Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 1: LÔ HÀNG ĐẶC BIỆT
Giá có Tarzan cùng đi thì Gaby cảm thấy phấn chấn hơn nhiều. Nhưng hắn và Tròn Vo còn mắc việc ở trường nội trú, nên đến sau.
Thành thử ba người: Gaby, Karl và Tanja Leihmeier - bạn cùng lớp, chơi
với Gaby - đành lên đường tới khách sạn “Cảnh Đẹp Ven Hồ” trước. Con
đường này vắng vẻ, lại có quãng xuyên rừng thông tối tăm.
Trời thu xanh thắm. Ba đứa đạp xe song hàng. Con Oskar chạy bên xe cô
chủ. Tuy nó thở hồng hộc, nhưng rất khoái chạy đường trường.
- Sự xa cách này quả là ngáng trở tình thân giữa mình và Jan. - Tanjaụi
mình gặp nhau giỏi lắm hai tuần một lần. Thân nhau mà gặp chỉ có thế thì
quá ít, Gaby nhỉ?
- Ừ! - Công Chúa gật đầu đồng tình.
Tanja 15 tuổi, tính tình sôi nổi và dịu dàng. Mái tóc đen chảy xuống đôi
bờ vai. Khác với Gaby, tóc mái của cô xén rất ngắn và cặp mắt đen luốn
áng rực.
Jan Drebelt là bạn trai của Tanja: một thiếu niên mồ côi 17 tuổi. Jan đã
thôi học, theo học nghề kinh doanh ở khách sạn Cảnh Đẹp Ven Hồ. Chủ
khách sạn là chú ruột Jan, người họ hàng duy nhất cậu còn có trên đời.
Jan đã lớn lên ở nhà ông. Cậu hầu như không nhớ nổi cha mẹ mình nữa. Họ
mất từ khi cậu còn là một chú bé.
- Dù sao Jan cũng thật tử tế, đã mời chúng tôi đến dự buổi liên hoan
thịt nướng. - Karl xen vào - Trời càng ngày càng lạnh hơn. Sắp tới chắc
chẳng đi picnic và đốt lửa trại được nữa.
- Còn xa nữa hok Tanja? - Gaby hỏi.
Gaby đã có lần cùng ba mẹ đến khách sạn ven hồ này, nhưng từ lâu lắm rồi.
- Còn khoảng 3 cây số nữa - Tanja đáp - Trước đó, con đường chia làm đôi
ngả: một rẽ phải đi tiếp đến Gunzhausen, rồi từ đó ra xa lộ; một rẽ
trái đi qua sông Đen đến hồ Nước Đen.
Xung quanh im ắng. Chỉ thi thoảng một con cu rừng gáy lên.
Đúng lúc này Gaby nghe tiếng động cơ ôtô rú ầm ầm.
- Dạt sang bên! - Karl kêu lên - Không nó nghiến bẹp tụi mình bây giờ!
Quả thật! Một chiếc xe tải cỡ đại đang rầm rầm lao đến.
Nó chạy từ phía sau lại, với tốc độ 90 cây số/giờ, có thể còn hơn thế.
Rõ ràng tay lái xe cho rằng con đường thuộc về mỗi mình gã.
Điên rồ! Gaby thoáng nghĩ. Cô bé lờ mờ thấy hai bộ mặt sau tấm kính chắn gió.
Chiếc xe tải xuyên qua con đường hẹp tựa nút bấc vừa lọt cổ chai. Những
bánh xe đúp cực lớn của nó sạt qua vệ đường. Sao nó không chịu chạy chầm
chậm lại? Thoạt tiên Gaby con thắc mắc, nhưng chớp mắt sau đó cô bé đã
phản xạ theo bản năng: quăng người nhanh như chớp vào bụi cây bên trái.
Oskar, bị cô chủ giật theo, kêu ăng ẳng. Nó nằm dưới xe đạp của Gaby. Yên xe sạt vào mũi nó. Con có giãy giụa.
Gaby nín thở, trân trối nhìn lên thành thùng xe tải lúc bấy giờ chỉ cách
cô nửa mét. Những lốp xe khổng lồ nghiến trên đường, cách xe đạp của
Công Chúa chỉ chừng một gang tay.
