Tạo Thần

Chương 232: Lý luận.




Đặng Phương Chu càng nói càng hùng hổ, khí phách dâng cao, trong con ngươi không ngừng bắn ra những tia sáng, khí tức trên người tỏa ra có vài phần trấn áp toàn trường.

Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời lên, hắn vỗ tay nói:

- Không hổ là Đặng Phương Chu tiền bối. Hào khí của ngài như thế làm vãn bối khâm phục vạn phần.

Lâm Phong ban đầu nhìn thẳng vào Đặng lão vẻ mặt tràn ngập sự bất khuất, nhưng hiện giờ thì cúi đầu cười mỉm.

Doanh Thừa Phong tuổi tuy không lớn, nhưng hắn ứng biến vô cùng linh hoạt, nhất là cái đầu không biết chứa đựng những cái gì mà chỉ dùng lời nói đã có thể thiết lập ra một cái bẫy cho người ta chui vào.

Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê đưa mắt nhìn nhau, hai người bọn họ vài lần muốn lên tiếng ngắt lời, nhưng sau khi cảm thụ được khí thế mênh mông trên từ người Đặng lão tỏa ra thì lời vừa lên tới cổ lập tức bị nghẹn lại, không cách nào nói ra.

Cho đến giờ phút này, sắc mặt hai người bọn họ cực kỳ khó coi, đặc biệt là Hồ Chánh Đức lại càng không có một tia huyết sắc.

Đặng Phương Chu thoáng lạnh lùng nhìn Doanh Thừa Phong, trong lòng lão đối với thiếu niên thiên tài này không có chút hào cảm nào.

- Hừ! Ngươi không cần phải nịnh nọt lão phu. - Đặng Phương Chu trầm giọng nói:

- Ngươi cũng không cần có chủ ý linh tinh, lão phu chỉ hỏi ngươi một chuyện: Hồ Chánh Đức có phải hay không là do hai người các ngươi liên thủ đả thương?

Doanh Thừa Phong ưỡn ngực, nói:

- Không sai. Đúng là hai người vãn bối liên thủ đả thương.

Hắn nói những lời này một cách ngay thẳng, dường như nó hoàn toàn là chuyện chính đáng.

Đặng Phương Chu, Phong Huống hơi cảm thấy nao nao, bọn họ làm thế nào cũng không ngờ biểu hiện của Doanh Thừa Phong lại cường thế như vậy. Cái này giống như cường đại xông vào nhà người ta đánh người, cướp sạch đồ vật còn nói cho chủ nhà biết đây là chuyện hợp tình hợp lính, chuyện bình thường, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác oán giận.

Ánh mắt Đặng Phương Chu lóe lên một tia ánh sáng nguy hiểm, hắn chậm rãi nói:

- Phong huynh! Ngươi dạy dỗ đệ tử thật giỏi a.

Phong Huống trầm mặt, ngữ điệu đồng dạng, nói:

- Đặng huynh! Lão phu tin tưởng Thừa Phong, hắn nếu đã xuất thủ thì tự nhiên có đạo lý của hắn. Nếu Đặng huynh có gì bất mãn, như vậy thì cứ nói với lão phu đi.

Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày lên, chỉ cảm thấy trong lòng xuất hiện một cỗ ấm áp.

Phong Huống không tiếc phải trả giá đứng ra làm chỗ dựa cho hắn thực sự giống như một người không chịu nói lý. Nhưng chính bởi thái độ này cho nên mới làm cho hắn cảm thấy cảm kích và ấm áp trong lòng.

Hai mắt Đặng Phương Chu sáng ngời nhìn Phong Huống, hắn chậm rãi nói:

- Tốt... Tốt... Tốt...

Theo từng chữ "tốt" từ miệng lão thoát ra, khí tức trên người Đặng lão cũng nâng cao lên. Tới lúc chữ "tốt" thứ ba phát ra thì khí tức trở nên cuồn cuộn giống như nước hồng thủy, giống như tuyết lở, khí tức mạnh liệt che trời.

