Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 3: **Lêo hỏng ăn


Đổi trời. Tuyết giăng trên phố.

- Chúng tôi đưa hai người về nhà, - Tarzan bảo Gaby và Alice. – Vì đi bộ đến tận cầu Cầu Vồng quá xa cho các bạn. Mà chúng tôi thì phải đến đấy nữa.

- Lại tìm đến bà Paula chứ gì? – Gaby bực bội hỏi.

- Phải, bà Paula thường trú ngụ ở đấy.

- Thời tiết này thật khắc nghiệt với những người lang thang, - Alice lên tiếng, - Trong số họ có cả phụ nữ. Thật kinh khủng: suốt ngày đêm ở ngoài trời, giữa mưa gió, giá rét. Tôi không chịu nổi. Bây giờ mà Farina vẫn còn bị đau khớp đấy.

- Farina là ai vậy? – Gaby hỏi.

- Chị giúp việc cho nhà tôi ở Brussel, nơi hiện bố tôi đang công tác. Farina Cincalia là người Italia, nhưng kết hôn với một người Bỉ. Khi anh chồng mất việc vì tội trộm cắp, cả hai lang thang hai năm ròng khắp châu Âu. Chồng Farina bị chết vì tai nạn. Chị ta đến Brussel và gặp may. Một bà hay giúp đỡ những người khốn quẫn đã nhận Farina vào giúp việc nội trợ một năm trong nhà. Nhưng bà cụ quá già yếu, nên hiện sống trong trại dưỡng lão. Farina bèn đến ở với nhà tôi.

- Ra thế! – Tarzan nói, - Và chị ta bị bệnh thấp khớp, hậu quả của thời kỳ lang thang chứ gì?

- Chị ta bảo vậy.

Tarzan chăm chú nhìn Alice:

- Nghe giọng bạn nói, tưởng chừng bạn không tin chị ta.

Alice nhún vai:

- Thật thà mà nói: tôi không ưa Farina. Bố mẹ tôi đã không để cho chị ta lại phải sống trên hè phố. Tôi thấy đó là hành động rất hào hiệp. Và Farina làm công việc của mình. Nhưng tôi tin vào cảm giác của tôi.

- Cảm giác ấy nói gì với bạn? – Gaby gạn hỏi.

- Farina không trung thực. Chị ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Có lẽ chị ta ăn cắp. Tôi không rõ. Hôm qua tôi vào đúng lúc chị ta đang nói chuyện điện thoại. Chị ta lập tức gác máy và lúng túng ra mặt. Tại sao? Tôi còn nghe chị ta nói: “… mà đừng quên ai cho anh biết tin này đấy nhé, Enrico!… “ Hình như Enrico là bồ của chị ta. Nhưng việc gì chị ta phải lén lén lút lút như vậy.

Tarzan gật đầu, nhưng không bận tâm thêm về chuyện đó. Chị người ở Farina có nghĩa gì ở đây đâu. Vấn đề lúc này là tìm Lêo, kẻ đã xoáy hộp nữ trang quý giá của mẹ Tròn Vo!

Đưa hai cô bé về nhà Gaby rồi, ba quái đạp xe đi. Chúng cúi đầu xuống, tránh tuyết táp vào mặt.

- Cô bạn Alice của Gaby dễ thương ghê! – Tròn Vo kêu lên. – Tiếc là Alice không thường trú ở đây, nếu có, tớ sẽ đề nghị kết nạp thêm Alice vào hội TKKG! Ngũ quái đâu có tệ hơn Tứ Quái?

- Không phải tao phản đối gì Alice, - Tarzan nói. – Nhưng nguyên tắc của tụi mình trước sau như một. Hay mày muốn kết nạp hết thảy những ai mà mày thấy dễ thương hả?

Đến bên kè sông, Karl sửa kính, ngó xuống:

- Các cậu thấy hai người dưới kia không? Tớ nghĩ đó là ông bà Riesemeyer.

Tarzan nhìn theo hướng mắt Karl.

Dưới bờ sông, hai ông bà già: người vác hộp cáctông, người ôm bó quần áo đang chậm bước, nhưng trông không giống dân lang thang.

Karl nói:

- Ông bà Carl và Carla Riesemeyer là những nhà giáo nghỉ hưu, đã tám mươi và bảy mươi sáu tuổi, tận tâm tận lực vì mục đích của mình. Họ quyên góp quần áo cũ, tiền, thuốc men cho những người vô gia cư. Mỗi tuần ba lần, bà Carla Riesemeyer phân phát cho những người langt hang bánh mì do bà tự làm lấy.

