Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 2: DÂY MƠ RỄ MÁ
Tứ
quái gần như không tin vào mắt mình khi người nữ huấn luyện viên của
Câu lạc bộ bơi lội mở cửa. Thực tệ hại. Johanna gần như có nước da của
một xác chết.
Gaby ngạc nhiên :
- Chị sao vậy Johanna? Có chuyện gì vậy?
Johanna thở dài:
- Dù sao thì cũng qua rồi…qua rồi. Tôi…tôi…nhưng mà thôi, không sao đâu. Các em vào đi.
Đôi mắt cô đẫm lệ, vậy mà chàng mập lại ngây thơ bấm tay Karl nói nhỏ:
- Rõ là những giọt nước mắt vui sướng đó quân sư. Chắc chị ấy đoán biết rằng tụi mình không đến đây tay không, hả?
Cũng may mà Johanna không nghe lọt tiếng Tròn Vo. Mà cô còn lòng dạ nào
nghe chứ, cô đổ vật người xuống chiếc đi văng trong phòng khách, hồn
phách bay tận đâu khiến bốn người bạn nhỏ bàng hoàng. Cứ như là nhà cô
vừa có tang. Hoặc nhẹ hơn thì cũng là cô vừa mất việc làm.
Gaby đằng hắng:
- Tụi em có tin này có thể làm chị vui hơn đây, Johanna, tụi em đã tìm thấy chiếc đồng hồ của chị đó.
- Ồ…
- Nó chìm dưới đáy bể bơi số 3 chị ạ.
Johanna hỉ mũi, nhét khăn mùi xoa vào tay áo len và cầm lấy chiếc đồng hồ.
- Tuyệt quá! Tứ quái TKKG quả là danh bất hư truyền đúng như lời đồn
đại. Các em sẵn sàng hy sinh thời giờ quý giá để giúp người khác. Tôi
biết đền ơn các em như thế nào đây…?
Tình trạng của Johanna không qua mắt nổi Tarzan. Chị ấy sao vậy nhỉ? Nói
như một cái máy và chắc chắn chính chị ấy lại không biết mình đang nói
gì. Liệu mình có nên hỏi cho rõ không đây? Chắc chắn đang có một sự việc
gì đó làm chị ấy hoảng loạn, và chị ấy đang cố chống đỡ. Coi kìa,
Johanna đeo chiếc đồng hồ vàng vào tay mà không hề để mắt tới nó.
Tarzan dè dặt:
- Tụi em thường không muốn tò mò. Nhưng thực tình, em rất muốn biết kẻ nào đang làm phiền chị, thưa chị Johanna.
Johanna tránh cái nhìn của Tứ quái.
- Ồ không. Không có gì…
- Nếu là chuyện tình duyên thì tụi em sẽ không gặng hỏi chị nữa. Có phải vì chuyện đó không ạ?
- Gì cơ? Không, không!
- Vậy là do một nguyên nhân khác. Mà tất cả những nguyên nhân khác đó tụi em có thể giải quyết được để giúp chị Johanna ạ.
Đôi vai người phụ nữ run lên.
Gaby bỗng đề nghị:
- Thôi, các bạn trai ra ngoài một lát đi. Đây có thể là câu chuyện của hai chị em chúng tôi. Nhớ đóng cửa giùm…
Johanna thở dài:
- Khỏi cần, Gaby à. Mọi người cứ ở nguyên tại chỗ đi, và phải thề với
tôi là không được kể chuyện kinh khủng này cho ai biết. Sinh mạng của mẹ
tôi tùy thuộc vào sự kín đáo của các bạn đó.
Máy Tính chột dạ:
- Mẹ chị đã bị khủng bố trấn áp ạ?
Johanna gật đầu:
- Phải. Các bạn ngồi xuống đã nào. Trước khi các em đến, thằng cha đó đã
đột nhập vào đây. Một gã tởm lợm. Gã và tên đồng bọn đã…
Cô huấn luyện viên bơi lội kể lại mọi chuyện cho Tứ quái nghe. Rồi cô kết luận:
- Như các em đã thấy đó, tôi không còn cách nào khác. Tôi đành phải tuân
theo bọn tống tiền để cứu mẹ dù có thể bị đuổi việc. Hy vọng ông chủ
của tôi cũng hiểu rằng tính mạng của mẹ tôi dù gì cũng quan trọng hơn
đám đồ trang sức của ông ấy…
Johanna oà lên khóc nức nở nhưng mặt cô lộ rõ một quyết tâm không lay chuyển.
Kloesen ngay lập tức nổi giận đùng đùng. Nó thốt lên:
- Xét cho cùng bọn chúng thèm cái “viên đá Kalifaru” kìa. Nếu có vị
khách nào đó kịp mua nó và toàn bộ số đồ trang sức của cửa hiệu kim hoàn
trước 12 giờ trưa mai thì chúng chỉ còn nước chào thua. Tiếc rằng chúng
em lại không có số tiền lớn đó. Tức thiệt…
Gaby lườm chàng mập qua mái tóc vàng trước trán :
- Trời đất. Bạn có thể thôi đi được không Willi ?!
Johanna nói thêm :
- Có một điều khó giải thích là bọn lưu manh muốn lấy viên kim cương
Kalifaru làm gì chứ? Chắc chắn chúng không thể đem bán nó được vì như
thế sẽ bị người ta để ý liền.
Tarzan lầm lì :
- Chị nói với tụi em là đúng đó. Và chị yên tâm đi, Johanna. Bọn tống
tiền tép riu này sẽ không bao giờ hại được bà cụ. Bây giờ thì tụi em
phải đi đây. Em và Willi sẽ lo vụ này cho chị.
Bộ mặt Tarzan bí hiểm đến mức Gaby chẳng thể nào đoàn ra hắn đang nghĩ
gì. Tại sao lại chỉ có hắn và Willi, tại sao người hùng lại nỡ bỏ mặc
Johanna đang khốn khổ để lên đường cấp tốc? Cô bé rất muốn nghe câu trả
lời của hắn.
