Tạo Thần

Chương 220: Một Cửa Cuối Cùng




Hai canh giờ sau, tất cả mọi người bắt đầu lục tục hoàn thành công việc của mình.

Vô luận là sao dược liệu hay khắc đồ án linh văn cũng thế, thời gian hai canh giờ đã đủ để cho tất cả mọi người hoàn thành công tác chuẩn bị cơ bản nhất.

Đương nhiên, cái này cũng bởi vì mọi người lựa chọn linh khí và đan dược đều là những loại khá thông dụng. Nếu như muốn rèn hay luyện chế linh khí, đan dược đặc thù thì đừng nói là hai canh giờ, cho dù là thời gian hai tháng cũng còn chê là ít.

Ở trong mọi người, động tác nhanh nhất không thể nghi ngờ gì chính là Doanh Thừa Phong, mà tốc độ chậm nhất không ngờ lại là Lâm Phong.

Chẳng qua, khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Phong lại không có chút vẻ khinh thường nào, ngược lại còn tràn ngập vẻ khâm phục.

Bởi vì bọn họ ở bên cạnh quan sát đã tận mắt thấy được quá trình Lâm Phong khắc đồ án linh văn vào đồ vật.

Hắn ở trên tấm thuẫn khắc đồ án linh văn huyền ảo dị thường, mà trong quá trình đó trên Minh Linh Châm không ngừng có những tia điện quang lóe lên, nhắc nhở cho mọi người biết tấm thuẫn này tuyệt đối không giống với loại bình thường.

Nơi này là chỗ khảo hạch Linh Sư, chỉ cần có thể rèn ra một kiện sư cấp linh khí là hoàn thành mục tiêu, thuận lợi đạt được danh hiệu Linh Sư.

Cho nên, những người này thời điểm chọn lựa đều chọn thứ mình am hiểu nhất, hơn nữa còn là loại linh khí, đan dược đơn giản nhất để tiến hành rèn và luyện chế.

Mà Lâm Phong thì lại đi ngược lại con đường đó, chỉ cần nhìn ánh mắt đầy ý chí chiến đấu của hắn cùng với thái độ lúc khắc đồ án linh văn là biết, hắn không ngờ lại muốn chế tạo ra một kiện sư cấp linh khí cường đại.

Hành động này thật không sáng suốt, bởi vì càng là linh khí cường đại thì khả năng thất bại sẽ càng cao.

Nếu như ở trong nhà một mình rèn có thất bại thì cũng thôi, cùng lắm là lại tiếp tục thu thập tài liệu rèn một cái khác. Nhưng ở trong trường hợp này nếu thất bại mà nói thì chính là có muốn hối hận cũng không kịp.

Nhưng Lâm Phong không hề lùi bước lựa chọn con đường này, bởi vậy có thể thấy được hắn đối với thực lực của mình có lòng tin đạt tới mức nào a.

Những thứ khác không nói, chỉ bằng vào lòng can đảm ấy cũng đủ cho đại đa số mọi người phải khâm phục.

Đương nhiên, ngoại trừ Lâm Phong ra, thái độ của bọn họ đối với Doanh Thừa Phong cũng thay đổi rất nhiều.

Tuy rằng cũng không phải mỗi người đều nhìn thấy, nhưng có vài người biết được tiểu tử này trong lúc khắc đồ án linh văn không ngờ lại tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất trong truyền thuyết.

Thiên nhân hợp nhất - Đây là kỹ xảo mà Linh Sư bình thường không thể nào nắm giữ.

Ở trong tông môn của bọn họ, cơ bản cũng chỉ có ngân cấp Linh Sư cường giả mới có thể trong lúc tiến hành khắc đồ án linh văn lên thứ mình thông thuộc mà ngẫu nhiên tiến vào cảnh giới này.

Nghe nói một khi tiến vào cảnh giới này, chẳng những tốc độ khắc đồ án linh văn sẽ gia tăng gấp mười lần, mà trọng yếu hơn là đồ án linh văn đó cùng với phôi linh khí sẽ đã tới độ phù hợp rất đáng sợ. Một khi quán linh thành công cho chiếc phôi linh khí đó sẽ có khả năng rất lớn trở thành linh khí có đẳng cấp cao nhất.

Mỗi một vị linh sư khi khắc đồ án linh văn và quán linh đều hy vọng mình có thể tiến vào trong cảnh giới thiên nhân hợp nhất.

Nhưng mà loại ý nghĩ này không nghi ngờ gì chính là hy vọng xa vời, đừng nói là bọn họ. Cho dù là Ngân cấp Linh Sư cường giả cũng không có khả năng làm được chuyện này.

Cho nên, khi nghe thấy người bên cạnh kể lại, Doanh Thừa Phong sở dĩ có thể là người thứ nhất hoàn thành khắc linh văn vào đồ vật là bởi vì hắn tiến vào trong trạng thái thiên nhân hợp nhất thì mọi người ngoại trừ cảm giác khâm phục là thì còn mang theo chút kính sợ.

