Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 187: Quyền hành (Thượng)




Trong thư phòng.

Cơn giận của hoàng thượng vẫn còn sót lại chưa tiêu tan trừng mắt nhìn Phương Tranh, Phương Tranh chỉ bồi cười theo, gương mặt cười đến sắp xơ cứng.

“Hừ! Sao ngươi không có chút tiền đồ như thế? Nhà của ngươi đã phú khả địch quốc, hai con mắt ngươi thế nào vẫn cứ nhìn bạc chằm chằm?” Hoàng thượng tức giận nói.

“Hoàng thượng, lời này không thể nói lung tung, phú khả địch quốc còn xa xa không được, lời này của ngài thật quá khoa trương, hơn nữa, đó là bạc của phụ thân vi thần, vi thần cũng không muốn đánh chủ ý đánh lên trên người phụ mẫu...” Phương Tranh nhanh miệng giải thích.

“Cho nên ngươi nghĩ cách đánh lên trên người những phạm quan tội thần kia sao? Uổng cho ngươi còn hoàn hảo nói ra! Tội còn chưa định, lại đánh chủ ý đi xét nhà người ta! Kiếp trước của ngươi có phải là nghèo đến điên rồi không?”

Lời này nói đến điểm quan trọng, Phương Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt lòe lòe chiếu sáng nhìn hoàng thượng, ai thanh nói: “Hoàng thượng, ngài cũng biết sao? Không dối gạt ngài, kiếp trước của vi thần là một người nghèo mạt a, ô ô...”

Nếu như mình có tiền, bao nhiêu mỹ nữ tùy tiện kêu tới mà không được, cần gì phải chạy ra ngoài vỉa hè mua mấy bộ phim bất lương kia về coi? Nếu có tiền, đã có xe ngồi, còn cần tự mình bước đi, kết quả vận khí không tốt vừa... Vừa lúc rơi vào trong cống thoát nước...

Nói đến đây, mục đích bản thân xuyên qua, chính là vì tiền làm hại nha!

Hoàng thượng hừ một tiếng: “Trẫm lười nói chuyện với ngươi! Thẩm tra xử lý Phan nghịch tặc mưu phản và kết đảng, trẫm hoàn toàn giao cho ngươi, lần này không cần thông tam pháp ti hội thẩm, không cần thông qua hình bộ cáo bị, do ngươi suất lĩnh Ảnh Tử trực tiếp thẩm tra xử lý, Long Vũ quân một bên hiệp trợ, trực tiếp hướng trẫm hồi báo, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp! Từ hôm nay trở đi, trẫm giao quyền gám sát đám quan lại cho Ảnh Tử, quyền bắt người và quyền thẩm vấn, hiểu chưa?”

Trải qua chuyện phản loạn, tâm bệnh của hoàng thượng càng ngày càng nặng, hắn đã không còn tin được đại thần bên người nữa, đối với Phương Tranh và Phùng Cừu Đao là công thần cứu giá mới dám yên tâm phân công. Mà tổ chức Ảnh Tử, đã triệt để trở thành một tổ chức đặc vụ chuyên quyền như cẩm y vệ thời Minh triều.

Phương Tranh liên tục gật đầu: “Vi thần tuân chỉ... Còn chuyện xét nhà thì sao hoàng thượng...”

Hoàng thượng không thèm tiếp lời hắn, lại nói tiếp: “Vô Bệnh tham gia Lại Bộ xử lý công việc, trẫm đã có dự định, thế nhưng hài tử này tuy thích chơi đùa nháo loạn nhưng trời sinh tính tình tương đối nhu nhược. Ngươi là bằng hữu cùng học với hắn, thường ngày nên giúp hắn nhiều hơn, nói cho hắn, làm việc chỉ cần yên tâm, có làm sai thì cứ làm, làm sai cũng đừng lo.”

“Dạ, vi thần hiểu rõ... Hoàng thượng, còn chuyện xét nhà...”

Hoàng thượng cũng không để ý đến hắn, lại nói tiếp: “Lần này triều đình tẩy trừ, quan viên trong triều đã ngã xuống hơn phân nửa, trẫm rất đau lòng! Hôm nay các bộ quan chức bị trống không ít, ngoại trừ cho quan viên dự khuyết tạm thời tiếp nhận ra, trẫm quyết định ba tháng sau mở ân khoa, vì nước tuyển nhân tài sẽ đem việc này giao cho thái tử và Vô Bệnh hai người phụ trách. Xem năng lực hai người họ ra sao, ngươi ở bên hiệp trợ một chút.”

