Thiên Đường

Chương 38: Thiên Đường Chương 38



Chương 38

Vẫn còn đang cài khuy áo sơ mi, Matt bước xuống cầu thang. Meredith xoay lại khi anh hầm hầm đi qua cửa bếp, mặc áo khoác vào và hướng đến cửa trước. " Anh đi đâu vậy?"

"Tôi định đi ra ngoài tìm chìa khóa của em. Em có nhớ em làm rớt chúng ở đâu không?"

Miệng cô há ra trong sự bất ngờ khi cô nhìn thấy vẻ quyết tâm cứng rắn trên quai hàm của anh. "Em... em đã làm rơi chúng khi em đi vòng qua trước đầu xe, nhưng không có lý do gì để cho anh ra đó ngay bây giờ... "

"Có " anh nói thẳng thừng, "Có đấy. Sự giả vờ ngớ ngẩn này kéo dài đủ lâu rồi. Đừng nhìn có vẻ như là bị bất ngờ, " anh cáu kỉnh. " Em đã chán ngấy chuyện giả vờ cuộc sống vợ chồng hạnh phúc cũng như tôi. " cô hít một hơi thở mạnh như thể anh vừa tát cô, và Matt nói thêm một cách lạnh lùng, "Tôi ngưỡng mộ sự kiên trì của em, Meredith. Em muốn miếng đất ở Houston với cái giá hai mươi triệu, và em cần một cuộc ly hôn nhanh, có sự hợp tác của tôi và không công khai. Em đã dùng hai ngày ở đây để mua vui tôi để cho tôi chấp nhận cả hai. Em đã thử và em đã thất bại. Bây giờ, hãy quay lại thành phố và cư xử như một người điều hành có năng lực. Kiện tôi ra toà với miếng đất ở Houston và nộp đơn xin ly hôn, nhưng bớt trò hề buồn nôn này đi! Vai trò của một người vợ khiêm tốn, yêu thương không hợp với em, và em chắc hẳn là đã chán ngấy nó cũng như tôi. "

Anh xoay gót chân và bước ra cửa trước. Meredith nhìn chằm chằm vào chỗ mà anh đã đứng, trái tim cô thắt lại vì hoảng sợ, thất vọng, và bị sỉ nhục. Anh đột ngột quyết định hai ngày này là một sự giả vờ ngớ ngẩn chán ngán! Chớp mắt để xua đi những giọt nước mắt thất vọng, cô cắn môi và quay trở lại với cái chảo rán. Rõ ràng là cô đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để nói cho anh nghe chuyện cô đã không phá thai, và cô không nghĩ ra được bất cứ một lý do nào làm cho tâm trạng của anh đột ngột trở nên thù địch. Cô ghét sự thay đổi không đoán trước được của Matt ; anh luôn là người như vậy. Cô sẽ không bao giờ biết anh nghĩ gì hoặc anh sắp làm những gì tiếp theo! Trước khi cô rời khỏi ngôi nhà này, cô sẽ nói với anh những chuyện đã thực sự xảy ra cách đây mười một năm, nhưng bây giờ cô không chắc anh sẽ quan tâm, thậm chí không chắc là liệu anh có tin cô không. Cô nhặt lên một quả trứng và đập nó thật mạnh vào thành chảo rán làm cho lòng đỏ đổ ra bên ngoài.

Trong mười phút Matt cào qua lớp tuyết gần lốp trước của chiếc BMW với những nỗ lực vô ích để tìm chùm khóa chết tiệt của Meredith ; anh đào bới và lùng sục cho đến khi găng tay của anh ướt nhẹp và bàn tay của anh bị tê cóng, sau đó anh chịu thua và kiểm tra hệ thống báo động của cô, nhìn qua cửa sổ. Không thấy hệ thống bàn phím nhỏ, như vậy cũng có nghĩa là xe của cô chỉ có thể được khởi động bởi chìa khoá xe của cô. Dù là anh có cạy cửa xe và nối dây nóng để khởi động cái xe chết tiệt, hệ thống báo động trên một chiếc xe như xe của cô sẽ vô hiệu hoá chiếc xe nên không thể lái được.

"Điểm tâm đã sẵn sàng, "Meredith nói một cách lúng túng, đi vào phòng khách khi cô nghe tiếng cửa trước đập mạnh. " Anh có tìm được chìa khóa của em không?"

"Không, " Matt nói, cố gắng để kiểm soát sự tức giận của anh ". "Có một người thợ khoá trong thành phố, nhưng anh ta không làm việc vào ngày chủ nhật. "

Meredith dọn ra món trứng rán mà cô đã làm, sau đó cô ngồi đối diện với anh. Cố gắng một cách tuyệt vọng khôi phục lại mối quan hệ mà họ đã chia sẻ với nhau từ hôm qua, cô hỏi với sự điềm tĩnh, giọng nói vừa phải, "anh có thể cho em biết tại sao anh lại đột ngột quyết định toàn bộ cuối tuần này là một âm mưu chán ngán của em?"

" Hãy nói là lý trí của tôi đã trở về cùng với sức khoẻ của tôi, " anh nói ngay. Trong mười phút, khi họ ăn, Meredith cố lôi kéo anh vào câu chuyện, chỉ để cho anh đẩy lui sự cố gắng của cô bằng những câu trả lời cộc lốc, cụt lủn. Ngay lúc ăn xong, anh đứng dậy và nói là sẽ bắt đầu thu xếp đồ đạc trong phòng khách.

Với trái tim đau đớn, Meredith nhìn anh bước đi, sau đó cô máy móc bắt đầu dọn dẹp nhà bếp. Khi cái đĩa cuối cùng đã được rửa và cất đi, cô đi vào phòng khách. "Có rất nhiều thứ để dọn, " cô nói, quyết tâm tìm cách làm cho anh dễ nói chuyện với cô hơn. "Em có thể làm gì để giúp anh không?"

Matt nghe được sự van xin muốn làm hoà trong giọng nói của cô và cơ thể của anh đáp lại với dục vọng dâng cao một cách rõ ràng khi anh đứng thẳng lên và nhìn vào cô. 'Em có thể đi lên lầu với tôi và đưa cho tôi cái thân thể ngon lành của em'. "Em muốn làm gì thì làm. "

Tại sao, Meredith dữ dội chất vấn bản thân cô, bây giờ lại không đến gần anh được, và tại sao anh đột ngột chán ngán cô và bực bội? Bố anh đã nói Matt đã buồn đến phát điên lên khi nghĩ là cô đã phá thai và khi Meredith không chịu gặp anh, điều đó gần như đã giết chết anh. Cô đã nghĩ lúc đó Patrick chắc là đã cường điệu và phóng đại tình cảm mà Matt dành cho cô, bây giờ cô chắc chắn là bố anh đã thổi phồng quá mức, và sự tin chắc này làm cô có cảm giác thật kỳ lạ, không giải thích được, thất vọng. Mặc dù nó không làm cho cô ngạc nhiên. Matt luôn có khả năng gánh vác những trách nhiệm nặng nề, nhưng rõ ràng là không thể biết những gì anh thật sự suy nghĩ và cảm giác của anh. Hy vọng là tâm trạng của anh sẽ được cải thiện nếu cô để anh yên, cô đi lên lầu và dành cả buổi sáng để đóng thùng ra trải giường, chăn gối và các vật dụng trong tủ phòng ngủ, mà anh đã nói với cô trong bữa ăn sáng là hầu hết sẽ được tặng cho các hội từ thiện. Chỉ có các vật kỷ niệm của gia đình là được giữ lại, và cô cẩn thận sắp xếp tủ áo của cha mẹ anh, chắc chắn là không có đồ vật nào có giá trị tình cảm bị bỏ vào cái hộp dành cho hội từ thiện. Khi cô nghỉ ngơi, cô ngồi xuống giường và mở cái album ảnh rõ ràng là thuộc về mẹ Matt. Nó đầy những bức ảnh quá cũ, hầu hết chúng đang phai màu. Nhiều người trong số họ là họ hàng từ quê nhà: những khuôn mặt dễ thương của những cô gái với mái tóc dài và đội mũ, và những người đàn ông đẹp trai, không cười với những tên gọi Ái Nhĩ Lan như Lanigan, ÓMalley, và Collier. Dưới mỗi bức ảnh có đề ngày chụp và tên của mỗi người trong ảnh. Bức tranh cuối cùng trong album là gần đây nhất - ảnh cưới của cha mẹ Matt. Ngày 24 tháng tư, năm 1949 được viết dưới tấm hình bằng chữ viết hoa của bà. Nhận ra từ loạt tên trong album đó, là Elizabeth Farrell có nhiều anh em họ, chú bác và cô dì tại quê nhà, Meredith nghĩ với nụ cười dịu dàng, ngạc nhiên với vẻ khao khát với những gì tương tự như là xuất thân từ một gia đình đông đúc.

