Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 7: CHẠM TRÁN
Đám
trẻ xin phép bà Sauerlich đi vào phố. Bà Sauerlich nhìn theo hai con
ngựa sắt mỉm cười.Gaby ngồi sau xe Tarzan, cô bé quay lại vẫy chào bà
Sauerlich. Tròn Vo ngồi sau xe Karl, nhưng lại cho rằng không cần ủy mị
như vậy. Cả bốn quái đều mặc quần soóc, áo pull và đi dép xăng đan.
Bà Sauerlich thu dọn bát đĩa và lau chùi nhà bếp, bỗng có ba người đàn
ông bịt kín mặt bằng tất đen, tay lăm lăm súng ngắn tiến vào bếp.
Bà tái mặt, không nói lên lời.
Một gã bịt mặt có vẻ là chỉ huy quát lên:
- Mấy đứa nhỏ đâu rồi hả?
- Dạ…các ông muốn nói ai?
- Hê hê, vờ vịt làm gì. Tụi tôi muốn nói đến bốn đứa con mà mụ vừa ra ga đón về kìa.
Bà Sauerlich ngơ ngác:
- Tôi chỉ có một thằng con thôi. Còn ba đứa kia là bạn của nó.
- Con hay cháu gì cũng mặc kệ. Tụi này chỉ biết chúng là đại lưu manh.
Chúng đã đánh thuốc mê và phỗng tay trên của cải tiền bạc của tụi này
trên tàu hỏa.
Bà Sauerlich run rẩy:
- Không, không thể có chuyện như vậy. Các cháu không bao giờ làm vậy đâu.
- Thôi bà ơi. Có mấy cha mẹ biết con mình hư như thế nào đâu. Chúng trốn ở đâu, nói mau?
- Các cháu đi chơi…tối mới về.
Gã bịt mặt lồng lộn. Con chó lửa trên tay gã gí sát vào mặt bà:
- Nhốt mụ ta vào tầng hầm.
Ngay tức khắc hai thằng kè kè hai bên gã xông tới. Chúng nhốt bà vô
căn buồng chứa rượu vang rồi thảy chùm chìa khóa lên bàn ăn. Dĩ nhiên
sau đó là một cuộc lục soát tơi bời. Chúng gần như cày tung cả ngôi nhà
nhưng làm sao kiếm nổi một hột châu báu lẫn 1 frank nào.
*
Trời mỗi lúc một nóng, đường xá nhộn nhịp hẳn lên. Tứ quái ung dung
sải chân đạp trên thiên đường dành cho khách du lịch. Trung tâm thành
phố trở nên chật hẹp bởi vô số các xe buýt lớn nhỉ. Du khách kéo đến đây
đông đến mức cứ hai nhà dân thì có một nhà biến thành quán ăn. Bọn trẻ
mồ hôi túa ra dầm dề, chúng đã đạp qua khu vực bể bơi của thành phố.
Lúc quẹo qua hướng bờ hồ, Tarzan nói:
- Đây là đầu phố Rocco-Foleti, nơi mà vợ chồng Paccalone có bảng hiệu xưởng sửa chữa xe hơi.
Cả hai dừng xe lại. Tứ quái ngắm những ngôi nhà sạch sẽ ở hai bên
đường. Tuy nhiên không thể gọi chúng là biệt thự được. Đường đi lên mỗi
lúc một cao, đứng trên này có thể nhìn bao quát một khu vực rộng lớn của
thành phố. Vùng Paradiso chìm trong nắng ấm ban mai. Sau những ngôi nhà
nhỏ là rừng cây macchia, một loại cây quanh năm xanh tươi, chỉ có ở
vùng Địa Trung Hải. Lúc vượt qua khách sạn Eden nổi tiếng thế giới, lối
đi ngày càng hẹp lại. Hai bên đường cỏ mọc cao, chứng tỏ người ít khi
lên đến đây.
Máy Tính nheo mắt sau cặp kính cận:
- Xưởng sửa chữa ôtô của Paccalone kia kìa.
Tarzan gật gù:
- Có lẽ chúng ta leo lên cao hơn để quan sát căn nhà này.
Bốn quái khóa cẩn thận “xế điếc” trong một bụi cây và lọt thỏm trong rừng macchia. Tarzan nhắc:
- Hãy bám vào hướng bên phải. Còn khoảng 150 mét nữa là chúng ta đứng ngay trên đỉnh nhà Paccalone đó.