- Ông bà Riesemyer thật đáng nể, - Tarzan gật đầu. – Và có lẽ họ biết rõ từng người lang thang. Mày muốn đi đến vấn đề đó chứ gì?

- Chính thế. Họ biết từng người, biết cả chuyện đời của từng người đó.

Tarzan vác xe đạp lên vai, xuống những bậc thang dẫn xuống những bờ sông. Hai cậu bạn làm theo.

Tam quái đổi kịp hai ông bà già đang bước chậm về phía cầu Cầu Vồng.

- Thưa có phải ông bà là ông bà Riesemeyer không ạ? – Tarzan hỏi. – Chúng cháu biết tiếng lành về ông bà. Và rất muốn hỏi một câu ạ.

Họ dừng bước. Bà Carla có gương mặt tròn trịa, đầy tình mẫu tử. Còn gương mặt 80 tuổi của ông Carl thì như được chạm bằng gỗ, rám nâu. Dưới cái mũi to tướng là chòm ria bạc như cước.

- Hỏi gì vậy, các cháu? – Ông cụ hỏi.

Tròn vo hít hít. Từ cái hộp bìa cáctông trên tay bà Carla toả mùi bánh mì thơm phức.

- Chúng cháu, là học sinh trường nội trú, - Tarzan đáp, - Chúng cháu tìm một người lang thang. Chúng cháu chỉ biết ông ta là Lêo. Nhưng chúng cháu có thể mổ tả hình dạng của ông ta.

- Lêo à? – cụ Carl quay hỏi bà vợ. – chúng ta chưa nghe cái tên Lêo bao giờ. Hay là tôi nhầm, hả bà nó?

- Chưa nghe bao giờ, - bà Carla xác nhận. Đoạn bảo tam quái. – Nào chúng tôi có biết tất cả bọn họ đâu. Có hàng trăm người. Chỉ một số nhận sự giúp đỡ của chúng tôi thôi.

- Ông bà biết bà Paula chứ ạ? – Tarzan hỏi, cố giấu thất vọng. cụ Carl gật đầu:

- Các cháu sẽ uổng công tìm bà ấy. Mùa đông này, bà Paula ở bên Italia. Ít nhất bà ấy đã định như vậy. Từ lễ Giáng Sinh chúng tôi không gặp bà ấy nửa. Các cháu tìm Lêo làm gì vậy?

- Hình như ông ta đã phạm tội ăn cắp nặng.

- Vậy thì cảnh sát phải tìm ông ta. Sao các cháu phải tìm?

- Chúng cháu giúp đỡ cảnh sát ạ, - Tròn Vo kêu lên. – Mà đây chằng phải lần đầu tiên. Chúng cháu quen rồi. Hơn nửa người bị mất cắp là mẹ cháu. Tên này đã lấy của mẹ cháu hộp nữ trang rất quý.

Bà Carla tròn mắt sợ hãi. Chồng bà gãi cằm, đổi bó quần áo sang nách phải.

- Các cháu ạ, nói chung những người vô gia cư trung thực. Họ ăn xin. Đôi khi đánh lộn nhau. Nhưng hiếm khi phạm tội. Có nhiên có những ngoại lệ. Chúc các cháu nhiều may mắn trong việc tìm kiếm! cẩn thận kẻo gặp nguy hiểm nhé!

Tarzan cảm ơn. Ông bà Riesemeyer đi tiếp. Nhưng vừa được ba bước, ông cụ ngoái lại:

- Tôi vừa nhớ ra: chúng tôi để ý đến một người đàn ông trú trong một căn lán bằng tôn phía sau cầu Hoàng Tử Felix. Tôi từng bắt chuyện với ông ta, hỏi ông ta có cần gì không. Nhưng tôi đã nhầm địa chỉ. Ông ta quát lên với tồi rằng ông ta không cần ai giúp đỡ.

- Rất hay! – Tarzan nói. – Ông có nhớ trông ông ta ra sao không ạ?

- Ông ta có hai con mắt sát nhau, - cụ Carl gật đầu. – Mũi hếch lên trời.

- Có lẽ đúng gã, - Tròn Vo reo lên.

Cầu Hoàng Tử Felix cách đó vừa một cây số.

