Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 3: “MỘT CON NHẠN” SA LƯỚI
Lúc hai tên cướp trẻ tuổi vừa rút lui là Johanna bắt đầu cười như khùng.
Dungert có cảm tưởng hai lỗ tai lùng bùng. Gã điếc ráy chịu hết xiết.
- Thôi đi, cô Behlen! Tôi đến loạn trí mất. Đời tôi toàn những không
may. Luôn luôn không may. Tôi phải đến đổi nghề thôi. Mọi việc vừa xảy
ra vậy là lại trút lên đầu tôi. Chỉ tôi thôi, cô biết không?!
Gã mắm môi ráng cởi sợi dây trói. Ma quỷ ạ, đã 1 giờ 37 phút, tháo cũi
sổ lồng không kịp, hai ả bán hàng ăn trưa trở lại cửa tiệm là ú ớ như
chơi. Coi chừng khi không bị cảnh sát bắt lãng xẹt.
Johanna ngưng cười. Cô tỏ vẻ lo lắng:
- Bây giờ ông tính sao hả ông cướp Dungert? Tôi đã tạo điều kiện cho ông
xâm nhập tiệm vàng để mẹ tôi được tự do như thoả thuận. Nhưng cuối cùng
thì ông lại bị trói như một con vật nhục nhã như thế thì giải thoát mẹ
tôi kiểu nào hả? Trời đất. Tiệmkim hoàn này xưa nay chưa hề bị đột nhập,
vậy mà bữa nay có tới hai vụ, trùng nhau một lúc nữa kìa.
Dungert vùng mạnh:
- Yên trí đi, cô Behlen. Tôi được tự do thì bà già cô cũng tự do. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, thưa cô.
Lời khấn của gã đã được Thượng Đế chứng nghiệm. Ê, sợi dây phơi đồ cuối
cùng cũng sút khỏi tay gã rơi xuống đất. Theo phản xạ gã mò mẫm tìm súng
và sực nhớ ra là nó không còn ở vị trí cũ. Nó đã bị tụi tiểu sát tử
tịch thu.
Gã lầm bầm:
- Tôi sẽ giữ lời hứa.
Ấy vậy mà lúc phủi bụi bám, Dungert lại… lên gân. Gã cảm thấy mình chưa hề bại trận, lại có thể nói năng như…một tên cướp.
- Tao nói thiệt mà, bé cưng. Ha ha, mày không có lỗi. Tụi mình đều ê chề
như nhau. Tao sẽ bắn tin cho sếp thả bà lão ra nhanh chóng.
*
Trong khi đó, hai quái đi như chạy khỏi phố Glockengiefer. Hai thằng đã lột măt nạ ngụy trang từ lâu. Giọng Tarzan hối thúc.
- Lẹ lên mập! Tao chỉ cột nó sơ sơ thôi. Tao muốn nó được sút chuồng để
báo cho đồng bọn. Chỉ có thế bà AgatheBehlen mới thoát nạn.
Kloesen thở hồng hộc:
- Vậy hả, vậy là nguy rồi. Lỡ thằng Dungert đuổi theo tới đây thì sao?
- Thì mày lại ngoáy súng vào lỗ rốn nó lần nữa chớ sao, hì hì…
Phố xá lúc này vắng tanh. Sương mù mỗi lúc càng nhiều. Hai thằng tấp về
cuối phố, nơi chúng dựng xe đạp hồi nãy. Tội nghiệp thằng mập, nó ôm hai
thứ một lượt, vừa súng liên thanh vừa túi đựng đồ trang sức cồng kềnh
nên loay hoay mãi mới cột nổi cái túi vào trong poọc-ba-ga.
Tarzan gỡ cái túi ra thật lẹ:
- Thôi đưa đây ông nội. Tao cầm cho chắc ăn. Rớt cái túi này là tao với mày mãn kiếp cũng không đủ tiền đền.
Tròn Vo chu mỏ:
- Thì đó, đại ca muốn làm gì thì làm. Tao biết, mày đâu có tin tưởng tao hồi nào.
