Cẩm Y Vệ

Chương 339: Y quán dây chuyền (Thượng)


Cẩm Y Vệ

Tác giả: Miêu Khiêu


Chương 339: Y quán dây chuyền (Thượng)


Người dịch: Hạo Thiên


Nguồn: vipvanda
 


Tần Lâm ở đời sau đã từng xem một quyển tiểu thuyết nhảm nhí tên là Hán Phong 1276, nhân vật chính có lực biến hóa trời đất, khả năng thay đổi thế giới, chỉ là lễ giáo hoàn toàn không đáng kể. Nhưng bản thân Tần trưởng quan là không có bản lĩnh ấy. Trong thời Vạn Lịch Trình Chu lý học đúng lúc thịnh hành, đại học giả Hà Tâm Ẩn mang tư tưởng hơi khác thường liền bị Hồ Quảng Tuần Phủ Vương Chi Viên bắt lại giết chết, Tần Lâm không cho là mình có đủ thực lực đối nghịch cùng toàn bộ sĩ lâm, cũng không muốn làm Hà Tâm Ẩn thứ hai.

Không thay đổi được tư tưởng lễ giáo thì thay đổi hình thức chữa bệnh, mở nữ y quán chính là biện pháp tốt nhất.

Đương nhiên, Tần Lâm cũng không phải Florence Nightingale chăm sóc người bệnh, cũng không phải Lý Thời Trân chuyên tâm hành y tế thế, hắn mở nữ y quán khắp nơi cũng là muốn mở rộng ra mạng lưới tình báo chuyên môn của mình, mục đích này nhất định phải giữ bí mật chặt chẽ.

- Tần trưởng quan muốn bố trí nữ y quán ở khắp các thành thị Giang Nam, chính là chuyện thật tốt tế thế cứu dân, vậy tìm bọn ta lại có ích gì?

Lư y sinh khom lưng chắp tay, mê hoặc không hiểu hỏi:

- Nữ y quán này của ngươi, từ thầy thuốc đến hộ công, người làm nhà thuốc đều là nữ tử, nhưng chúng ta đều là nam đại phu!

- Đúng là như thế, mới phải gọi các ngươi hỗ trợ!

Tần Lâm cười hắc hắc, rõ ràng là coi đám người Lư y sinh là dê bò:

- Thê nữ thị thiếp của các ngươi, kẻ hiểu y đạo sợ rằng không ít?!

Tuy nói nữ tử không có tài chính là đức, đó là chỉ cầm kỳ thi họa, dâm từ diễm khúc, những kỹ thuật thực dụng như kỹ thuật nấu ăn nhà bếp, kéo sợi bông canh cửi, nữ công kim chỉ này cũng phải biết càng nhiều càng tốt. Tay nghề y thuật càng là kỹ thuật được nhà chồng hoan nghênh, lấy một người vợ hiểu được y thuật, một nhà từ trên xuống dưới cũng trở thành gia đình thầy thuốc

Cho nên phàm là thầy thuốc dù sao vẫn cố ý truyền thụ cho con gái một ít bản lĩnh, giống như nữ thầy thuốc đời Minh Đàm Doãn Hiền vô cùng nổi danh, chính là học y thuật ở nhà mẹ đẻ. Về phần vợ cả vợ bé của thầy thuốc, tai nghe mắt thấy học được mấy phần y thuật cũng không ít.

Trong y học coi trọng tích lũy kinh nghiệm, chỉ riêng là thảo dược trong hơn một nghìn vị muốn phân biệt rõ ràng không phải là một sớm một chiều có thể học được. Tần Lâm muốn mở rộng nữ y quán, dựa vào chính mình bồi dưỡng nữ thầy thuốc tại nhà không biết phải bao nhiêu năm, cho nên hắn nhắm chủ ý vào nữ quyến của các vị lão lang trung Huệ Dân Dược cục Nam Kinh.

Lư y sinh đứng đầu, chư vị lão lang trung ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều chần chờ không nói.

- Chư vị yên tâm, những người của nữ y quán trên dưới đều là nữ tử, tuyệt không đến nỗi khiến lệnh ái xuất đầu lộ diện có tổn hại danh tiết...

Tần Lâm sờ sờ cằm, lại nói:

- Tùy theo y thuật cao thấp, hạ quan xin trả lương mỗi năm năm mươi lượng đến một trăm lượng không chừng, nếu có tài nghệ siêu phàm, vậy hai trăm lượng cũng không sao.

Các lão lang trung vừa nghe số lượng này, ai nấy đều tươi cười vui vẻ, hiện bây giờ mời tú tài đến dạy học trong nhà, kể cả bao ăn bao ở một năm cũng là hai ba mươi lượng bạc, Tần Lâm lại trả lương năm của nữ thầy thuốc đến năm mươi, một trăm. Một nữ tử có thể kiếm được thu nhập bằng hai đến bốn tú tài, đó là hậu hĩnh nhất trên đời.
Nhà thầy thuốc đều nghèo khó, Lý Thời Trân sống cả đời ngay cả phí in ấn Bản Thảo Cương Mục cũng ra không nổi, trừ Tôn Nhất Thiếp lòng dạ hiểm độc tham tiền ra, gia cảnh những lão lang trung này của Huệ Dân Dược cục đều kém hơn Lý Thời Trân, nghe được lương bổng hậu hĩnh, người người nóng như lửa trong lòng.