Tuy chưa biết Tarzan định làm gì nhưng cả bọn đành phải chào Johannatheo
hắn ra ngoài. Mưa phùn đã tạnh. Thành phố đã lên đèn và toàn bộ yên xe
đều bị ướt. Tarzan lấy khăn mùi xoa ra lau khô chiếc yên của Gaby.
Cô bé nhìn thẳng vào hắn chất vấn:
- Đại ca định hành động thế nào mà lôi tụi này ra ngoài hở ?
- Trước hết bạn hãy gọi phone xin lỗi Elisa cho mình và Kloesen. Tối mai
mình và Ông Địa không thể dự dạ tiệc được. Còn bây giờ, tụi mình nên
tới ngay chỗ ở của bà AgatheBelhen xem sao…
Tròn Vo nhún vai :
- Tiếc rằng tụi mình đâu biết bà ấy ở đâu chớ.
Karl trả lời thay Tarzan:
- Bà ấy có phone, Willi à. Tra sổ điện thoại là ra địa chỉ thôi.
Gaby gặng thêm :
- Tụi mình biết làm gì với nơi ở không người ấy lúc này hả đại ca?
- Mình hy vọng là hàng xóm chung quanh có thể có người thấy bà Agathe bị
tên tống tiền bắt cóc ra khỏi nhà chẳng hạn. Còn ngày mai thì mình đã
có một kế hoạch thế này…
Tarzan vừa dắt xe vừa rù rì thông báo kế hoạch đó cho ba quái.
Mặt Gaby tái mét :
- Bạn điên rồi.
Karl sửng sốt :
- Chúng ta sẽ bị mang tiếng trước pháp luật. Hơn nữa việc đó có thể đem lại hậu quả khủng khiếp.
Tròn Vo toát mồ hôi hột:
- Tao với mày sẽ đấu súng với chúng như những tên găng-xtơ sao ? Úi chao…
Tarzan cười nhẹ :
- Các bạn có vẻ không mấy nhiệt tình. Nhưng theo mình. Phải liều mạng mới thắng lợi được.
Gaby kinh hoàng :
- Một kế hoạch giải phóng con tin sặc mùi bạo lực, cứ như bọn khủng bố
ấy. Và ngay lúc này, tụi mình chưa thể đồng tình với kế hoạch đó đâu
Tarzan.
- Mình cũng biết vậy, Gaby à. Và tốt nhất là để một mình mình thực hiện thì hơn. Dù sao như vậy cũng dễ xoay sở hơn…
Karl gạt đi :
- Thôi đi đại ca. Nói gì kỳ vậy. Dĩ nhiên tất cả tụi tao sẽ tham gia
cùng với mày rồi. Điều tụi tao muốn là xem còn cách nào khác đỡ nguy
hiểm hơn không kìa.
*
Ngoài cửa sổ, những bức mành được buông xuống. Tên cướp bật đèn khi biết
chắc chắn ánh sáng chẳng thể nào lọt được ra ngoài. Y tên là
FriedhelmMerpe, một găng-xtơ thượng hạng lúc nào cũng đội tóc và râu
giả.
Con mồi của y đang quản thúc là bà già AgatheBehlen. Một con tin hoàn
toàn bị quáng gà. Dù y có tháo hết râu tóc nguỵ trang ra thì bà già mắt
mũi kèm nhèm đó cũng khó lòng nhận diện được. Tuy nhiên gã đâu có biết
điều đó. Gã cất giọng khàn khàn :
- Bây giờ thì ấm hơn rồi chứ, bà già?
Bà lão co ro trong ghế bành, ủ mình trong chiếc áo măng-tô, đáp:
- Tương đối ấm rồi ông tội phạm ạ.
- Bà sẽ còn ấm hơn khi nhắm mắt đấy. Vừa rồi tôi đã đổ vào miệng bà năm muỗng thuốc an thần Baldrian.
- Phải, ông chỉ muốn tôi ngủ thiếp đi để ông khỏi phải canh chừng chớ gì.
- Bà nhầm rồi. Tôi đâu cần như vậy. Cửa rả đều đã đóng chặt, bà làm sao
đi ra ngoài được. Tôi còn muốn mở cả radio nữa kìa. Nhất định ở đâu đó
trong nhà phải có một cái radio chứ nhỉ…
- À, té ra đây không phải là nhà của ông sao?
- Căn nhà xinh đẹp này là của một gia đình vừa nhổ neo sang Italia du
lịch. Tôi đã mượn tạm nó để nhốt bà thôi. Tất nhiên, tôi không thể đưa
bà về nhà tôi được, bà già ạ.
- Ông…đồ tội phạm.
Agathe rùng mình. Bà hình dung lại cảnh tên râu xồm này bấm chuông và
chẹn họng bà khi bà ra mở cửa. Gã đã gí họng súng lành lạnh vào gáy bà
và đẩy bà đi ra bằng cửa sau. Qua cửa sau thì làm sao hàng xóm thấy
được. Gã tống bà lên một chiếc xe hơi đen sì như bóng đêm rồi…bây giờ
thì bà như là con cá nằm trên thớt vậy. Gã lại còn ép bà phải gọi điện
cho Johanna, một cuộc nói chuyện làm bà lo sợ và tức giận. Hình như gã
đã mặc cả với con gái bà chuyện gì đó.
Friedhelm cười khả ố:
- Đến trưa mai chúng ta sẽ chia tay nhau. Tôi biết rằng con gái bà sẽ
ngoan ngoãn nghe lời thằng đàn em của tôi mà. Bà sẽ được giải thoát.
- Vậy nên ông mới là tội phạm và sẽ luôn luôn là tên tội phạm.
- Ha, tiếc rằng cả đời tôi đã không học điều gì khác ngoài việc đó.
Agathe đưa tay lên che cái ngáp dài. Phải chăng những muỗng thuốc an
thần đã bắt đầu ngấm. Nhưng bà lại không muốn ngủ thiếp đi. Rồi chuyện
gì sẽ xảy ra chứ. Bà chợt nhớ bữa nay đã bỏ mất giấc ngủ trưa.
