Kẹo Bạc Hà
Chương 20: Ngăn cách
Mùa hè vẫn chải những đợt nắng khủng
khiếp xuống thành phố Nhị Hà, từng đợt như thiêu đốt con người ta. Hôm nay là
buổi sáng thứ hai đầu tuần, Dương Lạp cùng Trân Trân sải từng bước nặng nề đến
trường, trường cấp ba Hòa Diện giờ đây là nơi Dương Lạp cảm thấy mệt mỏi nhất.
Vậy mà sự thật vẫn là sự thật mà thôi.
Không khí thật nhộn nhịp,
người ra kẻ vào lũ lượt như hội, nhưng hai người họ chẳng quen ai cả, chỉ lẳng
lặng nhìn nhau cười an ủi. Vậy là kết thúc kì học này là họ đã lên lớp 12 rồi,
nhanh thật đấy. Rồi cả một tương lai tươi rói phía trước nữa. Vừa bước vào lớp
học, Dương Lạp đã thấy ngột ngạt, hình như vẫn không ai chào đón cô. Nghĩ mà
thấy thật bức bối trong lòng. Tiết học đầu tiên là luận văn, cô giáo đã bước
vào lớp từ lâu, giở cuốn sổ điểm danh to tướng và chỉnh lại cặp kính thô kệch:
- Phạm An An?
- Có
- Phạm..
" Rầm"
Cánh cửa lại một lần nữa
bị đã bung ra, và xuất hiện một hình dáng quen thuộc, không ai khác chính là
Hoàng hiểu vương. Vẫn như mọi hôm, cậu mặc chiếc áo sơ mi màu đen nhăn nhúm như
thể lâu ngày chưa giặt, mái tóc màu hạt dẻ bị rối tung. Dương Lạp ngẩng đầu nên
nhìn một lúc rồi lại cúi xuống không để ý. Đối với cô, dường như vẫn chưa chấp
nhận hắn ta là anh Phong. Cứ như thế, Hoàng Hiểu Vương nghênh ngang bước vào
lớp trước sự tức giận tột đỉnh của cô dạy Luận Văn. Cậu ta lại làm điều vô ích
nữa rồi.
Buổi học nhanh chóng kết
thúc cùng với cả đống bài tập về nhà, Trân Trân xị mặt nhìn bạn, Dương Lạp cũng
thấy không hứng thú lắm, cô dạo này rất hay mệt mỏi. Nghĩ cũng cảm thấy thật
lạ, nhưng quả thật gần đây cơ thể cô giống như bị suy nhược vậy. Cái bụng hai
cô gái kêu ré, họ vội vã kéo nhau vào nhà ăn tìm một góc tối và ngồi chờ thức
ăn. Vừa lúc đó, Hoàng Hiểu Vương bê khay đồ của mình đến, cười ngạo nghễ:
- Tôi ngồi đây được chứ?
Dương Lạp lừ cậu một cái
rồi gật đầu. Trân Trân hí hửng kéo cho cậu chiếc ghế, Hoàng Hiểu Vương ngồi
phịch xuống. Cô đầu bếp bê cho họ hai khay rồi nhanh chóng trở lại công việc.
Dương Lạp lặng thinh không nói gì, cô vẫn còn giận anh vì vụ lần trước không
nói cho cô về người đàn bà đó. Bỗng Hoàng Hiểu Vương gắp cho cô một con tôm vào
bát, cô ngẩn người nhìn anh. Anh với tay xoa nhẹ đầu cô, cười dịu dàng:
- Ngốc! Không phải em rất thích ăn tôm sao.
Dương Lạp cúi thấp đầu,
cô ngượng đỏ mặt, lòng cũng thắt lại, không hiểu vì sao anh lại dịu dàng như
thế. Trân Trân ngồi cạnh bĩu môi:
- Ghê!
- À! Cái cô ngốc này!
Hoàng Hiểu Vương bật cười
cốc đầu Trân Trân, khiến cô bạn vô cùng tức giận. Bữa ăn diễn ra thật vui vẻ.
Khi rời về lớp, Hoàng Hiểu Vương kéo Dương Lạp nán lại.
- Chuyện gì vậy?- Dương Lạp lạnh nhạt nói.
- Em vẫn giận anh à?
- Hừ!
Hoàng Hiểu Vương nhìn em
hối lỗi, ra vẻ đáng thương, khiến cô phải bật cười:
- Thôi, đừng có làm bộ nữa, buồn cười chết mất.
- A ha ha ha ha, em cười rồi này.
- Thôi về lớp đi!
- À Khoan! - Hoàng Hiểu Vương kéo tay Dương Lạp. Cô
quay lại ngạc nhiên.
- Nam Dĩnh hẹn...em 5 giờ tại bến xe buýt đó.
Cô khẽ gật đầu để biết
mình đã nghe. Rồi nhanh chóng chạy vào lớp. Hoàng hiểu Vương đứng lặng người,
cậu cảm thấy dường như đâu đó trong tâm hồn em vẫn chưa chấp nhận cậu thật sự.
