Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 6: LẠI MỘT CÚ ĐIỆN THOẠI
Roder
buông ống nghe xuống, bàng hoàng. Lão không ngờ kẻ thù không đội trời
chung của mình lại xử sự “có học thức” như vậy. Chúa ạ, Fluto “dịu dàng”
hơn lão tưởng nhiều. Y không hề biểu lộ một chút đe dọa, khác xa với
tính nết vốn nóng nảy của y. Có lẽ năm năm tù đã làm y mềm như bún.
- Mày lại thua mưu tao nữa, Fluto ơi. Cú điện thoại hẹn hò lần sau của
mày sẽ đưa mày trở lại nhà đá. Tao sẽ đến và cảnh sát cũng sẽ đến. Mày
không có tội, tao biết. Nhưng nếu tao giúp mày thì tao cũng phải vào
nhà đá luôn sao. Bao che kẻ trốn tù thì… “phiêu” lắm. Chưa kể tòa án sẽ
hết còn tin ở tao và phăng lại cuộc điều tra năm năm trước thì tao có
nước mạt rệp. Đừng giận tao nhé, Fluto ngờ nghệch. Nhưng thôi, tạm gác
mày lại đó đã. Tao phải tính sổ một thằng khác còn dữ hơn mày cả tỉ
lần. Tao còn phải hạ thằng Senbic.
Roder liếc ra ga-ra. Tuyệt, chiếc xe hiệu Fiat Coupe của bà vợ quá cố
vẫn còn kia. Cái xe đã mười hai tuổi và đã báo hủy ở cơ quan cảnh sát,
coi vậy mà vẫn được việc. Ê, ngoài Roder ra thì ai biết chiếc xe đó còn
tồn tại trên đời chứ. Thiên hạ cứ tưởng nó bị vứt ra nghĩa địa ô-tô từ
lâu. Lão thương vợ nên chưa nỡ quẳng nó đi. Hồi xưa, Christine quý
chiếc xe lắm.
Lão chép miệng. Lão sẽ giết Senbic bằng chiếc chính chiếc xe của
Christine. Cụ thể là trên lộ trình gã đi từ trại giam đến bến xe buýt.
Gã sẽ bị cán dẹp lép như con tép còn chiếc xe thì biến mất. Chống mắt
mà coi Roder trả thù, hỡi thằng ác nhơn.
Coi, lão đã tính đâu vào đó. Chẳng lẽ cảnh sát rỗi hơi điều tra cái
chết của một thằng tù nguy hiểm. Mà có điều tra cũng uổng công. Ha ha,
truy nã một chiếc xe không tồn tại trên đời thì bao giờ mới có kết quả,
chưa kể cái xe đã báo hủy lại gắn biển số Duisburg nữa chớ. Tuyệt vời.
Chỉ có một kẻ thông thái như gã mới nghĩ ra trò cáo già này. Ha, ha…
Roder đi ra phía cửa lượm hai bảng số xe ăn cắp đánh rơi hồi nãy và đi
vào ga-ra. Lão lôi chiếc tuốc-nơ-vít trong áo măng-tô ra và bắt đầu gắn
hai bảng số xa lạ vào chiếc Fiat Coupe của người vợ quá cố.
*
Tarzan cảm thấy hơi thở của Máy Tính phả lên gáy mình. Hai đứa như con
hai sóc lọt vào khu vườn của ông thầy già dạy khiêu vũ trước rồi mới
lần mò qua nhà đối tượng chính. Nhà Roder không có rèm cửa, ánh đèn tỏa
ra yếu ớt. Hai thằng chọn vị trí núp thích hợp sau một lùm cây.
Karl nói khẽ:
- Thế này mà gọi là nhà được sao. Bẩn thỉu như chuồng heo.
- Nói nhỏ thôi, Máy Tính. Mày ngó vô cửa sổ kìa, tao thấy khẩu súng lão để trên bàn.
- Có lẽ lão sợ Fluto xuất hiện đột ngột chăng?
- Chắc vậy.
Đúng lúc đó hai thằng trông thấy Roder. Lão tiều tụy y như Guido đã mô
tả. Bóng lão thấp thoáng một lúc rồi mất hút trong… ga-ra. Còn phải
hỏi, đèn ga-ra bật sáng đủ cho hai quái thấy rõ Roder để hai cái biển
số xe bên cạnh chiếc Fiat Coupe cũ kĩ.