Vào lúc giữa trưa cô đi xuống dưới lầu. Họ ăn bánh xăng uých vào buổi trưa, và mặc dù Matt không thân thiện, ít ra anh trả lời những câu hỏi và nhận xét của cô với vẻ lịch sự tách biệt, và cô xem đó như một dấu hiệu khích lệ là tâm trạng của anh đang trở nên tốt hơn. Khi cô kết thúc việc dọn dẹp sau bữa ăn trưa, cô hài lòng đưa mắt nhìn lướt qua căn nhà bếp sạch sẽ, sau đó cô đi vào phòng khách, nơi Matt xếp sách và đồ trang trí lặt vặt vào hộp một cách có thứ tự.. Cô dừng lại ở ngưỡng cửa, nhìn cái áo sơ mi màu da cừu của anh căng ra qua đôi vai rộng, đầy cơ bắp và thu hẹp lại mỗi khi anh giơ cánh tay của anh lên. Anh đã cởi chiếc quần jean bị ướt khi anh tìm chìa khoá của cô ở bên ngoài, và thay vào đó anh đang mặc một cái quần ôm sát hông dọc theo chiều dài đôi chân đầy cơ bắp của anh. Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng cô thực sự nghĩ đến chuyện bước đến ngay đằng sau anh, vòng tay cô quanh thắt lưng anh, và tựa má của cô vào tấm lưng rắn chắc của anh. Cô tự hỏi anh sẽ làm những gì. Có lẽ là anh sẽ đuổi cô đi, Meredith quyết định một cách rầu rĩ.

Trong đầu, cô buộc bản thân cô phải dứt khoát và bước về phía trước, nhưng sau nửa ngày chịu đựng tính khí thất thường của anh, thần kinh căng ra và tâm trạng căng thẳng của cô đã đến mức không chịu nổi. Cô nhìn anh dán miếng băng keo cuối cùng vào thùng sách sau cùng, và nói, " Em có thể làm bất cứ thứ gì giúp cho anh không?"

"Không cần, vì tôi đã làm xong, " anh nói mà không buồn quay lại.

Meredith cứng đờ, màu sắc trên gò má cô phản ánh tâm trạng căng thẳng đến mức báo động của cô. Với một nỗ lực cuối cùng để nghe có vẻ lịch sự, cô nói, "Em sẽ đi lên phòng của Julie để xếp lại vài thứ đồ mà cô ấy đã để lại. Anh có muốn em pha cho anh một tách cà phê trước khi em đi không?"

"Không, " anh cáu kỉnh.

"Có thứ gì khác em có thể lấy cho anh không?"

"Ôi, vì Chúa!" anh bùng nổ, xoay nhanh lại "Ngưng hành động như một người vợ thiên thần của một bệnh nhân đi, và ra khỏi đây!"

Sự giận dữ sáng rực trong mắt cô, và cô bóp chặt tay lại, kềm chế những giọt nước mắt và thôi thúc muốn tát vào mặt anh. "Được thôi, " cô phản kích, cố gắng một cách dũng cảm để giữ vững thái độ đường hoàng đang rời bỏ cô. "anh có thể tự làm bữa tối chết tiệt của anh và ăn một mình đi" Quay gót chân, cô hầm hầm đi lên cầu thang.

"Nói vậy có nghĩa là cái quái gì vậy?" anh yêu cầu.

Cô dừng lại, nhìn xuống anh như một nữ thần tức giận, kiêu căng, tóc của cô rơi qua vai. "Nghĩa là tôi nghĩ anh là một người bầu bạn đáng ghét!"

Câu nói không đúng với sự thật như vậy sẽ làm cho Matt cười nếu anh đã không quá điên tiết với bản thân anh vì muốn có cô - thậm chí khi cô đứng ở đó, trừng mắt nhìn vào anh. Anh nhìn thấy cô quay lưng lại với anh và biến mất dưới hành lang, sau đó anh thơ thẩn đi đến cửa sổ. Chống tay vào khung cửa, anh nhìn chòng chọc vào đường lái xe vào nhà. Đường lái xe đã được dọn sạch tuyết. Dale ÓDonnell rõ ràng đã đến trong khi họ ăn trưa. Matt đứng ở cửa sổ vài phút, anh nghiến răng, chiến đấu chống lại sự thôi thúc đi lên lầu và tự mình khám phá ra là Meredith có thực sự muốn miếng đất Houston đến nỗi leo lên giường với anh không. Không có cách nào tệ hơn để trải qua một ngày và một đêm mùa đông - và không có cách trả thù nào hay hơn là để cho cô làm nó, sau đó bảo cô ra đi với tay trắng. Và anh vẫn do dự, kềm chế bởi sự đắn đo hết sức mơ hồ... hoặc tiềm thức gìn giữ một điều gì đó. Rời khỏi cửa sổ, anh lấy áo khoác từ tủ và lại đi ra ngoài, lần này hoàn toàn quyết tâm đi tìm chìa khoá xe của cô. Anh tìm thấy chúng cách nơi anh đã dừng lại trước đây vài inches.

" Đường lái xe đã được dọn sạch, " anh tuyên bố, đi vào phòng của Julie nơi Meredith đang đặt những cuốn sổ dán tranh ảnh cũ vào thùng. "Thu dọn đồ em đi. "

Meredith lảo đảo xoay lại, đau nhói vì sự lạnh giá trong giọng nói của anh, hy vọng trì hoãn của cô, để cho tâm trạng của ngày hôm qua có thể quay về, đang chết. Thu hết can đảm, cô từ từ bọc cuốn sổ dán tranh ảnh cuối cùng. Bây giờ đã đến lúc phải nói với anh về chuyện cô bị sẩy thai, cô đã tin chắc anh sẽ có một phản ứng tương tự như " thực ra, em thân yêu, tôi không quan tâm. "Chỉ nghĩ đến khả năng đó làm cho cô giận sôi lên. Sau nửa ngày kéo dài sự nhạo báng và sự im lặng lạnh nhạt của anh, thần kinh của cô và tâm trạng của cô đã căng ra đến điểm bùng nổ. Một cách cẩn thận, cô đặt những cuốn sổ đã được bọc vào thùng, sau đó cô đưng thẳng lên và nhìn anh. "Trước khi tôi rời khỏi, có chuyện này tôi phải nói cho anh biết. "

"Tôi không có hứng thú " anh thốt ra, bước tới phía trước. " Đi mau. "

"Không cho đến khi tôi nói cho anh biết những gì tôi thực sự đến đây để nói!" cô nói, rồi kêu lên trong sự sửng sốt khi anh chộp lấy cánh tay cô.

"Meredith, " anh cáu kỉnh, "đừng nói những chuyện tào lao và đi đi!"

"Tôi không thể!" Cô thốt ra, giật mạnh cánh tay cô ra "Tôi - tôi không có chìa khoá xe" lúc này anh nhìn thấy; túi xách nhỏ nằm cạnh giường. Matt không nhớ gì nhiều về cái đêm cô đến, nhưng anh chắc chắn sẽ nhận thấy nếu cô đã lấy cái túi sau khi cô ra khỏi xe. Cơn sốc khi nhìn thấy nó đánh vào đầu anh. Xe của cô lẽ ra là bị khóa, nhưng cô đã lấy túi xách ra khỏi xe! Quay gót, anh giật mạnh cái ví của cô trên tủ áo, trút ngược nó ra, và thô bạo đổ tất cả mọi thứ trong đó ra. Một bộ chìa khoá xe rơi xuống bên trên cái bóp và hộp trang điểm của cô. "Sao, " anh nói với giọng ngọt nhạt, "em không có chìa khóa ư?"

