Vạn Biến Hư Ảo

Chương 4: Âm Hiểm


Bên dưới võ đài, trong khi các huynh đệ khác đang chăm chú nhìn lên quan sát thì Đường Hạo Thiên (Thập Tam thiếu) lại chạy qua chỗ của Đường Nhất Quân đang nhắm mắt dưỡng thần, không có vẻ gì là hứng thú với cuộc tỉ thí của hai tiểu đệ.

- Đại ca, huynh nói xem ai trong số hai người sẽ thắng trận này? Tam ca hay Lục ca?

Đôi mày kiếm khẽ nhíu, nhưng Đường Nhất Quân vẫn không mở mắt, hắn lạnh nhạt trả lời:

- Thắng hay thua cũng vô dụng, vị trí gia chủ...

- Đúng vậy a. Đệ cũng đã nói với gia gia rồi, đại ca sức mạnh vô song, áp đảo quần hùng, việc gì phải tổ chức thi đấu làm gì cho mất công chứ.

Mặc dù lời chưa nói xong đã bị Đường Hạo Thiên nhảy vào nhưng lời lẽ hợp tình hợp lý Đường Nhất Quân lại khiến đôi mày hắn giãn ra, đôi mắt khó có được chậm rãi mở lên nhìn đứa em út luôn hiền lành, biết điều này rồi gật đầu, nhưng lời nói ra mang theo ý tứ trách mắng:

- Thập Tam đừng nói vậy, để gia gia nghe được còn không phải bị nhốt vào Từ đường quỳ 1 tháng? Gia gia làm vậy ắt có nguyên nhân, ngươi còn trẻ cũng nên nhân dịp này học hỏi các ca ca khác một chút, sau này biết đâu lại có cơ hội cá chép vượt vũ môn?

- Hì hì, đại ca không cần khen đệ, ai không biết đệ không có khiếu tu luyện, là một đứa suốt ngày yêu thích hoa cỏ, cầm kỳ thi họa thì được chứ cầm đao, cầm kiếm đệ xin chịu thôi. Cá chép vượt vũ môn sao? Cơ hội đó không bằng để đại ca và các ca ca khác tận dụng sẽ giúp Đường gia ta thêm hưng thịnh.

Đường Nhất Quân thở dài bất đắc dĩ, đứa em này hắn vẫn luôn nhìn thuận mắt nhất, có gì cũng ưu ái nhưng thật tiếc, từ năm sáu tuổi khi các huynh đệ khác cùng thời điểm đó đều bộc lộ ra thiên phú tu luyện thì hắn lại không được, ngay cả gia gia sau khi kiểm tra cũng là rất thất vọng.

“Lão nhân gia từ nhỏ đã thích nó, Thập tam lại rất biết cách khiến người ta vui vẻ, nhanh nhẹn hoạt bát, vậy mà... Ài, cũng là do số của nó, kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc.”

Nhất Quân vỗ vỗ vai hắn nở nụ cười rồi tiếp tục thu liễm, nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Hạo Thiên cười cười, hắn định nói thêm mấy lời nhưng thấy đại ca đã “buông rèm nhiếp chính” thì không dám làm phiền, quay người rời đi. Chỉ là, trong khoảnh khắc quay lại, đôi mắt hắn khẽ lóe lên một tia huyết sắc, ngoan lệ nhưng rất nhanh lại biến mất vô tung vô ảnh, trở về bộ dáng vô hại như trước.

...

Đường Bá Xuyên khi bước tới vị trí giữa sàn đấu thì khí thế đã đạt tới đỉnh cao, hắn không muốn phải dây dưa nhiều với bất cứ kẻ nào, một khi đã lên đài là đánh nhanh thắng nhanh, bảo tồn sức lực để chiến đấu với kẻ mạnh nhất – Đường Nhất Quân.

Đường Hổ xưa nay tính tình cuồng bạo đương nhiên cũng không để tam ca hắn thất vọng, từ lúc ở dưới đài hắn đã tích tụ đủ sức mạnh, vừa nhảy lên giữa sân tình trạng cơ thể đã ở mức tốt nhất.

Đại trưởng lão ra hiệu hai người chào nhau, sau đấy miệng khẽ quát:

- Bắt đầu!

Cả hai chỉ cách nhau một trượng lập tức lao thẳng vào nhau, một lần áp sát là hơn 10 chiêu được tung ra.

Mặc dù thế hệ trẻ Đường gia lần này có 13 người, nhưng không phải cứ kẻ lớn tuổi hơn là tu luyện tốt hơn, trình độ cao hơn, tất cả phụ thuộc vào thiên phú và sự điên cuồng trong tập luyện. Dù là lục đệ nhưng Đường Hổ trời sinh thể chất vượt trội, nguồn Ki có thể không nhiều, không tinh như tam ca, nhưng khí lực của hắn lại rất lớn, trong 13 người, hắn thậm chí có thể đánh ngang ngửa với đại ca Đường Nhất Quân nếu không sử dụng gì ngoài sức mạnh thể chất.