Có ai vừa kêu chăng. Từ bên kia đường, chỗ Tanja và Karl ư? Hình như có tiếng kim loại loảng xoảng?
Thoắt cái, chiếc xe tải đã biến mất sau rặng cây ở khúc ngoặt gần nhất.
Gaby kinh hoàng nhìn sang chỗ các bạn.
Tanja nằm trong bụi cây, mặt nhăn lại đau đớn, tay giữ cánh tay.
Karl, cũng vừa thoát thân bằng một cú nhảy như Gaby, bị các cành cây bao
bọc. Nhưng nó nhanh chóng gỡ ra được, đến xốc nách Tanja đỡ cô đứng
dậy.
- Bạn có bị thương không? - Gaby kêu lên, đồngi bật dậy, lao sang.
Con Oskar chui từ dưới chiếc xe đạp đổ ra, đầu nó lắc lắc như bị nước vào tai.
- Nó đã sạt vào người mình.
Tanja xoa xoa cánh tay, duỗi nó ra, gặp lại, rồi nét mặt dãn hẳn. Rõ ràng cô đã đỡ đau.
- Đúng là nó đã sạt qua người mình! Cái gã lái xe thổ tả đó! Gã mù hay
là điên? Gã phải thấy tụi mình đang dạp xe trên đường chứ. May mà mình
chưa việc gì. Nhưng chiếc xe đạp của mình! Gã sẽ phải đền!
Chiếc xe của Tanja nằm bẹp dúm trên mặt đường.
Karl kêu lên:
- Tụi mình đang ở đâu chứ? Trong rừng nguyên thủy chăng? Một gã lái xe
hóa rồ sử dụng chiếc xe tải của gã như một thứ vũ khí. Hay gã định phá
hỏng khu rừng này? Mà cây cối chết chưa đủ để thỏa mãn gã hay sao? Bây
giờ gã phóng xe đến khách sạn Ven Hồ chăng? Hay theo hướng đến
Gunzhausen? Mà một chiếc xe tải cỡ đó liệu có được phép chạy qua đường
hay không chứ?
- Không! - Tanja đáp - Tôi không chú ý đến những biển báo. Nhưng Jan cố
nói với tôi. Những người ở đây và khách của khách sạn mới được lái xe
qua đây. Ngoài ra chỉ có thợ rừng và đám kiểm lâm là được phép. Xe tải
lại càng bị cấm. Con đường này cũng cấm đối với các phương tiện giao
thông công cộng đến Gunzhausen. Trước kia thì khác. Nhưng từ khi khu vực
này được nâng thành công viên tự nhiên, người ta đã đưa ra những quy
định nhằm bảo vệ nó.
- Làm thế là phải. - Karl nói - tay bạn sao rồi?
- Không bị gãy. Nhưng thế nào cũng bị bầm tím.
- Đưa mình xem nào, - Gaby - khuỷu tay bị sầy da đây nà
- Rát lắm. Nhưng mình chịu được.
- Hãy ngồi lên sau xe tôi, - Karl mời - để tôi chở bạn về nhà.
- Cái gì cơ? - Tanja giãy nảy - Về nhà ấy à? Chỉ vì xây xước một tí thôi
ư? Tôi có phải “nhà giàu phải gai mồng tơi” đâu? Không, Karl ơi! Chúng
mình sẽ đến khách sạn Ven Hồ và tham dự liên hoan thịt nướng. Tôi sẽ gọi
điện cho ba mẹ là xong. Vì chiếc xe hỏng này!
Cô bé chỉ xuống xác chiếc xe đạp.
Trông Tanja mỏng mảnh, mà can trường ghê, Gaby tự nhủ.
- Tay lái xe vô lại đó sẽ phải chịu trách nhiệm, - Gaby nói - không có
cách nào biện minh cho lối phóng ẩu của gã cả. Tiếc là mình không chú ý
xem số xe. Mình đã tê liệt vì quá sợ hãi.
- Về số xe thì mình cũng chẳng hơn gì, - Karl nói - nhưng dòng chữ đề
tên hãng bên cửa buồng lái thì mình đã đọc được. Chiếc xe tải là của một
hãng vận chuyển đường trường của thành phố “Hubert Kambart”.