Friedhelm cười cợt:
- Tôi sẽ cho bà làm thêm một ngụm an thần nữa cho chắc cú. Sau đó bà có
quyền ngáy ro ro trong phòng ngủ trên gác kia. Đừng nghĩ tới chuyện cầu
cứu cảnh sát ở căn nhà ngoại ô này nghe. Chung quanh hàng xóm không có
đâu. Và cũng chẳng cò thằng cớm nào thèm đi tuần ở đây.
Friedhelm nói xong là đứng dậy với tay lấy chai Baldrian tức khắc. Y 37
tuổi, người mảnh khảnh linh hoạt. Nếu bỏ râu, tóc giả ra thì y là một gã
bảnh trai. Phần lớn thời gian trong đời y ở các khách sạn sang trọng,
các trường đua ngựa, trên Quảng trường Vàng và trong các sòng bạc đỏ
đen.
Nói rằng Friedhelm không học gì khác các mánh khóe tội phạm là gã nói
dối thôi. Gã từng học nghề nguội, nhưng là cách đây cả hai chục năm rồi.
Một cái nghề gớm chết, giờ nghĩ tới gã còn bĩu môi. Sau đó, gã chuyển
sang làm nghề chỉ trỏ, dắt mối hàng. Nhưng ngay cả ở nghề này, gã cũng
lại chỉ sở trường về ngón nghề lừa bịp. Hiện tại thì gã hành nghề trộm
cắp và trấn lột.
Gã đổ thuốc an thần ra thìa.
Bà Agathe mím chặt môi:
- Không đâu!
Coi, Friedhelm thô bạo bóp họng bà cho mở mồm ra rồi trút liền ba thìa thuốc. Bà lão ho sằng sặc, thở hổn hển:
- Tao…thù…mày…
Tác dụng của thuốc ngủ Baldrian làm bà lão khật khừ. Nhanh như cắt,
Friedhelm dìu bà lên cầu thang, tống bà vào một phòng ngủ nhỏ ở phía sau
và chốt chặt bên ngoài kỹ lưỡng.
- Xong. Bây giờ thì mình có quyền thưởng thức rượu ngon của gia chủ đây, ha ha ha.
Friedhelm mò xuống phòng khách. Y dư biết căn nhà tuyệt vời này thuộc
quyền sở hữu của Schickschuh, một bác sĩ ghiền rượu Whisky và Cognac. Ê,
y thả mông thoải mái xuống ghế bành và rót một cốc rượu Rum to.
- Ực, bá cháy thiệt. Nóng từ cần cổ nóng xuống họng. Lão bác sĩ này đi du lịch mà không coi giờ, ha ha ha.
Friedhelm vừa uống rượu vừa kéo máy điện thoại lại gần. Chà, bây giờ
phải phone đến Mailand mới được. Ở đó y có một hợp đồng đậm đến mức nếu
trúng quả tha hồ tiêu xài cả đời. Chỉ có điều đến giờ này y vẫn chưa
được biết mặt ông chủ lớn. Mới có thằng trung gian của ông chủ “làm
việc” với y thôi. Găng-xtơ Friedhelm quay số. Chậc chậc, y hồi hộp. Một
lát sau, từ bên kia đầu dây tận Mailand vang lên giọng rè rè.
- Alô…
- Ừ…ừm, ông nói được tiếng Đức không?
- Alô…
Một tràng tiếng Anh dội vô lỗ tai Friedhelm làm y điếc ráy. Giọng gã đàn ông như một tên Ả Rập tập bập bẹ.
Friedhelm bèn nói tiếng Anh và được trả lời:
- Vâng, tôi có hiểu tiếng Anh. Nhưng ông là ai vậy?
- Tôi là Friedhelm Merpe. Ali đã cho tôi số điện thoại. Tôi đang ở nước Đức và rất muốn nói chuyện với ông Anis Gasthmi.
- Muốn gặp ông chủ lớn hả? Chờ nhé.
Friedhelm chờ đợi. Và rồi một giọng Anh thông thạo sang sảng vang lên ở đầu dây bên kia.
- Gasthmi đây. Ông là Friedhelm?
- Đúng là tôi đây. Xin chào, Ali đã trao cho tôi mật mã. “Thổ tinh treo
lầm ở trên cổ”. Tôi nói thế, đúng không thưa ông Gasthmi?
Gasthmi cười ha hả:
- Ali thích chơi trò mật ngữ tầm phào ấy lắm. Nhưng trong trường hợp này
cũng có ích đó. Nó giúp chúng ta nhận ra nhau mà. Ali đã nói với ông
những gì rồi?
- Không nhiều lắm. Xoay quanh viên kim cương Thổ tinh thôi. Tôi biết ông
muốn có viên kim cương ấy bằng bất cứ giá nào. Có lẽ ông đã được bảo về
mối quan hệ giữa tôi với phu nhân Stefanie. Bà ta đối với tôi như với
một người em trai. Và đã 3 lần cho tôi vay tiền.
- Ông nắm được vấn đề đấy, ông Friedhelm. BàStefanie có một đồn điền
tráng lệ không xa Mailand, chúng tôi từng là khách ra vào đồn điền ấy và
biết bà Stefanie đang là chủ nhân của viên siêu kim cương này. Cũng như
Ali, tôi chỉ làm nhiệm vụ trung gian thôi. Người muốn có viên kim cương
hiện “treo lầm trên cổ” bà Stefanie là một trong những lãnh chúa có
quyền lực nhất trên thế giới mà tôi xin phép không tiết lộ. Tôi đã trả
một khoản tiền kếch xù cho phu nhân StefanieJaburg nhưng bà ta nhất định
không chịu bán báu vật ấy. Trong 36 cách chỉ còn cách ăn trộm là thượng
sách. Bà ta không chịu uống rượu mời tất nhiên sẽ bị uống rượu phạt
vậy. Tôi có thể làm việc đó ở đây, qua người của tôi. Nhưng làm thế sẽ
không có lợi. Chúng tôi- một nhóm người Ả Rập có tiếng tăm- không muốn
vì viên kim cương mà phải dây dưa với cảnh sát địa phương. Chính vì thế
chúng tôi cần ông. Hợp đồng ký kết của chúng ta là: hãy đem viên kim
cương tới đây. Giá cả thì sẽ thoả thuận sau.