Tarzan bật cười:
- Thôi nào, Willi. Tao đang tính, có lẽ tốt nhất mình tạm giao mớ châu báu này cho cảnh sát là chắc ăn nhất.
- Hừ, cho bố già Glockner hả?
- Ừ. Giao cho thanh tra Glockner quản lý và nếu có thể thì kể lại hết
nội vụ. Có lẽ giờ đây thằng đồng bọn của gã béo Dungert đã nhận được cú
phone của đàn em rồi. Không biết chúng có thả bà Agathe ra hay không?
Tròn Vo tư lự:
- Còn vụ Karl và Gaby theo dõi Dungert nữa. Không biết tới đâu rồi chớ.
- Nào, tụi mình nhổ neo đến Tổng nha và đợi tin vậy. Gaby hứa sẽ liên
lạc và thông tin về đó mà. Hy vọng Karl và Gaby không để mất hút gã.
Hai con ngựa sắt lên đường.
Như thường lệ, thanh tra Glockner ngồi sau bàn giấy, trước mặt là đống
tài liệu cao ngất ngưởng. Ông đón hai quái về với mặt hóm hỉnh.
- Sao? Phần còn lại của TKKG đâu rồi?
Tarzan lựa lời:
- Karl và Gaby đang theo dõi một tên lưu manh ạ. Gã là đồng bọn của một
tên bắt cóc và vừa định chôm đồ ở một tiệm kim hoàn. Nhưng tụi cháu đã
có chứng cớ rồi, cả tên tuổi của gã nữa. Và để đề phòng tổn thất, tụi
cháu cũng vừa làm một cuộc đột nhập trấn lột thú vị lắm, thưa chú.
Tròn Vo cũng hả hê khoe:
- Còn vui hơn cả Noen nữa đó chú. Cháu cứ phải nghiến răng lại để nín cười. Ôi chà…
Nó nói xong là lôi con chó lửa mini từ trong bụng ra để minh hoạ làm thanh tra Glockner hết hồn. Ông há hốc miệng:
- Chúa ơi, chú chẳng hiểu gì cả…
Tarzan cười:
- Tốt nhất là cháu sẽ kể có đầu có đuôi vậy. Nhưng trước hết, cháu muốn
mở cái túi này ra đã ạ. Đáng giá tiền triệu đó chứ. Cả cái vật ở
Kalifaru cũng có ở đây nữa.
Hắn đặt cái túi lên bàn giấy của ông Glockner rồi bắt đầu kể lại cuộc đột kích có một không hai ở tiệm kim hoàn.
Thanh tra Glockner dần dần vỡ nhẽ. Ông đâu lạ gì những trò phiêu lưu của TKKG, nhưng mạo hiểm như vừa rồi thì quả là hết biết.
Sau cùng ông đành nhún vai:
- Chú hết ý kiến. Có la rầy các cháu lúc này thì mọi việc cũng đã xong.
Dù sao thì các cháu cũng đã ngăn chặn kịp thời bàn tay bọn tội phạm. Hy
vọng rằng mọi việc sẽ tiếp diễn như các cháu đoán. TênDungert sẽ đưa
Karl và Gaby tới địa chỉ của tên bắt cóc. Chỉ e gã sẽ ranh ma tránh gặp
tên kia.
Vừa lúc đó chuông điện thoại reo.
Ngay lập tức thanh tra Glockner chụp máy.
- Ờ, Gaby hả?
Tức thì hai quái sáp lại hai bên ống nghe. Đúng là giọng Gaby. Cô bé trịnh trọng:
- Con chào ba. Ba đã biết gì về việc…
- Ba biết rồi, Gaby. Tarzan và Willi đang lù lù bên cạnh ba đây.
- Hihi, vậy thì con báo cáo nhé. Tụi con đang ở phố “Giáo sư Larenius”.
