Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 6: CHÔNG VÀ BOM CAY


Lần đầu tiên trong đời, Tròn Vo thức giấc đúng bảy giờ sáng, quả là chuyện lạ có thật.

Tarzan đã sắp xếp xong quần áo. Một túi to, căng phồng. Hắn vừa có thêm một chiếc Jeans màu da bò mới tinh và một chiếc áo lụa tơ tằm khá kiểu cách nữa.

Tròn Vo có tới hai cái túi xách, với cả chục phong sô-cô-la dự trữ. Chả ai khảo mà xưng, mập ta phân bua với Tarzan:

- Sô-cô-la Italia hả, không có ra sao đâu đại ca…

Hai đứa rời kí túc xá. Chín giờ kém mười lăm phút, chúng đã có mặt ở nhà Wertheym. Coi, chiếc Rolls Royce vẫn nằm hiên ngang trong ga-ra. Xịn và bóng lộn. Thì đó là thành quả lao động của Tứ quái chớ còn ai vào đây nữa. Tròn Vo rung đùi:

- Chú Max sẽ rất hài lòng khi nhìn thấy chiếc xe. Và chú ấy sẽ hối hận vì suýt nữa đã không về đón tụi mình.

Gaby và Karl đã có mặt trước đó. Gaby trông khỏe khoắn với chiếc áo phông xanh và quần soóc cùng màu. Bộ trang phục thể thao làm cô bé ngó thật dễ thương.

Katrin ra đón các quái trong bộ mặt ngái ngủ. Ngó cô giúp việc lo âu thấy rõ. Cô thì thầm:

- Ông chủ về lúc năm giờ rưỡi sáng, ngó mệt mỏi lắm. Này, nếu tôi được ông mời ngồi vào xe, tôi sẽ phải cân nhắc đó các bạn.

Tarzan gật gù:

- Trải qua một hành trình dài trên máy bay như vậy thì mệt mỏi là chuyện tất nhiên thôi. Chưa kể chuyện múi giờ giữa châu Á châu Âu chênh lệch nhau. Nhưng chị yên tâm, lên xe, tôi sẽ ngồi kế bên ông chủ của chị. Nếu chú ấy tính lao vào gốc cây, tôi sẽ bẻ lái, đạp phanh.

Max Wertheym mắt nhắm mắt mở từ trong nhà bước ra, cố nặn một nụ cười với bọn trẻ.

Nhà công nghiệp này tuổi chừng 40, người cao vừa phải, có dáng thể thao, trán vuông, cằm vuông, mắt màu xám, tóc cắt ngắn. Rõ ra là người có tướng thượng lưu. Tuy nhiên đó là ông Max thường ngày, còn bữa nay thì…

Tarzan sửng sốt nhận ra một cái gì đó thật bất an và đau khổ trên gương mặt xanh tái và đôi mắt trũng sâu của ông.

Max nhìn cả bọn:

- Cháu càng ngày càng xinh, Gaby ạ. Còn các bạn cháu, tất nhiên là cũng vậy.

Gaby chỉ cười đáp lại. Cuộc tái ngộ không huyên náo như Tứ quái nghĩ. Bốn đứa chào hỏi Max theo phép lịch sự rồi chất đồ đạc vô cốp xe.

Tất cả đã lên xe. Katrin vẫy vẫy:

- Chúc lên đường may mắn. Vui vẻ nhé. Tạm biệt!

Xe lăn bánh. Ra tới đường Tarzan không quên chiếu tướng tứ phía xem có kẻ nào rình rập ngôi biệt thự không. Chẳng có ma nào.

Tiếng ông Max:

- Chúng ta phải đi qua nhà chú Therne. Tội nghiệp chú ấy, hơn một ngày trời vẫn trong tình trạng hôn mê nặng.

Tarzan hỏi:

- Chú để hành lí ở đấy ạ?

- Ừ. Đồ của chú và một va-li kim loại trong đựng… e hèm… toàn tài liệu kinh doanh.

Gaby ngạc nhiên:

- Chú vẫn phải làm việc trong những ngày nghỉ lễ ạ?

- Việc gấp mà cháu. Cũng phải tranh thủ thôi.

Tròn Vo ngây ngô phụ họa:

- Chà, y như tụi cháu vậy thôi. Thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp không chép được bài, đêm về đành phải hi sinh giấc ngủ mà chép lại chớ sao.