Friedhelm thở phào:
- Đồng ý.
- Ông đã khởi sự rồi chứ?
- Yên trí, ông Gasthmi ạ. Tôi đang xoay sở.
Gasthmi cười vui vẻ:
- Cũng cần báo với ông điều này. BàStefanie không hề đeo viên kim cương
ThổTinh trên cổ. Nó được giấu kín trong một cái hòm sắt. Viênkim cương
hiện trên cổ bà ta chỉ là một cục đá không hơn không kém. Một phiên bản
hoàn hảo.
- Ồ, tôi quá rành chuyện đó. Những thứ dỏm không qua mắt tôi đâu. Ông có thể tin tưởng nơi tôi.
- Tốt! Khi nào ông có nó trong tay, hãy báo cho chúng tôi.
Gã đàn ông có cái giọng sang sảng bên kia đầu dây cúp máy. Friedhelm lẩm bẩm:
- Chúng mày chỉ là đồ chăn lạc đà, đồ ngồi mát ăn bát vàng nhờ… dầu hoả.
Chúng mày tưởng rằng cứ vung tiền là có thể mua sạch châu báu của
ÂuChâu ư? Đồ khùng. Nhưng mà mày khùng như vậy cũng tốt. Tụi tao cũng
nhờ đó mà hốt bộn.
Friedhelm dựa lưng vào nệm, bắt đầu gặm móng tay và suy tư. Chốc chốc y lại nâng ly rượu Rum lên miệng.
- Tao sẽ nêu một cái giá khủng khiếp cho tụi bay “oải”, lũ Ả Rập ạ. Muốn
có viên kim cương ThổTinh thì phải nhả hầu bao tối đa. Ai đứng sau mày
hả Gasthmi? Một thằng lãnh chúa đầy quyền lực à? Toàn là một lũ ngốc mù
mắt vì báu vật…
Friedhelm nghĩ tới đó thì cười khà khà. Y biết còn lâu y mới rớ được
“cần cổ” phu nhân Stefanie chớ đừng nói đến việc chôm chỉa viên Thổ Tinh
xịn trong hòm sắt. Nhưng lo gì, y đã có cách giải quyết. Ê, ở thành phố
này tình cờ lại có “viên đá Kalifaru”, giống viên ThổTinh như tạc. Cùng
độ ánh, cùng độ bóng, cùng một cỡ rồi lại cùng một Karat như nhau. Tại
sao y lại quên mất điều này nhỉ, “viên đá Kalifaru” ấy có giá trị đâu
thua gì viên ThổTinh. Hai viên kim cương một chín, một mười là cái chắc.
Friedhelm cười nham hiểm:
- Thế nào bọn Ả Rập cũng dị nghị khi thấy mụ Stefanie vẫn tòng teng trên
cổ viên kim cương dỏm mà chẳng phản ứng gì. Ha ha, bà ta phản ứng làm
gì chớ, khi báu vật xịn không bị mất mà còn được thiên hạ quảng cáo
không công giùm, ha ha ha.
Cốc Rum trên tay y đã cạn. Y sực nhớ đến thằng đàn em béo phị Horst
Dungret. Mẹ kiếp, thằng đệ tử mới nạp thế mà được việc. Chắc chắn nó sẽ
làm xong việc ở tiệm kim hoàn Kanbchliff. Chắc chắn, “viên đá thô” sẽ
rơi vào tay y.
Mùi thuốc ngủ Baldrian nồng nặc trong phòng. Friedhelm moi trong cặp ra
một bài báo. Thông tin về Gasthmin nằm trong bài báo này. Thì chính
thằng chôm chỉa mánh mung người Ả RậpAli cung cấp cho y chứ sao.
Gasthmin 39 tuổi, tốt nghiệp Đại học ở Cairo, Ai Cập và sau đó hoạt động
khủng bố trong hầu hết các nước khối Ả Rập. Sau những cuộc chém giết đổ
máu, tên trùm hiếu sát này có dịp làm quen với El Hamid và từ đó chuyển
sang con đường hoạn lộ thênh thang. Vì một lẽ đương nhiên El Hamid này
không phải hạng công dân da nâu tầm thường. Ông ta là em ruột của vua
dầu hoả kiêm quốc vương một nước Ả Rập giàu có.
Ngược lại với đứa em xấu xa El Hamid, vị quốc vương Ả Rập là một người
yêu hoà bình. Quốc vương có quan hệ ngoại giao với nhiều quốc gia trên
thế giới và luôn luôn bán rẻ dầu hoả cho những nước có nhu cầu. Một nhân
vật lỗi lạc như thế mà có một gã em mê khủng bố như El Hamid thì quả là
bất hạnh. Từ khi chiêu mộ được Gasthmin, lãnh chúa El Hamid như hổ mọc
thêm cánh, gã gom quân toan lật đổ ngai vàng của ông anh ruột Salimeh,
nhưng xui xẻo cho gã, cuộc đảo chính đã thất bại thảm hại. El Hamid và
đám tuỳ tùng lập tức ca bài tẩu mã.
Quốc vương Salimed vốn nhân đạo nên đã bãi bỏ việc truy nã chúng. Nhưng không ai nghĩ rằng chúng sẽ trở về.
Về số phận của đám khủng bố, hiện người ta đồn rằng “tham mưu trưởng”
Anis Gasthmin và lũ lâu la thì đang chui rúc đâu đó tại các vùng bắc
Italia. CònEl Hamid và người vợ trẻ tên Fatima khi chạy trốn bằng phi cơ
hình như đã gặp tai nạn, đâm đầu xuống biển Tuynidi, chỉ sót lại những
mảnh vụn dưới đáy biển. Ít nhất thì chính quyền sở tại và đội cứu hộ địa
phương cũng đã xác nhận như vậy.