- Mình có biết, - Gaby gật đầu - được, gã sẽ biết tay! Đó không chỉ là tội gây nguy hiểm cho giao thông, mà là tội cố sát.
Ba đứa kiểm tra lại quần áo của mình.
Đứa nào cũng mặc quần bò, nên không bị gai trong bụi cây đâm mấy. Nhưng
chiếc áo pun màu xanh da trời của Gaby bị cào rách mấy chỗ. Áo của Tanja
trông còn thảm hại hơn.
- Gã sẽ phải đền khối tiền. - Tanja nói. - Mình sẽ phải trả tiền về vết
thương nữa! Này, liệu cái đèo hàng của bạn có chịu nổi mình không Karl?
Cố nhiên là chịu nổi. Có điều, Karl phải gò lưng hơn khi đạp xe. Và tốc độ giảm
Gaby xem xét con Oskar. Cái mũi đen bóng của nó sứt một mẩu da nhỏ. Nhưng nó có vẻ không đau, mà tươi tỉnh lắm.
Chỗ con đường rẽ đôi đây này. Một mũi tên chỉ đến hồ Đen, bên dưới thềm một tấm biển đề khách sạn “Cảnh Đẹp Ven Hồ”.
Lát sau, lũ trẻ đạp qua một cái cầu đá. Sông Đen chảy dưới cầu.
Khi đi qua, Gaby liếc xuống. Nước quả là đen như mực. Mặc dù thở hổn hển, Karl vẫn giải thích mà không đợi ai hỏi:
- Hồ cũng tên là hồ Nước Đen, vì đó là hồ bùn. Nước hồ bùn cực kỳ tốt
cho sức khỏe con người, nếu bơi trong nó. Nước này chữa khỏi bệnh tê
thấp và làm cho da mịn đẹp hơn. Nhưng chớ có lặn mà dại, sẽ lạc ngay
trong đáy hồ đen kịt. Một phần con sông cũng có đáy bùn. Phải ra đến
phía ngoài rừng, chỗ Sở Lâm Nghiệp, thì nước sông mới sáng ra... Nhưng
nó vẫn mang tên sông Đen.
Con đường thoai thoải chạy xuống. Cây cối lùi lại phía sau. Hồ Nước Đen nằm trước mặt lũ trẻ. Rừng rậm bao quanh hồ.
Cách tòa khách sạn xây trên sườn dốc không xa là nơi bắt đầu dòng sông
Đen. Chỉ một quãng ngắn rồi con sông khuất sau những bụi cây rậm. Gần bờ
hồ có một con đường dài chừng 1km, đủ để những khách trọ của Cảnh Đẹp
đi dạo buổi chiều.
- Đẹp quá! - Gaby reo lên - Quả là thần tiên!
Khách sạn - một ngôi nhà xây theo lối cổ xinh đẹp - đủ chỗ cho 40 khách.
Quay về phía hồ có một hàng hiên bằng kính chạy suốt chiều dài khách
sạn. Bên bờ hồ là một quán cà phê ngoài vườn. Mỗi bàn đều có dù che
nắng. Nhưng chỉ một số dù mở.
Một cầu gỗ nhỏơn ra hồ. Những con thuyền mộc neo chặt ở đó. Nước hồ gợn lăn tăn trong gió thoảng.
- Đã qua mùa nghỉ rồi, - Tanja nói - Jan bảo rằng họ chỉ còn ít khách
trọ thôi. Nhưng mai là thứ bảy. Những người dân thành phố sẽ ra đây chơi
và đổ xô vào món bánh phomat và bánh dâu.
Chúng đạp xe đến tòa khách sạn, dừng lại phía đầu hồi, nơi có vài chiếc ôtô đỗ.
Một chiếc Porsche màu đỏ chói nổi bật giữa đám ôtô, đắt hơn chiếc xe “á khôi”' ít nhất 30.000 mark.
- Jan kia kìa! - Tanja reo lên và nhảy khỏi xe đạp của Karl.
