Kinh Thiên Kỳ Án

Chương 1: Đệ nhất trinh thám Hàn Phong cực kỳ lười biếng (4)




Vợ Lương văn hóa không cao, cũng không có thân thích trong thành phố, không thể làm gì khác hơn là dựa vào nhặt rác duy trì sinh kế; Lương Tiểu Đồng năm nay 10 tuổi, ngày thường vẫn theo mẹ cùng nhau nhặt rác, dựa vào thu nhập ít ỏi tiếp tục đi học.

Hàn Phong bị cảm động. Năm mươi vạn con số không lớn, nhưng chắc chắn cũng đủ thay đổi cuộc sống của hai mẹ con này. Phan Khả Hân tức giận nói: “Mặc dù cảnh ngộ của bọn họ đáng đồng tình, nhưng việc nào ra việc nấy. Cá nhân tôi cũng có thể xuất ra một phần tiền giúp đỡ bọn họ, nhưng nếu xác nhận Lương Hưng Thịnh là lừa bảo hiểm, công ty chúng tôi một phân tiền cũng sẽ không bồi thường.”

Hàn Phong nhìn bốn bức tường cũ nát, lại nhìn Lô Phương, y phục của cô rất cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ, nữ nhân hơn ba mươi tuổi, đang có vị đạo của nữ nhân thành thục, vóc người tuyệt không kém so với Phan Khả Hân. Trong khi trò chuyện, Lô Phương vẫn nức nở nghẹn ngào, bất quá bộ dáng như vậy ngược lại khiến kẻ khác yêu thương. Lương Tiểu Đồng, tóc đen mà dày đậm, tóc ngắn nọ như kim thép cắm trên đầu, lông mày cơ hồ liền thành chữ nhất, bụi bặm không che được khuôn mặt ngây thơ. Nó cắn răng vẫn không khóc, trong ánh mắt lộ ra thành thục không hợp tuổi. Khi Hàn Phong hỏi nó, nó đáp: “Ông ta không phải cha tôi, tôi không có người cha như vậy.” Lô Phương vừa mắng Lương Tiểu Đồng, vừa ôm Tiểu Đồng khóc.

Hàn Phong liếc mắt nhìn Lương Tiểu Đồng, nghĩ đứa bé này rất không tầm thường. “Có lẽ, đây là sự thay đổi vận mệnh của một người chăng. Có thời thơ ấu như vậy, sau này sẽ trở thành dạng gì đây?”

Lúc rời đi, Hàn Phong thở dài nói: “Aiz, người chết không thể sống lại, mặc kệ hắn phạm nhiều lỗi lầm ra sao, đều thuận theo hắn đi. Huống chi, nói không chừng, hắn còn để lại cho các người một ít kinh hỉ đấy.”

Lô Phương còn muốn hỏi gì đó, Hàn Phong và Phan Khả Hân đã vội vã rời đi. Phan Khả Hân nói: “Hiện tại anh đã gặp qua người nhà của người chết rồi, nói đi, anh điều tra được những gì?”

“Thật xin lỗi, Phan tiểu thư, tôi nghĩ đây đúng là tai nạn, tai nạn ngoài ý muốn.”

Phan Khả Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Chúng tôi sẽ tự phái điều tra viên của mình đi thăm dò.” Nói xong, không hề để ý đến Hàn Phong, đi thẳng. Hàn Phong hồi tưởng lại mùi vị, hương thơm cơ thể trên người Lô Phương tươi mát mộc mạc, đây chính là thứ mà mùi nước hoa trên người Phan Khả Hân không bằng.

Sau đó Lãnh Kính Hàn lại tới tìm Hàn Phong lần nữa, Hàn Phong một mực chắc chắn chính là sự cố ngoài ý muốn. Lãnh Kính hàn đi rồi, anh mỉm cười, anh thích làm người quyết định, sự cố phát sinh này có sơ hở, có sơ hở thật to, thế nhưng chỉ cần anh không nói, điều tra viên này sẽ không tra được gì. Quá thương cảm cô nhi quả phụ nọ, công ty bảo hiểm có tiền, bồi thường người ta một chút có gì không thể chứ? Hàn Phong lại nghĩ nghĩ, đối với cách làm của mình phi thường tán thành, anh hài lòng nở nụ cười.

Hàn Phong cho rằng, bản thân đắc tội Phan tiểu thư, cô ta sẽ không trở lại tìm mình nữa. Thế nhưng anh không ngờ, ba ngày sau, Phan tiểu thư thông qua Lãnh Kính Hàn, mời anh đến tham gia một bữa tiệc rượu, nói là bồi lỗi. Vốn Hàn Phong không muốn đi, nhưng vừa nghĩ đến dáng người của Phan tiểu thư, anh liền vui vẻ đồng ý.

Hàn Phong không ngờ tới cư nhiên là một bữa tiệc tối chất lượng cao, bộ âu phục anh từ chỗ Lãnh Kính Hàn đoạt được thật sự hợp nổi, còn không bằng phục vụ viên người ta ăn mặc. Lui tới đều là khách quý, đều là nhân vật thường xuất hiện trên TV, cũng không thiếu người nước ngoài, không ai quen biết Hàn Phong, cũng không có ai để ý đến anh. Phan Khả Hân mặc bộ lễ phục dạ hội tơ lụa bó sát người, lộ lưng tới eo, càng phác họa đường cong thân thể như tranh vẽ, một đôi giày cao gót cao đến không thể cao hơn, khiến cô miễn cưỡng có thể đứng ngang đầu vai Hàn Phong. Tay cô bưng Champagne, đi tới bên cạnh Hàn Phong, mỉm cười, “Hàn đại trinh thám, hình như bộ dạng có chút bối rối nha.”