Sau khi đọc bài báo, Friedhelm cười như điên như khùng:
- Mày không biết tao là ai nhưng tao biết mày quá rõ, Anis Gasthmin ạ.
Mày là trùm khủng bố Ả Rập và là cận tướng của thằng cha mà mày tôn là
“một trong những lãnh chúa quyền lực nhất thế giới”. Mẹ kiếp thằng bất
nghĩa El Hamid. Chắc gã đã đem theo một gia tài khổng lồ khi chạy trốn.
Giờ đây, gã không còn nhưng tiền thì vẫn còn, chớ sao nữa. Ha ha ha
ha!...
Friedhelm lại im lặng. Rõ ràng Gasthmin muốn chiếm viên kim cương Thổ
Tinh cho cá nhân gã bằng tiền của Hamid. Gã còn lợi dụng hồn ma El
Hamid để ngã giá nữa kìa.
“Viênkim cương” phen này sẽ chui vào túi Gasthmin, mà cũng có thể là túi
một ả nhân tình Mailand xinh đẹp nào đó của gã. Hừ, cứ đợi đó, đồ Ả Rập
sâu bọ.
*
Đêm xuống dày đặc sương mù. Trong khu vực thênh thang của trường nội
trú, người ta không thể nhìn thấy nhân dạng nhau trong khoảng cách 5
mét.
Tarzan đóng cửa sổ Tổ Đại Bàng lại. Hắn nhoẻn cười về phía cái miệng đầy sôcôla của Tròn Vo:
- Cho dù sương mù cà chớn như vậy tao vẫn biết kẻ mà tao đang mong đã tới.
- Hả?
- Cẩn thận rớt sôcôla khỏi miệng bây giờ. Tao nghe tiếng chân lẫn tiếng nói của thằng Django vang lên đâu đây.
- Trời ơi, mày đừng giao du với thằng chuyên sưu tầm vũ khí đó. Có ngày chết không kịp ngáp.
Kloesen lo lắng là phải. Django là bí danh của DetlefKnallmuller, một
học sinh lớp 12A. Thằng bạn lớn hơn Tứ quái hai lớp này mê phim cao bồi
như điếu đổ. Từ mê phim đến nghiền súng mấy hồi. DetlefKnallmuller sưu
tầm và tàng trữ các loại súng…hoặc hộc đạn hoặc cơ bẩm, không sót một
loại vũ khí nào. Tất nhiên không thể bắn bằng đám súng này, vì người ta
đã đổ chì vào nòng súng. Nó bị mang biệt hiệu cao bồi Django từ đó. Cũng
còn do cu cậu mài nát đũng quần vô rạp xem phim “Django và tay súng bá
vàng” suốt một tuần lễ nữa.
Nhà sưu tầm nghiệp dư Django nổi tiếng toàn trường nhờ bộ sưu tập súng
ngắn bắn hơi cay. Nó không ưa thằng nào là dọa sẽ làm thằng đó…rớt nước
mắt, trừ Tarzan. Còn phải hỏi, nó nể đại ca TKKG chớ sao.
Tarzan thở dài:
- Có lẽ phải nhờ vả Django thôi, sau chuyến điều tra những người hàng
xóm của bà Agathe Behlen thất bại não nề vừa rồi. Chẳng ai thấy tên bắt
cóc lôi bà già ra đường. Nghĩa là không một nhân chứng về vụ bắt cóc.
Đành tấn công địch thủ theo kế hoạch hai, dù có hơi nguy hiểm.
Tròn Vo giãy nảy:
- Nhưng dính dàng đến súng đạn là cực kỳ nguy hiểm. Đại ca hãy suy nghĩ kỹ đi.
- Không suy nghĩ gì hết. Phải chấp nhận nước cờ liều, cấm bàn lui.
- Lạy Chúa, thế là tao đành biến thành thổ phỉ bất đắc dĩ sao?
- Mày thích trang bị súng trường hay súng ngắn? Hay ôm theo luôn mìn bộc phá?
Tròn Vo le lưỡi:
- Tao nhường mọi sự chết chóc cho mày. Thôi nhé, tao còn phải đọc nốt tờ báo này đã.
- Tao tin rằng Django sẽ thoả mãn các yêu cầu của tụi mình, cu cậu “mặn” những trò phiêu lưu mạo hiểm lắm.
Tròn Vo có vẻ ớn ba cái vụ súng ống đến tận cổ. Nó đánh trống lảng:
- Đại ca ơi, trong báo có đăng tin phó vương El Hamid bị rớt máy bay cách đây…
- …hai tuần rưỡi chớ gì. Này, tao quyết định mượn một khẩu súng lục và một khẩu liên thanh nghe mập.
- Tuỳ mày thôi, đại ca. Mày coi nè, tên phó vương El Hamid này ngó mới
đáng ghét làm sao chớ. Đáng ghét ngang cái thằng Django vũ khí trường
mình.
Tarzan chụp tờ báo.
Bức hình chụp tên lãnh chúa Ả Rập đang bắn súng thể thao, ngắm vào đích.
Bộ mặt gã khá rõ với đôi mắt lác và làn da lấm tấm đậu mùa, mũi quặp
như mỏ diều hâu, râu rậm, môi dày.
Tarzan lườm Tròn Vo:
- Mày bôi bác quá. Django đâu có kệch cỡm như thằng cha này chớ.
Tarzan bước ra ngoài hành lang. Hành lang vắng ngắt. Hắn xuống cầu thang
rồi băng vội qua sân để xâm nhập khu vực của những học sinh lớp lớn cư
ngụ trong ký túc xá. Sào huyệt của hắn và Tròn Vo là Tổ Đại Bàng còn căn
phòng của DetlefKnallmuller mệnh danh là…KhoVũKhí mới ớn lạnh. Tay sưu
tầm súng ống này ở chung với một học sinh 19 tuổi bị lưu ban.