*
Jan người chắc khỏe, gương mặt cởi mở nhưng các đường nét quá mất hài hòa, nên khó có thể gọi là đẹp trai.
Anh ôm choàng lấy Tanja, chào Gaby và Karl thật nồng nhiệt, rồi lập tức
ngạc nhiên sao không thấy xe đạp của cô bạn thân, và được nghe về vụ gã
lái xe tải chơi ngông.
Gaby quan sát Jan. Anh lập tức choàng tay lên vai Tanja, mặt xám lại.
- Một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy hết sức đốn mạt, - anh rít lên - Tên ấy
nhất định phải thấy gã đã gây ra chuyện gì chứ... khi mà các em nằm bẹp
trong các bụi cây. Tất nhiên! Chính vì thế mà gã chuồn. Đồ đê tiện!
Chẳng có xe tải nào đến khách sạn của chúng tôi cả. Xưa nay, chỉ những
xe tải nhỏ chở hàng đến cho chúng tôi. nghĩa là tên này chạy tới
Gunzhausen. Nhưng chạy đằng trời! Các em đã biết gã là ai. Và ba của em,
Gaby ạ, thế nào cũng là lo sao để lo tóm được cái gã vô lại ấy.
- Nhất định rồi
Jan nhìn dọc con đường:
- Như tôi biết về Tarzan, thì cậu ấy đang đuổi theo gã, hả?
- Tarzan và Willi khi đó không có mặt ạ. - Karl nói – Tụi nó sẽ đến sau một chút.
- Trước khi vui vẻ, mình phải gọi điện về cho ba mẹ mình đã. - Tanja nói
- Chà, thế nào họ cũng cuống lên cho mà xem! Ba mẹ mình hơi một tí là
đã lo sợ hết hồn. Họ đáng yêu kinh khủng. Nhưng làm cho mình có cảm giác
như mình được bọc trong giấy lụa vậy.
- Thì họ chỉ có mỗi mình bạn. - Gaby cười - Con gái một mà.
- Thế bạn thì sao? Bạn cũng là con một đấy thôi.
- Tất cả bọn mình đều là con một, - Karl nói - kể cả Tarzan và Willi.
Và một số bậc cha mẹ đôi khi tỏ ra quá quan tâm lo lắng. Đành vậy thôi.
Nếu họ dửng dưng thì còn tệ hại hơn.
- Anh cũng ở cảnh như em ấy - Jan bảo Tanja - Chú Heinz tốt thôi. Nhưng
chú quá kỹ, để ý từng ly từng tí. Vì chú thay cả bố lẫn mẹ nuôi dạy anh,
lúc nào chú cũng nơm nớp sợ phạm sai lầm gì đó trong việc giáo dục anh.
Anh luôn phải nói với chú: “Chú Heinz, cháu đã 17 tuổi rồi. Mọi việc ở
cháu ổn cả”. Nhưng chú đâu có tin như vậy...
Tanja bảo:
- Em phải gọi điện cho bố mẹ em đã. Trong khách sạn có điện thoại chứ?
- Không. - Jan nhe răng cười - Khi nào muốn liên lạc với thế giới bên ngoài, chúng tôi dùng khói làm tín hiệu!
Gaby dựa xe đạp vào tường nhà, thả cho Oskar chạy.
Con chó lập tức vọt đến hố, thò một chân trước xuống nướcồi tư lự ngắm bầy vịt trời bơi lội tung tăng, cái đuôi có ngoáy tít.
Karl cũng định dựa xe đạp vào tường nhà, bèn dắt xe len qua chiếc
Porsche. Vì đường hẹp quá, nên pêđan xe quệt vào ba-đờ-sốc bằng cao su
phía sau xe Porsche.
Chiếc xe thể thao chẳng hề bị gây xước gì.
Tuy nhiên, cú va chạm nhẹ đó đã xảy ra không đúng lúc chút nào.
- Mắt mũi để đâu! Mẹ nó chứ! - một giọng đàn ông gầm lên - Mày định phá nát xe tao hả?