Mà Phong Huống đồng dạng cũng không chịu yếu thế, trên người lão xuất hiện một cỗ sát khí hung lệ. Chẳng qua, cỗ khí tức này được lão khống chế rất vừa phải, cũng không phải như nước dâng lên mà giống như kim ở trong bọc, tràn đầy khí tức nguy hiểm.

Trung niên mỹ phụ cùng những người còn lại nhìn hai người này mà thoáng nhăn mặt, nhưng lúc này lại không dễ dàng nhúng tay vào.

Tuy nhiên, ngay lúc hai người bọn họ vận sức chuẩn bị phát động thế công, Doanh Thừa Phong nắm bắt thời gian rất chuẩn, rồi đột nhiên hét lớn nói:

- Đặng tiền bối! Hồ Chánh Đức muốn ép mua linh binh tứ thuộc tính hai loại lực lượng bí văn của vãn bối là tấm đại thuẫn ẩn chứa Lôi hệ thuộc tính của Lâm Phong huynh. Sau khi hai người chúng ta cự tuyệt hắn lập tức lấy danh nghĩa Thái Hồ Hồ gia muốn mạnh mẽ cướp đoạt, lão nhân gia ngài vì hắn xuất đầu chẳng phải là muốn làm mất thanh danh mình hay sao?

Khí thế của Đặng Phương Chu ở trạng thái tức giận đang tích tụ tới cực điểm, ngay lúc lão muốn bạo phát thì nghe được tiếng hét của Doanh Thừa Phong.

Tâm của lão vốn được tôi luyện tới trạng thái vô cùng cứng cỏi, cho dù là có người ở bên cạnh lớn tiếng hét cũng vô pháp làm ảnh hưởng. Nhưng những lời nói của Doanh Thừa Phong lại làm cho lão bị dao động.

Ngay trong nháy mắt này, lão lập tức hiểu được Doanh Thừa Phong tại sao vừa rồi lại mạo hiểm chọc giận lão đòi mua Hổ Phách Đao.

Tiểu tử này không ngờ đã sớm có dự tính, hơn nữa còn dùng lời lẽ để dọn sẵn một cái hố cho lão.

Mà chính bởi vì nguyên nhân này cho nên lão cũng lập tức đoán ra Doanh Thừa Phong cũng không phải là ăn nói lung tung.


Đọc ngantruyen.com
Hóa ra bọn chúng bởi vì nguyên nhân này mà phát sinh xung đột, Hồ Chánh Đức không ngờ lại đánh chủ ý tới linh binh mà hai người này chế tạo. Loại chuyện này cũng không phải là không thể làm a, nhưng mà không nên phát sinh ra trong Linh Đạo thánh đường, càng không nên xảy ra ngay sau khi khảo hạch Linh Sư kết thúc a...

Nghĩ tới đây, khí tức vốn đã lên tới đỉnh của Đặng Phương Chu không thể tiếp tục duy trì nổi nữa.

Lão tức giận hừ một tiếng, khí tức trên người kịch liệt dao động rồi chậm rãi tiêu tán. Nhưng mà cỗ khí thế mãnh liệt như vậy sao có thể dễ dàng tiêu tán? Lão ho khan hai tiếng, đem một ngụm máu tươi đang từ bụng dâng lên tới cổ mạnh mẽ nuốt trở lại.

Trong nháy mắt này, lão không ngờ lại một vết thương không nặng không nhẹ.

Sau đó, lão đột nhiên quay đầu lại căm tức nhìn hai người Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê, gằn giọng nói:

- Lời hắn nói có thật hay không?

Hồ Chánh Đức thì thào nói:

- Đặng thúc! Tiểu chất cũng không phải muốn mạnh mẽ đoạt, mà chỉ muốn giáo huấn Lâm Phong một chút. Hắn không để Thái Hồ Hồ gia chúng ta ở trong mắt, nhưng mà Doanh Thừa Phong lại đột nhiên xuất thủ đánh lén, hơn nữa hai người liên thủ cho nên tiểu chất mới...

Phong Huống ở đối diện chắp tay ra sau lưng, sát khí hung lệ trên người lão đã sớm thu liễm lại sạch sẽ.

