm chứng trước tòa khiến ông công tố càng tin vào chuyện tôi hãm hại bà Christine.

Tarzan nhìn đồng hồ. Hắn quyết định chậm nhất là mười phút nữa phải đưa Fluto ra khỏi đây. Nếu không ông ta sẽ bị viêm phổi mất. Lúc này giọng Fluto đã yếu ớt:

- Câu chuyện xảy ra vào ngày chín tháng chín cách đây năm năm. Lão Roder đi công tác. Lão là người đại diện cho hãng bán bột ngọt thì phải. Trước tòa lão khai rằng lão đi xa tới ba trăm cây số, đến tối mới trở về và thấy cửa sau nhà lão để ngỏ. Lão trông thấy vợ nằm trên thảm bất động. Bà ta nằm đó từ buổi trưa. Có ai đó đã lẻn vào bóp cổ, hãm hiếp và đánh đập bà ta. Vợ lão trong tình trạng hôn mê nên không thể nhận dạng kẻ phạm tội. Thủ phạm còn cướp đi tiền và đồ trang sức nữa.

Tròn Vo lại đế vào:

- Một vụ cướp! Rõ rồi.

- Nhưng quan tòa đâu có cho đó là một vụ cướp. Tòa cho rằng hung thủ lấy tiền chỉ nhằm đánh lạc hướng cuộc điều tra mà thôi. Ấy thế là chiếu theo lời vu khống của lão Roder, họ đã kết án tôi mà không hề bứt rứt. Họ cho rằng chỉ nội việc “con cá mực” Roder tìm thấy con dao của tôi trên tấm thảm bên cạnh vợ lão đã là một bằng chứng hùng hồn.

- Con dao gì hả ông?

- Dao nhíp.

- Trên đời này thiếu gì dao nhíp?

- Đúng thế. Có điều đây là con dao lưỡi dài 9 cm của tôi, cán dao bằng gỗ palisan, trên cán tôi có khắc hai chữ đầu tiên của mình là H và F. Hơn nữa, trên con dao còn có dấu tay của tôi.

Tarzan thăm dò:

- Con dao đó bị rơi khi ông bóp cổ và đánh bà Roder chứ gì?

- Không. Lúc ấy tôi đâu có ở nhà mà hành hung hàng xóm.

- Vậy tại sao con dao của ông lại nằm ở đó?

- Vậy mới nên chuyện. Tôi nhớ rằng nhiều tuần liền tôi đã không sờ đến con dao. Theo tôi nhớ thì lần cuối cùng tôi dùng nó là vào đầu tháng tám. Tôi đã dùng con dao để cắt tỉa các nhánh cây và bỏ quên hoặc đánh rớt ở trong vườn. Chắc chắn lão Roder đã lượm được con dao đó và nhân cơ hội này để vu cáo tôi.

Mọi người ngồi im phăng phắc. Tarzan lên tiếng, đầy ngờ vực:

- Hôm chín tháng chín ông đi đâu mà không có mặt ở nhà?

- Số phận tôi sao lại trớ trêu đến thế. Đúng ra bữa đó tôi định sang Pháp thăm người thuê cửa hàng của mình. Tôi lên đường từ lúc bảy giờ sáng, nhưng đến gần khu rừng Đen thì tôi đổi ý không muốn sang Pháp nữa. Đáng buồn là tôi lại quay về nhà lúc trời chạng vạng nên chẳng ai nhìn thấy. Không một ai binh vực tôi trước tòa. Không ai tin rằng hôm đó tôi đã đi hơn bốn trăm cây số.

- Và thế là ông bị buộc tội có âm mưu giết người?

Fluto gật đầu:

- Chỉ tội nghiệp cho bà Roder. Bà ta bị thương rất nặng ở cổ và cột sống, phải ngồi xe đẩy suốt đời. Tôi thật sự thương hại bà ta cho dù tôi căm ghét lão chồng.

Tarzan nghĩ ngợi:

- Người ta buộc phải coi ông là thủ phạm bởi ngoài con dao còn có vụ xô xát trước đó.

- Tôi biết như vậy, và tôi cũng không cảm thấy cay đắng vì chuyện đó. Nhưng quả tình là tôi đã không hề có mặt ở đó. Các cháu hãy tin lời chú.

Câu sau cùng, giọng ông ta lắng xuống khiến mấy đứa trẻ đều chạnh lòng. Tarzan hỏi:

- Được rồi, cứ coi như chúng tôi tin lời ông. Nhưng ông định thanh minh cho mình cách nào đây?

- Tôi sẽ gặp Roder.

- Nghĩa là ông lại dùng vũ lực?

- Tôi muốn lão phải thú nhận trước mặt mọi người rằng lão đã để con dao của tôi trên tấm thảm.

Máy Tính lắc đầu:

- Một sự thú tội do đe dọa bằng vũ lực sẽ không có giá trị trước tòa, ông Fluto ạ.

Tarzan hỏi tiếp:

- Nhưng nếu ông không phải thủ phạm thì ai đã gây ra chuyện tày trời đó?

Fluto ngước cặp mắt lạc thần:

- Đã năm năm nay tôi cũng tự đặt cho mình câu hỏi trên. Tôi cho rằng có ba khả năng: Thứ nhất, chính lão Roder khốn kiếp đã bày ra trò ác độc đó để hại tôi cho dù lão mê vợ đến mức bịnh họan. Người ta có thể điên khùng làm mọi cách để chiếm lĩnh độc quyền một cái xác lắm chứ. Thứ hai…

- Sao hả ông?

- Thứ hai, một kẻ vô danh đã làm chuyện này. Một tên cướp của thực sự, gã đã xuất hiện đúng vào ngày chín tháng chín đẹp trời, trong lúc cả phố hầu như vắng tanh vì những cuộc đi chơi xa. Sau khi gây ra tội ác, tên cướp tình cờ thấy con dao của tôi và quăng đại nó vô hiện trường.

- Nếu thế thì Roder đâu có lỗi.

- Vẫn còn có khả năng thứ ba: Roder biết rõ thủ phạm là ai, nhưng trong cơn hiềm khích mù quáng lão đã bất chấp phải trái, dùng con dao lượm được từ trước để hãm hại tôi.

Tarzan lặng người:

- Không lẽ bà Christine cũng im lặng khi biết ông chồng dối trá sao? Ý ông muốn nói bà ta có biết kẻ hãm hại mình nhưng đã khai dối chớ gì?

Gaby cũng xen vào:

- Tôi tưởng bà ta là người hiền lành tử tế kia mà?

Fluto gật đầu:

- Thì đúng vậy. Nhưng làm sao tôi biết được bà ta suy nghĩ thế nào. Tôi chỉ biết rằng tôi không liên quan gì tới vụ đó cả.

Tứ quái nhìn nhau phân vân. Biết làm gì bây giờ đây? Mọi cái điều có thể: hoặc Fluto bị oan, nhưng cũng có khả năng ông ta là thủ phạm. Liệu ông ta có đáng để chúng tin không đây? Trong một tình cảnh thế này, ông ta kể chuyện “cổ tích” nào chẳng được?

Fluto có đáng để TKKG giúp đỡ không đây?