Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 5: MÁNH MUNG LẺ TẺ


Máy cắt cỏ đang hoạt động. cỏ chất thành đống phơi mình trên những giá ba chân dựng tạm thời trên cánh đồng. TKKG đang ngồi lại giữa hai đống cỏ và bàn bạc khe khẽ. Khuôn mặt của Tarzan và quân sư Karl trầm trọng đến nỗi Tròn Vo cảm thấy hình như nó có lỗi. Mà nó mắc lỗi gì cơ chứ. Nó nhai nhóp nhép miếng sô-cô-la vừa đút vào mồm rồi lên tiếng phân bua:

Vụ Mubase không nhận người chẳng phải lỗi tại tao.

Hừ, rõ ràng mày đã khuyến khích lão từ chối bằng cách đem nội quy bệnh viện ra lải nhải còn gì.

Mày biết một mà không biết hai, Karl à. Thì tao cũng đã đồng ý hy sinh vì đại nghĩa đó thôi. Nhưng nghĩ cho cùng quyết định của tay giám đốc ba trợn vậy mà đúng. Ai lại hành hạ tinh thần trẻ con, bắt chúng hàng ngày phải chứng kiến những con nghiện ngáp dài, mũi dãi lòng thòng bao giờ. Tởm!

Gaby uể oải:

Rõ ràng bạn chủ nghĩ đến mình thôi, đâu nghĩ đến việc lớn, Willi.

Tarzan bứt một ngọn cỏ tính đưa lên răng cắn chơi nhưng lại thả xuống.

Thôi, đừng trách móc nhau nữa. Việc xâm nhập “vương quốc bóng tối” bất thành nhưng chúng ta cũng đã tiến một bước dài. Cụ thể tụi mình đã biết đám buôn bán ma túy Clarissa, Lotha, Gregor và thằng Đầu Bút Chì là dân cùng hội cùng thuyền. Mình vẫn tin rằng Lotha chỉ lẩn trốn đâu đây trong phạm vi khu điều trị này thồi. Dù sao thì mình cũng phải quay trở lại đó lần nữa.

Karl Máy Tính ủ rũ:

Họ sẽ không mở cửa lần nữa để đón tụi mình đâu.

Gaby cũng bàn lùi:

Đại ca nên chọn phương kế khác. Chúng đã bị động và sẽ đối phó quyến liệt. Chắc chắn chúng sẽ thả con cẩu khổng lồ ra để xơi tái chúng ta, chưa kể thằng Gregor sẽ canh gác cẩn mật hơn. Xâm nhập “pháo đài nhịn ăn” lần này sẽ không ổn chút nào đâu.

Tarzan vẫn khăng khăng:

Những cái đó đáng gì. Đêm nay mình sẽ vào đó dò la một lần nữa. Tất nhiên đó không phải việc của bạn Gaby à. Còn tụi bay, Karl?

Máy Tính có vẻ phật ý:

Mày thường có những câu hỏi thông minh hơn đó, đại ca. Tất nhiên là sao sẽ có mặt rồi.

Tròn Vo hứng chí quên hết mọi hiểm họa:

Tao cũng sẽ chơi tới cùng. Nhưng nếu bị bắt, Gaby làm ơn thăm nuôi dùm nhé.

Vậy ba thằng mình đã đồng tâm nhất trí. Chỉ có ban đêm may ra thằng Lotha mới chịu ra khỏi ổ chuột. Chúng ta có thể mở hội nghị với nhau đấy. Hừ, chúng ta sẽ xem lão Gregor và Đầu Bút Chì muốn gì.

Karl trầm ngâm:

Ba thằng sẽ vượt tường hả đại ca?

Ừ, tao sẽ có trách nhiệm khiến cho bọn chúng ko để ý. Đêm nay chúng ta sẽ chèo thuyền đi từ phía hồ vào. Đến nơi, chúng ta kéo thuyền lên bờ giấu và tổng tấn công khu điều trị. Tao đã nghiên cứu tin tức khí tượng, biết rằng đêm nay trời giăng đầy mây mù và có thể có mưa, rất thích hợp cho cuộc đổ bộ của chúng ta.

Tròn Vo ngơ ngác:

Nhưng… thuyền đâu mà đổ bộ?