Trong sự hoảng sợ và tuyệt vọng, Meredith không suy nghĩ đặt bàn tay cô trên ngực của anh. " Matt, làm ơn nghe này " cô nhìn thấy ánh mắt của anh rọi trên cánh tay cô, sau đó nó từ từ nâng lên khuôn mặt của cô, và khi mắt anh gặp mắt cô, rõ ràng là anh có sự thay đổi, mặc dù cô không biết rằng cử chỉ thân mật của cô đã gây ra điều đó. Quai hàm của anh căng cứng, cơ thể của anh thả lỏng ; mắt của anh không còn cứng nhắc và lãnh đạm, nhưng lờ đờ và dò đóan; giọng của anh thậm chí cũng khác - trơn tru, mềm mại, giống như vải sa tanh trên nền thép lạnh. "Tiếp tục và nói đi, em yêu, tôi đang nghe từng chữ đây. "

Đầu óc của Meredith vang lên tiếng báo động khi cô nhìn vào trong đôi mắt xám đó, nhưng cô quá tuyệt vọng đến mức không thể lưu tâm đến sự cảnh cáo hoặc thậm chí nhận ra bàn tay của anh từ từ lướt lên lướt xuống cánh tay cô. Hít nhanh một hơi thở đều đều, cô đi vào bài diễn văn mà cô đã thực tập suốt buổi sáng: "Tối thứ sáu, tôi đến căn hộ của anh cố gắng nói lý lẽ với anh. "

"Tôi đã biết chuyện đó, " anh cắt ngang.

"Chuyện anh đã không biết là cha anh và tôi đã có một cuộc cãi cọ dữ dội "

"Tôi chắc chắn là em đã không tức giận, em yêu, " anh nói với vẻ nhạo báng. "Một phụ nữ có giáo dục như em sẽ không bao giờ cúi gập người thấp như vậy. "

"Tôi đã giận, " Meredith nói, lung lay bởi thái độ của anh nhưng nhất quyết tiếp tục. "Anh thấy đó, bố anh bảo tôi tránh xa anh ra - ông ấy buộc tội tôi bỏ đi đứa con của chúng ta và gần như phá huỷ cuộc sống của anh. Lúc đầu tôi - tôi đã không biết ông ấy đang nói về chuyện gì. "

"Tôi chắc chắn là lỗi của ông ấy vì đã không nói rõ... "

"Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu hợm hĩnh đó, " Meredith cảnh báo với cảm giác vừa lo sợ vừa tuyệt vọng. "Tôi đang cố làm cho anh hiểu!"

"Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi phải hiểu chuyện gì đây?"

"Matt, tôi đã không phá thai - tôi bị sẩy thai. Bị sẩy thai, " cô lặp lại, xem xét vẻ điềm tĩnh trên gương mặt anh để tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ phản ứng của anh.

"Bị sẩy thai. Tôi biết rồi" Mắt của anh dừng lại trên môi cô và bàn tay của anh trượt lên cánh tay cô, uốn quanh gáy cô. "Quá xinh đẹp... " anh khàn khàn thì thầm. "Em luôn quá xinh đẹp. "

Choáng váng trong trạng thái bất động bởi những lời nói của anh và âm sắc khàn đục trong giọng nói anh, cô chằm chằm nhìn vào anh, không chắc những gì anh đang suy nghĩ, không thể tin anh đã chấp nhận lời giải thích của cô quá dễ dàng và bình tĩnh. "Quá xinh đẹp, " anh lặp lại, tay của anh siết chặt lấy gáy cô, " và là một kẻ nói dối!"Trước khi cô có thể suy nghĩ mạch lạc, miệng của anh lao xuống, tóm lấy miệng cô trong một nụ hôn đầy nhục dục, nghiền nát môi cô ra. Những ngón tay của anh lùa vào tóc cô và uốn cong lại, giữ đầu cô lại và giữ chặt cô khi lưỡi của anh đẩy một cách xấc láo vào miệng cô.

Nụ hôn được dùng để trừng phạt và làm mất giá trị của cô, và Meredith biết rõ điều đó, nhưng thay vì chống chọi lại anh như anh rõ ràng đã mong cô làm, cô quấn tay quanh cổ anh, áp sát cơ thể cô vào anh, và hôn trả lại anh với tất cả sự dịu dàng và sự ăn năn đau đớn từ tận đáy lòng của cô, bằng cách này cố thuyết phục anh là cô đã nói thật. Sự đáp lại của cô làm anh cứng đờ người vì sốc ; anh căng thẳng, như thể anh có ý định đẩy cô ra, rồi với một tiếng rên nhỏ anh kéo cô vào trong vòng tay anh và từ từ hôn cô trong sự thèm khát, hoàn toàn huỷ diệt lý trí của cô và làm cô phát điên lên với những khao khát không thể kiểm soát được. Nụ hôn sâu hơn, miệng của anh di chuyển một cách đòi hỏi, dụ dỗ cô đáp lại trên miệng cô, và trên cơ thể cô, Meredith cảm nhận được thân thể căng cứng khêu gợi của anh.

Khi cuối cùng anh ngẩng đầu lên, cô đã quá mê mụ để lập tức hiểu được câu hỏi cay độc của anh, "Em có dùng biện pháp tránh thai không? Trước khi chúng ta lên giường để em có thể chứng minh với tôi là em thật sự muốn miếng đất ở Houston đến mức nào, tôi muốn chắc chắn là sẽ không có một đứa con khác vào lần này - hoặc một cuộc phá thai khác. "

Meredith đi lảo đảo lùi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh trong sự giận dữ và sửng sốt.

"Phá thai!" cô nghẹt thở. "Anh không nghe những gì tôi vừa nói với anh sao?Tôi bị sẩy thai! "

"Khốn kiếp em, đừng có nói dối với tôi!"

"Anh phải nghe "

"Tôi không muốn nói thêm bất cứ điều gì với em nữa, " anh nói thô bạo, và miệng của anh chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn đau đớn.

Điên cuồng lên để chặn anh lại, để khiến cho anh nghe cô nói trước khi quá muộn, Meredith vùng vẫy và cuối cùng đã cố dứt miệng cô từ miệng anh. " Không!" cô khóc, đưa tay cô ra chống vào ngực của anh, vùi khuôn mặt của cô vào áo sơ mi của anh. Bàn tay của anh ép chặt phía sau đầu của cô như thể anh có ý định kéo đầu cô ra, và Meredith chống chọi với sức mạnh của sự kinh hoàng và hoảng loạn, đẩy tay anh ra và thoát ra khỏi vòng tay của anh. "Tôi không phá thai - tôi không có!" cô khóc, bước lùi lại, ngực của cô phập phồng, hơi thở gấp gáp, những lời của cô thốt ra với tất cả sự đau đớn bị dồn nén và sự giận dữ cô mà cô cảm thấy. Không phải là những lời nói thận trọng mà cô đã lên kế hoạch trước, và thay vào đó là những lời nói đau khổ. "Tôi bị sẩy thai, và tôi suýt chết. Bị sẩy thai! Không ai phá thai vào lúc mang thai gần sáu tháng cả... "

Những phút trước mắt của anh âm ỉ với sự ham muốn, bây giờ chúng nhìn khắp người cô với vẻ hung dữ xem thường. "Rõ ràng họ sẽ làm nếu em đã tặng cho bệnh viện nguyên cả một chái nhà để tiến hành tại đó. "

"Vấn đề không phải là hợp pháp, nó quá nguy hiểm!"