Vừa cọ xát vài chiêu Đường Bá Xuyên lập tức biết mình bị yếu thế hơn, tay cầm thương ấy vậy mà có chút tê rần. Hắn tuy muốn đánh nhanh thắng nhanh nhưng không liều mạng ngu ngốc, mặc dù thương là vũ khí cận chiến nhưng tầm hoạt động của nó tốt nhất chính là việc duy trì được khoảng cách giữa mình và đối thủ đúng bằng khoảng cảnh từ cán thương tới lưỡi thương. Hắn lập tức nhảy lùi lại.

Đại Đao trong tay Đường Hổ mặc dù rất lớn nhưng so về độ dài đương nhiên không bằng, vì thế hắn không dại gì mà để ông anh mình kéo dài khoảng cách, như một con hổ đói, hắn điên cuồng vừa áp sát vừa liên tục chém ra đao kỹ sắc bén.

Thấy đối thủ cứ bám riết lấy mình, Đường Bá Xuyên rất tức giận, Ki toàn thân đã áp súc nhưng tới khi này mới phát ra, trong nháy mắt cơ thể biến thành một hỏa nhân nổ bùng ra mấy thước khiến Đường Hổ bất đắc dĩ phải từ bỏ lợi thế mà lùi lại, đồng thời Ki cũng được hắn điều động từ Đan Điền lan tràn toàn thân, Ki thổ hệ.

Mặc dù phải lùi lại nhưng không có nghĩa Đường Hổ sợ hãi điều gì, Hỏa sinh Thổ, hắn mới là kẻ không sợ lão anh của mình. Trên gương mặt chữ điền vuông vức, Đường Hổ nở nụ cười châm biếm:

- Có phải tam ca ngại nhất khi gặp đệ?

- Con hổ đá, ngươi đừng tưởng mình có chút lợi thế mà lên mặt. Hỏa Hầu Phá Thương!

Ngọn thương bị luồng Ki cuồng bạo hóa thành đỏ rực bùng cháy mãnh liệt, chỉ riêng nhiệt lượng tỏa ra đã làm cho không khí trở nên vặn vẹo, đài thi đấu cả trăm mét vuông sáng sớm còn đọng lại chút sương lập tức bị hong khô bay hơi toàn bộ. Đường Hổ lập tức thu lại nụ cười, toàn thân là một tầng giáp vảy đất đá chống trọi.

Hỏa mặc dù sinh Thổ nhưng Họa bạo có thể làm thổ vỡ nát, núi vững chắc ngàn năm là thế còn không phải có lúc cũng bị dung nham phá hủy.

Mặc dù đã tạo cương khí hộ thân, hấp thu đất đá xung quanh làm giáp nhưng nhiệt lượng dường như không chịu ngừng lại mà vẫn tiếp tục tăng lên khiến thân thể vốn là ưu thế trời sinh của hắn đã cảm thấy bỏng rát.

- Không ổn.

Đường Hổ biết mình đã phạm sai lầm chí mạng khi cho tam ca có thời gian tích tụ sức mạnh lên cực hạn và giải phóng nó ra tới viên mãn, bây giờ chỉ còn cách liều mạng một phen may ra còn có cơ may sống sót.
- Thiên Băng Địa Liệt!

Một chiêu áp súc tất cả, đại đao chém tới, trời đất rung chuyển, võ đài Đường gia không phải là đồ chất lượng thấp mà phải là loại cực phẩm, ấy vậy nhưng vẫn bị tan vỡ thành bột phấn theo một chiêu cuồng bạo này.

Trọng lực xung quanh lập tức tăng lên mấy chục lần làm Đường Bá Xuyên muốn di chuyển cũng không dễ dàng gì, một thương rõ ràng đâm ra trước nhưng lại bị cản trở khiến đao thương cùng một lúc va chạm.

- Ầm!

Bụi bay lên mù mịt, tới khi tan đi mọi người không khỏi tặc lưỡi, Đường Hổ nằm sõng soài toàn thân đầy máu, Đường Bá Xuyên áo rách lộ ra thân thể cường tráng, dù máu chảy ướt y phục nhưng không ngờ còn hiên ngang đứng đó, tay chống thương uy mãnh, khí thế ngút trời. Khách quan tới xem có không ít kẻ đang hít vào một ngụm khí lạnh.

- Thế này cũng quá mạnh mẽ rồi!

Ninh Nguyên Đế vừa cười vừa vuốt râu khen:

- Không ngờ Bá Xuyên và Đường Hổ đã luyện một chiêu tới mức này rồi, chúc mừng Đường huynh có hai đứa cháu tốt, Đường gia sau này sẽ càng thêm hưng thịnh.

Đường Càn trong lòng khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn làm ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh, thở dài lắc đầu:

- Thật hổ thẹn, bọn chúng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, mấy chiêu này còn chưa tốt chưa tốt.

Gia Cát Tư Mã thấy lão Ninh mở lời nói thì cũng phe phẩy quạt nói:

- Đường đệ, ông không nên quá khắt khe với chúng nó, tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới sức mạnh này đã không dễ, chưa kể hai bí kĩ mà chúng vừa tung ra rõ ràng đã được xếp vào loại Thượng Phẩm, đạt tới tiểu thành như vậy không phải là dễ dàng gì, cứ thêm thời gian ắt sẽ thành cao thủ uy phong một vùng.