Hãy nhìn ra ven hồ đi mập. Nhà dân cũng khá nhiều, chưa kể nhà nghỉ cuối tuần của các gia đình giàu có. Chúng ta sẽ mượn tạm một chiếc xuồng của một túp lều sàn nào đó.

Vậy là tụi mình dùng mánh chôm chỉa hở?

Bậy. Chúng ta chỉ mượn đỡ qua đêm để hoang thành sứ mạng thiêng liêng này. Mai mình trả lại chỗ cũ chớ đâu có lấy luôn. Theo tao dự kiến, chỉ cần chèo bằng tay cỡ hai, ba cây số là đến đích.

Gaby vân vê tóc đuôi gà vàng óng:

Tiếc rằng mình lại không tham gia được cùng các bạn.

Con gái phải chịu thiệt thòi thôi Gaby. Biết sao được.

Tròn Vo lại lo chuyện khác:

Vậy là phải chèo thuyền hả? Mệt thấy mồ. Sao không kiếm thuyền máy hả Tarzan?

Tarzan nhăn nhó:

Trời đất. Nếu vậy mày có thể mượn luôn cả tàu thủy mà dùng. Máy canô nổ ầm ầm, dùng sao được trong trường hợp này chứ.

Đúng lúc đấy Karl bỗng đứng phắt dậy. Tarzan ngạc nhiên:

Mày đi đâu thế quân sư?

Ta chỉ đi một chút rồi quay lại ngay.

Karl nói vậy rồi đi tới một cái kho đổ nát đứng giữa cánh đồng. Mái kho đã sệ hẳn xuống, có lẽ chỉ cần một cơn gió là sập.

Gaby ý tứ quay mặt sang chỗ khác.

Coi, chưa đến mười giây sau quân sư máy tính đã hớt ha hớt hải chạy về. Nó thở hồng hộc:

Các bạn đến cái nhà kho bỏ hoang đó, lẹ lên. Trúng quả đậm.

***

Sascha Fink đã biến phòng tắm thành buồng tối để phóng ảnh và lúc này hai thằng bạn thân đang chăm chú xem những bức hình đầu tiên vừa hiện lên.

Eike Draeger đến nhà Sascha đã nửa tiếng. Bố mẹ Sascha đi vắng. Ngôi nhà thật vắng lặng.

Giọng Eike vô cùng hài lòng:

Mày có tay nghề xịn thiệt, Sascha ạ. Thằng Charlie và cô bồ y tá của nó hiện lên rất rõ.

Cô ta không phải y tá mà là dược tá làm công cho tiệm thuốc Ngôi Sao. Tên là Kathi Niemeier.

Eike tỏ vẻ cảm động:

Mày theo dõi à?

Không, ta đến phòng ông dược sĩ chủ tiệm Ngôi Sao hỏi thăm ở đó có cô dược tá nào tên Edenhaut không. Ông ta nói nhân viên ông có mỗi mình đâu khó khăn gì.

Ừ… ừm, ngó họ có vẻ thân thiết há. Nhưng tao vẫn thấy cô nàng Kathi đáng thương sao đó.

Có lẽ cô ta hoàn toàn bị thằng bạn trai xỏ mũi. Ta đã đi theo gã khi họ chia tay. Gã ở gần công viên Auen, tên thật là Alfon Tetzlaff. Tao đã hành động như một thám tử, đã hỏi những người hàng xóm. Họ không ưa gã vì gã thường quậy phá mất trật tự. Gã là nhân viên nhà hàng nhưng không thường xuyên.

Và chắc gã kiếm tiền chủ yếu bằng loại dịch vụ đặc biệt này.

Gã khá bộn tiền đó. Đi xe Porsche gần như mới kia mà.

Eike cười thích thú:

Rồi gã sẽ phải bán cái xe đó, Sascha ạ.

Sao?

Tối nay tao có hẹn chung 1.200 mark cho gã. Gã sẽ bật ngửa khu tao chìa ra mấy tấm ảnh phóng lớn này. Tao sẽ búa lão rằng mình đã viết sắn một phong thư tố cáo và sẽ có người đưa cho cảnh sát nếu gã có hành động nguy hiểm đối với tao. Giá chuộc những tấm ảnh chỉ có… 5000 mark. Ha ha, mày thử tưởng tượng coi, nếu thiếu tiền mặt, gã phải “đẩy” cái xe gấp. Quả là một vụ tống tiền khép kín tuyệt vời.