“Vi thần tuân chỉ... Hoàng thượng, còn chuyện xét nhà...” Phương Tranh vẫn bất khuất hỏi thử.

“Xét nhà xét nhà! Ngươi chỉ biết xét nhà! Trẫm thật nghĩ không thông, ngươi tham tài sao lại tham tới tình trạng này!” Hoàng thượng rốt cục giận tím mặt, chỉ vào mũi Phương Tranh nổi giận mắng.

“Hoàng thượng, thần oan uổng! Xét nhà xét ra được gì đó, vi thần tuyệt đối không tham một đồng nộp vào quốc khố, vi thần đây là vì muốn cống hiến cho quốc khố trống rỗng của Hoa triều chúng ta...” Phương Tranh vô tội đến cực điểm nháy mắt, ngây thơ đến mức không nhiễm bụi trần.

“Hừ! Ngươi có lòng tốt như vậy? Sợ rằng xét nhà xong, quốc khố có được nhiều lắm khoảng ba phần, còn bao nhiêu đều rơi vào túi ngươi đúng không?” Hoàng thượng lườm hắn, cười lạnh nói.

Oa! Hoàng thượng đúng là thần! Ta còn thực sự dự định như thế...

Da mặt dày như thành tường của Phương Tranh bị người vạch trần, vẫn không hề biến sắc nghĩa chính nghiêm từ nói: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi! Vi thần tuyệt sẽ không tham ô một đồng bạc, nếu hoàng thượng không tin vi thần sẽ phát lời thề độc...”

“Vậy ngươi phát thử một lần xem.”

Phương Tranh giơ lên tay phải, nghiêm trang nói: “Khái khái... Nếu vi thần tham ô một đồng bạc, lão thiên liền phạt vi thần mỗi ngày bị lão bà cho đòn hiểm, một ngày đánh ba lần, lại gặp mùng một, mười lăm thì cho ăn khuya...”

“Cút! Mật nhi của trẫm mạnh mẽ như vậy sao?” Phương Tranh lại thêm một lần thành công khơi mào lửa giận hừng hực của hoàng thượng.

Đương nhiên, không hề ngoại lệ, quân thần hai người lại một lần tan rã trong sự không vui, Phương Tranh bị hoàng thượng đuổi ta khỏi ngự thư phòng, xám xịt đi ra khỏi hoàng cung mà hồi phủ.

Nhưng hiện tại trong lòng Phương Tranh tràn đầy vui sướng, trước khi bị đuổi ra, hoàng thượng rốt cục thả lỏng, đáp ứng cho hắn đi phủ Phan thượng thư xét nhà, thế nhưng hoàng thượng buộc hắn không được tham ô, đối với việc hắn đưa ra quy củ trước kia là chia chín một, hoàng thượng không hề nghĩ ngợi một ngụm liền từ chối.
Không tham ô thì đã không còn là Phương Tranh, vừa phát thệ bất quá chỉ là không tham đồng nào, nhưng nếu nhiều hơn dĩ nhiên phải chướng mắt, nhưng trăm lượng, ngàn lượng, vậy thì không nhất định, trong phủ bị đốt thành như vậy, cũng không thấy hoàng thượng nói là bồi thường cho tan ha.

Xe ngựa đi tới trước cửa Phương phủ, Phương Tranh kinh ngạc phát hiện, công tác tu sửa tiền viện trong phủ đã bắt đầu tiến hành, cửa lớn bị đốt trọi và bảng hiệu đã bỏ cũ thay mới, thợ xây đang chỉ huy người giật đổ tường vây, mọi người đều đang bận rộn lo công việc, khí thế tại công trường nháo ngất trời, thật chẳng khác gì cảnh tượng hoành tráng.

Ngoài cửa còn đang đứng một đám người, những người này mặc quan phục triều đình, mỗi người cầm bái thiếp trong tay, đang tha thiết kiễng chân nhìn vào trong chờ mong. Phương Tranh ngồi trên xe ngựa từ từ đi tới, chúng quan viên hai mắt tỏa ánh sáng, vội vàng chạy tới nghênh đón, tranh giành nhau nói vô cùng ồn ào: “Phương hầu gia đã trở về!”

“Phương hầu gia, tại hạ Dương Châu tri phủ, đặc biệt đến bái kiến Phương hầu gia, chúc mừng hầu gia thăng quan tấn tước...”