Cái gã Mặt Phị ăn cướp không nên ấy đang ngồi ôm đầu ủ rũ trong quán
GIẢISẦU ba ạ. Tụi con ngồi cách gã ba bàn và uống coca. Gã đã uống ba ly
rượu mạnh mà vẫn chưa hết run, à quên nữa, lúc mới bước vào quán gã có
gọi điện thoại. Tụi con nghĩ gã kể với tên đồng bọn mọi việc và đang
trấn an bằng vài ly rượu trước khi trở về sào huyệt. Ba đến ngay đi.
- Được. Ba sẽ đến quán GIẢISẦU. Nhưng ba đang có điều lo ngại đây. Chắc
chắn Johanna đã nhận diện được Tarzan và Kloesen. E có điều gì sơ suất ở
cô ấy chăng. Hơn nữa, tên bắt cóc chắc gì đã ngu ngốc như cái tên
Dungert đã bị Tarzan và Willi qua mặt.
Tarzan đứng bên cạnh rì rầm:
- Cháu không tin bị chị ấy phát hiện. Nếu chị ấy biết hết mà còn đóng kịch ngớ ngẩn được như vậy thì quả là đại tài.
Ông Glockner tỏ vẻ không đồng tình với Tarzan, tay vẫn cầm phone áp vào vành tai, quay lại nói:
- Johanna biết hết đấy. Cô ta giả vờ im lặng không tri hô lên cũng là vì
muốn bảo vệ an toàn tính mạng cho mẹ cô còn bị giam giữ. Nhờ thái độ a
tòng ấy mà tên Dungert bị lừa hoàn toàn. Gã cứ tưởng các con là hai tên
cướp từ trên trời rớt xuống. Hừm, chỉ có một kẻ óc bã đâu như gã mới tin
rằng ăn cướp cũng bị…trùng giờ.
Tiếng Gaby rối rít:
- Bao giờ thì ba đến quán hở ba?
- Ngay bây giờ. Chào con.
*
Agathe Behlen không biết tại sao khi nghe xong điện thoại, “tên tội phạm lịch sự”- như bà vẫn gọi gã- lại bảo:
- Thôi nào bà già. Thời của Baldrian đã hết rồi. Mặc áo măng-tô vào. Và rồi thì chuồn.
- Chủ nhà sắp về sao, ông tội phạm?
- Bà mà còn nói giọng láu cá đó là tôi giam luôn dưới hầm đấy.
Bà Agathe hồi hộp lắm. Vậy là chuyện ra đi có thực, chẳng lẽ Johanna đã
từ chối yêu cầu của gã, và bây giờ gã sắp sửa đem bà đi một chỗ nào đó
để thủ tiêu?
Bà lão thẫn thờ. Bà khoác áo măng-tô chống lạnh mà chẳng vui vẻ gì. Ê, tên tội phạm lại có điện thoại…
Chuông reng. Gã đóng sầm cửa. Và sau đó bước ra chửi thề.
- Đồ chó đẻ, đồ con bò, đồ ăn cám heo…
Agathe nhướng mày. Tên tội phạm lại tru lên:
- Bà tò mò hả bà già, thằng đàn em của tôi đã làm đổ bể tất cả rồi. Trấn lột một đứa con gái cũng không xong. Mẹ kiếp.
Bà già chỉ biết lắc đầu. Phía ngoài sương mù như nuốt chửng căn nhà. Khu
vườn xông lên mùi lá khô mục và đất mùn khó chịu. Sau một hồi gào thét
tên tội phạm đã đẩy bà Agathe ra phía cửa sau.
- Lên xe đi mụ già!
Gã lẳng lặng rồ máy, bật đèn pha phóng ra phố.
- Tôi thả bà xuống gần nhà, chịu không?
Bà cụ chới với:
- Nghĩa là đồng bọn của ông đã làm xong việc cướp bóc ở tiệm kim hoàn
rồi hả? Ôi, tội nghiệp cho con gái tôi. Chỉ vì tôi mà lần này nó sẽ bị
mất việc, nó đã bị ép buộc giúp đỡ các ông. Ông có nghĩ rằng Johanna sẽ
mất việc không?