Tarzan thì thầm:
- Lão gỡ trộm biển số vùng Duisburg làm gì nhỉ? Để đi xe lậu chắc.
Karl khều bạn:
- Rút dù đi đại ca. Hay lắm, tuyết rơi dày kiểu này sẽ phủ kín dấu chân tụi mình.
Hai thằng quay về vị trí cũ ở buồng điện thoại. Tarzan nói với các bạn:
- Mọi thứ đã rõ ràng. Roder đang toan tính một âm mưu gì đó. Có thể lão
sẽ xài chiếc Fiat gắn bảng số mới để cán chết Fluto trong cuộc gặp do
tụi mình gợi ý. Chắc chắn đó là bảng số ăn cắp nhằm đánh lừa những lỡ
chứng kiến tai nạn. Mò vô một nhà gửi xe chôm bảng số đâu phải chuyện
khó khăn gì.
Gaby bần thần cả người:
- Hèn chi lão cứ nhất định hẹn gặp mặt Fluto cho bằng được. Lão này gian ác thật.
Tròn Vo gật gù:
- Điều đó chứng tỏ Fluto vô tội nên lão Roder mới tìm cách hạ thủ ông ấy để lão khỏi bị lộ.
Karl băn khoăn:
- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tarzan nhận định:
- Hiện thời Fluto đang bị sốt cao nên không thể có chuyện gì xảy ra
đâu. Bữa nay ta hãy tạm dừng ở đây. Mình và Tròn Vo phải về kí túc xá.
Ngày mai ta sẽ cùng nhau giương bẫy. Khi Roder vào tròng rồi tụi mình
sẽ hỏi lão cho ra nhẽ.
*
Sau khi loay hoay xiết xong con ốc cuối cùng vào tấm bảng số, Roder đưa ngón tay bị chảy máu lên mút.
Lão liệng cái tuốc-nơ-vít vô góc ga-ra và khóa cổng, bước vào nhà. Lúc
cởi áo măng-tô ra lão bỗng rùng mình nhớ rằng cách đây năm năm, lão đã
giấu tấm ảnh tang chứng ở chiếc tủ cổ của Christine. Và lão đã đem
chiếc tủ đi cầm. Đúng là lão đã “phát mại” chiếc tủ hôm thứ hai vừa
rồi, nhưng đồ đạc bên trong thì đã lấy ra hết và quăng dưới tầng hầm.
Roder chạy như bay xuống đó. Trong cơn khủng hoảng, lão hất tung và đạp
đổ mọi thứ nhưng chẳng thấy bức ảnh đâu. Ngón tay đau máu lại rỉ từng
giọt. Lão thở dốc khi lên nhà bếp. Vậy là bức ảnh còn nằm nguyên ở một
hốc kẹt nào đó trong tủ. Lão sởn gai ốc nghĩ rằng chỉ vài bữa nữa tiệm
cầm đồ sẽ bán đấu giá cái tủ đó.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi. Phải làm sao lấy lại bức ảnh trước khi chuyện
bán mua xảy ra. Bằng bất cứ giá nào! Roder đang suy tính nát óc thì
bất chợt tiếng chuông điện thoại réo vang. Lão cầm ống nghe.
- Tôi, Roder đây.
Một giọng khàn khàn đầy đe dọa cất lên:
- Rode, đồ con heo, mày vẫn còn sống hả?
- Hả? Ai đó?
- Đồ chó. Mày không nhận ra tiếng tao sao? Roder, đây là việc liên quan
đến tính mạng của mày, vì vậy hãy ráng mà nghe tao nói. Mày nhận ra
tao chưa?
Roder sởn gai ốc. Lão co rúm lại như sắp bị đứt đầu.
Cái giọng khàn khàn lại dõng dạc:
- Tao là Hasso Fluto đây.
- Ủa, lúc nãy ông đã… à mà… lúc nãy tôi đã…
- Sao, lúc nãy làm sao, nói đi!
Roder lạc giọng:
- Ông… ông không phải là Fluto!
- Mày cần tao chứng minh hả? Mày có cần tao mô tả con dao của tao mà
mày khai đã phát hiện được ở chỗ vợ mày không? Con dao đó tao đã đánh
rơi hôm tẩn mày. Một cú nốc-ao đích đáng. Tao biết hôm đó mày nhục tới
nỗi có dám đến bác sĩ đâu.