Khi leo lên đến nơi, cả bọn ngồi phịch xuống để nghỉ. Tròn Vo ngồi ngay phải tổ kiến lửa, nó hớt hải bỏ chạy ra chỗ khác.
Từ nơi này Tứ quái nhìn rõ cơ ngơi nhà nhà Paccalone. Trên sân có hai
chiếc ôtô, có lẽ đó là xưởng sửa chữa, vì một xe thiếu lốp sau, một xe
thiếu cánh cửa bên trái.
Khu nhà hoàn toàn yên tĩnh, không có bóng người qua lại.
Tròn Vo thì thào:
- Khó hiểu nhỉ, mắc mớ gì thiên hạ đi đâu hết trọi? Dân Italia thường dậy sớm lắm mà. Hay là họ lại ngủ lại?
Tarzan trầm ngâm:
- Vắng như chùa bà đanh. Nhưng cớ sao giọng cô Florentine trong điện
thoại lại tỉnh rụi, rõ ràng cô ta chẳng những đang có mặt ở đây mà còn
bực bội vì chuyện gì đó.
Karl hấp háy mắt:
- Vì mày nhiễu sớm quá chớ sao.
Tất cả bọn ngồi yên nghe tiếng chim hót chào mừng buổi sáng, bỗng
chúng nhìn thấy một chiếc ôtô hiệu Alfa Romeo màu vàng đi vào sân. Người
đàn bà lái xa tóc vàng nâu, đeo kính to tổ chảng.
Tròn Vo hí lên mốt tiếng khoái trá át cả tiếng cây lá rì rào:
- Mụ đàn bà đó chính là bá tước phu nhân Pletvailo. Bà ta là hàng xóm nhà tao ấy.
*
Emely, vợ bá tước Pletvailo đã xuống xe. Bây giờ thì lũ trẻ đã thấy
ngoài chiếc áo xanh hở hang, người đàn bà kia còn diện chiếc quần soóc
màu trắng cực mốt ngắn cũn cỡn. Bà ta bấm chuông, chẳng thấy tiếng ai
trả lời. Emely gõ rồi đập cửa thình thình. Rồi hình như cảm thấy tức
giận cũng vô ích, bà ta cắm trên môi điếu thuốc lá phà khói bách bộ lững
thững.
Tròn Vo bình luận:
- Có lẽ đi vắng cả rồi.
Tarzan nói:
- Có ai đang đến, mày coi chiếc Fiat cũ nào đang chạy vô kìa.
Đúng y chang một chiếc ôô cũ mèm lọc xọc bò vô sân. Từ buồng lái, một
phụ nữ mặc quần jeans, áo gilê phóng xuống. Mái tóc đỏ xõa xuống ngang
lưng.
Ngay lập tức Emely chạy đến. Hai người đàn bà vồn vã bắt tay nhau. Núp
trên cao, Tứ quái chỉ thấy người đàn bà tóc đỏ múa may chân tay loạn
xạ, còn bà bá tước Emely đứng
nghệt ra. Sau đó đầu bà ta ngoẹo hẳn sang một bên, rồi cuối cùng là một tiếng thét thất thanh:
- Không. Đồ lừa đảo! Tao không tin! Tụi mày lừa tao hả?
Gaby ngớ người:
- Có lẽ chúng cãi nhau về giá sửa xe chăng? Nhưng sao bà Emely lại có
thể nói những câu như vậy nhỉ, ít ra một phu nhân bá tước phải có ăn học
chứ?
Tarzan mỉm cười, đúng lúc đó hắn thấy ở trong chiếc Fiat có một người nữa mà nãy giờ tụi hắn không để ý.
Nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt làm đám trẻ bị chói. Đến khi người
đàn bà thứ ba xuất hiện khỏi chiếc xe hơi, thằng Karl mới kêu lên thảng
thốt:
- Chu cha, thế này có kỳ không chớ?
Khỏi cần quân sư la, ba đứa cũng thất sắc. Chớ gì nữa,người đàn bà thứ
ba có mặt tại sân chính là người quen của chúng: bà cụ Pauline
Angermann chứ còn ai. Bà già mặc toàn đồ trắng, đi đủng đỉnh tới chỗ hai
người đàn bà.