Tarzan gõ cửa trước khi bước vào Kho Vũ Khí. Django nhìn hắn trừng trừng:
- Muốn gì?
- Ồ, thăm nhau chơi.
Django cười:
- Với ai thì chơi chứ với nhóm TKKG chắc là phải có mục đích?
Tarzan không trả lời. Hắn đi vòng như một con báo nhưng con mắt thì dán
chặt vào các khẩu súng đủ kiểu treo la liệt trên tường. Mùi dầu mỡ xộc
vô mũi hắn. Trời ạ, tên quái đản này treo súng cứ như là treo tranh. Mà
đâu phải ai cũng là nhà chuyên môn để nhận biết mớ súng ống này là vô
hại chớ.
- Mượn hai khẩu súng được không Django?
Django búng tàn thuốc lá vào cái gạt trên bàn:
- Không được đâu.
- Sao nỡ khó khăn với nhau thế, ông anh. Tụi mình đều là dân nội trú mà.
Mình chỉ mượn khẩu liên thanh mini và khẩu súng lục báng lớn. Nó đâu có
nổ mà ông anh phải ngại hả?
- Tao vẫn ngại.
- Thế thì chúng ta đành làm theo phim vậy. Tụi mình ra sân tỉ thí với nhau, ai đánh thắng thì có quyền tước súng.
Detlef Knallmuller mắt sáng rực. Nhà sưu tầm vũ khí cười khoái trá:
- Chú mày làm tao nhớ đến phim “Luật của kẻ mạnh” do Django đóng. Ha ha,
một đại ca TKKG phải ăn nói ngon lành vậy chớ. Bây giờ tao đồng ý rồi
đấy.
Tarzan đập mạnh tay lên tay Django. Hắn quay về Tổ Đại bàng với hai con “chó lửa” không biết sủa.
Tròn Vo ngó hai cục sắt vô tri mà hãi hùng:
- Đại ca nói thế nào mà nó cho mượn hở? Thằng đó quạu lắm.
- Quạu quọ gì, anh em cả thôi. Lời nói không mất tiền mua cơ mà. Nào, mày đã thu xếp xong mấy thứ để trùm mặt chưa?
- Rồi, tao đã giặt bằng xà bông bột rồi hong khô trên lò sưởi. Hừm, ụp chúng lên thì sẽ chỉ còn thấy hai con mắt là cái chắc.
Tarzan gật gù:
- Tốt. Còn găng tay xoá dấu vết?
- Cũng xong rồi tướng cướp ạ.
- Vậy mà tao vẫn có cảm giác chưa ổn. Lẽ ra mày chẳng cần giặt giũ ba
cái thứ đó. Để thành công trong một vụ trấn lột, mình mẩy phải hôi như
cú cho địch thủ khiếp đảm. Chưa kể mày sẽ nhe hàm răng sói dơ bẩn ra và
gừ lên…
Tròn Vo nhanh như cắt lao đến trước gương soi.
- Ô kê, tao phải luyện tập tức khắc.
- Thôi, để ngày mai tập cũng được. Tao giao mày cây súng liên thanh nhé.
- Đưa ngay đây.
Kloesen tung chó lửa lên cao. Nó đảo một vòng rồi quay lại hứng khẩu súng, bóp cò nhanh như điện.
- Klack!
Cu cậu còn rú lên:
- Gừrừừừ…rrrừ…đầu hàng đi thằng khốn!
Tarzan chợt nhớ:
- Mày giặt mũ len trùm mặt bằng nước gì vậy, Willi?
- Thì bằng nước thiệt nóng chớ sao, cứ gọi là sạch bong.
- Chết rồi. Cái thứ len đó chỉ được giặt nước ấm thôi. Mày giặt nước nóng, không khéo chỉ còn vừa đầu mấy con búp bê.
- Úi cha.
Tròn Vo ta vội co cẳng rút vội hai cái mũ đi giặt lại bằng nước lạnh.
*
Trời mưa. Mùa thu xám xịt phủ hơi nước lên các ô cửa kính thành phố. Từ 9
giờ, Johanna đã có mặt ở cửa hiệu kim hoàn Kanbchliff như mọi ngày.
Khuôn mặt cô ủ ê như trái đất đã đến hồi tận thế, mặc dù cô vẫn tiếp
khách ân cần.
Nụ cười gượng gạo của của Johanna làm sao qua được mắt hai người bạn đồng nghiệp. Một cô quan tâm:
- Chị thấy trong người không được khoẻ hả Johanna?
Johanna ú ớ:
- Ờ ờ…có lẽ tôi bị cúm. Trưa nay chắc ăn cơm không nổi.
Cô bạn khác vừa đánh bóng cái dây đeo đồng hồ bằng vàng vừa bàn:
- Đáng lẽ chị càng phải ăn nhiều để có sức đề kháng chứ Johanna.
Rồi buổi sáng cũng trôi qua. Không có khách hàng nào hỏi mua “cục đá ở Kalifaru”.
12 giờ trưa, Johanna bảo:
- Tôi ở lại đây. Các bạn đi ăn đi!
Hai cô bạn đồng nghiệp không nỡ bước liền ra cửa dù kiến bò bụng. Một cô hỏi ân cần:
- Tụi này mang về cho bạn một ổ bánh mì kẹp thịt nhé, Johanna?
- Không, cám ơn. Tôi cảm thấy miệng đắng chát.
- Tuỳ bạn. Ở lại cẩn thận hàng hoá nhé.
Hai cô gái biến mất. Lúc còn lại một thân một mình, Johanna lại càng
thấy rã rời. LạyChúa, cô sắp sửa phạm pháp và toa rập với tội ác. Cô
biến thành một con ong độc trong tay áo của ông chủ vì… mẹ. Vâng, chỉ vì
cứu mẹ mà cô có thể bị giày vò cả đời.