Roder chới với:
- Vậy thì ông đúng là Fluto rồi. Vậy cách đây nửa tiếng ai đã giả dạng ông vậy kìa? Giọng người đó trẻ hơn…
Đầu dây bên kia bỗng im bặt. Trong tích tắc, Fluto đã hiểu ai sắm vai mình. Ông cười khà khà:
- Chà, bốn người bạn trẻ của tao, láu cá thật. Họ đã mượn tiếng nói tao để hù mi đó, Roder. Họ nói gì với mi vậy?
- Họ nói, nghĩa là ông ấy mà, muốn gặp tôi và tôi cũng muốn giúp đỡ ông
bởi vì tôi không còn hận thù ông. Thời gian đã xóa nhòa tội ác của
ông. Tôi sẵn sàng tha thứ.
- Roder, mi vẫn khăng khăng là ta sao? Không phải ta!
- Đó là ông nói thôi, Fluto ạ.
- Roder, ta bị oan. Ta là người dễ nổi nóng, nhưng không bao giờ làm hại vợ mi
- Nhưng ông đã trốn trại rồi mà.
- Ta không còn cách nào khác. Ta phải trốn khỏi bịnh xá nhà tù để có
thể nói chuyện với mi. Chỉ tiếc là ta chưa hết bịnh, phải ẩn náu ở đây.
- Còn những người bạn của ông, họ cũng trốn tù à?
- Không. Đó là những người tử tế, sẵn sàng giúp đỡ người khác. Họ giúp
ta vì họ tin rằng tòa án đã nhầm lẫn. Họ là công dân loại A đấy.
Roder thở phào. Lão chỉ sợ bọn tội phạm xã hội đen chớ còn lâu mới ngán
đám can thiệp vô công rồi nghề. Tốt, tốt. Tao sẽ tìm cách nộp mày cho
cảnh sát mà không sợ kẻ nào trả thù Fluto ạ.
Lão nói hưng phấn thấy rõ:
- Khi nào ông khỏi bịnh, chúng ta sẽ tổ chức gặp nhau.
- Và mi sẽ đi cùng ta tới Tổng nha cảnh sát chứ?
- Để làm gì vậy?
- Mi có bổn phận phải rút lại lời khai của mình.
- Làm vậy chẳng hóa ra hồi đó tôi đã nói dối?
- Không, hãy nói rằng hồi đó mi đã nhầm lẫn. Rằng mi đã lượm được con
dao của ta ở hàng rào và đưa cho vợ mi giữ từ trước. Rằng hôm đó trong
khi vợ mi đang săm soi con dao trên tay thì bị một tên cướp tấn công,
và con dao rớt xuống. Rằng cho mãi đến hôm nay, mi mới giác ngộ và ý
thức được điều đó sau bao nhiêu năm tháng dằn vặt. Rằng do nỗi hận thù
hiềm khích cá nhân giữa hai bên láng giềng nên hồi đó mi đã không nhìn
ra sự thực và trút sự nghi ngờ cho ta. Mà sự thực đúng là như vậy, phải
không?
- Không đúng.
- Chà, Roder, đồ sâu bọ…
- Tôi có điên đâu chớ. Hồi đó tôi đã nói sự thật và tôi không thay đổi ý kiến đâu. Con dao nằm bên cạnh vợ tôi, dao của ông…
Fluto nổi cơn ho sù sụ. Ông như người bị rơi xuống vực.
- Thôi được. Nghĩa là mày quyết bám lấy những lời vu cáo của mày chứ gì.
- Tôi nói rồi, đó là sự thật, nhưng tôi bỏ qua cho ông rồi, tôi sẽ giúp đỡ ông.
Fluto ú ớ không thành lời, ông lảo đảo suýt té, mắt hoa lên, ông có cảm
giác như bị bóp cổ. Bên kia đầu dây, Roder chỉ nghe thấy những tiếng
ho sù sụ không dứt.
Lão cuống quýt:
- Coi chừng ông lây bịnh sang tôi đó Fluto. À, ừ… tôi quên…
Giọng Roder lảm nhảm như mê sảng, lú lẫn lung tung.
Khi dứt cơn ho, Fluto mệt nhọc nói:
- Ta sẽ gọi lại.
Và buông máy.
Roder nhủ thầm: “Đợi đấy, tao sẽ dò bằng được xem mày chui lủi ở đâu.
Và ngay lập tức cảnh sát sẽ gô cổ mày lại. Tao thề như vậy, thằng khốn
ạ. Mày đừng hòng trả thù được tao!”.