Lúc này bọn trẻ mới nhìn thấy một đôi đang đi ra từ sau góc nhà. Mặt tay
chủ chiếc Porsche phừng phừng giận dữ. Gã cao to, béo mẫm, tóc ngắn
vàng hoe ấy sồng sộc chạy tới. Mắt gã thô, cổ nung núc thịt. Gã diện bộ
quần áo thể thao rõ sang!
Trong một giây, dường như gã toan tóm lấy Karl lẳng sang bên. Nhưng gã tự chủ được.
Gã ngồi thụp xuống cạnh chiếc xe, vươn cổ ra mà săm soi lớp sơn xe.
- Ta thấy rõ ràng, - gã rít qua kẽ răng - mày xô cả chiếc xe đạp vào xe
của tao. Đúng là cái thói của bọn trẻ bây giờ: chẳng thèm coi tài sản
của người khác ra gì!
- Tôi chỉ chạm nhẹ vào ba-đờ-sốc thôi. - Karl nói - Do sơ ý. Nếu cái
ba-đờ-sốc không chịu nổi, thì tôi xin lỗi nó vậy. Chẳng bị xây xước gì
mà.
- Ngoài ra, - Gaby kêu lên - bọn trẻ bây giờ cũng chẳng hơn, chẳng kém
bọn trẻ của mọi thời. Vì vậy, đề nghị ông đừng xúc phạm chúng tôi!
- Này, tôi lại có thể kể cho cô điều gì đó khác kia đấy, - ả đàn bà lên tiếng.
Ả mặc sặc sỡ như con bướm vùng nhiệt đới. Ả hơi già so vmái tóc tỉa dựng
đứng nhuộm hai màu: nâu sẫm và vàng. Nhưng chắc ả chưa quá tuổi 32. Ít
nhất, ả sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận mình cứng tuổi hơn thế.
Cặp môi tô son đỏ chót của ả ngậm chặt một điếu thuốc lá. Ả nói, miệng vẫn phì phèo khói thuốc.
- Tôi không biết bà dựa vào đâu để kể chuyện - Gaby nói - Vào các con
bà, hay vào những điều nghe được từ thiên hạ. Dù sao chúng tôi cũng
không như ông đây nghĩ. Chiếc xe của ông bà chẳng sao cả. Nó vẫn hài
lòng trụ trên 4 bánh của nó đấy thôi.
Karl nhe răng cười. Tanja mĩm mĩm. Riêng Jan phải cố không tỏ ra thái độ gì.
- Thật thế, thưa ông Muhson. - anh quay sang Mặt Thô - Chỉ chạm sơ vào
cái ba-đờ-sốc thôi. Đây là bạn bè của tôi. Tôi có thể bảo đảm là họ rất ý
tứ và trung thực. Đã thế, chúng tôi đều rất mê loại xe Porsche. - Jan
khôn ngoan nói thêm - Chẳng ai trong chúng tôi lại nỡ làm xước một chiếc
xe đẹp đến thê đâu ạ.
Quả nhiên Mặt Thô nguôi giận. Gã làu bàu gì đó. Nhưng xem ra không định vặt đầu Karl nữa.
Gã cùng ả đàn bà lên xe. Chiếc Porsche vọt đi.
- Tiếc là chúng tôi vẫn có những người khách như thế. - Jan nói - Các em
phải nhìn hắn ăn mới kinh. Mũi hắn gần như nhúng vào đĩa súp. Hắn tên
là Rudiger Muhson. Vợ hắn là Jesssica. Họ mới phất lên. Tối nào cũng
uống 4 chai sâm panh. Hắn ba chai, cô vợ một. Chú Heinz quan niệm khách
hàng là thượng đế. Phải biết làm ngơ trước những cử chỉ xấu của họ.
- Cử chỉ xấu thì còn sửa được, - Karl nói - nhưng tính nết xấu thì suốt
đời không bỏ nổi. Giỏi lắm là che đậy được thôi. Nhưng ngay cả điều ấy
Muhson cũng không làm được.
Các cô gái c
Tanja quay sang Jan:
- Chúng mình sẽ nướng thịt ở đâu?
- Ven hồ.
- Tuyệt. Nhưng trước đó em còn phải gọi điện về nhà cho xong đã.
Cả bọn cùng đi vào khách sạn.