Cô chờ đợi số phận của mình cho đến lúc đồng hồ đeo tay chỉ 12 giờ 55
phút. Đã đến giờ hẹn với tên cướp béo phị. Hai cô bạn đồng nghiệp tối
thiểu cũng phải một tiếng nữa mới trở lại quầy kim hoàn. Mặt Phị sẽ có
đủ thời gian để hành động.
Kia kìa, gã ma cô đã lù lù trước một trong những cái tủ kính. Hôm nay gã
mặc một cái áo măng tô bằng dạ thô, đội mũ, ngó có vẻ bảnh bao hơn.
Johanna mở khoá cửa. Gã cười nham nhở:
- Chào kho báu!
- Đừng gọi tôi như vậy. Tôi không phải là kho báu của ông.
- Rõ rồi, sẽ làm theo yêu cầu của mày, kho báu ạ.
Johanna vừa định khép cửa lại thì tên cướp béo phị đã đột nhiên chúi đầu
về phía trước. Cô hoảng hốt lùi mấy bước sợ gã đổ sập vào mình. Coi,
tên cướp mới thọc tay vào túi áo mặng tô tính móc súng thì một vật kim
loại lành lạnh đã gí vào sát gáy gã. Sau đó là giọng lạnh lẽo:
- Cấm động đậy, thằng chó đẻ. Tụi tao là “CƯỚP” đây.
Ngay tức khắc, một bàn tay thình lình tước gọn con chó lửa chưa kịp sủa của Mặt Phị.
Giọng chuông đồng lại vang lên:
- Đặt hai tay lên đầu và đứng yên đó chờ tụi tao xử, hiểu chưa?
Gã Mặt Phị chết điếng. Ma quỷ ạ, gã đụng độ băng cướp nào thế này? Qua
cái giọng có uy của chúng rõ ràng gã chậm tuân lệnh là rũ sổ. Gã thi
hành như một cái máy.
Đến lúc này một giọng khác nghe còn rất trẻ la lên:
- Đột nhập nào!
Giọng thứ nhất gầm lên:
- Đừng lộn xộn chiến hữu!
Rồi gã cướp tiến đến chỗ Johanna.
- Đừng ngạc nhiên. Hãy khoá cửa lại! Kéo cả rèm cửa nữa. Và tốt hơn hết là bà hãy đi khỏi chỗ không an toàn này đi!
Tên cướp thứ hai cũng tiếp lời:
- Phải đó, bà nên tránh ra, nếu không muốn bị “tên bay đạn lạc”
Gã Mặt Phị xoay người chầm chậm cho mồ hôi hột đỡ toát ra. Ê, hai hung
thần “nhập nha” và tước súng chắc chắn còn trẻ. Một tên lùn xủn tròn
trịa còn tên kia thì cao lớn lực lưỡng. Hai chiếc mũ trùm kín mít chỉ hở
những con mắt. Mẹ kiếp, những con mắt sáng quắc như dao găm có thể
xuyên thủng lồng ngực gã. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là
tụi “tiểu sát tử” học đòi làm Ninja khủng bố chứ sao. Loại cướp nhí này
liều và nguy hiểm số một. Chúng có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ý nghĩ của gã bị cắt ngang bởi khẩu liên thanh mini của tên cướp mập ú
bỗng gí vào rốn gã. Ôi trời, mình mới hình dung là chúng đã làm thiệt ư?
Gã run lên như thằn lằn đứt đuôi.
Tên cướp cao lớn cười gằn cảnh cáo thằng đồng bọn.
Đúng là phải cười gằn, Tarzan nghĩ thầm. Nếu không, Tròn Vo sẽ cười lăn
lộn và… bể dĩa cả lũ. Trời ạ, mọi chuyện cực kỳ suôn sẻ, suôn sẻ đến mức
hắn cảm thấy Tròn Vo sắp nhảy tưngtưng. Chà, vụ “cướp” của cướp này
nghề thiệt.
Thấy chưa, thằng Ông Địa Kloesen đã hấp háy mắt. Nó lúc lắc nòng súng hư
và không có đạn liên tục khiến gã béo phị thót cả tim. Gã sợ đến mụ mị
cả người, còn đâu tỉnh táo để mà nhận ra điều gì nữa.
Tarzan chỉ ngán Johanna. Hình như chị ta đã nhận ra hai quái. Còn hỏi,
giọng nói và bộ dạng đã tố cáo chân tướng chúng là cái chắc. Hắn phủ đầu
liền.
- Lùi ra kia! Nhanh lên !
Và hất hàm với gã Mặt Phị:
- Cả mày nữa, ông nội ạ. Cấm kêu.
Tròn Vo nhe răng. Thì nó đã sửa soạn cho vụ nhe răng này tới 2 tiếng đồng hồ tập dượt trước gương kia mà.
- Grừ…gừ…cãi lời là mày nếm đại liên đấy.
Tarzan nhắc khẽ:
- Liên thanh chớ.
Tròn Vo hung hăng:
- Cái gì cũng vậy cả thôi. Ăn thua là ở chỗ bóp cò bằng ngón trỏ kìa.
Mặt Phị thất kinh:
- Đừng làm điều trái đạo lý đó. Nếu anh gây đổ máu ở đây thì suốt đời anh sẽ là kẻ giết người.
- Phù. Đây đâu phải lần đầu tao giết người chớ.
- Hả? Chết tôi rồi.
Tarzan không biết phải làm sao để thằng mập thôi diễn trò. Mặt Phị khiếp đảm thế cũng đủ rồi.
Mặt Phị và Johanna bị đẩy sát bàn giấy. Tarzan ra lện:
- Trói gô thằng khốn mau, “Ông Địa tiểu sát tinh”.
Tròn Vo tỏ vẻ thất vọng dữ:
- Không “bùm” gã à, uổng nhỉ. Tao đành hài lòng với 8 mạng người trong bảng chiến tích vậy. Grừ…gừ…
Với điệu bộ cực kỳ đầu gấu, thằng mập ấn gã béo xuống chiếc ghế bành.
