Chiến Thần Bất Bại

Chương 637: Đánh lén (1/2)




“Dọc theo nơi này, đả thông, mau. “

“Chú ý!! Không được phá hỏng năng lượng tráo, phóng kiếm pháo hình tổ ong, tiến hành xây dựng trận địa phòng ngự từ trong thương khố ra bên ngoài. “

“Gia cố! Gia cố! Tiếp tục gia cố! “



Tạ Vũ An vừa dò xét bốn phía, đồng thời gào thét chỉ huy. Lúc này, trên mặt hắn không hề có một điểm sợ sệt nào. Hắn, không hề kinh hoảng mà bình tĩnh một cách đáng sợ. Hắn, chốc lát nữa thôi sẽ được chiến đấu với bạch ngân binh đoàn. Hắn, tại sao phải sợ, đây chẳng phải là mong ước bấy lâu nay của hắn sao???

Khi giao chiến nơi hoang dã hay khi chỉ huy trận chiến một cách liều mạng, Tạ Vũ An không phải là đối thủ của Hà Anh. Thế nhưng khí bố trí trận địa phòng thủ, hắn…. tuyệt.. đối.. tự.. tin. Khi còn tại vị trên ghế nhà trường, đây chính là môn học mà hắn giỏi nhất. Trải qua ba năm nhất ròng rã, cho đến tận bây giờ, luận văn của hắn vẫn là tài liệu giảng dạy kinh điển của học viện.

Vật tư dồi dào, nhân lực đông đảo, địa hình hiểm trở. Đây quả là ba điều kiện vô cùng hoàn mỹ.

Đến đi! Đến nhanh lên nào! Đến với đại gia nào!

Trong lòng Hạ Vũ An, chiến ý dâng trào như bão tố phong ba. Hắn không nề hà vất vả mà bôn ba khắp nơi, miệng thì lớn tiếng ra lệnh.

Đường Sửu không quấy rầy hắn. Trận địa mà Tạ Vũ An bố trí thật sự rất xuất sắc và không hề có sơ hở. Có một vài điểm đến hắn cũng không hiểu ra làm sao. Ài…Hai thế hệ, hai hệ thống bất đồng. Càng làm cho hắn hâm mộ hơn cả là chiến ý của Tạ Vũ An. Đối mặt đại chiến tàn khốc trước mặt nhưng hắn không hề e sợ, trái lại ý chí chiến đấu của hắn lại sục sôi. Đây là một phẩm chất cực kỳ hiếm thấy và cũng là một phẩm chất cực kì quan trọng.

Chuyện này có một ý nghĩa duy nhất: Tạ Vũ An có tiềm chất để trở thành một danh tướng tài ban nha.

Chiến tranh…như một quy luật, nó không bao giờ thay đổi, không bao giờ đảo ngược, nó…. diễn ra và cứ thế tiếp diễn. Khi chiến tranh diễn ra, có rất nhiều nhân tố làm con người ta không thể nắm bắt hay làm chủ. Những tướng lĩnh dũng cảm sẽ nhận được sự may mắn và ưu ái. Trong đại chiến của các tướng lĩnh, ý chí chiến đấu càng cao thì họ càng thêm nhạy cảm, quả quyết và lòng dung cảm vô cùng vô tận.

Cái phẩm chất này là loại có thể học tập được, nó chả liên quan sất gì tới chiến thuật tu dưỡng. Mấy tên tướng lĩnh loại này thì hơi bị đáng tin đó nha.

Đợt kiểm tra trước, Tạ Vũ An đã thể hiện ra một ít phẩm chất này những quan trọng hơn cả là sự cứng cỏi (DG: như tường đồng vách sắt B52 bắn không lủng). Ngoài sự cứng cỏi, tướng lĩnh còn phải có lòng dũng cảm và sự tu dưỡng xuất sắc. Một tương lại sáng rực rỡ đang đón chờ nha.

Đường Sửu không nhúng tay. Hắn nhận thấy thiên phú tiềm ẩn của Tạ Vũ An vô cùng xuất sắc vì thế…hắn…cần phải được ma luyện trong thực chiến. Trận chiến sắp tới quả là một cơ hội quá ư là tốt đi.

Đối tượng mà Đường Sửu cần chỉ đạo là Khô Lâu đoàn. Những dong binh này đã thu thập được số lượng vật tư vô cùng kinh khủng. Những vật tư này nhiều đến mức đủ cho bọn họ tiêu xài tới hai tuần. Tuy nhiên, trận chiến này đối với bọn Aya tương đối là xa lạ. Huấn luyện trận địa phòng thủ chỉ dành cho binh đoàn chính quy.

Đường Sửu lại không nghỉ như vậy.

Khô Lâu đoàn càng am hiểu phối hợp tác chiến trong phạm vi nhỏ. Một khi trận chiến tiến vào trạng thái quyết liệt, song phương bắt đầu tiếp xúc với nhau thì lúc đó, uy lực của Khô Lâu binh đoàn sẽ được phát huy.

Bỗng nhiên, tại một cửa hàng nào đó vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.

Ánh mắt Đường Sửu phát lạnh. Đã có kẻ xâm lấn.