Tiếng mưa rơi lách tách
trên những phiến lá xanh, bộp bộp xuống mái nhà nặng trĩu, mùa này mưa đến thật
bất ngờ, khiến cho người ta không kịp trở tay. Dương Lạp ngồi cạnh cửa sổ, cô
bâng khuâng ngắm nhìn cảnh vật, trong lòng có chút bất an, không hiểu cảm giác
này là gì. Đến khi tiếng trống báo kết thúc giờ học vang lên, cô mới thoát khỏi
trạng thái đó. Bây giờ đã 4 giờ chiều rồi, cô cần về nhà chuẩn bị cho cuộc hẹn
với Nam Dĩnh. Một chiếc váy kẻ ca rô và mái tóc thắt đuôi ngựa khá là ổn. Cô
bật chiếc ô và ra khỏi nhà. Vì trời mưa nên đường đi vắng hẳn người, không gian
lặng lẽ đến nỗi Dương Lạp nghe rõ nhịp tim mình đập liên hồi hòa cùng tiếng
bước chân nặng trịch. Khi đến trạm xe buýt thì cũng đã 4 giờ 30 phút. Từ xa cô
đã thấp thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của Nam Dĩnh nhưng lại trong bộ đồng
phục học sinh, mái tóc cậu khẽ bay bay trong cơn mưa phùn. Dương Lạp thấy lòng
xao xuyến kì lạ, có chuyện gì mà cậu phải gọi cô đến tận đây.
- A...chào!- Tự nhiên Dương Lạp thấy ngượng ngùng.
- Chị đến rồi?
Đúng lúc đó chiếc xe buýt
vụt đến, Nam Dĩnh kéo tay Dương Lạp lên xe khiến cô bất ngờ. Khi cả hai đã ngồi
trên xe, Nam Dĩnh vẫn im lặng khiến Dương Lạp vô cùng bối rối, cô quay sang
nhìn cậu, những hạt mưa vẫn còn lấm tấm trên mái tóc màu vàng của cậu, chúng
lung linh như những viên ngọc nhỏ xíu vậy. Cô muốn đưa tay ra vuốt nhưng lại sợ
không dám làm. Từ khi lên xe đến giờ, cậu chỉ nhìn ra cửa sổ, rất trầm tư?
- Chúng ta....đang đi đâu?- Dương Lạp hỏi thật khẽ.
-.....
- Dĩnh...
- À! Đến bãi biển gần đây...
- Để làm gì...?
Cậu lại tiếp tục im lặng,
những hạt mưa làm mờ cửa kính xe, không thể nhìn rõ bên ngoài là gì, nhưng sao
Nam Dĩnh vẫn quay ra đấy? Đâu thể nhìn thấy gì? Cậu đang trốn tránh cô sao? Nỗi
tò mò khiến lòng Dương Lạp rối tung lên, cô không thể chịu đựng nổi sự kì lạ
của cậu ấy. Khi những thay đổi trong suy nghĩ lẫn vẻ bề ngoài của cậu ấy khiến
cho Dương Lạp đau thắt. Cô không tưởng tượng được tại sao mình lại có suy nghĩ
như thế. Đã 30 phút trôi qua, chiếc xe dừng tại trạm cuối, Dương Lạp và Nam
Dĩnh bước xuống xe. Bên ngoài là cả một bờ biển rộng thênh thang không nhìn rõ
bờ bên kia nữa, bốn xung quanh lặng lẽ như tờ, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào cùng
tiếng gió vi vút thổi. Nam Dĩnh ngồi xuống bên cát, ngắm nhìn cảnh biển. Dương
Lạp đành ngồi xuống cạnh cậu:
- Có chuyện gì vậy em?
- Em...
Nam Dĩnh định nói gì đó
nhưng cuối cùng lại im lặng, để mặc Dương Lạp đang hết sức ngạc nhiên, cô lay
mạnh người cậu:
- Rốt cuộc là em làm sao vậy?
- Em xin lỗi, chị bình tĩnh đi.
- Chị không thể bình tĩnh được! Em đang cư xử quá kì
lạ!
- Thì sao? Em đâu phải là đồ của chị mà chị thích em
thế này thế nọ!
Câu nói của cậu khiến
Dương Lạp ngây người, cô hơi sững sờ, trước đây cậu đâu nói vậy với cô bao giờ,
thật kì lạ. Ánh mắt cậu lạnh lùng quá, dường như nó xoáy thẳng vào tim cô, cô
thấy tim nhói đau. Cô đành buông tay áo cậu:
- Chị...xin lỗi!...
- Hôm nay em đưa chị đến đây, là để nói với chị một
chuyện...
- Em...nói đi....
- Trò chơi đến đây là kết thúc.
- Trò chơi? - Dương Lạp nghe rõ tiếng tim mình đập
thình thịch.
- Tất cả chỉ là trò chơi mà thôi, và bây giờ, em và
chị hay coi như không quen biết.