Thiên phú Linh Sư còn trẻ tuổi như vậy, tu vi lại chỉ bát tầng chân khí mà có thể nắm giữ cảnh giới thiên nhân hợp nhất thì mặc kệ hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ hay là ngẫu nhiên tiến vào cũng trở thành chuyện rất khó có được. Người như vậy nhất định là thiên chi kiêu tử trên Linh Đạo, chỉ cần không bị chết yểu thì ít nhất cũng có thể trở thành một vị ngân cấp cường giả được người đời tôn sùng.

Thế nhưng, bọn họ cũng không biết Vũ lão và Phong Huống đối với Doanh Thừa Phong có mong đợi như thế nào.

Nếu để cho hai vị lão nhân này biết suy nghĩ trong đầu bọn họ thì khẳng định sẽ bị khinh thường cười nhạt.

Ngân cấp? Cái này sao có thể là cực hạn của Doanh Thừa Phong? Chỉ sợ ngay cả Lâm Phong thì ngày sau thành tựu cực hạn cũng chưa chắc đã là Ngân cấp Linh Sư a.

Khi Lâm Phong khắc xong toàn bộ đồ án linh văn, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tại một khắc hắn nhấc bút ra không khí trong đại sảnh dường như trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tuy nói rằng trước đó tuyệt đại đa số mọi người hoàn thành khắc đồ án linh văn và sao dược vật, nhưng bởi vì Vũ lão ở đây cho nên vẫn cảm giác thấy không khí có chút nặng nề. Cho nên không một ai dám lớn tiếng ồn ào, nhiều nhất chỉ là mấy người truyền âm nói chuyện với nhau, hơn nữa còn dùng ánh mắt như nhìn quái vật để đối đãi với hai người Doanh Thừa Phong và Lâm Phong, chứ không ai dám làm ra ảnh hưởng tới người này khi khắc đồ án linh văn.

Mà giờ phút này, bọn họ cuối cùng cũng yên tâm mở mồm đàm luận mà không lo lắng bị Vũ lão đuổi ra ngoài.

- Thẩm huynh! Ngươi nói hai người này ai là kẻ đạt được đánh giá cao nhất?

Ở trong một góc đại sảnh, vài người lẳng lặng tụ tập lại cùng một chỗ thấp giọng nói chuyện.

Vài người bọn họ tập hợp thành một cái vòng tròn, mà những người còn lại đều cố ý bảo trì khoảng cách nhất định với bọn họ. Tựa hồ đối với bọn họ tương đối kiêng kỵ, không dám tới gần bọn họ.

Mà trên thực tế, ở trong gần một trăm người này, ngoại trừ Doanh Thừa Phong và Lâm Phong thì bọn họ chính là những người mạnh nhất.

Ở trong vòng khảo hạch ý chí trùng kích, vài người bọn họ chính là những thiên phú Linh Sư có thể kiên trì đứng vững. Có thể làm được như vậy tuyệt không phải là chuyện dễ dàng gì, điều này chứng minh tinh thần ý chí của bọn hắn rất cường đại.

Mà loại cường đại như vậy không chỉ là do trời sinh ra, mà còn do quá trình khổ luyện tạo thành.
Còn đối với phương diện này có nghiên cứu sâu vào bên trong thì chỉ có những Linh Đạo thế gia ẩn nấp lánh đời.

Vị thanh niên họ Thẩm được hỏi kia vẻ mặt cũng không quá ba mươi, ngưng trọng suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Hai người này biểu hiện kinh thế hãi tục như thế, vô luận là ai đạt được vị trí thứ nhất cũng không phải là điều bất ngờ.

Vài người bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau không ngờ lại thảo luận xem Doanh Thừa Phong và Lâm Phong so đấu với nhau ai thắng ai bại?

Bởi vì tới giờ phút này, tất cả mọi người đã nhìn ra hai thiên tài này đối chọi gay gắt với nhau, đều đem mặt tốt nhất của mình phô diễn ra ngoài, mục đích cuối cùng chính là muốn vượt qua đối phương một bậc.

- Ha ha... Hai người trẻ tuổi này tố chất thân thể còn chưa đạt tới võ sư mà lại có thể rèn ra được linh khí cường đại như thế thì thật sự là... - Một người khẽ lắc đầu, hơi có vẻ uể oải nói:

- Khó tin a.

- Ài! Gia phụ từng nói qua, Linh Đạo thế gia chúng ta tỷ lệ sinh ra thiên tài tuy rằng rất lớn, nhưng bởi vì số lượng cho nên kẻ tài hoa chân chính, thiên tài trăm ngàn năm mới xuất hiện chỉ có thể từ trong môn phái đi ra. - Thanh niên họ Thẩm than nhẹ một tiếng, nói:

- Ta trước kia không có tin, nhưng hiện tại đã tin rồi.