Rất nhanh hắn đã tìm thấy đối tượng. Những hắc ảnh như quỷ mị xẹt qua xẹt lại để lại hàng đống tàn ảnh. Bởi vì cự ly quá ngắn, binh sĩ của Vũ Yến binh đoàn hầu như không có biện pháp để phát động công kích. Những hắc này này thân thủ cực kỳ lợi hại, đã có vài binh sĩ ngã xuống.

Cao thủ!

Rốt cuộc đã tới rồi sao!

Lúc này, Đường Thiên đang tìm tòi, sờ mó chiến hạm. Dường như con hàng này cực kì yêu thích tên đại gia hỏa đang nằm một đống để hắn nghiên cứu. Những tên am hiểu điều khiển chiến hạm hầu như đều bị hắn lôi tới đây. Chiếc chiến hạm này tuy thể this không lớn nhưng bù lại, tốc độ của nó vô cùng nhanh và rất linh hoạt.

Có Đường Sửu tọa trấn nên hắn chả cần bận tậm đến trận chiến, hơn nữa quy mô binh đoàn tham gia tác chiến rất lớn và trên hết, Đường thiếu niên hoàn toàn mù tịt về mấy thứ đại loại như vậy.
Một nữ tử vội vã chạy tới mang vẻ mặt sầu lo: “Mãnh tiên sinh, Ngữ Nhiên tiểu thư có chút khó chịu, ngài có thể đi xem thử được không?"

Tần Ngữ Nhiên khó chịu?

Đường Thiên sửng sốt một cái, vội vàng đứng dậy: "Hảo."

Đường Thiên đi về phía nữ tử, bỗng nhiên, một cẩm giác nguy hiểm mơ hồ xuất hiện. Cảm giác nguy hiểm này đột nhiên xuất hiện không hề báo trước lại như có như không. Đường Thiên thân kinh bách chiến nên rất tự tin về trực giác của mình.

Trong nháy mặt, hắn liền âm thầm phòng bị.

"Mãnh tiên sinh xin theo ta tới!"

Nữ tử làm bộ muốn xoay người về phía trước để dẫn đường, bỗng nhiên, khi nàng ta xoay người, trong nháy mắt thân hình trở nên mơ hồ.

Đường Thiên chỉ cảm thấy hoa mắt. Trong mơ hồ, một ngón tay ngọc nhẹ điểm tới mang theo một vòng bạch sắc ngân quang, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, không hề lưu một điểm khí tức.

Cảm giác nguy hiểm như có như không đột nhiên tăng vọt. Đường Thiên lông tóc dựng đựng (DG: giống bị điện giật nhỉ). Ngón tay ngọc tinh tế trắng như tuyết lại ẩn chứa bên trong là năng lược hủy diệt thiên địa.

Không chút nghĩ ngợi, hữu quyền của Đường lập tức oanh kích, linh diễm gào thét!

Phốc!

Không có sự bạo tác kịch liệt. Đường Thiên chỉ cảm thấy nắm tay đau đớn. Ngón tay ngọc ngà vậy mà có thể xuyên thủng linh diễm. Nắm tay Đường Thiên xuất hiện một lỗ máu.

Đường Thiên vô cũng hoảng sợ. Từ khi linh diễm khai mở, cơ hồ hắn đánh đâu thắng đó. Hắn cưỡng chế để năng lượng đặc tính mai một đi rồi biến linh diễm trở thành sát chiêu mạnh nhất. Chưa từng có bất cứ công kích nào có thể xuyên thủng linh diễm được. Hơn nữa, huyết nhục Đường Thiên đã được cải tạo đến cực điểm, đao kiếm cũng khó có thể tổn thương được hắn. Vậy mà trước ngón tay này lại như thùng rỗng kêu to.

Trong lúc hốt hoảng, chân trái Đường Thiên đạp mạnh trên mặt đất rồi nương theo cỗ lực lượng kia, thân hình vội vàng thối lui.

Không nghĩ tới, hắn đã nhanh đối phương càng nhanh hơn. Lần thứ hai ngọc chỉ dần phóng đại tiến tới trước mắt hắn.

Chết tiệt!

Khí tức đáng sợ ép tới giữa mi tâm Đường Thiên. Đường Thiên kêu lên buồn bực, thân thể quỷ dị xoay chuyển. Đột nhiên, hắn trùn chân xuống, thân thể như bánh quai chèo khẽ vặn chuyển, đùi phải như đao phút chỗ bắn lên.

Nhận thấy sự uy hiếp đến sinh mạng, chân của Đường Thiên không hề lưu thủ, dị thường sắc bén.

Đối phương nhận ra thấy sự lợi hại trong đòn phản công này nên cũng không dám ngạnh kháng. Thân hình lóe lên, ngọc chỉ sẵn sang nghênh đón chân Đường Thiên.

Ầm! Ầm!

Hai bóng người chợt tách ra.

Đùi Đường Thiên bị xuyên thủng một lỗ, máu chảy dữ dội. Hắn hồn nhiên không them quan tâm thương thế chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, trầm giọng nói: “Quang Minh Châu!”.

"Hảo nhãn lực." Nữ tử có chút kinh ngạc: "Có thể liếc mắt liền nhận ra tiểu nữ tử đi ra từ Quang Minh Châu, Mãnh tiên sinh lai lịch quả nhiên không đơn giản."

Không nghĩ tới, hắn chưa có ý định đi tìm Quang Minh Châu thế nhưng Quang Minh Châu lại tự đi tìm hắn.