*
Sau khi chia tay Tarzan và Kloesen, Karl đèo Gaby và Oskar tới bến xe
điện ở quảng trường Tramino. Hai thầy trò cô bé lên xe điện. Qua tấm
kính phủ đầy tuyết, Gaby vẫn thấy bóng Karl lờ mờ. Máy Tính vừa gò lưng
đạp xe vừa mỉm cười vẫy tay chào Gaby.
Giờ này có lẽ đại ca và Kloesen cũng đang đạp về kí túc xá. Chắc hai
đứa lại phải tìm lí do gì đó để biện bạch cho sự chậm trễ của mình.
Một người đàn bà đứng tuổi ngồi cạnh Gaby xuýt xoa:
- Ái chà, cô có con chó đẹp thật. Tên nó là gì vậy?
- Dạ…nó tên là Oskar ạ.
- Hình như con chó bị hư một con mắt.
- Ồ, hậu quả của một cuộc đánh nhau với con bẹc-giê đó bác.
- Tội nghiệp nó.
- Nhưng không sao đâu ạ. Nó nhìn rất tinh. Thêm nữa, với loài chó thì cái mũi mới thật quan trọng.
- Nói chung, bác rất thích chó, trừ trường hợp…
Người đàn bà tự nhiên im bặt như vẫn còn ám ảnh một nỗi sợ nào đó. Gaby tò mò:
- Trừ trường hợp gì hả bác?
- Trừ trường hợp nó to như con bê, lông có ánh lân tinh và nhảy xổ vào người đi đường, kinh khủng.
- Bác đã bị một con chó như thế tấn công rồi ạ?
Người đàn bà gật đầu. Và nói thêm:
- Ấy thế mà bác trai đâu có tin lời bác kể. Con trai bác còn chọc quê
bác nữa chứ. Ai cũng cho rằng bác giàu tưởng tượng, trên đời này làm gì
có loại chó kinh khủng như thế.
Gaby đặt con Oskar xuống sàn xe. Cô nhún vai:
- Chiều hôm nay cháu cũng bị một con chó như vậy tấn công ở trong rừng
Rùng Rợn. Nếu giờ chót mà không có cái bác đó thì cháu đã…
Người đàn bà ngắt lời:
- Con chó tấn công cháu cũng bôi lân tinh à?
- Dạ. Nó như một con ma, hai mắt đỏ như máu. Cháu còn kịp nhận ra nó
thuộc giống Mastiff, trên lưng có đeo một cái máy thu tín hiệu.
- Kinh nhỉ. Bác thì sợ quá nên lại không để ý đến thứ đó.
- Bác gặp con chó ở đâu?
- Ở gần Stettenborn. Bác là thư kí của một hãng sản xuất nước giải
khát. Hôm đó bác về trễ chuyến xe buýt nên đi bộ ra bến xe điện ở
Bisenrai, cháu biết chỗ đó chứ?
- Bến xe điện Bisenrai ạ? Thỉnh thoảng cháu cũng đạp xe qua đó. Nhà cửa ở khu ấy rất thưa thớt.
- Phải, ở đó chỉ có vài mái nhà. Phước ba đời cho bác, khi con quỷ dữ
đó hùng hổ lao qua cánh đồng định xông vào bác thì một căn nhà gần đó
tự nhiên mở cửa. Thế là bác vội lao vào nhà kêu cứu. Bà chủ nhà đóng
cửa kịp thời. Rõ ràng bác trông thấy con chó vọt đến sát cổng rồi quay
đầu chạy biến.
- Bác biết tại sao nó chạy không, vì trên lưng nó có máy thu tín hiệu. Rõ ràng có người điều khiển nó từ xa.
Người đàn bà mỉm cười:
- Hôm đó mọi người tưởng bác bị mát nên định gọi cảnh sát. Nhưng bác
chỉ đề nghị họ kêu giúp ta-xi đến rước bác về. Ngay cả ông tài xế ta-xi
cũng không tin bác. Ông ta nói chưa bao giờ gặp một con chó nào lớn
bằng con bê có màu lông lân tinh cả.
- Nhưng bác và cháu chúng ta đều biết rằng có con chó đó. À, mà bác có đi báo cảnh sát không ạ?
- Không. Bác sợ người ta không tin mình.
- Cháu sẽ bắt họ phải tin.
- Hôm nào cháu đến thăm bác nhé. Bác tên là Malit Bendo.