Đến phiên Sascha giương mắt thán phục Eike. Anh chàng “nghệ sĩ nhiếp ảnh” cười lăn lộn.

Kẻ tống tiền cuối cùng lại là nạn nhân tống tiền. Mày cao cơ quá, Eike. Kiểu này là “Gậy ông đập lưng ông”, há?

Ừ, mới đầu tao cũng cảm thấy bứt rứt nhưng nghĩ lại phải chơi thằng chó đểu ấy một vố dằn mặt. Với 5.000 mark thu được, tao và mày có thể làm được khối việc. Và tao cũng không phải xin tiền tiêu vặt của ông ba dượng nữa.

Sascha ngưng hào hứng để thắc mắc:

Này, gói bột mà ông dượng ghẻ phát hiện trong buồng mày là cái quái quỷ gì vậy?

Ha ha ha, đó là bột khoáng chất Witherit. Mày biết đó, tao vốn là một chuyên gia sưu tầm các mẫu khoáng vật mà. Ông ba dượng tao đâu có biết chuyện đó. Ông ta chỉ nhăm nhe tìm chuyện gì xấu xa ở tao thôi.

Còn thằng Alfon thì tìm mọi cách để biến loại bột khoáng đó thành bột đường sữa. Thú vị thiệt. Và con nhỏ Kathi phải giúp gã thực hiện việc đó. Ngay từ đầu mày đã nghĩ tới việc đưa gã vào tròng à?

Chứ sao. Sau khi gã khoe đã giải quyết trót lọt 42 vụ rồi, tao nghĩ ngay đây là dịp may để cho gã một trận nên mới chấp thuận điều kiện của gã.

Sascha gật gù:

Nghĩa là tối nay 19 giờ mày sẽ đến điểm hẹn hả?

Ừ.

Vậy thì tao sẽ núp đâu đó để… hỗ trợ mày.

***

Tam quái bật dậy như lò so theo cánh tay vẫy của Karl. Giọng nó như bị nghẹt thở.

Mình đã thấy chiếc xe Coupe của Lotha!

Bốn đứa nhốn nháo quanh căn nhà kho ọp ẹp. Qua bóng tối lờ mờ, Tarzan nhìn biển số. Đúng là xe của Lotha rồi. Hắn bỗng giật mình kêu lên:

Khoan đã, trong xe có người.

Máy Tính ú ớ:

Cá….á….ái gì?

Tao chưa thấy rõ, nhưng hình như trong xe có người.

Tarzan mở cổng vào nhà kho. Cửa kêu kẽo kẹt. Cả bọn theo hắn và tới phía bên trái xe. Đến lúc này chúng mới nghe rõ tiếng ngáy khò khò.

Cửa kính xe vỡ toang và một người đàn ông đang ngủ ngon lành như kéo gỗ. bên cạnh lão ta còn cái vỏ chai đã cạn sạch rượu.

Tarzan quát như sấm:

Dậy mau lão giang hồ.

Người đàn ông giật mình thức giấc. Tóc tao lão bờm xờm, râu ria lởm chởm, thoạt nhìn đã biết lão thuộc loại lang thang vô gia cư.

Ờ ờ… dâ…ậ…ậy hả? Có chuyện gì vậy?

Ông ở xó xỉnh nào chui vô đây chớ?

Tôi ngủ. Cậu cũng thấy rồi đấy.

Tại sao lại ngủ trong một cái xe không phải của mình chớ?

À, thì ngó cái xe hấp dẫn và ngon lành quá mà.

Ông đã đập kính để chui vô ư?

Dĩ nhiên. Nếu không làm sao tôi vô trong được.

Ông tên gì vậy?

Cocneliut Richrdson. Này, nếu các cô cậu là chủ nhân “cái giường” này thì lão sẽ đền 50 mark tiền tấm kính bị bể. Chậc, lão vừa xin được của bá tánh mà. Của thiên trả địa vậy.

