Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 3: ANH EM MONGHEM
Ulrich
nhấc phôn, quay số điện thoại của bà chủ tịch Hội bảo vệ súc vật .Giọng
bà Christa nhẹ nhàng, dễ chịu, phản ánh bản chất của bà.
- Thưa bà, tôi là một thanh niên thất nghiệp quanh năm. Vừa rồi cóười
thuê tôi chở súc vật qua Italia hoặc Pháp để giết thịt. Tôi đã nghe kể
nhiều chuyện tàn ác với súc vật ở những xe như thế. Chuyện đó có thực
hay không ạ?
BàChristaLohberg đáp:
- Ôi, chuyện đó thường làm tôi đau đầu mất ngủ. Việc vận chuyển gia
súc giết mổ là một cuộc đại tàn sát. Mỗi ngày có hàng ngàn con bị đua từ
Đông Âu sang Italia, từ Ba Lan sang Pháp, từ Hà Lan và Đan Mạch chuyển
về miền Nam. Phần lớn những chuyến vận chuyển đó điều chạy xuyên nước
Đức. Thực khủng khiếp khi những con thú chồng chất tới ba tầng lên nhau,
người ta đã cố tình nhồi nhét chúng còn hơn cá hộp. Nhiều khi chúng
đánh nhau, đè lên nhau chết bẹp. Chúng không hề được cho ăn uống, và
ngoài việc bị chết đói chết khát, chúng còn bị gãy xương khi xe thắng
gấp. Những người lái xe cũng hay hành hạ súc vật. Họ thường dùng gậy sắt
hoặc roi điện để đánh đập lũ súc vật khi chúng bị lùa lên lùa xuống vì
lúc nào cũng vội. Bởi thời giờ là tiền bạc. Vì thế lũ bò, ngựa, lợn, cừu
đều bị hành hạ suốt dọ đường đi đến nơi tử địa của chúng. Cậu phải hiểu
ở các trạm kiểm soát biên giới như Prosecco giữa hai nước Italia - Nam
Tư chẳng hạn, mỗi năm có hàng ngàn xác súc vật rải rác trên đường do đám
tài xế quăng khỏi xe tải. Chúng bị chết khổn khổ, đau đớn, sau những
chuyến đi dài đằng đẵng.
Ulrich nghẹn lời:
- Thưa bà, chuyện đó có phổ biến không ạ?
- Đó là chuyện xảy ra hằng ngày. Sự vô tâm đến tàn bạo của người lái
xe thật không lường nổi. Tôi từng biết một chiếc xe tải chở 150 con cừu
bị chết máy trên tuyến đường cao tốc Honnover. Người lái xe ngang nhiên
để cả xe và cừu trên bãi đỗ chờ thợ sửa chữa, còn mình thì bỏ vô khách
sạn nghỉ ngơi. Chiếc xe tải vốn là xe chở đồ gỗ nội thất nay được đục
thêm một lỗ ở sàn xe và vài lỗ thông hơi ở bên trên. Sáng ngày ra có
người phát hiện chân cừu lòi khỏi lỗ sàn và người ta đã đếm được rằng có
tới 75 con cừu bị chết ngạt.
Ulrich nuốt cục nghẹt ở cổ, gã đau lòng thốt lên:
- Thôi, xin bà đừng kể nữa. Tôi thật không chịu nổi.
- Tôi còn rất nhiều ví dụ nữa có thể kể cho cậu. Hàng năm có tới 250
triệu con thú bị di chuyển qua biên giới ChâuÂu đến lò mổ và những
chuyện diễn ra tại đây là điều không thể tưởng tượng nổi. Con vật khốn
khổ bị đày đọa trên đường dẫn tới chỗ chết. Một cách không cần thiết…
Cần gì phải chuyển những con vật sống ấy một quãng đường dài đến thế để
vào lò mổ. Nhưng người ta đã làm những chuyện như thế chỉ vì muốn ních
thật chặt túi tiền. Cũng chỉ vì tiền mà đám chính khách salông trong
chính phủ cố tình nhắm mắt làm ngơ tội ác trên. Thế nào cậu Ulrich, chả
lẽ cậu lại sẵn sàng tiếp tay cho công việc tàn bạo đó?