Người bình thường không nhìn ra trạng thái quẫn bách vừa rồi của Đặng Phương Chu? càng không biết lão đã bị chút thương tổn. Nhưng Phong Huống và vài vị Ngân cấp Linh Sư cường giả nhãn lực cao tới mức nào? Làm sao có thể không nhìn ra được trạng thái của đối phương? Cho nên lúc này Phong Huống cũng thoáng an lòng, Doanh Thừa Phong quả nhiên là tiểu tử thông minh. Ngay khi khí thế của Đặng Phương Chu tích tụ tới đỉnh điểm chuẩn bị bộc phát ra ngoài thì hắn lại đem sự thật nói ra, làm cho Đặng Phương Chu rơi vào trạng thái ra tay cũng không phải, mà không ra tay cũng không được, cuối cùng tự bản thân mình phải chuốc lấy thương tổn.

Hơn nữa, giờ phút này vài người bọn họ chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là có trò hay để xem rồi.

Sắc mặt Đặng Phương Chu hơi có chút biến thành màu đen, lão thấp giọng xuống, nói:
- Ngươi quá... Ngu xuẩn... Hừ.

Lão buồn bực nhất cũng không phải là Hồ Chánh Đức muốn mạnh mẽ đoạt linh binh của kẻ khác. Cái chuyện này lão nhân ông ấy cả đời trải qua cũng không phải chỉ tự tay làm một hai lần mà thôi.

Lão tức giận chính là hai người Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê ở bên cạnh giống như một cái cọc gỗ, một lời cũng không chịu nói ra.

Doanh Thừa Phong dùng ngôn ngữ để dẫn dắt khiến cho lão tiến nhập vào trong cạm bẫy. Nhưng hai người Hồ Chánh Đức ở bên cạnh thì im lặng không lên tiếng, hơn nữa cuối cùng còn làm cho lão bị chút ám thương.

Hành vi như vậy mới làm cho lão cảm thấy rất thất vọng, bất đắc dĩ và tức giận.

Nhưng mà chuyện này dù sao cũng là chuyện trong nhà của lão, khi trở về Thái Hồ Hồ gia sẽ bẩm báo với gia chủ để trị Hồ Chánh Đức. Còn lúc này, lão phải chủ ý chính là mặt mũi của cả gia tộc.

Hồ Chánh Đức cúi đầu, trong ánh mắt không ngừng lóe lên những tia oán độc.

Giờ phút này, hắn chẳng những hận thấu xương Doanh Thừa Phong và Lâm Phong, thậm chí ngay cả Đặng Phương Chu cũng âm thầm bị hận lây.

Chẳng qua, cho dù lá gan hắn có lớn gấp đôi thì cũng không dám biểu lộ cảm xúc này ra ngoài.

Hít sâu một hơi, Đặng Phương Chu đem cảm giác đang sôi trào trong ngực mạnh mẽ đè ép lại.

Lão quay đầu, nói:

- Doanh Thừa Phong! Ngươi nghe thấy chưa? Chính Đức chỉ muốn giáo huấn một tiểu bối không để mắt tới Hồ gia chúng ta, ngươi vì sao lại giữa đường xuất thủ?

Doanh Thừa Phong bật cười, nói:

- Tiền bối! Lâm Phong chỉ là không muốn đem kỷ vật làm hắn tấn chức Linh Sư bán cho vị Hồ huynh này. Nếu vì vậy mà bị nói là không để Hồ gia ở trong mắt, như vậy Hồ gia không tránh khỏi quá mức bá đạo đi. Ha ha... Hay là Thái Hồ Hồ gia là thiên hạ đệ nhất Linh Đạo thế gia?

Sắc mặt Đặng Phương Chu thay đổi vài lần, hắn ngay cả có to gan hơn nữa cũng không dám thừa nhận lời nói này.

- Nói bậy. - Lão quát lớn một tiếng, nói:

- Tiểu tử ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ. Hừ! Rõ ràng các ngươi không để Hồ gia chúng ta ở trong mắt, lại còn muốn càn quấy, thật sự là không ra gì.