Không hiểu bà già nói gì mà hai ả đàn bà đang hung hăng bỗng im re. Nữ
bá tước có vẻ nhẹ giọng hơn, còn ả tóc đỏ thì lầm bầm vài câu rồi quàng
tay vào lưng bà cụ thân mật. Tarzan lắc đầu:
- Nếu ả tóc đỏ là Florentine thì rõ ràng giữa hai bà cháu chẳng có xích mích gì. Khó hiểu thiệt.
Lúc này nữ bá tước Emely Pletvailo đã quành về xe của mình. Con mắt mụ
nhìn ả tóc đỏ đầy thù hận. Ả tóc đỏ cũng đâu có lép vế, mỏ của ả cong
lên trong một tiếng chửi thề.
Khi chiếc xe của Emely vù mất, Gaby thốt lên:
- Thế là tình bạn tan vỡ. Không hiểu sao họ lại cãi nhau?
Tarzan lim dim mắt:
- Rồi chúng ta sẽ biết lý do của cuộc cãi lộn này khi mang quà tặng
của ông chồng già cho bà bá tước. Tụi mình sẽ có cách của TKKG để moi
tin.
Ả tóc đỏ đã chuyển hết hành lý của bà Angermann vô nhà, gồm hai chiếc
valy và một túi xách to. Tarzan cho rằng, với ngần ấy hành lý, hẳn bà
già sẽ ở đây lâu.
*
Tứ quái quay trở về khu trung tâm thành phố. Tròn Vo dẫn các bạn đạp
xe băng qua quảng trường Piazza Riforr. Tứ quái thấy khát khô cổ họng.
Chúng tấp vào một quán giải khát uống cola,riêng Tròn Vo thì đánh sạch
một cốc kem to.
Khi lên xe, Tròn Vo đề nghị:
- Các bạn không nên đi đường cũ mà đi đường khác để ngắm khách sạn Eden.
Chẳng ai phản đối ý kiến sáng suốt của Tròn Vo. Khi qua chỗ giếng phun
Tứ quái dừng lại. Tròn Vo chỉ tay về pho tượng đá trước cổng khách sạn
định nói gì đó thì nó há hốc mồm, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Tarzan hiểu ngay là có chuyện gì. Hắn hỏi:
- Chuyện gì vậy Kloesen?
- Khôôông…hai…hai người đeo kính râm từ pho tượng đá đang vế phía trung tâm thành phố kia.
- Có gì lạ đâu.
- Không phải vậy. Tao…đã nhớ ra rồi.
- Nhớ ra cái gì?
- Tiếc là bây giờ mới nhớ. Quỷ thật, cũng tại Gaby buộc dây vào chân tao làm tao kém minh mẫn hẳn đi.
Cả đám trố mắt, trong khi thằng mập bô bô:
- Đêm hôm qua, lúc vô nhà vệ sinh tao đã đâm phải hai người kia. Lúc
đó họ vừa bước ta khỏi khoang kế bên cạnh tụi mình. Tại lúc đó mắt tao
ngái ngủ kèm nhèm nên không được sáng suốt lắm, tuy nhiên dù không sáng
suốt tao vẫn nhớ là tao đụng một vật gì trong cổ tay tên tóc đen. E…hèm,
tao lịch sự cúi xuống lượm trả và cứ nghĩ đó là cái đồng hồ.
Tarzan vội hỏi:
- Thế là cái gì?
- Đó chỉ là cái vòng nạm ngọc đeo tay của bá tước Pletvailo.
- Mày nói sao?
- Tarzan, tao với mày đều được xem cái ảnh cái vòng đeo tay của ông bá
tước. Đích…đích thị là nó. Tao…tao nhớ như in chuyện ông cụ đã tặng cái
vòng cho cụ bà sau chuyến đi săn ra sao.
- Willi, có đúng là cái vòng đó không?
- Tao không thể nhầm được. Cái gì tao đã nhớ thì nhớ mãi.
Tarzan sững sờ:
- Nếu mọi chuyện đúng như mày nói thì hai thằng đeo kính râm vừa rồi
phải là hai trong số ba tên cướp nhà hàng. Gaby này, bạn có nhận ra
chúng không?
Công Chúa lắc đầu:
- Trật lất, mình thấy hai gã vừa rồi hoàn toàn khác ba tên bắt giữ mình.