Tam quái lên xe đạp.

- Đạp từ từ chứ! – Tròn Vo kêu lên. – Kẻo gió hất tao lăn khỏi yên xe bây giờ!

Nhưng Tarzan đã tới đích. Đến trước căn lán bị hơi nước mù mịt vây bọc, hắn nhảy xuống xe.

Dù trời nhập nhoạng nhưng Tarzan vẫn thấy cửa lán đóng, có dây xích tròng vào ổ khoá treo không bấm. Chứng tỏ “chủ nhà” đang ở giữa bốn bức tường “tôn” của mình.

- Tao nghĩ gã có nhà, - Tarzan nói. – Karl, giữ dùm tao chiếc xe đạp.

Thủ lĩnh Tứ Quái bước đến, đẩy cửa lán. Phòng tối mò, hôi hám như có cả một đội quân lâu ngày không tắm trú ngụ trong đó.

- Xin chào! Có ai trong này không? Ông Lêo có nhà không?

Không một tiếng đáp. Chỉ có tiếng nước xô róc rách. Những sóng nước đen sì xô vào kè sông. Một con hải âu bay ngang kêu lên ma quái.

*

Lêo đi về hướng nhà ga, nách cắp cái hộp bọc trong một tấm mền rách. Ôi chao, sao mà gã sướng! Cả gia tày này thuộc về ta! Gã nghĩ. Nhưng ta phải biến nó thành tiền mặt đã, mà ngay lập tức, không thể để cho cái bà Erna Sauerlich ấy kịp thở! Thưa bà , hãy chi tiền ra! Mà nội nhật hôm nay, nhanh! Nếu không, quý bà sẽ chằng bao giờ trông thấy kho báu của mình nửa.

Gã có tiền lẽ đây rồi. Nhưng phải tra số điện thoại của Erna Sauerlich đã. Lêo lật cuốn danh bạ trong trạm tự động cạnh nhà ga.

Đống tiền lẽ này là cái vốn đầu tư đáng giá lắm đấy nhá!

Tay Lêo hơi run run. Ăn cắp thì dễ, thương lượng mới gay. Phải tỉnh táo, lạnh lùng mới được. Gã đưa ống tay áo lên quệt mũi. Những tiếng “tút ! tút !” trong đường dây…

- Dạ, tôi nghe? – một giọng phụ nữ thanh thanh cất lên.

- Tôi muốn nói chuyện với bà Erna Sauerlich, - Lêo nói, cố giữ cho giọng khỏi run.

- Tôi đây, ai đang nói đấy?

- Tôi sẽ không bảo cho bà biết đâu. Mà bà sẽ biết ngay vì sao. Chẳng là tôi đang giữ cái hộp của bà. Với đầy đủ đồ nữ trang. Bà rõ chứ?

Mẹ Tròn Vo hít một hơi thật sâu.

- Ông… ông đang giữ hộp nữ trang của tôi ạ?

- Tôi đã nói rồi.

- Ông… đã bắt được nó à?

- ề… thôi được, gọi như vậy cũng không sai. Bắt được trong chiếc xe Jaguar của bà. Nơi có thằng ranh béo tròn đang ngồi thù lù. Mặt tròn như cái bánh đa. Hahahaha !

- Vậy ra ông là kẻ cắp. – Giọng bà Erna đanh lại. – Thế sao? Ông gọi tôi làm gì?

- Tôi nghĩ bà muốn lấy lại hộp nữ trang.

- Tôi hiểu. Tôi phải chuộc lại nó.

- Nếu bà lấy lại chiếc hộp, thì cũng đáng để hậu tạ tôi lắm chứ.

- Hậu tạ ư? Tôi thì tôi… khoan ! – Bà ngừng lại, rõ ràng quay khỏi ống nói, nhưng Lêo nghe rõ hết: - Anh Hermanm. Tên ăn cắp gọi tới. Chúng ta có thể chuộc lại số đồ trang sức. Với một khoản hậu tạ, theo cách gọi của gã.

Rõ ràng ống nói được sang tay người khác. Một giọng nói đàn ông vang lên. Ông Sauerlich vốn là người hiền hậu, nhưng ông biết lúc nào cần nghiêm giọng.

- Sauerlich đây. Ai đấy?

Hẳn ông hy vọng tôi sơ ý buột tên mình ra. Này ông. Tôi đã bảo vợ ông rồi, tôi sẽ ở trong bóng tối… như trong các vụ làm ăn kiểu này.

