Cẩm Y Vệ
Chương 326: Cắt thịt (Hạ)
Cẩm Y Vệ
Tác giả: Miêu Khiêu
Chương 326: Cắt thịt (Hạ)
Người dịch: Hạo Thiên
Nguồn: vipvanda
Sắc mặt Tôn Nhất Thiếp đỏ lên, chức cục đổng Huệ Dân dược cục này của y cũng chỉ là chức vụ nửa quan phương nửa dân
gian, chuyên xử lý rắc rối nội bộ y giới. Mà buôn bán thuốc giả đã xúc phạm hình luật Đại Minh, hẳn phải do quan phủ xử
lý, còn chưa tới phiên cục đổng y.
- Được, vậy thì đi quan phủ, đến lúc đó xem các ngươi còn có thể chống chế hay không!
Thịt béo trên mặt Tôn Nhất Thiếp run lên.
- Vậy phải đi Thuận Thiên phủ, hay là Giang Ninh huyện?
Mã đại phu hỏi.
- Hừ, ngươi cũng không xem thử người nào đề biển thay lão...
Tôn Nhất Thiếp chép miệng nhìn chiêu bài nữ y quán Cận Đại sơn đen thếp vàng, lạc khoản Vương Thế Trinh hết sức bắt
mắt.
Thuận Thiên phủ không thể đi, Giang Ninh huyện là trực thuộc Thuận Thiên phủ, cũng giống như vậy, vậy còn có thể đi đâu
được?
- Cũng may còn có một chỗ, luôn có địa phương mà bọn chúng không thể thông đồng.
Tôn Nhất Thiếp tràn đầy tự tin nói:
- Kinh Kỳ Đạo Trương Đại lão gia chính là thanh quan yêu dân như con, nhất định sẽ xử án công bình!
Trương, Trương Công Ngư? Nghe thấy cái tên này, Tần Lâm thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Lý Thời Trân tuổi cao chững chạc, trong lúc nhất thời cũng trợn tròn mắt, Thanh Đại càng cười khanh khách, ngay cả Lục
Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, bốn nữ binh Giáp Ất Bính Đinh ở phía sau Tần Lâm cũng nháy nhó nhìn nhau.
Tên Tôn Nhất Thiếp này quả thật là đốt đèn soi hầm xí tìm phân.
-----------
Phòng văn thư nha môn Kinh Kỳ Đạo, Trương Công Ngư Trương Đại lão gia đang cầm Luận Ngữ trong tay gật gù đắc ý đọc:
- Học mà còn mỗi buổi mỗi tập, chẳng phải thích ư? Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải vui ư?
Mấy mạc tân Sư Gia thấy vậy buồn cười, thầm nói vị Đông gia này quả thật hồ đồ, thi Tiến Sĩ phải học Tứ Thư Ngũ Kinh,
kẻ có thể làm quan ai mà không vứt xa những lời vô bổ này?
Y đang đọc đến đoạn hay chợt có người cầm thiếp cầu kiến của Tôn Nhất Thiếp vào, Trương Công Ngư đọc sách xong mới mở
thiếp ra xem thử.
Mấy ngày trước tiểu thiếp thứ ba của Trương Đại lão gia ngã bệnh, Tôn Nhất Thiếp hốt thuốc chữa hết bệnh, nhân đó cố ý
tìm cách kết giao, qua lại trong phủ vài lần, coi như có chút giao tình không nhỏ không lớn.
- Tên họ Tôn này cũng cung kính, chỉ là hơi quái khí một chút, không thể coi là bằng hữu thật sự, dường như bản quan
cũng không cần ‘vui’…
Trương Công Ngư lẩm bẩm một hồi, bưng chung trà lên thấm giọng, vừa cầm thiếp mở ra xem thử.
Phụt…
Trương Đại lão gia phun một ngụm trà ra ngoài, khiến cho Sư Gia ngồi đối diện dính đầy đầu đầy cổ.
- Xin lỗi, xin lỗi...
Trương Công Ngư gọi người làm mau mau lấy y phục khác tới cho Sư Gia thay, còn mình nở một nụ cười vô cùng cổ quái đi
ra đại đường.
Nơi đại đường, đám người Tần Lâm, Tôn Nhất Thiếp đã chờ ở nơi đó, cáo trạng của Tương môi bà cũng bày trên công án.
Vốn Trương Công Ngư muốn chào hỏi Tần Lâm, Tần Lâm luôn miệng ho khan, lại khoát tay với mới không vạch trần.
Tôn Nhất Thiếp ỷ mình có giao tình với Trương Đại lão gia, lớn tiếng nói:
- Vì nữ y quán Cận Đại bán thuốc giả, làm cho Tương môi bà bị hủy dung mạo, tại hạ cục đổng Huệ Dân dược cục Nam Kinh
Tôn Triều Đan đặc biệt xuất thủ, cầu xin Đại lão gia xử án công bằng.
Mấy đại phu giao hảo cùng Tôn Nhất Thiếp như Mã đại phu đều cười gian nhìn nhìn Tần Lâm cùng ông cháu Lý gia, thầm nhủ
trong lòng: Tôn cục đổng chúng ta là thượng khách của Trương Đại lão gia, các ngươi muốn thắng vụ kiện này e rằng nằm
mơ cũng không được.