Dương Lạp gượng cười, cố
không hiểu những điều cậu ấy nói nhưng sao mọi thứ lại quá rõ ràng như vậy? Cậu
ấy đang nói tất cả chỉ là một trò chơi, một trò chơi độc ác. Thật không thể tin
được điều này. Dương Lạp nhìn thẳng vào mắt Nam Dĩnh:
- Em đang đùa phải không? Trò chơi gì chứ?
- Không, em không đùa đâu! Tất cả đã qua hết rồi, và
chúng ta không có quan hệ gì hết?
- Ha ha...đừng có đùa dai như vậy chứ.....
- Chả có gì là đùa cả...
- Chả lẽ gặp chị ở bệnh viện cũng chỉ là trò đùa?
- Phải!
- Câu chuyện em đánh nhau vì bạn gái cũng là đùa?
- Phải!
- Chuyện em giúp đỡ và an ủi chị cùng là đùa?
- Phải!
Cô nghe giọng mình run run:
- Và cả chuyện em...nói thích...chị cũng là...đùa?
- Phải!
" Không thể nào! Cậu ấy đang nói dối, tất cả là
dối trá...Những kỉ niệm đó không thể nào là trò đùa được."
Nhưng là sự thật, chính
khoảnh khắc này đây, cậu ấy đang thừa nhận tất cả, chính trong giờ phút này
đây, tim cô như muốn vỡ tung ra. Từng lời như cắt vào trái tim non nớt của cô
một vết cắt thật sâu, thật đau đớn, nó đang rỉ máu. Và một lần nữa, những hạt
mưa vô tình, lạnh lẽo lại rơi, bay bay trong cơn gió lãng du, khiến toàn thân
cô buốt giá. Cậu đứng bật dậy, lạnh lùng bước đi, Dương Lạp hốt hoảng, hét lên:
- Dừng lại, hãy nói với chị tất cả chỉ là trò đùa
thôi!
Cô cảm tưởng cổ họng mình
nghẹn ứ lại, thật khó khăn để nói. Nhưng cậu ấy vẫn bước đi.
- Tiểu Dĩnh! Chị phải làm sao? Tại sao ngay cả em cũng
lừa dối chị? Tại sao...........?
Cô bật khóc, tiếng khóc
của sự đau đớn tột cùng, tiếng khóc chứa đầy sự oan trái, nghẹn ngào...
- Tại sao? Tại sao lúc nào chị cũng thích khóc thế hả?
Chị tưởng làm như vậy sẽ được người khác thương hại ư?
" Thương hại? Cậu ấy
đang nói là thương hại mình sao? Sao mọi chuyện lại như thế này? Nếu chỉ là trò
chơi thì sao không tiếp tục nó đi, tại sao lại kết thúc một cách quá phũ phàng
như vậy? Mình là đứa con gái tệ như vậy sao? Nhưng biết làm thế nào đây? Mình
không thể kiểm soát được nước mắt của mình nữa..." Cô nghe trái tim mình
đang thét gào đau đớn. Nam Dĩnh lại tiếp tục bước đi, tấm lưng của cậu lúc này
sao xa vời quá, dường như bây giờ cậu không còn là con người của ngày xưa nữa.
- Khoan, em không thể đi như thế được! Chị.....chị đã
thích...em mất rồi!
Cô đã nói ra rồi, nói ra
điều cô ấp ủ bấy lâu rồi, sao lại nhẹ nhõm như thế này, có phải câu nói ấy đã
rất khó chịu, muốn buông ra từ lâu lắm rồi không? Nhưng...Nam Dĩnh khựng lại,
cậu quay người, làn mưa khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, chỉ có
giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Sao? Chị thích tôi? Đùa à? Hay một cách để níu giữ
của chị à? Thôi đi!
Và rồi, bóng cậu khuất xa
dần...Dương Lạp đứng lặng người, mưa rơi ướt đẫm mái tóc cô, ướt đẫm bờ vai cô,
ướt đẫm trái tim băng giá của cô. Thế là kết thúc rồi, bây giờ cậu ấy đã quay
lưng với cô, nói lời khinh miệt với cô, coi cô là món đồ chơi đã hết tác dụng.
Và giờ đây, cô lại bị phản bội lần thứ hai, cô tự nhủ sẽ không thể tin ai nữa,
không tin bất cứ ai trên đời này. Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt trắng
nhợt nhạt, trước mắt chỉ là một màu đen tối mà thôi. Đúng như cậu ấy nói, trò
chơi đã kết thúc rồi, cũng như cánh cửa trái tim cô đã khép lại vĩnh viễn...Bao
nhiêu yêu thương như đang hóa thành mưa...
Đưa chị đến đây, đến nơi
xa xôi này rồi bỏ chị lại đó chẳng phải sẽ tăng gấp đôi nỗi đau sao, chẳng phải
lời chia tay của cậu sẽ tăng thêm độ xát muối hay sao. Trời mưa càng khiến nó
trở lên tang thương hơn.
Nam Dĩnh đã đi thật xa,
nhưng đâu ai biết, nơi khóe mắt cậu đang lấm tấm nước, tự hỏi là mưa? Hay là
nước mắt cậu?
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.