Karl bật cười:

- Giờ thì tao mới hiểu vì sao mày có tới hai túi đồ. Một túi chắc đựng đầy nhóc vở đem theo để chép bài bổ sung hả mập?

Tròn Vo đâu thèm chấp câu châm chọc bậy bạ đó, mặt vênh vênh…

Cuối cùng chiếc Rolls Royce cũng dừng lại trước số nhà 49. Ngay lập tức, Tarzan và Karl nhảy xuống xe để vác hành lí phụ chú Max. Bà chủ nhà nhận ra ông chủ của Therne, đon đả mời vào.

Hai quái ngạc nhiên nhìn chiếc va-li kim loại đồ sộ. Ái chà, chừng này tài liệu cơ à? – Tarzan nghĩ.

Hai thằng đợi ông Max kiểm tra mã số khóa. Xong xuôi ba chú cháu mới khệ nệ khuân đồ ra xếp vào cốp, khóa chặt lại.

Vừa ngồi vào xe, chưa kịp đóng cưa, Tarzan thấy một chiếc mô-tô phân khối lớn phóng vụt qua. Người đi xe mặc bộ đồ da màu đen, đội nón bảo hiểm trắng. Giá đèo hàng của mô-tô được gia cố khá chắc chắn, có thể xếp được cả đống hàng.

Lúc xe hơi chạy ra xa lộ, Tarzan mới hiểu là ông Max không chỉ thiếu ngủ mà còn thiếu tập trung. Một lần ông suýt vượt đèn đỏ và một lần thì quẹo ngang ngay trước mũi một chiếc Mercedes.

Khi đồng hồ tốc độ của chiếc Rolls Royce chỉ 120 km một giờ thì Tarzan theo phản ứng tự nhiên nhìn lên kính chiếu hậu. Trời ạ, trong kính là hình ảnh quen thuộc của chiếc mô-tô hồi nãy nghinh ngang. Nhà công nghiệp Max đâu hay biết điều đó, ông vẫn xoay vô-lăng đều đều bằng cặp mắt mỗi lúc một díp lại. Hình như sự mỏi mệt làm ông buồn ngủ đến nơi.

Xe chạy đến biên giới Đức – Áo, qua cổng kiểm soát mà không gặp trở ngại nào. Bẵng đi một lúc, chiếc mô-tô lại xuất hiện trong tầm nhìn của kính chiếu hậu.

Giọng Max nằng nặng:

- Có lẽ chúng ta nên tấp vào một tiệm cà phê nào đó ven đường. Các cháu cũng cần phải dằn bụng thứ gì chứ?

Tất nhiên là Tròn Vo đáp lẹ như máy:

- Đúng đó chú ơi!

Xe dừng lại tại một bãi dịch vụ giao thông liên hoàn gồm đầy đủ các thứ các cái, từ trạm xăng, bảo dưỡng xe, quán ăn tới tiệm cà phê, tắm nóng lạnh… Tại đây, Max đổ thêm xăng rồi dừng xe gần quán điểm tâm trong sân.

Đồ ăn thức uống bày sẵn trên một quầy dài. Ai thích ăn gì tự phục vụ. Tròn Vo nhón tay bỏ hết món này đến món kia vào miệng cho tới khi Max Wertheym chợt ú ớ kêu lên:

- Báo… báo… động…

Đúng là báo động thật. Thiết bị chống trộm gắn trên chiếc Rolls Royce rúc lên từng hồi.

Ngay tức khắc, Tarzan bật dậy như lò xo lao thẳng lại chỗ chiếc xe hơi đậu khuất ở đầu hồi. Kì cục, chung quanh không một bóng người, chẳng lẽ thiết bị báo động bị chập mạch hay sao đây?

Người hùng đảo vòng vòng như con báo quanh xe. Ê, cửa kính vẫn nguyên vẹn không một vết rạn nứt.

Đúng lúc này thì Max và đội hình còn lại của băng Tứ quái cũng xáp tới. Tarzan nhún vai:

- Chú Max à, chỉ có thể lí giải rằng chiếc xe bị căng thẳng thần kinh như tụi cháu nên…

Hắn ngưng bặt vì một âm thanh trong vắt phát ra từ… trên cao. Coi kìa, trên ô cửa sổ tầng hai của một ngôi nhà, một bé gái chừng sáu tuổi xinh như búp bê nhìn xuống la to:

- Hồi nãy có người lớn đụng vào đó!