"Rõ ràng là vậy, vì em đã ở đó gần hai tuần. "

Meredith nhận ra anh đã nghĩ đến tất cả những chuyện này trước đây, đi đến logic của riêng anh, một cách sai lầm, kết luận, và không gì cô đã nói sẽ làm khác được chuyện đó. Nhận thức này làm cô choáng váng, và cô quay đầu qua một bên, cố nén những giọt nước mắt vô ích bắt đầu tuôn ra từ mắt của cô, nhưng cô không thể ngưng nói với anh.! "Ôi, làm ơn đi, " cô van xin một cách đứt quãng, "Hãy nghe em nói. Em bị xuất huyết, và em đã mất đứa con của chúng ta. Em đã yêu cầu bố em gởi cho anh một bức điện để nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra và kêu anh về nhà. Em không bao giờ tưởng tượng là ông ấy sẽ nói dối với anh, hoặc ngăn cản anh vào bệnh viện, nhưng bố em nói đó là chuyện mà ông ấy đã làm... " Những dòng nước mắt như vỡ đê ùa ra, ngập tràn trong mắt cô và làm cho giọng nói của cô bị đứt quãng khi cô khóc. "Em nghĩ là em đã yêu anh! Em đã đợi hoài và đợi mãi, " cô khóc, " nhưng anh không bao giờ đến. "

Cô cúi đầu xuống, vai của cô rung lên với tiếng nức nở mà cô không thể ngăn lại được nữa. Matt biết là cô đang khóc, nhưng anh biểu hiện một phản ứng bất lực khi trí nhớ đã bắt đầu quét qua đầu anh khi cô đề cập đến cha cô - hình ảnh Philip Bancroft đang đứng trong thư viện của ông ta, gương mặt trắng bệch vì tức giận: "cậu nghĩ cậu là sắt đá, Farrell, nhưng cậu thậm chí không biết sắt đá là gì, tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để làm cho Meredith thoát khỏi cậu!" Sau tràng đả kích đó, sau khi sự tức giận của Bancroft đã tỏa ra, ông đã hỏi Matt nếu họ có thể cố gắng hoà thuận với nhau vì lợi ích của Meredith. Bancroft đã có vẻ chân thành. Ông ta có vẻ chấp nhận cuộc hôn nhân, mặc dù miễn cưỡng. Nhưng bây giờ Matt tự hỏi liệu ông ta có thật sự chấp nhận không, "Tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để làm cho Meredith thoát khỏi cậu"

Lúc này Meredith đưa mắt nhìn anh, cặp mắt xanh bị tổn thương. Trong tình trạng tê liệt không biết chắc điều gì là đúng, Matt nhìn vào đôi mắt đó, và những gì anh nhìn thấy gần như làm cho anh ngã quỵ: chúng ngấn lệ, khẩn cầu. Và sự thật. Một sự thật trần trụi, có sức huỷ diệt, không thể chịu đựng nổi " Matt, " cô thì thầm một cách đau đớn, "chúng ta - chúng ta có một đứa con gáị "

"Ôi, Chúa tôi!" anh rên rỉ, và anh giật mạnh cô vào trong vòng tay anh. "Ôi, Chúa ơi!"

Meredith bám chặt vào người anh, gò má ướt đẫm của cô áp vào áo sơ mi của anh, bây giờ không thể ngừng những giọt nước mắt đau đớn và buồn bã, khi cô ở trong vòng tay anh. "Em - em đặt tên nó là Elizabeth như tên của mẹ anh. "

Matt không nghe cô nói ; cả người anh đau khổ bởi hình ảnh Meredith, nằm một mình trong bệnh viện, đợi chờ anh một cách vô vọng. "Làm ơn, đừng, " anh van xin với định mệnh, siết chặt cô vào người anh, áp cằm anh vào mái tóc của cô. "Làm ơn đừng. "

"Em không thể đi dự đám tang của nó, " cô thì thầm khàn đục, "vì em đã rất yếu. Bố em đã nói ông ấy có đi dự... anh không nghĩ là ông ấy cũng nói dối về chuyện đó chứ?"

Sự đau đớn mà Matt đang cảm thấy tăng lên gấp bội khi cô đề cập tới đám tang và chuyện cô rất yếu. "Ôi, Chúa ơi!" anh rên rỉ, ôm chặt cô, vòng đôi tay anh qua vai và lưng cô, cố gắng một cách bất lực làm giảm bớt sự đau đớn mà anh đã vô tình gây ra cho cô nhiều năm trước đây. Cô hướng gương mặt với đôi mắt ướt sũng nhìn anh và cầu xin sự trấn an của anh: "Em bảo ông ấy phải gửi đến hàng tá hoa tại đám tang của Elizabeth. Em đã nói với ông ấy chúng phải là hoa hồng màu hồng. Anh... anh không nghĩ ông ấy nói dối với em khi ông ấy đã nói là ông ấy có gửi chúng chứ?"

"Ông ấy có gửi chúng!" Matt cam đoan với cô một cách dữ dội "Anh chắc chắn là ông ấy đã làm. "

"Em không thể - không thể chịu nổi nếu bé đã không có bất cứ cành hoa... "

" Ôi, làm ơn đi, em yêu, " Matt thì thầm đứt quãng. "Xin đừng. Đừng nói nữa. "

Xuyên qua sự lờ mờ vì cảm giác đau buồn và khuây khoả của chính cô, Meredith nhận ra sự đau khổ làm nghẹn đi giọng nói của anh, nhìn thấy nỗi buồn tàn phá trên khuôn mặt anh, và sự yêu thương tràn qua cô, sự ngọt ngào dâng lến trong tim cô cho đến khi cô nhức nhối vì nó. "Đừng khóc, " cô thì thầm, nước mắt của cô rơi xuống khi cô đưa tay lên và đặt những ngón tay lên má anh. "Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc. Bố anh đã nói cho em biết sự thật, đó là lý do tại sao em đến đây, anh thấy đó.... Em phải nói cho anh biết những chuyện gì đã thực sự xảy ra. Em phải xin anh thứ lỗi cho em. "

Ngửa đầu ra, Matt nhắm mắt lại và nuốt nước bọt, cố làm sạch cảm giác đau đớn đang tắc nghẹn ngay cổ họng anh. "Tha thứ cho em ư?" anh lặp lại trong tiếng thì thầm rời rạc. "Vì chuyện gì?"

"Vì đã căm ghét anh trong suốt những năm qua. "

Anh buột mắt anh mở ra và nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô. "Em không thể nào đã ghét anh nhiều như anh ghét chính bản thân anh vào lúc này. "

Tim của meredith chao đảo bởi sự hối hận không giấu diếm trong đôi mắt anh ; dường như anh luôn không thể bị hủy diệt đó là điều cô đã nghĩ về anh khi cô suy nghĩ không sâu sắc. Hay có lẽ phán quyết của cô đã bị che phủ bởi sự non nớt và do thiếu kinh nghiệm. Nhưng cho dù trường hợp nào đi nữa, cô nghĩ là lúc này không có gì hay sự cố gắng nào có thể an ủi anh. "Nó đã kết thúc rồi. Đừng nghĩ về nó nữa, " cô nói khẽ, dựa khuôn mặt của cô vào lồng ngực cứng cáp của anh, nhưng đó là một lời đề nghị vô ích bởi vì trong sự im lặng trước khi anh cất tiếng, đó là tất cả những gì họ có thể nghĩ về. "Em có đau đớn lắm không khi chuyện đó xảy ra?" cuối cùng anh hỏi.