Gã chẳng thèm trả lời. Chiều thứ sáu thiên hạ tràn ra đường sắm đồ đông
nghẹt. Mãi một lúc gã mới mở miệng được, mở miệng một cách tức tối:
- Này bà già. Bà là người khôn ngoan, theo bà hai thằng nhãi ranh sẽ làm gì với mớ đồ trang sức trị giá mấy triệu vừa cướp được?
- Sao lại hai thằng nhãi. Tôi tưởng ông có một ông tòng phạm chứ?
Gã chán nản:
- Rồi con gái bà sẽ kể cho bà rõ những gì đã xảy ra ở đó. Gửi lời chào
con gái bà nghe. Thôi đến rồi, chuẩn bị mà xuống đi bà già.
Bà Agathe biết thân phận mình. Bà im lặng cúi xuống dòm dưới kính che
gió. Ái chà…khung cảnh quen thuộc hiện ra. Đây là quảng trường dành
riêng cho trẻ em chơi. Những lúc buồn bà thường ra chỗ này ngồi trên
băng ghế quan sát bầy chim sẻ và đám nhóc giỡn nhau với cát. Chỗ này gần
nhà bà, và tên cướp biết vậy.
Chiếc ô tô đỗ xịch lại. Giọng tên cướp chợt lạnh lẽo:
- Xuống xe, đi thẳng và cấm quay lại. Đừng tìm cách đọc số xe của tôi đó. Cãi lệnh tôi là ngắm củ cải từ dưới đất liền.
Agathe vừa nói vừa lập cập bước xuống:
- Ông khỏi lo. Mắt tôi đâu có nhìn xa được.
Cửa xe hơi đóng lại cái rầm. BàAgathe nghe tiếng máy rồ lên.
Bà ngửa mặt nhìn trời. Đội ơn Chúa. Ác mộng đã chấm dứt rồi.
Vài phút sau bà Agathe mở cửa căn hộ của mình và nhấc điện thoại gọi ngay cho con gái.
*
Karl nheo mắt nhìn CôngChúa. Cô bé ngồi đối diện với nó, lưng quay về
phía Dungert. Cô vô tư thổi mái tóc trước trán trong lúc Karl hai lần
tháo cặp kính gọng kềm ra lau chầm chậm ở ống tay áo. Coi, phút giây chờ
đợi bao giờ chẳng hồi hộp.
Gaby nhỏ giọng:
- Đeo kính vào kẻo lúc gã chuồn, bạn lại không theo dõi kịp Karl ạ.
- Yên trí đi Gaby. Gã vừa kêu thêm một ly rượu mạnh nữa. Ủa…
- Cái gì thế Karl?
- Cái người vừa mới bước vào quán, khuôn mặt quen lắm. Hình như chúng ta
đã gặp ông ta ở văn phòng của ba bạn…đúng rồi, ông ấy là Schreyahls,
người cộng sự mới của ba bạn.
- Mình sẽ không quay người lại để tránh bị lộ.
- Phù, ông ta làm mặt lạ đi ngang qua bàn chúng ta. Mà làm mặt lạ cũng
phải, hôm nay Schreyahls ăn mặc như một kẻ vô công rồi nghề. Áo màu cỏ
úa như vừa nhặt được, quần thì ống rộng thùng thình. Mình mà không có
kính chắc khó nhận ra.
- Vậy à, vậy chắc ba mình cử ông ấy đến đây rồi. Ông ấy hoá trang để tiếp cận tên cướp.
Trong khi hai đứa rù rì, Schreyahls bình thản ngồi xuống một chiếc bàn
trống phì phèo thuốc lá như một tay bợm chuyên nghiệp. Karl nói như reo:
- Chắc chắn tên cướp mạt vận kia sẽ bị tóm cổ ngay bây giờ.
- Điều chủ yếu là không biết bà Agathe đã được thả ra chưa?