- Dạ, còn cháu là Gaby Glockner. Cháu sẽ khẳng định với bác trai và con
bác rằng con quái thú ấy cũng đã rượt cháu. Như thế, bác là vụ thứ ba
còn cháu là vụ thứ tư. Báo chí đã đưa tin về hai trường hợp bị con
Mastiff đe dọa trước bác.
- Thế hả? Chỗ bác không ai đọc báo nên không biết.
Bà Bendo đưa địa chỉ và số điện thoại cho Gaby.
- Cảm ơn bác. Cháu sẽ đến thăm bác vào chủ nhật hoặc sẽ gọi phôn giải thích chuyện con chó ma quỷ ấy cho gia đình bác.
Xe điện đã dừng ở trạm. Gaby và Oskar bước xuống.
Chỉ ba phút lội bộ, cô bé đã tới cửa hàng thực phẩm mang biệt danh của mình.
Bà Glockner từ kho hàng bên cạnh bước ra, mừng rỡ:
- Ôi, hồi nãy không hiểu sao mẹ sốt ruột quá phải gọi điện thoại tới
nhà Petra bạn con ở Kleinfeld. Có gặp chuyện gì không hở con?
- Không, mẹ ạ.
- Ờ, mẹ cũng đỡ lo hơn khi bà mẹ Petra báo rằng con đã được Tarzan, Karl và Kloesen tới đón.
Gaby cười:
- Thì Tứ quái mà mẹ. Lúc nào tụi con chẳng sát cánh bên nhau, nhất là khi…
Rồi cô bé bỗng xịu mặt, rơm rớm nước mắt:
- Đúng là hôm nay có chuyện thật đó mẹ. Thật khủng khiếp. Con bị lỡ
chuyến xe buýt. Sai lầm của con là đã không gọi cho Tarzan sớm hơn. Con
bướng bỉnh đi xuyên rừng để về cho gần thì bị một con quái vật nhào ra
định cắn xé. Mẹ ơi, con quái vật ấy là một con chó dị dạng thuộc giống
Mastiff khổng lồ. Chỉ thiếu chút nữa là con nguy rồi. Đúng lúc hiểm
nghèo nhất thì một người đàn ông lớn tuổi đã liều mình cứu con. Lúc con
chó bị xua đi thì con cũng không thấy ông ấy đâu nữa. Đến mặt mũi ông
ấy con cũng chưa kịp nhìn.
- Chúa ơi, hèn chi mẹ cứ mãi bồn chồn.
Mặt bà Glockner nhợt đi vì sợ hãi. Bà ôm chặt con gái vào lòng. Nhờ vậy
mà bà không thấy “cục cưng” của bà đang đỏ rần mặt vì đã nói dối. Biết
làm sao được bây giờ. Gaby nghĩ thầm. Lần đầu tiên trong đời, cô phải
nói dối mẹ, và có khi cả ba nữa – những người tốt nhất trên đời – chỉ
vì ông Fluto.
*
Sau khi gọi điện thoại cho kẻ thù xong, Fluto loạng choạng đi về phía
giường nằm. Ông thở hồng hộc và rơi mình xuống nệm như một trái dưa
rụng. Một tay đặt lên trán, tay kia vòng dưới gáy, Fluto thấy nóng hừng
hực. Rõ ràng cuộc trò chuyện qua điện thoại với Roder đã vượt quá sức
của ông và ông suýt ngất xỉu.
Tuy nhiên ông không thể không làm việc đó. Xét cho cùng ông trốn khỏi
trại giam cũng chỉ vì chuyện này. Ông không thể khoán trắng cho bọn
trẻ.
Kể ra cách làm của Tarzan cũng được việc. Thằng bé nhân danh ông phôn
cho Roder khiến lão phải hiểu ông đâu có đơn thương độc mã. Con chó già
ấy sẽ lo âu là cái chắc. Biết đâu lão sẽ ớn lạnh và chấp nhận điều ông
yêu cầu.
Fluto mệt mỏi thở dài. Ông đưa tay định với mẩu bánh mì ăn dở ở bàn nhưng bỗng rụt lại vì một cái bóng chờn vờn bên cửa sổ.
Có ai đó đứng bên ngoài và đang nhìn vào nhà.
Fluto nằm yên bất động dù cái bóng bên ngoài không thể nhìn qua các
khung cửa có rèm che. Cái bóng đó lại cựa quậy: đúng là cảnh sát!