“Phương hầu gia, tại hạ Hộ Bộ viên ngoại lang, bái kiến Phương hầu gia, đây là bái thiếp của hạ quan..”

“Mau tránh ra, mau tránh ra, đến ta! Phương hầu gia, hạ quan Lại Bộ...”

“Ôi! Là ai giẫm ta vậy...”

“Các vị đại nhân đã đói bụng chưa? Nếm thử bánh nướng của tiểu lão nhi, một văn tiền một cái...”

“...”

Bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, một đám người đông như vậy lại vây quanh chính mình, ai thật sự là trung thần nha, vạn nhất có dư nghiệt Phan đảng trà trộn vào, nhân lúc hỗn loạn mà đâm cho ta một vài đao, ta chết thì phải tìm ai nói lý lẽ đây?

Phương Tranh cũng không dám xuống xe ngựa, quyết định thật nhanh, xốc mành xe lên, lớn tiếng hét to: “Người đâu mau tới! Có thích khách!”

“Ai? Thích khách ở đâu?” Chúng quan viên cũng bị sợ hãi, trong thành tuy đã dẹp yên phản loạn, nhưng dư nghiệt Phan đảng còn rất nhiều kẻ lọt lưới, nếu bị những tên vong mạng này thống cho vài đao, chính mình chết rồi đi tìm ai nói lý lẽ? Thiên hạ quạ đen đều đen như nhau, đám làm quan này cũng suy nghĩ y hệt như Phương Tranh.

Lúc này có người không chút khách khí nhảy vọt lên xe ngựa của Phương Tranh chạy trốn, có người tay chân chậm một chút nhưng cơ linh chui xuống dưới gầm xe, trong lúc nhất thời tràng diện gà bay chó sủa khói đen chướng khí. Phương Tranh hổn hển giãy dụa trong đám người, trầm luân, sau đó bị bao phủ, chỉ còn một tay cô độc vô lực từ trong đám người chen chút thò ra, dùng hết khí lực khoa tay múa chân thò ra ngón giữa, cuối cùng mềm nhũn xuôi xuống...

Đợi cho thuộc hạ Ảnh Tử và bọn người hầu Phương phủ nghe tin chạy tới, tách mọi người ra, phát hiện Phương đại thiếu gia đang nằm bẹp dưới sàn xe ngựa gương mặt trắng bệch, hấp hối, cả người bị đè dẹp lép...

Phương Tranh sắc mặt âm trầm ngồi ngay đại sảnh trong Phương phủ, trước mặt hoặc đứng hoặc ngồi có hơn mười quan viên triều đình sắc mặt ngượng ngùng.

Chỉ chỉ những lễ vật đặt trong góc phòng, Phương Tranh trầm giọng nói: “Các ngươi đến tặng lễ?”

Chúng quan viên vội vàng gật đầu, đồng thời dâng lên dáng tươi cười cực kỳ nịnh nọt.

“Thối lắm!” Phương Tranh hung hăng vỗ bàn: “Các ngươi đây là tặng lễ sao? Rõ ràng là muốn tới phúng điếu cho ta!”

Chúng quan viên hoảng hốt liền bồi tội.

Ngẫm lại còn cảm thấy sợ, nếu như thuộc hạ Ảnh Tử và người hầu Phương phủ tới muộn một chút...

Phương Tranh hít một hơi, giận dữ: “Lão tử anh hùng một đời, vì nước vì hoàng thượng vào sinh ra tử bao lần, địch nhân còn không khả năng lấy mạng của ta, nghĩ đến thiếu chút nữa bị đám tham quan các ngươi đè dẹp chết... Thật là uất ức con mẹ nó!”

Chúng quan viên vội vàng tiến lên xin lỗi, đều nói là mình vô ý, chẳng biết có vương bát đản nào kêu la có thích khách, người này hẳn là nên bị bắt đi ra dạo phố thị chúng ba tháng, để tiêu cơn giận của Phương hầu gia...

...

Thẳng đến khi mọi người dâng lên danh sách quà tặng mang đến mới giúp cho sắc mặt Phương hầu gia chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

Một gã quan viên tách ra mọi người, đi tới trước mặt Phương Tranh cúi đầu khom lưng cười nói: “Hôm nay Phương hầu gia phụ trách giám sát các quan viên, ngài là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, sau này còn thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn cho hạ quan, lần này hạ quan dâng lên một trăm viên đông châu tốt nhất, hi vọng Phương hầu gia vui lòng nhận cho...”