Sắc mặt Phong Huống trầm xuống, nói:

- Đặng huynh! Cuối cùng là ai càn quấy thì trong lòng mọi người đã có đáp án. Ha ha... Cho dù Lâm Phong không để Hồ gia ở trong mắt vậy thì cũng phải là do lão phu động thủ giáo huấn chư làm sao tới lượt Hồ Chánh Đức?

Lời của Phong Huống vừa nói ra, vẻ mặt Đặng Phương Chu lập tức giật giật vài cái.

Nếu đổi lại là một tán tu Linh Sư thì có lẽ sẽ sợ hãi uy danh và thế lực của Thái Hồ Hồ gia mà co rút lại. Nhưng Phong Huống là nhân vật nào a? Chỉ cần không phải là đụng vào toàn bộ Linh Đạo thế gia, hay mấy lão quái vật trấn thủ của các thế gia thì lão cũng không cần sợ hãi.

Doanh Thừa Phong đảo ánh mắt, đột nhiên cười nói:

- Đặng tiền bối! Vãn bối và Lâm Phong đều chỉ là võ sĩ, mà Hồ Chánh Đức huynh lại là một vị võ sư cường đại a. Ha ha... Một võ sư cường giả lại không đánh nổi hai võ sĩ liên thủ thì còn có tư cách gì nói tới chuyện khác?

Đặng Phương Chu hơi lặng người đi, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên.

Võ sĩ và võ sư tuy rằng chỉ kém nhau có một bậc, nhưng kỳ thật thực lực chênh lệch rất lớn.

Đừng nói là lấy một chọi hai, cho dù là lấy một chọi ba, bốn thì bình thường cũng đều có thể chiến thắng, thậm chí còn toàn diệt đối thủ.

Nhưng Hồ Chánh Đức gặp hai tên võ sĩ, hơn nữa trong đó còn có một tiểu tử bát tầng chân khí đã làm cho bản thân bị thương tới trình độ này, tự nhiên là khiến cho lão cảm thấy vạn phần lúng túng.

Sắc mặt Hồ Chánh Đức đỏ bừng lên, hắn lớn tiếng quát:

- Doanh Thừa Phong! Ngươi không nên đắc ý quá sớm, nếu ngươi không phải đột nhiên xuất thủ, ta làm sao có thể không kịp chuẩn bị mà bị thương?

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

- Hóa ra có lòng tin như vậy a. Đã như vậy thì để cho chúng ta đánh lại một trận đi.

Hồ Chánh Đức lúc này tức giận như muốn xịt khói, hắn thương thế còn chưa khỏi hẳn, toàn lực điều dưỡng còn không kịp thì sao có thể cùng người khác động thủ?

Nhưng mà, Triệu Khuê ở bên cạnh hắn thì hai mắt sáng ngời lên, nói:

- Hừ! Bản công tử cả đời không vừa mắt chính là những tiểu bối cuồng vọng tự đại. - Hắn cao giọng nói:

- Hồ huynh thân đang bị thương, ngươi nếu muốn động thủ thì bản công tử sẽ phụng bồi.

- Chậc... Chậc... Chậc...

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm kỳ dị từ ngoài truyền vào:

- Đệ tử Linh Đạo thế gia hiện giờ càng ngày càng đi xuống a. Ha ha... Một tên võ sư thua dưới tay hai tên võ sĩ thì thôi đi, lại còn muốn đổi một tên võ sư khác. Thật sự là buồn cười chết người a.

Ở trong đạo thanh âm này tràn ngập khí tức trêu chọc, sắc mặt Triệu Khuê thoáng thay đổi, hắn lớn giọng quát:

- Kẻ nào? Dấu đầu dấu đuôi, có bản lĩnh thì đi ra đây.

Ánh mắt Đặng Phương Chu hơi liếc về phía cửa cầu thang tầng một, lão tuy rằng không nói một lời, nhưng khí tức trên người lại hơi có chút yếu đi.

- Ha ha... Ngươi muốn lão phu đi ra sao?

Thanh âm quỷ dị kia đột nhiên biến đổi, phảng phất như đổi thành một người khác, hơn nữa còn làm cho người ta có loại cảm giác quen thuộc.

Tiếp theo đó, một vị lão nhân từ cửa cầu thang tầng một lên tầng hai chậm rãi đi ra...