Đại Đường Đạo Soái

Chương 220: Giương thương múa kiếm




Gián quan bước ra nói:

- Chuyện giữa quốc gia cùng quốc gia, quan hệ tới hàng vạn hàng ngàn người, vì chuyện nhỏ lại hỏng chuyện lớn sao? Hai nước chiến lên, sẽ có bao nhiêu bách tính lâm vào nỗi khổ chiến tranh, bao nhiêu quân tốt phải ra chiến trường, tạo thành bao nhiêu nhân gian thảm kịch, điểm ấy không biết Đỗ tướng quân có nghĩ tới hay không? Cổ ngữ có câu: Hai tệ nên chọn bên nào nhẹ, hai quyền chọn quyền nào nặng hơn. Nếu khởi binh làm trăm họ lầm than, thương tổn vô số tính mạng, mà dùng nhân nghĩa trị đức, có thể tránh thương tổn thật lớn! Không từng nghe qua nhân đức là một thanh kiếm sắc bén có thể đâm thủng tâm linh cứu vớt vạn dân hay sao? Cùng với động binh qua, không bằng dùng nhân nghĩa hòa nhã, đạo người hướng về phía trước!

Gián quan nói thật hiên ngang lẫm liệt, trên người như lộ ra cỗ lăng nhiên chính khí.

Đỗ Hà nghe xong vừa tức lại phục, loại từ ngữ ghê tởm người như vậy mà hắn vẫn có thể nói thật thong dong, thật sự làm cho người ta “phục cái rắm” cúi đầu sát đất.

- Giỏi cho câu hai tệ chọn cái tệ nhẹ hơn, hai quyền chọn quyền nào nặng hơn!

Đỗ Hà cười ha hả, châm chọc nói:

- Thật không biết đầu óc của ngươi chứa rơm rạ hay là rác rưởi bên trong, nói ra lời ngu ngốc như vậy được!

- Ngươi…ngươi mắng chửi người!

Gián quan tức giận đến mặt đỏ tai hồng, run run lên.

- Mắng ngươi thì thế nào!

Vẻ mặt Đỗ Hà xem thường nói:

- Con đường tơ lụa là một trong những kinh tế mạch máu của Đại Đường, thương lữ lui tới đều là dê béo, giết một chuyến kinh thương đủ ăn vài năm. Hành động lần này của Cao Xương đã khơi dòng cho việc cướp bóc xâm phạm, hơn ba mươi quốc gia Tây Vực hiện tại đều đang chờ xem phản ứng của Đại Đường chúng ta. Nếu Đại Đường nhịn nhục cho qua chuyện, bọn hắn sẽ có ý nghĩ gì? Bọn hắn sẽ không cảm thấy được Đại Đường cao thượng, ngược lại sẽ cho rằng Đại Đường yếu đuối, Đại Đường vô năng, sau này mỗi khi họ không có tiền, thì cứ xuất binh gây rối con đường tơ lụa một chút, không những buôn bán lời không cần vốn liếng, nếu bị phát hiện ra cũng không sao cả. Bởi vì Đại Đường có đám người ngụy nho miệng đầy nhân nghĩa như các ngươi bảo hộ, bọn hắn không cần chịu trách phạt gì. Từ nay về sau, kinh tế mạch máu của Đại Đường vĩnh viễn không còn được ngày thái bình, đến tột cùng bên nào nặng bên nào nhẹ? Kẻ ngốc cũng đều nhìn ra!

- Cũng không biết cha ngươi là ai, lại sinh ra một kẻ dở hơi như ngươi, ngay cả điều lợi và hại cơ bản nhất cũng không thể phân chia rõ ràng. Nếu là ta, bật người đi tìm một sợi dây treo cổ cho rồi, miễn cho nhìn thấy ngươi lại cảm thấy mất mặt xấu hổ!

Đỗ Hà bĩu môi, ngưỡng đầu, khinh thường thấp giọng nói thầm một câu.

Thật không nghĩ ra, một câu nói thầm vô ý của hắn lại sách dẫn mọi người ồ lên cười.