Tròn Vo quả quyết:
- Nhưng có một điều chắc chắn rằng cái vòng mà gã tóc đen làm rơi đúng là cái vòng đeo tay của bá tước Pletvailo.
Tarzan nói khẽ:
- Không nhất thiết hai gã này là thủ phạm ăn trộm nhà băng, nhưng có
thể chúng là tòng phạm hoặc buôn bán đồ trang sức. Dù sao thì chúng cũng
không thể là những con chiên ngoan đạo. Chúng ta phải theo dõi chúng.
*
Tứ quái bám theo hai gã, Tròn Vo nấp sau lưng Karl. Hai thằng anh chị
thản nhiên rẽ trái leo lên một con đường dốc rợp bóng mát. Chúng men
theo con lộ ra tới bến tàu điện treo. Tàu có hai toa đã chờ sẵn ở bến.
Tròn Vo, với tư cách là chủ, cũng đến mua vé tàu. Nó đeo cặp kính râm
to đùng lên và kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống để che mặt, đề phòng hai
gã kia nhận ra. Gaby cười khúc khích:
- Nhưng còn cỡ người, Willi ơi, làm sao cho khác được.
- Để chiều lòng bạn, mình sẽ hít vào cho bụng nhỏ lại.
Tarzan và Karl dựng xe đạp vào một gốc cây cọ ngay gần bến xuất phát của tàu điện treo và khóa lại cẩn thận.
Hai gã khả nghi đã an tọa ở toa phía trước, theo gót chúng là vài du khách lục tục lên tàu. Tứ quái ngồi ở toa sau.
Tàu khởi hành, gió lộng qua cửa sổ mát rượi. Rừng cây macchia trông
đẹp cực kì khi nhìn từ trên cao xuống. Đẹp nhất là lúc lên tận đỉnh. Sau
khi đi đến ga cuối cùng, Tứ quái phát hiện sau một cửa hàng ăn uống khá
đông khách là một đường mòn len lỏi giữa rừng cây macchia có mũi tên
chỉ đường lên nhà thờ. Bốn đứa đều kinh ngạc khi thấy hai gã đeo kính
râm không tha thiết gì đến chuyện ăn uống mà vẫn đi theo con đường mòn
lên cái dốc dựng đứng, có những bậc thang để dễ đi hơn.
Tarzan thì thầm với các bạn:
- Chắc tụi nó hợp ở đây. Nếu có cả ba tên ở đây thì tuyệt quá. Thôi, hãy chờ xem.
Đỉnh núi là một bãi hẹp bằng phẳng, chính giữa là ngôi nhà thờ nhỏ
được xây dựng từ năm 1861 nhưng được bảo quản khá tốt. Ngôi thánh đường
như là một di tích cho du khách dừng chân hơn là chỗ thờ phượng Chúa. Từ
chỗ này nhìn đâu cũng thấy phong cảnh hữu tình. Trên đầu là bầu trời
xanh trong,xa xa là những ngọn núi liền nhau như một bức trường thành.
Tròn Vo giới thiệu hệt một hướng dẫn viên du lịch:
- Tao cũng đã lên đây hai lần rồi. Kia là ngọn Lago Maggiore, chỗ nọ
là vùng đồng bằng Lombardi,chỗ đó là Mailand và vùng Bắc Ý.
Cả đám ngây người trước thiên nhiên hung vĩ. Tuy cắt cử cho Tròn Vo
theo dõi hai kẻ khả nghi nhưng Tarzan chẳng lúc nào yên tâm, mắt hắn như
nam châm dính chặt vào nhất cử nhất động của hai gã. Coi, khi hai gã đi
rảo một vòng quanh nhà thờ là hắn cũng bám theo.
Hai thằng đàn ông dừng lại ở một băng ghế góc nhà thờ. Chung quanh không
một bóng người. Chúng đảo mắt một lượt rồi mới chịu ngồi xuống ghế.
Tarzan núp sau một bức tường, cách chúng cỡ hai mét. Hắn thấy hai gã trò chuyện với nhau bằng tiếng Đức lơ lớ âm sắc Thụy Sĩ.
Một thằng nói:
- Cảnh đẹp quá. Tao là dân Thụy Sĩ mà chưa bao giờ đặt chăn tới đây khám phá sự tuyệt vời của đất nước mình.