Tarzan bàng hoàng hỏi cô bé:

- Ai vậy em?

- Một ông.

- Gã tướng tá thế nào?

- Một người đen ngòm.

- Da đen hở bé?

- Không. Người đen thôi.

- À, chắc là người mặc đồ đen hả?

Cô bé gật đầu lia lịa.

*

Bữa ăn sáng coi như được kết thúc sớm ngoài dự kiến của Tròn Vo. Mặc cho thằng mập liếm lưỡi tiếc rẻ, cả phái đoạn buộc phải chui vào xe đi tiếp. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ của riêng mình về sự kiện vừa xảy ra. Không một lời bình luận.

Karl lấy cuốn sách hướng dẫn du lịch trên đất Italia ra đọc. Nó lật luôn phần giới thiệt về Ventilipulciano.

Có tiếng gầm nặng nề của mô-tô phân khối lớn. Tarzan nhìn vào gương chiếu hậu, la lên:

- Chính là thằng Người Đen đội mũ bảo hiểm trắng!

Gã mặc đồ da đen lái thật nhà nghề. Chỉ qua hai lần đánh võng, chiếc mô-tô đã chồm qua một chiếc Porsche chạy cùng chiều ở làn xe thứ ba, bắt đầu đảo vào làn xe của chiếc Rolls Royce, ngay phía trước chiếc xe này.

- Gã đánh rơi cái gì kìa!

Tarzan quát lớn đúng lúc chiếc Rolls Royce bị đảo mạnh. Nhanh như chớp, hắn chụp liền vô-lăng xe giữ cho tay lái không bị đảo. Ông Max nhả chân ga và theo phản xạ đã định đạp thắng.

- Không. Không được đạp thắng!

Tarzan ghì chặt vành lái hết cỡ cho chiếc Rolls Royce lượn theo hình số 8 rồi… xuống tốc độ từ từ. Lúc này ông Max đã lấy lại bình tĩnh, điều khiển chiếc xe đỗ sát vào lề đường. Xe cập vào cũng là lúc ông kiệt sức vì kinh hoàng. Đầu ông gục xuống vô-lăng trong một giây.

Khỏi phải nói, ở băng sau, mặt mày ba quái xám ngoét. Giọng ông Max méo xẹo:

- Một bánh xe bị nổ rồi - sự cố không bao giờ xảy ra ở loại xe này.

Tarzan mở cửa nhảy ra khỏi xe xem xét:

- Bánh sau bên trái xẹp lép. Ủa…

Hắn thò bàn tay xoa xoa vỏ xe:

- Trời ơi, một bàn chông! Một bàn chông ngó như bàn chân con quạ, được chế tạo khá tinh quái.

Rồi hắn chỉ cho mọi người cùng xem.

- Một loại công cụ tuyệt vời để buộc dừng mọi loại xe đang chạy trên đường.

Gaby ngơ ngác:

- Và là nhằm vào chúng ta sao?

Ông Max quay lảng đi, rút khăn lau mồ hôi đang vã ra như tắm.

Trên xa lộ hiện giờ không một bóng xe qua lại, khán giả duy nhất nhìn thấy chiếc xe xì lốp của phái đoàn Tứ quái chỉ có… mặt trời.

Tarzan phá tan sự im lặng:

- Chú có lốp dự trữ không ạ?

- Trong cốp xe ấy.

Nói rồi Max lôi từ cốp xe ra một bánh xe mới toanh và một túi đồ nghề, đoạn lại khóa cốp tức khắc.

Còn phải hỏi, Tarzan trở thành một ông thợ cơ khí bất đắc dĩ chớ sao. Phụ thợ của hắn là Karl Máy Tính. Quân sư nhìn đại ca lắp kích, vặn bù-loong một cách chuyên nghiệp mà thấy nể.

Max, Gaby, Tròn Vo thì ngồi bên vệ đường. Họ chỉ còn đủ sức để nhìn thôi. Nét mặt ai cũng lo lắng.

Xong! Tarzan vừa thu xếp đồ nghề vào túi phụ tùng thì bên tai lại rền lên tiếng động cơ mô-tô. Tròn Vo la bài hãi:

- Lại… lại gã Người Đen!

