Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
Chương 18: Cao thủ đến từ dị tộc
Khi Tàng Ca tỉnh lại, trên người đã được
băng bó. Truy Điện bưng cháo nóng đến đút cho y, y nhíu mày đòi tự mình
ăn nhưng chỉ hơi nhúc nhích một chút thì người đã đau như có lửa đốt.
“Tội tình gì phải như thế chứ!” Truy Điện
thở dài. Tàng Ca không có hảo cảm với hắn nên không đáp lại, vì thế hắn
chỉ có thể độc thoại: “Tàng thiếu hiệp, người đời luôn thích chia con
người ra làm tốt và xấu, bởi vậy mới dẫn đến khái niệm đại hiệp, ma đầu…
Nhưng cậu biết cái gì là đen, cái gì là trắng sao? Tuy Lãnh lâu chủ làm
việc có hơi độc đoán, nhưng so với một số chính nhân quân tử thì ít
nhất người cũng quang minh lỗi lạc hơn.”
Tàng Ca hừ lạnh một tiếng, nhớ tới hành động hung ác của Yến Lâu, máu trên tay Lãnh Phi Nhan.
Truy Điện bất đắc dĩ lắc đầu, biết muốn
thay đổi cách nghĩ của y không chỉ trong một sớm một chiều là được nên
cũng không miễn cưỡng nữa. Đút cháo xong, hắn căn dặn y phải nghỉ ngơi
cho tốt. Khi ra ngoài, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn nên dặn gác ngục
phải cẩn thận trông coi, nếu có chuyện gì thì sẽ lột da bọn họ. Hai
người gác ngục sợ đến mức biến sắc, luôn trông coi cẩn thận nên cuối
cùng không có chuyện gì.
Tuyết Ngục tối om không có ngày đêm, Tàng
Ca không biết mình đã ở đây bao lâu, Lãnh Phi Nhan cũng không đến tìm y
nữa. Y nghĩ có lẽ nàng đã thực sự quên y, dù sao thì người muốn lấy
lòng nàng cũng không ít.
Cũng không biết tại sao, nàng Ngôn Ngôn với nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trong đầu y một cách rất rõ ràng.
———-
Lãnh Phi Nhan và Ẩm Tâm Nhị gặp nhau do
một sự ngẫu nhiên. Lúc đó, có một cao thủ kiếm thuật đến từ dị tộc dựng
võ đài trong thành, tung tin khiêu chiến võ lâm Trung Nguyên. Có vài kẻ
chính nghĩa không chịu nổi sự kiêu ngạo của hắn, nhưng khi lên đài đều
bị bẻ gãy xương cốt, thương tích trầm trọng.
Suốt nửa tháng trời, hắn ta càng kiêu
ngạo. Cũng không biết lấy từ đâu ra tấm bảng xếp hạng sát thủ của Trung
Nguyên năm ấy, thấy ghi chú ‘bảng này không bao gồm Lãnh Phi Nhan’ trên
đó. Thế là liền tung tin muốn khiêu chiến Lãnh Phi Nhan.
Không ngờ đã tung tin suốt một tháng mà
vẫn chưa thấy Lãnh Phi Nhan lộ diện nên cho rằng người ta sợ hắn rồi, vì
thế càng trở nên đắc ý.
Ẩm Tâm Nhị muốn đi dạy dỗ hắn, nôn nóng
thúc ngựa chạy băng băng, không ngờ trên đường gặp một con hãn huyết bảo
mã đang phi nước đại, hí một tiếng dài là đã dọa ngựa của nàng ta né
thật xa. Trong lòng nàng ta cảm thấy bất bình, thúc ngựa đuổi theo người
mặc áo trắng trên ngựa.
Đuổi mãi đuổi mãi, phát hiện hình như hai
người đi cùng một hướng cho nên nghi ngờ chạy theo đến võ đài mà kiếm
thủ dị tộc kia dựng.
Lúc nàng ta đến thì Lãnh Phi Nhan đã đến
được một lúc lâu, Vu Chung cũng có mặt. Mấy ngày nay Lãnh Phi Nhan ở tại
Trúc Thành, hắn vẫn luôn dõi theo thằng nhãi này. Nếu lâu chủ không đến
thì hắn cũng có thể nắm chắc tám phần là sẽ đánh bại được tên kia.