- Ngươi…ngươi…

Gián quan tức giận đến dựng thẳng tóc, hơi thở ngày càng dồn dập, quát lên một tiếng, đầu vừa lệch cả người ngã trên mặt đất, trực tiếp tức giận đến hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Hà vẻ mặt vô tội, làm sao dự đoán được đối phương lại không chịu nổi chửi mắng như thế.

Lại không biết lời nói của hắn ác độc tới cỡ nào!

Đương nhiên đây là nhắm vào chính bản thân gián quan kia, cũng chính là nhắm vào chính Thôi Liệt, những người khác nghe lời này tuy tức giận, nhưng không tới mức ngất đi, Thôi Liệt lại khác hẳn. Xét đến cùng là bởi vì một câu “Nếu là ta bật người đi tìm sợi dây treo cổ cho xong, miễn nhìn thấy ngươi mất mặt xấu hổ”.

Đây chỉ là một câu nói thật bình thường, nhưng đối với Thôi Liệt mà nói là bùa đòi mạng. Chỉ vì phụ thân của Thôi Liệt là thắt cổ chết, Thôi Liệt là người của Thôi gia trong môn phiệt sĩ tộc, phụ thân hắn Thôi Bình Văn thắt cổ tự sát ở ba năm trước đây, không rõ nguyên nhân cái chết.

Bởi vì địa vị của Thôi Bình Văn ở Thôi gia thật hiển hách, lại là đại nho nổi tiếng, cái chết của hắn cũng tạo thành náo động nhất thời, cơ hồ ai ai cũng biết.

Thôi Liệt vừa giữ tròn đạo hiếu quay về triều đình chưa tới mười ngày, bị Đỗ Hà nói như vậy, cả triều văn võ hiểu rõ tình hình đều đưa mắt nhìn hắn, bộ dáng như chợt hiểu ra “thì ra là thế nên cha ngươi mới chết”.

Lời nói của Đỗ Hà không thể nghi ngờ chính là một lưỡi dao sắc bén trực tiếp chọc một đao vào ngực hắn.

Gặp phải trùng hợp ngoài ý muốn như vậy, hết đường chối cãi, Thôi Liệt liền cảm thấy đầu óc như gặp sấm sét giữa trời quang, trực tiếp ngã xuống ngất đi.

Cả triều văn võ một đám đều cổ quái nhìn Đỗ Hà, đều cảm thấy hắn thật xấu xa a!

Đỗ Như Hối cũng không nhìn được, đang định quở mắng, lại có một vị gián quan nhảy đi ra:

- Đỗ tướng quân, quân tử không nhắc nỗi đau của người, không bóc vết thương người khác. Ngươi lại đi bóc vết thương của người khác, là có ý gì?

Đỗ Hà không hiểu ra sao, nói:

- Cái gì bóc vết thương của hắn, người này là ai ta cũng không nhận ra, chỉ thuận miệng nói thầm một câu, bóc vết thương gì chứ?

Đối với chỉ trích của gián quan Đỗ Hà hoàn toàn khó hiểu.

Nghe xong câu nói của Đỗ Hà, cả đám người lại đưa mắt nhìn nhau. Mỗi người đều bi kịch nhìn Thôi Liệt té trên mặt đất, đều hiểu được đây chỉ là một hiểu lầm thật “mỹ hảo”.

Lý Thế Dân cho người kéo Thôi Liệt đưa xuống cứu chữa, khái một tiếng nói:

- Người không biết không tội, Đỗ Hà, ngươi không lòng dạ vô tình nói như vậy, liên cũng không xử phạt ngươi. Nhưng nên lấy làm giới, đây là triều hội, thượng nghị quốc sự, không phải hội quán cho các ngươi cãi nhau, đều nghiêm túc một chút cho liên!

Lời này của Lý Thế Dân rõ ràng thiên vị Đỗ Hà, không có ý định truy cứu lời cuồng ngôn của hắn. Không thể không nói có hậu trường mạnh mẽ thật dễ hành sự, chư thần dưới điện lại có thể thế nào?