Meredith bắt đầu yêu cầu anh đừng nghĩ về nó nữa, nhưng cô nhận biết trong tiềm thức là ngay lúc này anh đang yêu cầu cô chia sẻ với anh những chuyện mà anh cũng có quyền chia sẻ với cô cách đây đã lâu. Cùng một lúc, anh đang cho cô một cơ hội muộn màng để nhận được sự an ủi mà cô từng cần từ anh. Và Meredith từ từ nhận biết là cô muốn sự an ủi đó, thậm chí là muộn màng như lúc này cũng được. Đứng trong vòng tay của anh, cô có cảm giác bàn tay anh đang chầm chậm ve vuốt, xoa dịu cổ và vai cô, và đột ngột cô không còn hai mươi chín tuổi nữa ; cô trở lại là cô gái mười tám tuổi, và anh hai mươi sáu, và cô yêu anh. Anh là sức mạnh, là sự an toàn và hy vọng. "Em đang ngủ khi nó bắt đầu, " cô mở đầu "Có cái gì đó đánh thức em - em có cảm giác rất lạ, và em bật đèn lên. Khi em nhìn xuống, cái mền nhuốm đầy máu của em. Em hét lên. " Cô dừng lại, và sau đó bắt bản thân mình phải tiếp tục. " Bà Ellis vừa mới trở về từ Florida ngày hôm đó. Bà đã nghe thấy tiếng hét của em và đánh thức cha em và ai đó đã gọi xe cứu thương. Cơn đau bắt đầu đến, và em cầu xin bố em cố gắng gọi anh, và nhân viên cứu thương đến. Em nhớ họ khiêng em ra khỏi nhà trên tấm băng ca, và họ chạy vội vã. Và em nhớ âm thanh inh ỏi của tiếng còi, inh ỏi và inh ỏi trong đêm. Em cố bịt tai để chặn âm thanh đó, nhưng họ đang chích thuốc cho em và nhân viên cứu thương giữ tay của em xuống. " Meredith hít một hơi sâu, không chắc chắn là cô có thể tiếp tục mà không bắt đầu khóc, nhưng bàn tay của Matt đang đi xuống sống lưng cô, ôm cô thật chặt vào sức mạnh rắn chắc của cơ thể anh, và cô thấy can đảm để kết thúc. "Chuyện tiếp theo mà em nhớ là âm thanh của tiếng máy bíp - bíp, và khi em mở mắt ra, em đang nằm trên giường trong bệnh viện với đủ loại ống nhựa dính vào người em và máy giám sát nhịp tim của em. Đó là ban ngày, và có một y tá ở đó, nhưng khi em cố hỏi cô ta về đứa con của chúng ta, cô ta vỗ nhẹ tay của em và bảo em đừng lo lắng. Em hỏi cô ta liệu em có thể gặp anh không, và cô ta đã nói anh còn chưa đến. Khi em mở mắt ra lại, đó là vào ban đêm và có các bác sĩ và các y tá ở quanh giường. Em lại hỏi họ về đứa bé, và họ đã nói là bác sĩ của em đang trên đường đến đó và mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Em biết là họ đang lừa dối em. Vì thế em đã hỏi - không, " cô sửa lại với nụ cười buồn bã khi cô nghiêng đầu ra và nhìn anh, "Em bắt họ để cho anh vào vì em biết họ sẽ không dám nói dối với anh. "

Anh cố cười đáp lại cô nhưng không làm được với đôi mắt xám khổ sở của anh, và cô tựa má cô vào ngực anh. "Họ bảo em là anh không có ở đó, nhưng là cha em, rồi đến bác sĩ của em đến, và cha em đi vào, và tất cả những người khác rời khỏi phòng.... "

Meredith dừng lại, co rúm người vì ký ức của những gì sẽ đến kế tiếp. Như thể Matt cảm nhận được những gì cô đang cảm nhận, anh đặt bàn tay của anh tựa vào má của cô, áp khuôn mặt cô lên trái tim đập nhịp nhàng của anh. "Nói cho anh biết, " anh thì thầm, giọng trầm của anh rời rạc với sự dịu dàng và buồn bã. "Anh đang ở đây, và lần này nó không thể đau đớn nhiều như trước đây. "

Meredith tin lời anh, tay của cô trượt từ ngực anh đến vai anh, theo bản năng cô nắm lấy chúng để tìm kiếm sự hỗ trợ, nhưng làn nước mắt mới đến đang ngập mắt cô và làm tắc nghẹn giọng nói của cô. "Bác sĩ Arledge bảo em là chúng ta có một bé gái, và mọi người đã cố hết sức để cứu bé, nhưng họ không thể bởi vì - bởi vì bé quá nhỏ. " Nước mắt đua nhau rơi xuống má cô. "Quá nhỏ!" cô lặp lại với tiếng nấc đau đớn. "Em nghĩ bé gái lẽ ra phải nhỏ. Nhỏ bé là một – từ đẹp... cho phái nữ... "

Cô có cảm giác những ngón tay của Matt bấm sâu vào lưng cô, và bất giác sự kìm nén của anh truyền thêm sức mạnh cho cô. Hít một hơi dài, cô kết thúc, " vì nó đã quá nhỏ, nó không thể tự hô hấp. Bác sĩ Arledge hỏi em muốn làm gì, và khi em nhận biết ông ta đang hỏi em có muốn đặt một cái tên cho đứa bé và - làm tang lễ, em bắt đầu cầu xin ông ta để em gặp anh. Bố em đã giận dữ với ông ấy vì đã làm cho em đau khổ, và ông ấy nói với em là ông sẽ gởi điện tín cho anh, nhưng mà anh không có ở đó. Bác sĩ Arledge đã nói em không thể chờ mấy ngày để quyết định chuyện này. Và vì vậy em - em quyết định, " Meredith kết luận. "Em đặt cho nó cái tên Elizabeth vì em nghĩ anh sẽ thích tên đó, và em nói bố em là em muốn bé có hàng hàng tá hoa hồng màu hồng. Và em đã nói em muốn tất cả các tấm thiệp đều là từ chúng ta và viết 'Bố mẹ yêu con. ' "

Giọng của Matt đau buốt. "Cảm ơn em, " anh thì thầm, và cô bất ngờ nhận ra sự ẩm ướt trên má cô không chỉ từ nước mắt của cô, mà cũng từ nước mắt của anh.

"Rồi em đợi, " cô kể cho anh nghe với cái thở dài rũ rượi. "Em chờ anh đến, vì em nghĩ rằng bằng cách nào đó, nếu anh ở đó, mọi thứ sẽ bắt đầu tốt hơn. " Trong khoảnh khắc sau cô khi kết thúc, Meredith cảm thấy sự nhẹ nhõm và bình tĩnh tràn qua người cô.

Khi Matt cuối cùng cũng cất lời, anh cũng đã kiểm soát được cảm xúc của anh. "Bức điện của cha em đến tay anh ba ngày sau khi ông ấy gửi nó. Nó nói rằng em đã phá thai, và em không còn muốn dính líu gì đến anh nữa ngoại trừ chuyện ly hôn, mà em đã thực sự bắt đầu làm. Dù là vậy, anh đã bay về nhà, và một người làm của em nói cho anh biết nơi em đang nằm, nhưng khi anh đến bệnh viện, họ thông báo với anh là em đã chỉ dẫn cụ thể là em không muốn anh được phép đến gặp em. Anh quay lại ngày hôm sau với vài kế hoạch đã hình thành được phân nửa trong đầu để qua mặt các nhân viên bảo vệ tại bàn của cánh Bancroft, nhưng anh không bao giờ có cơ hội làm chuyện đó. Một viên cảnh sát đang đợi ở trước cửa và đưa cho anh một tờ lệnh tòa án đã được ký tên ghi là anh sẽ vi phạm luật pháp nếu anh đến gần em. "

"Và trong suốt thời gian đó, " cô thì thầm, "em nằm ở đó, đợi anh đến với em. "

"Anh hứa với em, " giọng anh sít lại, " nếu anh biết là có một cơ may là em muốn gặp anh, không có lệnh toà án nào, không có bất cứ một lực lượng nào trên trái đất, ngăn cản được anh đến với em!"

Cô cố trấn an anh với một sự thật đơn giản: "Anh không thể giúp gì được cho em. "

Cơ thể của anh có vẻ cứng đờ. "Anh không thể ư?"

Cô lắc đầu "Mọi phương tiện y tế có thể dùng đã được tiến hành cho em, cũng như nó đã dùng cho Elizabeth. Không có bất cứ thứ gì anh có thể làm để giúp. " Meredith thấy rất nhẹ nhõm khi sự thật cuối cùng cũng được sáng tỏ và cô đặt sự kiêu hãnh của cô xuống và đi thêm một bước nữa "Anh thấy đó, cho dù là những gì em đã viết trên tấm thiệp với hoa hồng, em biết từ tận đáy lòng em là anh thực sự cảm thấy thế nào về đứa bé - và về em. "

"Nói cho anh biết đi, " anh nói cộc cằn, "Anh đã thật sự cảm thấy như thế nào?"

Bị bất ngờ bởi sự cộc lốc đột ngột trong giọng nói của anh, Meredith ngã đầu ra. Với nụ cười nhẹ chứng tỏ cô đã không có ý phê bình, cô nói, "Bây giờ câu trả lời rõ ràng hơn lúc đó: Anh bị mắc kẹt với cả hai người. Anh ngủ một lần với một cô gái trong trắng ngu ngốc 18 tuổi, người đã cố hết sức cám dỗ anh, và không có đủ lý trí để dùng biện pháp tránh thai, và hãy xem chuyện gì đã xảy ra. "

"Đã xảy ra chuyện gì, Meredith?" anh yêu cầụ

"Đã xảy ra chuyện gì ư? Anh biết đã xảy ra chuyện gì. Em đến tìm anh để mang lại cho anh tin tức đáng để vui mừng, và anh đã làm một chuyện thật cao thượng - anh kết hôn với cô gái mà anh không muốn. "

"Không muốn?" anh bùng nổ, giọng nói gay gắt của anh trái ngược hoàn toàn đối với những lời nói chua cay của anh. "Anh đã muốn em mỗi ngày trong cuộc đời chết tiệt của anh. "

Meredith nhìn chằm chằm vào anh, như thôi miên, nghi ngờ, vui sướng, và đầu hàng.