Trong tích tắc, nó moi sợi dây phơi đồ ở ký túc xá giấu trong người,
“cuộn chả” tên ma cô lại hệt một khúc dăm bông.
Tarzan không thể nín cười được. Hắn quay mặt đi chỗ khác.
- Xong một nạn nhân chiến cuộc. Bây giờ đến phiên bà chị đây. Gã đàn ông này là ai vậy?
- Tôi không biết.
- Chị đáng lẽ phải biết chứ, hay gã là bảo vệ cửa hiệu? Chỉ có bảo vệ mới lận súng trong túi.
- Tôi chưa hề quen gã.
Tròn Vo quát lên như sấm.
- Vậy chắc thằng này là “cớm” rồi! Tao thù cớm lắm. Ê, sám hối nhanh lên trước khi qua đời nghe mày.
Gã béo gào thảm thiết:
- Không. Các cậu đừng hiểu lầm. Tôi cũng là…là… giống như các cậu thôi.
Nhưng không ra tay tàn bạo như vậy. Các cậu không còn chút tình người.
Từ kinh nghiệm cuộc đời tôi thành thực khuyên các cậu hãy từ bỏ nghề này
đi. Các cậu còn trẻ lắm…
Tròn Vo lại gầm lên:
- Câm mõm lại, thằng đạo đức giả. Tao lại vả một báng “liên thanh” rụng hết răng bây giờ.
Tarzan bắt đầu lục soát chiếc áo măng tô của tên lưu manh mắc bẫy. Hắn
thảy một loạt món đồ lên bàn: một cái túi, một chiếc khăn mùi xoa và một
cái ví.
Hắn mở ví lẩm bẩm:
- Nó có 500 mark và một tấm hộ chiếu mang tên Horst Dungert, sinh quán ở thành phố này. Ái chà…
Tarzan nhìn vào mắt Dungert lạnh lùng:
- Tụi tao trả lại mày cái ví nguyên vẹn cả tiền nhưng tịch thu cái túi rỗng nhé. Cái túi sẽ được việc đấy Horst Dungert ạ.
Tròn Vo cười khan:
- Hê hê, chúng ta sẽ chất chiến lợi phẩm vào đầy túi.
Tarzan quay lại Johanna, dịu giọng:
- Nào, giờ thì bà chị làm ơn mở cửa kho ra. Tôi muốn nói kho báu ấy. Và
bộ mặt hãy tươi lên. Bỏ chạy là thằng “Ông Địa tiểu sát tinh” trấn ở cửa
sẽ hạ thủ đó. Mục tiêu của tụi này là kho báu, hiểu chưa?
Mồ hôi của Dungert nhỏ ròng ròng. Gã ngước mặt về phía Johanna như van
lơn cô ta đừng mở. Quỷ tha ma bắt ạ, thế là thế nào? Bao nhiêu công sức
của gã bỏ ra từ hôm qua đến hôm nay đùng một cái bị những tên tiểu sát
tử đeo mặt nạ này phỗng tay trên tỉnh bơ. Hẳn chúng muốn có tiền xài ma
tuý đây mà. Nhưng chúng thì biết gì về vàng bạc và đá quý, lũ ranh con
này?
Trong khi Dungert cầu nguyện lầm rầm mong cho đám tiểu sát tử chỉ lấy
tiền chớ không rớ đến đồ tranh sức và châu báu thì Johanna ngoan ngoãn
mở cửa kho.
Tarxan nhếch mép:
- Bà chị có vẻ biết điều đó. Tốt!
Hắn ra lệnh cho Johanna trút sạch những món trang sức bày trong quầy
kính lẫn trong kho vô cái túi vừa tịch thu được. GiọngDungert mếu máo:
- Các cậu đã chơi kèo trên con mồi của tôi. Tôi cũng đã tính hốt gọn
những thứ đó trước các cậu kìa. Bởi vậy tôi mới lận súng tới đây.
- Im ngay. Mày còn sống là hên lắm rồi. Tao chỉ cho phép mày mở lớn mắt dòm tụi tao mà học hỏi thêm kinh nghiệm…ăn cướp.
Còn lâu Dungert mới dám mở lớn mắt. Gã nhắm mắt khít rịt chỉ sợ bọn trấn
lột trẻ tuổi này đổi ý. Ôi, thế là mọi thứ tiêu tùng, đợt phối hợp phi
vụ tuyệt vời với đàn anh trong việc “bắt con tin” đã trở thành công cốc.
Bao nhiêu báu vật gã dự định chiếm đoạt giờ trôi tuột vào túi bọn nhãi
ranh.
Gã cựa quậy hai cánh tay cho đỡ mỏi và vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện
ra các mối dây trói khá lỏng lẻo. Trời, hãy cố gắng đừng tỏ thái độ gì
lúc này. Chẳng lẽ băng cướp tiểu sát tử ấy định phóng sinh mình ư? Hay
là chúng quên siết chặt các mối thắt trong lúc cập rập?
Dungert im như thóc. Chắc chỉ gã biết Tarzan đã cố tình “nới” các nút thắt chứ.
Coi, cái túi chiến lợi phẩm đã căng phồng. Ông Địa Kloesen lẳng lặng đút
khẩu súng liên thanh mini vào một bọc vải. Cách nó nhét chó lửa làm
Dungert hãi hùng. Mẹ kiếp, dửng dưng cứ như nó quả đúng là một sát thủ
chuyên nhiệp từng làm thịt 8 mạng người vậy.
Johanna cũng bị Tarzan trói vào ghế. Hắn không dám ngó thẳng vào mắt
người bạn lớn tuổi. Hắn sợ chính mình cũng sẽ không nín được cười. Sau
rốt, Tarzan mở cửa sau để Tròn Vo ra trước và ngoái lại nói với cả hai
người đang bị “trói”.
- Rất cám ơn vì những đồ trang sức tuyệt đẹp này.
Ra ngoài sân, hai đứa liền lột mũ ra.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.