Về phần y thuật thì sao, đúng như Tần Lâm suy đoán, hạnh lâm thế gia, Kỳ Hoàng truyền nhân, con gái nhà ai không có ba phần chân truyền của cha già?

Tần Lâm tuyển người là Hàn Tín điểm binh càng nhiều càng tốt, cũng bất kể là nữ nhi, con dâu hay là vợ già, chỉ cần bằng lòng ra làm việc tuyển nhận tất cả, còn có không ít lão lang trung hăng hái đề cử con gái của đệ tử, đồng nghiệp.

Lý Thời Trân cùng các vị đồng nghiệp chuyện trò, người người đều khen cháu rể này của lão giàu sang không quên xuất thân hạnh lâm, mở nhiều nữ y quán hành y tế thế như vậy, quả thật công đức vô lượng.

Trong lúc nhất thời lão thần y rất an ủi trong lòng, vuốt râu bạc cười không ngừng, chỉ cảm thấy hơn mười năm qua ngoại trừ Bản Thảo Cương Mục có thể xuất bản ra, hôm nay là sung sướng vui vẻ nhất.

Thanh Đại cũng cười không ngừng, tiểu nha đầu cười lên là lông mày cong cong, con mắt cong cong, cái miệng nhỏ nhắn cũng cong cong, trêu chọc cho Từ Tân Di nhéo gương mặt của nàng:

- Đây mới là muội muội ngốc nghếch đây, tương lai nữ y quán Cận Đại phổ biến bốn phương, nữ y tiên Kỳ Châu nổi danh thiên hạ, nói ra ai tin là Thanh Đại muội muội ta?

- Cũng là chủ ý của Tần ca ca…

Thanh âm của Thanh Đại vừa ngọt vừa du dương, nhìn Tần Lâm, trong đôi mắt to tràn ngập ý nghĩ ngọt ngào tình cảm dịu dàng.

- Nói cái gì đó?

Tần Lâm cười tủm tỉm đi tới.

Việc xử lý cụ thể của nữ y quán giao cho ba vị Giáp, Ất, Bính, thầy thuốc tại nhà là nữ thân quyến trong nhà các vị lão lang trung, đương nhiên còn phải đến nữ y quán Cận Đại tiến hành khảo hạch giám định, học bổ túc, thực tập, sau mới có thể tiến hành làm việc. Mà hộ công, từ trong năm mươi nữ binh kia chọn lựa ba mươi người, lại từ trong đó phát triển ngầm, mạng lưới tình báo lấy nữ y quán làm cơ sở đã có được hình thức ban đầu.

Những nữ binh đó phần lớn là con gái người hầu của Quốc Công phủ, cha mẹ anh em đều đang là người hầu Quốc Công phủ, độ trung thành tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, làm việc này lại cực kỳ thích hợp.

Tần Lâm còn chưa nói ra chuyện chọn lựa nữ binh, Từ Tân Di cũng nghĩ đến một số chuyện, căm hận nói:

- Tần Lâm, trước đây sao không nói chuyện Trương Tôn Nghiêu, Lộc Nhĩ Linh làm phiền cho ta biết? Đi, dám tìm Thanh Đại muội muội làm phiền, chúng ta đi lột da hắn.

Thì ra mới vừa rồi Thanh Đại cùng Từ Tân Di nói đến đoàn lão lang trung này của Huệ Dân Dược cục, Từ Tân Di liền hỏi chuyện hôm đó ở nha môn Kinh Kỳ Đạo, tự nhiên nói đến chuyện Trương Tôn Nghiêu, Lộc Nhĩ Linh xúi giục Tôn Nhất Thiếp tìm tới gây phiền.

Đại tiểu thư hằm hè, không mất phong độ nữ ma đầu, kéo tay áo Tần Lâm, kéo Thanh Đại muốn đánh tới nha môn Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở.

- Chuyện này không cần đâu?!

Tần Lâm cười xấu xa, nụ cười rất là cổ quái.

- Hừ hừ, có thù không báo không phải là quân tử…

Từ Tân Di kêu gào đôi câu, chợt nhớ tới phu quân mình cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nhất thời đoán được mấy phần ngọn nguồn, chỉ vào hắn nói:

- A! nhất định ngươi đã bày âm mưu gì, Thanh Đại muội muội, mỗi lần tên này cười xấu xa, nhất định không có hảo tâm gì.

- Tính toán thời gian, trong vòng một hai ngày…

Tần Lâm nói còn chưa xong, bên ngoài Hàn Phi Liêm đã nhanh như chớp chạy vào, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn:

- Trưởng quan, trong kinh có thánh chỉ đến, thiên sứ chờ ở nha môn Thiên Hộ Sở!