Chú của Jan đứng sau quầy lễ tân. Ông biết Tanja và mỉm cười niềm nở. Jan giới thiệu Gaby và Karl với ông.
- Tôi vẫn nhớ ba mẹ cháu, gaby ạ, - ông nói - và cũng đã gặp cháu ở đây.
Nhưng hồi đó cháu còn chưa thành cô thiếu nữ như bây giờ, mà là một cô
bé 10, 11 tuổi gì đó.
- Vâng, lâu lắm rồi ạ. - Gaby cười.
Khi Tanja gọi điện xong, cả bọn nhìn cô dò hỏi.
- Biết thế mình chẳng gọi điện về nhà nữa! - Tanja nhăn nhó kể - Đầu
tiên là ba mình nghe. Rồi thêm mẹ mình. Họ nhất định cho bà Eckert đến
đây. Bà kế toán ấy sẽ lái xe đến đón mình. Mình phải đến bác sĩ Geidmann
ngay. Ba mình bảo mình cần được tiêm phòng uốn ván vì bị xước ở khuỷu
tay. Bực không chịu được!
Mặt Jan tiu nghỉu.
- Không có bạn thì còn vui gì nữa, Tanja. - Gaby nói - Tụi mình lùi buổi liên hoan lại vậy. Tuần sau trời cũng vẫn ấm chán.
Nhưng Tanja không chịu:
- Không đời nào! Mọi người cứ bắt đầu nướng thịt đi, còn mình nhất định
sẽ bắt bà Eckert chờ mình quay lại đây. Có ôtô thì quá dễ. Mà đằng nào
Tarzan và Willi cũng đã tới đâu. - Tanja cười tươi - Sở dĩ Tròn Vo cất
công đạp xe cả quãng đường xa như thế, là vì ở đó cái để chén. Mình
không muốn có tội, nếu bạn ấy lăn ra bất tỉnh vì quá thất vọng.
*
Nổi giận lúc này phỏng ích gì nữa, nhưng Frank Werdy phải bằng cách nào đó trút cho hả cơn tức.
Hai nắm đấm ghì hai bên thái dương, gã rên xiết như bị lột da sống.
- Đồ ngu! Khốn kiếp! Hàng trăm cây số ổn cả. Vậy mà bây giờ mày bôi bẩn ra đấy.
Không khí trong buồng lái như sôi lên.
Một phần vì cả hai đều quá mệt mỏi, thần kinh rã rời.
Carlo Riscanto cầm lái. Gã là người Italia, nhưng làm việc ở Đức từ 9
năm nay: với chân lái xe đường trường cho hãng vận tải Kambart. Gã có
một thân hình lực sĩ, mái tóc quăn đen, cặp mắt sâu. Miệng gã luôn nhệch
thành một nụ cười rầu rĩ.
- Bớt giận đi mày! Tao có cố ý đâu! Mày tưởng tao muốn chẹt chết lũ trẻ
chắc? Tao nhãng đi một thoáng, vì mệt quá, kiệt hết sức rồi. Mắt mở mà
như ngủ. Thì sao nào? Chuyện như vậy vẫn chưa xảy ra. Tao có trông thấy
đứa nào đâu. Còn mừng là hai thằng mình chưa văng ra khỏi đường đấy.
Werdy đưa ống tay áo quệt ngang cái trán đẫm mồ hôi.
- Lẽ ra giờ đây ba xác chết đang nằm trên đường rồi. Chưa kể con chó!
- Nếu thế, tao rất lấy làm tiếc.
- Suýt nữa thì tụi mình ngồi tù mục xương, đồ ngu ạ.
- Nhưng có xác chết nào đâu. Chính mày bảo chúng đã nhảy dạt cả vào các bụi cây. Hay là tao dừng xe lại, đợi cảnh sát nhé?
Werdy không đáp. Cũng như Carlo, gã cầu cho chuyến đi sớm kết thúc.
Chỉ còn ít phút nữa là chúng xong việc. Sau đó chỉ cần đưa xe về hãng vận tải nữa mà thôi.
Trên xe chất đến hai tấn pho mát Italia. Chúng đã lấy hàng ở thành phố cảng Genua của Italia.
