Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
Chương 27: Con tưởng mình đủ lông đủ cánh rồi phải không?
Tàng Ca nhìn tặng phẩm cho mỗi tiết mục
đều nhiều đến kinh người, không khỏi có chút kinh hãi. Y hỏi Lãnh Phi
Nhan một lần thế này thì phải tốn bao nhiêu?
Lãnh Phi Nhan bưng vò rượu, vừa uống vừa cười, giơ ba ngón tay lên. (là bao nhiêu? ==’)
Sau cùng, còn có pháo hoa. Ánh lửa bỗng
bừng sáng cả quảng trường, Nam Sơn cũng thay áo mới. Tàng Ca bên cạnh
Lãnh Phi Nhan cũng nhận được rất nhiều đồ phóng tới. Lãnh Phi Nhan chỉ
khoanh tay mà cười, y phục đen đỏ đan xen, tóc được mũ ngọc vấn cao,
dung nhan lãnh đạm thờ ơ, dưới ánh sáng mờ ảo này càng tôn thêm vẻ cao
quý như đế vương.
Có lẽ vì ánh sáng huyền ảo ấy quá đẹp,
quá nhu hòa, Tàng Ca bỗng nhiên ôm lấy nàng. Giờ khắc ấy, tự nhiên hy
vọng mãi mãi bên nhau, đến khi đầu bạc.
Đám người ở lại Nam Sơn Trấn suốt ba
ngày, Lãnh Phi Nhan nghiêm cấm không được quấy nhiễu dân chúng. Huống
chi về bản chất, sát thủ khác với cướp bóc, ít nhất bọn họ biết mua đồ
thì phải trả tiền, muốn tìm gái thì đến kỹ viện, cho nên cũng không xảy
ra xung đột gì.
Trên đường trở về, ngang qua Tàng Kiếm
sơn trang, đương nhiên Tàng Ca không thể đi mà không vào. Lãnh Phi Nhan
cũng phóng khoáng, thế là vào cùng y. Tàng lão gia và phu nhân sớm chiều
có nhau, đã lâu không quan tâm đến chuyện giang hồ, những ngày này chỉ
biết Tàng Ca du ngoạn bên ngoài, bây giờ thấy y dẫn một cô nương về nhà
thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tàng phu nhân không quá hài lòng với Lãnh
Phi Nhan. Có lẽ là do cách ăn mặc của nàng sao sao ấy, trong mắt bà
không có chút gì là con nhà lành. Còn Tàng lão gia lại có vẻ hài lòng,
ông cảm thấy cô gái này rất có khí phách, rất xứng với con trai mình.
Nhưng… không ai biết nàng là Lãnh Phi Nhan.
Bữa cơm, mỗi người đều mang tâm tư khác
nhau. Lãnh Phi Nhan vốn quen tự do phóng túng, nào chịu được điều này,
sau bữa trưa liền lập tức rời đi. Đương nhiên Tàng Ca cũng không giữ
nàng, cho nên nàng về Yến Lâu, cho Tàng Ca thời gian ba ngày.
Vu Chung xin ý kiến Lãnh Phi Nhan về
chuyện hôn sự giữa hắn và Ẩm Tâm Nhị, Lãnh Phi Nhan cười nói: “Ngươi vẫn
nên qua xin ý kiến của Ẩm Thiên Hành đi!”
Ẩm Thiên Hành thật sự bị chọc tức đến trào máu.
Hôn lễ của Vu Chung và Ẩm Tâm Nhị cử hành
đúng kỳ hạn, Tàng Ca và Lãnh Phi Nhan cũng đến dự. Hôn lễ không quá
long trọng nhưng lại rất ấm áp. Đối với những người đao dính đầy máu mà
nói thì không có gì khiến người ta hâm mộ hơn chuyện rốt cuộc ôm được mỹ
nhân về nhà.
Lúc ấy, gần như tất cả mọi người trong Yến Lâu đều đang tham gia hôn lễ này, không ngờ có một chuyện khác cũng đồng thời xảy ra.
Hôm đó, Lãnh Phi Nhan và Tàng Ca không có
việc gì làm, cho nên đi tản bộ trong vườn. Hoa mai đã sắp tàn hết rồi,
Lãnh Phi Nhan ép Tàng Ca vài lần, bảo y cũng phải vẽ bức chân dung cho
nàng.
Tàng Ca thử vài lần, cuối cùng vẫn phải vò nát tác phẩm đã hoàn thành một nửa. Y không vẽ ra được cảm xúc ấy.
Lúc người của Tàng Kiếm sơn trang đến tìm
Tàng Ca thì y đang ngẩn ngơ nhìn hoa mai đầy cây. Người hầu chỉ cung
kính nói lão gia mời thiếu trang chủ về nhà một chuyến. Lúc ấy Lãnh Phi
Nhan không có mặt.