Tarzan chưa kịp phản ứng sao thì chiếc mô-tô đã lao tới. Thằng Người Đen ác ôn thẩy một vật gì lên nóc xe. Gã liệng quá nhanh khiến vật lạ rơi theo đà mô-tô chạy rớt xuống đất phát ra tiếng “bụp” nhỏ xíu. Ngay lập tức, một cột khói bốc lên cao ngất.

Tarzan điếng người:

- Chạy đi! Bom cay đấy!

Đoạn hắn bay như tên bắn tới chỗ Gaby và xốc nách cô bé vọt lẹ. Trời ạ, cả đám cắm đầu cắm cổ chạy trối chết đến hơn một trăm mét mới dám lăn xuống vệ cỏ ven đường nằm thở dốc.

Tarzan nhô đầu lên quan sát:

- Rõ ràng chúng ta đang là mục tiêu tấn công của tên điên khùng này. Gã hết quăng bàn chông vô bánh xe đến tung lựu đạn cay dọa nạt. Gã chủ mưu ám hại chúng ta. Gã muốn gì nhỉ?

Tarzan khỏi cần thắc mắc lâu. Tên khủng bố muốn gì ư? Kia rồi! Trong đám khói mịt mù, gã Người Đen đang mò lại gần chiếc Rolls Royce, đầu đội mũ có cả mặt nạ phòng hơi độc trùm kín mặt mũi. Trong tay gã là một thanh sắt.

- Khốn kiếp!

Sau một phần mười giây tính toán, Tarzan chồm lên chạy tới đó. Hắn chỉ còn đủ thì giờ lượm đại một hòn đá to bằng nắm tay và liệng mạnh khi cách xa đối thủ mười lăm mét.

Ê, thằng Nguời Đen đang dùng thanh sắt hì hục cậy cốp xe bỗng nhảy dựng về phía trước.

Cộp! Trúng đích rồi. Hên cho gã kia là cục đá chỉ trúng vào mũ.

Keeeng! Chiếc xà beng rơi xuống nền đường. Tên khủng bố dúi người về phía trước, đưa tay ra sau đầu rồi ca bài tẩu mã.

Còn lâu Tarzan mới để địch thủ chuồn dễ dàng, hắn bám theo cực lẹ nhưng thằng ác ôn đã bốc hơi sau một khúc cua dẫn vào sườn núi. Trong lúc Tarzan còn phán đoán hướng đào tẩu của gã thì có tiếng động cơ mô-tô gầm rú. Té ra tên khủng bố đã chuẩn bị kĩ càng bằng cách giấu mô-tô sau khúc cua. Cả cái xà beng sắt nữa. Gã muốn thứ gì trong cốp xe của chú Max nhỉ?

Hắn quay về vị trí cũ. Mọi người đã có mặt ở cạnh xe. Ông Max đang kiểm tra một lượt bên ngoài xe. Máy Tính thì đang xem xét thanh sắt nậy. Quân sư trầm ngâm:

- Hình như thằng Người Đen tính dùng cây xà beng này cậy cốp lấy va-li tài liệu…

Tròn Vo phồng mang như trái banh:

- Chắc chắn là chú Max nhét trong va-li một phát minh công nghệ mới nào đó nên thằng đó muốn chôm chỉa chớ gì.

Ông Max chỉ thở dài nặng nề.

Tarzan hỏi ông:

- Chú không thử giải thích xem sao ạ?

Max giật mình như sực tỉnh:

- Có thể là bọn cướp đường chăng? Chúng thấy chiếc xe đắt giá đi trên đường vắng vẻ nên tấn công.

Gaby thở phào:

- May là chúng ta đã thoát nạn. Từ giờ trở đi chắc sẽ yên ổn.

*

Nhà công nghiệp lớn Wertheym lúc này coi thật thảm hại. Mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt xám xanh. Ông biết bất cứ lúc nào gã mặc bộ đồ da đen cũng có thể xuất hiện. Gã ám ảnh Max đến mức độ ông lái xe mà tay lái cầm không vững vì thấp thỏm.

Kẻ phụ lái bất đắc dĩ là Tarzan cũng không ngừng dáo dác ngó trước ngó sau đề phòng khắc tinh xuất hiện. Tuy nhiên một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua bình an.