Cảnh sát! Werdy nghĩ. Chúng mà đến khéo toi. Vì có thể chúng sẽ khám
hàng kỹ hơn đám thuế quan ở biên giới. Pho mát, pho mát, pho mát...
Nhưng đâu chỉ có thế! Nhưng 500 khẩu súng, Werdy nghĩ. Tất cả đều nhãn
hiệu Mỹ. Tính cùng giá trị số đạn kèm theo là cả một đống tiền...
Báo chí vừa đua nhau đăng những hàng tít lớn về một vụ ăn cắp vũ khí táo
tợn. Thiên hạ thì nhớn nhác: ai là kẻ vũ trang đến tận răng? Những kẻ
khủng bố? Những tên cướp? Hay bọn Mafia?...
Cả Riscanto và Werdy đều chẳng biết gì cụ thể.
Nhiệm vụ của chúng là chở hàng đến đây và giấu vào một nơi an toàn. Cũng tại đó, chúng sẽ gặp ông Trùm.
Nhưng nhiệm vụ của chúng chưa hẳn đến đó đã xong.
Ông Trùm đã dặn một trong hai thằng phải canh giữ những cái hòm này cho
đến tận tối mai. Rồi người nhận sẽ đến lấy: đó là kẻ bỏ tiền mặt ra mua
hàng.
Chúng nghe phong phanh đâu rằng kẻ ấy là người Xiri. Nhưng Riscanto và
Werdy không quan tâm. Chúng chỉ mong sớm xoà nhận tiền công.
- Mày lại ngủ đấy ạ? - Werdy hỏi.
- Không!
- Đúng! Mẹ kiếp! Đưa đây tao lái!
- Sắp đến nơi rồi. Tao cố được.
- Chỗ rẽ kia kìa.
- Phải, phải. - Carlo càu nhàu - Thấy rồi!
Werdy xì hơi qua kẽ răng. Lắm lúc gã chỉ muốn tẩn cho cái thằng ngu Carlo này một trận.
Werdy cao tầm thước, người mập. Gương mặt hồng hào trông vui vẻ, nếu chỉ
nhìn sơ qua. Đôi tai gã vểnh ngược, tóc vàng hoe, dựng như bàn chải.
Một con đường cát rẽ trái. Cỏ gà mọc lút. Chẳng cần sành sỏi cũng biết
đường này ít được sử dụng. Nó chạy chừng 600 mét xuyên rừng rậm và kết
thúc bên sông Đen.
Ở đó có cái Cối Xay Án Mạng.
Cối xay chạy bằng sức nước này từ lâu bỏ hoang.
Người chủ cối xay cuối cùng, một ông già lập dị, đã bị bọn tù sổng giết
chết. Người ta đã bắt được lũ sát nhân. Không có ai thừa kế chiếc cối
xay. Kể từ đấy nó bị quên lãng và rệu rã dần.
Đã thế, cách đây 8 năm, chủ một xí nghiệp dược phẩm không biết đổ các
chất thải độc hại đi đâu, nghĩ rằng chẳng ai bén mảng đến cái Cối Xay Án
Mạng này, bèn cho chôn chất độc ở đó. Mùa thu năm ngoái, một nhóm
picnic tình cờ phát hiện một thùng chất độc lộ ra dưới lớp đất bị cơn
mưa dai dẳng làm trôi đi. Thế là người ta mở một cuộc khám nghiệm lớn,
và điều tra tung tích kẻ có tội với môi trường. Một ố thùng không chịu
nổi mưa gió đã rò gỉ, khiến chất độc chảy ra thấm vào đất. Toàn bộ khu
vực quanh Cối Xay Án Mạng bị coi là đã nhiễm độc.
Bây giờ thật sự chẳng ai dám mon men đến gần đó. Những người hái nấm và thợ rừng vội quay gót khi thấy Cối Xay Án Mạng.
Tuy người phát ngôn của hãng dược phẩm nọ khẳng định rằng không hề có gì
nguy hiểm, kể cả đối với lũ thú rừng, vì khi thấm vào đất chất độc đã
loãng đến mức vô hại; nhưng dư luận đâu chịu tin. Láng cháng đến gần cái
cối xay ấy thật khác nào tự sát.