- Ông đòi bao nhiêu?

- Tôi đòi 20.000 mác. Tiền mặt, và trao tức thì. Rồi ông bà sẽ nhận lại hộp nữ trang. Một người như ông nhanh chóng kiếm đủ 20.000 mác, hả?

- Không thành vấn đề, - ông Sauerlich vội đáp.

- Thế nào?

- Đồng ý.

Lẽ ra ta phải đòi nhiều hơn, Lêo tiếc. Khéo 30.000 mác lão cũng gật. Nhưng 20.000 mác… Ôi trời! Gần 7.000 chai vang loại rẻ chứ ít gì. Đủ cho ta uống dài dài.

- Tôi biết ông nghĩ gì, - Lêo nói. – Cảnh sát cần giăng bẫy tôi phải không? Ông hãy quẵng ngay cái ý nghĩ đó trong đầu đi! Tôi biết từng thằng cớm ở thành phố này. Chỉ cần thấy một thằng lảng vảng ở gần là vụ này coi như quên. Tôi sẽ không xuất đầu lộ diện, và hộp nữ trang vĩnh viễn rơi khỏi tay ông bà.

- Tôi sẽ để cảnh sát ở ngoài cuộc, - ông Sauerlich đáp, - tôi hứa như vậy. Vợ rất gắn bó với những món nữ trang của bà ấy. Mỗi món đi liền với một kỷ niệm. Tôi có thể bỏ 20.000 mác để chuộc chúng. Tuy nhiên, ông phải tính đến chuyện cảnh sát sẽ truy tìm ông sau này.

- Được thôi ông hãy nhét tiền vào túi và đến ga chính. Tại sảnh ga. Sau nửa giờ nửa.

- Hãy cho tôi 50 phút. Tôi còn phải ghé qua hãng để lấy tiền từ trong két ra.

- Đồng ý! – Lêo liếc lên đồng hồ ga. 17giờ 20 phút.

- Vậy thoả thuận 6 rưỡi chiều. Rõ chứ?

- 6 rưỡi. Làm sao tôi nhận ra ông?

- Ông nói dễ nghe nhỉ! Không! Tôi sẽ nhận ra ông, và chừng nào biết chắc xung quanh không có cớm, tôi sẽ ra hiệu cho ông. Ông hãy tả diện mạo của mình cho tôi xem nào.

Bố của Tròn Vo lưỡng lự.

- Thế này: tôi không cao lắm, lùn thì đúng hơn, nhưng tiếc là quá béo, đã ngũ tuần, và trên đầu chỉ lưa thưa tóc. Tôi sẽ mặc một chiếc áo choàng lông lạc đà, đội mũ, đeo găng. Có lẽ tôi phải cầm cái gì đó làm tín hiệu.

- Không cần, - Lêo ngắt lời ông.- Tôi nhớ tôi từng trông thấy ông rồi. Ở trước sân bay. Ông Sauerlich, ông hãy đến quán sữa và đứng trước quầy. Rõ chứ? Ông hãy gọi một ly sữa mà uống cũng chẳng sao.

- Ông… định sẽ trao đổi như thế nào đây? Tôi chỉ giao tiền cho ông, nếu tận mắt thấy những món nữ trang.

- tôi bỏ cái hộp vào ngăn gởi đồ tự động. Chúng ta cùng đi tới đó. Ông nhận chìa khoá, lấy cái hộp ra và kiểm tra xem tất cả còn đủ không. Tôi nhét tiền vào túi và lũi đi. Ổn chưa?

- Ổn. – Bố của Tròn Vo gác máy.

Lêo nhăn nhở cười. Trôi chảy hết ý. Lão Sauerlich xem ra thành thật. Lão chỉ cần lấy lại hộp nữ trang, và sẽ không báo cảnh sát. Tuy nhiên ta vẫn thận trọng là hơn.

Lát sau, Lêo đã ở trong gian có các ngăn gởi đồ tự động. Ngăn số 1034 ngỏ cửa, còn trống. Gã lang thang bỏ cái hộp vào, cho tiền vào ổ để thuê ngăn trong 24 giờ - đó là thời gian tối thiểu – khoá ngăn lại, và nhét chìa khoá vào túi.

Lêo liếc nhìn đồng hồ treo trong sảnh. Còn thời gian.