Thấy Đỗ Hà vẫn chiếm cứ thượng phong, lại có một gián quan nhảy đi ra:

- Miệng đầy lời lẽ sai trái, nói năng bậy bạ! Bệ hạ, Đỗ tướng quân chỉ là con nhà võ nhỏ bé, căn bản không hiểu nho học, không biết nho học rộng lớn. Hắn thuận miệng nói căn bản là không tồn tại. Đại Đường lấy nhân đức khoan dung Cao Xương, các quốc gia Tây Vực nghe thấy tất nhiên cảm nhận sâu sắc nhân nghĩa của thiên triều ta. Biết Đại Đường là lễ nghi chi bang, không những sẽ không như Đỗ tướng quân nói! Vọng động binh đao, ngược lại càng thêm tai hại. Đỗ tướng quân không nghe nói qua lấy ân báo oán sao?

- Báo muội của ngươi!

Đỗ Hà mắng nhỏ một câu không ai nghe hiểu, sau đó cười lạnh nói:

- Nói các ngươi là ngụy nho, còn thật không hề nói sai. Vị nhân huynh này, bỏ đi, ta cũng không biết tên của ngươi, ngươi nói lấy ân báo oán xuất từ nơi nào? Ta đọc sách thiếu, không quá nhớ rõ!

Vẻ mặt gián quan xem thường nói:

- “Luận Ngữ hiến vấn” có câu: Dĩ đức báo oán, hà như? Tử viết: Hà nhĩ báo đức? Lấy trực báo oán, dĩ đức báo đức!

Đỗ Hà cười hì hì nói:

- Tốt lắm. Thỉnh dùng lý giải của ngươi giải thích ý tứ của những lời này đi?

Gián quan giật mình, sắc mặt biến đổi.

Toàn bộ những người có chút học thức trong điện đều bắt đầu thì thầm, thanh âm nghị luận xôn xao.

- Như thế nào, giải thích không được? Ai!

Đỗ Hà thở dài một tiếng nói:

- Nhìn thấy sự ngu dốt của ngươi, ta thật cảm giác trí tuệ của mình quá ưu việt đi thôi!

- Để ta giải thích với ngươi đi, Khổng thánh nhân nói rất đúng “dĩ trực báo oán”, một người nếu bị người tổn thương, có lỗi với ngươi, có thể dùng sự chính trực công chính của ngươi mà trả lại cho bọn họ. Nhưng không phải là lấy ơn báo oán cẩu thí như ngươi nói, đó là đám ngụy nho các ngươi không hiểu giả hiểu, bịa đặt nói dối!

Đỗ Hà bước tới trước nói:

- Hiện giờ Cao Xương quốc lấn Đại Đường quá đáng, chẳng những hủy mạch máu kinh tế của Đại Đường, còn giết Đại Đường thương lữ, tạo thành từng vụ huyết án. Hành vi phạm tội như thế há có thể tha thứ? Tiểu tử bất tài, gần đây cũng từng đọc qua đạo lý thánh nhân cơ bản.

Cũng biết nho học phát nguyên ở thánh nhân Khổng Tử, á thánh Mạnh Tử, biết chắc Nho học lấy nhân làm gốc, lễ trọng nghi, hiểu đạo nghĩa. Nhưng nhân chính là nhắm vào dân chúng, lấy nhân ái trị quốc. Lễ tiết lại nhắm vào quân tử, người thủ lễ. Xin hỏi các vị đại nho tại đây, thánh nhân có ngàn vạn câu nói, nhưng có câu nói nào nói nhường nhịn ngoại tộc, để cho ngoại tộc khi dễ mà không hoàn thủ?

Bị động bị đánh chưa bao giờ là phong cách của Đỗ Hà, hôm nay hắn bị lời biện hộ của những đại nho làm tức giận đến hồ đồ. Gần đây được Trường Nhạc khích lệ, hắn đọc qua mấy quyển kinh điển nho gia, biết một ít điển cố lịch sử, danh nhân danh ngôn, cũng có chút tâm đắc. Cho nên chủ động phóng ra, tính toán cho bọn hắn biết tay một trận.

Người trong điện đều nói không ra lời.