Diệp Dạ Mạc xưa nay kiệm lời nhưng lần này cũng phá lệ nói một câu:

- Bổn sự không tồi, mầm non đáng bồi dưỡng.

Đường Càn nụ cười trên mặt thêm đậm, hắn định nói gì đó nhưng bỗng nghe thấy giọng nói thanh thúy bên cạnh nói:

- Cũng tạm. Tay chân còn vụng về, một thương rõ ràng cần nhanh mạnh dứt khoát nhưng Đường Bá Xuyên lại chần chừ không dám chắc đã đủ để hạ đối thủ chưa nên mới làm cho đại đao của Đường Hổ xuất sau nhưng lại tới cùng lúc kịp ngăn chặn. Phần thắng rõ ràng trong tay vậy mà lại thành ra lưỡng bại câu thương. Tiểu nữ nói có chút khó nghe nhưng Đường Bá Xuyên hắn không dùng được, thậm chí còn kém lục đệ của mình. Ừm, Đường Hổ tạm ổn.

Nét cười đậm trên gương mặt của Đường Càn lập tức cứng lại, lời khiêm tốn chưa kịp nói đã phải cố dùng sức nuốt vào trong làm nụ cười ấy nhìn không khỏi rất kỳ quái, nhưng trong thời điểm này thì không ai dám cười hắn.

Đáy mắt khẽ lóe lên chút ngoan lệ nhưng sớm biến mất, Đường Càn liên tục gật đầu:

- Họa Y cô nương đúng là kiến thức sâu rộng, ánh mắt nhìn rất chính xác. Chỉ có điều Bá Xuyên thường ngày làm việc nhanh nhạy dứt khoát, không hiểu sao hôm nay hắn lại chần chừ như thế...

Đường Càn vừa nói vừa chỉ tay vào đứa cháu đang cố chống thương đứng thẳng dưới đài, nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng về phía này, lão khẽ gật đầu những không thấy hắn phản ứng gì, lòng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tuy vậy, một mùi hương nhẹ khẽ thoảng qua mũi làm hắn bừng tỉnh, đối chiếu lại với ánh mắt của thằng cháu lão đã hoàn toàn hiểu, tên nhãi kia rõ ràng đã bị con hồ ly tinh này thâu mất hồn, làm ra chiêu thức màu mè kia, cố gắng tạo cho mình hình ảnh uy phong lẫm liệt là để ghi điểm trước mắt người đẹp.

Đường Càn nhận ra đương nhiên các lão gia chủ khác cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ rất nhanh hiểu vấn đề, Ninh Nguyên Đế hừ lạnh, Diệp Dạ Mạc vuốt râu như có điều suy nghĩ, còn Gia Cát Tư Mã thì thở dài lắc đầu.

Các lão gia chủ khác biểu cảm cũng rất đặc sắc, bọn họ chẳng quá thân thích gì với tứ đại gia tộc Diệp- Ninh- Đường- Gia Cát, nay thấy thế hệ mầm non tương lai của một trong các gia tộc này tâm trí mê muội, chìm đắm nữ sắc thì trong lòng cảm thấy hả hê, nụ cười khinh miệt, mỉa mai trên môi hiện rõ không có ý che dấu.

Họa Y thấy ánh mắt tràn đầy lửa nóng của tên kia cứ nhìn trừng trừng vào mình thì mày phượng khẽ nhíu.

Đường Càn tức sôi máu, trọng tài đã tuyên bố Đường Bá Xuyên thắng, đáng lẽ khi kết thúc mỗi cuộc chiến gia chủ sẽ đứng lên nói vài lời, có khen có chê, mục đích chủ yếu là thể hiện cách răn dạy con cháu trước mặt người ngoài, mặt khác cũng là để góp ý cho kẻ thắng tiến bộ, kẻ thua cũng biết đường mà cố gắng hơn nữa. Nhưng hôm nay cái mặt già này chỉ vì ánh mắt ngu ngốc của thằng cháu làm cho mất sạch, lão hừ một tiếng, rồi phất tay.

Đại trưởng lão đương nhiên cũng là con cáo thành tinh, lão lập tức hiểu ý ra lệnh người tới mang cả hai đi chữa thương, Đường Bá Xuyên ngẩn ra, miệng định ú ớ gì đó nhưng lập tức bị Đại trưởng lão nghiêm mặt, lời không lớn nhưng đủ để hắn nghe thấy:

- Ngươi muốn sống thì câm miệng!

Vậy là tràng cảnh cuộc chiến “mãn nhãn” kết thúc, nhân vật đi tiếp vào vòng sau dường như có vẻ rất bất ngờ với chiến thắng của mình nên miệng từ khi xuống đài tới lúc khuất bóng sau khu chữa trị vẫn há ra rất lớn làm mọi người ngơ ngẩn, tôi nhìn anh anh nhìn tôi sau đấy không khỏi bật cười tranh luận.