Ulrich lau mồ hôi trán:
- Không, không bao giờ. Tôi là người yêu súc vật, tôi không thể chịu được cảnh tàn ác. Tôi không thể làm thế được.
- Đúng, không một người tử tế nào lại đi làm những chuyện như vậy.
- Thưa bà Lohberg, xin cám ơn bà đã nói cho tôi biết về những chuyện đó.
Ulrich buông máy. Gã thấy nôn nao. Ừ nhỉ, tại sao lại không uống một ngụm bia cho tỉnh táo.
Căn buồng tàn tạ này đâu phải của gã, nó chỉ là căn buồng thuê tạm
thời trong mộtnh à trọ bẩn thỉu. Ta mà chuồn khỏi đây thì mất cái gì?
Không, chẳng mất gì cả. Có gì đâu mà mất. Ta phải biến khỏi đây thôi,
nếu không sẽ phải chấp nhận làm lái xe thực hiện cái việc đó, tốt nhất
là biến, bất chấp việc lão chìa bản tự thú của ta cho cảnh sát. Ha ha,
còn lâu cảnh sát mới tìm ra ta ở tận Leipzig. Ở đó ta sẽ làm vài phi vụ
chôm chỉa mini sống qua ngày rồi sẽ kiếm việc làm.
Ulrich thục hiện quyết định liền. Gã moi cái balô đựng đồ nghề từ
trong gầm giường ra và tống tất cả những gì của gã vào trong đó.
*
* *
Lại một ngày nữa trôi qua. Ban đêm trời trở lạnh. Lúc này đã 22 giờ.
Khu nhà chính của ký túc xá chìm trong bóng đêm. Tarzan vắt tay lên trán
nhìn chằm chằm ra của sổ. Trăng đêm nay tròn thực, không biết cuộc
phiêu lưu đêm nay của hắn có tròn trịa như mặt trăng không?
Khu nhà của các giáo viên vẫn còn đèn. Cũng chẳng sợ. Đêm nay thầy
giáo Sanhbai trực ban kia mà, ông thầy trẻ tuổi này thế nào cũng không
hoàn thành nghĩa vụ của mình. Thầy còn trẻ và có một cô nàng trên
Sau bữa ăn chiều nay, Tarzan vô cùng ngạc nhiên khi thầy Sanhbai đến tìm hắn và nói:
- PeterCarsten này, thầy cần bàn với em bởi em ở trong ban tự quản học sinh ký túc xá. Đêm nay thầy bị kẹt.
- Sao hả thầy?
- Suỵt, đêm nay cô đã mua sẵn hai cái vé xem kịch nhưng tôi bị kẹt trực ban.
- Ái chà, em hiểu mình phải làm gì rồi ạ.
- Ừ… ừm. thầy đi ngay bây giờ. Buổi diễn kéo dài tới 5 tiếng đồng hồ.
Em chớ có hé răng đấy nhé. Thầy hiệu trưởng mà biết được là tôi gay
đấy. Em coi sóc trật tự giùm tôi trên mấy tầng nghe.
Tarzan chới với:
- Dạ, em chỉ có thể coi giúp thầy tới 10 giờ tối. Còn sau đó thì…
- Thì sao?
- Thì em và Tròn Vo cũng phải biến khỏi ký túc xá. Tụi em có đặc vụ
thầy ạ, tụi em phải vạch mặt hung thủ đã gây tai nạn cho Sabin.
- Lạy chúa tôi, tại sao em không để cảnh sát lo? Đúng ra thầy phải cấm em làm việc đó.
- Thầy thông cảm. Em và Willi làm việc này cũng hoàn toàn vì ý thức
được tách nhiệm của mình. Về mặt nào đó thì tụi em vi phạm nội quy ký
túc…
- Cả Gaby cũng tham gia sao?