Rồi cái bóng thứ hai phốp pháp hơn xuất hiện. Tiếng cái bóng đầu tiên vang lên một cách mơ hồ:
- Rõ ràng hồi nãy tôi nghe tiếng người văng vẳng. Anh nghe không?
- Làm gì có, Felic. Tên trộm tụi mình tóm được rồi, chẳng lẽ còn một
đứa nữa sao. Mà nếu có thì phải hai đứa chứ. Không lẽ lại nói chuyện
một mình trong nhà à?
Câu trả lời của cái bóng phốp pháp làm Fluto nhẹ nhõm. Còn hỏi, kẻ vừa
nói là ông Bụng Bia chớ ai. Ông ta đập tay vào cửa sổ gào lần nữa cho
chắc cú:
- Này, có ai ở trong nhà không?
Tim Fluto đập thình thịch. Bên ngoài Felic cười ha hả:
- Đúng là tôi trông gà hóa cuốc rồi. Đi thôi. Ít ra thì tụi mình cũng đã quay lại hiện trường kiểm tra chu đáo rồi.
Hai bóng người xa dần. Bóng đêm đen ngòm trùm lên ngôi biệt thự.
*
Bà Glockner ôm Gaby vào lòng, chưa hết run:
- Ngày mai con phải kể hết ngọn nguồn cho ba con biết nhé. Không thể để
mặc cho một thằng điên xua chó tấn công dân lành được. Giờ mẹ phải đi
làm một số việc vặt ở cửa hàng đây.
Gaby gật đầu. Cô lên nhà cho con Oskar ăn bữa tối rồi gọi điện cho bà
Doemenhoc Maivit. Bà Maivit là phó chủ tịch của Hội bảo vệ súc vật, nổi
tiếng với biệt danh trìu mến Doe Mai, một chuyên gia am tường việc bảo
vệ môi trường. Bà cực kì yêu quý Công Chúa bởi cô là một trong những
thành viên tích cực nhất của Hội bảo vệ súc vật.
- Ồ, cháu Gaby đấy hả. Cháu có khỏe không? Bác đang viết một lá thư cho
các nghị sĩ quốc hội. Phải làm cho họ biết rằng súc vật không phải là
đồ vật mà đó là những sinh linh có tâm hồn. Quốc hội cần thông qua một
đạo luật bảo vệ súc vật xứng đáng… À, mà có chuyện gì không cháu?
- Có, bác Doe Mai ạ. Cháu muốn hỏi trong thành phố mình có ai chuyên huấn luyện giống chó Mastiff không?
- Sao, con Oskar của cháu cần có bạn rồi à? Bác có biết một người
chuyên nuôi giống chó Mastiff. Ông ta tên là Kuno Hinklai có bầy chó
rất hiền. Số điện thoại của Hinklai là 3857396. Thôi, chào cháu nhé,
Gaby.
Vừa buông máy là Gaby quay số điện thoại nhà Hinklai cấp tốc. Cô bé hồi hộp nghe một giọng đàn ông cất lên trầm trầm:
- Trại chó Stobohai, Hinklai đây. Xin lỗi, ai gọi vậy?
- Chào bác. Cháu là Gaby, hội viên của Hội bảo vệ súc vật. Bà Maivit có
cho cháu số phôn của bác để cháu có thể liên hệ với bác về một con chó
Mastiff bị thất lạc. Tụi cháu đang giữ con chó nhưng không biết ai là
chủ nhân để trả lại. Bác ơi, con chó này to lắm, lông màu sẫm với đặc
điểm nổi bật là bàn chân trước phía trái màu trắng. Chắc bác biết…
- Biết. Cô tìm đúng người rồi. Đó là con Zê-rô mà tôi đã bán cách đây
hai năm. Con chó dễ thương đó đã 29 tháng tuổi. Chủ của nó hiện giờ là
nhà hóa học Nobert Jokel. Zê-rô là con chó duy nhất của tôi có bàn chân
màu trắng.
- Thế bác có biết ông Jokel ở đâu không ạ?
- Ông ta ở Stettenborn. Cháu có thể tra danh bạ điện thoại để biết cụ thể chỗ ở của ông ấy.
- Ôi, cháu cảm ơn bác.
Gaby bỏ máy và mở liền cuốn danh bạ điện thoại. Một phút sau, cô lẩm bẩm:
- Nobert Jokel, đường Pletxo số nhà 11, thị trấn Stettenborn. Tạ ơn trời đất.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.