- Thì tao cũng có cô hội nào tới đây đâu.
- Đúng là nhớ sự rộng rãi của ông trùm Jean-Claude Neflet mình mới được ngắm cảnh đẹp này.
Thằng kia cười sặc sụa:
- Đến giờ này mà mày vẫn đặt lòng tin vào sếp à, Otvan? Lão là một
trong những ông trùm chó đẻ nhất trần đời. Làm việc cho loại người này
thật xấu hổ. Như mày biết đó, Paccalone và hai đệ tử Acguno, Vinelli đã
phá két một nhà băng tại Đức và khiêng toàn bộ chiến lợi phẩm sang Bỉ để
bán cho Neflet. Lão già ác ôn Neflet đó đã trả 440.000 frank để mua lại
mớ chiến lợi phẩm, trừ cái túi đồ châu báu của một lão bá tước vì đó là
của thỏa thuận gì đó. Ấy thế mà cuối cùng sếp Neflet đã sai tụi mình ăn
cắp lại 440.000 frank đó. Thế thì rộng rãi ở chỗ nào?
- Ừ…ừm, tao hiểu rồi. Nhưng đằng nào thì tao với mày cũng đã nhúng
chàm khi cướp lại số tiền mua chiến lợi phẩm về cho sếp Neflet. Nếu đêm
hôm qua tụi mình không đoạt số tiền đó thì hẳn tất cả vẫn ở trong tay
tụi nó. Phải thừa nhận rằng chất gây mê đó tốt thật.
- Tao biết thứ chất gây mê đó cực mạnh.
- Mày có thấy một thằng bị thương ở đầu chăng Dieter?
- Chắc thằng đó bị té bể đầu trong lúc mê mệt. Nó băng bó ngó thấy mà
ớn. Mẹ, lão trùm Neflet của mình đểu thiệt. Tụi mình chẳng biết bọn
Paccalone là lũ nào nhưng Neflet xem chừng thân thiết với chúng lắm. Mày
nghĩ sao, tối nay lão sẽ tới đây, ngủ một đêm ở khách sạn Eden, và bắt
đầu từ ngày mai sẽ làm khách của thằng Paccalone. Khốn nạn quá, hôm
trước lão cướp của người ta còn hôm sau lão hơn hớn đến nhà người ta
chơi. Đúng là vô lương tâm, chỉ có hạng súc vật mới xử sự như vậy.
Hai thằng ngồi im lặng.
Có tiếng chân người, tam quái đang kéo tới. Tarzan cuống quýt ra hiệu cho Tròn Vo lôi hai quái Karl và Gaby ra xa.
Hai thằng im lặng.
Tarzan tiếp tục lắng nghe những thông tin quý giá.
Dieter tiếp tục than thở:
- Neflet chơi quá tệ. Lão bắt chúng ta làm khâu vất vả nhất mà chỉ trả
công cho hai đứa mình chưa đến 150.000 frank. Chỉ có một phần ba của
440.000 frank. Tao đang nghĩ…
- Nghĩ gì mày?
- Bắt lão phải trả thêm ít nữa.
- Bắt buộc thế nào?
- Tao sẽ phôn cho Paccalone. Phôn và báo rằng chúng đã bị sếp của mình phỗng tay trên? Mày thấy sao, Otvan?
Otvan Fregger reo lên khoái chí:
- Hay lắm! Bọn Italia rất máu trả thù, thế nào chúng cũng thịt lão Neflet.
- Hà hà, tao cũng nghĩ vậy đó,
- Nhưng tụi mình khoan đã, để xem tối nay nếu lão chịu năng phần chia
lên thì mình tha. Cụ thể là cưa đôi. Chớ lão mà tử thì ai đi vẽ mánh cho
mình nữa
- Ờ há, tao giận quá mất khôn. Thôi thì trong bữa ăn ở nhà hàng Oassis tối nay, tao sẽ nói.
- Đúng thế. Đếch có gì phải gấp cả, rồi đâu sẽ có đó.
Hai thằng anh chị đứng dậy. Chúng rẽ qua rừng macchia để về bến tàu.
Tarzan cũng giả đò mải mê ngắm cảnh thiên nhiên quyến rũ không chú ý gì
đến chúng, rồi hắn đi thẳng tới chỗ Tam quái đang chờ.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.