- Không ạ, với Karl thôi. Ba thằng chúng em là Tam quái mà.
- Tôi đã nghe ông hiệu trưởng ca ngợi thành tích của Tứ quái. Đáng tiếc là tôi mới về trường này.
- Ồ, thế thì tụi em sẽ báo cáo đặc vụ này cho thầy sau.
- Ơ, nhưng tụi em rời khỏi ký túc xa bằng cách nào? Các cửa đều khóa kín?
Tarzan tủm tỉm:
- Đu dây thầy ạ. Tụi em có cái thang bá cháy. Bí mật quân sự ngang ngửa bí mật xem kịch của thầy đấy.
- Vậy hả? Vậy thì tụi mình “giao kèo” nhé Tarzan.
- Đồng ý. Không ai được tiết lộ bí mật của ai.
ThầySanhbai cười ha hả:
- Có điều đêm nay tụi em khỏi phi thân xuống đất. Thầy có chìa khóa cửa đây.
Ông thầy vui vẻ moi trong túi quần ra chùm chìa khóa giao cho Tarzan.
- Có một chiở lối nhà bếp đó.
- Em biết.
- Sáng mai nhớ trả chìa lại nghe.
Tarzan mỉm cười. Các thầy, nhất là các thầy trẻ ngày nay không còn như ngày xưa. Các thầy gần gũi học sinh và galăng hơn.
Hắn liếc ánh trăng rồi thì thầm:
- Ê, ê, Kloesen!
- Tao nghe đây.
- Đem theo lương thực nhanh lên.
Ngay lập tức tiếng sột soạt của một đống sôcôla vang lên trong bóng
tối. Hai thằng nhanh như sóc lẻn xuống cầu thang rồi lùi vào bếp. Chúng
ra ngoài chẳng gặp khó khăn gì.
- Nhảy lên xe đạp mau.
- Ôkê.
Hai con ngựa sắt bay vun vút ra cổng rồi lao như tên bắn về hướng
thành phố. Những ngôi nhà đầu tiên bắt đầu hiện ra sau 20 phút ruổi
dong. Giọng Tròn Vo hổn hển:
- ThằngKarl đứng kìa.
Thế là thêm một mạng nhập bọn. Ba quái đạp xe trong lúc Tarzan kể đều
đều cho hai bạn nghe chuyện v đồng minh mới của mình. MáyTính khoái
trá:
- Chắc ông thầy muốn gia nhập TKKG đó.
Thằng mập phản đối tức khắc
- Tứ quái chỉ là bốn đứa thôi.
Karl vẫn cười, nói thêm:
- Hồi nãy tao đọc báo thấy vở kịch ở nhà hát lớn đêm nay bị hoãn lại.
Ha ha, tao dám cá độ là thầy Sanhbai có liếc qua tờ báo là cái chắc. Ấy
thế mà ông vẫn lao lên phố.
Tròn Vo thắc mắc:
- Nếu thầy biết rồi còn đi lên phố làm gì nữa?
Tarzan lắc đầu:
- ÔiWilli, thầy Sanhbai đi lên phố với người yêu chớ sao. Mới đây
mình đã nhìn thấy cô ấy. Tóc dài, đen nhánh, đẹp như Digan vậy.
ThầySanhbai mê cô ấy như điếu đổ. Hôm nay thầy đánh giày bóng loáng.
Ba thằng hí lên cười.
Ánh trăng bạc trải rộng khắp cánh đồng. Một con chồn chạy như bay dọc
theo bờ ruộng. Mùi phân chuồng hoai phảng phất đâu đây. Các ngôi nhà
chìm trong giấc ngủ êm đềm. Thi thoảng mới có ánh đèn ở một vài cửa sổ.
Tarzan dừng chân dưới cột điện và ngó đồng hồ. 11h kém 10 phút.
Nhà lão BodoMonghem nằm ở bìa làng sau một rặng cây vẫn trơ trụi cành.