Gã cười tủm tỉm trong bộ râu rậm. Rồi khoé mép gã bỗng đờ ra, khắp người sởn gai ốc.

Ritschi Gernreich, tên côn đồ tóc vàng, tên côn đồ tóc vàng, kẻ thù tệ hại nhất hiện nay của Lêo – từ sau một kiốt bước ra.

Ritschi nhìn Lêo chằm chằm, và một nụ cười tàn bạo trườn trên mặt gã. Gã không đi một mình. Bên cạnh gã là một tên to béo, đầu tròn thung lủng, má nung núc thịt, cái mũi lại bé tí tẹo. Ritschi nói gì đó, và tên béo cũng nhìn về phía Lêo.

Đoạn cả hai tên nhằm hướng gã mà tiến.

Khốn nạn! Đầu gối Lêo bủn rủn. Chúng… định làm gì… Ritschi đã bị hạ nhục ở ngõ Springflut! Bây giờ nó định trút đòn thù lên đầu ta chăng?

Gã lang thang vội quay ngoắt người vắt chân lên cổ mà đào tẩu. Gã phóng ra ngoài trời tối, bò xuống gầm một xe buýt nhỏ đậu trên bãi đỗ.

Bọn đuổi theo gã kia rồi. Chúng tìm kiếm hồi lâu, chưởi rủa. Lêo thấy bốn cái cẳng chân. Gã nín thở, ước gì đang ở rất xa cái thành phố chết tiệt này. Mà sao cái thằng Ritschi này máu trả thù đến thế cơ chứ?

Lêo nằm bẹp dưới gầm xe, không dám chui ra, kỹ đến lúc không còn nghe động tĩnh gì của hai tên nọ mới bò khỏi chổ nấp. Vừa hí lên như thú hoang điên khùng, gã vừa lén trờ lại sảnh ga. Đã 19 giờ 2 phút. Cha tiên nhân đời! Lão Sauerlich đã uổng công chờ gã. Lêo dáo dác tìm kiếm nhưng không thấy ông Hermann đâu nửa.

May mà cả Ritschi lẫn tên béo đã mất dạng.

Lêo run người vì thất vọng. Thử lại lần nửa chăng? Liệu lão Sauerlich có còn tin gã? Hay nghĩ mình đã bị lừa một vố? Lêo không đủ can đảm bắt đầu lại từ đầu. Thôi, để đến mai đã chết ai.

*

Tarzan và Tròn Vo đã về đến ký túc xá. Sắp đến bữa ăn chiều. Mà các cậu còn khá nhiều bài tập phải làm, khiến Tròn Vo ngao ngán.

- Tao cóc học nửa đâu, - cu cậu tuyên bố. – Tao bất cần ngày mai có bị gọi lên bảng hay không. Tao phải gọi điện về nhà đã, hỏi xem mẹ tao đã bình tâm lại chưa. Ngoài ra, tao có thể an ủi bà ít nhiều, bằng cách kể rằng tụi mình đã hỏi lần ra đầu mối. Đúng không?

- Tao đi cùng, - Tarzan nói. – Đằng nào tao cũng phải thông báo với Gaby về chuyện Lêo.

Nhị quái chạy xuống buồng điện thoại.

Tarzan gọi cho thanh tra Glocker trước, kể vắn tắt tình hình.

- Các con khá lắm, - ông Glockner khen. – Căn lán tôn gần cầu Hoàng Tử Felix sẽ được theo dõi. Chú sẽ lo chuyện này.

- Chú cho chúng con gởi lời chào Gaby và Alice ạ! – Tarzan nói. – Và tất nhiên cả bác gái nửa.

Đến lượt Tròn Vo gọi về nhà:

-… con đây, mẹ ơi, Willi đây, con trai của mẹ đây mà! A, mẹ nhận ngay ra giọng con à. Con cũng nhận ngay được tiếng tiếng mẹ. Con chỉ định… Saaao cơ ạ? – Tròn vo phỉ một cái, ép chặt ống nghe vào tai.

Tarzan nhìn bạn mình dò hỏi.

- Cááái gì, thưa mẹ? Vâng, được. Tất nhiên! Không, con biết chứ!. Con có thể gọi dây nói từ đâu. Vâng, được chứ! Con quan tâm kinh khủng. Tarzan đã trợn cả mắt lên… vâng, bạn ấy đang đứng đây ạ… trợng cả mắt lên, khiến đối thủ va răng vào nhau lập cập nếu thấy bạn ấy lúc này. Thôi, con chào mẹ.