"Và em cũng đã sai lầm về một chuyện khác, " anh nói, vẻ mặt của anh dịu dàng khi anh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô trong lòng bàn tay anh, ngón tay lau đi nước mắt của cô. "Nếu anh đã có thể gặp được em trong bệnh viện, anh có thể giúp. "

Giọng nói của cô trở thành lời thì thầm run rẩy "Như thế nào?"

"Như thế này, " anh nói, và vẫn còn ôm lấy mặt cô, anh cúi đầu xuống và cà môi anh lên môi cô. Sự dịu dàng tuyệt diệu trong nụ hôn của anh, cách những ngón tay của anh vuốt ve trên khuôn mặt cô, hoàn toàn phá huỷ sự phòng ngự của Meredith, và những giọt nước mắt mới dâng trào ngay lúc cô nghĩ là cô đã khóc hết nước mắt. "Và như thế này - " Miệng của anh trượt đến khoé mắt của cô, và cô cảm nhận được lưỡi của anh trên những giọt nước mắt của cô. "Anh sẽ đón em về nhà từ bệnh viện với anh, và giữ em trong tay anh - như thế này - " anh hứa một cách đau đớn, kéo cô áp vào thân thể của anh, hơi thở của anh bên tai cô làm cho cô rùng mình xuống tận sống lưng. "Khi em khoẻ hơn, chúng ta sẽ làm tình, và sau đó, khi em muốn, anh sẽ mang lại cho em một đứa con khác... " anh đã không nói "như thế này, " nhưng khi anh đẩy cô ra giường và ngã xuống theo cô, Meredith biết anh có ý gì. Cô biết nó chắc chắn như cô biết là thật sai lầm khi để cho anh cởi chiếc áo len của cô và mở khóa quần jean của cô, chắc chắn như cô biết cô không thể có con nữa. Nhưng, ôi, sự ngọt ngào của sự giả vờ, chỉ một lần này thôi, là tất cả những chuyện này là có thật và quá khứ chỉ là một giấc mơ có thể thay đổi.

Trái tim cô muốn thử điều này đến tuyệt vọng, nhưng lý lẽ có vài tiếng cảnh báo nhỏ xíu rằng đây là sai lầm. "Chuyện này sai... " cô thì thầm khi anh ngả người lên cô, ngực và cánh tay anh ánh lên màu đồng.

"Chuyện này 'đúng', " anh nói một cách dữ dội, và môi của anh lấp môi cô, tách chúng ra với sự khéo léo quen thuộc, kiên trì.

Meredith nhắm mắt lại và để cho giấc mơ bắt đầu.

Chỉ là trong giấc mơ này cô không đơn thuần là một người quan sát, cô là một người tham dự - lúc đầu do dự ; cũng như nhút nhát và vụng về như cô luôn có khi đương đầu với bản năng tình dục mạnh mẽ và thành thạo của anh. Miệng của anh dày vò và cám dỗ cô, lưỡi của anh trượt trên môi cô, đánh nhẹ ở chỗ gấp, trong khi tay của anh di chuyển liên tục xuống hông cô, chân cô, chầm chậm trượt như trêu ngươi đi lên ngực cô. Meredith rên rỉ trong đầu bởi sự pha trộn giữa những khoái cảm được đánh thức và sự ức chế đẩy nó trở lại chỗ cũ, và ngập ngừng trượt tay cô lên những cọng lông xoăn trên bộ ngực vạm vỡ của anh, ve vuốt nó. Miệng của anh trở nên đòi hỏi hơn, tay của anh quá gần cặp vú đau nhức của cô, nhưng không chạm vào chúng, những ngón tay của anh vuốt ve trên sườn cô. Đúng lúc cô nghĩ là cô sẽ chết vì đòi hỏi, anh đẩy mạnh lưỡi của anh vào miệng cô, và hai bàn tay chiếm lấy cặp vú của cô một cách mạnh bạo, xoa bóp, trêu chọc, hai núm vú cương cứng theo bản năng, và tiếng rên mà Meredith đã cố nén thốt ra cùng lúc sự kềm chế của cô vỡ tan. Cơ thể của cô uốn cong bên dưới anh, và cô đưa tay một cách hối hả xuống những cơ bắp nơi cánh tay anh, chào đón sự xâm nhập của lưỡi anh, đưa cho anh lưỡi của cô, lăn tròn với anh xuống bên cô. Anh rời miệng anh khỏi miệng cô, và cô phản đối sự mất mát này, sau đó rùng mình trong thích thú khi anh hôn tai cô, trượt môi của anh xuống cổ cô, sau đó trên ngực của cô, cho đến khi chúng dừng lại trên núm vú của cô. Chìm đắm trong bóng tối, im lặng thèm khát, cô cảm thấy tay của anh lướt xuống vùng tam giác giữa đôi chân của cô, tìm kiếm và tìm ra chỗ nóng hổi, ẩm ướt, chạm vào và vuốt ve, cho đến cô quằn quại bên người anh.

Matt biết chính xác khoảnh khắc cô buông thả cơ thể cô hoàn toàn cho anh ; anh cảm thấy sự căng thẳng rời khỏi cô, đôi chân của cô thả lỏng, rồi mở ra cho anh, và sự ngọt ngào sâu sắc trước sự đầu hàng của cô mà anh nhớ rất rõ làm cho anh ham muốn dữ dội không kềm chế được. Nó làm tim của anh đập mạnh và cơ thể của anh hồi hộp cho đến tay chân anh thậm chí cũng bắt đầu run lên khi anh nằm lên trên người cô. Hy vọng mơ hồ của anh về chuyện kéo dài sự kết hợp đến mức khó tin, quan trọng này biến mất; chuyện quan trọng là lại được là một phần của cô. Mạch máu trên cánh tay anh nổi cả lên khi anh giữ mình trên cô, mắt anh nhắm chặt lại, đi sâu vào người cô từng inch một, chống chọi lại với ham muốn áp đảo cần chôn sâu hết chiều dài của anh vào thân thể ấm áp không thể tin nổi của cô, ngấu nghiến cô bằng tay và miệng của anh.

Sự kiểm soát của anh bắt đầu lơi lỏng khi cô uốn cong hông cô, và một lần nữa khi cô trượt tay cô lên vai anh và thì thầm tên anh, nhưng khi anh mở mắt ra và nhìn xuống cô, Matt bị lạc lối: Đây không phải là hình ảnh cu?a trí tưởng tượng trong cơn sốt của anh - cô gái mà anh đã từng yêu là người phụ nữ đang ở trong vòng tay anh ; khuôn mặt xinh đẹp đã ám ảnh những giấc mơ của anh đang cách xa anh vài inch, đỏ bừng vì ham muốn, mái tóc sáng ngời của cô xõa tung trên gối của anh. Cô đã chờ đợi anh trong bệnh viện đó ; cô chưa bao giờ phá bỏ đứa con của anh, hay anh. Cô đã đến đây với anh, chịu đựng sự hận thù của anh và đương đầu với sự tức giận của anh - và sau đó cô đã xin sự tha thứ của anh. Sự thật quá cay đắng, và mặc dù thế Matt có thể tiếp tục di chuyển từ từ và đều đặn bên trong cô - nếu Meredith không chọn giây phút đó để vuốt những ngón tay của cô qua gáy anh, và ưỡn hông cô lên, thì thầm, "Làm ơn, Matt. " Sự ngọt ngào tuyệt diệu của tên anh trên môi cô và sự khêu gợi của cơ thể cô truyền qua người anh làm cho anh bật lên một tiếng rên, và anh đâm sâu vào cô, đâm sau hết lần này đến lần khác, cho đến khi cả hai người họ đều điên cuống với ham muốn, cùng đạt đến đỉnh điểm với nhau... tìm thấy nó trong cùng một khoảnh khắc, cùng nhau bùng nổ rồi lâng lâng bay bổng. Tay chân quấn chặt, tim đập thình thịch, anh quấn cô trong tay anh, và anh vẫn anh đẩy mạnh vào, muốn đổ mười một năm khao khát vào người cô, và Meredith ôm anh vào người cô, cơ thể của cô bắt đầu lại chấn động, cho đến khi sự co thắt nhịp nhàng của cô đã cuối cùng hút cạn anh mọi thứ ngoại trừ cảm giác quá sung sướng và an bình.