Ba quái nấp ngay vô một ngõ hẻm gần đó để quan sát. Cửa sổ nhà Bodo
vẫn sáng đèn nhưng trước cồng không có chiếc Mercedes. Hẳn lão đã để vào
gara rồi ư?
*
* *
Khuya xuống, trời rét. Tam quái run cầm cập, liên tục giậm chân tại
chỗ để tạo hơi ấm. Tarzan nghĩ đến Gaby , lúc này chắc đã ngon giấc.
Tròn Vo lập cập.
- Lạnh kiểu này chắc chắn dưới độ âm.
Karl nhận xét:
- Mùa đông năm nay ngày nào nhiệt độ chả xuống dưới không.
Tròn Vo gật đầu:
- Đêm chủ nhật vừa rồi nhiệt độ cóấu trừ đấy. Tao có tang chứng hẳn hoi.
Tarzan cười ngất:
- Bộ mày tính nhắc chuyện tám đôi vớ hả?
Tròn Vo trợn mắt:
- Chuyện đó không thể kể quá ba người. Tuyệt đối cấm bép xép với Gaby .
- Vậy thì mày kể hay tao kể.
- Chuyện của tao để tao kể chứ. Mày biết không, quân sư. Tao chưa bao
giờ thống kê số vớ của mình, chỉ cần hiểu hễ bốc mùi là giặt lẹ. Ấy thế
mà tuần vừa qua do bận học hành, tao cứ xỏ hết đôi vớ này đến đôi vớ
khác trong tủ.
Karl chọc quê:
- Tao hoàn toàn không biết mày bận học đấy. Tao cứ ngỡ mày ngủ gật nhiều hơn học.
- Tóm lại là tao hết sạch vớ mang chớ gì nữa. Những chiếc vớ bẩn dưới gầm tủ tao cao như núi.
Tarzan cười nói:
- Cái tủ nó toát ra mùi mắm tôm thấy mà kinh.
- Mày chớ có nghe Tarzan. Chân cẳng tao đâu đến nỗi. Quả thật đến hôm
thứ bảy mới chết dở, không còn một đôi vớ sạch nào nữa. Lúc đó lần đầu
tiên tao mới đếm lại số vớ của mình. Có 75 chiếc tất cả. Vị chi là 37
đôi rưỡi. Một chiếc chu du ở đâu không biết…
- Thế là nó lên cơn, mang ngay 8 đôi vớ đi giặt. Có thể nói đó là một chiến công.
Tròn Vo chống chế:
- Dù sao thì tao cũng giặt được 8 đôi. Tao chà hết veo hai cục xà
bông. Nhưng chẳng hiểu sao phòng tắm lại tắc nước không thoát được. Lại
khổ vì không có chỗ phơi. Cực ná thở. Cái tính của Tarzan thì mày biết
rồi, mỗi lần ngủ là hắn cứ tắt lò sưởi làm sao tao phơi vớ cho khô đây.
Vì vậy, cuối cùng tao đành phơi đại mấy đôi vớ bên ngoài cửa sổ.
Tarzan cười sằng sặc:
- Sáng ra, 8 đôi vớ cứng như đá. Tao mà không thương tình cho mượn vớ thì nó chỉ có nước đi chân đất tới phòng thể dục.
Karl lắc đầu:
- Tụi mày nên đặt trong phòng một máy giặt tự động. Nhưng phải chú ý kẻo có tên phá khóa máy giặt.
- Cái gì?
- Tao lập lại: sẽ xuất hiện tên phá khóa máy giặt ấy.
- Mày nói thằng nào?
- Này nhé, máy giặt tự động là loại máy người ta để trong tầng hầm
các khu tập thể. Chỉ cần nhét 50 xu vào là có thể sử d. Tao đọc báo thấy
đề cập đến 1 tên chuyên lợi dụng chuyện đó để kiếm chác. Y thường mò
tới các khu tập thể phá ngăn để tiền máy giặt và cuỗm toàn bộ số bạc 50
xu. Mỗi phi vụ như thế thành công, y thu hoạch cả ký lô tiền. Hừ, tên
thủ phạm láu cá này đang bị cảnh sát truy nã khẩn cấp.