- Nếu đêm nay bà Agathe chưa được tự do thì… có lẽ chúng ta đành phải
xin lỗi gia đình Elisa và bạn ấy. Rõ ràng chúng ta không thể vui chơi ở
Jaburg khi bà già tội nghiệp ấy vẫn còn bị cầm giữ.
Gaby rầu rĩ gật đầu. Cô thầm tiếc bộ đồ tuyệt đẹp không có dịp mặc trong
đêm dạ hội. Đúng lúc hai đứa cực kỳ bối rối thì con mắt Karl rực lên
sau tròng kính dày. Nó khẽ reo lên:
- Ba…ba bạn kìa!
Gaby quyết định xoay người. Trời hỡi, chẳng những thanh tra Glockner có
mặt mà đằng sau ông còn có cà sự hiện diện của Tarzan và Kloesen mới hết
sảy chứ.
*
Dungert tự xoa dịu mình bằng rượu mạnh. Mẹ kiếp, gã sụt sịt. Sao cuộc
đời gã hệt một tấm vé số vậy cà, mấy lần suýt trúng độc đắc nhưng cuối
cùng bị… trật vuột. Chẳng lẽ gã phải giải nghệ thiệt sao?
Lúc gã nhấc ly rượu lên cũng là lúc một cái bóng phủ lên tầm mắt gã.
Trong một giây, Dungert từ trạng thái lờ đờ bỗng tỉnh như sáo. Ôi trời,
gã đang bị bao vây ư? Ê, chung quanh chí ít là hai tên cớm. Một tên giả
như dân bụi đời còn một tên uy nghi như quan toà.
Cái nhìn của gã dừng lại ở hai nhận vật nhí. Gã há hốc. Mình có nằm mơ
hay không, rõ ràng trước mặt gã là hai thằng tiểu sát tử đã lột mặt nạ.
Ngó bộ dạng chúng còn lâu mới lẫn lộn: một thằng cao lừng lững, một
thằng mập tròn. Mà tại sao bọn cớm không còng tay chúng kìa?
Thanh tra Glockner xuất trình thẻ.
- Ông bạn đã bị bắt, Dungert ạ. Ông phạm tội trấn lột đồ trang sức ở tiệm kim hoàn Kanbchliff.
Dungert cứng người:
- Nhưng mà…
Gã á khẩu bởi bàn tay thép của Schreyahls đã bóp mạnh vai phải gã từ đằng sau. Cú bóp đau thấu trời.
- Nhưng mà…thưa ông thanh tra, hai tên trấn lột thực sự đang đứng bên ông kia. Tôi đã phát hiện chúng qua bộ quần áo và…
Kloesen cười khinh khỉnh:
- Đến nước này mà nhà ngươi còn chưa tỉnh ngộ hả?
- Ơ…
- Agathe Behlen hiện đã về nhà. Còn tụi này là những điệp viên bí mật của cửa hiệu kim hoàn đây.
- Trời!
Thanh tra Glockner hắng giọng:
- Đủ rồi, Willi. Nào, chúng ta cùng về Tổng nha làm việc.
*
Mưa xối xả quất vào cửa kính. Những ngọn đèn trong phòng ông Glockner tất thảy đều sáng trưng.
Dungert co rúm trên chiếc ghế như một con tôm luộc. Gã lấm lét điểm danh
Tứ quái và Schreyahls bằng đôi mắt kinh hoàng. Còn phải hỏi, gã hiểu
rằng mình chỉ còn một lối thoát duy nhất.
- Thưa ông thanh tra, tôi hứa sẽ thành khẩn khai báo từ đầu đến cuối.
- Nói đi, Dungert.
- Dạ, tôi chưa hề biết mặt mũi sếp ra sao.
- Cái gì?