Cậu gác máy.

- Tarzan, mày không tin nổi đâu nhé. Tên ăn cắp – tức Lêo – đã gọi điện đến nhà tao. Gã đòi 20.000 mác, rồi sẽ trả lại hộp nữ trang. Bố tao đã hẹn gặp Lêo ở quán sữa tại nhà ga trung tâm. Lúc 6 rưỡi chiều. Quá giờ lâu rồi mà gà vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Bố tao đã đợi đến đúng bây giờ. Lúc này ông ngồi cùng chú Georg trên xe đỗ trước nhà ga. Họ chờ những lời khuyên.

- Nói ngắn gọn nhé! Chỉ bảo rằng tụi mình đến đó ngay.

- Cái gì? Lại đi nửa à?

- Nhanh lên! Tao đi lấy áo khoác cho hai đứa.

Sau đó, hai đứa chạm trán Gluschke trong nhà xe. Mái tóc vàng hoe rẽ ngôi, bộ mặt phì phị, cặp kính gọng sừng… tất cả trông đều dễ ghét.

Gluschke khoác ngoài bộ quần áo bảo hộ lao động chiếc áo da đi môtô, tay cầm mũ xe máy. Tarzan cảm giác mình nhìn thấu bản chất con người này: độc ác, rình mò, gian xảo.

Gã liếc xéo hai đứa:

- Lại chuồn hả? Giờ này mà còn mò vào trong thành phố? Chuyện chẳng liên quan đến tôi thật, nhưng theo chổ tôi được biết thì nó vi phạm nội quy của ký túc xá.

- Hoàn toàn đúng, - Tarzan đáp, - chẳng liên quan gì đến ông.

- Cậu chỉ chuốc rắc rối vào thân thôi, Carsten!

- Đó là rắc rối của tôi. – Tarzan đáp. – Còn ông sẽ gặp rắc rối nếu sinh chuyện với tôi.

- Carsen, rồi sẽ có ngày cậu gãy cổ… cho dù cậu vẫn tự cho mình là một võ sĩ vô địch.

- Chào ông Gluschke!

Hai đứa lấy xe đạp, đạp ra cổng trường.

- Cái tay Gluschke khả ố không chịu được! Tròn Vo nói. – Lần nào chạm trán gã, tao cũng liên tưởng đến một con chuột cống.

- Còn tao chả hiểu sao 6ong Mandl lại nhận gã vào làm? Đã đành công việc sửa chữa trong trường ngày càng nhiều, nhưng thiếu gì người mà phải chọn cái gã mặt mẹt ấy.

- Nghe đâu ngoài gã ra chẳng có ai xin vào thì phải.

Hai đứa đạp mải miết rồi cũng vào đến thành phố. Nhà ga kia rồi. Tròn vo ca thán vì cái bụng rỗng. Tarzan nhận ra chiếc Jaguar của nhà Sauerlich. Chú tài xế đáng mến Georg ngồi sau tay lái. Ông Sauerlich ngồi bên cạnh. Họ nói chuyện, nhưng mắt không rời cổng chính của nhà ga.

- chúng con đã đến! – Tròn Vo gõ vào kính cửa sổ xe.

- Lên xe đi! – Bố cậu gọi, tay với ra sau mở cửa sau xe.

Tarzan đã xuống xe đạp, định cùng tròn vo Tròn Vo đứng cạnh chiếc Jaguar.

Đúng tích tắc đó, thủ lĩnh của Tứ Quái nhìn thấy hai tên: tên côn đồ tóc vàng ở quán “Nửa Tai” và một tên to béo, bụng như cái chum.

Hai tên từ khách sạn Bốn Mùa bước ra. Khách sạn này thuộc loại trung bình, có ưu thế vì nằm nhếch trước mặt ga chính.

Tarzan trông mặt hai tên có đầy vẻ hài lòng. Chúng vừa nhăn nhở cười vội vã rẽ vào phố Nhàn Rỗi.

Tarzan chui đầu vào xe hơi, nơi tròn vo đã chiễm chệ trên dãy ghế sau, đúng chổ sáng nay cu cậu đã ngồi canh một cách cực kỳ chểnh mảng hộp nữ trang của bà mẹ.