Trước nay hắn không ưa những kẻ ỷ mình có chút bản lĩnh là không coi ai
vào mắt (ặc, hình như Lãnh Phi Nhan cũng là loại người này, sao hắn lại
nhìn quen chứ!!!). Chỉ có điều Vu Chung không phải người Trung Nguyên,
như thế chưa chắc đã làm hắn tâm phục khẩu phục.
Lúc Lãnh Phi Nhan đang định lên đài thì
bị kéo lại. Nàng quay người lại thì nhìn thấy Ẩm Tâm Nhị. Lúc ấy, Ẩm Tâm
Nhị tuổi vừa mười tám, vẻ mặt kiêu ngạo: “Người này là của bản tiểu
thư.”
Lãnh Phi Nhan ngăn Vu Chung đang định rút kiếm lại, mỉm cười nhìn nàng ta: “Bây giờ là của ta.”
Dáng vẻ tức giận của Ẩm Tâm Nhị có chút đáng yêu: “Dựa vào cái gì?”
Lãnh Phi Nhan muốn trêu Ẩm Tâm Nhị, đưa
tay tháo hoa tai của nàng ta xuống, ra hiệu bảo giơ tay ra rồi bỏ vào
lòng bàn tay của nàng ta. Ẩm Tâm Nhị không hiểu gì mà nhìn hoa tai bằng
ngọc trong tay mình. Tay phải của Lãnh Phi Nhan chộp về phía tay nàng
ta, Ẩm Tâm Nhị vô thức rụt tay lại, sau đó ngẩn ra một lúc mới từ từ xòe
tay ra… trống không!
Ẩm Tâm Nhị nhìn bàn tay phải của Lãnh Phi
Nhan đang giơ trước mặt mình, nắm chặt nắm đấm, không phục nói: Ngươi
nhanh hơn ta thì thế nào chứ?
Lãnh Phi Nhan vẫn mỉm cười, từ từ xòe tay phải ra. Lúc này Ẩm Tâm Nhị mới kinh ngạc, cư nhiên cũng trống không.
Vu Chung đứng bên cạnh cũng không khỏi
chấn động. Dưới ánh nhìn chăm chú của bốn con mắt, bàn tay trái vẫn luôn
buông thõng của Lãnh Phi Nhan từ từ đưa lên, nhẹ nhàng đeo lại chiếc
hoa tai vào vành tai xinh xắn của Ẩm Tâm Nhị.
Thừa dịp hai người còn ngẩn ngơ, Lãnh Phi
Nhan bay người lên võ đài. Gió phất qua tay áo, mái tóc màu xám bạc che
nửa khuôn mặt, ngạo nghễ khoang tay đứng đó, hiên ngang như bậc đế
vương.
Kẻ trên đài đang đắc ý, bỗng có một cô
gái như nữ thần từ trên trời giáng xuống. Nàng khoanh tay, áo khoác tung
bay, tóc dài phất phơ, phong thái tuyệt mỹ.
Xung quanh đầy người đứng xem. Có nhân sĩ võ lâm, cũng có dân chúng bình thường.
Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt ấy chợt làm hắn cảm thấy ớn lạnh, khí thế sụt hơn phân nửa.
Dưới đài, Ẩm Tâm Nhị bất giác đứng bên
cạnh Vu Chung. Mặc dù nàng ta đã thấy qua vô số cao thủ nhưng cao thủ
xuất sắc thế này vẫn là lần đầu tiên thấy được, khó tránh khỏi lộ vẻ
sùng bái: “Ai, chủ nhân nhà ngươi thật oai nha. Người đó là ai, tại sao
trước giờ ta chưa từng thấy?”
Vu Chung năm nay ba mươi lăm tuổi, tốt
xấu gì cũng là một cao thủ của tà phái, trong giới này cũng được người
người nể trọng. Mặc dù bị võ lâm Trung Nguyên đuổi đến đường cùng nhưng
đó cũng là do bị vây đánh, đâu tới mức để cho một con nhóc hỏi chuyện
không lớn không nhỏ như vậy.
Hắn im lặng nhìn lên đài, không đáp.
Ẩm Tâm Nhị được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng bị người ta coi thường cho nên cũng phát cáu: “Ê, ngươi câm sao chứ?” ==’
Vu Chung nhướng mày, sao hắn lại không
biết câu tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy, cho nên quẳng cho nàng ta một
ánh mắt xem thường rồi im lặng như hóa thạch, đạt đến cảnh giới cao
nhất, mãi đến khi Ẩm đại tiểu thư nổi trận lôi đình mà vẫn không nói câu
nào.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.