- Vâng, vâng…tôi muốn nói đến kẻ đã xúi tôi ăn cướp ấy mà. Mọi chuyện
bắt đầu từ hôm thứ tư. Khi không máy điện thoại trong nhà tôi reo và một
gã xa lạ ở bên kia đầu dây cất tiếng. Y có vẻ khá rành hoàn cảnh rách
rưới của tôi và hứa tặng vô điều kiện 2.000 mark xài chơi. Trong khi tôi
còn đang lúng túng chưa biết xử trí thế nào thì y vẽ ra một kế hoạch
làm ăn tuyệt hảo mà cuối cùng thất bại thê thảm như ông thanh tra đã
thấy ạ.
Thanh tra Glockner ngao ngán:
- Ông không biết mặt mũi tên cướp thì quá vô lý. Hồ sơ của ông còn nằm
trên bàn tôi đây này.Sao, tên cướp chuyển 2.000 mark lì xì cho ông bằng
cách rải từ máy bay xuống chắc?
- Dạ, y hẹn tôi trong một ngõ hẻm không đèn đóm ở gần nhà ga. Trời khi
ấy tối đen như mực. Trong khung cảnh ấy, tôi nhận tiền và răm rắp tuân
theo lệnh của y. Dạ, lúc đó tôi có cảm tưởng nếu không thi hành kế hoạch
cướp tiệm vàng Kanbchliff thì tôi chắc chắn bị bùm một phát hãm thanh
vào ngực.
- Ông có số điện thoại của gã chớ, ông Dungert?
- Có, thưa ông thanh tra. Và tôi đã đọc cho ông hồi nãy rồi cơ mà.
- Đúng. Và chúng tôi đang chờ sự trả lời đây.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. Thanh tra Glockner nhận được hồi âm nhanh
hơn ông tưởng nhiều. Coi, một đội trưởng hình sự bước vào. Giọng anh ta
hớt hải:
- Thưa ông thanh tra, chúng tôi đã tìm đến địa chỉ có số điện thoại đó.
Nhưng đáng tiếc đó không phải là sào huyệt của tên cướp. Đó là tư gia
của bác sĩ Schickchuh. Chúng tôi đã phái một xe tuần tra đến căn nhà
ngoại ô ấy và được biết căn nhà vắng chủ từ đời nào. Viên bác sĩ đã cùng
gia đình qua Italia du lịch. Và tên cướp đã xài một chiếc chìa khoá vạn
năng để lập căn cứ tại đó.
Ông Glockner không hề thất vọng:
- Đồng nghiệp Bonselmann ạ, anh hãy đi cùng bà Agathe Behlen đến căn nhà
ngoại ô ngay. May ra bà Agathe sẽ cung cấp được điều gì trong chốn giam
cầm nọ. Hiện giờ chúng ta chẳng còn một cơ may nào, con cáo già trong
nghề đạo tặc đó đã cắt đứt những sợi chỉ dẫn tới chỗ gã.
Sĩ quan đặc nhiệm Schreyahls đứng dậy:
- Hãy cho phép tôi cùng đi với Bonselmann.
- Đồng ý. Nhưng trước hết đưa tên này vào buồng giam cái đã.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại Tứ quái và ông thanh tra. Mặt Gaby tươi như hoa.
- Ba ạ, dù sao thì tụi con cũng cừ đấy chứ. Không một viên đá quý nào bị
mất. Một tên lưu manh bị bắt. Và con tin thì đã được thả.
Ông thanh tra lần lượt nhìn lũ trẻ:
- Các con gặp may đó. Sự việc cũng có thể đã xảy ra theo chiều hướng khác kia. Và lúc đó thì…
Ông định nói tiếp thì chuông điện thoại reo vang. Ông cầm ống nói.
- Ờ ờ, tôi hiểu…
Ông buông máy và quay qua đám trẻ:
- Johanna Behlen đang ở dưới nhà. Cô ấy lên tới bây giờ.
Tứ quái vui ra mặt. Thì một cuộc gặp gỡ thú vị, chắc chắn sẽ có cả những giọt nước mắt cảm động, sắp xảy ra nơi đây chớ sao.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.