Tần Lâm cũng cười hì hì, tỏ vẻ hết sức nhàm chán lười biếng cắn móng tay, đám người Lý Thời Trân, Lý Thanh Đại cùng Lục
Viễn Chí, ánh mắt nhìn Tôn Nhất Thiếp có vẻ vô cùng bất nhẫn.
Trương Công Ngư xem sơ lược qua cáo trạng, lập tức nắm kinh đường mộc vỗ mạnh lên án đánh rầm:
- Cha chả, Lý tiểu thư tuổi còn trẻ như vậy đã có y thuật xuất chúng, gia học sâu xa, làm sao có chuyện dùng thuốc giả
hại người? Tôn Nhất Thiếp, chẳng lẽ là ngươi xúi giục Tương môi bà vu cáo hãm hại người tốt?
Tôn Nhất Thiếp run lập cập, chỉ cảm thấy cả người giống như vừa bị sét đánh trúng, ngàn vạn lần không ngờ rằng thái độ
Trương Đại lão gia lại tỏ ra như vậy, hoảng sợ luôn miệng nói:
- Đại lão gia minh giám, tiểu nhân hành y ở Nam Kinh mấy chục năm, chữa bệnh cứu người có lòng cắt thịt, há lại có
chuyện mưu hại người khác?
Cái gì? Trương Công Ngư mở to hai mắt, thình lình nổi giận lôi đình:
- Cha chả, chuyện như vậy cũng làm được sao, ngươi làm thầy thuốc còn muốn cắt thịt đùi bệnh nhân ăn, quả thật lòng dạ
đen như than!
Tôn Nhất Thiếp cùng đám tâm phúc của y khóc không ra nước mắt: trời ơi, vì sao Trương Đại lão gia lại hiểu ‘cắt thịt’
thành ra như vậy, quả thật là tú tài gặp đao binh, không thể nào nói lý…
Rốt cục Lý Thời Trân không nhịn được nói:
- Trương Đại lão gia, tâm cắt thịt là chỉ y gia diệu thủ nhân tâm, nhân hậu đối với bệnh nhân cũng giống như Giới Tử
Thôi cắt thịt mình cho Tấn Văn Công Trùng Nhĩ ăn vậy. Cũng không phải là nói thầy thuốc lòng dạ ác độc, muốn cắt thịt
bệnh nhân ăn.
- Thì ra là như vậy...
Trương Công Ngư ngượng ngùng bật cười.
Chuyện cắt thịt coi như đã giải thích xong, nhưng ai ai cũng thấy rõ ràng là Kinh Kỳ Đạo Trương Đại lão gia nghiêng về
phe Tần Lâm, hơn nữa nghiêng tới cực điểm.
Vốn Tôn Nhất Thiếp tính toán sẽ được Trương Đại lão gia ủng hộ, không ngờ rằng thái độ của Trương Công Ngư hoàn toàn
ngược lại so với dự liệu của y, quả thật lần này Tôn cục đổng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói được
nên lời.
Y không biết Tần Lâm cùng Trương Công Ngư là huynh đệ kết minh, tuy nói quan trường này bái minh hết sức tùy tiện, trao
đổi một bộ thiếp đỏ là được, cũng không giống như Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào, ‘Không cầu sinh cùng ngày cùng
tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày’. Nhưng có lý nào Trương Công Ngư lại giúp người ngoài mà
không giúp Tần Lâm?
Đáng thương đến bây giờ Tôn Nhất Thiếp vẫn còn không biết, tỉnh tỉnh mê mê tới nha môn của huynh đệ kết minh của Tần
Lâm để tố cáo hắn.
Tương môi bà nhìn chung quanh, thấy tình cảnh như vậy bắt đầu sợ hãi, nhìn nhìn sắc mặt của Tôn Nhất Thiếp, sau khi
được y khẳng định bèn nhìn lên trên liên tiếp dập đầu:
- Đại lão gia minh giám, lão phụ nhân không tố cáo, không tố cáo nữa, xin rút lại…
Trương Công Ngư cũng không biết làm sao, bèn nhìn Tần Lâm hỏi ý.
- Vụ án còn chưa tra rõ, có thể nào rút lại là xong?
Tần Lâm cười xấu xa, rõ ràng không có hảo ý.
Trương Công Ngư chẳng qua là loại người tính tình hồ đồ, nhưng đối nhân xử thế lại không có vấn đề gì, chưa ngốc tới
mức không hiểu được ý của Tần Lâm, lập tức vỗ kinh đường mộc một cái thật mạnh:
- Vu cáo phản tọa là điều luật Đại Minh ta đã viết rõ ràng giấy trắng mực đen, lão bà này muốn lén lút chuồn đi, cho
rằng bản lão gia không hiểu hình luật sao?
Hình Danh Sư Gia sau lưng y thấy sai nhưng không dám nói: Đông gia, dường như quả thật ngươi không hiểu gì…
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.