- Loại trộm vặt đó nhằm nhò gì. Cảnh sát thể nào cũng tóm được.
Thù lĩnh TKKG có ngờ đâu câu chuyện này sẽ liên quan tới một vụ sắp sửa xảy ra với Tứ quái.
Tam quái im lặng. Hai câu chuyện của Tròn Vo và KarlMáyTính ít ra
cũng làm chúng đỡ buồn ngủ. Lúc này đứa nào cũng nhìn như thôi miên vào
nhà lão BodoMonghem. Đúng 23 giờ 33 phút, đèn nhà lão tắt ngấm. Nếu quả
lão đi ngủ thì dự đoán của Tarzan là sai bét.
Tròn Vo lẩm bẩm:
- Lão rúc vô mền rồi, trong khi tụi mình run như cầy sấy.
Đúng lúc đó, một bóng đen lù lù đi ra.
Tarzan nhận ngay ra lão trùm xưởng sơn. Hắn lẩm bẩm:
- Đúng lão ta rồi, không thể sai được.
Bodo chui vào chiếc Mercedes. Chiếc xe hơi rùng mình nhè nhẹ rồi bò
qua chỗ đám quái núp khiến chúng phải ép mình như dán vào t
Tiếng Tarzan đanh, khẽ:
- Bámtheo, mau.
Cũng may xe của Bodo chỉ chạy với tốc độ rề rề nên ba quái bám theo
không có gì khó. Cuối cùng nó dừng hẳn lại bãi đậu xe trước siêu thị ở
bìa làng. Coi, trên bãi xe có biển đề: "DÀNH CHO KHÁCH”, nhưng vào thời
điểm này trên bãi vẫn có tới hàng chục chiếc ôtô, có lẽ đó là xe của
những người ở quanh đây.
BodoMonghem đỗ vào giữa các xe ôtô trên bãi, lão không xuống xe mà
trụ lại trên băng tài xế và tắt đèn tắt máy. Nhanh như cắt, ba quái tấp
vào một góc nhà gần đó. Tarzan cảm thấy máu săn trong người hắn bốc lên.
Đây là một cơ hội may hiếm có. Tứ quái sẽ bắt được quả tang tên gian,
bắt lão phải thú nhận việc đã cán phải xe của Sabin.
Tròn Vo lắc đầu:
- Sao lão cứ ngồi lì trong xe vậy? Hay lão bị tâm thần? Tao đã đọc
được ở đâu đó nói rằng có một gã dở người, gã không tài nào ngủ được
trên giường nhưng lại ngủ ngon lành trên xe ôtô. Tao cũng có tật như
vậy. Buổi tối thì khó ngủ nhưng đến sáng, hễ cứ ngồi trên lớp là lại ngủ
ngon lành.
Tarzan cố nén cười giải thích:
- Có thể lão rất khôn ngoan. Muốn đập phá xe thiên hạ thì phải theo dõi chung quanh chớ s
Ba nhà thám tử mini kiên nhẫn quan sát con mồi. Trời ạ, nửa giờ đồng
hồ trôi qua, Bodo vẫn chưa có ý định nhúc nhích khỏi chiếc Mercedes.
Tròn Vo đau khổ:
- Trời đất, lão ngồi khoan khoái trong ôtô ấm áp còn tụi mình thì co co rúm rúm rét mướt thế này.
- Im nào. Lão đang hút thuốc kìa, tuy lấy lòng bàn tay che nhưng nhìn từ sau vẫn thấy đốm đỏ.
- Khốn nạn thiệt, lão uống coca trong lúc tao khát gần chết.
Tarzan liếc mắt về phía ngôi nhà đối diện.
Có một cái bóng vừa lò dò đi ra từ con hẻm bên tay trái. Sự xuất hiện
của gã làm không gian đã nghẹt thở lại càng… tắt thở hơn. Ê, gã ngoái
cổ nhìn tứ phía rồi lom khom tiến về phía bãi đậu xe. Khi gã xáp khá
gần, ba quái mới hết hồn. Trời đất, tên lạ mặt này trùm đầu, mặc đồ hắc
y, đeo găng tay hệt như một tay Ninja chuyên khủng bố hoặc ám sát.