Tarzan gạt đi:

Tạm thời không nói chuyện tấm kính. Ông hãy kể đi. Ông thấy cái xe này được cho vào nhà kho thế nào, bao giờ, ai lái xe?

Rõ rồi. Hôm qua.

Sao nữa?

Người lái xe khoảng 20 tuổi, mặc áo len màu đen và quần dài màu trắng.

Quần màu trắng hay màu vàng?

À ờ, màu vàng… Tôi nhớ ra rồi.

Lão lang thang vỗ trán bình bịch:

Chiều hôm qua lúc tôi đang “nghỉ ngơi” trên đống rơm ở góc nhà kho bỏ hoang thì nghe tiếng ôtô xộc vào. Hoảng hồn, tôi chui tọt vào trong đống rơm và thấy… gã. Tay chủ xe ấy. Gã mở cổng, cho “cái giường” này vào rồi đóng cổgn kho lại biến lẹ như quỷ sứ.

Gã đi hướng nào?

Phía hồ nước kìa.

Tarzan cau mày:

Ông có lấy thứ gì trong xe không đấy?

Không. Đâu có thứ gì ngoài tấm bản đồ dành cho người lái xe chứ. Mà tôi thì đâu có bằng lái nên cũng chẳng cần cái đồ bỏ ấy.

Thôi, ông hãy nhanh nhanh đi khỏi nơi này cho.

Ông già lang thang đi rồi, Tarzan nói với lũ bạn:

Mọi người có hiểu tại sao thằng Lotha lại chọn cái “gara” mắc dịch này để giấu xe không?

Quân sư gỡ kính ra lau nhè nhẹ:

Tao chưa hiểu.

Vì gã sợ lão giám đốc Mubase phát hiện ra nếu lủi vô bất cứ nhà xe nào trong khu điều trị. Rõ ràng Lotha lẩn trốn ở đây với sự bao che của Gregor và tên Đầu Bút Chì trong khi ông Mubase hoàn toàn không hay biết gì.

Cả ba quái còn lại đều không biểu lộ thái độ đồng tình hay phản đối.

Tarzan đâm ra cũng do dự:

Tất nhiên, cũng chưa chắc đã phải vậy. Có thể Mubase sợ rủi ro quá lớn nên bảo Lotha đem chiếc Coupe ra ngoài phạm vi khu điều dưỡng cất giấu. Dù sao thì giấu người cũng dễ hơn giấu một chiếc ôtô cồng kềnh. Cách gì tụi mình cũng phải làm rõ chuyện này đêm nay mới được.

***

Chuông nhà thờ gần quảng trường Lippert đã đổ khoảng 15 phút mà chưa thấy Charlie Alfons Tetzlaff xuất hiện ở điểm hẹn.

Eike Draeger chưa bao giờ bồn chồn đến thế. Hết đứng lên lại ngồi xuống. Tuy nhiên, từ đây về nhà Eike không xa. Và Sascha thì đang nấp sau một bụi cây gần đó. Chắc chắn vậy.

“Hay là mình hiểu nhầm nhỉ? Không, gã đã hẹn ở đây mà.”

Eike mặc chiếc áo bludong bằng da. Trong túi áo có ba tấm ảnh.

19 giờ 30. Chuông nhà thờ đánh hai tiếng. Eike đi lại phía bụi cây và gọi Sascha. Mấy giây sau đã thấy Sascha bước ra.

Eike hỏi:

Có lẽ thằng ma đầu Alfón đã chơi kèo trên mình. Chắc gã đánh hơi thấy có gì không ổn. Thôi được, gã không đến với mình thì mình đến với gã vậy.

Từ quảng trường đến phố Reinbert không xa. Hai kẻ “tống tiền nghiệp dư” thấy chiếc xe Porsche đỏ nằm trước một chung cư như khiêu khích.

Xe gã đậu đó, Eike!

Tao biết rồi. Mày ẩn sau cái quán cóc đối diện chung cư để cảnh giới nghe.

Eike bấm chuông, bước vào hành lang. Đèn bật sáng. Eike biết căn hộ của Charlie. Cậu ta sẽ trái, lên 5 tầng cầu thang. Charlie đã chờ sẵn ở đó.