Anh đổ sập xuống người cô, da của anh nóng như lửa, hơi thở của anh hổn hển, và sau đó anh di chuyển sang bên cạnh để khỏi đè lên người cô, mang theo cô với anh, cánh tay của anh ôm quanh lưng cô, nhưng ngón tay của anh chôn trong mái tóc mượt mà như lụa của cô. Im lặng, lâng lâng bay bổng, vẫn còn gắn liền với thân thể cô, anh để cho tay anh vuốt ve lên xuống sống lưng cô, say sưa với cảm giác được giữ chặt bên trong hơi ấm ẩm ướt của cô và cái lướt nhẹ của môi cô trên xương đòn của anh.

Anh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác còn lại, tràn đầy sự tôn sùng đối với tất cả những gì cô đã có và với tất cả những gì cô làm cho anh trở thành. Cách đây mười một năm anh bị lừa bịp khỏi thiên đường ; anh đã tìm thấy lại nó vào cuối tuần này, và không có gì anh sẽ không làm gì để không bị mất nó nữa. Khi đó anh chẳng có gì cho cô ngoại trừ bản thân anh ; bây giờ anh có thể mang lại cho cô cả thế giới - và bản thân anh. Anh có cảm giác hơi thở của cô đều lại và nhận ra cô đang ngủ thiếp đi. Anh mỉm cười một mình, hơi lúng túng bởi sự thiếu kềm chế của anh đã làm cho cả hai quá mệt mỏi và quá nhanh.... Anh sẽ để cho cô ngủ trong một giờ, anh quyết định, và bản thân anh cũng vậy. Sau đó anh sẽ đánh thức cô và làm tình với cô một cách trọn vẹn và kỹ càng hơn. Sau đó họ sẽ nói chuyện. Họ sẽ phải lên kế hoạch. Mặc dù anh cho là có thể cô sẽ do dự khi hủy bỏ hôn sự của cô chỉ với sức mạnh của một buổi chiều trên giường với anh, Matt biết anh có thể thuyết phục cô với một sự thật đơn giản: họ sinh ra là để dành cho nhau. Họ luôn là của nhau...

Bị đánh thức từ giấc ngủ của anh bởi một âm thanh từ một nơi nào đó trong nhà, Matt mở mắt ra và nhìn chòng chọc trong sự lẫn lộn vào cái gối trống cạnh anh. Căn phòng tối om, và anh lăn tròn qua một bên, nheo mắt nhìn vào đồng hồ của anh. Gần sáu giờ, và anh chống khuỷu tay lên, ngạc nhiên là anh đã ngủ gần ba tiếng đồng hồ. Trong một chốc lát hoặc hai, anh ngồi yên lắng nghe, cố quyết định Meredith đi đâu, nhưng âm thanh đầu tiên mà anh nghe là điều cuối cùng anh mong đợi: nó đến từ bên ngoài - tiếng của động cơ xe.

Trong khoảnh khắc mụ mẫm vì hạnh phúc, anh nghĩ chắc là cô đã lo là bình điện trên xe của cô bị hết vì lạnh, và anh hất mền qua một bên và bước xuống giường. Dùng tay lùa qua mái tóc, anh đi đến cửa sổ và kéo màn cửa sang một bên, định mở cửa sổ và gọi cô để cho anh lo chuyện đó. Những gì anh thấy là cặp đèn sau xe đỏ rực sáng rực rỡ khi chiếc BMW tăng tốc xuống đường lái xe chạy về phía đường cái.

Anh quá choáng váng đến nỗi phản ứng đầu tiên của anh là lo lắng là cô đang lái xe quá nhanh - và sau đó sự thật đánh vào đầu anh. Cô đã rời khỏi! Trong một giây tâm trí của anh dường như không thể hấp thụ được cơn sốc. Cô đã bò khỏi giường và lẻn đi vào ban đêm! Chửi thề lầm bầm, anh bật đèn và giật mạnh cái quần, sau đó anh đứng yên, tay chống vào hông, nhìn chăm chăm vào cái giường rỗng trong tình trạng gần như tê liệt. Anh không thể tin nổi là cô đã bỏ chạy như thể họ đã làm một chuyện làm cho cô thấy xấu hổ và không thể chịu đựng nổi khi đối mặt vào ban ngàỵ

Rồi anh nhìn thấy - một tờ giấy đặt trên bàn đầu giường, viết trên cùng tập giấy vàng mà cô đã dùng khi cô ghi chép cho cuộc họp với hội đồng quản trị. Anh vồ lấy nó, hy vọng loé lên trong lồng ngực là cô chỉ đi tìm cửa hàng tạp hoá hoặc cái gì đó.

" Matt, " cô đã viết, "những gì đã xảy ra chiều nay không bao giờ nên xảy ra. Nó không đúng với cả hai chúng ta - một cách dễ hiểu, tôi nghĩ - nhưng thật sự không đúng. Cả hai chúng ta đều có cuộc sống và kế hoạch cho tương lai của mình, và chúng ta có người khác trong cuộc đời của chúng ta, những người yêu và tin chúng ta. Chúng ta phản bội họ bằng cách làm những chuyện chúng ta đã làm. Tôi thấy xấu hổ về điều đó. Và dẫu vậy, tôi sẽ nhớ mãi cuối tuần này như một điều gì đó thật đẹp và đặc biệt. Cám ơn anh về nó. "

Matt đứng nhìn chòng chọc trong sự giận dữ không thể tin vào những chữ đó, cảm giác ngớ ngẩn - ngu xuẩn - như thể anh vừa bị cưỡng hiếp! Không, không phải bị cưỡng hiếp, bị sử dụng, như một con ngựa giống được trả tiền mà cô có thể mang lên giường khi cô muốn một thời gian "đặt biệt", rồi sa thải sau đó như một người phục vụ tầm thường mà cô đã thấy xấu hổ khi ở chung.

Cô đã không thay đổi một chút nào trong ngần ấy năm! Cô vẫn còn hư hỏng và tự cho mình là quan trọng và vì vậy tin vào ưu thế của mình đến nỗi dường như cô không hề thay đổi, rằng có lẽ, chỉ có lẽ là, một người nào đó từ giai cấp thấp kém hơn cô không đáng để cân nhắc đến. Không, cô đã không thay đổi chút nào, cô vẫn còn là một kẻ hèn nhát, vẫn còn -

Matt kiểm tra mình giữa những suy nghĩ, kinh ngạc vì sự tức giận của anh có thể thực sự phá huỷ hoàn toàn trí nhớ của anh về mọi chuyện mà anh mới khám phá ra. Trong một vài phút sau cùng anh đã đánh giá cô dựa trên tất cả những sai lầm mà anh đã tin về cô trong suốt mười một năm. Đó là thói quen ; nó không có thực. Thực tại là những gì anh biết về cô ở trong căn phòng này ; sự thật quá đau đớn, và quá đẹp - chúng làm cho anh đau đớn. Meredith không phải là một kẻ hèn nhát, cô chưa bao giờ bỏ chạy khỏi anh, từ bỏ chức năng làm mẹ, hoặc thậm chí là từ bỏ người cha quá chuyên chế mà cô đã phải đối phó ở cửa hàng trong những năm qua. Lúc cô được 18 tuổi, và cô đã nghĩ cô yêu Matt - một nụ cười nhẹ hiện lên trong mắt anh khi anh nhớ lại sự thú nhận đột ngột của cô - nhưng nó biến mất khi anh nghĩ đến chuyện cô nằm trong bệnh viện đợi chờ anh. Cô đã gửi hoa cho đứa con của họ, và đặt tên đứa bé là Elizabeth theo tên mẹ anh. Và khi anh không bao giờ trở lại, cô đã nhặt lại từng mảnh vỡ tiếp tục sống, quay lại trường đại học, và đối mặt với bất cứ thứ gì khác mà tương lai đặt vào tay cô. Thậm chí bây giờ nó làm anh co rúm người khi nhớ đến những chuyện mà anh đã nói và làm với cô trong vài tuần vừa qua. Chúa ơi, cô chắc là ghét anh lắm!