- Gã khuất sau góc tường rồi…
Tròn Vo hí khẽ:
- Nó cúi xuống một chiếc xe du lịch cáu cạnh kìa đại ca.
Karl thì thầm:
- Không biết kẻ nào thế nh
Tarzan nín thở, hắn linh cảm thấy có điều gì sắp xảy ra.
Và quả không sai!
Tiếng cọ sát kim loại vang lên trong đêm thanh vắng. Trong bóng đêm,
chiếc xe hơi màu trắng lành lặn đang đậu trên bãi cỏ bị hung thần phá
hoại. Và cũng ngay lập tức, lão BodoMonghem bay ra khỏi chiếc Mercedes,
hét toáng lên và nhào vào tên bịt mặt đấm đá túi bụi. Khi Tarzan vọt đến
nơi thì tên phá hoại đã ăn đòn. Coi, Bodo ngồi hẳn trên người gã, một
đầu gối của lão chặn lên người, còn một tay thụi như giã giò. Chưa đã
nư, gã còn chụp luôn thanh sắt giơ lên định kết liễu đời tên bịt mặt.
Tarzan bay tới, gạt mạnh cánh tay lực sĩ của lão làm thanh sắt bắn văng lên mui chiếc Mercedes.
Hắn quát to:
- Ông định làm gì thế? Định giết người hay sao?
Monghem sửng sốt quay lại. Mép lão sùi bọt:
- Cái gì?
Tarzan từ tốn:
- Ông tóm được nó là tốt rồi, nhưng không được đánh nó.
- Mày… cùng bọn ới nó hả?
Hai quái Karl và Kloesen cũng đã trụ sau lưng Tarzan. Tròn Vo lạnh lùng:
- Chuyện gì vậy? Thanh toán lẫn nhau à?
Monghem nghiến răng kèn kẹt:
- Tụi mày phá đám tao chắc, bộ muốn ở tù lây hả? Tao nói cho mà biết,
thằng mất dạy này chuyên phá hoại ôtô ở địa phương. Nó đã làm thịt tất
cả 47 cái xế hộp với đủ phương pháp: cào xước sơn, đập rúm ró mui, chọc
vỏ ruột xẹp lép. Rõ chưa?
Karl nói:
- Chà chà, tôi không tin rằng gã thù ôtô đến thế. Hay gã không chịu nổi nạn ô nhiễm do ôtô gây nên?
Tarzan nói:
- Báo cho cảnh sát đi Karl. Tao và Tròn Vo ở đây phòng chuyện bất trắc xảy ra.
*
* *
Đồn trưởng cảnh sát Valke chưa ngủ. Anh đang chăm chú theo dõi một
cuốn phim hình sự trên tivi. Có lẽ là cảnh sát làng nên anh ít được
chúng kiến các loại tội phạm hình sự. Những vụ tranh chấp đấta, mất
trứng gà, phóng nhanh vượt ẩu không thỏa mãn được chí của đồn trưởng
Valke.
Chính lúc đó Karl xuất hiện. Nhanh như cắt, anh và thằng cận lao trở
lại hiện trường. Khi lột mặt nạ tên phá hoại, Valke thoáng chưng hửng:
- Ủa, thằng AchimPlodmann đây mà.
BodoMonghem hất hàm:
- Nó đó.
- Nó là thợ học việc ở xưởng ông cơ mà.
- Tôi đã tống cổ thằng đần độn này khỏi xưởng từ năm ngoái rồi.
Valke ngó Tarzan:
- Gaby Glockner đâu?
- Bạn ấy ở nhà, chú Valke ạ.Tụi cháu chỉ tình cờ đi qua đây gặp chuyện bất bình nên can thiệp.
- Thế thì mời tất cả nhân chứng về đồn.