Khi Tàng Ca về tới Tàng Kiếm sơn trang, Tàng lão gia và phu nhân đều làm mặt lạnh, dẫn y vào một mật thất.
Tàng Ca tràn đầy nghi vấn, lúc bước vào
thì phát hiện bên trong có mấy cái bài vị. Tàng lão gia lạnh giọng quát:
“Quỳ xuống, lạy đi!”
Nhìn Tàng Ca ngoan ngoãn quỳ xuống, lơ ngơ lạy mấy cái, ông mới nghiêm giọng nói: “Tàng Ca, con có biết họ là ai không?”
Tàng Ca ngẩng đầu, loáng thoáng nhìn thấy cái tên Thu Vô Ý, nên biết đó đều là những người có tiếng tăm một thời trong giang hồ.
“Tàng Ca, mỗi bài vị ở đây đều là những
anh hùng lừng lẫy trong giang hồ, cũng là bằng hữu thâm giao của cha lúc
trước.” Ánh mắt ông mơ màng, dường như lại nhớ đến chuyện năm xưa: “Thế
nhưng bây giờ chỉ còn là những bài vị lạnh ngắt.”
Đương nhiên Tàng Ca đã nghe qua tên Thu
Vô Ý, lại loáng thoáng đoán được chuyện gì. Quả nhiên câu tiếp theo của
Tàng lão gia đã chứng thực suy đoán của y: “Đều chết trong tay của Yến
Lâu. Bọn chúng là một đám động vật máu lạnh, chỉ biết nhận tiền giết
người!”
“Sao cha lại biết?” Lúc ấy, Tàng Ca cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lướt qua, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không nắm bắt được.
“Con còn muốn giấu cha sao?” Tàng lão gia
thở hồng hộc, Tàng phu nhân vừa vuốt ngực ông vừa nói: “Con trai, từ
nhỏ cha mẹ dạy con phải chính trực, con cũng luôn lấy hiệp nghĩa làm lẽ
sống, sao bây giờ lại quan hệ với loại người như thế, còn dẫn ả về sơn
trang…” Đột nhiên bà nghĩ tới chuyện gì, vội vàng hỏi: “Có phải do ả ép
buộc con không?”
Tàng lão gia cũng cả kinh: “Tàng Ca, có phải ả dùng thứ gì uy hiếp con không?”
Tàng Ca cụp mắt xuống. Nếu như là trước
đây, có lẽ y sẽ không chút do dự mà gật đầu nói phải. Thế nhưng bây giờ y
bắt đầu không hiểu lòng mình. Nếu là do nàng uy hiếp y, sao y còn để lộ
sự cam tâm tình nguyện? Mùi đàn hương thoang thoảng, vẻ mặt mỉm cười
nhưng cô độc ấy, cảm giác ôm nàng vào lòng, từng chút, từng chút đau
lòng… Làm sao có thể gạt được chính bản thân mình chứ?
Nhưng trong mắt phu thê Tàng lão gia, vẻ
mặt ấy lại có một ý nghĩa khác: “Con ta, sao cha lại không biết thủ đoạn
của nữ ma đầu này chứ. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép ả hủy hoại con
trai mình!”
“Không, cha…” Tàng Ca ngẩng đầu lên, tràn
ngập vẻ mâu thuẫn. Sự căm ghét khi xưa đâu? Sự hiệp nghĩa chính phái,
coi ác như thù ngày xưa đâu? Cho nên đôi mắt vẫn luôn trong sáng rạch
ròi ấy cũng hỗn loạn.
“Không sao, con của ta!” Tàng lão gia
bỗng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần con chính thức bái đường thành
thân, Lãnh Phi Nhan kia đường đường là lâu chủ Yến Lâu, chẳng lẽ còn
muốn làm vợ bé cho con chắc?”
Lúc này, rốt cuộc Tàng Ca cũng biết chỗ
nào khác thường: “Cha, cha nói thật cho con biết, từ đâu mà cha biết con
và nàng… và nàng ở bên nhau? Là ai bày cho cha cách này, bảo con thành
thân?”
Tàng lão gia cứng người, nhưng chỉ nói: “Chuyện này con không cần phải biết, cứ làm theo những gì chúng ta nói là được.”
“Nhưng cha…”
“Tàng Ca! Con nghĩ mình đủ lông đủ cánh
rồi nên không cần nghe lời cha mẹ nữa có phải không? Hay là con thực sự
muốn ở cạnh ma đầu kia cả đời này, chịu sự khống chế của ả?”
Tàng Ca hoàn toàn mê man. Y phát hiện không biết từ bao giờ, mọi hành vi của mình đã hoàn toàn trái ngược với lúc đầu.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.