Xe vẫn bon bon trên đường đi về phía bắc Verona. Đường đoạn này nhiều đèo lắm dốc. Bên đường là dãy Bonte Baldo có độ cao 2.200 mét so với mặt biển. Hai bên đường rậm rì những cây và cây. Chưa bao giờ Max chạy chậm như vậy.

Tarzan hạ kính xuống chừng một gang tay để cho thoáng. Trời đất, hắn chưa ngắm được năm giây đã thấy một bóng đen thấp thoáng nhấp nhô sau bụi rậm.

- Xoảng!

Ngay lúc đó, cửa kính phía Tarzan vỡ đánh xoảng. Tròn Vo chết điếng.

- Thằng đó lại liệng đá à?

Tarzan phủi những mảnh vụn khỏi áo khoác cúi nhặt một hòn bi sắt to bằng ngón chân cái đưa cho Karl.

- Không phải đá mà là thứ này đây. Gã dùng súng cao su bắn chúng ta.

Karl lo lắng:

- Sao gã bám tụi mình dai vậy chớ?

Gaby băn khoăn:

- Phải báo cảnh sát chăng?

Tarzan lắc đầu:

- Cảnh sát nào bây giờ, Gaby? Báo tin cho ba bạn thì… mình đã chạy được quá xa rồi. Cảnh sát địa phương thì chẳng thấy ma nào. Mình đành tranh thủ từng giây từng phút thôi. Tự cứu mình vậy.

Ông Max cũng đồng tình:

- Chúng ta phải tự cứu mình thôi, các cháu. Chú không muốn thêm rắc rối với pháp luật xứ người chút nào.

Tarzan lầm lì:

- Chú nghĩ thế cũng phải. Chỉ hận là mình không thấy rõ mặt tên đó.

Karl khoát tay:

- Rồi gã sẽ ló mặt một lần nữa cho xem. Mình bảo đảm là con đỉa này còn bám chúng ta dài dài. Vài giờ đồng hồ chơi ba vụ vẫn chưa hết tiết mục của gã.

Gaby tái mặt:

- Có thể gã còn theo mình đến tận Ventilipulciano nữa kìa.

Tarzan cười khan:

- Nếu tới đó mà gã vẫn còn đeo theo thì tụi mình sẽ vặn cổ gã.

Ông Max tăng tốc lên 120 km một giờ và thông báo:

- Phải kiếm chỗ nghỉ thôi. Vừa đói, vừa khát, vừa run nữa, kiệt sức mất thôi.

- Có vậy chớ! Cảm ơn chú Max!

Tròn Vo nói như reo. Khủng bố mặc kệ khủng bố. Ít ra thì nó cũng hi vọng bỏ bụng thêm một mớ dinh dưỡng trước khi bỏ của chạy lấy người như hồi nãy chứ sao.

Chiếc Rolls Royce ráng lồng lên thêm 20 cây số nữa rồi lừ đừ rẽ vào trạm đổ xăng dọc đường. Tròn Vo sáng mắt lên. Còn phải hỏi, kế trạm xăng là một nhà hàng.

Max sờ khung kính vỡ của chiếc xe sang trọng thở nặng nề:

- Hệ thống báo động kể như vô tích sự. Kính bể toang hoác kiểu này tha hồ hấp dẫn bọn trộm dòm ngó.

Tròn Vo cười tươi:

- Ăn nhằm gì ba cái chuyện vặt đó chú Max. Chú cứ cho xe đậu sát nhà hàng để cháu cảnh giác cho.

Nhà hàng dọc đường này cũng bố trí những quầy thức ăn tự phục vụ như mọi quán “Ăn Nhanh” khác trên xa lộ. Max nhìn bốn đứa ăn uống mà chạnh lòng.

- Các cháu phải bồi dưỡng tối đa để còn lấy sức đi tiếp nhé. Đường còn dài đó.

Đang ăn, bỗng ông Max thọc tay vào túi, hốt hoảng:

- Lạy Chúa, cái chìa khóa xe! Chú quẳng nó đâu rồi nhỉ?

Trên bàn cũng không có.

- Trời đất ơi, có lẽ chú bỏ trên xe rồi. Đầu óc sao lú lẫn vậy nè.

Tarzan nhổm dậy:

- Để cháu đi lấy cho.

Vừa lao ra đến cửa, hắn đã nhìn thấy chiếc Rolls Royce khởi động máy.

Trộm xe!