Cái đồn nhỏ xíu của cảnh sát Valke chật ních. Mãi đến bây giờ Tarzan
mới có dịp chiêm ngưỡng dung nhan tên khủng bố. Trời ạ, gã nhuộm mái tóc
tới ba màu vàng xanh tím, khuôn mặt lưỡi cày, hai mắt cụm sát vào nhau.
Gã chỉ cỡ 18 tuổ
Chưa bao giờ BodoMonghem hể hả như vậy. Lão có vẻ như người giũ sạch nợ. Lão oang oang:
- Này ông cảnh sát Valke , ông chứng kiến tận mắt rồi nhé. Thằng mất
dạy vô nghề nghiệp này tấn công xe cộ chớ không phải tôi, thế mà thiên
hạ và… có thể cả ông hằng nghi cho tôi là thủ phạm để kiếm việc làm cho
xưởng. Chắc nó đã làm như thế để trả thù tôi vì đã tống nó ra khỏi xưởng
đấy mà.
Cảnh sát Valke hỏi:
- Lý do gì ông biết tối nay nó sẽ hành động?
- Từ một nguồn tinh cũng vô tình thôi.
Ông bảo sao?
- Chính bà Plodmann, mẹ thằng Achim đã tiết lộ với tôi. Bà ta không
ngớt than thở về thằng con trai suốt ngày ngủ để lấy sức đi ăn đêm. Nó
không đi thường xuyên, cứ vài tuần một lần. Tôi chớm nghĩ và thấy mọi
chuyện đều có vẻ có lý, vì thế tôi đã cho thằng khốn ấy vào bẫy.
- Ông cho nó vào bẫy?
- Như ông đã thấy đó, ông cảnh sát. Tôi đã chuyển tất cả xe đang sửa
chữa của khách hàng lên bãi đậu xe trước siêu thị để dụ thằng ngốc này.
Và cá đã cắn câu.
Valke quắc mắt về phía AchimPlodmann
- Nào anh hãy nói đi.
Tên du côn nhìn chằm chằm xuống đất. LãoMonghem móc điếu thuốc cắm lên mép. Đồn trưởng Valke nói ngay:
- Đề nghị không hút thuốc ở công sở.
Lão chủ xưởng sơn quăng điếu thước rồi di chân lên.
Valke gằn dọng:
- Ô hay, đây có phải là chuồng heo đâu. Đề nghị ông nhặt điếu thuốc lên và vứt vào sọt rác.
Lão thợ sơn để cho vài giây trôi qua rồi mới chịu cúi xuống nhặt điếu thuốc lên.
Tarzan tự nhủ, cho dù lão ta không phải là kẻ phá hoại xe cộ nhưng
mặt lão rỗ ra vẻ bất lương. Đôi mắt lão trông mới độc ác làm sao. Về
điểm này thì hai anh em lão hoàn toàn giống nhau.
Đúng vào lúc mọi người không chờ đợi, Achim kêu lên:
- Thưa ông Valke, tôi không dính dáng gì đến những vụ phá hoại trước
đây. Tôi đọc báo thấy nói về việc đó và tôi nghĩ thử bắt chước xem
Valke lắc đầu:
- Mày bỏ lại một cái búa và một thanh sắt dùng để nậy cốp xe. Người
ta sẽ phân tích những vụn sơn li ti còn bám trên những dụng cụ này, có
thể phân biệt được những loại sơn khác nhau. Vì thế đừng có chối quanh.
Plodmann cúi đầu câm bặt.
Sau đó lão Monghem ra về.
Lão vừa quay lưng cỡ 10 phút thì Valke vẫy tay gọi Achim lại kế bên.
- Cả mày cũng sẽ được về. Mày đừng có hy vọng trốn. Mẹ mày sẽ trông nom mày cẩn thận.