- Xin chào bác Sauerlich, chào chú Georg! Cháu vừa thấy ở đằng kia hai kẻ khả nghi. Một trong hai tên đã hành hung gã lang thang mà bác hẹn gặp ở đây, thưa bác Sauerlich. Có thể chẳng mang lại điều gì. Nhưng cháu muốn xem chúng làm trò gì. Cháu sẽ quay lại ngay, được chứ ạ? Không Willi, cứ ngồi đây! Hai đứa dễ lộ hơn một. Hãy tranh thủ kể lại kết quả điều tra hôm nay của tụi mình.

Không đợi trả lời, Tarzan nhảy lên xe đạp phóng đi. Hắn không tin Lêo sẽ ló mặt. chắc chắn gã lang thang đã mất can đảm, hoặc sợ bị giăng bẫy. Hắn quan tâm đến đôi lưu manh kia hơn.

Phố Nhàn Rỗi là nơi tập trung phần lớn các tửu quán, phòng chơi bi-a, hộp đêm và quán điểm tâm của thành phố.

Nhưng Tóc Vàng và Béo Bệu đi tiếp. Vì chúng không ngoái lại, Tarzan cứ vô tư đạp theo sau. Ngoài ra phố Nhàn Rỗi nhung nhúc người đi đường mà những cô này phấn son loè loẹt.

Chẳng hiểu Tóc Vàng có quen biết Lêo không? Tarzan tự hỏi. Hay bất kỳ kẻ lang thang nào lang thang nào lảng vãng đến quán “Nửa Tai” sang trọng nọ đều bị gã tra tấn? Hay giữa gã và Lêo có oán thù riêng? Khó tin lắm. Không, chắc giữa Tóc Vàng và Lêo chẳng có gì chung.

Tiếp thêm ba phố nửa. Trời tối. Yên tĩnh. Hai tên lưu manh dừng lại sau một góc nhà. Tên Béo Bệu dựa lưng vào tường, thở phì phò. Tóc vàng chỉnh lại mũ, ngó vào phố tiếp đó.

Tóc Vàng quan sát gì thế nhỉ?

Tarzan bèn quay hướng, đoạn biến vào cái ngõ bên trái, đi được hai dãi nhà lại rẽ, cuối cùng đến dược nơi có thể trông thấy đích quan sát của Tóc Vàng.

Thì ra đó là khách sạn duy nhất của khu vực này, có cái tên “CUNG ĐIỆN LIDO” sáng rực trên cửa.

Tarzan dựa xe đạp vào tường, lẩn trong bóng tối. Hắn vểnh tai lên, nghe lõm bõm những câu cuối của tóc Vàng. Gã nói khẽ, nhưng giọng như ống bơ gỉ. - … Enriiico … tụi mình … hêhêhê …

Tarzan chịu, không hiểu nổi. Nhưng rõ ràng cái tên Enrico được nhắc lại mấy lần. Tarzan tin mình nghe rõ như vậy.

Rồi một chiếc taxi từ đầu kia phố lăn bánh tới đổ xịch trước “Cung điện Lido”.

Một gã đô con mặc áo choàng vàng choé bước xuống. Ánh đèn nêông hắt lên những ngọn tóc quăn đen. Bộ mặt gã có vẻ góc cạnh, gân guốc như một võ sĩ quyền Anh nhà nghề.

Gã cười ha hả với một người nửa xuống phía bên kia xe. Tarzan giụi mắt. Song sinh chăng?

Không. Nhưng anh em ruột là cái chắc! Tên kia cao hơn một chút, mặt đỡ gồ ghề hơn, tóc quăn hơn.

Hai anh em – mà Tarzan cho là người Italia – xách hai vali bước vào khách sạn.

Chiếc taxi tiếp tục lăn bánh. Khi xe đến góc phố, Tóc Vàng nhảy ra giữa phố, Tóc Vàng nhảy ra đứng giữa phố giơ tay ra hiệu.

Xe đỗ lại. Hai tên leo lên. Tarzan thụt vào khi xe chạy ngang chổ hắn đứng. Hừm! Mất công theo dõi mà chẳng nước non gì, hắn nghĩ. Lẽ ra chẳng cần phí sức. Bọn này làm gì với nhau đâu có liên quan gì đến tụi mình. Hơi đâu mà bám theo mỗi kẻ tỏ ra mờ ám. Dù sao thì chúng cũng chẳng dính láng tới Lêo