Cũng bởi vậy, ông Trùm đã chọn nơi này để giấu hàng.
Con đường rừng hẹp dần. Cành cây quất vào chiếc xe tải.
- Tụi mình ngu thật, đi lái chiếc xe to đùng này vào đây. - Werdy làu bàu.
- Chứ còn cách nào khác? Dễ thường mày định vác những hòm súng đạn trên vai mà đi chắc?
- Lẽ ra có thể chuyển hàng sang xe khác ở ngoại ô.
- Lên chiếc Honda của tao ấy à? Hay lên chiếc Golf của mày? Tám cái hòm nặng như thế? Có mà điên.
Rồi Carlo dừng xe.
Động cơ ôtô im bặt. Sự yên tĩnh bao trùm.
Qua cửa sổ xe để mở, Werdy nghe tiếng nước sông khẽ róc rách.
Tên người Italia tì vào vô lăng, nhắm mắt một lát.
Werdy mở cửa xe, nhảy xuống, vươn vai.
Mùi rừng! Hắn nghĩ. Dễ chịu đáo để
Hắn bước qua cỏ rậm đến bờ sông, rồi tới cối xay.
Cánh cửa cối xay nặng trịch có gióng sắt rõ to đã hoen gỉ. Ổ khóa treo còn mới.
Chắc ông Trùm khóa vào, Werdy tự nhủ.
Carlo leo từ buồng lái xuống. Hắn lôi trong túi ra một cái hộp dẹt đựng những viên thuốc. Hắn nuốt ba viên, nhăn mặt:
- Tao quá nghiện thứ này rồi. Sẽ có ngày tao lăn ra chết mất thôi.
- Ôi dào, tất cả chúng ta đều sẽ có ngày lăn ra chết. Nhưng một con bò mộng như mày còn sống lâu. Bất chấp Doping.
Carlo nhổ xuống cỏ:
- Bao giờ sếp đến?
- Sắp đến.
- Vậy sếp có thể cùng khiêng hàng.
- Thôi đừng có mơ. Ông ta trả tiền. Công việc nặng nhọc là việc của tụi mình.
Đoạn hai tên bắt tay vào khuân vác. Chúng cùng hì hụi khiêng hòm vũ khí đầu tiên đến cửa cối xay.
Chúng biết chìa khóa giấu ở đâu và tìm thấy ngay.
Khi chúng mở cửa, không khí sặc mùi bụi và mùi gỗ khô nẻ xộc vào mũi. Ánh mặt trời buổi chiều rọi vào những ô cửa sổ bé tẹo.
- Tao chưa bao giờ vào một chiếc cối xay cả. - Carlo nói, mắt ngó nghiêng.
- Tao thì rồi - Werdy đặt đầu hòm hắn khênh xuống đất - Nơi tao lớn lên
có một chiếc cối xay gió. Sau Thế chiến thứ 2 cối xay ấy vẫn hoạt động.
Đám nông dân mang tến xay. Thỉnh thoảng tao được đứng xem.
Một cánh cửa sổ bị gãy tan.
Sàn cối xay toàn phân dơi và phân bồ câu rừng.
- Vậy là tụi mình phải đợi ở đây đến tận tối mai. - Carlo lẩm bẩm.
Chúng đã nhất trí cùng nhau canh hàng. Còn có 30 giờ nữa, chẳng bõ phân
công. Nhưng lại không tên nào chịu mất thời gian của mình.
Chúng độc thân, thành thử chẳng ai phải chờ đợi chúng. Werdy không thích
có đôi, mất tự do. Carlo thì ước mơ lập gia đình, nhưng không tìm được
vợ. Danh sách bạn gái của gã dài vô tận. Song cái tính dễ nổi sung của
gã khiến bọn họ chạy cả.
Hai tên lần lượt khuân từng hòm vào cối xay gió.
Xếp xong hòm cuối cùng, Carlo nghển cổ nghe ngóng.
Cả Werdy cũng nghe tiếng động cơ ôtô.
Một chiếc xe đang đến gần.
- Sếp đấy. - Werdy nói.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.