Anh đã đe doạ cô và bắt nạt cô... và tuy vậy, khi cô khám phá ra sự thật từ cha Matt, cô đã đương đầu với cơn bão tuyết để đi đến đây và kể cho anh nghe sự thật, và cô đã làm chuyện đó dù biết là khi cô đến đây, cô sẽ tìm thấy sự thù địch tàn bạo của anh.

Dựa vai vào cột giường, anh nhìn chằm chằm vào giường. Vợ của anh, Matt quyết định với niềm tự hào, không bỏ chạy với những chuyện sẽ làm cho hầu hết mọi người co gót của họ.

Nhưng đêm nay cô đã chạy khỏi anh.

Chuyện gì, anh tự hỏi, làm cho Meredith chạy trốn như một con thỏ sợ hãi, khi mà lần đầu tiên trong suốt những ngày nghỉ cuối tuần, có thể có được sự hoà hợp hoàn toàn giữa họ?

Trong đầu anh anh nhanh chóng xem xét lại hai ngày qua, tìm kiếm câu trả lời. Anh nhìn thấy cô đưa tay ra cho anh, yêu cầu một thoả thuận ngừng bắn, và anh nhớ cách cô nhìn tay của họ gắn chặt - như thể khoảnh khắc đó hết sức có ý nghĩa đối với cô. Những ngón tay của cô đã run rẩy khi anh chạm vào chúng. Anh thấy cô mỉm cười với anh với đôi mắt xanh rực sáng của cô - 'em đã quyết định sẽ giống y như anh khi em trở thành chủ tịch ' Nhưng hầu như tất cả những gì mà anh nhớ là cách cô đã khóc trong tay anh khi cô sắp kể cho anh nghe chuyện về đứa con của họ... cách cô đã choàng tay cô quanh người anh, ôm anh sát vào cô một cách rất tự nhiên như cô đã làm trên cái giường này... cách cô rên rỉ bên dưới anh, móng tay của cô bấm sâu vào vào lưng anh, cơ thể của cô chào đón cơ thể anh với cùng sự nhiệt tình tuyệt diệu mà cô đã chứng tỏ với anh khi cô mười tám tuổi.

Matt từ từ đứng thẳng lên, thức tỉnh bởi câu trả lời hiển nhiên nhất. Meredith rất có khả năng bỏ chạy trong đêm nay vì những chuyện đã xảy ra giữa họ đã làm đảo lộn mọi thứ đối với cô cũng như đối với anh. Nếu là vậy thì tất cả mọi kế hoạch cho tương lai của cô với Parker và phần còn lại của cuộc sống của cô gặp nguy hiểm bởi những gì đã xảy ra trong căn nhà này và nhất là trên cái giường này.

Cô không phải là một kẻ hèn nhát, nhưng cô thận trọng. Anh nhận thấy điều đó khi họ nói về cửa hàng bách hoá. Cô dám mạo hiểm, nhưng chỉ khi nào phần thưởng quá lớn và khả năng thất bại tương đối nhỏ. Cô đã tự thừa nhận chuyện đó ở dưới lầu.

Dựa vào đó, cô chắc chắn là sẽ không muốn đánh liều trái tim cô hay tương lai của cô vào Matthew Farrell một lần nữa nếu cô có thể tránh nó. Việc phát sinh chuyện làm tình với anh, lại dính líu với anh, vượt quá những gì mà cô có thể đối mặt. Lần cuối cùng khi cô đối mặt với nó, cuộc sống của cô đã trở thành địa ngục. Anh nhận ra rằng với Meredith, khả năng thất bại với anh thì quá lớn lớn, và phần thưởng thì...

Matt cười khẽ - phần thưởng vượt xa sự tưởng tượng điên rồ nhất của cô. Bây giờ điều mà anh cần làm chỉ là thuyết phục cô. Làm được chuyện đó, anh sẽ cần thời gian, và cô sẽ không muốn đưa nó cho anh. Thực ra, xem xét cách cô đã chạy trốn đêm nay, phần nào anh cho là cô sẽ bay đến Reno hoặc một nơi khác để lập tức cắt đứt tất cả các mối quan hệ với anh ngay giây phút đầu tiên cô có thể. Càng nghĩ, anh càng tin là cô chắc chắn sẽ làm những điều đó.

Thực ra, chỉ có hai thứ mà anh còn chắc chắn hơn, là Meredith vẫn còn có cảm giác với anh, và cô sẽ trở thành vợ của anh theo mọi mặt. Để hoàn thành chuyện đó, Matt bây giờ sẵn lòng thay đổi mọi thứ ; thực ra, anh thậm chí sẵn sàng vĩnh viễn từ bỏ người cha tệ hại của cô và xem cô là một kẻ mồ côi. Giữa các suy nghĩ đó, anh bất ngờ nhận ra một điều làm anh cứng đờ vì hoảng hốt: đường sá mà Meredith đang lái về nhất định sẽ bị trơn trượt ở nhiều nơi, và cô không có vẻ được tập trung tốt ngay lúc này.

Quay lại, anh nhanh chóng đi xuống hành lang để đến phòng anh.

Đến cái cặp của anh, anh lấy ra điện thoại và gọi ba cuộc điện thoại. Cuộc gọi đầu tiên cho cảnh sát trưởng mới nhậm chức ở Edmunton. Matt kêu anh ta cho một người cảnh sát tuần tra theo dõi một chiếc BMW đen trên cầu và kín đáo áp tải chiếc xe này trở về Chicago để chắc chắn là tài xế về đến nhà một cách an toàn. Cảnh sát trưởng đã sốt sắng thực hiện cái yêu cầu khác thường đó ; Matthew Farrell đã góp một món tiền rất lớn cho cuộc vận động bầu cử của anh ta.

Cuộc gọi kế tiếp của anh là đến nhà của David Levinson, đối tác cao cấp của Pearson & Levinson. Matt bảo Levinson xuất hiện cùng với Pearson, trong văn phòng của Matt đúng tám giờ sáng hôm sau. Levinson sẵn sàng làm theo. Matthew Farrell trả cho họ khoản lệ phí $250,000 mỗi năm để làm những công việc quan trọng liên quan đến pháp luật - bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào mà anh muốn làm.

Cuộc gọi cuối cùng là cho Joe ÓHarạ Matt ra lệnh cho anh ta phải đi đến nông trại ngay lập tức để đón anh. Joe ÓHara do dự. Matt Farrell trả cho anh nhiều tiền để anh luôn ngoan ngoãn phục tùng Matt, nhưng Joe cũng tự xem mình như là người bảo vệ của Matt, và bạn anh ta. Anh ta không cho là vì quyền lợi tối cao của Matt thì có nghĩa là thoát khỏi trang trại nếu Meredith muốn anh ở lại. Thay vì đồng ý đi ngay lập tức, Joe nói, "Mọi chuyện đã được hàn gắn giữa anh và vợ anh rồi chứ?"

Matt quắc mắt với việc không tuân lệnh ngay lập tức mà chưa từng xảy ra trước đây. "Không chính xác lắm, " anh nói một cách sốt ruột.

"Vợ anh vẫn ở đó hả?"

"Cô ấy đã rời khỏi "

Sự buồn bã trong giọng nói của Óhara tống đi sự khó chịu của Matt về chuyện anh ta xoi mói anh và làm anh nhận ra lòng trung thành sâu sắc của người tài xế. “Vậy là anh đã để cho cô ấy đi, hở Matt?"

Nụ cười của Matt thể hiện qua giọng nói của anh. "Tôi đang đuổi theo cô ấy. Bây giờ, vác cái mông của anh đến đây ngay, Óhara. "

"Tôi đang trên đường!"

Khi anh gác máy điện thoại, Matt nhìn chòng chọc ra cửa sổ, lên kế hoạch chiến lược cho ngày mai của anh.