Eike ngạc nhiên:

Mình hẹn gặp nhau lúc 19 giờ kia mà?

Đúng. Nhưng tao bị kẹt chút công việc nên không đến. Sao mày biết tao ở đây?

Tôi còn biết nhiều thứ khác nữa. Thôi được, giờ mình thương lượng ngay ở ngoài này cũng được.

Nhưng Charlie không muốn vậy. Gã mở cửa và Eike đi theo.

Để giấu sự lúng túng, Charlie quàu quạu:

Mày có đem theo tiền không đó?

Eike lầm lì:

Chưa biết ai phải đưa tiền cho ai, thưa ông anh. Trước mắt, ông anh nên chuẩn bị 5.000 mark để đổi lấy những tấm ảnh này. Xin báo luôn, nếu ông anh rục rịch thì cảnh sát sẽ đến đây lập tức đấy. Tôi đã theo dõi chuyện làm ăn mờ ám của ông anh và lia ống kính chộp được hình ảnh ông anh và cô dược tá Kathi đang móc ngoặc với nhau đây.

Ê, cặo nhãn của Charlie muốn lòi ra khỏi tròng. Gã tá hỏa tam tinh nhìn ba tấm ảnh xòe ra trên bàn như ba lá bài tẩy.

Mày… mày… dám chơi tao hả?

Dám. Và chuẩn bị cả đường dây liên lạc với cảnh sát nếu xảy ra bất trắc.

Té ra mày dùng các tang chứng này để tống tiền tao. Đồ vô ơn, trong khi tao đã định cứu mày.

Xin lỗi mày đi, đồ chó chết. Mày đã cứu 42 người bằng cách “bắt địa” họ. Đáng tiếc là tao không nằm trong danh sách đó. Tao không phải là con mồi cho mày xơi đâu, Alfons. Nghe đây này, cái loại bột mà ông dượng tao đưa cho hiệu thuốc Ngôi Sao xét nghiệm không phải ma tuý như mày tưởng tượng mà là một loại bột khoáng. Và bây giờ lại là đường sữa. Ha ha ha…

Eike cười toáng lên, rồi tiếp:

Đây chỉ là ba tấm ảnh. Số còn lại tao đang cất giữ ở nơi an toàn, trong đó có cả thư gửi cảnh sát báo về việc tao đi gặp mày. Đừng tính chuyện xù, Charlie ạ.

Mày là một thằng nhóc cực đểu.

Thế hả. Vậy còn 42 đứa nghiện hút chỉ vì mày mà không ai biết chúng nghiện để giúp chúng chữa chạy thì sao? Vậy mày có đểu không?

Nhưng tao lấy đâu ra 5000 mark bây giờ?

Thế chiếc xe Porsche của mày bỏ đâu, thằng lưu manh? Thôi được, tao cho mày đúng 10 ngày để tính toán vụ bán xe. Thứ ba tuần sau tao sẽ lại đến. Mày mà biến hoặc không chung đủ là bóc lịch trong tù thê thảm đó.

Tên anh chị gục đầu thay câu trả lời. Eike nện gót giả đò hùng hổ quay ra mà mồ hôi toát như tắm. Để trả đũa màn trấn lột của Alfons Charlie, cậu đã làm một việc quá sức của mình.

Nhưng cách chio Eike biết được rằng Charlie ngoài nghề nghiệp cò mồi bắt địa học sinh, còn là một găngxto thứ dữ.

Eike vẫn chưa hết run lúc chạm trán bạn hiền đăng sau quán cóc. Giọng Sascha hồi hộp:

Mày làm gì mà lảm nhảm một mình vậy. Thế nào?

Tuyệt vời. Giờ thì tụi mình có thể tính đến chuyện sử dụng khoản tiền đó như thế nào rồi.

Nhưng Eike đã nhầm một cách tệ hại. Thu nhập chủ yếu của Charlie đâu phải là những dịch vụ mẫu bột đem phân tích ở cửa hàng dược phẩm. Gã sống và phất bằng đường dây ma túy, bởi vậy gã quen biết nhiều tên anh chị sẵn sàng ra tay loại bỏ ngay các kẻ thù của gã.