Nho gia lấy nhân nghĩa làm gốc là không giả, nhưng nhằm vào ngoại tộc lại không có, ít càng thêm ít. Bởi vì ở thời kỳ Xuân Thu, quốc nội hỗn loạn, ngoại tộc chung quanh cũng không hề có chút quan hệ nào.

Trữ Toại Lương nói:

- Thánh nhân tuy không có nhắc tới nhường nhịn ngoại tộc, nhưng nhân đức há lại phân chia quốc gia, thiên triều thượng quốc vì sao lại không thể thi hành chính trị nhân từ với ngoại tộc?

Trữ Toại Lương nói một câu lại nhắc tới chỗ mấu chốt, toàn bộ chủ hòa phái trong điện đều âm thầm ủng hộ cho hắn.

Đỗ Hà không nhanh không chậm nói:

- Nhân đức tự nhiên không phân biệt quốc gia, nhưng chẳng lẽ còn không biết nhìn người mà tuyển chọn sao? Bỏ đi, không nói tới việc này. Không biết Trữ đại nhân có nghe qua một câu nói: “Tẩm thiêm chẩm kiền, bất sĩ, phất dữ cộng thiên hạ dã. Ngộ chư thị triêu, bất phản binh nhi đấu. Thị hà ý?”

Trữ Toại Lương có vết xe đổ, không dám tùy tiện trả lời.

Đỗ Hà tự hỏi lại tự đáp, ngạo nghễ nói:

- Đây là một đoạn đối thoại của thánh nhân Khổng Tử cùng đồ đệ Tử Hạ. Tử Hạ hỏi Khổng Tử: “Thù của cha mẹ nên làm thế nào? Khổng Tử đáp: Thiêm chẩm kiền, bất sĩ, phất dữ cộng thiên hạ dã. Ngộ chư thị triêu, bất phản binh nhi đấu!

- Ý tứ chính là Tử Hạ hỏi Khổng Tử thù giết cha mẹ nên làm thế nào, Khổng Tử đáp: Dù phải nếm mật nằm gai, cũng phải tự mình đi trả, không đi tố quan. Không lưu ý sự nghiệp, tìm kiếm cừu địch. Cùng cừu nhân bất cộng đái thiên, khi gặp được cừu nhân, không cần trở về lấy binh khí, bất luận trường hợp, bất luận địa điểm, lập tức quyết tử!

Đỗ Hà nghiêm sắc mặt, lớn tiếng quát:

- Thù cha còn không đội chung trời, huống chi quốc thù? Chư vị đại nhân, đối với một cừu địch còn đi nói nhân đức, có phải quá choáng váng rồi hay không?

- Bệ hạ!

Hắn cúi đầu hướng Lý Thế Dân, cao giọng nói:

- Phụ thân ta thuở nhỏ dạy ta, có nước mới có nhà, nước không còn, nhà sao tồn tại. Song thân đúc ta cốt nhục, mà Đại Đường lại dựng ta linh hồn. Ở trong lòng Đỗ Hà, vinh nhục của Đại Đường nặng hơn hết thảy, càng hơn sinh mệnh. Ác thanh chí, tất phản chi, lời của Mạnh Tử Đỗ Hà không dám quên, hiện giờ Cao Xương Cúc Văn Thái giết thương lữ Đại Đường ta, đoạn kinh tế mạch máu của Đại Đường. Thật sự lấn chúng ta quá mức. Lấn quốc gia ta, giống như giết phụ mẫu ta, vi thần thề cùng bọn hắn không đội chung trời!

Những lời này của Đỗ Hà hùng hồn mạnh mẽ, rung động lòng người. Tuyệt đại bộ phận quan viên trong triều cũng bị lời nói của hắn làm cho nhiệt huyết sôi trào, cùng đứng bật lên, bái nói:

- Chúng thần cùng thề không đội chung trời!

Những người này chính là Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hầu Quân Tập, Lý Tích, Trình Giảo Kim, là những nhân vật quan trọng nhất trong triều.

Thanh âm hô quát của bọn họ chấn động cả Thái Cực điện.

Một đám đại nho ngây người nhìn thanh thế trước mắt, hự hồi lâu không ra cái rắm, đem ánh mắt phóng tới mấy người Ngụy Chinh đứng phía trước!