*
* *
Vắng mặt hai tên bất nhân, không khí trong đồn thanh bình hẳn. Valke
rót nước trà mời ba quái nhấm nháp rồi bật ngửa vào thành ghế xoa tay
cười rất hả hê. Anh nói:
- Trước hết chú xin cảm ơn các cháu đã can thiệp kịp thời và ngăn
chặn không cho lão Monghem đánh nhừ tử tên thợ học việc cũ của lão. Còn
bây giờ thì nói đi, các cậu làm gì ở đây?
Tarzan nghĩ, biết ngay mà, khó mà lừa nổi chú ấy. Hắn trình
- Thưa chú Valke Tụi cháu muốn làm rõ vụ tai nạn đối với Sabin. Hôm
qua trong lúc đi gom lũ ếch nhái để phóng sinh, tụi cháu phát hiện chiếc
Mercedes màu xanh chạy vào thời điểm xảy ra tai nạn. Cảnh sát đã có mặt
tại hiện trường và lập biên bản nhưng chứng tích chỉ còn lại một vài
mảnh sơn vụn. ChúValke à, Sabin là bạn gái rất dễ thương của tụi cháu,
tụi cháu không thể làm ngơ trước tình trạng hiểm nghèo của bạn bè, vì
thế bốn đứa cháu quyết định truy lùng thủ phạm cho bằng được. Mới đầu
tụi cháu gõ cửa nhà hành của lão Bernhard Monghem ở Hinterstetten bởi vì
lão có một chiếc Mercedes màu xanh, nhưng xui xẻo thay, lão có đủ bằng
cớ ngoại phạm. Tiếptheo, tụi cháu mai phục quanh nhà lão BodoMonghem,
bởi lão cũng có một chiếc Mercedes y hệt ông anh. Vả lại lão cũng bị
nghi là tên phá hoại ôtô.
Valke xuýt xoa:
- Chậc chậc, tụi cháu quá giỏi giang. Chú từng nghe ông thanh tra Glockner khen TKKG nức nở.
- Bọn cháu không nề hà gian khổ khi đi tìm chân lý.
- Làm được như vậy không dễ chút nào.
- Vâng, tiếc rằng cho đến giờ công việc không tiến triển được bao nhiêu.
- Lạ thật, cách đây 2 tuần cũng xảy ra một vụ tai nạn giao thông khá trầm trọng.
- Thếo hả chú?
- Tai nạn sảy ra gần khu vườn ươm, tất cả đều được ghi trong hồ sơ
của chú. Một thanh niên đi xe đạp thể thao bị ôtô cán gần chết. Chiếc xe
đạp chỉ còn là một đống sắt vụn. Xe cứu thương đã đưa cậu ta đến bệnh
viện Elisabeth. Tên của nạn nhân là Krawutzke. Còn chiếc xe hơi gây tội
ác có thể là một chiếc Mercedes, tôi nhấn mạnh: có thể thôi nhé.
- Quái đản nhỉ.
- Điểm đặc biệt ở đây là xuất thân của nạn nhân chẳng tốt lành gì. Gã là một tên lưu manh trộm cắp chuyên nghiệp.
- Có thể lấy lời khai không chú?
- Hiện giờ Krawutzke vẫn nằm bất động ở bịnh viện trong tình trạng
gẫy chân tay nhưng đầu óc cực kỳ tỉnh táo. Ấy thế mà gã vẫn kín như bưng
về chiếc xe gây tai nạn.
- Sao gã có thể ngu xuẩn vậy?
- Rất dễ hiểu. Krawutzke là một thằng rất ma mãnh. Tôi nghĩ rằng nó
biết khá nhiều vấn đề nhưng sợ nói ra là… bứt dây động rừng
- Cũng có thể là gã dùng sự tàn phế của mình để làm áp lực với thủ phạm hòng kiếm một số vốn lớn.
Valke nhún vai không nói.
Tròn Vo dễ đã ngáp đến chục lần và đã âm thầm giải quyết xong khẩu
phần sôcôla dự trữ của nó. Valke hết ca tr cả bọn chia tay với anh và ra
đi. Bây giờ, Tarzan nghĩ, vào bệnh viện gặp Krawutzke, có lẽ sẽ có tin
gì chăng.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.