Tất cả mọi người đều đồng cảm gật đầu, trên mặt bọn họ không khỏi xuất hiện một tia bất đắc dĩ.

Khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đem mặt mạnh nhất của mình thể hiện ra ngoài, bọn họ không còn hoài nghi hai người này sẽ không có khả năng rèn ra sư cấp linh khí.

Chỉ bằng vào biểu hiện của bọn họ lúc này thì biết việc tấn chức Linh Sư là điều tuyệt đối không khó.

Lúc này, duy nhất làm người ta mong đợi chính là, tràng long tranh hổ đấu giữa hai người bọn họ đến tột cùng là kẻ nào dành được thắng lợi?

- Bộp bộp... - Vũ lão nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, cao giọng nói:

- Được rồi, Chú Tạo Sư đã khắc xong đồ án linh văn, Đan Sư cũng đã sao dược liệu xong, kế tiếp có thể tiến hành bước cuối cùng là quán linh và luyện đan. Ha ha... Trước đó, nếu như có người muốn rời đi thì tự giác đứng góc tường hoặc đi xuống.

Có vài người sắc mặt trở nên xám ngoét, bọn họ thở dài một tiếng, ủ rũ tiến vào góc của đại sảnh. Chẳng qua, cũng không có người bởi vì vậy mà rời khỏi, bởi vì bọn họ còn muốn nhìn xem giữa Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đến tột cùng là ai thắng.

Khắc đồ án linh văn và sao dược liệu phải yêu cầu hết sức chăm chú, không chấp nhận có nửa điểm sơ suất.

Có vài người bởi vì tố chất tâm lý kém, cho nên khi bị Vũ lão gia tăng chút áp lực đã tạo thành chút sai lầm khó tránh khỏi trong quá trình sao dược liệu và khắc đồ án linh văn.

Nếu như là ngày thường, bọn họ có lẽ còn có thể tìm cách bù đắp lại, thậm chí còn có thể thay một bộ phôi linh khí hay một bộ dược liệu khác để bắt đầu lại.

Nhưng mà lúc này, bọn họ đã mất đi cơ hội để tiếp tục.

Doanh Thừa Phong xoay chuyển ánh mắt, trong lòng có chút kỳ quái.

Ở trong số những người rời vào góc đại sảnh không ngờ lại có một nửa người thiên phú Linh Sư đứng ở bên cạnh hắn. Hay là vận khí của hắn kém như vậy? Chung quanh đều không có một kẻ nào có tố chất tâm lý tốt sao?

Nhưng mà hắn cũng không biết rằng, những người này sở dĩ bị loại như vậy, nguyên nhân chân chính bởi vì hắn a.

Bởi vì bọn họ lúc đầu khắc đồ án linh văn lên đồ vật rất thuận buồm xuôi gió, chỉ là khi chứng kiến hắn tiến vào trong trạng thái thiên nhân hợp nhất, cho nên mới bị nhiễu loạn tâm thần, trong lòng rung động vô cùng mạnh.

Mặc dù có vài người miễn cưỡng đem sự rung động đó ném ra sau đầu, nhưng vẫn có người bởi vì vậy mà chịu ảnh hưởng kịch liệt, cuối cùng tạo ra rủi ro trong quá trình khắc đồ án linh văn vào đồ vật.

Chẳng qua, đến lúc này, trong lòng bọn họ cũng không có bao nhiêu oán hận với Doanh Thừa Phong.

Bởi vì song phương có sự chênh lệch quá lớn.

Nếu như trình độ hai bên hơn kém nhau không bao nhiêu thì có lẽ còn bởi vì vậy mà oán thán, thậm chí còn kết một đoạn cừu hận.

Nhưng bởi vì điều kiện giữa hai bên chênh nhau quá xa, một cái là lão địa chủ, còn một lại chỉ là tên ăn xin, như vậy lòng đố kỵ thì có lẽ có thể có, nhưng xác xuất song phương gây thù chuốc oán với nhau không hề lớn.

Nhìn thấy mấy người rời ra góc phòng, đại đa số mọi người thầm than trong lòng, hơi có chút cảm giác thương cảm.

Khảo hạch Linh Sư chính là một quá trình rất khắc nghiệt và tàn khốc, chỉ cần có một giai đoạn không vượt qua được thì họ sẽ bị đào thải toàn bộ.

Có lẽ, kế tiếp người rời đi sẽ chính là bọn hắn a.

Vũ lão nhẹ nhàng vung tay lên, ở bên ngoài lại có hơn mười người đi vào, đem tới mười cái giá mới đặt trước mặt mọi người.

- Hiện tại, các ngươi có thể lựa chọn cho mình Phong Linh Thạch và Dược Lô phù hợp với mình. - Vũ lão trầm giọng nói:

- Đây là cửa ải khảo hạch cuối cùng, được làm vua thua làm giặc, hy vọng không có một người nào trong các ngươi bị thất bại, tất cả đều có thể đạt được danh hiệu Linh Sư...