Hàn Phong vốn là một kẻ lãng tử phóng khoáng, đi tới loại địa phương này quả thật có chút bối rối, bị Phan Khả Hân vạch trần, xoay đầu sang chỗ khác, không đáp lời cô. Phan Khả Hân nói: “Được rồi, ngày đó thái độ của tôi với anh không tốt, là tôi sai rồi. Hôm nay tôi cố ý hướng anh xin lỗi đó. Hàn đại trinh thám có thể hân hạnh mời ngài một ly không a?”

Hàn Phong tiếp nhận rượu, “Tại sao cô có thể tham gia yến hội cao cấp như vậy?” Khiến anh càng kỳ quái chính là, Phan Khả Hân không những được tham gia, mà còn có thể mời mình tham gia, thân phận quản lý bảo hiểm này rất không bình thường nha.
Phan Khả Hân cười nói: “Bác Lãnh không nói cho anh biết sao? Cha tôi --”

Hàn Phong lập tức rà soát trong đầu một lần, trong thành thị này, họ Phan, a, miệng anh hé ra, Phan Khả Hân lấy ngón tay phong trụ miệng anh, gật đầu tỏ vẻ anh đã đoán đúng. Hàn Phong hỏi: “Tại sao cô muốn làm nghề bảo hiểm?”

Phan Khả Hân cong môi, “Rất nhiều người đều hỏi như vậy. Ấn theo suy nghĩ của các người, tôi nên làm CEO của công ty lớn, phải không? Hừ, tôi chẳng qua không muốn kẻ khác cho rằng, tôi sống dưới sự che chở của cha, tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân để sống.”

Hàn Phong nở nụ cười, “Xem ra tôi phải đánh giá lại cô lần nữa mới được, còn là một cô gái tự lập đây.”

Phan Khả Hân nhợt nhạt cười, “Điều tra viên của chúng tôi đã thăm dò, quả thật đúng như lời anh nói, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đây là một tai nạn được xếp đặt. Anh đã đúng, tôi ngày đó còn tưởng rằng anh bao che cho mẹ con nọ chứ, tôi trách lầm anh rồi, xin lỗi.”

Đăng nhập http://ngantruyen.com/ để đọc truyện

Hàn Phong ngược lại xấu hổ, sự cố này rất rõ ràng là Lương Hưng Thịnh lừa bảo hiểm, anh chẳng qua không chỉ thẳng ra mà thôi.

“Ngày mai chúng tôi sẽ cùng Lô Phương ký thỏa thuận bồi thường, cuộc sống của bọn họ rất nhanh sẽ khá hơn.”

Hàn Phong úp mở nói: “Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt.”

“Miss Pan!” Một gã đàn ông quý phái gọi Phan Khả Hân sang, đôi mắt Hàn Phong bắt đầu tìm tòi. Khách nhân nơi này, nam không nói đến, nữ tử đều là báu vật gợi cảm, thiên sứ châu Á kia, có dáng người ma quỷ; Cô nàng châu Âu kia, thân cao hơn 1m80, tóc vàng mắt xanh, cơ thịt như nhựa đặc, bộ ngực lớn đó, ít nhất cũng phải cỡ F.

Hàn Phong lựa chọn mục tiêu, mượn cơ hội tới gần hướng cô nàng châu Âu nọ, anh thình lình ngửi được một cỗ mùi thơm cơ thể kỳ dị, rất thuần, rất nhạt, loại lực hấp dẫn nam giới nói không nên lời, da đầu anh tê rần, thầm nói: “Không đúng, sự tình này có chút không đúng!”

Hàn Phong ngay cả chào hỏi Phan Khả Hân cũng không, liền vội vàng rời khỏi yến tiệc, thừa dịp đêm tối, anh lần thứ hai đi tới hiện trường xảy ra chuyện. Lần này anh dừng lại ở vị trí đụng người thật lâu, quan sát đi quan sát lại. Đó là một giao lộ hình chữ T, ở góc đó là đèn đường, từ hẻm nhỏ đối diện đi ra ngoài là tiệm bán quần áo, tiệm có một tủ kính thủy tinh thật to. Sự tình phát sinh đêm đó, thủy tinh của tủ bị đập nát, Lương Hưng Thịnh có thể dùng dây thừng cao su, một đầu thắt ở nóc tiệm, rũ xuống như một người cao su, thả người cao su trong tủ kính, một đầu thừng cao su vòng qua xà ngang cao phía trên đèn đường; Nghe thanh âm có thể phán đoán kích cỡ của chiếc xe, nhìn đèn xe có thể biết khoảng cách xe với giao lộ, chờ thời cơ chín muồi, hắn kéo thừng cao su, liền làm ra dấu hiệu giả như có người nhảy ra giữa đường, lái xe có chút kinh nghiệm đều lựa chọn quẹo vào hẻm nhỏ, hắn liền có thể tự mình đâm đến, hắn nhẹ buông tay, thừng cao su nọ liền có thể mang theo người giả bay lên nóc nhà. Nếu hắn có đồng lõa hoặc nói cho vợ, thu dọn người giả, liền thiên y vô phùng. (Áo tiên không thấy vết chỉ khâu)

Đoạn ngang đèn đường có vệt màu đen của cao su cọ sát, đây là chứng cứ đầu tiên Hàn Phong phát hiện, anh không nói thẳng ra, là vì vận mệnh của mẹ con kia quá bi thảm, nhưng hiện tại anh thay đổi chủ ý rồi. Bởi vì anh phát hiện, chuyện này, so với tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều!